Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 79: Bị nghi ngờ rồi
Trong phòng họp trên tầng cao nhất của Tần Thị, người bên Tần Thị và Lận Thị ngồi hai bên, ngoài ra còn có những người chủ chốt mảng kỹ thuật của “NST”.

Tần Thiệu ngồi ở chủ vị, bên cạnh là Tô Bối đang ngồi ngoan ngoãn, thêm cả Tô Tiểu Bảo đang có biểu cảm giống hệt Tần Thiệu.

Người của Tần Thị đã sớm biết chủ tịch của bọn họ mang theo “công chúa nhỏ” và “thái tử gia” tới đây rồi, cho nên lúc này thấy hai cô cậu chủ ngồi ở chỗ này cũng không có gì ngạc nhiên.

Còn người của Lận Thị thì lại rất bất ngờ khi thấy Tô Bối với Tô Tiểu Bảo. Mặc dù có lẽ anh Tần đang muốn dẫn theo hai đứa con của mình tới đây để bồi dưỡng, nhưng cuộc họp hôm nay chủ yếu bàn về vấn về kỹ thuật của sản phẩm, có phải hơi quá sức với hai đứa nó không?

Lúc này, ánh mắt của Lận Thiếu Trì cũng thoáng liếc nhìn qua Tô Bối. Anh có ấn tượng sâu sắc với hai đứa con nhà họ Tần, đặc biệt là Tô Bối. Lần đầu gặp mặt cô đã để lại ấn tượng không thể nào quên được cho Lận Thiếu Trì. Mặc dù lần đó Tô Bối uống say, nhưng cô lại xinh đẹp, hơn nữa dáng vẻ ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Tần Thiệu thế kia, khó mà khiến mọi người có ác cảm với cô được.

Mà thực tế Tần Thiệu cũng dạy dỗ hai con của mình rất tốt, cho nên Lận Thiếu Trì cũng có thiện cảm với bọn họ.

“Bắt đầu thôi.” Lời nói của Tần Thiệu thành công cắt ngang được ánh mắt đang nhìn con gái mình của Lận Thiếu Trì.

Lận Thiếu Trì lên tiếng đáp lại: “Được rồi, cuộc họp hôm nay chủ yếu để báo cáo về tiến độ hiện tại của dự án “NST”, thảo luận các vấn đề liên quan đến giai đoạn phát hành sản phẩm và ra mắt dịch vụ tiếp theo…”

Dừng một chút, Lận Thiếu Trì lại nói: “Đây là Chu Thịnh, người phụ trách bộ phận kỹ thuật “NST”, tiếp theo đây anh ấy sẽ báo cáo về dự án này.”

Nếu có thể, Lận Thiếu Trì hy vọng người ngồi cạnh anh hôm nay để báo cáo dự án là [T].

Chu Thành được gọi tên đứng dậy.

Tô Bối tò mò nhìn sang, thấy đối phương thì có chút kinh ngạc.

Cô biết người tên Chu Thịnh này, có nhiều lần cô bàn bạc công việc, thảo luận các vấn đề với bên “NST” đều phải liên lạc với đối phương.

Nghe giọng nói của Chu Thịnh trong điện thoại, Tô Bối còn tưởng rằng đầu dây bên kia là một cậu nhóc dễ thương, không ngờ trước mắt cô lại là khuôn mặt của một ông chú đang thấp thỏm sốt ruột.

Sự tương phản này khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Thấy con gái của chủ tịch Tần đột nhiên cúi đầu, Chu Thịnh đang báo cáo bỗng dưng ngừng lại, trong lòng cảm thấy lo lắng, vô thức tự hỏi xem liệu mình có nói sai gì không.

Chu Thịnh nghĩ đi nghĩ lại. Chắc không phải đâu chứ, hầu hết nội dung báo cáo ngày hôm nay đã được mình và [T] kiểm tra rồi mà.

“Làm tốt lắm.” Sau khi nghe Chu Thịnh báo cáo xong, Tần Thiệu hào phóng đưa ra đánh giá tích cực.

