Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 24 : Em giúp anh xoa xoa
Sau khi thay đổi ghi chú, Thẩm Băng Đàm hài lòng cất điện thoại quay sang hỏi Tần Hoài Sơ: "Anh đã ăn chưa?”

“Vậy em dẫn anh đi nhà ăn tối nhé, em mời.”

Trong mắt anh hiện lên ý cười, Tần Hoài Sơ nhìn cô thật sâu đáp: “Được.”

Trên đường đi đến căn tin, Tần Hoài Sơ còn đang suy nghĩ về tờ ghi chú cô ấy đưa cho mình, thật khó để mở lời.

Anh đã cố gắng thảo luận với Thẩm Băng Đàm rằng muốn cô thay đổi ý nghĩ đó.

"Tại sao em phải thay đổi nó? “- Thẩm Băng Đàm đáp, cô không hề có kế hoạch này

“Chị hai à, em có thể xem xét về cách gọi công chúa không, anh lớn như vậy rồi chẳng nhẽ lại gọi là công chúa Sơ Sơ sao?”

Thẩm Băng Đàm nhìn anh: "Anh lớn thì không thể là công chúa sao? Em đã thay đổi ghi chú này để luôn nhắc nhở bản thân rằng phải nuông chiều anh đó."

“Thực sự không thể mà. Em có thể gọi anh là hoàng tử thay vì công chúa mà.”

Thẩm Băng Đàm nghĩ một lúc rồi lắc đầu:

"Chênh lệch quá nhiều."

"Tại sao?"

"Hoàng tử nghe không thanh tú bằng công chúa, với cả khi gọi anh là công chúa thì nghe hấp dẫn hơn. Khiến em có mong muốn bảo vệ và yêu thương anh."

"..."

Hai người bước vào căn tin, đúng lúc bắt gặp Khương Dĩ Tắc và bạn học của cậu ấy đi ra sau khi ăn xong.

Khương Dĩ Tắc nhìn thấy Tần Hoài Sơ thì lộ ra vẻ kinh ngạc, Tần Hoài Sơ cũng lộ ra vẻ khó hiểu: “Sao cậu lại ở đây?”

“Hai ngày trước không phải em đã nói với anh rồi sao, có một cuộc họp giao lưu học thuật , chiều nay em mới đi." cậu đáp, rồi Khương Tắc Dĩ quay sang chào hỏi Thẩm Băng Đàm, "Em về Đại học A từ lúc nào vậy, hai ngày nay không thấy em."

Có lẽ cậu ấy không muốn Tần Hoài Sơ biết về cuộc trò chuyện trước đây của hai người họ..

Thẩm Băng Đàm vừa vặn cũng có ý nghĩ như vậy, rất phối hợp trả lời: "Cũng là từ hai ngày trước, bình thường em ở trong ký túc xá, không hay ra ngoài."

Khương Dĩ Tắc gật đầu, nói với Tần Hoài Sơ: "Vậy anh đi ăn đi, em đi trước đây. Đến giờ rồi.”

Đã qua giờ ăn, căn tin cũng không có nhiều người.

Tần Hoài Sơ muốn cùng cô đi lấy cơm, Thẩm Băng Đàm ép anh ngồi xuống: “Phải cho em một cơ hội thể hiện, ngoan ngoãn ngồi đây đi, em đi mua.”

Tần Hoài Sơ có chút bất đắc dĩ, vì vậy anh chỉ ngồi xuống: “Được, em tự đi đi.”

Thẩm Băng Đàm đi mua cơm, tranh thủ xếp hàng chờ đợi, cô liền lấy điện thoại tìm kiếm cách chiều chuộng một nàng công chúa, sau đó nghiêm túc nghiên cứu.

Nhân tiên mua hai chai nước rồi quay lại bàn ăn với món lẩu cay.

Cô ngồi xuống đối diện với Tần Hoài Sơ, vui vẻ nói: “Thử món lẩu cay của trường chúng ta đi, ngon lắm.”

