Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 36: Làm tài xế của anh.
Nếu như lúc này Thẩm Băng Đàn không phải đang ở thế yêu, thì có lẽ cô đã không chịu được mà đạp vào mặt Tần Hoài Sơ một cái rồi.

Nhưng giờ khắc này cô chỉ có thể ra sức quấn chặt chăn, làm cho mình cố gắng giữ được bình tĩnh: “Anh ra ngoài, em muốn mặc quần áo rồi”.

Tần Hoài Sơ vẫn chống hai tay lên đệm áp sát cô, đáy mắt mang theo vài phần mê hoặc: “Có cần anh giúp em mặc quần áo không?”.

Thẩm Băng Đàn trừng mắt nhìn anh, từ chối ngay lập tức: “Không cần, em tự có tay”.

“Vậy anh ở chỗ này không ảnh hưởng đâu nhỉ?”. Tần Hoài Sơ ngồi dậy, có vẻ cũng không định đi ra ngoài.

Thẩm Băng Đàn có chút cạn lời, rõ ràng là anh đang cố ý chơi xấu.

Cô thở dài một hơi, dịu giọng: “Anh đừng đùa nữa, để em mặc quần áo vào đã. Giờ em mệt lắm, còn đói nữa”.

Cả ngày hôm nay cô đã luyện múa đó.

Đã rất lâu rồi cô chưa phải luyện tập quá sức như vậy, gân cốt cả người cô như muốn rã ra, đến chân cũng mỏi đến không muốn nhấc lên.

Nghĩ đến vừa nãy cô nằm trong bồn tắm còn ngủ được, Tần Hoài Sơ đáy mắt lướt qua tia yêu thương.

Không trêu cô nữa, vươn tay xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Vậy anh ra ngoài nhé, em mặc đồ xong thì ra ăn cơm”.

Thẩm Băng Đàn ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi Tần Hoài Sơ ra ngoài, thuận tay đóng lại cửa phòng ngủ.

Hình ảnh khi nãy cô tắm xong được anh ôm vào lòng tới tấp lướt qua trong đầu, từng đợt từng đợt kích thích thần kinh anh.

Anh hít sâu một hơi, vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt.

Thẩm Băng Đàn lúc ăn cơm có chút ỉu xìu, đến gắp thức ăn cũng lười nhấc tay.

Tần Hoài Sơ gắp đồ ăn vào bát cho cô: “Một thời gian nữa mới tới dạ hội mừng năm mới mà, làm sao mà phải quá sức như vậy?”.

Thẩm Băng Đàn nói: “Em chỉ có thứ bảy và chủ nhật là có thời gian luyện tập thôi, tính ra cũng không có nhiều thời gian lắm đâu”.

“Vậy trước mắt không cần tới công ty nữa, tập trung tập luyện, cũng có thời gian để nghỉ ngơi, đừng làm bản thân mệt mỏi”.

Thẩm Băng Đàn lắc đầu: “Thực ra cũng không mệt lắm, chỉ là lâu quá rồi không luyện tập như này, ngày đầu tiên vẫn có chút chưa quen, sau này từ từ sẽ đỡ hơn thôi. Yên tâm đi, em tự biết sức mình mà, sẽ không làm mình luyện tập quá sức đâu”.

Cô có sự kiên trì của chính mình, Tần Hoài Sơ cũng không khuyên gì nữa, lại gắp thêm cho cô ít thức ăn, dịu dàng nói: “Vậy em ăn xong thì đi nghỉ ngơi sớm đi”.

Trong lòng Thẩm Băng Đàn ấm áp, gắp một miếng nấm bỏ vào miệng, cúi đầu khóe miệng hơi hơi cong lên: “Loại cảm giác lúc này thật tốt”.

Tần Hoài Sơ ngước mắt: “Cảm giác gì?”.

Thẩm Băng Đàn nhai xong đồ ăn trong miệng rồi nuốt xuống, mới cười xán lạn với anh: “Cảm giác ở bên anh đó”.

