Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 26: Hôn quá mạnh
Anh dựa sát vào cô, những âm thanh cuối của lời nói mang theo một chút lười biếng khiến người khác run sợ trong lòng.

Trước ngực Thẩm Băng Đàn phập phồng, hai tay đặt lên lồng ngực rắn chắc của anh, thử đẩy ra mấy lần: “Không còn sớm nữa, em muốn quay về phòng ngủ.”

“Bây giờ?”

Tần Hoài Sơ có vẻ vô cùng ngạc nhiên, anh giơ cổ tay lên liếc nhìn thời gian: “Vẫn còn sớm, hoa quả em vừa mới mua còn chưa ăn mà?”

“Bây giờ em không muốn ăn nữa, hơn nữa ăn nhiều lựu vào buổi tối không dễ tiêu hóa, em đề nghị anh cũng đừng ăn.”

Tần Hoài Sơ nhất thời cảm thấy buồn cười: “Vậy sao em còn mua?”

“Em chuẩn bị cho ngày mai ăn lúc ngồi trên tàu hỏa.”

“Nếu thế thì tối nay không ăn vậy.” Tần Hoài Sơ ngồi dậy, lại hỏi cô: “Chân có còn đau không, có cần anh bế em về phòng không?”

Thẩm Băng Đàn sợ hãi vội vàng lắc đầu: “Em tự làm được!”

Cô vừa mới đứng lên, trong đầu có một giọng nói tự nói với mình, bây giờ chính là lúc cần Tần Hoài Sơ, hẳn là cô nên làm cho đối phương có cảm giác mình cần anh.

Mặc dù việc mở miệng có hơi khó khăn, nhưng cô vẫn ngồi xuống một lần nữa: “Xem ra em vẫn chưa thể bước đi được, nên là…”

Cô cắn răng nói: “Nên là anh bế em về phòng đi.”

Lúc nói lời này, cô không dám nhìn vẻ mặt của Tần Hoài Sơ, trong lòng còn thấy không chắc chắn.

Không biết những phương pháp mà Đường Hân đã dạy cô có hiệu quả hay không.

Tần Hoài Sơ nghiêng đầu nhìn cô một lúc, im lặng nở nụ cười, bế ngang cô lên.

Quay lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên trường, còn giúp cô đắp chăn: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Thẩm Băng Đàn không được tự nhiên, di chuyển ánh mắt sang nơi khác, khẽ gật đầu một cái.

Mãi đến khi Tần Hoài Sơ đã rời đi, cửa phòng đóng lại, thân thể cứng ngắc của cô mới dần dần thả lỏng.

Nghĩ đến vừa rồi chính mình mặt dày bảo anh bế mình về phòng, cô vô cùng xấu hổ, ôm mặt chui vào trong chăn.

Điện thoại di động ở bên gối kêu lên hai tiếng, cô vén mép chăn ra rồi cầm lên.

Bên trong nhóm kí túc xá, Đường Hân hỏi cô: “Băng Đàn, tiến triển thế nào rồi? Có làm theo lời tớ nói không?”

Thẩm Băng Đàn do dự kể lại chuyển vừa mới xảy ra cho cô ấy, hỏi một cách không tự tin lắm: “Cậu cảm thấy tớ làm như vậy có được không? Anh ấy trông rất bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì.”

Đường Hân: “Làm rất tốt, trẻ con đúng là dễ dạy bảo.”

Đường Hân: “Đàn ông luôn giả vờ bình tĩnh, đừng nhìn anh ta im lặng không nói gì, không chừng sau lưng đang thầm vui sướng đấy.”

Đường Hân: “Tin tớ, không ngừng cố gắng, sau này cứ thế mà làm!”

Vu Mộng Lạc cũng nói: “Đường Hân trong kí túc xá của chúng ta có cực kì nhiều kinh nghiệm yêu đương, cậu nghe lời cô ấy chắc chắn không sai đâu.”

