Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 80: Khiêu vũ cặp
Lễ phục cho cuộc họp thường niên của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đã làm xong, người của đoàn thiết kế đang cầm mấy bộ lễ phục đến Cảnh Viên cho hai người Tô Bối thử.

Anh Tần vừa vào nhà đã thấy con gái mặc một chiếc đầm dài bước xuống từ trên lầu.

“Đi từ từ thôi.” Anh Tần nhắc nhở.

Còn chưa nói xong, Tô Bối đã chạy về phía anh Tần, anh Tần dang tay ra, hơi loạng choạng đón lấy Tô Bối.

“Ba, ba thấy sao ạ? Trông có được không ba?” Tô Bối ngẩng đầu, tươi cười rạng rỡ hỏi Tần Thiệu.

Đây chắc chắn là lần Tô Bối ăn mặc long trọng nhất.

Đây là một bộ lễ phục màu đỏ pha trắng, phía trên còn điểm xuyết hình hoa vô cùng đặc biệt, chiếc váy khoác lên người Tô Bối, thể hiện nên vẻ tươi vui, thêm cả sự thướt tha yểu điệu.

Ngoài ra nhà thiết kế còn phối thêm một chiếc áo khoác phù hợp với bộ lễ phục chỉ nhìn thôi đã thấy cực kỳ ấm áp theo yêu cầu của anh Tần.

“Đẹp lắm.” Anh Tần mỉm cười, khen không tiếc lời.

Bác Phúc ở bên cạnh cũng cười trộm một tiếng, thầm nghĩ: Tần Thiệu nhìn con gái rượu nhà mình kiểu gì cũng thấy đẹp cả.

Nhưng mà, bộ lễ phục này mặc trên người Tô Bối thật sự rất hợp.

Bác Phúc đang tính sẽ thêm tiền thưởng cho đội thiết kế.

“Đúng rồi, ba ơi, còn một bộ khác nữa.”

Nhà thiết kế còn mang tới một bộ quần áo khác cũng cực kỳ đẹp, nhưng bộ kia giống đồ bình thường hơn, không phù hợp để mặc trong buổi tiệc.

“Để tới lúc chung kết thì mặc.” Anh Tần trả lời.

Nghe vây, Tô Bối mừng rỡ, ánh mắt nhìn về phía Tần Thiệu thoáng vẻ kinh ngạc: Ngay cả chuyện này mà ba cũng suy xét tới sao.

“Cảm ơn ba ạ!”

“Ba ơi.”

“Ơi?”

“Trong tiệc tối có khiêu vũ ạ?” Tô Bối hỏi.

Hình như cô nghe bác Phúc đang chọn giáo viên dạy khiêu vũ.

Anh Tần gật đầu, sau đó lại nói: “Nếu không muốn khiêu vũ thì không cần phải cố.”

Cứ nghĩ đến việc con gái rượu nhà mình khiêu vũ cặp với thằng nhóc con nào đó là anh Tần lại thấy bức bối trong lòng. Tất nhiên, anh Tần sẽ không cho phép loại chuyện đó xảy ra trước mắt mình.

Nhưng nếu Tô Bối không thích khâu này thì hủy đi cũng được, con cháu nhà họ Tần có quyền lợi tự do này.

Tô Bối: “Khiêu vũ chứ ạ!”

Sao lại không? Tô Bối còn đang mong đến phần này đây.

“Đến lúc đó con sẽ khiêu vũ chung với Tô Tiểu Bảo.” Tô Bối nói.

Nghĩ lại dáng vẻ mặc vest vừa rồi của Tô Tiểu Bảo, đúng là quá đẹp trai.

Thấy Tần Thiệu hơi nhíu mày, Tô Bối “biết thời biết thế” bổ sung thêm một câu: “Cả ba nữa ạ.”



Tô Bối thêm chuyện học khiêu vũ vào lịch trình trong ngày.