Những ngày tiếp theo, Thẩm Băng Đàn vẫn luôn bận rộn.

Ngày thường phải đi làm cộng với viết luận văn, ngày nghỉ thì tới biệt thự của Lục Kế Thần luyện múa.

Ban đầu thấy rất vất vả, nhưng dần dần thấy quen, liền chấp nhận chế độ sinh hoạt này.

Cố Tích thường xuyên nhắn tin wechat nói chuyện với cô.

Hôm nay là thứ sáu, Cố Tích nói áo cưới cô ấy đặt thiết kế về rồi, không biết nên chọn bộ nào, bảo Thẩm Băng Đàn tan làm thì đến nhà cô xem xem, cho chút ý kiến.

Sau khi tan làm, Tần Hoài Sơ vẫn còn đang họp với các cấp cao ở trong văn phòng.

Thẩm Băng Đàn gửi tin nhắn Wechat cho anh, nói sẽ qua nhà Cố Tích.

Công chúa Sơ Sơ: [Ừ, vậy xong việc anh sẽ đến đón em].

Nhận được trả lời, Thẩm Băng Tâm đi ra khỏi công ty.

Còn chưa đi được mấy bước, liền nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đậu bên đường cách đó không xa.

Cố Tích mặc áo gió dài màu đen dựa vào bên cửa, mái tóc dài quăn nhẹ đong đưa theo gió, nhìn trông rất ngầu.

Trông thấy Thẩm Băng Đàn, cô tháo kính râm, môi đỏ xinh đẹp cong lên, vẫy tay với Thẩm Băng Đàn.

Thẩm Băng Đàn có chút bất ngờ, vui mừng tiến đến: “Sao chị lại tự đến đón em, cũng không báo trước với em gì cả”.

Cố Tích mở cửa xe đẩy cô vào trong, chính mình ngồi vào ghế lái rồi thắt dây an toàn: “Đương nhiên phải đến đón em rồi, chẳng lẽ lại để em chen chúc trên xe bus sao?”.

Xe chạy khỏi nơi này, cô nói với Thẩm Băng Đàn: “Tần Hoài Sơ cũng keo kiệt quá đấy, hai người đến cả đăng ký cũng làm rồi mà không mua nổi cho em cái xe, không có xe bất tiện lắm, để chị mắng cậu ta cho em”.

“Em chưa có bằng lái”.

Cố Tích trong nháy mắt bất ngờ, dường như có chút lấy làm lạ: “Đại học là thời gian vàng để thi bằng lái đó, lịch học của các em bận lắm à, dù có như vậy, đi thi vào kỳ nghỉ cũng được mà, sao em không thi?”.

Thẩm Băng Đàn liếm môi một cái, nhàn nhạt nở nụ cười: “Nghỉ đông và nghỉ hè hồi đấy em đều đi làm thêm, cho nên không có thời gian”.

Cố Tích có chút giật mình, ý thức được hình như mình đã hỏi chuyện không nên hỏi, vội bỏ qua: “Thật ra bằng lái thì lúc nào cũng được, cũng không nhất thiết thi khi học đại học, sau này em định khi nào thi, chị cho em mượn xe để tập, em cứ lái thoải mái!”.

Thẩm Băng Đàn cười: “Đến lúc đó rồi nói ạ”.

Xe tiến vào một khu biệt thự cao cấp đẹp đẽ và thanh tịnh, Cố Tích lái thẳng vào trong nhà, quản gia tự mình tới mở cửa.

Điện thoại Cố Tích vang lên, cô xuống xe chỉ chỉ điện thoại nói với Thẩm Băng Đàn: “Ba mẹ chị không ở nhà, em vào trong ngồi chơi một lát, chị nghe điện thoại đã”.

Thẩm Băng Đàn được quản gia dẫn vào trong, vừa đến cửa, cô phát hiện trong phòng khách có hai người, một nam một nữ.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây, lịch sự nhã nhặn thanh tú đẹp đẽ, cao quý không giống người thường, lúc này đang ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí.

