Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 82: Niệm Tắc
Thời tiết chiều hôm nay nóng bức hơn bình thường, đội hình luyện tập của bọn Sơ Niệm lại ngay dưới nắng, nước trong bình được chuẩn trước đã uống hết từ lâu.

Cũng không biết hội học sinh có vấn đề gì, bình thường giờ này đều đã mang nước đến rồi, hôm nay lại chưa thấy đâu.

Cô và bạn cùng phòng khát nước không chịu được, chỉ có thể chạy đến máy bán nước tự động ở khán đài sân luyện tập mua nước uống.

Rất nhiều sinh viên cũng hướng về bên đó, Tịch Nhất Đan kéo Sơ Niệm và Trình Duyệt Ninh bước nhanh hơn: “Nhanh lên, không đến lượt của chúng ta thì không còn gì nữa mất”.

Đám Sơ Niệm mãi cũng đến nơi, phía trước máy bán tự động đã có rất người.

Trong lúc tập luyện không cho mang theo điện thoại, ba người cố gắng góp được mấy tờ tiền giấy, xếp vào hàng.

Nhưng người cần mua nước quá nhiều, còn chưa đến lượt các cô nước trong máy đã bị mua hết rồi.

Những học sinh phía trước không mua được nước vừa phàn nàn vừa tản ra xung quanh.

Đám Sơ Niệm buồn bã đi ra, Tịch Nhất Đan buồn bực thở dài: “Ai, chạy hết sức rồi thế mà vẫn không mua được, hôm nay hội học sinh cũng không mang nước đến cho chúng ta, chẳng lẽ trời nóng nên bên đó cũng lười theo luôn à?”.

Sơ Niệm liếm đôi môi khô khốc, đề nghị: “Hay chúng ta tranh thủ ra siêu thị mua đi?”.

Siêu thị của trường học được xây bên cạnh nhà ăn, cách sân luyện tập cũng không gần.

Tịch Nhất Đan nghe vậy cả người ỉu xìu không còn tý sức lực nào: “Trời nắng to như thế này mà phải chạy đến tận đấy để mua nước, bọn mình có phải quá thảm rồi không!”.

“Nhưng chẳng lẽ lại chịu khát sao?”. Sơ Niệm nói.

Ba người đang do dự, sinh viên xung quanh ồn ào cùng nhìn về một hướng.

Trình Duyệt Ninh cũng nhìn theo, phấn khích lắc tay Sơ Niệm và Tịch Nhất Đan, vẻ mặt mê trai: “Hai cậu mau nhìn kìa, không phải tớ nhìn nhầm đâu đúng không, kia không phải là đại tài tử nổi tiếng bên khoa hoá học của trường mình sao?”.

Sơ Niệm khẽ giật mình, cũng nhìn theo.

Cách đó không xa có bốn người con trai đang đi tới bên này. Khương Dĩ Tắc cao gầy, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng không nhiễm bụi trần, tóc đen ngắn dưới ánh đèn càng thêm nồng đậm, đường nét khuôn mặt tinh tế, mũi cao thẳng, tướng mạo nổi bật trong đám đông.

Sự xuất hiện của anh hấp dẫn không ít ánh mắt của các sinh viên xung quanh, mọi người dường như quên luôn cả việc phải uống nước.

Trong mắt Trình Duyệt Ninh tỏa sáng: “Tớ đến trường lâu như thế, mà bây giờ mới là lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, người thật còn đẹp hơn trong ảnh, khí chất tuyệt thật đấy! A, hình như anh ấy đang đi đến chỗ chúng ta, các cậu nói xem anh ấy tìm ai?”.

Tịch Nhất Đan bẹp bẹp miệng, thở dài một tiếng: “Dù sao cũng không phải chúng ta”.

Hai người nói, không hẹn nhau mà cùng nhìn sang đám con gái đang vây quanh phía sau.

Không ít người mang theo ánh mắt hâm mộ nhìn về phía bên kia, tràn ngập ngượng ngùng, cũng không biết ai là mục tiêu của Khương Dĩ Tắc.

Sơ Niệm nhếch môi, im lặng đứng tại chỗ, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu lên má cô, hai gò má nhiễm một màu đỏ hồng.

Cô không nói gì liền tới Đại học C, chính là chờ anh phát hiện ra, bây giờ anh biết rồi, cô lại đột nhiên có chút chột dạ, lo lắng.

Nữ sinh vây quanh nơi này ngày càng nhiều, Sơ Niệm quay đầu nhìn một cái.

