Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 81: Niệm Tắc
Khương Dĩ Tắc gọi thêm cho Sơ Niệm mấy lần nữa, nhưng cũng chỉ nghe thấy thông báo điện thoại đã tắt.

Trở về xe, trước khi lái xe đi anh gọi điện cho Tần Hoài Sơ.

Đầu dây bên kia nhấc máy sau vài hồi chuông: “Có chuyện gì?”.

Khương Dĩ Tắc hỏi anh: “Tôi vừa mới nghe dì nhà cậu nói Niệm Niệm chuẩn bị sang Sydney du học? Kết quả thi tốt nghiệp sắp có rồi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”.

“Tôi làm sao mà biết được?”. Phía Tần Hoài Sơ ồn ào, không biết là đang ở đâu, một lát sau có vẻ anh đi tới một chỗ yên tĩnh, mới nói tiếp: “Con bé kia nghĩ đi là đi, hồi trước thì nhất quyết học đại học trong nước, thư đăng ký xin du học cũng không làm, giờ tự nhiên lại đòi ra nước ngoài, tôi cũng chẳng muốn để ý tới nó nữa”.

Tần Hoài Sơ dừng một chút: “Không nói với cậu nữa, bọn tôi đang ở An Cầm, hôm nay vợ tôi tốt nghiệp, tắt đây”.

Đối phương tắt máy rất nhanh, Khương Dĩ Tắc ném điện thoại sang ghế phụ, đầu ngón tay day day xương mày.

Như Tần Hoài Sơ nói, chuyện Sơ Niệm muốn đi du học Sydney là thật.

Trước kia chuyện gì cũng sẽ hỏi qua ý kiến của anh, thế mà chuyện du học lớn như vậy lại không nói với anh một lời nào.

Còn không nghe điện thoại của anh.

Cũng không biết thế nào, trong lòng Khương Dĩ Tắc lúc này lại phiền muộn không thôi.

Khương Dĩ Tắc mang theo bạn cùng phòng nhanh chóng làm xong báo cáo thí nghiệm, buổi tối cả ký túc xá cùng nhau mở liên hoan, cơm nước xong xuôi mọi người liền đến KTV chơi tăng hai.

Trong phòng KTV ánh sáng nhập nhoạng, ánh sáng xanh đỏ hắt lên vách tường, tạo nên một bầu không khí quyến luyến bịn rịn.

Xung quanh chìm trong âm nhạc, đám bạn cùng phòng đang tranh giành mic với nhau.

Khương Dĩ Tắc ngồi một mình ở một góc sô pha, áo sơ mi trắng không nhiễm bụi trần, chân dài giao nhau, đường cong cằm có chút căng chặt, trên mặt không thấy chút vui mừng nào.

Anh cầm cốc rượu trong tay, ngửa cổ uống một hơi, trên gương mặt đẹp trai mang theo men say.

Bị bạn cùng phòng cướp mất mic, Dương Lâm liếc mắt nhìn Khương Dĩ Tắc đang ngồi trên ghế sô pha, anh sải bước đi tới, tự nhiên ngồi bên cạnh Khương Dĩ Tắc: “Lúc ăn cơm cũng chỉ thấy cậu uống rượu, đến nơi này lại uống tiếp, sao thế, tâm trạng không vui à?”.

Khương Dĩ Tắc uống cạn cốc rượu trong tay, nghiêng người về phía trước cầm lấy bình rượu rót tiếp vào cốc, hờ hững nói: “Không hẳn là không vui, chỉ là có chút không thoải mái lắm, chắc là tại đợt trước thức đêm nhiều không có thời gian nghỉ ngơi”.

“Không đúng?”. Dương Lâm sờ sờ cằm dò xét nhìn anh một lát: “Không được nghỉ ngơi thì cậu còn uống rượu làm gì, sáng nay còn thấy vẫn ổn mà, sao ra ngoài về liền thành thế này rồi?”.

Dương Lâm như có điều suy nghĩ: “Trông cứ như vừa bị người yêu đá ấy”.

