Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 84: Niệm Tắc
Ý của em là...”. Khương Dĩ Tắc nghiêm túc nghiên cứu câu nói của Sơ Niệm, nghiêng người về phía trước, đặt tay lên lưng ghế, giọng nói quyến luyến: “Nếu như anh xin phép, là có thể được làm hả?”.

Sơ Niệm bị hỏi cứng người lại, buông mi mắt chậm rãi trả lời: “Dù sao, anh xin phép xong cũng phải cho em suy nghĩ một chút chứ?”.

Nhịp tim cô đột nhiên đập nhanh hơn một chút, có chút hoài nghi về việc “được làm” mà Khương Dĩ Tắc vừa nói, rốt cuộc là nói về vấn đề gì.

Tiếng cười Khương Dĩ Tắc tản mạn: “Được rồi, lần sau anh sẽ hỏi qua em trước”.

Anh nhìn đồng hồ, nói: “Cũng không còn sớm nữa, buồn ngủ thì mau về ngủ đi, mai còn phải đi tập huấn nữa”.

Về việc có phải anh đang theo đuổi cô hay không, cuối cùng anh không nhắc đến chút nào.

Sắc mặt Sơ Niệm ảm đạm, nhẹ nhàng gật đầu, cầm túi xách mở cửa xuống xe.

Trở lại phòng ký túc, cả người cô mệt nhoài.

Về việc ai là người chủ động tỏ tình trước, thực ra Sơ Niệm cũng không cần thiết phải là anh mở miệng trước.

Thế nhưng thái độ của anh đúng là có chút lập lờ nước đôi, làm cô không dám chủ động.

Nhỡ đâu cô chủ động trước, mới phát hiện hóa ra là mình hiểu nhầm, Khương Dĩ Tắc vốn dĩ không có loại tình cảm nam nữ ấy với cô.

Vậy thì đừng nói đến việc làm người yêu của nhau, làm anh em hai người cũng không thể làm được rồi.

Mối quan hệ của cô và Khương Dĩ Tắc muốn bước qua ranh giới này quá khó khăn.

Mà thôi, dù sao đây mới là ngày đầu tiên anh thay đổi.

Cô nên quan sát thêm một thời gian nữa rồi tính tiếp.

Trong phòng Trình Duyệt Ninh và Tịch Nhất Đan đạng lướt di động bàn luận gì đó, thấy Sơ Niệm về, Tịch Nhất Đan đến gần hỏi: “Hôm nay Khương Dĩ Tắc đưa cậu về à?”.

Sơ Niệm ngạc nhiên nhìn cô: “Sao cậu biết?”.

Tịch Nhất Đan lắc lắc điện thoại: “Trên diễn đàn có bài đăng về việc xe Khương Dĩ Tắc xuất hiện ở cửa ký túc xá nữ, mọi người đều đang thảo luận xem liệu anh ấy có đang hẹn hò không”.

Sơ Niệm đặt túi xách lên bàn: “Không phải hôm nay là hôn lễ của anh trai tớ sao, anh ấy cũng về cùng lúc nên tiện đường đưa tớ về ký túc xá thôi”.

Sơ Niệm cũng không giải thích gì nhiều, ngáp một cái đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Sơ Niệm nằm ở trên giường, cầm điện thoại, mở diễn đàn trường học ra.

[Chấn động! Khương đại tài tử lái xe đưa một sinh viên nữ về ký túc xá!!!]

Bởi vì được nhiều người chú ý, nên bài đăng này chẳng mấy chốc đã trở thành bài hot, được đẩy lên đầu diễn đàn.

Sơ Niệm ấn vào bài đăng, bên trong có ảnh chụp xe của Khương Dĩ Tắc đỗ trong sân ký túc xá nữ.

___ Đúng là xe của Khương Dĩ Tắc, tôi thấy nhiều lần ở sân trường rồi.

___ Không phải anh ấy không có bạn gái sao, sao lại lái xe vào ký túc xá nữ?

___ Khương đại tài tử còn thích thứ gì khác ngoài thí nghiệm hóa học sao? Chủ thớt đừng có tung tin đồn nhảm, biết đâu là bạn cậu ta mượn xe chở bạn gái thì sao.

___ Bạn nào của cậu ta mà rêu rao như vậy, như này khác gì gán bạn gái mình cho Khương Dĩ Tắc, chẳng có thằng nào ngu như vậy đâu, chắc chắn đây chính là Khương Dĩ Tắc!