Tần Hoài Sơ có chút khát, cầm lên một chai nước, đang định vặn nắp thì Thẩm Băng Đàm cúi người giật lấy: "Anh ăn đi, cái này để em."

Làm thế nào cô có thể bỏ lỡ cơ hội này để thể hiện tình yêu của mình bằng cách vặn nắp chai cơ chứ?

Thẩm Băng Đàm nghĩ trong lòng, dùng hết sức lực trong tay.

Nắp không mở.

Tần Hoài Sơ nhìn cô.

Không khí giữa hai người như đông cứng lại trong giây lát.

Thẩm Băng Đàm nghiến răng và cố gắng hơn một chút, nhưng nó vẫn không mở.

Cô đột nhiên có chút lo lắng: “Cái này hình như hơi chặt, để em đổi chai khác.”

Cô đặt chai nước xuống, cầm lấy chai còn lại.

Vẫn không thể vặn được.

Thẩm Băng Đàm nhìn chằm chằm vào hai chai nước, khuôn mặt cô hơi đỏ. Có phải nắp chai này bị dính keo rồi không? Hay nó đang cố tình chống lại cô nhỉ?

Tần Hoài Sơ nhàn nhạt nhìn cô, khóe môi cong lên một đường cong mỹ lệ.

Một lúc sau, anh đưa bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp ra: “Hay là em để bổn công chúa thử xem, xem có vặn được không?”

“…”

Thẩm Băng Đàm yên lặng đưa chai cho anh.

Tần Hoài Sơ dễ dàng vặn nắp đưa rồi đưa cho cô, còn anh mở một chai khác ngửa đầu nhấp vài ngụm, yết hầu xinh đẹp và gợi cảm của anh cũng trượt theo, rất dụ hoặc.

Thẩm Băng Đàm lặng lẽ nhìn chằm chằm và nuốt nước bọt.

Cô cũng nhấp một ngụm nước.

Ánh mắt hoa đào thâm trầm quyến rũ của Tần Hoài Sơ nhìn cô, giọng nói lười biếng, trong trẻo dễ chịu: “Ngon lắm.”

Thẩm Băng Đàm cố gắng để bản thân không chú ý đến vụ lật xe vừa rồi, nghiêm túc đút cho anh một ít đồ ăn: “Anh cũng thử món này đi, ngon lắm.”

Bữa ăn gần xong, Thẩm Băng Đàm hỏi anh: “Mua vé về chưa?”

Tần Hoài Sơ cầm lấy khăn giấy đưa cho cô lau miệng: “Chưa."

Anh đến đây chỉ là do một phút bốc đồng, anh cũng không chắc hôm nay mình có thể gặp được cô hay không.

“Vậy để em xem xem còn vé không.” Thẩm Băng Đàm dùng điện thoại di động mở phần mềm bán vé, “Vé hôm nay đã hết rồi, ngày mai là thứ bảy, anh có việc gì cần quay về gấp không?”

Tần Hoài Sơ ậm ừ : "Không sao, anh có thể về bất cứ lúc nào."

Nếu là Thẩm Băng Đàm, cô sẽ trực tiếp mua một chỗ ngồi cứng để tiết kiệm tiền.

Nhưng bây giờ cô ở cùng Tần Hoài Sơ, đã đồng ý cưng chiều anh như công chúa, nhất định sẽ không để anh khó chịu.

Dù đã quyết định trở lại sân khấu nhưng cô vẫn không biết con đường phía trước sẽ ra sao, Thẩm Băng Đàm hiện tại cũng không có nhiều tiền.

Cô xem qua các loại vé tàu, thử hỏi Tần Hoài Sơ: "Chúng ta đi xe giường nằm đi, tối mai bắt xe buýt, ngủ trên đó, sáng cuối tuần đến Trường Hoàn, thế nào?" Hoài Sơ không quan tâm đến những thứ này: “Em cứ quyết định đi.”

Thế là Thẩm Băng Đàm mua hai vé giường nằm, để ngày mai hai người vẫn có thể chơi ở An Cầm.