Động tác uống rượu của Khương Dĩ Tắc khựng lại, nghiêng đầu: “Cậu nói cái gì?”.

Tưởng rằng do tiếng ca hát quá lớn nên anh nghe không rõ, Dương Lâm xích lại gần, nói to hơn: “Tôi nói cậu không giống mất ngủ, mà giống như bị người yêu đá ấy!”

Giọng Dương Lâm cũng đủ lớn làm cho mọi người trong phòng im bặt lại.

Lý Hạo Hiên và Diêu Sùng tò mò nhìn qua: “Ai thất tình vì bị đá cơ?”.

Dương Lâm chỉ chỉ Khương Dĩ Tắc, bắt chéo hai chân ngồi dựa vào ghế sôpha: “Bộ dạng uống rượu của Khương đại tài tử nhà chúng ta, trông không giống à?”.

Tâm trạng từ chiều đến giờ của Khương Dĩ Tắc có chút không đúng, mọi người cũng để ý lâu rồi.

Lúc này bị Dương Lâm nói ra, Lâm Hạo Hiên và Diêu Sùng cùng nhau đồng thanh nói: “Quá giống luôn!”.

Hai người hứng thú đi qua, Lý Hạo Hiên ngồi lên tay ghế sô pha bên cạnh Khương Dĩ Tắc, tay dựa vào lưng ghế, cà lơ phất phơ nói: “Khương đại tài tử, cây sắt vạn năm cuối cùng cũng nở hoa rồi hả? Nói cho bọn này biết đi, rốt cuộc là cô gái như thế nào cướp mất trái tim của cậu vậy?”.

Khương Dĩ Tắc vuốt ve chén rượu trong tay, cả người như sét đánh giữa trời quang, nửa câu cũng không nói lên lời.

Bộ dạng của anh rất giống thất tình sao?

Anh đúng là có chút bực vì Sơ Niệm đi Sydney mà không nói gì với anh, nhưng chuyện này đâu phải thất tình?

“Nói linh tinh gì thế?”. Khương Dĩ Tắc nhíu mày, loại bỏ hết những suy nghĩ trong đầu ra: “Không có chuyện đó đâu, là do không được nghỉ ngơi đủ thôi”.

Anh uống xong chén rượu cuối cùng, đặt chén lên bàn: “Mấy cậu chơi đi, tôi về phòng ngủ bù”.

Tháng sáu là tháng mưa nhiều.

Từ KTV ra, bên ngoài đang lất phất mưa phùn, mùi ẩm ướt trong không khí hòa lẫn với mùi tanh của bùn đất.

Chỗ này rất gần trường học, anh đi bộ về hướng ký túc xá.

Bên tai lại vang lên câu nói khi nãy của Dương Lâm: “Không được nghỉ ngơi thì cậu còn uống rượu làm gì, sáng nay còn thấy vẫn ổn mà, sao ra ngoài về liền thành thế này rồi? Trông như thất tình vì bị người yêu đá ấy”.

Bộ dạng thất tình vì bị đá.

Câu cuối này như bị ấn nút replay, lặp đi lặp lại, văng vẳng bên tai.

Khương Dĩ Tắc lắc lắc cái đầu nặng trịch, làm cho mình tỉnh táo một chút.

Có thể là anh cảm thấy Sơ Niệm bỗng nhiên muốn bay ra nước ngoài du học lúc này là quá vội vàng, chưa chắc đã chọn được một trường học tốt, có chút lo lắng cho cô, nên mới bị Dương Lâm hiểu lầm.

Khương Dĩ Tắc tự an ủi chính mình, đi vào cổng trường, một mình đi trên con đường vòng yên tĩnh.

Một cô gái nắm tay bạn trai đi qua anh từ phía sau.

Chàng trai đang cầm một chiếc ô, cô gái thì ôm một con Pikachu cao cỡ nửa người.