Đến trường rồi cô mới biết, hóa ra Khương Dĩ Tắc lại nổi tiếng ở Đại học C như vậy.

Bình thường thấy trung thực thật thà, không ngờ tới lại thu hút ong bướm như thế.

Mấy người kia còn chưa kịp tới gần, Diêu Sùng đã chạy tới trước tiên, đứng ở trước mặt Sơ Niệm: “Chào em, anh là Diêu Sùng, học chuyên ngành hóa học”.

Sơ Niệm sửng sốt một chút, đoán người này chắc là bạn cùng phòng của Khương Dĩ Tắc, cười tươi một cái, lễ phép chào hỏi: “Vâng, chào anh”.

Diêu Sùng mới thấy ba người đi từ phía máy bán hàng tới, nhưng trong tay lại không có gì.

Khi nãy Lý Hạo Hiên mới mua bốn chia nước, vừa hay chai của Diêu Sùng còn chưa mở nắp, anh săn sóc đưa qua: “Nắng nóng như vậy còn phải tập luyện, chắc hẳn rất khát nước, cho em này”.

Sơ Niệm ngại ngùng, từ chối khéo: “Dạ, không cần đâu, bọn em không khát”.

Khương Dĩ Tắc cũng nhanh chân chạy tới, tự nhiên cầm lấy chai nước trong tay Diêu Sùng đưa cho cô cùng chai nước của mình: “Lấy đi, không khát thì đi đến máy bán hàng làm gì?”.

Giọng nói anh ấm áp nhẹ nhàng, mang theo vài phần lười biếng quen thuộc, cực kỳ êm tai.

Tịch Nhất Đan và Trình Duyệt Ninh cố nén lại sự kích động trong lòng, nhìn chai nước do chính tay Khương đại tài tử đưa tới, hận không thể thay Sơ Niệm nhận lấy.

Nếu là Khương Dĩ Tắc đưa, Sơ Niệm cũng không định khách khí, vui vẻ nhận lấy: “Cám ơn đàn anh”.

Xưng hô đàn anh làm Khương Dĩ Tắc nhướn mày, khóe môi hơi cong lên.

Trong lòng Diêu Sùng có chút không vui, rõ ràng là anh bắt chuyện trước, sao lại thành Khương Dĩ Tắc có lợi rồi?

Nước anh đưa thì không cần, Khương Dĩ Tắc đưa thì liền cảm ơn, con gái trong trường này cũng quá xem mặt bắt hình dong rồi đấy?

Anh bước lên chen vào trước Khương Dĩ Tắc, cười nhẹ nhàng nói tiếp với Sơ Niệm: “Đàn em chúng ta add wechat được không, về sau nếu em cần gì, anh có thể giúp một chút”.

Vừa nói vừa lấy điện thoại của mình ra, mở wechat muốn quét mã của cô.

Sơ Niệm thành thật nói: “Bọn em lúc tập quân sự không được mang điện thoại theo”.

Diêu Sùng hơi giật mình, vội nói: “Không sao, em cho anh số điện thoại cũng được”.

Thấy Khương Dĩ Tắc vẫn không nói gì, Sơ Niệm vốn định từ chối nhưng lại đổi ý: “Cũng được”.

Sao mà dễ vậy?

Ánh mắt Diêu Sùng sáng lên, trong lòng thoải mái, Khương Dĩ Tắc trầm giọng gọi cô một tiếng: “Niệm Niệm”.

Cái tên này quen quen, hình như từng nghe thấy ở đâu rồi.

Nụ cười của Diêu Sùng cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng lại, người đã bị Khương Dĩ Tắc đẩy ra chỗ khác.

“Cậu ta đùa thôi”.

“Ồ”. Phản ứng của Khương Dĩ Tắc làm Sơ Niệm có chút mừng thầm, đôi lông mi dài rậm của cô khẽ rủ xuống, cúi đầu, khóe môi không chịu được mà cong lên lại bị ép xuống ngay lập tức.

Ánh mắt trời chói chang chiếu vào bộ đồ rằn ri xinh đẹp, hai gò má phấn hồng, trên trán lấm tấm mồ hôi chảy xuống.

Ngón tay trắng nõn sạch sẽ của Khương Dĩ Tắc giơ lên giúp cô lau đi giọt mồ hôi sắp nhỏ xuống, làm như xung quanh không có ai hỏi cô: “Ngày mai xin nghỉ chứ?”.