Cô phải lên kế hoạch tốt.

Ra khỏi ký túc xá, Tần Hoài Sơ nói anh đi tìm chỗ trọ ở gần đây trước, lát nữa sẽ đến chỗ cô.

Thẩm Băng Đàm mang hành lý của cô trở lại ký túc xá.

Trong ký túc xá, Dư Mộng Lạc ngạc nhiên khi thấy Thẩm Băng Đàm quay lại lần nữa: “Băng Đàn, cậu sẽ không đi nữa sao?”

Thẩm Băng Đàm đóng cửa ký túc xá và đặt chiếc vali dưới bàn: “Ngày mai tớ sẽ đi.”

Quách Điền Duyệt đã tham gia buổi bảo vệ mở đầu luận án. Bây giờ ký túc xá chỉ có hai người họ.

Dư Mộng Nhạc nhìn cô: “Vừa rồi khi thu dọn hành lý, cậu còn đỏ mắt, vẻ mặt buồn bã, còn nói Trường Hoàn có chuyện rất quan trọng, sao lại ra ngoài rồi lại trở về, hình như tâm trạng cậu đã tốt hơn? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có chuyện gì sao?"

Thẩm Băng Đàm cảm thấy không có gì cô không thể nói về điều đó. Tần Hoài Sơ đã đi đặt khách sạn, anh vẫn chưa quay lại. Cô ngồi xuống bàn làm việc và chậm rãi nói: "Tớ vốn muốn quay lại Trường Hoàn để thổ lộ tình yêu của mình, nhưng không ngờ anh ấy lại đích thân đến trường của chúng ta, vì vậy tớ không vội đi nữa. Ngày mai, chúng tớ mới quay lại Trường Hoàn."

"Đó là ai vậy?" Dư Mộng Lạc chưa bao giờ nghe Thẩm Băng Đàm nói về các mối quan hệ xung quanh cô, vì vậy cô ấy rất tò mò.

Thẩm Băng Đàm ấp úng một lúc: “Sếp của tớ.” Ngừng một chút, cô nói thêm: “Cũng là bạn trai cũ của tớ.”

"Hóa ra ông chủ công ty thực tập của cậu là bạn trai cũ của cậu, thật trùng hợp!" Dư Mộng Nhạc nghe xong có chút kích động, xoa xoa tay, kéo ghế tới, vẻ mặt hóng hớt, "Vậy cậu tỏ tình thành công chưa? Tình cảm của cậu dành cho anh ấy còn sâu đậm sao? Anh ấy đã đến đây rồi, chắc anh ấy phải rất quan tâm đến cậu lắm, cho nên cậu phải trực tiếp tỏ tình luôn à?"

Thẩm Băng Đàm lắc đầu: "Còn chưa có, mặc dù chúng tớ đã từng ở cùng nhau, nhưng trước đây tính cách tớ tương đối bằng phẳng, cũng chỉ có thể nói là ở cạnh nhau thôi. Tớ không quan tâm đến bất cứ điều gì khác ngoài việc học của mình, điều này khiến anh ấy cảm thấy rằng tớ không thích anh ấy. Vì vậy, lần này tớ định theo đuổi anh ấy thật tốt, để anh ấy có thể cảm nhận được tình cảm của tớ dành cho anh ấy, chúng tớ sẽ lại ở bên nhau."

Bây giờ, cô muốn thay đổi vì một người.

Dư Mộng Lạc thực sự không thể tưởng tượng được việc cô theo đuổi ai đó sẽ như thế nào.

Thẩm Băng Đàm nhặt cây bút ký tên trên bàn và nghịch nó, tỏ ra bình tĩnh: “ Tớ đã kiểm tra chiến lược trên mạng, nó chắc không khó.”

Không nên làm phiền anh ấy.

"Được, vậy cậu cứ tự mình thử trước đi. Nếu cần lời khuyên của tớ, bất cứ lúc nào nhớ liên hệ với tớ trên WeChat." Dư Mộng Lạc lắc lắc điện thoại, sau đó vỗ vai động viên cô, "Nào, tớ tin cậu!"