Khương Dĩ Tắc nhớ rõ Sơ Niệm cũng rất thích Pikachu, màn hình điện thoại cùng ốp đều là hình Pikachu.

Nhìn đôi tình nhân càng lúc đi càng xa phía trước, Khương Dĩ Tắc nhớ lại lời mà Sơ Niệm đã nói tuần trước.

--- “Em lớn rồi”.

--- “Người lớn đương nhiên có thể uống rượu, em còn có thể yêu đương nữa, anh quản được sao!”.

Còn chưa vào đại học đã nghĩ đến yêu đương.

Muốn đi du học Sydney chẳng lẽ là vì muốn kiếm bạn trai người nước ngoài.

Vừa nghĩ đến cái này, sắc mặt Khương Dĩ Tắc sầm xuống.

Anh lấy di động từ trong túi ra, gọi điện cho Sơ Niệm lần nữa.

Vẫn tắt máy.

Nghe âm thanh máy móc lạnh lẽo, đầu lưỡi Khương Dĩ Tắc lướt qua răng hàm.

Lát sau, thở dài một hơi.

Có lẽ do tối nay uống hơi nhiều rượu, về đến ký túc xá, Khương Dĩ Tắc cảm giác đầu đau như búa bổ, rửa qua mặt liền đi ngủ.

Giấc ngủ đêm đó của Khương Dĩ Tắc chập chờn không yên, trong đầu anh giống như một chiếc máy chiếu phim, không ngừng hiện lên những hình ảnh khi ở chung với Sơ Niệm suốt bao năm qua.

Sau đó còn mơ thấy Sơ Niệm thật sự đi du học Sydney, còn hẹn hò với một cậu trai da trắng.

Trên một con phố ở Sydney, Sơ Niệm một tay ôm lấy một con Pikachu, một tay kéo tay một cậu sinh viên da trắng, trông hai người rất thân mật.

Hôm sau tỉnh dậy, Khương Dĩ Tắc vẫn còn tức giận khi nhớ lại cảnh trong mơ.

Đang yên đang lành, thế nào mà lại mơ một giấc mơ như vậy.

Anh thở dài, ngồi dậy, từ trên giường bước xuống, định đi tắm để làm mình tỉnh táo một chút.

Vừa xuống giường, ba tên bạn cùng phòng đột nhiên vây quanh, đem cả người anh chặn lại.

Khương Dĩ Tắc khựng lại hai giây, nhìn biểu cảm cười như không cười của ba người, có chút sợ hãi: “Mấy cậu định làm gì?”.

Dương Lâm khoanh tay dựa vào giá sách, vẻ mặt mập mờ, nhíu mày: “Không phải nói không có thất tình sao, tối qua cậu gọi điện cho thế? Niệm Niệm là ai?”.

Lý Hạo Hiên chậc chậc hai tiếng: “Bình thường Khương đại tài tử từ chối con gái nhà người ta dứt khoát lắm mà, đến hoa khôi của Đại học C chúng ta còn phải chùn bước, không ngờ cũng là người có tình cảm đấy nhỉ”.

Diêu Sùng không thể không đồng ý: “Lần đầu tiên nghe thấy tên một cô gái từ miệng Anh Tắc luôn đấy, tôi cứ tưởng cậu thật sự là thần tiên chứ, hóa ra cũng có lúc giống người bình thường”.

“?”

Khương Dĩ Tắc nhớ rõ hôm qua về ký túc xá liền đi ngủ, ba người bọn họ về từ lúc nào cũng không biết.

Bây giờ từng câu từng chữ của họ làm anh choáng váng.

Hôm qua anh uống say nên đã làm gì sao?

Dương Lâm cười: “Không nhớ à?”.

Anh nhấc cằm, ra hiệu cho Khương Dĩ Tắc: “Nhìn điện thoại xem”.

Khương Dĩ Tắc cầm lấy điện thoại ở trên giường.

Hai giờ sáng đêm qua anh gọi cho Sơ Niệm ba cuộc điện thoại.