Hôm nay, Tần Thiệu vừa trở về từ công ty đã thấy Tô Bối “luyện nhảy” ở sân trước.

Lúc này Tô Bối đang mặc bộ quần áo ngủ màu hồng bằng lông, dưới chân đi dép lông, một tay còn cầm túi khoai tây chiên. Nhịp bước tùy ý hoàn toàn không giống khiêu vũ hai người mà thầy dạy.

Mặc dù không đúng, nhưng nhịp bước Tô Bối nhẹ nhàng, linh hoạt, nhìn qua trông cũng không đến nỗi nào.

Tần Thiệu dừng lại, đứng bên cạnh nhìn một hồi.

Lúc này, Tô Bối vốn không quá tập trung cũng chú ý tới Tần Thiệu bên cạnh, nét mặt thoáng qua chút lanh lẹ, sau đó cô nhảy tới trước mặt Tần Thiệu.

Tần Thiệu đón lấy tay Tô Bối. Có Tần Thiệu phối hợp, Tô Bối xoay hai vòng dưới tay anh, hoàn thành hai bước nhảy cuối cùng của điệu nhảy này rồi kết thúc điệu nhảy.

“Sao con lại ở đây một mình? Thằng nhóc kia đâu rồi?” Tần Thiệu buông tay, hỏi.

Tô Bối: “Tiểu Bảo đang thi đấu trên tầng ạ.”

Lúc này Tô Tiểu Bảo đang đấu vòng loại với đám Tạ Dân Hiên, Tô Bối vốn đang ôm túi khoai tây ngồi cạnh Tô Tiểu Bảo xem cuộc chiến, kết quả lại bị Tô Tiểu Bảo chê: Cậu nói cô ăn khoai tây rộp rộp làm ảnh hưởng đến tâm trạng thi đấu của cậu.

Hết cách, Tô Bối chỉ đành xuống nhà tập luyện lại những động tác khiêu vũ mà giáo viên đã dạy hôm nay.

“Con bớt ăn khoai tây chiên lại đi.” Nói rồi, Tần Thiệu tịch thu túi khoai tây chiên trong tay Tô Bối.

Tô Bối: “…” Còn mỗi hai miếng cuối cùng thôi mà.

Nhìn Tần Thiệu, Tô Bối đột nhiên nghĩ đến gì đó, hai mắt sáng lên.

Tần Thiệu: “Không được ăn khoai tây chiên này nữa.”

“Không phải cái này ạ.” Tô Bối lắc đầu, lại hỏi: “Ba, lát nữa ba có bận gì không ạ?”

Tần Thiệu: “Không bận, sao thế?”

“Ba, ba có thể quay một đoạn video khiêu vũ với con không?” Tô Bối nảy ra sáng ý, hơn nữa cực kỳ mong đợi.

Khiêu vũ? Video?

Tần Thiệu nhíu mày.

Vốn dĩ Tần Thiệu cho rằng Tô Bối muốn quay một đoạn video khiêu vũ xã giao, nhưng rồi lại thấy Tô Bối cầm điện thoại ra, mở một đoạn video.

“Ba, ba xem, là cái này nè, đơn giản lắm.”

Tô Bối đưa đoạn video đã lưu trong điện thoại ra cho Tần Thiệu xem, bị bạn học trong nhóm ảnh hưởng nên dạo gần đây Tô Bối rất mê cái này.

Trong video, một người mặc mascot “vịt vàng ú nu” đứng đối diện với máy quay rồi nhảy múa. Điệu nhảy tay chân đều đơn giản, kết hợp với âm nhạc vui tươi lại nhịp nhàng, trông cũng rất hay ho.

Chỉ là…

Nhìn “con vịt vàng ú nu” trong video, trong ánh mắt Tần Thiệu lộ vẻ chê, rất chê: Đây là cái quái gì vậy?

Tô Bối: “Sao vậy ba, có phải đẹp trai lắm không ạ?”

Tần Thiệu: “…” Lần đầu tiên anh cảm nhận được khoảng cách thế hệ giữa mình và con gái.