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Dư Mộng Lạc đi giặt quần áo.

Trước khi Tần Hoài Sơ đến, Thẩm Băng Đàm đã kiểm tra các chiến lược trên điện thoại di động của cô trong ký túc xá.

Không bao lâu liền nhận được WeChat của Tần Hoài Sơ:

[Anh ở dưới lầu ký túc xá của em rồi. 】

Một nụ cười nở ra giữa hai lông mày của Thẩm Băng Đàm, cô vội vàng đứng dậy, chào Dư Mộng Lạc rồi lao xuống lầu.

Tần Hoài Sơ vẫn đứng ở chỗ cũ, Thẩm Băng Đàm chạy tới: “Tìm được chỗ nhanh như vậy sao?”

“Ở gần trường học.”

Tần Hoài Sơ vừa nói, thấy Thẩm Băng Đàm cứ nhìn mình chằm chằm, anh nghi hoặc nhướng mày, dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào trán cô: “Này, anh mới đi một lát, bây giờ em lại nhìn anh trìu mến như vậy hả? Nhớ anh lắm à?”

Tai Thẩm Băng Đàm hơi nóng lên khi anh hỏi, và cô bình tĩnh cù ngón tay vào anh, ra hiệu cho anh lại gần cô hơn.

Tần Hoài Sơ không biết cô muốn làm gì, liền ngoan ngoãn đi tới.

Thẩm Băng Đàm trầm ngâm một lúc, đột nhiên chỉ vào mặt mình: “Anh thấy bộ phận nào trên khuôn mặt em đẹp nhất?”

Tần Hoài Sơ bị câu hỏi của cô làm cho sửng sốt, sau đó nhếch môi cười: “Anh thấy cái gì đẹp."

Nhưng Thẩm Băng Đàn nói: "Nhưng em nghĩ đôi mắt của em là đẹp nhất. Anh có biết tại sao không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì—" Thẩm Băng Đàn chỉ vào mắt anh, "Nhìn này, vì trong đó có anh."

Cô chớp mắt, hàng mi dày của cô run rẩy, giống như một con bướm đang dang rộng đôi cánh, có khí chất hấp dẫn.

Tần Hoài Sơ: “…”

Tần Hoài Sơ không nói cũng không cười, Thẩm Băng Đàm cảm thấy có chút không xác định.

Cô trịnh trọng kể lại cho anh nghe câu chuyện tình yêu tuyệt thế mà cô vừa thấy trên mạng, nhưng tại sao lại không nhận được phản ứng như mong đợi?

Cô xấu hổ kéo lỗ tai: "Có phải em nói quá đáng không?"

Tần Hoài Sơ ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm, một lúc sau yết hầu của anh động đậy, anh cười nói: "Sao em lại đột nhiên nói vậy? Hửm?”

Thẩm Băng Đàm: “…”

Không biết vì sao, cô cảm thấy Tần Hoài Sơ tuy không nói gì, nhưng hình như so với mình tốt hơn một chút.

Cô đưa tay sờ má mình, hơi nóng.

Cô phải tiếp tục làm việc chăm chỉ, và cô không thể để anh so sánh!

Tần Hoài Sơ nhìn đồng hồ: “Lần sau chúng ta sẽ làm gì?”

Thẩm Băng Đàm suy nghĩ một chút nói: “Nếu được, em sẽ dẫn anh đến nơi em hay tới nhất trong thời còn đi học nhé?”

“Được, ở đâu thế?" Là loại địa điểm nào vậy?"

"Thư viện!"

"..."

Cuối cùng Thẩm Băng Đàm thực sự đưa Tần Hoài Sơ đến thư viện.

Sau khi vào, Thẩm Băng Đàm nói: “Anh có thể đọc bất kỳ cuốn sách nào mà anh muốn, em sẽ gọi anh sau khi em đọc xong nha.”