Quách Điền Duyệt: “Tán thành.”

Quách Điền Duyệt: “Băng Đàn cố gắng lên!”

Thẩm Băng Đàn được mọi người động viên, trong lòng tự cổ vũ mình một chút, đáp lại: “Tốt, sau này tớ sẽ tiếp tục làm như thế.”

Vé trở về Trường Hoàn là vào buổi tối, ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Thẩm Băng Đàn nói muốn mời Tần Hoài Sơ đi xem phim.

Đây là kế hoạch cô thức cả đêm qua để suy nghĩ.

Bầu không khí trong rạp chiếu phim rất thích hợp cho các đôi tình nhân, mặc dù bây giờ hai người vẫn chưa tính là người yêu.

Nhưng cô đã cố gắng như thế, cô tin rằng sẽ nhanh chóng thành đôi thôi, có thể cảm nhận điều đó trước một chút.

Hai người cùng nhau đi đến trung tâm thương mại, chọn một bộ phim được đánh giá cao.

Còn chưa đến giờ phim chiếu, cô và Tần Hoài Sơ đi dạo trong trung tâm thương mại.

Đi ngang qua một quầy tự chụp ảnh rất lớn, bước chân của Tần Hoài Sơ dừng lại, chỉ về phía bên kia: “Đã từng chơi cái đó chưa?”

Thuở nhỏ, Thẩm Băng Đàn lấy vũ đạo làm bạn, cũng không có người bạn nào, chơi đùa lại càng ít hơn, rất nhiều thứ chưa từng trải qua.

Khi Tần Hoài Sơ hỏi, cô nhìn sang bên kia, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vậy qua đó xem thử đi.”

Tần Hoài Sơ kéo cô đi vào, nhìn đạo cụ chụp ảnh đủ loại màu sắc ở bên ngoài, nói với cô: “Nhìn xem em thích cái nào, chúng ta chọn vài thứ dùng lúc chụp ảnh.”

Đa số đạo cụ đều mang phong cách hoạt hình, có mũ, khăn quàng cổ, tóc giả, kính râm, còn có búp bê và các loại đồ chơi khác.

Thẩm Băng Đàn nhìn một lúc lâu cũng không biết nên chọn cái gì, chỉ thuận tay cầm một vòng hoa nhài: “Lấy cái này đi.”

Tần Hoài Sơ nhìn đồ vật trên tay cô: “Không thích cái nào khác sao?”

Thẩm Băng Đàn lắc đầu, có chút khó khăn: “Lần đầu tiên em đến đây, không biết nên chọn cái gì cho đúng.”

Tần Hoài Sơ đi đến bên cạnh, cầm mấy cái sọt và rổ, chủ động giúp cô chọn vài món đồ, tất cả đều là loại đáng yêu và mềm mại: Tai thỏ, tai mèo, kính mắt SpongeBob, búp bê Doraemon…

Thẩm Băng Đàn hơi khó giải thích, cô chưa bao giờ cảm thấy mình có liên quan đến những thứ kia.

Trong cuộc sống hằng ngày, cô chưa bao giờ mua những món đồ này.

“Em không hợp với những thứ này.” Cô nhỏ giọng nói.

Tần Hoài Sơ không quan tâm: “Đó là do em hiểu lầm chính bản thân mình, anh cảm thấy rất hợp, không tin thì chờ lát nữa xem thành quả nhé.”

Thanh toán xong, hai người cầm lấy đạo cụ rồi cùng nhau đi vào phòng chụp ảnh không có người.

Trong không gian nhỏ hẹp, bức tường sơn một màu hồng nhạt rất nữ tính, bên trên treo đủ loại trang trí, phong cách ngọt ngào ấm áp.

Trên tường có dán hướng dẫn chụp ảnh, Thẩm Băng Đàn còn đang nhìn, Tần Hoài Sơ đã kéo cô đến trước camera, tiện tay đổi cho cô một chiếc băng đô tai thỏ màu trắng.

