Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 25: Linh hồn đã bị em bắt đi mất rồi
Thẩm Băng Đàn nghe lời, lấy hai tay xoa xoa để ủ ấm giúp anh, cảm thấy tay không còn lạnh như vậy nữa, cô hỏi: “Bây giờ đã đỡ hơn chưa?”

Vốn dĩ Tần Hoài Sơ đang nhìn cô đến thất thần, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.

Một lúc sau, anh mới định thần lại, nhẹ nhàng đáp lời: “Ừm, tốt hơn nhiều rồi.”

Thẩm Băng Đàn buông tay anh ra, đút hai tay vào trong túi áo khoác một lần nữa: “Chúng ta đi thôi, nhanh nhanh đi đến khách sạn thì anh sẽ không thấy lạnh nữa.”

Đôi chân dài của Tần Hoài Sơ cất bước đi theo, chậm rãi đưa tay về phía cô, đút vào trong túi áo của cô.

Thẩm Băng Đàn không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy đột nhiên trong túi xuất hiện thêm một bàn tay, bàn tay kia rất to lớn, bọc lấy đôi bàn tay tinh tế mềm mại của cô trong lòng bàn tay.

Sự tiếp xúc giữa da thịt thật kì diệu, khiến trong lòng cũng giống như đang bị thứ gì đó cào cào một cái.

Bước chân của Thẩm Băng Đàn hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía anh.

Dưới ánh đèn, các góc cạnh trên khuôn mặt của Tần Hoài Sơ trở nên rất hài hòa, sợi tóc ngắn lưa thưa rũ xuống đến xương lông mày, vừa thanh nhã lại đẹp mắt.

Đối mặt với ánh mắt chất vấn của Thẩm Băng Đàn, vẻ mặt của Tần Hoài Sơ khá bình tĩnh, giọng điệu vừa dỗ dành vừa thương lượng: “Em vất vả lắm mới ủ cho nó nóng lên được, bỏ ra ngoài trời lại biến thành lạnh, để trong túi em để tiếp tục giúp anh thấy ấm áp, có được không?”

Tay anh không lạnh đến thể, nhưng quả thực cũng không tính là nóng.

Thẩm Băng Đàn suy nghĩ một chút rồi chủ động cầm đầu ngón tay của anh đút vào trong túi áo cô: “Được.”

Cô cúi đầu, thoạt nhìn ngoan ngoãn đến mức không thể tưởng tượng nổi, vành tai không biết đã trở nên ửng hồng từ lúc nào.

Tay của hai người vẫn nắm chặt lấy nhau trong túi áo của Thẩm Băng Đàn, sưởi ấm lẫn nhau, dọc đường không người nào chủ động yêu cầu tách nhau ra nữa.

Tần Hoài Sơ đặt chỗ ở một khách sạn thương mại đối diện cổng phía nam của trường học, đến cổng, Thẩm Băng Đàn mới từ từ kéo bàn tay của Tần Hoài Sơ ra ngoài.

Lòng bàn tay của cô vẫn còn lưu luyến nhiệt độ của anh, vô thức bỏ lại vào trong túi áo, hy vọng hơi ấm sẽ biến mất chậm lại một chút: “Anh đi vào đi! Em về kí túc xá đây.”

“Vẫn còn sớm mà, có muốn vào ngồi một chút không?”

Vẻ mặt của Thẩm Băng Đàn hơi giật mình, liếc mắt nhìn khách sạn trước mặt, vội vàng lắc đầu: “Em còn phải quay về kí túc xá có chút chuyện, anh mau đi vào đi!”

Tần Hoài Sơ cũng không ép buộc: “Vậy em quay về nhé, trên đường đi chậm một chút.”

Thẩm Băng Đàn đáp lại, vẫy vẫy tay với anh rồi quay người đi về phía trường học.

Tần Hoài Sơ vẫn cứ đứng ở cửa, từ xa nhìn thấy cô đi vào cổng phía nam của vườn trường, sau đó mới sải chân đi vào khách sạn.

Trên đường quay về kí túc xá, Thẩm Băng Đàn nhận được tin nhắn Wechat của Mẫn Phong: “Đang làm gì thế, không phải ngày mai cậu phải đi rồi sao, tớ tìm cậu tâm sự chút nhé?”

Thẩm Băng Đàn: “Không cần, tớ còn có chuyện phải làm, cậu tới sẽ làm phiền đến tớ.”

Mẫn Phong: “Lần này cậu trở về không phải là để bảo vệ đề tài sao, bây giờ đã xong rồi thì còn chuyện gì nữa?”

Thẩm Băng Đàn cũng không giấu diếm điều gì, nói thẳng: “Tớ đang theo đuổi người ta.”