Cô dường như có mục tiêu, nên trực tiếp đi đến giá sách để lấy một cuốn sách và đọc.

Tần Hoài Sơ bất lực, vì vậy anh tùy tiện tìm một cuốn sách để đọc.

Anh thấy nó không thú vị nên đổi cuốn khác.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, sắc trời bên ngoài dần dần tối.

Tần Hoài Sơ xem thời gian, hai người ở trong thư viện đã bốn giờ, bây giờ đã là giờ ăn tối.

Anh nhìn xung quanh nhưng không thể tìm thấy bóng dáng của Thẩm Băng Đàm.

Anh chưa từng thấy qua có người theo đuổi người nào lại bỏ qua đối tượng theo đuổi lại sau đó chạy trốn rồi mê đắm trong biển sách, biến mất không tăm tích.

Tần Hoài Sơ phàn nàn trong lòng, và tìm kiếm tất cả các thư viện trên tầng này.

Cuối cùng, ở một góc hẻo lánh không có người ở, anh nhìn thấy Thẩm Băng Đàm.

Cô đang ngồi xổm trên sàn trong góc, bên cạnh là một chồng sách dày cộm, trên tay đang nghiêm túc đọc một cuốn.

Tần Hoài Sơ ban đầu đi chậm lại, chậm rãi đi tới, dần dần nhìn thấy tên cuốn sách trong tay cô: "Làm sao để khiến đối phương yêu mình"

Tần Hoài Sơ hơi nhướng mày, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhuốm ánh sáng dịu dàng.

Anh đi tới xem chồng sách bên cạnh Thẩm Băng Đàm, đó là: "Làm thế nào để khiến người bạn yêu yêu bạn", "Giao tiếp tình yêu", "Lễ hẹn hò", "Khoa học hẹn hò", "Kỹ năng của Talking Love"

Trong bốn giờ này, cô đã bí mật trốn ở đây để học sao?

Thẩm Băng Đàm ngồi bó gối và dựa vào tường, khuôn mặt trái xoan bằng lòng bàn tay trắng trẻo và xinh đẹp, thỉnh thoảng cau mày suy nghĩ, xoa cằm suy nghĩ điều gì đó.

Cô nhìn nó rất nghiêm túc, và không hề chú ý đến Tần Hoài Sơ đang ở cách đó không xa.

Tần Hoài Sơ chỉ nhìn cô, anh đứng cách đó không xa cũng không gần.

“Học được chưa?” rồi anh sải bước đi tới.

Thẩm Băng Đàm vẫn đang cẩn thận lật xem, thản nhiên nói: “Khó hơn nhiều so với các khóa học chuyên nghiệp, vẫn chưa.”

Lời vừa dứt, cô liền cảm thấy có gì đó không đúng, thân thể cứng đờ trong giây lát, cô từ từ nâng đầu lên.

Sau đó, cô bắt gặp ánh mắt như cười mà như không cười của Tần Hoài Sơ.

Thẩm Băng Đàm: “…”

Không phải bảo anh tự đọc sách sao, sao anh lại tới đây tìm cô, phiền phức quá!

Tần Hoài Sơ khom gối ngồi xổm xuống, hai tay đặt ở trên đầu gối, lười biếng nhếch lên khóe môi: "Bảo sao đại học A lại có nhiều người giỏi như vậy, trong thư viện cũng có đủ loại sách, còn có cả sách dạy cả về tình yêu?"

Thẩm Băng Đàn: "... ..."

Anh đưa tay ra, nói với giọng điệu nửa thảo luận: "Cho anh một cuốn, để anh cũng học?"

Thẩm Băng Đàm nhanh chóng đóng sách lại, dấu nó đi ở sau lưng cô: “Sao anh lại học cái này, em theo đuổi anh. Chứ không phải anh theo đuổi em mà.”

Tần Hoài Sơ cố nén cười: “Em nghĩ chúng ta có thể cùng nhau thảo luận, như em vừa nói, cái này khó hơn so với các khóa học chuyên nghiệp, hai người cùng nhau thảo luận chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?"

