Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 37: Cả thế giới này, anh chỉ thích em.
Tần Hoài Sơ cảm giác tâm trạng của cô hôm nay không đúng lắm, muốn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà môi vẫn bị cô chặn lại, làm thế nào cũng không chịu buông ra.

Tần Hoài Sơ bị cô trêu chọc làm mất tập trung, hô hấp dần trở nên nặng nề, đang muốn chủ động hôn sâu, môi lưỡi nếm được một mùi vị mặn nhàn nhạt, là nước mắt của cô.

Đang yên đang lành sao lại khóc?

Tần Hoài Sơ nhíu mày đẩy người ra, hai tay đỡ lấy bờ vai mỏng manh của cô, rất quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Từ lúc ở nhà Cố Tích trở về liền rầu rĩ, hiện tại lại rải đậu vàng rồi?”

“Ai bắt nạt em à?”

“Hay là, lại nảy sinh mâu thuẫn với Cố Hy rồi?”

Thẩm Băng Đàn không nói lời nào, lại tiến lên hôn anh.

Tần Hoài Sơ nhớ tới lúc hắn đi đón Thẩm Băng Đàn, Cố Tần và Mục Sở cũng ở đó.

Lúc trước liên lạc với Thẩm Băng Đàn cô hỏi anh chuyện vết thương ở chân.

Dường như cũng đoán được gì đó.

Anh bất đắc dĩ cười, nâng mặt Thẩm Băng Đàn lên, áp trán lên trán cô, nhẹ nhàng nói một câu: “Đồ ngốc.”

Thẩm Băng Đàn nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, có chút đau lòng: “Trên thế giới này có nhiều cô gái tốt như vậy, sao anh lại quen em?”

Cô luôn làm anh bị liên lụy còn làm tổn thương anh.

Tần Hoài Sơ hôn lấy giọt nước mắt khóe nơi mắt cô, giọng nói trầm thấp lại tràn đầy ôn nhu vô hạn: “Bởi vì cả thế giới này, anh chỉ thích em.”

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng như anh đào của cô.

Trong lòng Thẩm Băng Đàn bị thứ gì đó mềm mại lấp đầy, một loại cảm giác ấm áp chảy khắp cơ thể.

Hai tay cô ôm lấy cổ anh, lại tiến lại gần hôn anh.

Tần Hoài Sơ nghiêng đầu né tránh, nhíu mày nói với cô: “Em muốn bồi thường cho anh sao?”

Dưới màn đêm, ánh sáng yếu ớt trong hầm chiếu vào, làm nổi bật lên đường nét cứng rắn và thâm trầm trên mặt anh.

Đầu ngón tay Tần Hoài Sơ nâng cằm cô lên: “Nếu là như vậy, chỉ ôm anh rồi hôn hai cái thì sao đủ?”

Bàn tay anh siết chặt vòng eo cô, đôi môi mỏng lướt qua tai cô, giọng nói trầm thấp, khẽ nói một câu: “Dám làm, tình với anh không?”

Thẩm Băng Đàn bị anh ôm ngồi trên đùi, cảm giác được một tia khác thường, trái tim cô nhịn không được run lên vài cái, cả người ngồi cứng đờ không nhúc nhích.

Trong tai vẫn còn văng vẳng câu nói kia của anh, giống như bị người ta ấn nút lặp đi lặp lại.

Tần Hoài Sơ lần nữa dán môi lên, nụ hôn tinh tế theo bờ môi trượt tới vành tai, lại hôn thẳng một đường tới xương quai xanh của cô.

Áo khoác không biết đã bị anh cởi ra từ khi nào, bên trong chỉ có một cái áo hai dây màu trắng, từng tia lạnh lẽo từ từ xâm nhập.

Mái tóc đen tán loạn trên vai và cổ, làm nổi bật làn trắng hồng không tì vết, không tiếng động ôm lấy người.

Trên xương quai xanh của cô vẫn còn đeo chiếc nhẫn kim cương Tần Hoài Sơ tặng cô khi cầu hôn.

Ánh đèn bên ngoài chiếu lên viên kim cương lấp lánh chói mắt, phát ra ánh sáng bắt mắt.

