Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 85: Niệm Tắc
Màn đêm tối đen, ánh sáng trong rừng long não Đại học C nhá nhem, chỉ có nơi xa lờ mờ có ánh đèn hắt đến, chiếu ra hình dáng thẳng tắp của Khương Dĩ Tắc.

Môi dưới của anh còn lưu lại cảm giác tê dại, đầu lưỡi vẫn thoang thoảng vị tanh mặn, từ từ tan thành vị ngọt.

Chậm rãi gặm nhấp lời Sơ Niệm vừa nói, gương mặt đẹp trai của Khương Dĩ Tắc hiện lên vẻ mừng rỡ, gần như không tự chủ nắm lấy hai vai cô: “Ý của em là, em đồng ý chia tay với người kia, em chọn anh?”.

Khương Dĩ Tắc nắm chặt hơn làm vai Sơ Niệm có chút tê rần, cô nhíu mày, giãy người tránh khỏi tay anh, im lặng một chút, buông mi mắt nhỏ giọng nói: “Ai nói với anh là em với Thiệu Nguyên là một đôi?”.

Cô dừng lại một lát, thành thật nói: “Đúng là hôm nay cậu ấy có tỏ tình với em, nhưng em không đồng ý, em nói với cậu ấy...”.

Cô từ từ ngước mắt, cắn chặt môi dưới, chậm rãi nói: “Em đã thích người khác rồi”.

Vờ như không thấy vẻ hưng phấn trong mắt Khương Dĩ Tắc, cô nghiêng đầu nhìn về một phía khác: “Nhưng mà em vẫn phải nói một câu, anh cảm thấy em đã ở bên người khác mà vẫn chạy tới bảo em chia tay với người ta, hành vi này thật sự không đạo đức, không hợp với thân phận đại tài tử của anh chút nào”.

“Thế hả?” Khương Dĩ Tắc tiến lại gần cô hơn một chút, đặt hai tay lên hông cô: “Người con gái của mình chạy đi với một tên khác ngay trước mắt mình, anh còn phải chúc phúc cho bọn họ nữa à?”.

“Người con gái của mình” năm chữ này rơi vào tai cô, làm trong lòng Sơ Niệm dâng lên một cảm xúc vi diệu.

Cảm nhận được hơi thở của anh phả đến, hai gò má cô đỏ bừng, nhỏ giọng phản bác: “Ai là của anh chứ? Tự luyến vừa thôi!”.

Khóe môi Khương Dĩ Tắc cong lên: “Vừa tặng nụ hôn đầu cho anh, còn cắn anh một cái, bây giờ sao lại không phải của anh?”.

“...”

Sơ Niệm nhấc mí mắt liếc trộm anh một cái.

Khi nãy cô cắn rất dùng sức, môi anh bây giờ vẫn có tơ máu nhàn nhạt.

Cũng không biết lúc đó cô lấy dũng khí từ đâu mà lại cắn anh một cái.

Nhưng đúng là hả giận.

Đột nhiên, cô cảm thấy gương mặt đẹp trai kia của Khương Dĩ Tắc lại dán sát đến, hai tay bên hông cô siết chặt lại, thanh âm nhàn nhạt lại hấp dẫn mê người: “Vừa nãy là em chủ động, vậy bây giờ anh cũng nên đáp lễ nhỉ?”.

Nhìn đôi môi đang ngày càng gần kia, Sơ Niệm đột nhiên đẩy anh ra, nghiêng đầu: “Ký túc xá sắp đóng cửa rồi, em đi về trước đây”.

Cô không cho Khương Dĩ Tắc thời gian để phản ứng, quay người liền chạy về phía ký túc xá.

Mãi cho đến khi chạy đến sảnh lớn ký túc xá, đi lên phòng trái tim của cô vẫn không ngừng loạn nhịp, dường như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Trong đầu toàn là hình ảnh của cô và Khương Dĩ Tắc ở trong rừng khi nãy.

Đột nhiên anh lại thổ lộ, cảm giác như nằm mơ vậy.

Không ngờ Thiệu Nguyên có thể kích thích anh ấy như vậy.

Sớm biết đơn giản như vậy, cô đã sớm bắt được anh rồi!

