Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 40: Có phải là em chưa thỏa mãn?
Tần Hoài Sơ suýt nữa không tin những gì mình nghe được.

Vì sợ ảnh hưởng đến việc tập múa của cô vào ngày mai, nên tối nay anh đã cố gắng kiềm chế bản thân mình, vậy mà cuối cùng lại bị cô đánh giá như thế này sao?

Anh lấy ngón tay ngoáy lỗ tai của mình, tiến lại gần cô hỏi: “Em mới nói cái gì? Nói lớn chút xem nào!”.

Thẩm Băng Đàn hơi sững người, nhớ lại những gì mình vừa nói.

Có lẽ cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy.

“Không có gì, em nói là em buồn ngủ”.

Sắc mặt cô không thay đổi bình tĩnh leo lên giường, kéo chăn ra nằm xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tần Hoài Sơ cũng nằm xuống, không vội tắt đèn, chỉ nghiêng đầu nhìn cô.

Thẩm Băng Đàn nheo mắt, chỉ vào ánh đèn phía trên đầu: "Sáng quá, như thế này em không ngủ được.”

Tần Hoài Sơ nhìn cô, bỗng bật cười: "Có phải là em chưa được thỏa mãn đúng không?".

Thẩm Băng Đàn trợn tròn mắt, cô tràn đầy ngạc nhiên và bối rối: "Hả, cái gì?".

"Anh nghĩ em chắc chắn chưa thỏa mãn". Anh kéo chăn lên, cuộn tròn cả hai người lại, nằm đè lên cô: "Nếu em chưa muốn ngủ, chúng ta có thể tiếp tục chiến đấu đến sáng, sẵn đếm thử xem anh có thể làm được bao nhiêu lần".

Thẩm Băng Đàn nuốt nước bọt, vội vàng nói: "Em nghĩ là em muốn đi ngủ.”

Tần Hoài Sơ hôn lên trán cô: "Vậy ngoan ngoãn đi ngủ nhé.”

Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi cô khóc lóc thảm thiết không ngừng kêu đau, anh đè nén sự khao khát của bản thân mình lại, giữ vững lý trí, leo lên giường tắt đèn và không làm gì cô nữa.

Thẩm Băng Đàn hé mắt nhìn anh.

Phản ứng của anh ta đúng là sấm to mưa nhỏ, có lẽ chỉ có thể làm chuyện đó một lần, giả vờ hù dọa cô sẽ chiến đấu đến sáng, đây chính là tự bảo vệ danh dự cho bản thân mình.

Nhưng những điều này cô cũng chỉ dám nghĩ thầm trong đầu.

Tốt hơn là không nói ra để không làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy.

Thẩm Băng Đàn trở mình, phía dưới vẫn còn cảm giác đau đớn, đôi lông mày xinh xắn bất chợt nhíu lại.

Không ngờ rằng làm chuyện này còn mệt mỏi hơn tập múa, tốt nhất đừng nên làm thêm lần thứ hai, nếu không cô sẽ không chịu nổi.

Cô đang suy nghĩ lung tung trong đầu, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở trở nên đều đều.

Trải qua một giấc ngủ sâu, khi cô tỉnh lại Tần Hoài Sơ đã không còn ở trên giường.

Cô mang dép lê vào đi sang phòng khách, nhìn thấy Tần Hoài Sơ đang nấu cháo trong bếp.

Cũng không biết là anh ta đã thức dậy lúc nào.

Thật ra anh muốn nghỉ ngơi tử tế một ngày, nhưng để nấu ăn cho cô, anh không thể nghỉ ngơi đàng hoàng được.

Thẩm Băng Đàn trong lòng cảm thấy ấm áp, đi tới đứng sau lưng anh, nhẹ nhàng ôm eo anh, áp khuôn mặt còn đang ngái ngủ vào lưng anh.

Tần Hoài Sơ hơi khựng lại, thấy cháo đã gần chín liền tắt lửa.

Quay người ôm lấy khuôn mặt cô: "Em học đâu ra cách quấn người thế?”.