Lần này, Mẫn Phong trực tiếp gửi giọng nói qua, với một giọng điệu rất sốt sắng: “Cậu đừng nói với tớ là cậu đang theo đuổi Tần Hoài Sơ đấy nhé! Anh ta đến đại học A rồi à?”

Thẩm Băng Đàn không trả lời lại.

Trở lại kí túc xá, ba người bạn cùng phòng đều đã ở đây.

Bởi vì Vu Mộng Lạc lan truyền ra ngoài, Quách Điền Duyệt và Đường Hân đã biết chuyện cô đang theo đuổi người ta, nhao nhao lại gần hỏi tình hình thế nào.

Thẩm Băng Đàn vốn dĩ muốn người nhờ giúp đỡ, nhiều người thì sức mạnh sẽ lớn hơn, kể đơn giản cho mọi người nghe về tiến độ ngày hôm nay, sau đó buồn phiền nói: “Tớ luôn cảm thấy dường như có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại không thể nói cụ thể ra được.”

Mẫn Phong ở dưới lầu, Vu Mộng Lạc vội vã đi ra ngoài hẹn hò, sau khi giao nhiệm vụ nặng nề này cho Đường Hân và Quách Điền Duyệt liền chạy mất.

Còn nói cô ấy đi tìm Mẫn Phong học hỏi kinh nghiệm, sau đó quay về dạy cô.

Đường Hân đã trải qua khá nhiều mối tình, vừa nghe đã phát hiện có vấn đề ở đâu: “Mục đích cậu theo đuổi anh ấy là vì hy vọng khiến cho anh ấy cảm thấy cậu rất yêu anh ấy, vậy nên cậu dành cho anh ấy đủ loại hỏi han ân cần, nhưng lại cảm thấy tỏ tình kiểu này không hiệu quả lắm, ngược lại còn bị anh ấy chọc ghẹo, đúng không?”

Đường Hân gãi đúng chỗ ngứa, Thẩm Băng Đàn liên tục gật đầu: “Chính xác, chính là như vậy, cậu nói xem tớ có vấn đề ở đâu?”

Đường Hân bất đắc dĩ thở dài: “Suy nghĩ của cậu đã có vấn đề từ lúc mới bắt đầu rồi, cậu có biết đàn ông thích kiểu nữ sinh nào nhất không?”

Thẩm Băng Đàn: “?”

Đường Hân thừa nước đục thả câu, ngồi xuống trước bàn đọc sách của mình, uống một ngụm nước, không nhanh không chậm nói: “Đàn ông thích nữ sinh cần anh ta, cậu gắp thức ăn cho anh ta, vặn nắp chai, làm ấm tay anh ta, đưa anh ta về, nữ sinh suy nghĩ thẳng thắn như này là không được, cậu phải tỏ ra yếu đuối, phải làm nũng, phải cho anh ta cảm thấy cậu cần anh ta. Một cô gái luôn luôn cần anh ta, không thể rời khỏi anh ta, trong lòng hay trong mắt đều là anh ta, không phải là rất yêu rất yêu anh ta sao?”

Thẩm Băng Đàn: “!”

Hóa ra còn có thể theo đuổi người ta bằng cách này sao?

Sao cô lại không nghĩ đến nhỉ.

Đường Hân: “Nếu buổi trưa cậu làm nũng, bảo anh ấy vặn nắp chai cho cậu, nhất định hiệu quả sẽ tốt hơn. Còn cả chuyện tối nay nữa, nếu cậu nhét tay vào trong túi áo của anh ấy, để anh ấy ủ ấm tay giúp cậu thì chính cậu là người trêu chọc anh ấy chứ không phải bị anh ấy chọc ghẹo lại rồi.”

Thẩm Băng Đàn: “!”

Lời nói của Đường Hân đã đánh thức người trong mộng.

Thẩm Băng Đàn cảm giác đầu óc của mình như bị sấm sét bổ cho một nhát, cả người đột nhiên hiểu ra, trở nên tỉnh táo ngay lập tức.

Điện thoại di động vang lên một tiếng chuông ting ting.

Thẩm Băng Đàn mở ra, nhận được một tin nhắn Wechat.

Công chúa Sơ Sơ muốn được cưng chiều: “Đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh đón em đi ăn sáng.”

“Có phải người kia gửi tin nhắn Wechat cho cậu không?” Đường Hân lại gần, nhìn thấy nội dung thì không còn gì để nói: “Cậu nhìn đi! Lại để người ta đi trước một bước, hai người rốt cuộc là người nào theo đuổi người nào thế?”

