Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 39: Là em dụ dỗ anh
Thẩm Băng Đàn dưới ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú của anh, thử giật giật đôi môi.

Dường như đã ấp ủ nhiều lần, nhưng hai chữ “ông xã” dường như phát âm rất khó, luôn mắc ở cổ họng, nhất thời rất khó thoát ra.

Ngay khi cô do dự, cô cảm thấy một cơn đau đớn, cả cơ thể cô như bị xé toạc.

Thẩm Băng Đàn nhớ tới lần đầu tiên cô học khiêu vũ, giáo viên múa đã dạy cô động tác xoạc chân, cảm giác đau đớn lúc đó đến nay vẫn còn nhớ rõ.

Giáo viên múa rất nghiêm khắc, ngay cả khi cô cảm thấy rất đau đớn, cũng chỉ có thể cắn chặt răng cố gắng chịu đựng.

Sau đó, từ từ, sẽ không còn đau nữa.

Cô ôm chặt eo Tần Hoài Sơ, thân thể không khỏi run rẩy, răng nanh cô dùng sức cắn môi dưới, cố gắng không để cho âm thanh phát ra.

Trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, hốc mắt cũng theo sinh lý nổi lên tơ đỏ, cô đáng thương nhìn anh.

Dưới màn đêm, ánh sáng ảm đạm chỉ có thể lờ mờ nhìn rõ đường nét trên mặt nhau.

Tần Hoài Sơ hôn mi tâm của cô, cũng không có ý buông tha cho cô, giọng nói trầm thấp: “Anh đã sớm nói em sẽ hối hận.”

Anh dán vào tai cô, giọng nói mang theo hơi thở gợi cảm: “Nhưng lúc này, em có hối hận cũng đã muộn.”

“......”

Ánh trăng ngoài cửa sổ rất đẹp, trăng lưỡi liềm xuyên qua những tầng mây, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

Xung quanh có vài ngôi sao làm bạn, gió thổi qua, mây tản ra, sao càng sáng rực rỡ.

Đó là một đêm tuyệt vời.

Sơ Niệm còn ở bên ngoài phòng khách đang xem tập cuối cùng của chương trình tạp kỹ, thỉnh thoảng còn cười khanh khách với TV.

Trước đó cô ấy đã bỏ qua vài tập, hôm nay cô ấy đã xem hết tất cả các tập ở chỗ anh trai.

Một lúc lâu sau, cô ấy nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại di động mở wechat.

Ngay cả một tin nhắn cũng không có.

Ý cười của cô ấy nhạt đi, mi tâm hơi nhíu lại, hứng xem TV liền giảm đi một chút.

Rất nhanh chương trình tạp kỹ kết thúc, sau khi kết thúc cô ấy tắt TV, đi vệ sinh rửa mặt.

Chuẩn bị trở về phòng sách, cô ấy nhìn về phía phòng ngủ.

Bên trong dường như không có động tĩnh gì.

Chị dâu tập múa cả ngày ngủ sớm cũng đúng, anh trai cô sao lại cũng ngủ sớm như vậy, từ lúc đi vào chưa từng đi ra.

Nhìn kìa, chưa đến 10 giờ.

Cô ấy cũng không thèm để ý, tự mình trở lại phòng sách.

Đi đến trước bàn làm việc lấy ra túi xách của mình, cô ấy tùy tiện tìm một bài thi khó khăn, lấy điện thoại di động tách tách chụp mấy tấm ảnh.

Cô ấy gửi cho Khương Dĩ Tắc: [Anh Dĩ Tắc, đây là bài thi em mới mua ở hiệu sách, khi nào rảnh, anh giải thích những đề này cho em một chút nha.]

