Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 95
Thế là cả ba nhà Khương, Tần, Doãn đã cùng nhau ăn cơm vào buổi trưa.

Địa điểm là tại nhà hàng DESTINY thuộc Tập đoàn Viễn Thương.

Hôm nay, nhà hàng mở cửa đón khách rất đông.

Sự riêng tư của nhà hàng cực kỳ tuyệt vời, thông qua lớp kính, những người bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.

Do đi quá đông nên mọi người chọn ngồi dưới sảnh tầng 1.

Tần Hoài Sơ và Thẩm Băng Đàn cũng đến cùng với Tiểu Đảo, cu cậu cũng sắp tròn một tuổi rồi.

Tiểu Đảo nhìn thấy Sơ Niệm thì cực kỳ vui mừng, nó dang rộng vòng tay để được cô ôm vào lòng, miệng còn mếu máo: "Ôm ôm, muốn ôm."

Sơ Niệm cười bế cậu bé lên, hôn lên mặt cậu: "Tiểu Đảo ngoan quá, cô thích con nhất!"

Tiểu Đảo cũng ôm lấy mặt Sơ Niệm, hôn một cái thật kêu lên má cô, sau đó còn nũng nịu trên mặt Sơ Niệm và cười rất ngọt ngào.

Sơ Niệm vội vàng lấy khăn giấy ra lau miệng: "Trên mặt cô có dính mỹ phẩm, con không được bỏ vào miệng đấy nhé."

Khương Dĩ Tắc đem Tiểu Đảo từ trong lòng Sơ Niệm ra, còn nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của cậu: "Tiểu Tần Tự, con dám hôn vợ của chú hả? Vừa nhìn là biết cha con giáo dục không tốt."

Tần Hoài Sơ lười biếng dựa vào trên ghế, nghe thấy thanh âm liền ngẩng đầu lên, hừ nhẹ một tiếng: "Chưa lấy được giấy đăng ký kết hôn mà dám gọi vợ, cậu quả thật không biết xấu hổ là gì."

“Hơn nữa.” Anh gõ ngón tay lên bàn: “Cho dù Niệm Niệm thật sự lấy cậu, nhưng con bé cũng là người nhà họ Tần chúng ta, con trai tôi hôn có một cái, cậu còn không vừa lòng sao?”

Khương Dĩ Tắc nhướng mày cười nói: "Muốn tôi vui vẻ cũng được thôi."

Anh bế Tiểu Đảo lên, khiến Tiểu Đảo cười khúc khích không ngừng, Khương Dĩ Tắc bĩu môi: "Tần Tự mau gọi một tiếng chú đi? Chú mời con ăn kẹo."

Anh vừa dứt lời, quần của Khương Dĩ Tắc đã bị kéo hai lần.

Anh cụp mắt xuống, thấy Tiểu Doãn Doãn nâng cằm lên, nhẹ giọng gọi: "Chú."

Sau đó đưa tay ra: "Con muốn ăn kẹo."

Doãn Lê Hân và Cố Tích ở phía sau nhìn và cười.

Khương Dĩ Tắc ôm lấy bé: "Con gọi chú gì chứ? Con gọi chú không như thế là không có kẹo đâu đó."

Tiểu Doãn Doãn lớn hơn Tiểu Đảo nên có thể nói rất nhiều.

Thằng bé dừng một chút, hỏi: "Muốn gọi là dượng sao?"

Khương Dĩ Tắc nghĩ rằng Tiểu Doãn Doãn thực sự muốn gọi dì nhỏ Sơ Niệm, trong anh mắt hiện lên vẻ thỏa mãn: "Xưng hô thế này cũng được, Tiểu Doãn Doãn thực sự rất thông minh."

Tiểu Doãn Doãn đưa tay ra: "Kẹo đâu?"

Nụ cười của Khương Dĩ Tắc liền đông cứng lại, anh trầm mặc một lúc: “Hôm khác dượng mua cho con, hôm nay dượng quên mang theo.”

Tần Hoài Sơ ngồi bên cạnh anh liền trực tiếp cười nói: "Anh tốt quá nhỉ, ngay cả kẹo cũng không có, còn dỗ bọn nhỏ gọi anh là dượng."

Doãn Lê Hân gật đầu đồng ý: "Quá thật không biết xấu hổ."

Tần Hoài Sơ và Doãn Lê Hân nói gì không quan trọng, mấu chốt là Tiểu Doãn Doãn sau khi nghe xong đã bỏ cuộc.

Thằng bé khóc lóc đòi kẹo, còn hét lên rằng chú Khương lừa gạt người.