Nói xong nhìn thấy biệt hiệu mà Thẩm Băng Đàn đặt cho anh, khóe miệng liền co quắp: “Chị gái à, cậu đúng thật là một cô gái thẳng thắn mà, đàn ông sẽ không thích loại biệt hiệu này đâu.”

“Thế á?” Thẩm Băng Đàn nhìn cái biệt hiệu kia, khiêm tốn học hỏi: “Vậy anh ấy sẽ thích kiểu nào?”

Đường Hân nhận lấy điện thoại di động của cô, chủ động xóa biệt hiệu giúp cô.

Lại liếc mắt nhìn tin nhắn, hỏi Thẩm Băng Đàn: “Tớ giúp cậu trả lời anh ấy một câu nhé? Bảo đảm là chọc anh ấy đến mức tối nay suy nghĩ vẩn vơ, không ngủ được.”

Thẩm Băng Đàn nhìn dáng vẻ rất hiểu biết của cô ấy, gật đầu chờ mong: “Vậy cậu mau trả lời đi.”

Đường Hân gõ mấy chữ gửi qua rồi trả lại điện thoại di động cho cô.

Thẩm Băng Đàn nhận lấy, sau khi nhìn thấy một loạt thao tác của Đường Hân thì con ngươi phóng đại lên không ít vì kinh ngạc.

Đường Hân đổi biệt hiệu của cô dành cho Tần Hoài Sơ thành: Ông xã thân thiết

Lịch sử của cuộc trò chuyện là:

Ông xã thân thiết: “Đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh đón em đi ăn sáng.”

Thẩm Băng Đàn: “Còn lâu lắm mới đến ngày mai (buồn).”

Thẩm Băng Đàn: “Bây giờ em không ngủ được, có thể đến tìm anh không?(xấu hổ).”

Khi nhìn thấy biệt hiệu và lịch sử cuộc trò chuyện, đầu Thẩm Băng Đàn như muốn nứt ra ngay lập tức.

Cô có một loại kích động muốn đánh chết Đường Hân.

Cô ấy dám sửa lại biệt hiệu của cô thành như vậy, còn trả lời Tần Hoài Sơ là cô không ngủ được, muốn đi tìm anh.

Điều này xấu hổ quá đi mất!

Nhân lúc tin nhắn vừa mới được gửi đi, Thẩm Băng Đàn đã thu hồi lại bằng tốc độ nhanh nhất.

Đường Hân vốn dĩ muốn cản cô nhưng không ngăn lại, bất đắc dĩ an ủi cô: “Cậu đừng kích động như thế nha, không phải cậu cảm thấy hiệu quả ban ngày không được tốt sao, tin nhắn mà tớ vừa gửi chắc chắn có thể giúp cậu làm đáy lòng anh ấy gợn sóng, nếu như vừa rồi anh ấy nhìn thấy thì khẳng định bây giờ không thể ngủ được rồi.”

Nói xong lại thở dài tiếc nuối: “Cậu thu hồi nhanh như vậy, không biết rốt cuộc anh ta có nhìn thấy không.”

Thẩm Băng Đàn không nói nên lời: “Anh ấy thấy rồi có ngủ được hay không thì tớ không biết, nhưng đêm nay tớ muốn ngủ cũng không được rồi, thật là.”

Đường Hân đưa tay xoa xoa đầu của cô: “Bảo bối nhỏ à, muốn theo đuổi người ta thì da mặt không thể mỏng quá được. Đã có dũng khí theo đuổi người ta, vậy sao không có dũng khí làm nũng với anh ấy, nói gì đó trên Wechat để dỗ anh ấy vui vẻ?”

Thẩm Băng Đàn: “...”

Thực ra, suy nghĩ kĩ một chút thì những lời Đường Hân nói cũng không phải là không có lý.

Có phải cô đã không thể buông bỏ rồi không?

Như vậy sao có thể theo đuổi người ta bằng trạng thái tốt nhất được?

Nếu cô hy vọng rằng Tần Hoài Sơ biết được cô yêu anh rất nhiều, vậy thì không thể sợ hãi rụt rè nữa.

Cô phải chủ động một chút mới được.

Hay là, cô gửi lại tin nhắn vừa mới chỉnh sửa của Đường Hân một lần nữa?

Cô do dự gõ đi gõ lại trong khung soạn thảo tin nhắn, gõ ra chữ rồi lại xóa đi.

Cứ lặp lại như thế, trong khung trò chuyện lại có tin nhắn gửi tới.

Ông xã thân thiết: “Anh đang ở dưới lầu kí túc xá của em.”

Thẩm Băng Đàn: “?”

Ông xã thân thiết: “Không phải nói không ngủ được muốn đi tìm anh sao, anh tự mình đến đón em.”