Thẩm Băng Đàn hất cằm nhìn anh, nhắc nhở lần nữa: “Tối hôm qua anh nói là sẽ mời dì sang nấu cơm, đừng có quên đó.”

Không ngờ cô còn nhớ rõ chuyện này, Tần Hoài Sơ trả lời: "Hôm nay anh sẽ tìm dì”.

Lúc này Thẩm Băng Đàn mới gật đầu hài lòng, vừa định đi tắm rửa thì Tần Hoài Sơ đã vòng tay qua chiếc eo mảnh khảnh của cô, ôm chặt cô vào lòng.

Cằm cọ vào đỉnh đầu của cô, anh nhẹ nhàng hỏi: "Còn đau không? Hôm nay em phải tập khiêu vũ, có cần uống thuốc không?".

Thẩm Băng Đàn bị câu hỏi của anh làm cho tỉnh táo lại ngay tức khắc, vội vàng đẩy anh ra, trả lời mông lung: “Không cần đâu.”

Dừng một chút, cô lại nói thêm: "Em không còn cảm thấy đau, mới như thế thôi em đâu yếu đuối vậy.”

“Thật sao?”. Tần Hoài Sơ khẽ cười, đột nhiên ôm lấy nàng đặt ở trên bàn nấu ăn bên cạnh, hai tay đặt ở hai bên, bao trùm toàn bộ nàng.

Anh ta tiến sát lại, hơi thở chứa đầy hormone trong cơ thể của anh.

Hàng mi Thẩm Băng Đàn khẽ rung, cô ngước mắt nhìn theo đường cong mềm mại của quai hàm anh, bắt gặp đôi mắt hoa đào sâu thẳm quyến rũ kia.

Đuôi mắt dài và hẹp, có quầng hồng tự nhiên, thân hình của cô hiện rõ trong con ngươi đen láy của anh.

Tần Hoài Sơ nhìn cô, nhẹ nhàng mím môi, giọng nói lười biếng nhưng quyến rũ: “Nếu đã không còn đau nữa, em có muốn cùng anh làm thêm một lần không? Anh nhớ hôm trước đi khu vui chơi trở về, em nói em thích những trò kích thích, anh thấy ngay tại đây cũng khá kích thích.”

Thẩm Băng Đàn bị lời nói của anh làm cho giật mình, đầu óc trong phút chốc cứng đờ, vươn tay đẩy anh ra: “Đừng có lộn xộn, Sở Niệm còn ở đây.”

Tần Hoài Sơ khịt mũi cười nói: "Em ấy đi từ sớm rồi, nói là có lớp học bù, giống như Khương Dĩ Tắc mới là anh trai ruột của em ấy.”

Thẩm Băng Đàn thực sự ngạc nhiên khi Sở Niệm rời đi sớm như vậy.

Cô còn đang mê man, làn môi mỏng của Tần Hoài Sơ dường như lướt qua làn da nơi khóe miệng cô: “Thế nào, có muốn kích thích anh một chút không?”.

Thẩm Băng Đàn lông mi khẽ rung, nín thở một hồi, mới buột miệng nói: “Anh nghỉ ngơi lại chưa?”.

Tần Hoài Sơ: "?".

Thẩm Băng Đàn bắt gặp ánh mắt dò hỏi của anh, Thẩm Băng Đàm vội vàng nói: “Không có việc gì, em tưởng anh sẽ đi nghỉ ngơi một chút.”

Tần Hoài Sơ bị cô làm cho khó chịu, cười nói: "Bởi vì tối hôm qua anh không chạm vào em, nên em cho rằng anh không làm được đúng không?".

Thẩm Băng Đàn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Không, em không có ý đó, anh đừng quá nhạy cảm mà.”

“Nhạy cảm?” Tần Hoài Sơ nắm lấy từ trong miệng cô, ánh mắt tối sầm lại, “Kiều Kiều, hôm nay anh sẽ dạy cho em một bài học.”

"?"

Thẩm Băng Đàn cảm thấy sự hung hăng dần dần trong mắt anh, không hiểu sao trong lòng có chút lo lắng.