Đôi tay xoa xoa cánh môi, cô nhớ lại cảm giác mềm ấm ướt át giữa hai cánh môi anh, mùi rượu nhàn nhạt lôi cuốn, dụ dỗ người ta trầm luân cùng anh.

Về đến ký túc xá đóng cửa lại, Sơ Niệm dựa lưng lên cửa, nhấp môi dưới, không giấu được vẻ tươi cười trong đáy mắt.

Trình Duyệt Ninh đang đắp mặt nạ nhìn sang, kéo kéo Tịch Nhất Đan ở bên cạnh: “Nhìn kìa, có người đang phát tình kìa”.

Lời nói của Trình Duyệt Ninh lôi suy nghĩ của Sơ Niệm quay về, cô quýnh lên, vội vàng thu lại khóe miệng đang nhoẻn lên kia.

Nhưng lại không giấu đi được vẻ rực rỡ trong mắt.

Trình Duyệt Ninh massage mặt, thần thần bí bí hỏi: “Hẹn hò?”.

Sơ Niệm nghe vậy thì có chút xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu.

Sợ bị hỏi tiếp, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh: “Tớ đi rửa mặt!”.

Tịch Nhất Đan và Trình Duyệt Ninh nhìn nhau mấy giây.

Tịch Nhất Đan nhìn cánh cửa phòng vệ sinh đã được đóng lại, nhỏ giọng nhiều chuyện: “Nhiều nam sinh trong trường đều không có số của Niệm Niệm, mà Thiệu Nguyên dễ dàng lại lấy được? Mấy hôm huấn luyện, tớ còn chẳng thấy Thiệu Nguyên đến ký túc tìm cậu ấy lần nào, tình cảm có vẻ không bền lắm ?”.

“Thì còn biết làm sao nữa, người ta là yêu song phương, đương nhiên là không giống bình thường rồi”. Trình Duyệt Ninh cảm thán, dừng một lát lại nói: “Nhưng mà đúng là đây là lần đầu tiên Thiệu Nguyên đến tìm Niệm Niệm từ lúc học quân sự đến giờ, anh Khương còn đến nhiều hơn”.

Cô nhìn về phía Tịch Nhất Đan, có chút lo lắng: “Liệu có phải cậu ta không thích Niệm Niệm đến vậy không? Niệm Niệm ra ngoài lần đầu với cậu ta mà đã đồng ý, có phải hơi nhanh rồi không?”.

Tịch Nhất Đan cũng băn khoăn điều này.

Với cả Thiệu Nguyên cũng chỉ gọi là thanh tú thôi, Sơ Niệm từ nhỏ đến lớn ở bên cạnh người đẹp như Khương Dĩ Tắc, hẳn không có thẩm mỹ như vậy đâu nhỉ.

Có thể là Thiệu Nguyên có loại mị lực nào khác đi.

Dù sao cũng mới kết thúc huấn luyện quân sự, mọi người cũng chưa quen biết quá lâu, Tịch Nhất Đan cảm thấy xen vào chuyện tình cảm của bạn cùng phòng không ổn lắm, nói với Trình Duyệt Ninh: “Chúng ta cũng không biết Sơ Niệm và Thiệu Nguyên ngày xưa như thế nào, tổt nhất không nên tùy tiện xen vào. Cậu nhìn Sơ Niệm vui như thế, cậu ấy sẽ tự biết tốt xấu thôi”.

Trình Duyệt Ninh cảm thấy Tịch Nhất Đan nói có lý, đồng ý gật đầu.

Nhìn đồng hồ, cô lấy mặt nạ từ trên mặt xuống, massage mặt, vẫn không nhịn được lầm bầm một câu: “Anh Khương đẹp trai lại còn giỏi giang như vậy, sao Sơ Niệm lại không nghĩ đến nhỉ? Nếu như tớ có một người thanh mai trúc mã như vậy, tớ chẳng thèm để ý đến người khác đâu? Mà anh Khương còn tức giận khi nghe cậu ấy ra ngoài với Thiệu Nguyên, không phải trong lòng cũng thầm mến Niệm Niệm đấy chứ?”.

Đang trò chuyện, Sơ Niệm tắm xong đi ra.