Ban đầu Tần Thiệu quyết định đầu tư vào Lận Thiếu Trì chỉ vì năng lực của cậu thanh niên Lận Thiếu Trì và một câu nói của Tô Bối, nhưng hiện tại phản hồi trên thị trường và kỳ vọng lợi nhuận thu được hiển nhiên đã vượt qua sự mong đợi của Tần Thiệu.

Trong ánh mắt Tần Thiệu hiện lên vẻ tán thưởng, nhưng không phải dành cho Lận Thiếu Trì, mà là dành cho con gái của anh.

Sau đó, trong khi mọi người đang thảo luận về việc ra mắt dự án, Tần Thiệu đặt ra một câu hỏi: “Kế hoạch ra mắt sản phẩm hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng làm thế nào mà mọi người đảm bảo rằng số lượng người dùng và nhóm khách hàng đáp ứng được kỳ vọng, hoặc là có thể đạt tới mức chi phí khi vận hành?”

“Cái này…” Lời của Tần Thiệu khiến sắc mặt người phụ trách “NST” lộ ra vẻ khó xử, trước đó họ thực sự không hề suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng quả thật đây cũng là một vấn đề mang tính mấu chốt.

Đối mặt với chủ tịch Tần Thị, tất cả mọi người ở đây đều hơi căng thẳng, lúc này có người đề nghị: “Trong giai đoạn đầu chúng ta có thể thông qua quảng bá chung để tăng mức độ phổ biến của sản phẩm.”

“Phản hồi từ những khách hàng dùng thử rất tốt. Tôi nghĩ đó cũng là một cách, thông qua những khách hàng cũ để quảng bá thương hiệu.”

“Ngoài ra, hợp tác với thương hiệu cũng là một đường tắt.”



“Còn gì nữa không?” Anh Tần khẽ cau mày, hiển nhiên những đề nghị này không hoàn toàn khiến anh hài lòng.

“Còn…” Mấy người “NST” tỏ ra bối rối.

“Tần Nguyệt.” Lúc này, anh Tần gọi tên Tô Bối. Ở nơi công cộng, Tần Thiệu sẽ gọi hai người họ bằng tên.

“Con nói đi.”

Anh Tần vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc. Chủ tịch Tần đang nói đùa đấy à? Sao lại có thể để một đứa nhỏ tham gia thảo luận về vấn đề này?

Người không hài lòng nhất là giám đốc dự án của Lận Thị, Lý Duyệt Hân.

Trước đây người giám sát dự án này là Lý Duyệt Hân, sau khi “NST” trở thành một công ty con độc lập, cô ta trở thành người phụ trách chính về mối liên hệ giữa Lận Thị và “NST”. Trong số những người không phải nhân viên kỹ thuật, Lý Duyệt Hân tự cho rằng không ai hiểu dự án này hơn cô ta.

Chủ tịch Tần yêu cầu con gái thảo luận về vấn đề này là sao đây? Một đứa nhỏ tham gia một cuộc họp quan trọng như vậy đã không thích hợp rồi, hơn nữa một đứa nhóc mới 14 tuổi thì hiểu được cái gì? Thấy cô chủ Tần kia cứ cúi đầu mãi, không biết đang suy nghĩ điều gì, cô ta thầm nghĩ, cũng đừng tùy tiện nói nhảm đấy nhé.

Trong lòng Lý Duyệt Hân bất mãn.

Cô ta tươi cười rạng rỡ: “Chủ tịch Tần, anh đừng làm khó cô Tần nữa, vấn đề này chúng tôi…”

Tần Thiệu lạnh lùng liếc nhìn đối phương, thành công khiến Lý Duyệt Hân sợ hãi ngậm miệng lại.

Tô Bối cũng đang suy nghĩ về vấn đề mà trước đó họ đã bỏ qua.

Sau khi nhắm mắt suy nghĩ một hồi, ánh mắt Tô Bối bỗng nhiên sáng lên.

“Làm thế này đi ạ! Chúng ta không tiếp tục duy trì mối quan hệ giữa nhà cung cấp dịch vụ và khách hàng nữa, đổi thành một kiểu khác, ký kết hợp đồng theo dạng hợp tác… Trong giai đoạn đầu có thể miễn phí, tới giai đoạn giữa và cuối thì có thể thay đổi lên thành viên, xây dựng hệ thống thành viên cho các đối tác sử dụng dịch vụ. Mô hình tính phí sẽ dựa theo thời hạn trở thành thành viên, thu phí theo từng cấp bậc.”