Mai là ngày chín tháng chín, là ngày diễn ra hôn lễ của Tần Hoài Sơ và Thẩm Băng Đàn.

Tay anh mát mẻ, chạm vào trán Sơ niệm làm cho cô có chút cảm giác tê dại.

Từ nhỏ đến lớn, Khương Dĩ Tắc luôn chăm sóc chu đáo cho Sơ Niệm, việc lau mồ hôi cũng không có gì hiếm lạ, trước kia cũng làm nhiều lần rồi.

Nhưng giờ phút này bị cả một đám người nhìn thấy, đáy lòng Sơ Niệm vẫn có cảm giác rung động một chút, gương mặt lại càng nóng hơn.

Cô nghiêng đầu tránh đi, giọng nói không tự chủ trở nên nhẹ nhàng nghe lời: “Vâng ạ”.

Cánh tay vươn ra của Khương Dĩ Tắc khựng lại một lát, thu lại: “Vậy ngày mai anh đón em dưới ký túc xá nhé?”.

Sơ Niệm cầm hai bình nước, gật nhẹ đầu: “Vâng”.

Lông mày Khương Dĩ Tắc dãn ra: “Đi tập tiếp thôi”.

Tiếng còi của thầy huấn luyện vang lên, sinh viên mới bắt đầu chạy về đội ngũ của mình, Sơ Niệm cũng vội vàng rời đi cùng bạn cùng phòng.

Khương Dĩ Tắc vẫn cứ đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng hình cô đang ngày càng xa.

Bên tai vang lên tiếng gào thét của Diêu Sùng: “Má nó, Khương Dĩ Tắc cậu không phải là người, trong trường có nhiều cô gái thích cậu như vậy, tôi mãi mới có một người để để ý mà thế quái nào lại là người của cậu!”.

Bây giờ anh mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cô bé này tên Sơ Niệm, người Khương Dĩ Tắc gọi khi say hồi trước chính là cô bé đó.

Ba chữ người của cậu nghe khá lọt tai, tâm trạng của Khương Dĩ Tắc không tệ, sải bước dài đi về hướng ký túc xá: “Cậu biết vậy là được”.

Dương Lâm theo sau, cà lơ phất phơ trêu chọc: “Hóa ra cô bé này chính là người trong lòng của Khương đại tài tử sao, xinh như thế, bảo sao làm cậu đêm hôm khuya khoắt say rượu làm trò”.

Nhắc đến chuyện hôm đó, khóe miệng Khương Dĩ Tắc giật giật, ánh mắt liếc về phía đang tập luyện kia.

Không biết phản ứng của Sơ Niệm khi nghe mấy thứ đó như thế nào.

Tập luyện kết thúc, Sơ Niệm và bạn cùng phòng về ký túc xá rửa mặt rồi mới tới nhà ăn.

Tịch Nhất Đan và Trình Duyệt Ninh còn chưa hết ngạc nhiên về thái độ đặc biệt của Khương Dĩ Tắc đối với Sơ Niệm.

Nghe nói đóa hoa cao quý họ Khương kia cực kỳ khó theo đuổi, cũng chưa từng thấy thân thiết với cô gái nào bao giờ, nhưng khi nãy ở sân tập, rõ ràng anh ấy đối xử với Sơ Niệm cực kỳ dịu dàng.

Sơ Niệm lấy cơm xong tìm chỗ ngồi xuống, bị hai người ngồi đối diện dò hỏi.

Hôm nay chỉ gặp thoáng qua một lần, nên cô cũng không rõ thái độ hiện tại của anh như thế nào, chọc chọc cơm trong bát, thuận miệng nói: “Anh ấy là bạn của anh tớ, nên quen biết từ nhỏ, bình thường tốt với tớ lắm”.

“Hóa ra là vậy”. Trình Duyệt Ninh hiểu rõ gật đầu: “Chẳng trách anh ấy lại săn sóc cậu như vậy, còn lau mồ hôi giúp cậu, chắc là anh trai cậu nhờ anh ấy chăm sóc cậu, nhưng mà nghĩ đến việc cậu được quen người như Khương Dĩ Tắc từ nhỏ, tớ rất hâm mộ đó”.

Sơ Niệm ngước mắt: “Cậu để ý anh ấy rồi à?”.

Trình Duyệt Ninh xua xua tay: “Làm người là phải biết tự lượng sức mình, tớ nhìn từ xa là đủ rồi, có bạn trai như vậy thật chỉ sợ nuốt không trôi được”.