Trình Duyệt Ninh vội vàng ngậm miệng lại.

Sơ Niệm vừa nãy đi tắm hoàn toàn không biết hai người bạn cùng phòng vừa thảo luận chuyện gì.

Điện thoại trên bàn sách của cô vẫn đang sáng lên.

Sơ Niệm khó hiểu nhìn qua, là Khương Dĩ Tắc gọi cho cho cô, đã gọi mấy cuộc rồi.

Điện thoại của cô vẫn để chế độ im lặng từ lúc hội diễn quân sự tới giờ, quên chưa đổi lại, đám Trình Duyệt Ninh cũng không phát hiện ra.

Sơ Niệm vội vàng nhận cuộc gọi, mở miệng nói, thanh âm không tự chủ mà nhẹ nhàng hơn: “Alo?”.

Bên trong truyền đến giọng nói ấm áp của Khương Dĩ Tắc: “Tối nay có phải em chưa ăn cơm không?”.

Sơ Niệm khựng lại mấy giây, có chút ngạc nhiên: “Làm sao mà anh biết?”.

Vốn dĩ tối nay cô muốn về nhà ăn cơm, nhưng sau lại nghe được chuyện Khương Dĩ Tắc hiểu lầm cô và Thiệu Nguyên đang hẹn hò nên sốt ruột vội vàng chạy về trường.

Anh không nói cô cũng quên luôn việc này.

Sơ Niệm theo bản năng sờ lên cái bụng xẹp xẹp, hình như có chút đói.

Cô hít sâu một hơi: “Không sao, em đang giảm béo”.

Khương Dĩ Tắc: “Anh đang ở dưới ký túc xá, mua đồ ăn cho em rồi, xuống lấy đi”.

“Anh ở bên dưới?”. Thanh âm Sơ Niệm đột nhiên cao lên, Trình Duyệt Ninh và Tịch Nhất Đan nhìn qua.

Sơ Niệm lập tức ngượng ngùng, vội vàng che lại miệng, càng che càng lộ liền hạ giọng: “Vậy anh đợi em một chút, em xuống ngay đây”.

Nhìn cô vội vàng chạy ra ngoài, Tịch Nhất Đan và Trình Duyệt Ninh không nhịn được ngó ra ngoài ban công.

Ban công phòng các cô cùng hướng với cửa chính, có thể nhìn thấy được những gì xảy ra bên dưới sân.

Hai người dựa vào lan can, nhìn Khương Dĩ Tắc đứng dưới cột đèn cầm theo đồ ăn.

Tịch Nhất Đan và Trình Duyệt Ninh: “...?”.

Khi nãy người làm Niệm Niệm ngượng ngùng không phải Thiệu Nguyên sao?

_

Sơ Niệm chạy thẳng ra ký túc xá.

Khương Dĩ Tắc đứng ngay dưới cột đèn, ánh đèn màu cam hắt lên mái tóc anh, làm cho gương mặt đẹp đẽ kia sâu sắc thêm.

Sơ Niệm mới tắm xong, trên tóc vẫn còn hơi ẩm.

Mặc một chiếc áo thun đơn giản kèm một cái quần bò, bên dưới đi dép lào, đôi chân dài thẳng tắp cân xứng, trắng phát sáng.

Cô chạy về hướng Khương Dĩ Tắc đang đứng, nhìn người đang đi lại ở ký túc xá, cùng những sinh viên đang liên tục nhìn về bên này, có chút không được tự nhiên: “Sao anh lại đứng ở chỗ dễ thấy như thế này?”.

Thế mà dám đứng ở dưới đèn đường, làm như sợ người ta không nhìn ra anh vậy.

Khương Dĩ Tắc mỉm cười: “Anh đứng ở đây, không phải là để em đi ra là nhìn thấy luôn sao?”.

“Nhưng mà người khác cũng thấy được luôn”.

Sơ Niệm không vui, đây là ký túc xá nữ, rất nhiều người đi ngang qua nhìn trộm anh.

Cô cảm thấy báu vật mãi mình mới giành được bị người ta ngấp nghé trộm mất.