“Hơn nữa, ba, về vấn đề mà vừa nãy mọi người đề cập, con cảm thấy có thể đơn giản hóa cách thức cung cấp dịch vụ, mở thêm kênh sản phẩm với những đối tác sử dụng dịch vụ với quy mô nhỏ…”

Giọng Tô Bối không lớn, mang cảm giác mềm mại đặc trưng của thiếu nữ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ từng lời của cô.

Lúc này, biểu cảm của mọi người hoàn toàn có thể dùng từ “chết lặng” để hình dung.

Trời ạ! Đây chính là dáng vẻ của con cái nhà giàu sao? Rốt cuộc là do gen tốt hay do giáo dục? Mới 14 tuổi mà đã như thế này thì lợi hại quá rồi.

Quan trọng là lời Tô Bối nói hoàn toàn không sai, thậm chí còn cho người ta một cảm giác bừng tỉnh, trong lòng thầm nghĩ: Hóa ra bọn họ còn có thể làm như vậy, sao trước đó lại không nghĩ ra chứ.

Thực ra những thứ này cũng không hoàn toàn là do Tô Bối tự nghĩ ra. Cô xuyên không tới dị thế, tốc độ phát triển ở đó nhanh hơn mấy năm so với nơi này, rất nhiều kế hoạch trong số này đều là những lựa chọn tốt nhất được các công ty ở dị thế đưa vào thực tiễn vô số lần, sau đó tổng kết lại.

Lúc này, vẻ mặt Lận Thiếu Trì lúc nhìn Tô Bối cũng có sự thay đổi.

Đề xuất của Tô Bối rất tốt, hơn nữa, từ kế hoạch của cô, không khó để nhận cô đang muốn tăng thêm quy mô của dự án “NST”, phát triển nó lâu dài hơn, thậm chí còn đạt được một mức độ độc quyền nhất định.

Điểm này trùng khớp với ý tưởng ban đầu của Lận Thiếu Trì.

“Nghe rõ cả chưa?” Ánh mắt Tần Thiệu liếc nhìn về phía mọi người.

Mọi người: Tôi không dám nói, à không phải, là do sốc quá không nói nên lời.

Tần Thiệu: “Thực hiện theo đề xuất này đi.”

Lận Thiếu Trì cũng dặn dò Chu Thịnh: “Dựa theo phương án này đi, thêm sản phẩm nhằm vào nhóm người dùng mới.”

Chu Thịnh: “Được.”

Anh ta phải quay lại thảo luận với sư phụ [T] về cách thiết kế cụ thể.

Giọng nói của Tô Bối hơi khác so với trong điện thoại. Mặc dù Chu Thịnh nghe hơi quen, nhưng anh ta cũng chẳng bao giờ đoán được cô gái nhỏ trước mắt lại chính là sư phụ của mình.

Cuộc họp kết thúc, người của Lận Thị cũng chuẩn bị rời đi.

Lận Thiếu Trì nói với Lý Duyệt Hân: “Sau này cô không cần tham gia vào công việc của “NST” nữa, tôi sẽ bố trí người khác phụ trách. Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ tới bộ phận văn thư thay thế công việc của quản lý Ngô.”

Nghe xong, mặt Lý Duyệt Hân biến sắc.

“Thiếu đổng, đúng là tôi làm không được tốt, nhưng tôi cũng đâu biết cô Tần cũng am hiểu những chuyện này. Thiếu đổng, xin cho tôi một cơ hội nữa đi.” Lý Duyệt Hân cầu xin.

Tới bộ phận văn thư không chỉ có nghĩa là cô ta sẽ bị giáng chức từ quản lý xuống phó quản lý, mà còn ảnh hưởng tới cơ hội thăng tiến trong công việc của cô ta.

Lận Thiếu Trì lạnh lùng nhìn Lý Duyệt Hân: “Xử lý cô như vậy không phải vì cô nhằm vào con gái của chủ tịch Tần, mà là vì thái độ và cách làm việc của cô khi làm việc với đối tác. Cô về suy nghĩ cho kỹ đi.”