___ chẳng lẽ anh ấy đang hẹn hò thật à, là cô gái nào vậy, ghen tị quá đi!

___ Đột nhiên tôi đau tim quá các bác, gọi cấp cứu giúp tôi...

...

Lướt xuống dưới bài đăng, lại có người đăng thêm ảnh khác, là hình Sơ Niệm xuống khỏi xe Khương Dĩ Tắc, bình luận này lại làm một đợt sóng mới trỗi dậy.

___ Đây không phải là hoa khôi nổi tiếng năm nhất khoa quảng cáo sao?

___ Nhiều nam sinh không xin được thông tin liên lạc của cô ấy, thế mà người ta đã không nói không rằng lấy được đóa hoa cao quý rồi, PHỤC viết hoa luôn!

___ Sơ Niệm và Khương Dĩ Tắc, nhan sắc hai người này hợp nhau quá chừng!!

___ Người chị em bên trên, tôi vừa định nói luôn.

___ Được biết, Khương Dĩ Tắc dừng xe ở cửa ký túc hơn mười phút, Sơ Niệm mới xuống xe. Hỏi: Trong vòng mười phút này, hai người ở trong xe làm gì?

___ A não tôi tưởng tượng ra một màn ôm hôn thắm thiết trong xe

......

Sơ Niệm đọc đến đây, khóe miệng giật giật, vội vàng rời khỏi bài đăng.

Đảo đảo con ngươi, trong đầu cô bỗng nhiên lóe ra một ý tưởng, ấn vào bài đăng kia thêm một lần nữa.

Chụp màn hình lại nội dung bài đăng, sau đó mang theo ý thử gửi cho Khương Dĩ Tắc: [Người ta nói chúng ta là người yêu kìa, thanh danh của em hình như bị anh hủy hoại mất rồi?].

Bên kia không biết đang bận gì mà không trả lời ngay.

Sơ Niệm thấp thỏm mong chờ.

Đại khái khoảng mười phút sau, khi mà Sơ Niệm chờ đến mức muốn gục rồi, Khương Dĩ Tắc mới nhắn tin trả lời: [ Vậy anh bác bỏ tin đồn này cho em nhé?].

Ánh mắt hi vọng của Sơ Niệm trở nên ảm đạm.

Cô đã hỏi đến như vậy rồi, mà anh vẫn trả lời như thế này.

Làm Sơ Niệm lại càng không thể xác định nổi tâm tư Khương Dĩ Tắc đối với mình là gì.

Cảm giác trong đầu rối như tơ vò, cô quyết định ném điện thoại về một bên, đi ngủ.

Trong ký túc xa nam, Khương Dĩ Tắc mãi không thấy Sơ Niệm nhắn tin tiếp.

Anh không biết có phải do câu trả lời của mình có vấn đề gì hay không.

Khương Dĩ Tắc liếc mắt nhìn tờ giấy A4 trên bàn đang ghi mấy câu trả lời khác nhau, phía dưới còn ghi lời nhận xét nghiêm túc của chính anh.

1. Tối nay anh còn chưa có hôn, xem ra có chút thiệt thòi (Còn chưa xác định quan hệ, quá tùy tiện).

2. Hay là chúng ta làm theo ý họ, hẹn hò thật cho bọn họ xem? (Nói thẳng quá, sẽ làm cô ấy sợ mất).

3. Không cần để ý đến người khác (Câu này nghe hơi nhạt nhẽo, vô dụng).

4. Anh đi bác bỏ tin đồn cho em nhé? (Vờ như hỏi thăm để hỏi lại cô ấy, thừa cơ thăm dò thái độ của cô ấy với chuyện này).

Sau một loạt phân tích, Khương Dĩ Tắc cảm thấy câu trả lời thứ tư là ổn nhất, thế nên liền gửi cho Sơ Niệm.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hai mươi phút trôi qua, Sơ Niệm cũng không có gửi tin nhắn naog khác tới.

Khương Dĩ Tắc bắt đầu hoài nghi về lựa chọn vừa rồi của mình.

Nếu như dựa theo trái tim anh, khả năng anh sẽ chọn câu trả lời đầu tiên, nhưng lý trí lại bảo anh chọn câu thứ tư.

Đột nhiên anh cũng không biết đối với chuyện tình cảm nên cảm tính hơn một chút hay lý trí nhiều hơn một chút?