Khương Dĩ Tắc nhìn biểu cảm hơi bất mãn của cô, nghĩ nghĩ, đề nghị: “Vậy lần sau lúc đi tìm em anh cầm thêm một cái biển, viết “Tôi là bạn trai của Sơ Niệm” em thấy thế nào?”.

“...”.

Xưng hô xa lạ này làm cảm xúc trong lòng cô mãnh liệt, cảm giác ngọt ngào theo máu đi khắp thân thể.

Gương mặt Sơ Niệm nóng lên, nhỏ giọng nói: “Em nhận anh là bạn trai em khi nào?”.

Khương Dĩ Tắc cúi đầu tiến lại gần cô, khẽ nhướn mày, giọng nói trêu chọc êm tai: “Không phải bạn trai em làm sao chịu trách nhiệm cho nụ hôn đầu của em được?”.

Nói đến việc này làm Sơ Niệm lập tức ngại ngùng, vội vàng lấy cơm trên tay anh: “Em về phòng đây”.

Quay người muốn đi, cổ tay cô bị Khương Dĩ Tắc nắm lấy, dùng lực kéo cô quay người lại, va vào lòng ngực anh.

Đây là lần đầu tiên Khương Dĩ Tắc chủ động ôm lấy cô.

Sơ Niệm gửi được mùi gỗ mộc hương nhẹ nhàng tươi mát trên người anh, còn trộn lẫn mùi rượu chưa tan đi.

“Niệm Niệm”. Anh khẽ gọi cô, siết chặt cô gái ở trong lòng: “Tối nay anh vui lắm”.

Anh tưởng rằng cô và Thiệu Nguyên đã hẹn hò, mình đã hết cơ hội rồi.

Sơ Niệm dựa vào trong ngực anh, khẽ cong môi: “Em cũng vậy”.

Cửa ký túc xá nữ, dưới đèn đường, hai người cứ làm như nơi không người mà ôm lấy nhau.

Chờ đến lúc Sơ Niệm nhận ra, thấy người đi lại ở cửa ký túc rõ ràng nhiều hơn khi nãy.

Mấy ban công trên lầu cũng có người đang thò người ra.

“...”.

Sơ Niệm vội vàng đẩy anh ra: “Em phải về phòng đây”.

Khương Dĩ Tắc vẫn nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô không nới lỏng chút nào: “Đã khóa cửa đâu, làm gì mà phải gấp như vậy?”.

Sắc mặt anh bình tĩnh thong dong, không bị người xung quanh làm ảnh hưởng chút nào.

Sơ Niệm có chút buồn bực, anh ấy được chú ý ở trường học như vậy, xây dựng lên cả thiết lập nhân vật lạnh lùng cấm dục như bông hoa trên cao, bây giờ lại bị phát hiện lôi lôi kéo kéo với một nữ sinh, mà một chút gánh nặng thần tượng cũng không có?

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút cô cũng không thấy lạ lắm.

Từ nhỏ thành tích của Khương Dĩ Tắc đã vượt người thường, mọi thứ đều xuất chúng.

Nhưng cả ngày chơi với anh trai cô và Doãn Lê Hân, căn bản cũng không phải là người ngại ngùng hướng nội gì.

Da mặt anh cũng dày lắm.

Căn bản không để ý đến ánh mắt của người bên ngoài.

Điểm này Sơ Niệm đúng là không so được.

Nhìn cánh tay bị anh cầm lấy, cô giãy nhẹ mấy lần: “Ký túc xá chưa khóa cửa, nhưng mà em đói bụng, anh đưa đồ ăn cho em, em phải mang về ăn lúc còn nóng chứ”.

Lúc này Khương Dĩ Tắc mới buông tay cô ra: “Vậy em đi vào đi, mai là cuối tuần, anh tới đưa em đi chơi”.

Sơ Niệm đáp ứng, không muốn ở lại đây thêm một chút nào, vội vàng chạy về ký túc xá.

Khương Dĩ Tắc mua cho cô hoành thánh tể thái mà cô thích ăn, ngửi rất thơm.

Khẩu vị Sơ Niệm lúc này rất tốt, ngồi xuống ăn ngon lành.