Ở bên này, Trần Đức tới bên cạnh Tần Thiệu: “Người của công ty WILL đã tới rồi, hiện giờ họ đang ở phòng khách dưới tầng.”

“Công ty WILL?”

“Đúng vậy, bọn họ tạm thời điều chỉnh lịch trình.”

“Ba có việc sao ạ?” Tô Bối hỏi.

“Ừ.”

Vốn dĩ Tần Thiệu định đưa hai đứa trẻ về nhà sau khi giải quyết xong công việc của ngày hôm nay, nhưng người của WILL đã tới sớm hơn một ngày nên Tần Thiệu cần phải đi xã giao một chút.

Tô Bối: “Vậy ba cứ bận việc đi, bọn con ở trong phòng đợi ba.”

“Sẽ muộn lắm đó.” Tần Thiệu nói “Ba sẽ bảo bác Phúc sắp xếp người tới đón hai đứa.”

Hôm nay Tô Bối và Tô Tiểu Bảo ra ngoài với Tần Thiệu, bọn họ không mang theo tài xế và vệ sĩ.

Lúc này, Lận Thiếu Trì bước tới: “Đúng lúc tôi cần đi tới một dự án, nơi đó gần chỗ ở của chủ tịch Tần, nếu chủ tịch yên tâm, tôi có thể đưa bọn họ trở về trước.”

Ánh mặt của Tần Thiệu dừng vài giây trên người Lận Thiếu Trì, nghĩ thầm: thằng nhóc này cũng khá đáng tin, sau đó liền nói: “Làm phiền cậu rồi.”

Trên đường trở về, hai người Tô Bối ngồi trong xe của Lận Thiếu Trì.

Sau khi Lận Thiếu Trì nói chuyện vài câu với hai chị em họ, anh lấy điện thoại ra bắt đầu gửi tin.

Lận Thiếu Trì đã nói với [T] về tình hình cuộc họp hôm nay và kế hoạch mở rộng nhóm người dùng. Không may, tin nhắn đã được gửi đi, nhưng một phút, hai phút... cho đến khi 10 phút trôi qua, Lận Thiếu Trì vẫn không nhận được hồi âm từ [T].

“Đang bận à?” Lận Thiếu Trì tự lẩm nhẩm, nhưng anh không biết rằng lúc này bản thân [T] đang ngồi bên cạnh anh, còn điện thoại dành cho công việc, Tô Bối đã để nó trên bàn cạnh giường ngủ trước khi đi ra ngoài rồi.

Lúc này, Tô Bối cũng đang cầm điện thoại, đang xem tin nhắn của ông anh họ Từ cùng Từ Dương Dương.

[vvvv]: Bé T, mau tới đây, anh cho bé trải sự đời.

Tô Bối: ...

Cách ăn nói của người đàn ông này luôn gây hiểu lầm.

Không may là lúc này Lận Thiếu Trì vừa mới đặt điện thoại xuống, nhìn thoáng qua tin nhắn trong điện thoại Tô Bối, anh hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

[Tô Bối]: Nói đi.

[Từ Dương Dương]: Ha ha, anh đây mới có trang bị cực kỳ lợi hại, em tới ngó qua đi, đỉnh lắm nha.

Dạo gần đây Từ Thế Duy mở phòng làm việc với một vài người bạn chí cốt, đúng lúc giới thiệu một trang thiết bị hết sức cao cấp.

[vvvv]: Em với Tiểu Bảo mau tới đây, mấy đứa Tạ Dân Hiên cũng đang ở đây rồi, buổi tối chúng ta còn có thể cùng ăn lẩu.

Tô Bối hơi rung rinh.

Tô Tiểu Bảo cũng hơi rung rinh.

“Anh Lận, anh có thể dừng xe ở phía trước được không, bọn em xuống xe ở đây là được rồi.” Tô Bối nói với Lận Thiếu Trì.

Lận Thiếu Trì: “Không, nhiệm vụ của anh là đưa hai đứa về nhà an toàn.”

Tô Bối: Nghiêm khắc thế...