Chuyện này đúng là còn khó hơn làm thí nghiệm hóa học.

Khương Dĩ Tắc ném đi chiếc bút trên tay, tựa lưng lên ghế khép mi lại, thở ra một hơi.

___

Mỗi ngày Sơ Niệm đều bận rộn tập quân sự, mấy ngày rồi chưa gặp Khương Dĩ Tắc.

Nhưng mà mỗi ngày Khương Dĩ Tắc đều sẽ gửi tin nhắn cho cô, dặn dò cô ăn cơm thật tốt, ngủ ngon, quan tâm cô từng ly từng tý như mẹ quan tâm con vậy.

Buổi chiều ngày 16 tháng 9 hội diễn huấn luyện quân sự kết thúc, trên đường về ký túc xá, Sơ Niệm gặp lại lớp trưởng hồi cấp ba - Thiệu Nguyên.

Thiệu Nguyên thi đỗ khoa toán của Đại học C, học cùng trường với Sơ Niệm.

Lúc tốt nghiệp cấp ba, trong một lần họp lớp Sơ Niệm nhặt được một con mèo con, vì lúc ấy thấy Thiệu Nguyên thích nên liền đưa cho cậu nuôi.

Thiệu Nguyên nói bây giờ vào đại học rồi nên không tiện chăm sóc mèo con, mà sức khỏe mẹ cậu gần đây cũng không tốt, không có sức chăm sóc nên đang chuẩn bị đem mèo con đưa cho người khác, nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp.

Con mèo đó dù sao cũng do Sơ Niệm nhặt được, nên cũng coi như có chút trách nhiệm.

Nghe Thiệu Nguyên nói như vậy xong, cô suy nghĩ một lát: “Nếu không thì cứ đưa cho tớ trước đi, tớ mang về nhà cho dì ở nhà nuôi, bao giờ tìm được chủ mới thì tính tiếp”.

Hai người thương lượng xong, Sơ Niệm tạm biệt Tịch Nhất Đan và Trình Duyệt Ninh rồi rời khỏi trường học với Thiệu Nguyên đi đón mèo con.

Tịch Nhất Đan và Trình Duyệt Ninh nắm tay nhau đi về ký túc xá, trên đường không nhịn được nhiều chuyện.

“Đan Đan, cậu có cảm thấy, ánh mắt Thiệu Nguyên nhìn Sơ Niệm khi nãy cứ sáng rực lên không”.

Tịch Nhất Đan gật đầu: “Có chứ, nhưng mà trong trường có không ít nam sinh thích cậu ấy, thêm một cậu Thiệu Nguyên cũng không lạ”.

Trình Duyệt Ninh nhớ tới cái gì, đột nhiên nói: “Cậu có nhớ hồi trước Sơ Niệm có hỏi chúng ta một chuyện? Cậu ấy nói có người nửa đêm gửi tin nhắn cho cậu ấy, bảo cậu ấy đến học cùng trường với người đó không”.

Trình Duyệt Ninh nhìn theo hướng Sơ Niệm và Thiệu Nguyên rời đi: “Thiệu Nguyên là bạn học cấp ba của Sơ NIệm, hai người trông cũng rất thân, người mà Sơ Niệm nói đến không phải là cậu ta đấy chứ?”.

Được Trình Duyệt Ninh gợi ý, Tịch Nhất Đan cũng nhớ tới chuyện này.

Đúng là Sơ Niệm từng hỏi vụ này.

“Cho nên hai người này là song phương sao?”, Tịch Nhất Đan như có điều gì suy nghĩ: “Cậu Thiệu Nguyên này trông cũng sáng sủa, chậc chậc, xem ra Sơ Niệm sắp thoát kiếp độc thân rồi”.

Hai người bàn luận cả đoạn đường, khi về đến cửa ký túc xá, bất ngờ trông thấy Khương Dĩ Tắc, cười chào hỏi.

Mấy ngày rồi Khương Dĩ Tắc chưa được gặp Sơ Niệm, biết hôm nay là ngày kết thúc huấn luyện quân sự, liền muốn đưa cô tới chung cư của mình tự nấu đồ ngon mời cô.

Nhưng bây giờ lại chỉ thấy Tịch Nhất Đan và Trình Duyệt Ninh trở về, thắc mắc hỏi: “Niệm Niệm đâu? Anh gọi điện cho con bé nhưng không được”.