“Ba, ba quay một video với con đi, đơn giản lắm. Một phút, à không, nửa phút thôi là được rồi.” Tô Bối ngước mắt, đầy ý cầu khẩn nhìn Tần Thiệu.

Tần Thiệu: Anh có nên giao thêm nhiệm vụ viết bài trong kỳ nghỉ cho hai đứa nhỏ nhà mình không nhỉ? Đỡ cho hai đứa ở nhà rảnh rỗi quá bị mấy cái video gọi là “hấp dẫn” này làm ảnh hưởng.

“Coi như là phần thưởng cho lần thi cuối kỳ này được không ạ?” Tô Bối phát huy cái gọi là công phu mè nheo ăn vạ, cắn răng một cái, lại nói: “Cộng thêm nguyện vọng năm mới nữa.”

Tần Thiệu: “Chỉ một lần này thôi đó.”

Tô Bối: “Vâng! Ba chờ con chút nhé, để con đi đặt điện thoại. Ba, ba đưa áo khoác cho con đi, con cất cho ba, hì hì.”



Thế là, anh Tần cứ thế nhảy lung tung với cô con gái rượu nhà mình.

Quay xong video, Tô Bối hài lòng cầm điện thoại về phòng.



Buổi tối, Tô Bối chia sẻ một đoạn video 49 giây trên trang của mình.

Trong video, Tô Bối và Tần Thiệu đứng song song bắt đầu nhảy theo tiếng nhạc. Bài hát là một đoạn nhảy cực kỳ nổi dạo này, chỉ là hơi sửa khác đi một chút.

Điệu nhảy bắt đầu, từ đầu đến cuối động tác của anh Tần đều chậm hơn Tô Bối nửa nhịp, hơn nữa nếu để ý kỹ thì có thể nhìn thấy vẻ bị ép buộc không biết làm sao của anh Tần.

Nhưng hình ảnh như vậy lại không hề thấy kỳ tẹo nào.

Anh Tần mặc bộ vest nghiêm trang, anh cũng đã mặc chính bộ vest này đi tham gia một cuộc họp vô cùng quan trọng.

Tô Bối ở bên cạnh thì mặc một bộ đồ ngủ bằng lông, trên đầu còn đeo một chiếc cài tóc hình tai mèo, trông hệt dáng vẻ ở lì trong nhà.

Mặc dù điệu nhảy giống nhau, nhưng hai người lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác nhau. Tô Bối thì hoạt bát, còn anh Tần thì vẫn là vẻ vững vàng khí phách.

Rõ ràng tương phản như thế, nhưng hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy không hòa hợp, trái lại còn có một cảm giác đáng yêu tương phản mãnh liệt.

Đoạn video này vừa được đăng tải, bên dưới lập tức nhảy ra một đống bình luận.

[Trời ơi! Tôi vừa xem gì đây! Tôi chỉ rảnh quá lướt diễn đàn chút thôi, thế mà lại phát hiện ra bảo tàng này.]

[Đây đây đây, thật sự là chủ tịch Tần đó sao? Chắc chắn không phải ai đó giả dạng chứ?]

[Ôi chu choa mạ ơi, thì ra anh Tần là một anh Tần như vậy, hoàn toàn không hề giống với những gì trên mạng nói.]

[Anh Tần đẹp quá đi.]

[Không, anh Tần vẫn là anh Tần đó, chỉ là khi đối xử với con gái rượu nhà mình thì khác thôi.]

[Ba Tô Bối đẹp trai quá, á á á!]

[Video này đáng yêu quá à.]

[Hâm mộ ghê luôn, tui cũng muốn có một người ba có thể nhảy cùng tui, tất nhiên, mấu chốt là phải đẹp trai!]

[Tui không ngại cái bụng bia bự của ba tui, nhưng nếu bảo ba nhảy chung với tui, tui nghĩ ông ấy có thể tát tui một phát bay tới đỉnh Everest luôn.]