Sơ Niệm cười cười, ăn cơm không nói gì nữa.

Từ những tin nhắn thoại mà Khương Dĩ Tắc đã gửi cho cô mà nói, anh chắc hẳn đã thích cô rồi.

Anh không muốn cô đi du học Sydney, bảo cô đến Đại học C học, cô cũng làm theo rồi, không biết anh có định làm gì không đây.

Nếu vẫn không nóng không lạnh như ngày xưa, không hành động gì thêm, thì cô nên làm thế nào đây?

Chắc anh không đến mức chờ một cô gái như cô tự mặt dày đi tỏ tình đâu nhỉ?

Điện thoại trong túi rung lên, Sơ Niệm lấy ra mở máy lên.

Là tin nhắn Khương Dĩ Tắc gửi tới: [Ngày mai, mấy giờ em đi được?].

Vì là hôn lễ của anh trai nên cô muốn đến sớm để chuẩn bị, huống chi trường học cách rất xa nơi tổ chức hôn lễ, việc đi lại rất mất thời gian.

Cô nghĩ một lát, trả lời: [Ký túc năm giờ mở cửa, em đi khoảng tầm đấy].

Khương Dĩ Tắc: [Ok].

Ban công ký túc xá, Khương Dĩ Tắc dựa vào lan can, sau khi tắt giao diện wechat đi, anh vuốt ve điện thoại, sắc mặt bình tĩnh nhàn nhã, tâm trạng không tệ lắm.

Dương Lâm phơi quần áo mới giặt xong lên xào phơi, đánh giá anh một chút.

Suốt cả kỳ nghỉ hè Khương Dĩ Tắc vật vờ không sức sống, hôm nay sau khi từ sân tập trở về cuối cùng cũng có sức sống lại rồi.

“Sức mạnh của tình yêu đúng là thần kỳ thât!”. Đột nhiên Dương Lâm nói ra một câu không rõ có ý gì.

Khương Dĩ Tắc không tiếp lời, cất điện thoại vào túi, chuẩn bị đi vào trong phòng.

Dương Lâm nhìn sang: “Tiếp theo cậu định làm thế nào?”.

Sắc mặt Khương Dĩ Tắc hơi giật mình, khó hiểu nhìn sang.

Dương Lâm nói: “Tin nhắn thoại cậu gửi hôm đó tôi có nghe thấy rồi, bây giờ con gái nhà người ta bỏ đi du học đăng ký vào Đại học C thật rồi, cậu không có dự định nào à?”.

Dương Lâm nói đúng, anh nên làm gì đó.

Chỉ là trong lòng anh vẫn có chút do dự, hiện tại anh vẫn không chắc chắn được cảm giác của Sơ Niệm đối với anh là gì.

Suy nghĩ một lát, Khương Dĩ Tắc nhìn về phía Dương Lâm: “Cậu cũng cảm thấy, cô ấy trở về là vì mấy đoạn tin nhắn kia của tôi sao?”.

“Có phải hay không tôi không biết, dù sao thì giờ cô ấy cũng ở đây rồi, cậu thích cô ấy thì nên theo đuổi đi. Sơ Niệm vừa nhập học đã làm hoa khôi năm ngoái ra chuồng gà rồi, cậu không biết hiện tại có bao nhiêu người đang theo đuổi cô ấy đâu?”.

Dương Lâm chỉ vào trong phòng: “Diêu Sùng là ví dụ điển hình đấy, đừng nghĩ mình có điều kiện tốt nên chủ quan, nếu cậu không chủ động, đến lúc mất người ta rồi thì hối hận không kịp đâu”.

Khương Dĩ Tắc nhíu mày, nhớ lại chuyện Diêu Sùng vì để ý Sơ Niệm mà xin wechat của cô lúc chiều.

Những lời này làm cho anh hiểu ra.

Nếu đã xác định được tình cảm của mình, thì không thể cứ để đấy mãi được.

“Cậu nói đúng”. Khương Dĩ Tắc suy nghĩ nghiêm túc về những điều Dương Lâm đã nói, quyết định: “Phải theo đuổi”.

Anh đi vào phòng mở sổ ghi chép của mình ra.

Đang nói tự nhiên lại đi vào, Dương Lâm lò đầu từ ban công vào hỏi: “Anh Tắc, làm gì thế?”.

“Học”.

Khương Dĩ Tắc mở trình duyệt, gõ vào thanh tìm kiếm: Làm thế nào để theo đuổi con gái.