Khương Dĩ Tắc vừa bận rộn trở về từ phòng thí nghiệm xong, nhìn wechat: [Có một ít kiến thức anh đã nói cho em biết rồi]

Sơ Niệm chột dạ mím môi dưới: [Điểm thi giống nhau, hình thức đề lại không giống nhau, cách suy nghĩ vẫn có chút khác nhau. ]

Khương Dĩ Tắc: [Là em luyện quá ít. ]

Sơ Niệm: [Vậy anh giải thích thêm một vài lần cho em đi, em sẽ luyện tập chăm chỉ hơn, đảm bảo rằng lần sau sẽ làm như vậy.]

Cô ấy đợi một hồi không thấy câu trả lời, cẩn thận hỏi một lần nữa: [Được không?]

Hai tay bất giác nắm chặt điện thoại di động, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.

Khương Dĩ Tắc thì đang xem những đề thi cô ấy gửi tới, anh cũng không biết nhiều lắm, đang cân nhắc bổ túc cho cô ấy như thế nào.

Nhìn một lúc, anh ấn mi tâm: [Ngày mai anh được nghỉ, em đến chỗ anh đi.]

Khóe miệng Sơ Niệm nhếch lên một nụ cười ngọt ngào: [Vâng!]

Tâm trạng tốt, đột nhiên có chút động lực học tập.

Bây giờ đi ngủ còn quá sớm, cô ấy muốn nghiên cứu đề thi một lát nữa, lại lấy ra một bộ đề thi, bật đèn bàn lên.

Cô phải thi đậu đại học C!

Bên kia Khương Dĩ tắc vừa tắt wechat, lại có tin nhắn mới bật lên.

Doãn Lê Hân: [Sáng mai đi đánh tennis? ]

Khương Dĩ Tắc: [Không đi]

Doãn Lê Hân: [Không phải cậu nói ngày mai được nghỉ sao? ]

Khương Dĩ Tắc: [Có chút việc bận.]

Doãn Lê Hân cũng không hỏi nữa, đi tìm Tần Hoài Sơ.

Gần đây hôn kỳ của anh ta và Cố Tích sắp tới, Cố Tích nhất quyết muốn theo phong tục cũ trước khi kết hôn hai bên nam nữ không thể gặp mặt, không cho phép anh ta đi tìm cô ấy.

Không được gặp mặt vợ tương lai, anh ta chỉ có thể tìm anh em để giết thời gian.

Tần Hoài Sơ không trả lời tin nhắn của anh ta, cũng không biết đang làm gì, anh ta vẫn gửi, oanh tạc các loại biểu tượng cảm xúc.

Trong phòng ngủ hai người đang trải qua một phen khốc chiến, điện thoại di động Tần Hoài Sơ ở đầu giường vang lên.

Mái tóc lộn xộn của Thẩm Băng Đàn dán sát vào làn da nhuộm đầy mồ hôi, ánh sáng của điện thoại di động chiếu tới, màu tóc và màu da đen trắng rõ ràng, đôi môi đỏ mọng lấp lánh, đáy mắt hàm chứa một tia kiều diễm thường ngày khó gặp.

“Điện thoại di động của anh kêu kìa.” Cô nhắc nhở Tần Hoài Sơ, trong âm cuối không tự giác run rẩy, kéo dài như thể có thể kéo ra tơ ngọt.

Tần Hoài Sơ giống như không nghe thấy, tiếp tục làm chuyện của mình.

Điện thoại di động vẫn đang tinh tinh, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của Thẩm Băng Đàn mò mẫm lấy điện thoại di động của anh.

Doãn Lê Hân đang gọi cho Tần Hoài Sơ, gọi anh ngày mai đi đánh tennis.

Thẩm Băng Đàn đang định nói với anh ta, vừa mới mở miệng, anh ta dường như bất mãn nhìn điện thoại di động của mình, gửi một tin nhắn tàn nhẫn.

Lời nói của Thẩm Băng Đàn còn chưa nói ra, tất cả đều chuyển thành âm thanh khác, điện thoại di động cũng thuận thế bị vứt sang một bên.

Sau khi mưa tạnh nắng lên, trên người Thẩm Băng Đàn và Tần Hoài Sơ đều ẩm ướt.