Trình Duyệt Ninh nói: “Chắc là khi nãy hội diễn cậu ấy để chế độ im lặng, nên không nghe thấy. Cậu ấy tới nhà Thiệu Nguyên đón mèo con rồi ạ, hình như là hai người đó cùng nuôi một con mèo, trước đó là Thiệu Nguyên nuôi, bây giờ Thiệu Nguyên không nuôi được nữa nên giao cho Sơ Niệm”.

Đột nhiên nghe được tên của một người con trai xa lạ, Khương Dĩ Tắc nhíu mày: “Thiệu Nguyên?”.

“Vâng ạ, học khoa Toán trường mình, là bạn cấp ba của Sơ Niệm, trông cũng thân lắm ạ, em tưởng là anh cũng biết cậu ta”.

Nhìn sắc mặt Khương Dĩ Tắc đột nhiên sầm xuống, Trình Duyệt Ninh không biết mình nói sai cái gì, liền kéo Tịch Nhất Đan: “Đàn anh, nếu không có việc gì nữa thì bọn em lên phòng đây ạ”.

Vội vàng chuồn đi.

Khương Dĩ Tắc chôn chân đứng tại chỗ, những lời Trình Duyệt Ninh vừa nói, với anh không khác gì sét đánh giữa trời quang.

Một người bạn cấp ba rất thân với Sơ Niệm, cũng thi đỗ Đại học C.

Hai người họ còn cùng nuôi một con mèo.

Vậy nên vì sao cô ấy lại từ bỏ việc du học để đến Đại học C?

Bởi vì anh hay là vì cái cậu Thiệu Nguyên kia?

Tính tình của Khương Dĩ Tắc luôn luôn rất tốt, lúc nào là dáng vẻ ôn tồn lễ độ, người xung quanh rất ít khi thấy anh tức giận.

Nhưng mà khoảnh khắc Khương Dĩ Tắc vừa mở cửa phòng, người trong phòng rõ ràng cảm thấy một luồng lệ khí dày đặc tỏa ra từ người anh.

Không khí trong phòng vốn đang ồn ào vui vẻ, đột nhiên trở nên im ắng.

Dương Lâm cẩn thận thăm dò: “Làm sao thế, sao trông cậu ghê quá vậy?”.

Khương Dĩ Tắc cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, nhìn về phía ba người: “Uống rượu không?”.

Bạn cùng phòng: “...?”.

____

Khi đến đón mèo con ở chỗ Thiệu Nguyên, Sơ Niệm không ngờ cậu lại đột nhiên thổ lộ với mình, cậu nói là đã thích cô từ hồi cấp ba.

Bởi vì cô nói muốn thi Đại học C nên mới cậu chọn trường này.

Thiệu Nguyên tính cách thoải mái, sáng sủa, lại là lớp trưởng, quan hệ với bạn học xung quanh cũng rất tốt.

Lúc trước cậu cũng không có hiểu hiện gì đặc biệt với Sơ Niệm cả.

Cửa tiểu khu, Sơ Niệm ôm balo mèo trong lòng, hai người im lặng hồi lâu, cô mới nói: “Thật xin lỗi, tớ thích người khác rồi”.

Đáp án này không làm Thiệu Nguyên bất ngờ, nhưng cậu vẫn chưa chịu từ bỏ hỏi một câu: “Là đàn anh mà mọi người nhắc đến trên diễn đàn sao?”.

Bài đăng về việc Khương Dĩ Tắc đưa cô về ký túc hot như vậy, đương nhiên Thiệu Nguyên cũng thấy.

Sơ Niệm cũng không có ý định giấu diếm, gật đầu: “Ừ”.

Thiệu Nguyên im lặng thật lâu, cười chua xót, cuối cùng chỉ nói một câu: Chúc cậu hạnh phúc.

Sơ Niệm ngồi lên xe taxi, đem mèo con mang về giao cho dì ở nhà.

Mai là cuối tuần, bên ngoài cũng đã tối đen, cô quyết định đêm nay sẽ ở lại nhà.

Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, mở điện thoại ra, cô mới thấy tin nhắn Khương Dĩ Tắc gửi từ hai tiếng trước.

Anh hỏi hội diễn đã kết thúc chưa, nói muốn đến ký túc đón cô, lại hỏi cô có muốn ăn gì không để anh nấu.

Có lẽ là không chờ được cô trả lời nên gọi cho cô mấy lần.