Thẩm Băng Đàm cảm thấy lời nói của Tần Hoài Sơ có lý, cô do dự đưa cuốn sách trong tay cho anh, sau đó chỉ vào một đoạn nào đó để cùng anh thảo luận: “Anh xem này—"

Tần Hoài Sơ vừa đưa tay cầm lên, cô lại hối hận, cầm lấy cuốn sách không chịu buông, thậm chí còn định đoạt lại: “Em nghĩ quên đi thì tốt hơn, em có thể tự mình nghiên cứu. Không có người khác giúp đỡ đâu, haha, kỳ thực cũng không khó như vậy."

Tần Hoài Sơ cầm quyển sách, đầu kia cũng không buông

Anh nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên dùng sức kéo cuốn sách về phía ngực.

Thẩm Băng Đàm không hề chuẩn bị trước, cả người lao về phía trước, cuối cùng đâm sầm vào vòng tay của Tần Hoài Sơ.

Chóp mũi tựa lên bờ vai cường tráng của anh, có chút nhức nhối.

Cô theo bản năng muốn đứng dậy, tay của Tần Hoài Sơ từ phía sau vòng tới, ôm lấy eo thon, đem cô giam cầm trong lòng.

Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt thu hẹp lại, phảng phất một chút mơ hồ cùng dịu dàng, bao trùm bởi nội tiết tố nam mạnh mẽ.

Thẩm Băng Đàm ngẩng đầu lên, men theo đường cong mềm mại và xinh đẹp của quai hàm hướng lên trên, cuối cùng đụng phải đôi mắt sâu thẳm xa xăm kia.

Tần Hoài Sơ hơi cúi đầu, sắc mặt âm trầm, khi đôi mắt hoa đào cực kỳ xinh đẹp kia nhìn sang, vẻ mặt cô có chút nóng.

Một lúc sau, đôi môi gợi cảm xinh đẹp khẽ hé mở, giọng nói trầm ấm, mang theo vài phần lười biếng, khiêu khích: “Trong sách có nói cho em biết lúc này em nên làm gì không?” Anh cúi đầu ghé sát vào người cô thì thầm. Đôi môi mỏng dường như chạm vào dái tai cô, hơi nóng phả vào một bên cổ cô.

Thẩm Băng Đàm rùng mình, đầu óc nhất thời choáng váng, trái tim giống như một con nai sừng tấm sợ hãi trong rừng núi, chạy loạn khắp nơi, không thể dừng lại. Cô thô bạo đẩy anh ra, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng vừa động chân là lại ngã vào lòng anh, thậm chí còn ôm lấy cổ anh.

Lần này, Tần Hoài Sơ ôm chặt lấy eo cô không buông, trên mặt còn mang theo nụ cười: "Muốn từ chối còn hoan nghênh, em cũng học qua sách sao? Vậy chuyến đi thư viện chiều nay cũng không uổng phí."

“…”

Thẩm Băng Đàm hai tay chống ở trước ngực, thấp giọng nói: “Không, chân em tê.”

Cô ngồi xổm ở chỗ này bốn canh giờ, khó trách chân bị tê.

Tần Hoài Sơ ngừng đùa với cô, cúi đầu nhìn: “Chân nào, anh xoa cho em được không?”

Anh nhìn thoáng qua chân trái hơi cứng ngắc của cô, vươn lòng bàn tay ấm áp hào phóng giúp cô xoa nhẹ.

Thẩm Băng Đàm có chút buồn bực, chính cô là muốn chiều chuộng Tần Hoài Sơ, tại sao cô lại có điều kiện cho anh rồi?

Cô lại nghĩ đến chiếc chân phải trong tay Tần Hoài Sơ, ánh mắt chậm rãi đảo qua.

Hóa ra chân anh bị thương nặng như vậy là vì cô.

Ngày đó ở bãi biển, anh biết trời sẽ mưa, chẳng lẽ là chân đau sao?