Anh như con thú săn mồi khóa chặt ánh mắt trên người nàng, chậm rãi mở ra cánh môi, thanh âm trầm thấp nguy hiểm: "Trước mặt người đàn ông đã phá vỡ lệnh cấm, nói năng cẩn thận một chút, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng."

Anh hôn lên môi cô một cách độc đoán, giống như một sự trừng phạt trá hình.

Trong lúc dừng lại, Thẩm Băng Đàn bị anh ta bế trở lại phòng ngủ trong sự ngỡ ngàng.

Hậu quả có thể thấy trước mắt và nghiêm trọng nhất là cô suýt trễ giờ tập vũ đạo ở nhà họ Lục.

Trên đường Tần Hoài Sơ tiễn cô đến nhà họ Lục, Thẩm Băng Đàn lo lắng ngồi trong xe, không ngừng tính thời gian.

Cô Lục nói rằng hôm nay cô Phương Viện sẽ đến giúp cô với tư cách là một biên đạo múa, và cô không thể đánh mất khoảnh khắc đáng giá vào thời điểm quan trọng như vậy.

“Lái xe nhanh lên.” Thẩm Băng Đàn giục anh.

“Đã rất nhanh.” Tần Hoài Sơ lại đạp chân ga.

Chiếc xe tăng tốc trên đường lái thẳng đến biệt thự của Lục Kế Thần.

Hôm nay, Tần Hoài Sơ không chỉ đưa cô đến đây như thường lệ mà còn cùng cô vào nhà họ Lục.

Trước khi cô giáo Phương Viện đến, Lục Kế Thần mời hai người họ vào phòng khách.

Dì, người giúp việc ở nhà, mang nước đến.

Thẩm Băng Đàn cảm thấy rất có lỗi, chủ động xin lỗi Lục Kế Thần: "Em xin lỗi, thầy Lục, hôm nay em đến muộn.”

Lục Kế Thần mỉm cười tao nhã và khiêm tốn: "Đó là bởi vì em hay đến quá sớm thôi.”

Nói về điều này, Lục Kế Thần nghiêm túc: "Em đã làm việc rất chăm chỉ, đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân và chú ý nghỉ ngơi vào những lúc bình thường nhé.”

"Cám ơn thầy Lục, em hiểu rồi.”

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Thẩm Băng Đàn muốn đi lên lầu để đến phòng luyện tập, Lục Kế Thần và Tần Hoài Sơ ở lại một mình trong phòng khách.

Lục Kế Thần liếc về hướng mà Thẩm Băng Đàn rời đi, mỉm cười nói với Tần Hoài Sơ: "Cô gái nhỏ nhà cháu khá chăm chỉ, cô ấy còn có một tinh thần kiên cường, điều này rất hiếm thấy.”

Lục Kế Thần khen ngợi Thẩm Băng Đàn, Tần Hoài Sơ có chút hãnh diện, trong mắt ánh lên thêm một chút dịu dàng: "Cô ấy vẫn luôn như vậy, chỉ cần đó là điều cô ấy tin tưởng, cô ấy có thể chịu đựng bất kỳ khó khăn nào.”

Trò chuyện thêm vài câu, cô Phương Viện đi tới.

Tần Hoài Sơ đi đến phòng tập với họ.

Ở giữa phòng tập, cô Phương Viện nhìn vào gương giúp Thẩm Băng Đàn sửa lại một số chi tiết.

Cô chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng trao đổi vài lời.

Lục Kế Thần nhìn sang Tần Hoài Sơ thắc mắc: "Thẩm Băng Đàn có vẻ rất thích khiêu vũ, lúc trước tại sao lại ngừng nhảy? Ở nhà có chuyện gì nghiêm trọng sao?".

Chuyện này liên quan đến đời tư của Thẩm Băng Đàn, Tần Hoài Sơ không muốn nói nhiều, anh chỉ nói ngắn gọn: “Bà nội cô ấy sức khỏe không tốt, sau đó bệnh nặng qua đời, vừa vặn ở nhà có chút việc.”