Cánh môi Tần Hoài Sơ hôn qua chiếc nhẫn kim cương kia, ánh mắt dần dần nặng nề, bên trong cất giấu vài phần mãnh liệt khó có thể áp chế.

Con ngươi thâm sâu quyến rũ của anh rơi vào gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Thẩm Băng Đàn, chóp mũi thở ra hơi nóng càng lúc càng nóng: “Kiều Kiều, anh muốn em.”

Cô vẫn không phản kháng, đầu ngón tay anh kéo hai sợi dây áo màu trắng trên vai cô ra.

Lúc này, một chiếc xe từ phía trước đi đến, vượt qua họ đi đến một chỗ đậu xe khác.

Ánh sáng của chiếc xe lóe lên chiếu vào đôi mắt của cô.

Thẩm Băng Đàn tỉnh táo lại, kéo dây áo đã bị kéo xuống lên, khoác áo ngoài vào, xấu hổ đỏ mặt: “Trong xe không được, sẽ bị người ta nhìn thấy.”

Dục vọng trong đáy mắt Tần Hoài Sơ còn chưa tiêu tán, yết hầu anh giật giật, chủ động giúp cô mặc áo khoác vào thật cẩn thận: “Vậy chúng ta về nhà tiếp tục.”

Từ trong xe đi ra, Tần Hoài Sơ nắm tay cô đi vào thang máy.

Anh ấn tầng một, sau đó mới ấn lên tầng bảy.

Thang máy dừng lại ở tầng một, anh nhìn về phía Thẩm Băng Đàn: “Em tự đi lên trước đi.”

Thấy anh muốn rời đi, Thẩm Băng Đàn ôm lấy cánh tay anh: “Anh đi đâu vậy?”

Tần Hoài Sơ dừng lại, đuôi lông mày nhướng lên, quanh đôi mắt hoa đào nhuộm màu hồng nhạt, cực kỳ trêu ngươi nói: “Anh đi mua chút đồ.”

Thấy cô ngơ ngác không chịu buông tay, anh nhìn cô đầy ẩn ý nói: “Sao vậy, em muốn đi với anh? Vậy cũng được, đi chọn loại em thích.”

Thẩm Băng Đàn lúc này mới nhận ra anh đang ám chỉ điều gì, mặt đỏ bừng.

Cô buông tay anh ra: “Em không đi.”

Thẩm Băng Đàn tự mình về đến nhà, đổi giày ngồi trên sô pha.

Lại nhớ tới chuyện vừa xảy ra trong xe, cùng với câu nói lúc sau của Tần Hoài Sơ: “Vậy chúng ta về nhà tiếp tục.”

Anh đi mua đồ, xem ra tối nay thật sự là muốn...

Thẩm Băng Đàn nhìn quần áo trên người mình, do dự đứng dậy trở về phòng ngủ, cầm một bộ đồ ngủ đi tắm rửa trước.

Sợ Tần Hoài Sơ rất nhanh sẽ quay về, cô dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa sạch sẽ.

Tần Hoài Sơ còn chưa về, cô sấy khô tóc xong vốn định trở về phòng nằm, nhưng lại chợt cảm thấy, tắm rửa xong như vậy nằm trên giường chờ anh, có phải quá chủ động hay không?

Cuối cùng chỉ đơn giản là quay lại ghế sô pha bật TV lên.

Hiện tại ngay cả cuối tuần cũng không có thời gian nghỉ ngơi, Thẩm Băng Đàn làm ca ngày có chút mệt mỏi, dứt khoát nghiêng người ngã xuống sô pha, muốn nghỉ ngơi một chút.

Cũng không biết ngủ thiếp đi từ khi nào.

Lúc Tần Hoài vừa trở về, cô cứ như vậy nằm trên sô pha.

Mặc bộ đồ ngủ màu trắng, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn còn cầm điều khiển từ xa, trên TV phát ra âm thanh.

Cô ngủ rất ngon, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, hô hấp đều đều, hơi thở như hoa lan.

Tần Hoài Sơ không tiếng động nở nụ cười, bỏ đồ trong tay vào túi.

Anh đi qua, nhẹ nhàng lấy điều khiển từ xa trong tay cô, tắt TV đi.

Mái tóc dài của cô xõa tung, máy sấy mới sấy khô một nửa, vẫn còn hơi ẩm.