Có lẽ là vì đối phương đã tắt máy, nên không có cuộc nào được kết nối thành công.

Sau đó anh gửi tin nhắn thoại qua wechat cho cô.

Nhìn chằm chằm vào những đoạn tin nhắn thoại đã được gửi đi kia, mí mắt Khương Dĩ Tắc giật giật mấy lần, vội vàng đi ra ban công, kéo cửa kính lại.

Điều chỉnh âm lượng thấp xuống, anh ấn mở những đoạn tin nhắn thoại kia ra, giọng nói mang theo men say của anh vang lên: “Niệm Niệm, vốn dĩ dịp nghỉ hè này muốn đưa em du lịch nhiều nơi, sao em lại đi Sydney mà không nói gì với anh? Anh trai của em bảo em muốn đi du học ở bên đó, sao lại không bàn bạc gì với anh?”.

“Niệm Niệm, anh thấy em vào Đại học C rất tốt, cũng tiện cho anh chăm sóc em, một mình em ra nước ngoài anh không yên tâm”.

“Niệm Niệm, em còn trở về nữa không?”.

“Niệm Niệm...”.

Bắt đầu từ hai giờ rạng sáng nay, anh đã gửi cho cô hết thảy bốn đoạn tin nhắn thoại.

Gân xanh trên trán Khương Dĩ Tắc nhảy thình thịch, nhìn chằm chằm vào những tin nhắn không kịp thu hồi kia, khuôn mặt không hiểu vì sao nóng bừng lên.

Sao tối qua anh lại gửi cho cô những tin nhắn này?

Hơn nữa là anh không có chút ký ức nào về mấy thứ này cả.

Khương Dĩ Tắc bây giờ không dám tưởng tượng phản ứng của Sơ Niệm khi nhận được những tin nhắn này, xấu hổ đến cuộn hết ngón chân vào.

Bọn Dương Lâm đẩy cửa kính đi ra, nhìn phản ứng của Khương Dĩ Tắc lúc này, cười: “Anh Tắc được quá nha, rốt cuộc là cô gái như thế nào vậy, có ảnh không, cho bọn này mở mang tầm mắt với?”.

Lý Hạo Hiên và Diêu Sùng cũng đòi muốn nhìn.

Khương Dĩ Tắc đau đầu nhìn bọn họ một chút: “Đừng đoán mò, chỉ là em gái của một người bạn thôi, có quan hệ thân thiết với tôi từ nhỏ, không phải như các cậu nghĩ đâu”.

Dương Lâm đương nhiên không tin lý do này của anh, mỉm cười: “Ai lại uống rượu say đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại, gửi tin nhắn thoại cho em gái ruột bao giờ? Chưa kể cậu còn gọi tên người ta nữa?”.

“Chuẩn”.Lý Hạo Hiên cũng xen vào: “Tôi cũng không đối xử với em gái như vậy, thích người ta thì thừa nhận đi”.

Mọi chuyện phát triển đến mức độ này, Khương Dĩ Tắc suy nghĩ những gì mọi người nói cùng với thái độ của anh đối với Sơ Niệm, im lặng hồi lâu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào cảm xúc của mình: “Mấy cậu cảm thấy, tôi thích cô ấy sao?”.

“Chứ còn gì nữa”. Dương Lâm nhún vai: “Cậu nghĩ xem đều là do cô ấy nên hôm qua tâm trạng cậu mới không tốt muốn uống rượu, nửa đêm nửa hôm gọi điện thọai quấy rầy người ta, giờ trong đầu còn toàn là cô ấy nữa đúng không? Nếu đúng, thì chắc chắn là thích rồi!”.

“Sao lại như thế được?”. Khương Dĩ Tắc nhếch môi, giọng nói nhỏ dần xuống: “Cô ấy còn nhỏ lắm”.

“Nhỏ như thế nào?” Dương Lâm ôm vai anh hỏi: “Vị thành niên à?”.

“Mới trưởng thành”.