[Tui coi đi coi lại video này 24 lần rồi, không dừng được thì phải làm sao?]



Trên lầu, Tô Tiểu Bảo thi đấu xong lướt thấy video này của Tô Bối thì vô cùng khó chịu: Rõ ràng cậu cũng nhảy, sao Tô Bối chỉ đăng mỗi người kia mà không đăng cậu chứ?

Rất nhanh, trang của Tô Tiểu Bảo cũng đăng một đoạn video lên diễn đàn.

Cũng là một đoạn video quay nhảy nửa thân trên, chỉ là nhân vật bên trong đổi thành Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.

Hai người quay vào một ngày rảnh rỗi ở nhà.

Trong video, hai người mặc đồ ngủ bằng lông giống nhau, Tô Tiểu Bảo là màu xanh đen, còn Tô Bối là màu hồng nhạt. Trên tay hai người còn đeo chân mèo lông.

Khác với đoạn video đáng yêu tương phản của Tần Thiệu, trong video này, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo phối hợp vô cùng ăn ý, động tác của hai người đồng bộ đến mức như copy paste vậy.

Khu bình luận lại nổ tung.

[Ai yo má ơi! Rốt cuộc hôm nay là ngày gì mà tôi liên tiếp nhận được hai phúc lợi lớn vậy.]

[Video này, thích quá đi!]

[Cậu Tô và Tô Bối phối hợp ăn ý thật đó.]

[Ha ha, chuyện đó còn cần phải nói à, người ta là sinh đôi mà.]

[Không ngờ bình thường ở trường cậu Tô lạnh lùng ngầu ngầu như vậy mà cũng có một mặt đáng yêu thế này, yêu quá.]

[Dù sao thì tôi vẫn thích video nhảy cùng Tần Thiệu trước đó hơn, đáng yêu tương phản chịu không nổi.]

[Chỉ học sinh tiểu học mới so sánh thôi, mị học sinh cấp hai rồi, mị thích hết!]

[Chỉ có mình tui muốn xem anh Tần, cậu Tô và Tô Bối cùng nhảy ư?]

[Tui cũng thế.]

[+1]



Rất nhanh đã có người đăng fan art lên diễn đàn, một bức Tô Bối và Tô Tiểu Bảo mặc đồ móng mèo, một tấm là Tần Thiệu và Tô Bối.

Tô Bối cảm ơn rồi nhận hai tấm hình kia. Xoắn xuýt một hồi lâu, Tô Bối đặt hình với Tô Tiểu Bảo làm màn hình khóa, đặt hình với Tần Thiệu thành màn hình chính điện thoại.

Lúc này khu bình luận đã nổ tung “bùm”.

[Sao tui không tìm được bộ đồ ngủ của Tô Bối vậy, có ai tìm được không, cầu chia sẻ.]

[Tôi chỉ tìm được bộ khá giống thôi.]

[Các vị, tôi tìm được bộ đồ ngủ và móng mèo của Tô Bối và cậu Tô trên mạng nè.]

[Cảm ơn vị huynh đệ, tôi phải mua một bộ thôi.]

[Hừ, tui thiếu mấy cái móng mèo này chắc? Tui thiếu anh trai có thể nhảy cùng nhau chắc?]

[Tui thiếu anh chắc? Tui chỉ thiếu giá trị nhan sắc thôi.]



Đoạn video này được chia sẻ rộng rãi ra ngoài, rất nhanh sau đó, có rất nhiều tổng giám đốc và chủ tịch từng quen biết với anh Tần cũng nhìn thấy, cực kỳ kinh ngạc, trong đầu nghĩ: Hình như anh Tần cũng không đáng sợ đến vậy.

Nhưng mà, anh Tần cũng nhanh chóng dùng thực tế chứng minh với những người này trong hoạt động thương nghiệp và hợp tác kinh doanh rằng – anh Tần vẫn là anh Tần đó thôi.

Chương kế tiếp