Một người phụ nữ đang gối đầu trên đùi anh ta, cũng đang đọc một cuốn sách.

Ánh sáng từ chiếc đèn chùm xa hoa lộng lẫy trên trần chiếu xuống, làm cả phòng khách như trong suốt.

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách truyền tới.

Ở một góc sô pha kia, khung cảnh ấm áp, đẹp đẽ, giống như một bức tranh động..

“Sao em còn chưa vào”. Cố Tích nghe xong điện thoại đi tới, mang Thẩm Băng Tâm đi vào.

Cô nhìn phía sô pha một cái, có chút ngạc nhiên: “Sao hai người lại về thế?”.

Anh trai cô và chị dâu sau khi kết hôn, bình thường vẫn luôn ở bên ngoài, thế mà hôm nay lại âm thầm trở về, hiếm lạ thật.

Mục Sở nghe thấy tiếng động ngồi dậy từ ghế sô pha, khép sách lại: “Nghe nói áo cưới của em về rồi, chị nói muốn xem, anh em nhất định phải đi cùng”.

Lại liếc xéo Cố Tích một cái: “Cái đồ không có lương tâm này, áo cưới đến rồi cũng không nói cho chị biết,không phải là mẹ nói thì chị còn chưa biết đâu”.

Cố Tích cười nhạo một tiếng: “ Chị có thể kéo đến, mỗi lần em tìm chị đều bị anh em cản ở ngoài cửa, nói em làm phiền chị dưỡng thai. Sáng nay em còn đi qua chỗ chị, kết quả mặt chị còn chưa được thấy đâu”.

Mục Sở cau mày, ánh mắt chất vấn nhìn Cố Tần ở phía sau.

Mặt Cố Tần bình tĩnh, thanh âm nhẹ nhàng ôn hòa: “Lúc đó em đang ngủ, anh sợ nó làm ồn đến em”.

Cố Tích buông tay: “Nghe rồi đó, còn trách em không?”.

Mục Sở còn chưa nói thêm điều gì, ánh mắt nhìn thấy cô gái xinh đẹp còn đang đứng đằng sau Cố Tích.

Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, mặt mày tinh xảo, làn da trắng phát sáng, khí chất lạnh nhạt.

Mục Sở cho rằng mình bị hoa mắt, nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu: “Thẩm Băng Đàn?”.

Thẩm Băng Đàn lễ phép gật đầu: “Lâu rồi không gặp”.

Cố Tích mù mờ: “Hai người biết nhau hả?”.

Mục Sở đặt quyển sách trong tay lên bàn uống trà: “Hoa khôi tài giỏi khoa ngoại ngữ đại học A mà, người tranh giành học bổng hạng nhất với tôi, đương nhiên là biết rồi”.

Mục Sở là sinh viên học viện Kế toán đại học A, trên Thẩm Băng Đàn một khóa.

Trường học có một loại học bổng đặc biệt hạng A, cả trường chỉ có một suất, lúc Mục Sở học năm nhất đạt được nó nhẹ nhàng.

Bắt đầu từ năm hai, cô liền có đối thủ cạnh tranh.

Bởi vì khoa ngôn ngữ xuất hiện Thẩm Băng Đàn.

Lúc cô nhắc lại chuyện này, Cố Tần ngồi bên cạnh nhéo nhéo mặt cô một chút, thanh âm lười biếng: “Chính mình học không giỏi, còn trách người ta cướp học bổng của em”.

Mục Sở bất mãn đánh rơi tay anh: “Anh nói không biết ngượng, ai bảo hồi đấy ngày nào anh cũng đến tìm em, quấy rầy việc học của em?”.

Cố Tần: “.......”.

Thẩm Băng Đàn về cùng với Cố Tích, Mục Sở ngược lại thấy lạ, hỏi Cố Tích: “Sao hai người lại biết nhau?”.