“Vậy là được rồi, vừa là thanh mai trúc mã, vừa là người lớn hết rồi, làm sao mà không thích được?”.

Khương Dĩ Tắc dựa vào lan can, dần dần im lặng.

Hóa đây là cảm giác thích một người sao?

Anh thích Sơ Niệm.

.......

Cả kỳ nghỉ hè, Sơ Niệm đi Sydney chơi với ông bà nội, gần đến lúc khai giảng mới về nước.

Cuối cùng cô vẫn đăng ký Đại học C.

Bởi vì mấy đoạn tin nhắn thoại kia của Khương Dĩ Tắc.

Nhưng cô không nói gì với anh cả.

Mãi cho đến khi học quân sự, cô cũng không chủ động liên lạc với anh, muốn tự anh phát hiện ra.

Sơ Niệm được phân đến phòng ký túc xá ba người, ngoài cô ra còn có hai người khác là Tịch Nhất Đan và Trình Duyệt Ninh.

Mới vào đại học, nên bạn cùng phòng đều rất nhiệt tình, sống chung cũng rất hòa hợp.

Giờ nghỉ trưa hôm nay, Sơ Niệm thấy nóng nên gội đầu.

Vừa ra ngoài liền thấy Tịch Nhất Đan và Trình Duyệt Ninh đang ngồi lướt điện thoại nói nhỏ gì đó với nhau, bộ dạng rất kích động.

“Sao hai cậu không ngủ một lát đi?”. Sơ Niệm lau tóc đi tới.

Tịch Nhất Đan kéo cô lại, nói: “Bọn tớ đang nói đến nhân vật nổi tiếng Khương Dĩ Tắc học bên hóa học, cậu biết không? Nghe nói anh ấy học song song hai bằng thạc sĩ và tiến sĩ đấy, trâu bò thực sự!”.

“Tớ tìm thấy ảnh của anh ấy trên diễn đàn, cực kỳ đẹp trai luôn!”. Trình Duyệt Ninh cầm điện thoại quẹt đến bức ảnh của anh, đưa cho Sơ Niệm nhìn: “Câu ôn nhuận như ngọc hẳn là dành cho người như anh ấy nhỉ?”.

Là một bức ảnh góc nghiêng chụp khi anh đang đi trên sân trường, áo trắng quần đen, vai rộng eo hẹp, đường nét trên khuôn mặt tinh tế, hình dáng đẹp đẽ, rất có khí chất thư sinh, cho người ta cảm giác tắm mình trong gió xuân.

Sơ Niệm nhìn thoáng qua một cái, cầm khăn mặt lau ngọn tóc còn nhỏ nước, hờ hững nói: “Ừ, trông cũng được”.

Tịch Nhất Đan thấy phản ứng của cô bình tĩnh như vậy, kinh ngạc nói: “Nhan sắc này, khí chất này, sao lại là cũng được được?”.

Trình Duyệt Ninh điên cuồng gật đầu: “Người ta không chỉ có nhan sắc, mà còn là học bá đứng đầu nữa! Học song song hai bằng phải mất tám năm, anh ấy năm nay mới 23, nếu như thuận lợi thì trước 26 tuổi đã là tiến sĩ rồi. Chậc chậc, sao lại giỏi được như thế nhỉ?”.

IQ rất cao, là một tên mọt sách, đặc biệt EQ thấp vô cùng tận.

Sơ Niệm nói thầm trong đầu.

Trình Duyệt Ninh lướt diễn đàn nhiều, thấy rất nhiều thứ về Khương Dĩ Tắc, tiếp tục phổ cập kiến thức cho bạn cùng phòng:

“Thực ra anh ấy giỏi như vậy cũng không có gì lạ cả, các cậu biết bối cảnh gia đình nhà anh ấy như thế nào không? Ông bà nội anh ấy đều là giáo sư khoa tài chính Đại học C, ông nội còn là viện trưởng, nhưng mà về hưu rồi”.

“Cha anh ấy là luật sư kinh tế nổi tiếng, chuyên tiếp nhận các vụ tranh chấp kinh tế lớn, chi phí một lần kiện lên tới tám con số”.