Thẩm Băng Đàn cảm thấy cái băng đô tai thỏ này quá trẻ con, muốn lấy xuống, Tần Hoài Sơ đã ngăn cô lại: “Còn chưa chụp hình, đừng nhúc nhích.”

Lại dỗ dành cô: “Tin anh đi, trông rất xinh đẹp.”

Thẩm Băng Đàn không còn cách nào, chỉ có thể hít sâu một hơi, khẽ mỉm cười trước ống kính.

Tần Hoài Sơ đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, khuôn mặt với góc cạnh rõ ràng lại gần cô, nhân lúc cô không kịp chuẩn bị đã hôn lên mặt cô một cái.

Hình ảnh ngưng lại trong giây lát, đúng lúc Tần Hoài Sơ ra khỏi ống kính.

Nụ cười trên mặt Thẩm Băng Đàn chưa kịp tắt đã bị dọa sợ, ngơ ngác đứng ở đó, con ngươi đột nhiên phóng to ra, trong đôi mắt lấp lánh có hồn hiện lên một tia kinh ngạc, có một sự trào dâng nhè nhẹ.

Rất hợp với băng đô tai thỏ trên đầu, vô cùng linh hoạt.

“Anh phải lưu lại bức ảnh này.” Tần Hoài Sơ cười, lưu lại bức ảnh, chỉ cho cô xem: “Có giống thỏ con đang sợ hãi không, nhìn em rất đáng yêu.”

“...”

Không ngờ vì để cô làm vẻ mặt như thế, Tần Hoài Sơ lại có thể hôn cô.

Động tác vừa nhanh vừa bất ngờ, quả thực không hề phòng bị chút nào.

Thẩm Băng Đàn vẫn còn đang đứng ngơ ngác, ở nơi vừa mới được anh hôn, nhiệt độ đang tăng lên từng chút một.

Thẩm Băng Đàn vừa mới bị Tần Hoài Sơ làm cho sợ hãi, nhưng sau khi đã hôn cô, anh lại tỏ vẻ hoàn toàn không thèm quan tâm đến.

Mục đích của anh đã đạt được, lúc này đang đeo kính râm, vô cùng thích thú khi chụp ảnh trước ống kính.

Thẩm Băng Đàn đột nhiên cảm thấy ấm ức một chút.

Con người này sao có thể làm như vậy chứ, anh vừa mới hôn cô, bây giờ còn có thể không để tâm đến ai, tự sướng đủ kiểu!

Một cảm giác muốn trả thù đang rục rịch dấy lên trong lòng.

Thẩm Băng Đàn mím môi dưới, tiếp tục nhìn chằm chằm vào gò má của anh.

Do dự một chút, nhân lúc anh không kịp chuẩn bị, đột nhiên tiến lên phía trước, kiễng đầu ngón chân hôn lên gò má anh một cái.

Có lẽ là do quá căng thẳng, lại mang theo tâm lý trả thủ nên cô hôn rất mạnh, một tiếng “chụt ~” vang lên trong không gian nhỏ hẹp này.

“...”

Trong giây phút tiếp theo, Thẩm Băng Đàn nhìn thấy sau lưng Tần Hoài Sơ cứng đờ, khóe miệng vốn dĩ đang cong lên cũng giống như bị người ta nhấn nút tạm dừng.

Thẩm Băng Đàn đột nhiên cảm thấy lá gan của mình vô cùng lớn.

Nhớ lại âm thanh xấu hổ thẹn thùng vừa rồi, lúc này hận không thể đập đầu chết luôn ở đây.

Quả thật là không muốn sống nữa rồi!

Rốt cuộc Tần Hoài Sơ cũng dần dần có phản ứng lại.

Anh xoay người nhìn qua bên này, trên sống mũi vẫn còn đeo cái kính râm, Thẩm Băng Đàn không thấy rõ ánh mắt của anh lúc này nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn cảm thấy hồi hộp.