Giữa hơi thở có mùi thơm của dầu gội đầu hòa quyện với sữa tắm tản ra.

Rõ ràng là vừa tắm xong

Thật không may, đã ngủ thiếp đi.

Mấy ngày nay cô quả thật rất mệt mỏi, Tần Hoài Sơ đau lòng ôm người lên, nhẹ nhàng đưa cô vào phòng ngủ.

Cô ngủ rất sâu, không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Tần Hoài Sơ kéo chăn đắp cho cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Giúp cô ấy đóng cửa lại đi ra ngoài.

Thẩm Băng Đàn ngủ mơ mơ màng màng xoay người, trong tiềm thức nhớ tới hình như mình đang ngủ trên sô pha.

Nghĩ rằng mình sẽ rơi xuống đất, trái tim cô nhảy lên, đột nhiên mở mắt ra.

Động tác xoay người của cô không làm cô rơi từ trên ghế sa lon xuống, mà giúp cô vững vàng nằm trên giường.

Trong phòng ngủ ánh sáng rất tối, mở to hai mắt thích ứng một hồi lâu mới lờ mờ nhìn rõ đường nét trong phòng.

Sao cô lại ngủ trong phòng ngủ? Tần Hoài Sơ đâu?

Bật đèn ở đầu giường lên để xem thời gian, 5:50 sáng.

Gần 6 giờ rồi.

Thẩm Băng Đàn ảo não vò đầu bứt tóc, đi dép lê mở cửa, rón rén đi ra ngoài.

Cô liếc mắt nhìn phương hướng phòng sách, cửa đóng, Tần Hoài Sơ có lẽ còn chưa tỉnh.

Hơi khát nước, cô đi thẳng vào nhà bếp để đun nóng nước nóng.

Vừa đến phòng khách, nhìn thấy Tần Hoài Sơ nằm sấp trước cửa sổ ban công hút thuốc.

Bầu trời bên ngoài vừa nhá nhem tối, anh mặc một thân quần áo màu đen ẩn mình ở trong đó, sườn mặt đường nét thâm thúy, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc đã hút được một nửa, có ánh lửa lấp lánh.

Anh lại hít một ngụm, phun ra khói xanh nhàn nhạt.

Đại khái là nghe được động tĩnh, anh nghiêng đầu cách sương khói nhìn lại, thần sắc hơi giật mình, dập tắt tàn thuốc trên tay: “Tỉnh rồi à?”

Sáng sớm anh không ngủ lại chạy ra đây hút thuốc, trong lòng Thẩm Băng Đàn dâng lên một tia áy náy.

Cô liếm môi dưới từ từ đi tới: “Em xin lỗi, tối em đã ngủ thiếp đi.”

Cô lại ngẩng đầu lên: “Thật ra, anh có thể đánh thức em dậy.”

Tần Hoài Sơ nhướng mày, tiến lại gần đánh giá cô: “Đánh thức em làm gì?”

Thẩm Băng Đàn bị hỏi liền nghẹn lời, vành tai nóng lên, có hơi không biết phải làm sao.

Sao người này lại như vậy chứ.

Tần Hoài Sơ giữ chặt gáy cô, hôn lên trán cô: “Gần đây em quá mệt mỏi, phải nghỉ ngơi thật tốt, chuyện khác không cần lo lắng.”

Trong lòng Thẩm Băng Đàn ấm áp.

Tại sao anh luôn luôn tốt như vậy, khiến cho cô không thể cưỡng lại.

Tần Hoài Sơ nhìn đồng hồ trên tay: “Hôm nay không phải muốn đến nhà họ Lục tập múa sao, mau đi rửa mặt đi, bữa sáng đã sẵn sàng rồi.”

Lúc trước anh là đại thiếu gia việc gì cũng không cần làm, hiện giờ lại vì cô mà học nấu cơm.

Mũi Thẩm Băng Đàn có chút chua xót: “Anh không cần đối xử tốt với em như vậy đâu.”

“Anh không đối tốt với em thì đối xử tốt với ai?” Tần Hoài Sơ đẩy người vào phòng tắm: “Đừng cứ đa sầu đa cảm cả ngày nữa, đi rửa mặt đánh răng đi.”