“Mẹ anh ấy là thợ chụp ảnh nổi tiếng, cũng là một người rất kinh khủng”.

Tịch Nhất Đan nghe xong há mồm trợn mắt.

Sơ Niệm cười trêu chọc Trình Duyệt Ninh: “Làm thế nào mà cậu như sắp đào được thông tin cả mười tám đời nhà người ta ra thế?”.

Trình Duyệt Ninh: “Trên diễn đàn cái gì cũng có á, gia cảnh nhà anh ấy bị đào ra từ lâu rồi, bối cảnh gia đình này không phải ai cũng so được”.

Tích Nhất Đan lắc lắc tay Trình Duyệt Ninh, khuôn mặt si mê hỏi: “Vậy anh ấy có bạn gái chưa?”.

Trình Duyệt Ninh lắc đầu: “Nghe nói năm ngoái hoa khôi trường chúng ta theo đuổi anh ấy một năm trời mà còn không nói được mấy câu đấy”.

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Nhân vật cấp bậc đại lão như này, xem chừng dùng hết sức dồn vào học tập rồi làm gì còn muốn yêu đương nữa, chắc thứ anh ấy yêu nhất là phương trình hóa học rồi”.

“Người cậu nói là hoa khôi đang học năm hai bên học viện kế toán kia hả?”. Tịch Nhất Đan không cho là đúng nói: “Tớ chỉ thấy cô ấy cũng gọi là biết trang điểm một chút, vóc dáng tàm tạm, còn không đẹp bằng Niệm Niệm, Khương Đại tài tử để ý đến cô ấy mới lạ”.

Tự nhiên bị lôi vào, Sơ Niệm trèo thang lên giường bên trên: “Ngủ một lát đi, buổi chiều còn phải tập luyện đấy”.

Nằm ngang trên giường, cô thả mái tóc vẫn còn ẩm rũ xuống, chân để lên tường.

Cầm lấy tai nghe nhét vào tai, ấn mở những đoạn tin nhắn mà Khương Dĩ Tắc gửi cho cô.

Mỗi ngày cô nghe rất nhiều lần.

Mấy đoạn tin nhắn này được gửi đến lúc hai giờ sáng, giọng nói của anh rõ ràng là uống say.

Có thể xem là uống say nói lời thật lòng đi.

Từ hôm đó về sau, Khương Dĩ Tắc không gửi đoạn nào cho cô nữa.

Cũng không biết có phải xấu hổ do chính hành động của mình không, ngại không dám tìm gặp cô.

Từ việc phân tích mấy đoạn chat Khương Dĩ Tắc gửi lúc nửa đêm cho cô mà nói, Sơ Niệm không tin anh không có cảm giác gì với mình.

Sơ Niệm đảo đảo con ngươi, bỗng nhiên lật người dậy, ghé vào bên giường nhìn về phía hai người kia: “Hỏi các cậu một chuyện nhé”.

Cô dừng một chút, tìm từ ngữ phù hợp: “Nếu có một người đối xử với cậu rất tốt, sau khi cậu ra nước ngoài, hơn nửa đêm người ấy gửi wechat cho cậu, bảo cậu về học cùng một trường với người đó, còn không ngừng gọi tên cậu, thì liệu có phải người đó đã thích cậu rồi không?”.

Tịch Nhất Đan mở to mắt nhìn, quay sang: “Không phải quá rõ ràng rồi sao?”.

Trình Duyệt Ninh cũng gật đầu: “Chắc chắn là thích rồi!”.

Sơ Niệm nâng má, thở dài: “Nhưng từ trước tới nay người đó chưa từng biểu hiện ra ấy”.

Trình Duyệt Ninh trầm ngâm, nói ra phỏng đoán của mình: “Có lẽ là da mỏng nên ngại mở miệng? Cũng có thể người đó rất chậm hiểu trong chuyện tình cảm, chính mình cũng không biết là đã thích cậu”.