Cố Tích chớp chớp mắt, khoác tay lên vai Thẩm Băng Đàn giới thiệu: “Người nhà Tần Hoài Sơ đó, bọn họ mới đăng ký kết hôn gần đây, bây giờ là Bà Tần!”.

Mục Sở đứng hình hai giây, nhìn Thẩm Băng Đàn, bỗng nhiên quay sang hỏi Cô Tần: “Cho nên cô gái Tần Hoài Sơ nhờ anh giúp lúc trước, là cô ấy?”.

Cố Tích: “Giúp cái gì?”.

Thẩm Băng Đàn cũng nghi ngờ nhìn về phía hai người kia.

Mục Sở nói: “Lúc chị mới học năm nhất, không phải anh em có dự án ở An Cầm sao, vẫn luôn có quan hệ rất gần với Đại học A. Cho nên Tần Hoài Sơ tìm anh em giúp liên hệ với người của Đại học A, cho một cô gái đi học lại ở Trường trung học phụ thuộc Đại học A”.

Mục Sở nhớ lại trước đây: “Tình hình lúc đó còn rất phiền phức, vết thương ở chân Tần Hoài Sơ rất nghiêm trọng, bác sĩ không cho anh ta di chuyển lung tung, nhưng anh ta vẫn cứ ôm cái chân què đi đi về về An Cầm mấy lần. Khoảng thời gian đó An Cầm thường hay mưa, anh em nói anh ta mà còn đi nữa chân chắc chắn sẽ tàn phế, anh ta cũng không nghe, bây giờ vẫn còn di chứng, hình như cứ mưa là chân lại đau”.

Cô nhìn Thẩm Băng Đàn: “Hẳn là cô rồi”.

Cố Tích: “Sao em không biết chuyện này?”.

Mục Sở: “Lúc đó em với Doãn Lê Hân còn học bên Anh, đương nhiên không biết rồi”.

Sau đó Cố Tích và Mục Sở nói gì đó, Thẩm Băng Đàn đã không nghe được gì nữa rồi.

Chỉ thấy mũi đột nhiên cay cay, trong tim như có gì thắt lại, có chút đau.

Miệng vết thương được rót chút mật, vị ngọt theo miệng vết thương từng chút từng chút thấm vào trong.

Kể cả lúc lên tầng giúp Cố Tích chọn áo cưới, cô cũng không tập trung được.

Buổi tối Tần Hoài Sơ tới đón cô về nhà, cô lặng lẽ ngồi vào ghế phụ, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn vào đùi phải của anh.

“Ngày mưa anh có lái xe được không?”. Đột nhiên cô hỏi anh một câu.

Sống lưng Tần Hoài Sơ hơi cứng đờ, tranh thủ nhìn cô một cái: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”.

Anh cầm tay lái nhìn đường phía trước: “Trời mưa đều là tài xế lái”.

Hốc mắt Thẩm Băng Đàn có chút nóng, cố gắng ngăn không cho nước mắt chảy ra, giọng nói dịu dàng: “Vậy sau này khi em có bằng lái, làm tài xế cho anh nhé.”

Tần Hoài Sơ cười tản mạn, lười biếng trả lời: “Được thôi”.

Xe tiến vào Thủy Vân Loan, dừng trong hầm đỗ xe.

Tần Hoài Sơ vừa tắt máy, Thẩm Băng Đàn liền nhào qua từ bên kia, ôm lấy cổ anh.

Tần Hoài Sơ khẽ nhướn mày: “Em muốn làm gì? Còn chưa về đến nhà đã muốn bắt đầu trêu ghẹo người khác hả?”.

“Phải đó, không được hả?”.

Thẩm Băng Đàn nhẹ nhàng đáp, chủ động hôn lên môi anh, trộn lẫn nước mắt rơi xuống từ khóe mắt nuốt vào trong bụng, càng hôn càng sâu.

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương toàn hơn 5000 chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Chương kế tiếp