Tô Tiểu Bảo: Biết ngay mà...

Người này thực sự giống hệt ba của bọn họ.

Thấy có vẻ không thể, chị em bọn họ lại yên lặng ngồi xuống.

[vvvv]: Các em ở đâu để anh qua đón.

[Tô Bối]: Em không đi nữa đâu.

[vvvv]: Tại sao?

[Tô Bối]: Bây giờ chúng ta là đối thủ của nhau, nhất định phải giữ vững lập trường.

[vvvv]: Điêu, lại điêu nữa rồi.

Xưởng nhỏ của anh ấy có thể so sánh với “NST” được chắc?

Từ Thế Duy đoán có lẽ Tô Bối có việc phải làm nên anh ấy đành phải từ bỏ.

Lận Thiếu Trì đưa hai người Tô Bối về Cảnh Viên an toàn.

Xe vừa đi vào cổng ngoài hoa viên, từ xa Tô Bối đã nhìn thấy Từ Dương Dương và Tạ Dân Hiên đang ở trong vườn hoa nhà mình.

Sau khi Tô Bối và Tô Tiểu Bảo nói lời tạm biệt với Lận Thiếu Trì thì bước tới hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Anh Từ đâu?”

Lưu Khải: “Hết cách rồi, hai cậu không qua đó, bọn tôi cũng chỉ đành kéo cả hội qua đây thôi.”

Từ Dương Dương: “Anh trai tôi phải tăng ca ở phòng làm việc nên không thể đến được. Buổi tối anh ấy sẽ tự làm một xiên thịt.”

Đổng Văn Kỳ: “Nghỉ nhiều ngày như vậy mà đây mới là lần đầu tiên chúng ta tụ tập, Tạ Thần cũng hay chối kèo lắm đấy nhé.”

Tạ Dân Hiên: … Cậu mà muốn ra ngoài chơi thì cũng phải sắp xếp thời gian.

Tạ Dân Hiên nhìn về phía Tô Tiểu Bảo, biết gần đây Tô Tiểu Bảo và Tô Bối cũng bắt đầu được anh Tân đưa tới công ty, trong lòng cậu lập tức thấy công bằng hẳn ra.

Tạ Dân Hiên: “Thế nào, làm ván chứ?”

Tô Tiểu Bảo: “Cái gì? Bóng rổ hay chơi game?”

Tạ Dân Hiên: “Cái gì cũng được, tuỳ cậu.”

Tô Tiểu Bảo: “Đi thôi, tới sân bóng rổ.”

Mấy người đi tới sân bóng rổ ở phía sau, còn bác Phúc thì đang chỉ đạo nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho Tô Bối, Tô Tiểu Bảo và một vài vị khách này.

Bác Phúc: “Bữa tối mấy cháu muốn dùng gì?”

“Lẩu ạ!” Mấy người đồng thanh đáp.

Bác Phúc: ...

Phía bên kia, trong xe, ánh mắt Lận Thiếu Trì vô thức nhìn về phía mấy đứa nhỏ qua kính chiếu hậu, không biết đang suy nghĩ gì.

Lần này, tài xế nhắc nhở Lận Thiếu Trì: “Thiếu đổng, bây giờ chúng ta qua phía dự án ư?”

“Ừ, đi thôi.” Lận Thiếu Trì nhìn đi chỗ khác.

“Chú nghĩ tôi có nên hẹn hò không?” Trên môi Lận Thiếu Trì nở nụ cười, lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình.

Câu này nghe có vẻ chỉ như một câu nói đùa “tức cảnh sinh tình” thôi, nhưng chú Từ đang lái xe nghe thấy câu này lại vô cùng ngạc nhiên. Chú ấy cũng coi như nhìn cậu chủ lớn lên, đây là lần đầu tiên chú ấy nghe thấy Lận Thiếu Trì nói ra hai từ “hẹn hò”, mà cậu chủ cũng không phải kiểu người sẽ đột nhiên cảm khái như vậy.

Chẳng lẽ cậu chủ đang thích ai rồi ư?

Suy đoán này làm chú Từ vừa ngạc nhiên lại vừa hài lòng an tâm.

Chương kế tiếp