Lục Kế Thần gật đầu: "Mấy ngày nay cô ấy ở đây, nói chuyện thỉnh thoảng cũng nhắc tới bà nội, nhưng chú chưa nghe cô ấy nhắc tới bố mẹ.”

"Cô ấy được bà ngoại nuôi dưỡng.”

Lục Kế Thần hiểu ra: "Không có gì lạ.”

Lục Kế Thần cảm thấy Tần Hoài Sơ biết Thẩm Băng Đàn khá rõ: "Hai cháu chắc là đã biết nhau trong một thời gian dài?".

"Chúng cháu là bạn học từ mẫu giáo.”

Lục Kế Thần ngạc nhiên khi nghe thấy những lời này, cười nói: "Vậy thì hai người là định mệnh rồi, có thể coi là đôi bạn thân từ thời thơ ấu.”

Ông dừng lại một chút: “Vậy Thẩm Băng Đàn cũng là người Trường Hoàn sao?”.

Tần Hoài Sơ không biết vì sao ông ấy đột nhiên hỏi như vậy, trong lòng có chút khó hiểu.

Lục Kế Thần giải thích: "Bốn năm trước, nhóm của chú muốn mời Thẩm Băng Đàn đến buổi hòa nhạc của chú với tư cách là một vũ công phụ. Lúc đó, những người ở đấy hình như phát hiện ra rằng mẹ cô ấy sống ở An Cầm. Chú luôn nghĩ rằng cô ấy là người An Cầm.”

Nói về điều này, Lục Kế Thần cảm thấy hơi tiếc nuối: "Chú nghe người đại diện của mình nói rằng mẹ cô ấy đã cúp điện thoại ngay sau khi nhận được cuộc gọi và chú không biết tại sao."

Đây là lần đầu tiên Tần Hoài Sơ nghe đến chuyện này, anh dừng lại, đang định hỏi gì đó thì điện thoại trong túi rung lên.

Anh cầm lên xem, tìm một tờ giấy: "Chú Lục, cháu nghe điện thoại."

Ra khỏi phòng luyện tập, Tần Hoài Sơ đi đến cuối dãy hành lang vắng vẻ.

Sau khi áp điện thoại vào tai, giọng nói của trợ lý Tề từ phía đối diện truyền đến: “Chủ tịch Tần, tôi đã tìm được ông chủ quán bar, nhưng ông ấy đã mở quán bar từ hơn 20 năm trước, ông ấy già rồi, không nhớ đã tuyển dụng ai trước đây và ông ta cũng không để lại bất kỳ thông tin dự phòng nào.”

Tần Hoài Sơ nhíu mày.

Trợ lý Tề tiếp tục: "Tuy nhiên, ông ấy nói rằng có một người khiến ông ấy ấn tượng sâu sắc, hiện là nhân vật quan trọng trong giới âm nhạc, Lục Kế Thần. Ngài Tần, đây có phải là người ngài muốn điều tra không?".

Sao lại là chú Lục.

"Cậu có chắc không?".

Trợ lý Tề: "Đối phương thề rằng nói đúng sự thật, có lẽ không sai. Dù sao thì Lục Kế Thần cũng là một nhân vật lớn có tiếng."

“Tổng giám đốc Tần?” Đợi một lúc không thấy phản hồi, trợ lý Tề gọi lại.

Tần Hoài Sơ lấy lại tinh thần: "Biết rồi.”

Anh cúp điện thoại, trầm tư suy nghĩ về những lời nói của trợ lý Tề.

Trước đó, Tần Hoài Sơ chưa bao giờ cảm thấy liên kết giữa Lục Kế Thần và Kiều Kiều quá nhiều.

Anh luôn cảm thấy họ hoàn toàn không liên quan với nhau.

Nhưng bây giờ nghĩ lại...

Hơn 20 năm trước, chú Lục bị ông nội Lục đuổi ra khỏi nhà vì không chịu kế thừa gia nghiệp mà theo đuổi ước mơ, nghe nói sau này chú bị một người phụ nữ làm tổn thương, bị tổn thương tinh thần.

Có điểm giống câu chuyện về cha mẹ của Kiều Kiều năm đó.

Lục Kế Thần có thể là cha ruột của Kiều Kiều?