Trình Duyệt Ninh và Tịch Nhất Đan còn chưa hoàn hồn lại từ chuyện vừa rồi.

“Niệm Niệm, hóa ra cậu hẹn hò với Khương đại tài tử hả?”.

Dù sao cũng bị nhìn thấy rồi, cũng chẳng có gì phải giấu, Sơ Niệm gật đầu: “Ừ”.

Trình Duyệt Ninh nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, bọn tớ còn tưởng là Thiệu Nguyên cơ. Không thể không nói, ánh mắt của cậu vẫn rất ổn”.

Cô giơ ngón tay cái lên cho Sơ Niệm.

Tịch Nhất Đan cúi đầu chơi điện thoại.

Gần đây cô tham gia thêm mấy câu lạc bộ, trong đó có không ít người thích Khương Dĩ Tắc, lúc này đang thảo luận sôi nổi.

Cô nhìn thấy một tấm ảnh, mở lớn ra, hoảng sợ đưa qua: “Niệm Niệm, môi của Khương Dĩ Tắc bị thương, là cậu cắn hả?”.

Bức ảnh kia là ảnh chụp lại cảnh Khương Dĩ Tắc đứng dưới đèn đường khi nãy.

Cũng không biết là thần thánh phương nào chụp tấm này, không ngờ độ phân giải lại cao như vậy, phóng to lên thấy cả vết thương ở miệng.

“...”.

Cô đã bảo là đừng đứng dưới đèn đường rồi mà?

Trình Duyệt Ninh lại gần nhìn xem, ánh mắt khâm phục nhìn về phía Sơ Niệm: “Bạn được đấy, hai người mới ở bên nhau nên kích động quá sao, phải hôn đến mức nào mới thành thế này được đây, xấu hổ quá nha”.

Sơ Niệm “...”.

Trình Duyệt Ninh và Tịch Nhất Đan cũng chỉ đùa một chút, không giỡn lâu lắm.

Sơ Niệm ăn cơm xong đánh răng, nằm trên giường nhắn tin với Khương Dĩ Tắc, bàn bạc xem ngày mai đi đâu chơi.

Trước kia hai người cũng nói chuyện phiếm, nhưng không có dài như đêm nay, dường như nói mãi không hết chuyện, mãi cho đến nửa đêm vẫn chưa kết thúc.

Cuối cùng vẫn là Khương Dĩ Tắc nói: [Mau đi ngủ sớm đi, thức đêm không tốt cho sức khỏe đâu, mai anh đến đón em].

Sơ Niệm có chút không nỡ, nghĩ một lát, trả lời anh: [Vậy trước khi tạm biệt anh không muốn nói gì với em à?]

Thật ra cô muốn nghe anh nói “anh thích em” một lần nữa.

Lúc ở trong rừng long não vội quá, nên cô muốn nghe lại một lần nữa.

Đang lo lắng liệu Khương Dĩ Tắc có hiểu ý cô hay không, đối phương gửi tin nhắn đến: [B Ca Al Si].

Sơ Niệm: “?”.

Cô nhìn chằm chằm vào mấy ký hiệu nguyên tố hóa học, có chút bất mãn: [Anh còn đang nhắn tin với người khác phải không? Gửi nhầm người rồi!!!].

Khương Dĩ Tắc: [Nhìn không hiểu thì giở bảng tuần hoàn nguyên tố ra].

?

Gửi cho cô?

Cô không có dốt hóa được chưa, làm gì mà phải đi giở bảng tuần hoàn ra chứ?

Sơ Niệm kiên quyết không làm, sờ cằm tự mình nghiên cứu.

Giữa bốn loại nguyên tố này có phản ứng hóa học gì đặc biệt sao?

Suy luận cả một lúc lâu, vẫn không đoán ra được.

Có lẽ là chờ mãi không thấy được cô trả lời, Khương Dĩ Tắc gửi tin nhắn tới: [Số thứ tự của mấy cái này là bao nhiêu?].

Chuyện này thì đơn giản, Sơ Niệm nói thầm trong đầu, lắp số vào: 5 20 13 14.

Trước khi gửi đi một giây, Sơ Niệm nhìn chằm chằm vào dãy số.

Khoan đã.

Chương kế tiếp