Vừa nãy cô đã thu hồi rồi mà, sao còn để cho Tần Hoài Sơ thấy được?

Thẩm Băng Đàn đi từ trên lầu xuống, quả thực nhìn thấy Tần Hoài Sơ đang đứng dưới ánh đèn đường.

Cả ngày hôm nay, anh đã đứng ở nơi đó ba lần rồi.

Nhìn thấy Thẩm Băng Đàn, khuôn mặt điển trai và rắn rỏi của anh hiện lên nụ cười, vẫy tay với cô.

Thẩm Băng Đàn đi tới, nhất thời không biết nên nói gì mới đúng, cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình: “Tin nhắn vừa nãy không phải em gửi mà là bạn cùng phòng của em.”

“Là vậy à, xem ra anh đột nhiên chạy tới không phù hợp với ý muốn của em, có chút qua loa rồi.” Anh rũ mắt nhìn thấy đầu nhỏ đang cúi xuống của cô, chỉ tay về phía sau, giọng nói nghe có vẻ thất vọng một chút: “Hay là anh quay về nhé?”

Thẩm Băng Đàn không nói gì, Tần Hoài Sơ làm động tác xoay người tựa như muốn đi thật.

Thẩm Băng Đàn nóng lòng, gần như không hề nghĩ ngợi đã đưa tay ra, ngón cái và ngón trỏ nắm lấy tay áo của anh.

Cô đã chạy xuống rồi, sao anh có thể nói đi là đi được?

Tần Hoài Sơ dừng lại, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô: “Kéo anh lại làm gì?”

Thẩm Băng Đàn cúi đầu muốn nói gì lại thôi, ấp ủ một hồi lâu mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Quả thực là em có hơi không ngủ được.”

“Vậy nên?”

Thẩm Băng Đàn không nói gì nữa.

Những lời nũng nịu nhõng nhẽo mà Đường Hân dạy cô thật sự rất khó nói, trước đây khi ở cùng với Tần Hoài Sơ còn không cho phép học sinh yêu sớm, cho đến giờ cô vẫn chưa từng nói ra.

Hết lần này đến lần khác, Tần Hoài Sơ không định bỏ qua cho cô, cứ bình tĩnh đứng như vậy, rất kiên nhẫn đợi cô trả lời: “Vậy nên em muốn thế nào?”

Anh nhìn Thẩm Băng Đàn đầy hứng thú, dường như rất muốn biết rốt cuộc cô đã sẵn sàng thay đổi đến mức độ nào.

Sau khi đã đợi một lúc lâu, thấy cô không hé răng nửa lời, Tần Hoài Sơ cũng không ép cô nữa.

Đang muốn mở miệng, một giọng nói nhỏ bé yếu ớt như tiếng muỗi vo ve vang lên bên tai: “Em không muốn xa anh.”

Âm thanh rất nhỏ, ngữ điệu chậm rãi giống như ăn nói lắp bắp, không mấy trôi chảy.

Nhưng khi Tần Hoài Sơ nghe thấy lại cảm giác như có con côn trùng nhỏ bay vào lỗ tai, lao thẳng xuống đáy lòng.

“Anh không nghe rõ, nói lại lần nữa.” Tần Hoài Sơ đè nén sự rung động đang dâng lên trong lòng, ánh mắt như sáng rực lên nhìn cô chằm chằm, thấp giọng nói một câu.

Một khi đã bắt đầu, tựa như sẽ không còn thấy khó khăn như trước nữa.

Thẩm Băng Đàn hất chiếc cằm nhọn lên, đôi mắt ngân ngấn nước dưới ánh đèn đường trở nên vô cùng xinh đẹp. Hàm răng cô cắn cắn môi dưới, khuôn mặt không giấu được vẻ ngượng ngùng: “Em nói, em không muốn xa anh.”

Thẩm Băng Đàn chưa bao giờ làm nũng với anh, Tần Hoài Sơ không hề biết, hóa ra khi cô dịu dàng yêu kiều nói những lời này lại xinh đẹp động lòng người đến vậy.

Hai người cứ đứng đối diện nhau như vậy, không nói lời nào, chỉ có ánh mắt là va vào nhau.

Người đi ngang qua đường thỉnh thoảng lại tò mò nhìn sang bên này mấy lần, nam thanh nữ tú, vô cùng bắt mắt.

Giống như một thế kỉ đã trôi qua vậy, khóe miệng Tần Hoài Sơ giật giật mấy cái, lưu manh nghiêng đầu sang: “Vậy đi thôi, đúng lúc anh cũng không ngủ được.”