Trình Duyệt Ninh cũng gửi tin nhắn cho cô: [Tối nay cậu có về không? Hôm nay tớ có nói chuyện cậu đến nhà Thiệu Nguyên đón mèo cho anh Khương, anh ấy hình như có chút tức giận, tớ cũng không biết thế nào, chẳng lẽ tớ nói gì không nên nói sao?].

Sơ Niệm giật mình, vội vàng đánh chữ trả lời cô: [Cậu nói với anh ấy như thế nào?].

Trình Duyệt Ninh: [Cũng không có gì, chỉ nói cậu và Thiệu Nguyên là bạn cấp ba, quan hệ khá tốt, còn cùng nuôi một con mèo].

Con ngươi Sơ Niệm khẽ chuyển, như suy nghĩ điều gì: [Cậu chắc chắn...là anh ấy tức giận chứ?].

Trình Duyệt Ninh: [Mọi người đều bảo tính tình Khương đại tài tử rất tốt, nhưng sắc mặt anh ấy lúc đó tệ lắm, không phải tức giận thì không biết nói thế nào nữa].

Trình Duyệt Ninh: [Nói chung nhìn sợ lắm].

Sơ Niệm nhấm nháp lời Trình Duyệt Ninh nói.

Trình Duyệt Ninh thế mà lại nói với Khương Dĩ Tắc là mình nuôi mèo chung với Thiệu Nguyên, chuyện này hơi xuyên tạc rồi.

Nhưng mà vì sao Khương Dĩ Tắc nghe được chuyện này lại tức giận?

Ghen sao?

Trong mắt hiện lên tia sáng, Sơ Niệm cong cong môi, gọi cho Khương Dĩ Tắc.

Gọi hai lần đều không có người nghe máy.

Anh ấy giận lắm sao?

Sơ Niệm bật dậy từ ghế sô pha, vội vàng đi về trước cửa, đổi giày, nói vọng vào với dì ở trong bếp: “Dì ơi, tối nay dì báo với cha mẹ cháu là cháu về trường tối nay không ở nhà đâu nhé”.

Dì nghe thấy tiếng động, lau tay đi từ bếp đi ra: “Còn chưa ăn cơm mà, sao phải đi vội thế, ăn xong hẵng đi”.

“Cháu không đói ạ”.

Cô đi từ nhà ra, cũng không gọi lái xe tới đón mà gọi một chiếc taxi gần đó.

Xuống xe ở cổng trường, Sơ Niệm vẫn không liên lạc được với Khương Dĩ Tắc, cũng không biết làm thế nào để tìm được anh.

Nghĩ mãi cuối cùng cô quyết định đi về ký túc xá trước.

Sắp đến ký túc xá, cổ tay cô đột nhiên bị ai nắm lấy, nghiêng đầu, phát hiện ra là Khương Dĩ Tắc.

Sơ Niệm vui mừng, đang muốn nói chuyện với anh, anh lại không nói không rằng kéo cô vào một con đường nhỏ yên tĩnh, đi vào rừng cây long não u ám rậm rạp.

Anh dừng lại ở nơi không có người, làm cô dựa người vào thân cây long não.

Sơ Niệm dựa lưng vào thân cây, cảm nhận thân hình cao lớn của anh áp sát lại, trên người anh có mùi rượu nhàn nhạt, hòa với mùi hormone nồng đậm.

Gương mặt kia dù trong đêm tối vẫn lờ mờ thấy đường nét tinh tế đẹp đẽ, anh dựa sát vào cô, phả ra hơi thở nóng bỏng, giọng nói khàn khàn: “Em đi đâu?”.

Trong đầu Khương Dĩ Tắc bây giờ đều là chuyện Sơ Niệm nuôi chung một con mèo với Thiệu Nguyên.

Cô thế mà lại có hành vi thân mật với một nam sinh khác.

Sơ Niệm mở miệng: “Anh Dĩ Tắc...”.

“Anh không phải anh của em”. Khương Dĩ Tắc đột nhiên không thích xưng hô này, lông mày nhíu lại.

Lần đầu tiên Sơ Niệm trông thấy bộ dạng này của anh, không có sự cưng chiều của anh trai dành cho em gái, cả người mang theo cảm giác xâm lược cùng chiếm hữu, không dung túng cô như xưa.

Sự ghen tuông và thất thố của anh biểu hiện quá rõ ràng.