Dưới áp lực từ khí thế mạnh mẽ của anh, Thẩm Băng Đàn lùi về sau hai bước, cố gắng duy trì sự bình tĩnh trên khuôn mặt: “Phim cũng sắp chiếu rồi, chúng ta đi ra ngoài đi.”

Cô làm bộ muốn đi ra ngoài, nhưng cổ tay bỗng chốc bị Tần Hoài Sơ nắm lấy.

Thẩm Băng Đàn cố gắng giãy giụa vài lần nhưng không thoát ra được.

Nhưng thấy Tần Hoài Sơ chỉ dùng một lực nhỏ giữa các ngón tay đã có thể dễ dàng kéo cả người cô quay lại.

Vừa xoay người đã bị trực tiếp ép vào tường.

Kính râm bị anh tháo xuống, bên trong cặp mắt hoa đào đen như mực, sâu không thấy đáy.

Nhìn vào ánh mắt của anh, tựa như có vài phần nóng như lửa đốt.

Tần Hoài Sơ dựa sát vào cô, hơi cúi đầu, lúc hơi thở phả vào trán của cô, nhiệt độ cũng rất nóng.

Mà đôi mắt kia, chính xác bây giờ đang dán chặt vào khuôn mặt của cô.

Đôi mắt đào hoa đen như mực, ẩn chứa một sự dâng trào, khi mở miệng, âm thanh vừa trầm thấp vừa khàn khàn: “Trêu đùa người ta xong rồi muốn bỏ đi sao? Trên đời làm gì có chuyện tốt như thế?”

Thẩm Băng Đàn chột dạ, lúc này mới phản bác lại: “Là anh hôn em trước!”

Nếu nói là chọc ghẹo thì là do Tần Hoài Sơ chọc ghẹo cô trước.

Tần Hoài Sơ bị phản ứng của cô chọc cười, lơ đãng nhếch nhếch khóe môi: “Vậy nên em cũng phải hôn anh một cái để trả thù à? Lại còn…”

Anh cố ý dừng lại một lát, bày ra dáng vẻ rất tủi thân: “Em còn hôn lớn tiếng như thế?”

Thẩm Băng Đàn: “...”

Khóe miệng của Tần Hoài Sơ vẫn còn mang nụ cười, trên nét mặt lại có một chút nghiền ngẫm.

Bờ môi mỏng ghé vào tai cô, giọng điệu nhẹ nhàng trêu đùa cô: “Lòng thù hận của cô gái nhỏ lại lớn thế sao? Hả?”

Sớm biết thế này, Thẩm Băng Đàn đã chẳng làm như vậy, bây giờ bị anh tra hỏi càng thấy xấu hổ vô cùng, khuôn mặt đỏ bừng không dám lên tiếng.

Khuôn mặt của Tần Hoài Sơ lại tiến sát đến gần cô hơn một chút, mũi anh khẽ chạm vào chóp mũi thẳng tắp xinh đẹp của cô, hơi thở của hai người càng lúc càng quyện vào nhau.

“Thật ra, lòng phục thù của anh cũng rất lớn.” Tần Hoài Sơ nói tiếp, chóp mũi cọ nhẹ vào mũi cô, giọng nói ấm áp: “Vừa rồi bị em bắt nạt, nhất định anh phải lấy lại lợi ích của mình, em nói xem có đúng không?”

Ánh mắt của anh rơi xuống đôi môi đỏ hồng kiều diễm của cô, lại gần nó từng chút một.

Thẩm Băng Đàn mở to mắt nhìn, môi của anh càng ngày càng lại gần cô hơn.

Hơi thở như ngừng lại trong giây lát, không khí xung quanh cũng trở nên loãng hơn.

Khoảnh khắc hai đôi môi sắp dính vào nhau, tim của cô đập thình thịch, không khỏi nghiêng đầu.