Thẩm Băng Đàn buông ống tay áo của anh mà tay mình đang nắm lấy, theo bản năng muốn buông ra, Tần Hoài Sơ nhanh tay nhanh mắt bắt được tay cô, quang minh chính đại dắt tay cô.

Lòng bàn tay của anh ấm áp và to lớn, hoàn toàn bọc lấy tay cô, cảm giác rất mạnh mẽ.

Thẩm Băng Đàn và anh đi trên con đường trong sân trường, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn lén bàn tay đang nắm chặt của hai người, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào.

Đôi mắt hẹp và dài híp lại một cái, đuôi mắt xinh đẹp vểnh lên.

Từ trường học đi ra cổng phía nam có đi ngang qua một quầy bán trái cây.

Thẩm Băng Đàn dừng lại, chỉ chỉ vào trong cửa hàng: “Em muốn đi mua chút hoa quả, anh chờ em ở đây nhé.”

Thoạt nhìn tâm trạng của Tần Hoài Sơ rất tốt, buông tay cô ra, hất cằm lên: “Đi đi.”

Thẩm Băng Đàn đi vào trong quầy trái cây chọn qua chọn lại, cuối cùng mua hai quả lựu đi ra.

Cô xách theo cái túi, quơ quơ trước mặt Tần Hoài Sơ: “Anh thích ăn cái này không, năm nay em chưa được ăn, trái cây theo mùa có vị ngon nhất, trời càng ngày càng lạnh rồi, không ăn sẽ hết mùa mất.”

Tần Hoài Sơ nhận lấy, giúp cô xách túi: “Em thích thì anh cũng thích.”

Đến khách sạn, Tần Hoài Sơ trực tiếp dẫn cô đi vào, hai người đi thang máy lên tầng mười hai.

Sau khi ra khỏi thang máy, hành lang được trang trí rất nhẹ nhàng và trang nhã, nhìn rất sang trọng.

Dưới chân trải một tấm thảm mềm mại, trong chậu hoa trồng những loại cây quý giá màu xanh lục, khung cảnh yên tĩnh không một tiếng động, cách biệt với thế giới bên ngoài đầy ầm ĩ.

Tay của Thẩm Băng Đàn vẫn bị anh nắm lấy, hai người sóng vai nhau nhau đi về phía trước dọc theo hành lang.

Dần dần, tim cô đập càng lúc càng nhanh, hơi thở có chút gấp gáp, đột nhiên thấy hơi hối hận vì đã đồng ý đi đến khách sạn với anh.

Trai chưa vợ gái chưa chồng ở chung một phòng, còn là một nơi như khách sạn có phải không hay lắm không?

Tần Hoài Sơ đã dẫn cô đứng trước cửa phòng.

Anh nhập mật mã, cánh cửa mở ra, đèn bên trong lập tức sáng lên.

Thẩm Băng Đàn cứng đờ đứng tại chỗ, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Tần Hoài Sơ, vẫn không nhúc nhích, giống như có một con hổ lớn đang ẩn nấp ở bên trong, nhìn cũng không dám nhìn vào bên trong.

Tần Hoài Sơ một tay vịn vào tay nắm cửa, nhìn sang phía cô, sự lo lắng và bất an của cô lọt vào trong mắt.

Anh khẽ cười một tiếng, giọng điệu ôn hòa: “Cũng không phải hai chúng ta chưa từng ở chung một phòng, em sợ cái gì chứ?”

Thẩm Băng Đàn nhớ đến đêm hôm đó, chuyện cô ôm Tần Hoài Sơ ngủ cả đêm, càng cúi đầu xuống thấp hơn.

Tần Hoài Sơ nghiêng người nhường đường cho cô: “Vào đi, anh không bắt nạt em đâu.”

Bị anh nhìn thấu tâm tư, Thẩm Băng Đàn càng không yên lòng.

Cô cắn răng đi vào: “Em không có sợ, là anh suy nghĩ nhiều rồi.”

Tần Hoài Sơ bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, đưa tay đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên bên tai, Thẩm Băng Đàn vừa mới đi được mấy bước, hai chân đã đóng đinh tại chỗ.

Cô quay đầu, nhìn thấy Tần Hoài Sơ đã khóa trái cửa.

Thẩm Băng Đàn có chút hoảng sợ: “Sao anh lại khóa cửa!”

Tần Hoài Sơ cảm thấy khá buồn cười: “Không khóa cửa thì lát nữa làm sao ngủ được?”

Ngủ???

Thẩm Băng Đàn nhớ rằng hình như bản thân chưa từng đồng ý với anh sẽ đến đây ngủ mà!

Cô chỉ nói là không muốn rời xa anh, muốn ở cùng anh một lúc, hoàn toàn không có ý định đêm nay muốn ngủ chung với anh!