Khương Dĩ Tắc nói rằng chân của anh vừa mới khỏi, vậy những năm này sẽ có lúc đau đến mức anh không thể ngủ được vào ban đêm, phải khó khăn như thế nào?

Thẩm Băng Đàm không kiềm chế được cảm xúc, một giọt nước mắt rơi xuống, rơi xuống mu bàn tay của Tần Hoài Sơ.

Động tác của Tần Hoài Sơ cứng đờ, trên mặt anh có chút lo lắng nhìn cô: “Sao em lại khóc?”

Thẩm Băng Đàm chủ động ôm lấy cổ anh, tránh mắt của anh, nghẹn ngào nói: “Không sao đâu, nhưng chân bó chặt quá, tê rồi, em không có cảm giác."

Tần Hoài Sơ thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ lưng cô an ủi: "Ai bắt em ngồi đây lâu như vậy, anh không thể ngừng tìm em. Thôi không sao, anh xoa cho em."

Thẩm Băng Đàm nằm trên vai anh thư giãn một lúc, lau nước mắt, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn hơi khàn: "Xem giờ thì chúng ta nên đi ăn cơm thôi."

"Chân thế nào rồi?" Tần Hoài Sơ hỏi cô.

Cô di chuyển xung quanh một chút và ổn, và tâm trạng của cô dần dần được cải thiện.

Cô đứng dậy, cúi xuống nhặt sách và đặt trở lại giá.

Tần Hoài Sơ đã đứng dậy đi tới, đứng ở phía sau nhìn cô cười nửa miệng: “Anh thấy quyển sách này kỳ thực cũng không tồi, em có muốn mượn hai quyển về nhà đọc từ từ không?"

Băng Đàm nghĩ về những lời của Tần Hoài Sơ, khi cô đặt lại cuốn sách cuối cùng rồi lại do dự. Thực sự muốn mượn về coi.

Cô cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu lại thì phát hiện Tần Hoài Sơ đang cười nhạo cô.

Hóa ra là trêu chọc cô.

Thẩm Băng Đàm ngượng ngùng đặt cuốn sách cuối cùng lại, vẻ mặt bình tĩnh: “Em đọc xong rồi, không cần mượn.”

Sau đó anh bước nhanh ra ngoài, “Anh đói bụng, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Trong bữa tối, Thẩm Băng Đàm liên tục đút cho Tần Hoài Sơ một ít thức ăn để anh có thể ăn nhiều hơn.

Tần Hoài Sơ nhìn núi rau trong bát, vui vẻ nói: “Em muốn nuôi anh như heo sao?”

Sau đó, anh đặt đũa lên miệng cô: “Lại đây, giúp anh ăn đi.”

Thẩm Băng Đàm vô thức mở miệng. Miệng được anh nhét cho một miếng thịt rán.

Anh nhướng mày, mỉm cười hài lòng rồi tiếp tục ăn bằng đôi đũa cô vừa ăn.

Thẩm Băng Đàm ngây người nhìn nó, và phải mất một lúc lâu sau cô mới nhớ mình đã nhai miếng thịt rán trong miệng, tim cô đập nhanh hơn một cách khó hiểu.

Ra khỏi nhà ăn, Thẩm Băng Đàm suy nghĩ về tiến độ của buổi chiều hôm nay.

Vì lý do nào đó, cô cảm thấy rằng mình không thể bắt kịp tình hình.

Cô chăm chỉ học tập đọc sách, vặn nắp chai cho anh, nói những lời yêu thương với anh. Nhưng cũng không bằng Tần Hoài Sơ thì thầm vào tai cô, hay chỉ là một hành động tùy tiện cũng mang tính dụ hoặc.

Là bởi vì năng lực học tập của cô quá yếu, hay là Tần Hoài Sơ ở phương diện này quá mạnh?

Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn ra như thế này, cô còn có thể theo đuổi anh ấy sao?