Đôi môi mỏng của Tần Hoài Sơ thuận thế lướt qua làn da nõn nà trơn bóng trên má cô, cái chạm nhẹ nhàng mềm mại khiến lòng cô run lên một hồi.

Thẩm Băng Đàn đột ngột đẩy anh ra, bởi vì chưa hết hoảng sợ nên không khỏi thở gấp: “Bộ phim thật sự sắp chiếu rồi.”

Tần Hoài Sơ không trêu chọc cô nữa, chậm rãi buông người ra.

Đi ra khỏi phòng chụp ảnh, Thẩm Băng Đàn sợ người khác phát hiện sự bất thường, cố gắng làm vẻ mặt thật bình tĩnh, vậy nên toàn bộ các cơ trên khuôn mặt đều căng cứng lên.

Tần Hoài Sơ liếc mắt nhìn cô, khẽ cười, hơi thở nhẹ nhàng mà kéo dài.

Sao lại dễ thương đến thế chứ.



Buổi chiều, Thẩm Băng Đàn quay lại kí túc xá để lấy hành lý, Đường Hân kéo cô lại hỏi thăm tình hình.

Thẩm Băng Đàn kể sơ sơ lại, cũng nói đến chuyện ở phòng tự chụp ảnh.

Đường Hân cảm thán không thôi: “Hai người bây giờ, hôn cũng đã hôn rồi, nếu muốn tớ nói thì cậu đừng thẳng thắn theo đuổi người ta nữa, nếu quả thật muốn làm anh ấy cảm nhận được tình cảm của cậu thì cứ làm một buổi tỏ tình thật hoành tráng đi, sau đó hạnh phúc ở bên nhau. Như vậy chắc là được rồi.”

Thẩm Băng Đàn tưởng tượng đến những lời Đường Hân nói.

Dường như thú nhận cũng có thể xem là một phương pháp tốt.

Cô âm thầm ghi nhớ trong lòng: “Vậy tớ sẽ quay về suy nghĩ thật kĩ, chuẩn bị một chút.”

Trở về Trường Hoàn vào cuối tuần, vốn dĩ không có chuyện gì làm.

Nhưng vừa về đến nhà, Tần Hoài Sơ đã nhận được một cuộc gọi từ trợ lý Tề

Đặc, hình như là có dự án nào đó xảy ra chút vấn đề.

Tần Hoài Sơ lái xe đến công ty, Thẩm Băng Đàn trở lại chỗ ở của mình, dọn dẹp qua phòng khách và căn nhà một chút.

Tối hôm qua nằm trên tàu hỏa ngủ không được ngon, cô phải ngủ bù lại.

Buổi trưa, Tần Hoài Sơ ở lại công ty, không về nhà, một mình Thẩm Băng Đàn ăn uống qua loa một chút.

Cô ôm gối ngồi trên sô pha trong phòng khách, nghĩ đến chuyện tỏ tình với Tần Hoài Sơ.

Loại chuyện này không nên sớm cũng không nên chậm trễ, tối hôm nay là một thời cơ tốt.

Cô hạ quyết tâm, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm các cách tỏ tình trên mạng.

Buổi chiều, Thẩm Băng Đàn một thân một mình đi đến siêu thị, mua loại tôm hùm nhỏ mà Tần Hoài Sơ thích nhất, cùng với các loại nguyên liệu nấu ăn mà bình thường anh rất thích.

Xách một túi lớn đầy ắp đồ vật đi ra khỏi siêu thị, cô đi ngang qua một cửa hàng bán hoa khi trở về vịnh Thủy Vân.

Hình như cửa hàng bán hoa này mới mở, trước đây vẫn luôn sửa sang và trùng tu, bây giờ mới được mở rộng làm ăn.

Thẩm Băng Đàn do dự một chút rồi đi vào.

Người đang trông cửa tiệm là bà chủ, nước da trắng ngần, nở nụ cười tươi rói.

Thấy Thẩm Băng Đàn, bà nhiệt tình chào đón: “Cô gái nhỏ mua hoa không?”