Tần Hoài Sơ dựa vào cửa sổ trầm ngâm, đốt một điếu thuốc, thả những vòng khói mờ nhạt lượn lờ giữa hơi thở của anh.

Không lâu sau, Lục Kế Thần ra khỏi phòng tập.

Nhìn thấy Tần Hoài Sơ, ông đi tới: "Hôm nay cháu không bận sao?".

Tần Hoài Sơ đưa cho ông một điếu thuốc, Lục Kế Thần nhận lấy châm lửa một cách quen thuộc.

Tần Hoài Sơ nghĩ tới lời mình nói lúc trước: "Chú Lục, chú vừa nói bốn năm trước mời Kiều Kiều khiêu vũ trong một buổi hòa nhạc, lúc liên lạc với mẹ cô ấy, chú có tiết lộ thân phận của mình không?".

Lục Kế Thần sửng sốt một lúc, suy nghĩ: "Những việc này được những người trong đội chú xử lý, chú không chú ý đến vấn đề đó. Nhưng theo tính cách người quản lý của chú, chắc chắn sẽ hô hào danh tính của chú khi chú đến."

Ông hơi khó hiểu: "Sao cháu lại hỏi cái này?".

Tần Hoài Sơ cười lắc đầu: "Không có gì, chỉ là đang thắc mắc tại sao mẹ cô ấy không đồng ý."

"Chú cũng nghĩ không ra, cô gái này tài giỏi như vậy cũng là hợp lý, cha mẹ nên ủng hộ.”

Tần Hoài Sơ nhìn sang: "Chú Lục có biết mẹ cô ấy là ai không?".

Lục Kế Thần rít một hơi thuốc lá, ngón tay tùy ý xoay đầu điếu thuốc: "Chú không biết.”

Trong lúc trò chuyện, Thẩm Băng Đàn dừng lại để nghỉ ngơi, cô mở cửa phòng tập thò đầu về phía này.

Nhìn thấy Tần Hoài Sơ, nàng cười đi tới: "Em còn tưởng rằng anh đã đi rồi”.

“Vẫn chưa.” Tần Hoài Sơ dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác.

Lục Kế Thần mỉm cười: "Chúng ta nói chuyện sau vậy, thầy sẽ gặp cô giáo Phương Viện trao đổi về một số chuyện.”

Chỉ còn lại Tần Hoài Sơ và Thẩm Băng Đàn trong hành lang.

Để thấy rõ hơn hiệu quả của việc luyện tập, Thẩm Băng Đàn đã mặc một chiếc váy khiêu vũ màu trắng được thiết kế cẩn thận cho giai đoạn này trong khi luyện tập khiêu vũ.

Thiết kế lệch vai để lộ cánh tay thon thả và xương quai xanh thanh tú, màu da trong suốt như ngọc bích.

Thắt lưng bị véo thật chặt, dường như không giữ được.

Chiếc váy bên dưới là một bức tranh chuyển màu mực với các lớp rõ ràng, điểm xuyết bằng sequins, sóng sánh lung linh khi nhảy múa, đẹp đến nao lòng.

Mái tóc dài buông xõa thường ngày được cô búi cao khiến gương mặt thanh tú càng thanh tú hơn.

Trong biệt thự bật hệ thống sưởi dưới sàn, có lẽ là do cô vận động quá nhiều, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

Tần Hoài Sơ lấy khăn giấy lau cho cô: "Em mệt rồi, thời tiết gần đây khô hanh, khi ra mồ hôi nên uống nhiều nước.”

“Em vừa mới uống.” Thẩm Băng Đàm ngửi mùi khói trên người anh nói.

Cô lại cúi xuống ngửi một lần nữa rồi ngẩng đầu lên: “Sao lại hút nữa?”.

Thẩm Băng Đàn chưa bao giờ đề cập đến điều này trước đây, nhưng hôm nay cô không thể không nhắc nhở anh ấy: "Hút thuốc lá hoài có hại cho sức khỏe của anh, sau này anh nên hút ít hơn, trước đây ở trường trung học em không thấy anh hút.”