Lòng bàn tay của cô không khỏi ra mồ hôi, ngón tay quấn quấn góc áo, chậm rãi mở miệng: “Em ở lại đây một lát rồi quay về trước khi kí túc xá đóng cửa.”

Tần Hoài Sơ đi tới, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai lại gần cô, trên khuôn mặt mang theo vài phần trêu chọc: “Sợ à?”

Thẩm Băng Đàn không khỏi nuốt nước miếng, cố gắng duy trì sự bình tĩnh: “Không có, em chỉ là…”

Cô ăn nói ngập ngừng, hiển nhiên là chưa nghĩ ra cái cớ nào.

“Ở lại đi.” Tần Hoài Sơ trực tiếp ngắt lời cô, ánh mắt dịu dàng mà lưu luyến: “Tối nay em ngủ trong phòng ngủ, anh ngủ ở phòng khách.”

Thẩm Băng Đàn sợ run lên, bây giờ mới chậm rãi di chuyển ánh mắt sang quan sát khung cảnh trong nhà.

Căn hộ trong khách sạn rất rộng rãi, diện tích lớn bằng căn phòng cô thuê ở vịnh Thủy Vân.

Nơi này có phòng ngủ, có phòng khách, còn có khu vực tập thể dục, trên bức tường phía đông còn có một cây đàn dương cầm, đầy đủ tiện nghi, cái gì cần có đều có.

Hóa ra là căn phòng lớn như vậy.

Không gian hoạt động rộng rãi mang lại cho cô cảm giác an toàn không ít, cảm giác đè nén trong lòng Thẩm Băng Đàn dần buông xuống.

Điện thoại di động của Tần Hoài Sơ vang lên, anh nhìn thoáng qua màn hình, là trợ lý Tề Đặc gọi tới: “Tôi còn chút chuyện phải xử lí, em về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Thẩm Băng Đàn đáp lời, lẳng lặng đi vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.

Do dự một chút, khóa trái cửa.

Tần Hoài Sơ đưa điện thoại lên tai, nghe thấy tiếng khóa cửa bên phía phòng ngủ.

Anh nhìn sang, không khỏi bật cười.

Tinh thần cảnh giác cũng cao thật.

Thẩm Băng Đàn cũng không còn chuyện gì để làm, sau khi chờ đợi một lát, công việc của Tần Hoài Sơ vẫn chưa xong.

Cô nhìn thời gian, thấy cũng nên đi ngủ rồi, liền tắm rửa một chút rồi lên giường nằm.

Ở một khung cảnh xa lạ, nghĩ đến Tần Hoài Sơ đang ở bên ngoài, cô không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Đang trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường, dần dần bên ngoài có tiếng đàn dương cầm uyển chuyển du dương vang lên.

Đó là một giai điệu thư thái và êm dịu, nghe xong khiến lòng người yên bình hơn rất nhiều.

Cô đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Tần Hoài Sơ đang ngồi trước đàn dương cầm, thẳng lưng, ngón tay thon dài trắng nõn nhảy nhót trên phím đàn, giai điệu ấm áp lướt qua đầu ngón tay.

Thẩm Băng Đàn dựa vào khung cửa, lặng lẽ ngắm nhìn các đường nét khắc sâu trên khuôn mặt anh, hòa vào điệu nhạc đến thất thần.

Kết thúc bản nhạc, Tần Hoài Sơ đưa mắt nhìn sang.

Anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “Lại đây.”

Thẩm Băng Đàn đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh.

Anh chơi bản nhạc vừa rồi rất thuần thục lại êm tai, Thẩm Băng Đàn thấy khá ngạc nhiên: “Hóa ra anh cũng chơi dương cầm sao?”

Tần Hoài Sơ lơ đễnh cười: “Đã học mấy năm rồi, nhưng mà khi đó ham chơi, không đàn được nhiều bản nhạc lắm.”

Ngón tay của Thẩm Băng Đàn ấn ngẫu nhiên lên phím đàn mấy lần, vang lên một chuỗi nốt nhạc.

Cô không nghiên cứu về dương cầm nhiều lắm, cộng thêm nhiều năm rồi không tập luyện nên rất mới lạ, đánh không hay như Tần Hoài Sơ vừa chơi.

Cô dừng lại một chút rồi nhìn về phía Tần Hoài Sơ: “Bài anh vừa mới đàn tên là gì, em chưa từng nghe qua nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc.”

Tần Hoài Sơ: “Không có tên, trước đây cha mẹ bắt anh phải học dương cầm, anh không tuân theo kỉ luật, bình thường thầy dạy dương cầm cũng không quan tâm đến anh, sau này rảnh rỗi không có việc gì làm, anh lại thử hòa trộn một vài bản nhạc và đàn chúng một mình.”