Trên mạng nói, nếu tỏ tình khi chưa biết rõ cô ấy nghĩ như thế nào về mình, khả năng tỏ tình thất bại sẽ rất lớn.

Cách tốt nhất đó là quan tâm chăm sóc, làm những chuyện khiến cô ấy cảm động, xây dựng không khí hẹn hò, sau đó tỏ tình cô ấy ở một khung cảnh lãng mạn phù hợp.

Khương Dĩ Tắc di chuyển con trỏ, nghiêm túc phân tích các ví dụ đã được liệt kê, suy nghĩ một hồi, anh tắt máy tính, thu dọn đồ đạc: “Tối nay tôi không ở ký túc, về chung cư đây”.

Rồi vội vàng rời đi.

Bạn cùng phòng: “???”.

___

Hôm sau Sơ Niệm dậy rất sớm, dì quản lý vừa mở cửa không bao lâu, cô đã từ ký túc xa đi ra rồi.

Mới hơn năm rưỡi một chút, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, gió se se lạnh.

Hôm nay Sơ Niệm mặc một chiếc váy màu xanh, tết tóc đuôi ngựa, dáng người xinh đẹp, cách ăn mặc thanh lệ thoát tục.

Không ngờ tới buổi sáng lại có nhiệt độ chênh lệch như vậy, cô vừa ra ngoài đã bị lạnh đến nổi da gà.

Đang do dự có nên quay về ký túc lấy áo khoác hay không, đã thoáng thấy Khương Dĩ Tắc đứng ở cửa ký túc xá.

Anh mặc áo sơ mi trắng, đóng đến tận cúc áo trên cùng, vạt áo được được sơ vin gọn gàng, nhẹ nhàng lịch sự, cao quý không giống người thường.

Sơ Niệm xoa xoa cánh tay, từ từ chạy tới: “Anh Dĩ Tắc, anh đến từ bao giờ vậy?”.

“Mới tới”. Khương Dĩ Tắc nói, khoác cái áo đang treo ở khuỷu tay lên cho cô: “Nhiệt độ buổi sáng khá thấp, sao ra ngoài không mặc áo khoác vào”.

Áo khoác ngăn cản không khí lạnh bên ngoài, làm Sơ Niệm ấm áp hơn nhiều, ngửi được trong không khí có mùi tùng hương, là mùi trên áo anh.

Không ngờ anh thế mà lại mang áo khoác cho mình, Sơ Niệm nhướng mày, có một loại tình cảm gì đó bao quanh lấy cô, nhỏ giọng nói: “Em không nghĩ tới là sẽ lạnh”.

Cô nhìn xung quanh một chút, không thấy xe của Khương Dĩ Tắc, hỏi: “Chúng ta đi như thế nào ạ?”.

“Về chung cư của anh trước đã, anh để xe bên đó”.

Giờ này trong sân trường gần như không có ai, không gian yên tĩnh, không biết tiếng hót của loài chim nào truyền tới từ những khe lá.

Đi từ cửa tây trường ra, tốc độ xe trên đường đều rất nhanh, từng chiếc như mũi tên lao qua.

Sơ Niệm muốn băng qua đường, đột nhiên cánh tay của cô bị ai đó cầm lấy.

Sơ Niệm ngây người một lát, nhìn sang.

Tay cô đang được bàn tay to ấm của Khương Dĩ Tắc nắm lấy, lộ ra vẻ nhỏ xinh.

Cảm xúc da kề da có chút lạ lùng, làm cô mãi mới hoàn hồn.

Giọng nói mang theo chút trách cứ của Khương Dĩ Tắc vang lên: “Sang đường sao lại không nhìn đèn tín hiệu?”.

Lúc này Sơ Niệm mới để ý phía trước đang là đèn đỏ.

Mới nãy cô không biết nghĩ gì, cứ thế định băng qua.

Cô nhếch môi không nói gì, tay vẫn bị anh nắm chặt.

Mãi cho đến lúc chuyển sang đèn xanh, anh mới kéo cô đi về phía trước.

Qua hết đoạn đường, anh đột nhiên buông tay cô ra, làm như hành động của mình không có gì không đúng, giọng nói vẫn cưng chiều ấm áp như xưa: “Phải nhìn đường chứ”.

Anh đi hơi nhanh, Sơ Niệm đem suy nghĩ rời khỏi chuyện vừa rồi, khóe môi cong cong, chạy nhanh theo sau.

Chương kế tiếp