Khi Tần Hoài Sơ nhìn thấy cô, anh đã tắt thuốc rồi, không ngờ lại bị cô phát hiện.

Có lẽ là do anh đã hút quá nhiều trong bốn năm xa cách cô, và anh đã bị nghiện, thường vô thức châm một điếu thuốc khi nghĩ về mọi thứ.

Anh bất đắc dĩ cười cười: "Được, anh bỏ thuốc.”

Anh ném thuốc lá và bật lửa trong túi vào thùng rác gần đó.

Anh rất nghe lời, Thẩm Băng Đàn hài lòng cong khóe miệng, vòng tay qua eo anh siết chặt, cằm đặt trên ngực anh, hàng mi dày cong lên, cô run run vài cái, giọng nói đột nhiên mềm mại: “Sở Sở , anh thật là giỏi."

"..."

“Ai cho phép em gọi anh như vậy?” Tần Hoài Sơ nhéo mặt cô trừng phạt, “Lần sau nhớ gọi anh là chồng.”

Thẩm Băng Đàn chưa bao giờ gọi hai từ này trước đây, vì vậy cô ấy không quen gọi như thế.

Cho dù đang làm chuyện thân mật nhất cũng bị Tần Hoài Sơ cưỡng bức, cô cũng không biết xấu hổ kêu lên.

Sắp đến giờ nghỉ ngơi rồi, Thẩm Băng Đàn nói: “Có lẽ em nên đi tập khiêu vũ, nếu anh ở đây không có việc gì thì về trước đi, buổi tối đến đón em.”

“Kiều Kiều.” Tần Hoài Sơ đột nhiên gọi cô, ánh mắt phức tạp, do dự không nói nên lời.

Cảm thấy hình như anh có điều gì muốn nói, Thẩm Băng Đàn ngẩng đầu lên: “Sao vậy? Anh muốn nói gì với em?”.

Cô háo hức nhìn sang, Tần Hoài Sơ tự dưng không biết nên nói với cô như thế nào.

Thật lâu sau, anh miễn cưỡng cười một cái, nghiêng người về phía cô: "Không có gì, anh chỉ muốn hỏi mông của em có còn đau không, buổi tập vũ đạo hôm nay có bị ảnh hưởng hay không.”

Thẩm Băng Đàn sững người, khuôn mặt cô đỏ bừng lập tức và cổ cô cũng dần dần ửng hồng.

“Anh thật phiền phức!” Cô xấu hổ đẩy anh ra, chạy về phòng tập, không muốn nói chuyện với anh.

Tần Hoài Sơ nhìn theo bóng lưng của nàng cười nói.

Cho đến khi làn váy trắng biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt anh mới tắt, thần sắc trở nên trầm xuống.

Kiều Kiều đã lo lắng rằng cha cô ấy có một gia đình mới nên sẽ không đối xử tốt với cô.

Cô khao khát tình cảm, nhưng không dám tìm kiếm nó.

Theo sự ngưỡng mộ của cô dành cho thầy Lục, nếu họ thực sự là "cha và con gái", cô ấy có thể sẽ chấp nhận điều đó.

Lục Kế Thần đã chăm sóc cô ấy tốt như vậy, cô ấy có thể sẽ rất vui khi biết sự thật.

Chỉ là mối quan hệ giữa cả hai cần được khẳng định thêm.

Nghĩ đến đây, Tần Hoài Sơ có chút khó chịu gãi gãi tóc, mấy sợi tóc theo động tác rơi vào trong lòng bàn tay.

Anh nhìn chằm chằm vào nó trong hai giây, rồi trầm ngâm vân vê sợi tóc.

Có lẽ không có phương pháp nào có thể chứng minh mối quan hệ cha con giữa hai người họ một cách đơn giản và trực tiếp hơn xét nghiệm quan hệ cha con.

Tóc rụng tự nhiên bắt buộc phải có nang tóc, vì điều này sẽ ảnh hưởng đến việc xác định DNA.

Làm thế nào để nhổ một vài sợi tận gốc trên đầu Lục Kế Thần?

Chương kế tiếp