Lại nhìn về phía Thẩm Băng Đàn: “Em thích nghe à?”

Thẩm Băng Đàn gật đầu, nhớ lại giai điệu vừa rồi: “Giống như một dòng suối nhỏ, khi nó tiến vào tận đáy lòng, cả người trở nên ấm áp.”

Cô cảm giác chính mình được đặt cạnh dòng suối, ánh trăng sáng tỏ, ánh sao điểm đầy vòm trời, đom đóm vây xung quanh cô, chính khung cảnh yên tĩnh và đẹp đẽ này khiến cô bất giác muốn khiêu vũ.

Có lẽ một người mang trái tim chứa đầy ánh nắng mặt trời như Tần Hoài Sơ mới có thể dễ dàng phác ra một quan niệm nghệ thuật như vậy.

Thẩm Băng Đàn đột nhiên có hứng thú, đứng dậy khỏi đàn dương cầm, đứng ở chỗ trống không cách đó không xa: “Anh có thể đàn lại một lần nữa được không?”

Trong ánh mắt cô hiện lên tia sáng, rực rỡ chói mắt.

Tần Hoài Sơ hiểu được ý cô, ngồi thẳng dậy, đàn lại khúc nhạc vừa rồi một lần nữa.

Giai điệu thư giãn rót vào tai cô, Thẩm Băng Đàn nhắm hai mắt, chậm rãi kiễng mũi chân theo giai điệu…

Cô bắt đầu học múa từ năm sáu tuổi, đến bây giờ đã mười chín năm, vũ đạo đã sớm dung hòa vào máu của cô, trở thành một phần trong cuộc sống của cô.

Cô rất nhạy cảm với giai điệu, cho là bản nhạc chưa từng nghe qua, cô cũng có thể dễ dàng tìm được vũ điệu và động tác hoàn mỹ nhất để nhảy theo bằng trực giác.

Ánh đèn từ chiếc đèn chùm trên trần nhà sáng rực rỡ, phản chiếu thân hình mềm mại của cô trên tường, lắc lư chập chờn theo điệu nhạc.

Tần Hoài Sơ nhìn thấy nụ cười nở trên khuôn mặt hiếm khi mỉm cười của cô, quên mình đắm chìm trong sự vui sướng.

Trong buổi team building vừa rồi của công ty, cô ấy đứng trên sân khấu, chói lọi và rực rỡ.

Bây giờ, cô của trước mặt càng thêm thoải mái, chân thực mà tuyệt đẹp.

Tần Hoài Sơ nhìn cô đến ngẩn người, dần dần đã quên tiếp tục chơi đàn, âm nhạc đột nhiên dừng lại.

Thẩm Băng Đàn đang đi dép lê dưới chân, vốn dĩ từ đầu đã không tiện lắm, anh đột nhiên dừng lại, cô cuống quýt dừng bước chân lại nhưng không cẩn thận bị trẹo chân, cơ thể không khống chế được, loạng choạng vài cái.

Tần Hoài Sơ đã nhanh chóng đứng dậy đi tới, vòng tay qua eo cô.

Thẩm Băng Đàn vẫn chưa hết hoảng sợ, bực tức nhìn về phía anh: “Anh làm gì thế, anh có biết là âm nhạc không thể tùy tiện dừng lại vào lúc này không, nếu là trên sân khấu, em đã tự biến mình thành trò cười rồi đấy.”

Tần Hoài Sơ không ngờ cô sẽ phản ứng mạnh như vậy, nhất thời tự trách mình: “Xin lỗi, anh không cố ý.”

Ban đầu chỉ là nhảy múa vui đùa thôi, thật ra cũng không có gì.

Thẩm Băng Đàn cảm giác vừa rồi mình nói khá nặng lời, giọng điệu hòa hoãn lại: “Không sao, vốn dĩ là do giày của em có vấn đề.”

Cô vừa nói vừa động đậy chân, phát hiện cổ chân thấy hơi đau một chút, lông mày cũng cau lại theo.

Tần Hoài Sơ cúi đầu nhìn sang: “Bị trẹo chân rồi sao?”

Thẩm Băng Đàn khẽ gật đầu: “Hơi đau, anh dìu em lên sô pha ngồi một chút đi”

Vừa dứt lời, Tần Hoài Sơ đã trực tiếp bế cô lên theo kiểu công chúa.

Thẩm Băng Đàn cảm thấy dưới chân trống rỗng, cánh tay vô thức vòng qua cổ anh, hai người xích lại gần nhau trong nháy mắt.