Mặt anh kề sát vào cổ của cô, hô hấp nặng nề phả lên da thịt cô, vén những sợi tóc dán trên đó ra.

Trước ngực Thẩm Băng Đàn không ngừng phập phồng, hòa hoãn một lát, mới nhớ tới chuyện vừa rồi: “Doãn Lê Hân hẹn anh ngày mai đi đánh tennis, gửi cho anh vài tin nhắn.”

Tần Hoài Lần đầu lưu luyến ôm lấy cô: “Không đi.”

Thẩm Băng Đàn suy nghĩ một chút, vừa rồi cô còn nhìn thấy một tin nhắn: “Vừa rồi Sơ Niệm gửi tin nhắn tới, nói em ấy không biết làm vài đề thi, sáng sớm ngày mai đến nhà Khương Dĩ Tắc học thêm, không ăn sáng ở đây.”

Tần Hoài Sơ hơi đứng dậy, khuôn mặt kia kề sát vào cô, ngón tay khẽ chạm vào chóp mũi cô: “Lúc này, em lại chỉ nói những chuyện này với anh?”

“Hả?” Thẩm Băng Đàn hồ nghi nhìn anh: “Vậy anh muốn nói chuyện gì?”

Ngón tay Tần Hoài Sơ theo chóp mũi cô đi xuống, dừng trên cánh môi cô, khẽ ấn hai cái: “Cảm giác thế nào? Em có thích không?”

“Thích cái gì?”

“Vừa rồi.”

“......”

Anh tiến sát tới nhẹ giọng nói: “Vừa rồi tiếng khóc của em lớn như vậy, may mắn phòng này hiệu quả cách âm tốt, nếu không em gái anh nghe thấy, lại cho rằng anh ăn hiếp em.”

Thẩm Băng Đàn chớp chớp mắt: “Anh không ăn hiếp em à?”

Bây giờ cô vẫn còn hơi đau.

Tần Hoài Sơ lơ cô, nắm lấy thịt mềm trên mặt cô: “Là em dụ dỗ anh, anh chỉ thỏa mãn em thôi.”

Thẩm Băng Đàn: “....”

Trên người dính nhớp nháp, Thẩm Băng Đàn muốn đi tắm rửa, phòng tắm ở bên ngoài.

Cô đẩy Tần Hoài Sơ, nhỏ giọng nói: “Anh đi xem Sơ Niệm ngủ chưa.”

Tần Hoài Sơ nằm không nhúc nhích: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh đâu? Trả lời rồi anh đi xem cho em.”

“Câu hỏi là gì?” Thẩm Băng Đàn vừa hỏi xong, nhớ tới anh đang ám chỉ cái gì.

Trong quá trình chiến đấu vừa rồi, Tần Hoài Sơ hỏi cô mấy lần có thích hay không, bây giờ đã kết thúc rồi anh vẫn không ngừng hỏi.

Chỉ thiếu chút nữa là trực tiếp hỏi anh có lợi hại hay không.

Không biết tại sao anh lại có loại sở thích này, nhất định phải lấy được đáp án từ miệng cô.

Tần Hoài Sơ bật đèn lên, mặc quần áo đi ra ngoài xem một chút, lại trở về: “Em ấy về phòng rồi.”

Cả người Thẩm Băng Đàn không có chút sức lực nào, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, ánh đèn chiếu lên người cô, phác họa rõ ràng những vết đỏ loang lổ phía trên, biểu hiện sự điên cuồng của anh đêm nay.

Tần Hoài Sơ không chút che dấu nhìn chằm chằm cô, Thẩm Băng Đàn nhanh chóng lấy khăn tắm quấn người lại, rất ngượng ngùng: “Anh đừng nhìn lung tung. “

“Cũng không phải chưa từng xem qua.” Tần Hoài Sơ không yên tâm: “Em tự mình được không? Có muốn anh giúp em không?”

Cũng không đến mức yếu ớt như vậy, Thẩm Băng Đàn không để ý tới anh đi ra ngoài.