Nhận được đáp án giống với suy đoán của mình, đôi mắt xinh đẹp của Sơ Niệm híp lại, khóe môi dần dần cong lên, nở nụ cười vui vẻ.

Trình Duyệt Ninh bước tới, kiễng chân vịn lên lan can giường: “Nhìn biểu cảm si mê này của cậu, cậu cũng thích người đó à?”.

Cô có chút tiếc nuối cảm thán: “Niệm Niệm, cậu có biết gần đây có bao nhiêu nam sinh tiếp cận tớ chỉ để có được wechat của cậu không”.

Tịch Nhất Đan giơ tay, tràn đầy đồng cảm: “Tớ cũng thế, chưa nói đến câu thứ hai đã thấy xin thông tin liên lạc của Niệm Niệm rồi. Nếu bọn họ biết trong lòng Niệm Niệm đã có người khác, chỉ sợ trong lòng tan nát không còn gì”.

Trình Duyệt Ninh vỗ vỗ giường của Sơ Niệm, tràn đầy hứng thú: “Cậu có ảnh của người đó không, trông như thế nào? Có đẹp trai như Khương đại tài tử không?”.

“Cũng không kém là bao”. Sơ Niệm đột nhiên có chút ngượng ngùng, sợ bị hai người họ dò hỏi tiếp, vội vàng kéo màn che lại: “Buồn ngủ quá, đi ngủ, đi ngủ thôi”.

Trình Duyệt Ninh và Tịch Nhất Đan: “...”.

Thời tiết đầu tháng chín còn lưu lại hơi nóng của mùa hè, buổi chiều mặt trời nóng bỏng chiếu vào đỉnh đầu, đám sinh viên năm nhất đang học quân sự làm từng người mồ hôi đầm đìa.

Khương Dĩ Tắc và bạn cùng phòng đi ra từ phòng thí nghiệm ra, đi qua sân tập thấy toàn là sinh viên đang mặc đồ quân sự.

Lý Hạo Hiên đến máy bán hàng tự động mua bốn chai nước chia cho mọi người.

Dương Lâm mở nắp uống một ngụm, nhìn về hướng tân sinh viên: “Hình như năm nay trường lại tuyển nhiều hơn, nghe nói có nhiều gái xinh lắm”.

Diêu Sùng đồng ý: “Khoa quảng cáo có một người, tôi thấy ảnh trên diễn đàn rồi, cực kỳ ngây thơ, đúng là kiểu mối tình đầu quốc dân, ảnh của hoa khôi năm ngoái đặt bên cạnh cũng phải thua vài bậc”.

Nói đến mấy cô gái xinh đẹp, đám bạn cùng phòng của anh có thể nói được mãi.

Từ đầu đến cuối Khương Dĩ Tắc im lặng, không tham gia cùng.

Từ hôm gửi tin nhắn đó về sau anh chưa từng liên hệ với Sơ Niệm, cũng không hỏi Tần Hoài Sơ cô đã về nước chưa.

Bạn cùng phòng đột nhiên vạch trần chuyện anh có cảm tình với cô, làm trái tim yên lặng bao năm qua của anh trở nên nhiễu loạn.

Bây giờ anh căn bản không biết nên đối mặt với cô như thế nào.

Anh thế mà lại thích một cô bé luôn coi mình là anh trai.

Phát hiện này làm Khương Dĩ Tắc luống cuống không biết làm thế nào cho phải.

Bây giờ nhớ lại những bất thường trước kia của Sơ Niệm, dường như cũng dần dần tìm được nguyên nhân.

Lần Sơ Niệm cho anh vào danh sách đen vụ mua đồ ăn sáng.

Hôm đó cô có nói: “Anh trai của em còn không nghĩ đến việc mua ăn sáng cho em, thế mà anh lại mua rồi mang đến cho em sớm như vậy, chẳng trách anh em bảo hai người chúng ta mới giống anh em ruột. Nhưng mà chung quy anh và em không có chung huyết thông, không phải anh em ruột, đúng không anh?”.