Cô đỏ mặt nghiêng đầu sang một bên, tim đập loạn không ngừng, rất sợ anh sẽ nghe thấy.

Tần Hoài Sơ đặt cô ngồi lên ghế sô pha, ngồi xổm xuống nhìn mắt cá chân của cô, lòng bàn tay vỗ vỗ vào đó hai cái, nhìn thấy không có gì nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh gọi cho quầy lễ tân, chẳng bao lâu sau đã có người mang đá lạnh qua đây.

Anh đặt cục đá lạnh lên mắt cá chân của cô: “Chườm một lúc là được rồi.”

Cục đá lạnh quá, Thẩm Băng Đàn né tránh không muốn cho anh chườm, muốn rụt chân lại.

Không ngờ Tần Hoài Sơ nắm lấy mũi chân của cô: “Đừng nhúc nhích.”

Lòng bàn tay anh vừa chạm vào đá lạnh, cũng mát lạnh.

Nhưng Thẩm Băng Đàn lại không cảm thấy lạnh nữa, chân bị bàn tay to lớn của anh giữ chặt lấy, cô nhanh chóng rụt chân về giống như bị bỏng, ôm đầu gối ngồi ở một góc của ghế sô pha: “Em không thấy đau nữa.”

“Anh còn chưa chườm lần nào em đã hết đau rồi à?” Tần Hoài Sơ nửa tin nửa ngờ nhìn cô, sau đó quả quyết kéo mắt cá chân của cô qua: “Chườm một lát đi, sáng mai sẽ không bị sưng lên.”

Anh sử dụng một chút sức lực, không nhẹ cũng không nặng nhưng lại khiến cô không có cơ hội để trốn thoát.

Tần Hoài Sơ tiếp tục chườm đá viên lên mắt cá chân của cô, không nhịn được nói với cô: “May mà em là dân chuyên nghiệp, chuyện đi dép lê nhảy nhót lung tung em cũng làm được, nếu như bị trật khớp nghiêm trọng không thể tham gia tiệc tối giao thừa năm nay, nhìn xem em định làm thế nào.”

Thẩm Băng Đàn sửng sốt một chút, vừa rồi cô không nghĩ nhiều như vậy, cô quả thực có hơi hấp tấp.

Cô mở miệng muốn nói gì đó, lại nhớ tới lời của Đường Hân nói phải tỏ ra yếu đuối, cô im lặng một lúc, mi mắt cụp xuống, nhỏ giọng nói: “Em chỉ là nhất thời nổi hứng muốn nhảy múa thôi, không có nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa, rõ ràng là do anh mới bị trẹo chân, anh còn trách ngược lại em như thế.”

Giọng nói của cô không lớn, mang theo ba phần tủi thân năm phần tức giận, có hơi lúng túng khi lần đầu tiên nói những lời như vậy.

Trong phòng khách yên tĩnh, động tác đang chườm đá cho cô của Tần Hoài Sơ dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.

Thẩm Băng Đàn không biết nói những lời như vậy thì hiệu quả có tốt không, liệu đó có phải là tỏ ra yếu đuối hay không.

Vốn dĩ trong lòng đã thấy chột dạ, bây giờ bị anh nhìn chằm chằm càng vội vàng di chuyển ánh mắt, không dám nhìn anh.

Tần Hoài Sơ khẽ cườimột tiếng, nhưng không có phản ứng gì quá lớn.

Lại im lặng không nói gì, giúp cô chườm đá trong chốc lát, thấy gần như đã bình thường mới đặt cục đá lên bàn trà.

Vì anh không phản ứng gì, Thẩm Băng Đàn cũng cố gắng quên đi chuyện vừa rồi: “Em, em đi nghỉ ngơi trước đây.”

Cô muốn rụt chân lại, không ngờ Tần Hoài Sơ đã nắm lấy mắt cá chân của cô, kéo cô vào trong lòng anh.

Thẩm Băng Đàn không hề phòng bị, cơ thể thuận thế trượt xuống, cả người nằm trên sô pha.

Còn chưa kịp định thần, hai tay của Tần Hoài Sơ đã chống xuống bên cạnh cô, nghiêng người xích lại gần.

Khuôn mặt anh tuấn ghé vào trước mắt cô, đôi môi mỏng hơi hé mở, giọng nói gợi cảm mà mê hoặc: “Chuyện vừa rồi có thể chỉ trách mỗi anh sao?”

“Ai cho em nhảy đẹp như thế.” Ngón trỏ của anh nhẹ nhàng gõ lên chóp mũi của cô, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng và quấn quýt, khàn giọng nói: “Linh hồn đã bị em bắt đi mất rồi.”

Chương kế tiếp