Thẩm Băng Đàn khẽ dạ, nhìn bên trong trưng bày đủ các loại hoa, nhất thời không quyết định được.

Bà chủ quan sát vẻ mặt của cô, thử hỏi: “Mua để làm gì, có cần bà đề cử giúp cháu không?”

Thẩm Băng Đàn khá ngượng ngùng nhưng vẫn nói thật: “Cháu dùng để tỏ tình ạ.”

Trên mặt bà chủ hiện lên vẻ kinh ngạc, dường như thấy rất khó hiểu khi một cô gái có ngoại hình và khí chất của đại mỹ nhân giống như Thẩm Băng Đàn lại chủ động theo đuổi một người nào đó.

Nhưng vẻ mặt kia cũng chỉ thoáng hiện lên rồi biến mắt, bà chủ giới thiệu với cô: “Đa số người ta sẽ chọn hoa hồng khi tỏ tình, màu đỏ, màu hồng, thậm chí là màu trắng, 99 bông hồng tượng trưng cho sự vĩnh cửu, là một thông điệp rất hay.”

Thẩm Băng Đàn nhìn hoa hồng, cảm thấy nó quá tầm thường nên không có hứng thú.

“Hoặc cháu có thể chọn hoa tử đinh hương.”

Bà chủ nói xong liền cầm lấy một bó tử đinh hương đưa cho cô xem: “Hoa này cũng rất đẹp, không diễm lệ như hoa hồng nhưng cao quý thanh nhã, được mệnh danh là “loài hoa của trời”, tặng cho mối tình đầu thì không còn gì thích hợp hơn.”

Thẩm Băng Đàn nhìn chằm chằm, so với hoa hồng thì đẹp hơn một chút nhưng vẫn còn cảm thấy thiếu gì đó.

Không phải loài hoa mà cô muốn tìm.

“Nếu không… Cháu có thể cân nhắc hoa loa kèn, tượng trưng cho tình yêu thuần khiết. Còn có hoa cúc Anh, tượng trưng cho tình yêu thầm kín…”

Bà chủ vô cùng kiên nhẫn giới thiệu từng loài hoa với cô, Thẩm Băng Đàn vừa nghe vừa ngắm nhìn toàn bộ các loài hoa trong phòng.

Bỗng nhìn thấy một khóm hoa trong góc phòng, hai mắt cô sáng rực lên.

Đi tới, ghé chóp mũi vào khẽ ngửi, cuối cùng trên mặt Thẩm Băng Đàn cũng thể hiện sự vui mừng: “Bà chủ, cháu chọn cái này!”

Mua được bó hoa khiến mình hài lòng, Thẩm Băng Đàn trở lại vịnh Thủy Vân với tâm trạng vui sướng.

Mang nguyên liệu nấu ăn vào trong phòng bếp, cô đeo tạp dề vào, chuẩn bị trổ tài.

Tôm hùm nhỏ chua cay, cá vược hấp, thịt dê nướng hành, đậu hũ văn tư, canh sườn heo nấu với khoai và bắp,...

Sau khi đã liệt kê tên các món ăn cần chuẩn bị theo thứ tự liền bắt tay vào làm việc.

Có rất nhiều món phải nấu, bận rộn cả một buổi chiều mới xong.

Thỉnh thoảng Thẩm Băng Đàn lại dành thời gian để nhìn điện thoại di động, từng giây từng phút chú ý đến khi nào Tần Hoài Sơ sẽ trở về.

Lúc gần bảy giờ, cô nhận được tin nhắn WeChat của Tần Hoài Sơ: “Anh chuẩn bị về nhà, tối nay ăn gì? / đói bụng /”

Sớm như vậy đã trở về rồi à, động tác của Thẩm Băng Đàn càng trở nên nhanh nhẹn hơn.

Xào xong món cuối cùng rồi bày ra mâm, bưng tất cả đặt lên bàn ăn, trên đó còn cắm cả những bông hoa cô mới mua.