Lúc cô nói câu đó, rất có thể đã phát hiện ra tâm tư của anh, cảm thấy anh đã vượt quá giới hạn, nên khéo léo nhắc nhở anh.

Về sau thì dứt khoát cho anh vào danh sách đen, muốn loại bỏ hoàn toàn tâm tư của anh.

Đêm trước khi cô bay ra nước ngoài, nói chính mình đã trưởng thành rồi, anh không có quyền can thiệp vào chuyện yêu đương của cô.

Cũng là đang ám chỉ anh, cô thích ai yêu ai anh đều không có quyền ngăn cản, cũng không cản được.

Từ đó suy ra Sơ Niệm có lẽ chỉ coi anh là anh trai, không hề thích anh.

Phát hiện này làm Khương Dĩ Tắc có chút buồn bực, càng làm anh không biết nên đối với cô như thế nào.

Bây giờ anh rất hối hận, hối hận tối hôm đó uống say rồi gửi tin nhắn cho cô.

Sau khi nhận được tin nhắn của anh, chắc chắn cô càng muốn rời xa anh, lựa chọn đi Sydney du học.

Cũng không biết giờ cô ấy ở Sydney sống có ổn không.

Ngày mai Tần Hoài Sơ kết hôn, hẳn là cô sẽ trở về tham gia nhỉ.

Cũng không biết khi nhìn thấy anh, cô có còn muốn nói chuyện với anh nữa không.

Có tiếng thổi còi, cho mọi người nghỉ ngơi mười phút.

Nhìn đám người đang tản ra, Diêu Sùng bỗng nhiên kích động chỉ vào một cô gái trong đó: “Kia không phải là cô bé ngây thơ ở khoa quảng cáo sao, người thật còn đẹp hơn trong ảnh!”.

Dương Lâm cũng nhìn sang, cong môi: “Xinh thật, thích thì xuống xin wechat đi”.

Diêu Sùng có chút ngại ngùng: “Nghe nói không dễ đâu, nhiều nam sinh muốn mà còn không có được tôi làm sao mà có cái phúc ấy được”.

Dương Lâm khẽ nhướng máy, cười tản mạn: “Không phải có Khương đại tài tử ở đây sao, cô ấy chắc chắn sẽ cho!”.

Anh vỗ vỗ vai Khương Dĩ Tắc: “Thế nào người anh em, có cái wechat chẳng lẽ cậu lại không giúp bạn được sao?”.

Khương Dĩ Tắc nhìn theo tầm mắt của mọi người.

Một người đang mặc đồ rằn ri, tết tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, ngũ quan xinh đẹp, đôi con ngươi trong sáng long lanh, khi cười lên cong cong, mỗi một cử động đều lộ ra sự ngây thơ trong sáng.

Lúc này cô đang kéo tay hai nữ sinh khác, tươi cười đi về máy bán hàng tự động, đuôi ngựa phía sau đong đưa, mang theo sự năng động của tuổi thanh xuân.

Nhìn bóng dáng không thể nào quen thuộc hơn kia, Khương Dĩ Tắc như mặt nước yên tĩnh bị ném một hòn đá vào, bộc phát ra một cảm giác mãnh liệt khó mà đè nén được.

Cô gái khoa quảng cáo trong miệng Diêu Sùng thế mà lại là Sơ Niệm.

Cô không đi du học Sydney mà tới học ở Đại học C.

Như một ngọn gió mát mẻ thổi tới trong ngày hè nóng bức, xen lẫn hương bạc hà tươi mát, quét đi những nóng nảy buồn bực không vui trong lòng.

Khương Dĩ Tắc cảm giác như một thứ trống rỗng nào đó trong lòng đột nhiên được lấp đầy, đáy mắt tràn đầy vẻ tươi cười.

Nhìn về hướng cô gái đang chạy kia, anh không chút nghĩ ngợi vội vàng chạy đến.

Chương kế tiếp