Lúc ăn cơm, Tần Hoài Sơ nói: “Hôm nay thứ bảy, chủ nhật Sở Niệm mới về, ba mẹ anh cũng không có ở nhà, lát nữa anh đến trường đón nó đến đây, buổi tối để nó ở căn phòng đối diện.”

Thẩm Băng Đàn gật gật đầu: “Được, anh tự quyết định là được rồi.”

Tần Hoài Sơ đem trứng trà đã bóc xong bỏ vào đĩa của cô, lấy khăn giấy lau tay, trong giọng nói mang theo trêu chọc: “Em chính là nữ chủ nhân trong nhà này, đương nhiên phải xin chỉ thị của em rồi — ”

Thẩm Băng Đàn: “...”

Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Băng Đàn vẫn như thường lệ được Tần Hoài Sơ đưa đến nhà họ Lục.

Hôm nay người đại diện Diêu Dĩnh không có ở đây, Thẩm Băng Đàn một mình ở phòng diễn tập luyện đến trưa, lúc từ trên lầu đi xuống thấy Lục Kế Thần ở trong phòng bếp nấu cơm.

Thẩm Băng Đàn vào phòng bếp giúp ông ấy làm một ít công việc vặt, phát hiện cũng không có gì mình có thể nhúng tay vào, liền đi ra khỏi phòng bếp.

Số lần tới nhiều hơn, cô không câu nệ như trước, một mình đi tới sân sau.

Dì giúp việc trong nhà đang tưới nước cho cây xanh trong sân, thấy Thẩm Băng Đàn cười hỏi: “Băng Đàn tiểu thư có đói không, cháu tập luyện hơn nửa ngày, hay là dì đi lấy chút thức ăn cho cháu ăn lót dạ trước nha?”

Thẩm Băng Đàn vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu ạ, cám ơn dì.”

Thẩm Băng Đàn không thích nói chuyện, nhưng mỗi lần đến nhà đều ngoan ngoãn khéo léo, khiến người khác rất có thiện cảm.

Dì giúp việc cầm kéo cắt tỉa lá trong chậu, cảm khái một tiếng: “Gần đây mỗi cuối tuần cháu lại đến đây tập múa, dì luôn cảm thấy như trong nhà có thêm chút nhân khí, trước kia đều rất vắng vẻ. Lục tiên sinh dẫn dắt rất nhiều người mới, có người còn là học sinh ông ấy tự tay nuôi dạy, nhưng dì thấy, có lẽ cháu là người khiến ông ấy yêu thích nhất.”

Thẩm Băng Đàn có chút ngượng ngùng, vén sợi tóc trước trán ra sau tai: “Có sao? Có lẽ vì cháu là một fan hâm mộ của thầy Lục.”

Dì cười cười: “Lục tiên sinh chưa bao giờ thiếu người hâm mộ, nhưng dì thấy được sự cố gắng của cháu, ngược lại giống như lúc Lục tiên sinh còn trẻ. Tiên sinh đối xử với cháu bằng một con mắt khác, đại khái chắc là cảm thấy cháu giống ông ấy.”

“Đang nói chuyện gì vậy?” Không biết Lục Kế Thần đi tới từ lúc nào, khí chất nho nhã, trên mặt tươi cười: “Tiểu Đàn, rửa tay ăn cơm thôi.”

Lục Kế Thần không chỉ có thành tựu về âm nhạc, tài nghệ nấu cơm cũng rất lợi hại.

Thẩm Băng Đàn tới nơi này nhiều lần như vậy, đến nay vẫn chưa được thưởng thức.

Hôm nay là cơm thịt dê, vừa mới bày lên bàn mùi thơm nồng đậm liền xông thẳng vào mũi.

Tết nguyên đán đang đến gần, Lục Kế Thần hỏi cô luyện tập thế nào rồi.

Thẩm Băng Đàn nuốt cơm trong miệng xuống, trả lời: “Hẳn là không sai biệt lắm, chỉ là đã lâu không lên sân khấu có hơi lo lắng, cháu sẽ luyện tập cho thuần thục hơn nữa.”

Lục Kế Thần: “Không có gì phải lo lắng cả, tự tin chút đi. Ngày mai cô Phương Viện có thời gian, sẽ lại tới đây một chuyến, hướng dẫn cháu.”