Trong phòng khách quả nhiên không có ai, Thẩm Băng Đàn đẩy cửa đi vào phòng tắm.

Đơn giản tắm rửa sạch một chút, lúc quấn khăn tắm một lần nữa đi ra, vừa lúc Sơ Niệm từ trong phòng sách đi ra.

Cô ấy vừa hoàn thành một đề thi, bất tri bất giác đã đến giờ này.

Nhìn thấy Thẩm Băng Đàn, cô ấy có chút ngạc nhiên: “Chị dâu, không phải chị mới tắm rồi sao?”

Thẩm Băng Đàn dừng bước, ấp úng một chút, đang không biết trả lời như thế nào, Tần Hoài Sơ mở cửa từ trong phòng ngủ đi ra, cực kỳ bình tĩnh nói: “Chị dâu em vừa mới tập múa trong phòng, đổ mồ hôi, tắm rửa mà em cũng có ý kiến?”

“......”

Không phải thuận cô ấy chỉ miệng hỏi thôi sao.

Thẩm Băng Đàn cười cười với cô ấy: “Đi ngủ sớm một chút, em đang trong thời kỳ phát triển, đừng thức quá muộn.”

Cô nói xong đi về phía phòng ngủ.

Sơ Niệm còn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Thẩm Băng Đàn.

Chị dâu cô cũng quá liều mạng rồi, về nhà mà còn phải tập múa, cũng không biết tập bao lâu, nhìn đi đường cũng không có bao nhiêu sức lực.

Sơ Niệm nhìn về phía Tần Hoài Sơ còn đứng ở cửa: “Anh, anh phải đối xử tốt với chị dâu một chút, chị ấy đã vất vả lắm rồi.”

Đúng là rất vất vả.

Tần Hoài Sơ trong lòng yên lặng đồng ý một phen, khẽ cười với Sơ Niệm một tiếng: “Mau trở về phòng ngủ đi.”

“Ờ.” Cô ấy đi lấy một ly nước, ngoan ngoãn trở về phòng.

Tần Hoài Sơ tắm rửa xong trở về, Thẩm Băng Đàn đang ở trong phòng ngủ thay ga trải giường.

“Sao lại đổi lúc này, đi ngủ trước đi, ngày mai anh sẽ đổi.”

“Không được.” Thẩm Băng Đàn cởi ga trải giường ra, chỉ vào những đốm ở giữa: “Đều bị bẩn hết rồi, không thể ngủ được.”

Về phương diện sinh hoạt cô rất tỉ mỉ sạch sẽ.

Tần Hoài Sơ cười cười đi tới giúp cô ném cái cũ xuống đất, lại trải ga trải giường sạch sẽ, nhịn không được trêu chọc: “Chẳng lẽ sau này mỗi lần làm xong việc, em đều thay ga trải giường?”

Anh nhíu mày: “Nếu một đêm nhiều lần, có phải ga giường cũng phải thay nhiều lần hay không?”

Tần Hoài Sơ vốn là chỉ chọc ghẹo cô, tưởng rằng cô sẽ thẹn thùng.

Không ngờ mạch não của Thẩm Băng Đàn có chút khác với người thường, cô cân nhắc lời nói của anh, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Đại khái là tò mò, cô chợt ngước mắt nhìn lại: “Nhiều lần là mấy lần? Một đêm anh có thể làm bao nhiêu lần?”

Tần Hoài Sơ: “?”

Bị Tần Hoài Sơ nhìn chằm chằm, Thẩm Băng Đàn mới ý thức được mình hỏi cái gì.

Cô vò tóc lung tung, vội vàng giải thích: “Không phải, em chỉ tò mò, bởi vì em thấy vừa rồi anh cũng rất mệt, không giống như …”

Cô khom lưng vuốt phẳng nếp gấp của ga trải giường, giọng nói nhỏ đi một chút, giống như lẩm bẩm: “Không giống như người có thể làm nhiều lần.”

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương toàn hơn 5000 chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Chương kế tiếp