Cảm thấy giấy gói hoa hơi dính đất, Thẩm Băng Đàn tìm một chiếc bình hoa xinh xắn rồi cắm vào, đặt ở một góc trên bàn ăn.

Còn ngắt một ít cánh hoa trang trí xung quanh đĩa ăn.

Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, Thẩm Băng Đàn có chút căng thẳng, xoa xoa tay.

Đây là lần đầu tiên nên cô không có kinh nghiệm gì, cũng không biết tối nay Tần Hoài Sơ có hài lòng hay không.

Lại nghĩ đến những bữa tối lãng mạn trên mạng, ánh sáng - nến là thứ không thể thiếu.

Sau khi tìm một vòng quanh nhà vẫn không thấy ngọn nến nào, cô nhìn thời gian một chút rồi thay giày và đi ra khỏi nhà.

Bên ngoài, bầu trời đã tối sầm xuống, bên trên bầu trời bị ánh đèn xung quanh phản chiếu hiện lên một màu đỏ rực.

Ngay cả đám mây cũng chuyển thành màu hồng nhạt, tựa như đang nổi lên.

Thẩm Băng Đàn đã mua mấy cây nến và bật lửa tại một cửa hàng tiện lợi gần khu dân cư.

Cô xách cái túi bước ra, bước chân nhẹ nhàng quay về nhà.

Vào đến chung cư đơn nguyên, bấm thang máy.

Không bao lâu sau, cửa thang máy mở ra, không ngờ Tần Hoài Sơ đang đứng bên trong, hiển nhiên là mới vừa từ chỗ đậu xe ở tầng hầm số một đi lên.

Anh lại mặc một bộ âu phục công sở màu đen, đôi giày da dưới chân sáng loáng, vai rộng chân dài, dáng người cao lớn, phong thái cao quý.

Anh đút hai tay vào túi quần, vốn dĩ anh chỉ lạnh lùng đứng ở đó, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Băng Đàn, vẻ mặt của anh dần dần trở nên ôn hòa.

Liếc mắt thấy cô đang xách thứ gì đó trên tay, anh hơi ngạc nhiên hất cằm lên; “Sao em lại mua nhiều nến như vậy?”

Thẩm Băng Đàn không muốn tiết lộ, giấu nến ở sau lưng, chậm rãi bước vào: “Có ích.”

Tần Hoài Sơ nở nụ cười: “Có thể dùng vào việc gì chứ? Chẳng lẽ có thông báo nói là khu dân cư sắp mất điện à?”

“Không phải.” Thẩm Băng Đàn mím môi dưới, úp úp mở mở, cuối cùng quyết định không nói trước cho anh biết: “Một lúc nữa anh sẽ biết.”

Thang máy đi lên tầng bảy, hai người vừa mới đi tới hàng lang, Tần Hoài Sơ đã ngửi thấy một mùi thơm đậm đà.

Buổi trưa anh đã không ăn gì nên bây giờ cảm thấy rất đói bụng.

“Vậy là em đã nấu cơm rồi à, có gì ngon không?” Anh nói, không đợi Thẩm Băng Đàn trả lời, nhớ tới mùi thơm phả vào mặt mình, anh cong môi: “Anh đoán có món tôm hùm nhỏ mà anh thích.”

Thẩm Băng Đàm không nói gì, mở rộng cửa rồi đi vào.

Trong phòng đen như mực.

“Sao không bật đèn?” Tần Hoài Sơ đi vào cùng cô.

Anh đưa tay muốn ấn công tắc, lại bị Thẩm Băng Đàn ngăn lại: “Đợi đã, trước tiên anh đừng bật những cái khác.”

Cô lắc lắc cây nến trong tay: “Tối nay chúng ta chỉ cần dùng thứ này là được rồi.”

Tần Hoài Sơ: “?”

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương toàn hơn 5000 chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Chương kế tiếp