Khi thấy cu cậu kia khóc lóc, Tiểu Đảo cũng khóc theo nó.

Khương Dĩ Tắc không còn cách nào khác ngoài việc đưa hai đứa trẻ đi mua kẹo, nhân tiện đưa Sơ Niệm đi cùng ra ngoài.

Ngoài trời khá lạnh, Sơ Niệm rụt cổ lại, ôm Tiểu Đảo giữ ấm cho nhau, bất mãn sụt sịt: “Anh dẫn hai đứa trẻ đi mua kẹo, còn gọi em theo làm gì?”

Khương Dĩ Tắc giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ, trêu chọc: "Đây không phải là phát kẹo cưới sao? Em không đi cùng sao mà được chứ?"

Hai má Sơ Niệm hơi nóng, dùng vai đẩy anh một cái.

Gần đó có một siêu thị nhỏ, Khương Dĩ Tắc đưa hai đứa trẻ đến quầy mua kẹo.

Tiểu Doãn Doãn và Tiểu Đảo nhìn thấy đồ chơi liền đòi mua, thế là họ đành mua đồ chơi cho cả hai đứa nhỏ.

Một cô bé lớn hơn bước vào mua một gói kẹo cay, sau khi thanh toán tiền xong liền rời đi.

Tiểu Doãn Doãn chỉ vào gói kẹo cay mà cô gái nhỏ kia vừa lấy trên kệ, thằng bé nắm lấy tay Sơ Niệm: "Con cũng muốn cái này."

Sơ Niệm liếc qua bên đó, dỗ dành nó: "Trẻ con không ăn được, cái đó cay lắm."

Nhưng Tiểu Doãn Doãn vẫn nhìn về phía đó.

Khương Dĩ Tắc gõ gõ đầu thằng bé: "Ngoan ngoãn nghe lời, không được ăn cái này."

Nhân viên quầy bên cạnh cười cười, lấy thêm hai viên kẹo đưa tới: "Các bạn nhỏ thật biết nghe lời cha mẹ, cô sẽ cho các con thêm hai viên kẹo."

Cha và mẹ?

Sơ Niệm nghe thấy liền sửng sốt hai giây, sau đó vô thức nhìn về phía Khương Dĩ Tắc.

Khi ánh mắt của hai người chạm vào nhau, nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh một chút, vành tai nhuốm màu đỏ ửng.

Đi ra khỏi siêu thị, Khương Dĩ Tắc ôm Tiểu Đảo nhỏ bé vẫn chưa đi vững, còn Sơ Niệm nắm lấy tay Tiểu Doãn Doãn.

Nghĩ đến cảnh vừa rồi, cô khó chịu hỏi: "Sao anh không giải thích đi?"

Khương Dĩ Tắc nhàn nhạt cười cười, giống như không để ý lắm: "Anh chỉ là người qua đường, tại sao phải giải thích chuyện này?"

Anh nghiêng đầu: "Làm sao vậy, em thật sự để ý đến việc được đối xử như một gia đình bốn người sao? Hay là chúng ta có hai đứa con trước khi em tốt nghiệp nhé?"

"...Em mới không thèm nhé, ai muốn có con với anh chứ?"

——

Trở lại nhà hàng, mấy vị trưởng bối đã đến, Tần Hoài Sơ đang thu xếp dọn đồ ăn.

Quan hệ giữa ba nhà vốn đã rất tốt với nhau, hôm nay không có người ngoài, bữa cơm cũng khá hòa thuận, nhân tiện cũng nói đến chuyện hôn sự giữa Khương Dĩ Tắc và Sơ Niệm.

Khương Dĩ Tắc và Sơ Niệm cũng là những người yêu thời thơ ấu, họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Hai người bọn họ từ nhỏ đã thân thiết, Sơ Niệm thích bám lấy Khương Dĩ Tắc, chuyện này mấy người lớn đều biết hét cả.

Hai người họ ở cùng nhau nên không có gì phải lo lắng vì họ hiểu rõ về nhau.

Giờ hai đứa muốn lấy nhau, mấy người lớn cũng không phản đối gì.

Nhưng Sơ Niệm còn chưa tốt nghiệp, hôn lễ tạm thời không được tổ chức, hơn nữa quá trình bố trí các loại cần phải xem xét, người lớn còn phải bàn bạc lại.

Nếu hai người thực sự muốn kết hôn, nhiều nhất chỉ có thể xin cấp giấy đăng ký kết hôn trước.

Sau bữa trưa, Khương Dĩ Tắc cùng Sơ Niệm đến Cục Dân chính.