Lần trước có thể gặp được cô Phương Viện, Thẩm Băng Đàn đã rất kích động, không nghĩ tới còn có cơ hội gặp lại.

Thẩm Băng Đàn đột nhiên không biết nói gì cho phải: “Cám ơn thầy Lục, chú đã giúp cháu nhiều như vậy, cháu cũng không biết nên cảm ơn chú như thế nào.”

Lục Kế Thần cười cười: “Nếu cháu muốn cảm ơn chú, cũng đừng gây áp lực quá lớn cho bản thân, hãy để cho điệu nhảy này kết thúc thành công trên sân khấu tiệc tất niên.”

Thẩm Băng Đàn trịnh trọng gật đầu: “Cháu nhất định sẽ làm được.”

Buổi tối Tần Hoài Sơ đến đón cô.

Trên đường trở về Vịnh Thủy Viên, Thẩm Băng Đàn nói về việc gần đây Lục Kế Thần giúp đỡ mình.

Thẩm Băng Đàn than thở: “Thầy Lục giúp em nhiều như vậy, nếu em báo đáp bằng gì đó, đều cảm thấy không đủ.”

Tần Hoài Sơ cầm vô lăng, suy nghĩ một chút nói: “Nếu không liền tặng quà cho chú ấy đi, coi như là một chút tâm ý của em, mặt khác sau khi tiệc tất niên kết thúc, chúng ta có thể mời chú ấy đến nhà ăn cơm.”

Thẩm Băng Đàn cảm thấy ý tưởng này không tồi, thầy Lục nấu cho cô rất nhiều đồ ăn, có cơ hội cũng muốn ông ấy nếm thử tay nghề của mình.

Suy nghĩ một chút, cô lại hỏi: “Vậy anh cảm thấy em nên tặng quà gì cho thầy Lục? Hiện tại em không nghĩ ra được gì phù hợp cả.”

“Còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, cứ từ từ suy nghĩ.”

Thẩm Băng Đàn gật gật đầu: “Như vậy cũng được.”

Trước khi Tần Hoài Sơ và Thẩm Băng Đàn về nhà, anh đến siêu thị mua đồ ăn.

Đến Vịnh Thủy Vân, mở cửa đi vào, Sơ Niệm đang nằm trên sô pha xem TV, trong ngực ôm khoai tây chiên nhai rộp rộp.

Thấy Thẩm Băng Đàn, cô ấy cười vẫy tay: “Chị dâu đến xem TV cùng nhau đi? Chương trình tạp kỹ này rất hài hước.”

Thẩm Băng Đàn tập múa trên người đổ mồ hôi, không thoải mái lắm, cô nói với Sơ Niệm: “Em xem trước đi, chị đi tắm rửa đã.”

Thẩm Băng Đàn đi vào phòng tắm, Tần Hoài Sơ cầm nguyên liệu nấu ăn vừa mua về vào phòng bếp.

Sơ Niệm cảm thấy kỳ lạ, ôm khoai tây chiên đi qua, dựa vào cửa phòng bếp, không dám tin hỏi: “Anh này, cơm anh nấu có thể ăn được không vậy? Buổi tối em sẽ không bị tào tháo đuổi đấy chứ?”

Tần Hoài Sơ liếc xéo cô ấy một cái, lấy thức ăn ra cho vào chậu nước rửa sạch: “Vậy em có ăn hay không.”

Thấy Tần Hoài Sơ xử lý nguyên liệu nấu ăn còn rất nhanh nhẹn, giống như đã từng làm rồi.

Đồng tử Sơ Niệm từng chút từng chút phóng đại, phảng phất như phát hiện ra lục địa mới.

Anh trai cô ở nhà là người ngay cả xẻng xào rau cũng chưa từng cầm qua, từ khi nào thăng cấp lên làm đầu bếp rồi?

“Anh, anh học nấu cơm từ khi nào vậy?”

“Từ khi nào mà em lại quan tâm đến anh vậy?”

Đúng là như vậy!

Sơ Niệm ném cho anh một ánh mắt coi thường, chợt lại có chút bất mãn: “Vậy sao trưa nay anh lại đưa em ra ngoài ăn?”