Thẩm Băng Đàm nhớ rằng khi cô ra khỏi ký túc xá, Dư Mộng Lạc nói rằng nếu cô gặp bất kỳ vấn đề gì khó giải quyết, cô có thể nhờ cô ấy giúp đỡ.

Thẩm Băng Đàn đã không học được bất cứ điều gì hữu ích từ những cuốn sách trong thư viện, có lẽ Dư Mộng Lạc có thể giúp cô.

Nghĩ đến đây, cô nhìn về phía Tần Hoài Sơ: "Muộn lắm rồi, có phải anh nên về nghỉ ngơi rồi không?

Tần Hoài Sơ liếc nhìn đồng hồ, bây giờ mới bảy giờ, trời vừa tối, buổi chiều vẫn còn đầy tự tin và muốn đuổi theo anh, cuối cùng dẫn anh đến thư viện rất lâu, bây giờ lại muốn đuổi anh đi,

Tần Hoài Sơ chưa kịp nói gì, Thẩm Băng Đàn đã nói: “Anh đặt phòng ở đâu thế, để em đưa anh về? "

"? "

Tần Hoài Sơ có chút sững sờ, anh không nghĩ tới sẽ bị đối đãi như vậy,

còn tưởng rằng mình nghe lầm: "Em là đang theo đuổi anh sao?"

" Vâng." Thẩm Băng Đàm gật đầu, trả lời như một lẽ đương nhiên, "Em muốn chiều chuộng anh như một công chúa, đã muộn như vậy, anh không nên về một mình, sẽ không an toàn. Với tư cách là người theo đuổi, vì sự an toàn cá nhân của anh, em phải đích thân đưa anh trở về."

Tần Hoài Sơ cảm thấy buồn cười với logic của cô, cố nén cười: “Vậy chúng ta đi thôi. ”

Hai người đi ra ngoài dọc theo đường vành đai của khuôn viên trường. Lúc này, có rất nhiều cặp đôi qua lại, nắm tay hoặc ôm eo, thân mật.

Có người còn hôn nhau say đắm dưới gốc cây.

Thẩm Băng Đàm nhìn thấy mà xấu hổ, bước đi bất giác tăng tốc độ.

Không khí ban đêm rất lạnh, gió lạnh thổi càng sâu, Thẩm Băng Đàm sợ hãi, rụt cổ, quấn chặt áo khoác,

Chợt nhớ ra một chuyện, cô vô cùng quan tâm hỏi Tần Hoài Sơ : "Anh lạnh không? Mặc áo của em nhé?

Tần Hoài Sơ cười nói: "Áo khoác của em anh mặc không vừa. "

Thẩm Băng Đàm cũng nghĩ về điều đó, quần áo của cô quá nhỏ, với chiều cao của Tần Hoài Sơ thì thực sự không thể mặc vừa.

Cô có chút phiền lòng trong chốc lát, nhưng cô không muốn Tần Hoài Sơ bị đóng băng.

Tần Hoài Sơ quan sát biểu cảm của cô, ánh mắt khẽ động, đột nhiên duỗi tay ra: “Tay anh xác thực có chút lạnh, sao không giúp anh sưởi ấm?”

Thẩm Băng Đàm ngơ ngác nhìn hai tay anh duỗi ra. Bàn tay thon thả ưa nhìn, các khớp xương rõ ràng, nốt ruồi trên lòng bàn tay phải mờ nhạt, dưới ánh đèn mờ ảo lại có chút mê người.

Thẩm Băng Đàm ngoài ý muốn đưa tay ra, dùng lòng bàn tay bao lấy các ngón tay của anh, xoa xoa, đưa đôi môi đỏ mọng như anh đào của cô về phía trước thổi hai ngụm khí nóng.

Lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, cô nhìn Tần Hoài Sơ: “Như thế này đã ấm hơn chưa?”

Tần Hoài Sơ ánh mắt nhu hòa dịu dàng, thanh âm trầm thấp gợi cảm: “ Vẫn không đủ, cho dù em ấm áp cỡ nào.”

Chương kế tiếp