Khương Dĩ Tắc nâng cằm cô lên, làm cho đôi mắt trong suốt kia nhìn thẳng vào anh, Khương Dĩ Tắc thấp giọng nói: “Niệm Niệm, anh không phải anh trai em, cũng không muốn chỉ là anh trai em”.

Nghĩ đến việc cô đã ở bên người khác, khóe mắt anh ửng đỏ, giọng nói càng ngày càng nghẹn lại: “Anh biết là anh quá ngu ngốc, phát hiện thứ tình cảm này quá muộn, còn nói ra quá trễ, nhưng bây giờ anh vẫn phải nói. Niệm Niệm, nếu như anh rất thích em...”.

Lòng bàn tay anh khẽ vuốt ve làn da mịn màng của cô, mang theo tâm trạng bất an, cẩn thận nói từng chút một: “Em có thể chia tay với cậu ta không? Hay là em vẫn sẽ chọn cậu ta?”.

Phản ứng của Khương Dĩ Tắc làm Sơ Niệm sững sờ.

Anh thế mà đã tự kết luận tất cả, cảm thấy cô đã hẹn hò với Thiệu Nguyên, thậm chí còn tự ti hỏi cô có thể chọn anh hay không.

Dưới ánh sáng mập mờ, trong đôi mắt sâu sắc kia, cất giấu một chút đau khổ cùng thấp thỏm, thậm chí có sự hèn mọn cô chưa từng thấy qua.

Không biết vì sao, nhìn thấy Khương Dĩ Tắc như vậy, Sơ Niệm cũng cảm thấy đau lòng.

Cô nhớ tới chính mình của trước kia.

Đây là người cô nâng niu trong lòng, người cô vô cùng thích, là đứa con trời ban, là người ưu tú về mọi mặt.

Thuở nhỏ, anh nâng niu cô trong lòng bàn tay, dạy cô học, đưa cô đi chơi, tặng cô quà mỗi dịp lễ tết, hiểu rõ sở thích của cô.

Khương Dĩ Tắc còn quan tâm đến cô hơn cả anh ruột của cô.

Anh chưa từng làm gì có lỗi với cô, Sơ Niệm cũng không muốn anh khó chịu vì hiểu lầm không đáng có.

Cô đã đợi thời khắc này, chờ lâu lắm rồi.

Hốc mắt Sơ Niệm ươn ướt.

Không biết là vì vui vẻ kích động hay là vì nhớ lại con người từng giấu kín hết tâm tư của mình ngày xưa.

Khóe môi khẽ cong lên, con người ươn ướt nhìn anh, tay níu lấy cổ áo anh hai lần: “Anh dựa lại gần một chút, em sẽ nói cho anh biết đáp án”.

Khương Dĩ Tắc nghiêng người dựa về phía cô.

Một giây sau, Sơ Niệm kiễng chân hôn lên môi anh.

Cảm xúc ấm áp mềm mại vọt tới, mùi hương trong veo trên người cô thiếu nữ quẩn quanh chóp mũi, sắc mặt Khương Dĩ Tắc hợi khựng lại, hô hấp rối loạn.

Sơ Niệm kiễng chân ôm lấy gáy anh, vụng về hôn, lông mi vẫn còn đọng lại chút nước mắt.

Anh đã từng làm cô đau khổ, vậy đêm nay để cô trả lại cho anh một lần đau khổ đi.

Sơ Niệm đột nhiên dùng sức cắn vào môi dưới của anh.

Khương Dĩ Tắc kêu lên một tiếng đau đớn, đầu lưỡi nếm được vị tạnh mặn, kích thích thần kinh của anh.

Hô hấp của anh trở nên nặng hơn, bàn tay nắm lấy sau gáy cô, đang muốn hôn sâu hơn, Sơ Niệm liền nghiêng đầu, thở hổn hển đẩy người ra.

Cô dựa vào thân cây cây long não, gương mặt vẫn còn ửng hồng, nhịp tim cũng nhanh đến mức không khống chế được.

Mãi sau, cô mới ngước mắt nhìn về phía anh, đáy mắt lomg lanh, hiện ra ánh nước.

Nhìn thấy vết máu ở môi dưới Khương Dĩ Tắc, Sơ Niệm thỏa mãn cắn môi, hơi nhấc cằm lên, mang theo vẻ kiêu căng xen lẫn ngượng ngùng: “Khương Dĩ Tắc, em mới vừa tặng anh nụ hôn đầu của em, cho dù có đau đi nữa, anh cũng phải chịu trách nhiệm”.

Chương kế tiếp