Tần Hoài Sơ lười biếng nhấc mí mắt lên: “Buổi trưa chỉ có mình em, cũng xứng đáng để anh xuống bếp?”

“......”

Sơ Niệm duỗi đầu về phía anh: “Nấu cơm mà cũng học được, là anh Dĩ Tắc dạy anh à?”

Khương Dĩ Tắc nấu ăn cực kỳ ngon.

Tần Hoài Sơ đẩy cả đầu lẫn người ra: “Em mở miệng ngậm miệng toàn là anh Dĩ Tắc, sao lại không đến nhà anh ấy ở đi, để anh ấy nấu cơm cho em?”

Cửa kính bị đóng lại.

Sơ Niệm còn sững sờ đứng ngoài cửa, mím môi, yên lặng đi đến sô pha tiếp tục xem TV.

Không hiểu sao lại có chút bực bội, cô ấy lấy điều khiển từ xa tăng âm lượng lên một chút.

Sau bữa tối, Sơ Niệm tiếp tục ngồi trên ghế sô pha xem TV.

Thẩm Băng Đàn ngồi bên cạnh cô ấy, Sơ Niệm gối đầu lên vai cô.

Tần Hoài Sơ mở một cuộc họp trực tuyến, sau khi kết thúc từ phòng sách đi ra, nhìn thấy một màn này cảm thấy không vừa mắt: “Sơ Niệm, tối nay em sang phòng đối diện ngủ, bên đấy cũng có TV.”

Ý tứ đuổi khách vô cùng rõ ràng.

Sơ Niệm ngồi thẳng dậy: “Anh để em ở một mình một phòng? Không, em sợ.”

Tần Hoài Sơ không nói nên lời: “Ngay đối diện, vài bước chân thôi.”

Sơ Niệm có hơi ấm ức: “Ban ngày em có xem một bộ phim kinh dị, anh để em ngủ một mình trong một căn phòng lớn, nhỡ em gặp ác mộng thì sao?”

Tần Hoài Sơ kiên nhẫn nói: “Vậy em muốn ở đâu? Ngủ trên ghế sô pha?”

“Sô pha quá nhỏ.” Sơ Niệm chỉ vào phòng sách: “Em thấy bên trong không phải có một cái giường sao, em ngủ ở đó không được sao?”

Khóe miệng Tần Hoài Sơ khẽ giật giật: “Nơi đó là…”

Sơ Niệm ngước mắt nhìn lại, có chút khó hiểu: “Là cái gì? Em thấy đệm giường trên đều trải hẳn hoi, không phải hai người trải cho em sao?”

Hôm nay vừa tới cô ấy đã nhìn thấy, còn tưởng rằng là trải cho mình.

Không phải à?

Tần Hoài Sơ giật giật môi, còn chưa mở miệng, Thẩm Băng Đàn sợ Sơ Niệm biết hai người lãnh chứng rồi mà còn chia phòng ngủ, vội vàng giải thích trước: “Đúng vậy, chính là trải cho em.”

Sơ Niệm và Tần Hoài Sơ nhìn lại, cô mím môi dưới, vô cùng bình tĩnh: “Buổi sáng chị trải, anh trai em không biết. Không sao đâu, tối nay em cứ ngủ trong phòng sách đi.”

Cảm giác được tầm mắt sáng quắc của Tần Hoài Sơ, Thẩm Băng Đàn không có ý tốt nhìn anh, lại bổ sung một câu với Sơ Niệm: “Nhất định là em vẫn còn bài tập về nhà, ở trong phòng sách làm bài tập cũng thuận tiện. ”

Phía sau sô pha, Tần Hoài Sơ đột nhiên nở nụ cười.

“Được, để con bé ngủ trong phòng sách đi.”

Vậy tối nay anh sẽ ở trong phòng ngủ.

Tần Hoài Sơ nghênh ngang đi về phía phòng ngủ.

Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, Sơ Niệm nhìn đồng hồ treo tường trên tường, điều chỉnh giọng nói nhỏ đi một chút, đẩy Thẩm Băng Đàn: “Chị dâu, chị không cần ngồi cùng em nữa đâu, luyện múa một ngày khẳng định rất mệt mỏi, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, em xem thêm một lát nữa cũng đi ngủ.”

Chương kế tiếp