May mắn họ đến kịp vào phút chót, vội vội vàng vàng trở thành cặp đôi đăng ký cuối cùng trước khi nhân viên tan sở.

Trên đường từ cục dân chính trở về, Sơ Niệm ngồi ở ghế phụ nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay: “Bọn họ không phải đang vội tan sở sao? "

Lúc chờ đèn đỏ, Khương Dĩ Tắc liếc nhìn một cái, cười nói: "Cũng được đấy, nhưng không rõ lắm."

Sơ Niệm chu môi: "Cũng khá rõ ràng mà."

“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Khương Dĩ Tắc suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Không bằng chúng ta quay lại nhờ họ đăng ký lại cho chúng ta?”

Sơ Niệm thở dài lắc đầu: "Quên đi, giờ này là giờ tan làm, chắc mọi người đã về hết rồi."

Cô nhanh chóng quẳng vấn đề ra sau đầu, đặt hai cuốn sổ đỏ lại với nhau, chụp một bức ảnh và gửi cho Doãn Lê xem.

Kèm theo đó là dòng tin nhắn:

[Bảo bối, hôm nay ba nhà cùng nhau ăn tối, nhưng cậu lại không có ở đây.]

[Dì Khương Phái cũng nói, chuyện đại sự cả đời giải quyết dễ dàng như vậy, thật sự giải tỏa nỗi lo lắng cho cha mẹ, chuyện hôn nhân đại sự chưa biết chừng lại khiến dì ấy nhọc lòng lo lắng.]

Lê nhỏ ngọt ngào: [Vị tiên nữ này muốn chiến đấu vì sự nghiệp của mình.]

Lê nhỏ ngọt ngào: [Mẹ mình chỉ lo nghĩ linh tinh thôi!]

Lê nhỏ ngọt ngào: [Ba mình có nói gì không?]

Sơ Niệm: [Cha cậu không nói gì, không cưới được thì không cưới.]

Lê nhỏ ngọt ngào: [Mình biết rồi, cha mình hiểu rõ nhất sự nghiệp của đứa con gái quý giá này.]

Sơ Niệm cười trêu chọc cô: [Cũng chưa chắc đâu, chú Doãn Toại có thể nghĩ rằng cậu không thể kết hôn đấy.]

Lê nhỏ ngọt ngào: [Ta đánh chết ngươi!]

Nghĩ đến ánh mắt đau lòng lúc này của Doãn Lê, Sơ Niệm vui mừng nghiêng người về phía trước.

Khương Dĩ Tắc đỗ xe trong gara, Sơ Niệm vẫn đang nói chuyện phiếm với Doãn Lê, khóe miệng thỉnh thoảng cong lên, hai người cũng không biết đang nói về chủ đề thú vị gì.

Khương Dĩ Tắc đưa tay ra: "Anh thấy hết cả rồi, cười như một đứa ngốc suốt cả đường về."

Sơ Niệm vội vàng đặt điện thoại ra sau lưng: "Làm sao anh có thể đọc được bí mật giữa hai chị em chúng em chứ?"

“Không cho xem thì thôi.” Khương Dĩ Tắc thản nhiên đáp.

Anh ra khỏi xe giúp cô mở ghế lái phụ.

Đêm đông đến sớm hơn, khu phố lúc này đã tối, đèn đường sáng trưng.

Trưa nay Sơ Niệm được ăn no, lúc này cô vẫn chưa thấy đói.

Sau khi vào căn hộ, cô nói với Khương Dĩ Tắc: "Tối nay em không ăn tối đâu."

Khương Dĩ Tắc cúi người lấy dép lê ra: "Được, vậy anh không làm bữa tối."

Sơ Niệm thay giày, ngồi xuống sô pha, lấy giấy đăng ký kết hôn từ trong túi xách ra.

Nhìn thấy Khương Dĩ Tắc ngồi bên cạnh, Sơ Niệm liền đưa cho anh một cuốn sổ đỏ: “Chúng ta kết hôn như thế này không phải là hơi ảo sao?”

Khương Dĩ Tắc trầm ngâm, anh nghĩ một hồi rồi gật đầu: "Ừ, có hơi chút."

Anh vòng cánh tay dài qua eo cô, kéo cô vào trong lòng, thấp giọng dỗ dành cô: "Em gọi anh là ông xã, có lẽ em sẽ cảm thấy chân thật một chút."

Sơ Niệm ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên má anh, giữa mày và mắt lộ ra vẻ ngượng ngùng, thấp giọng nói hai chữ: "Chồng ơi."

Giọng nói của cô rất nhỏ, từng chữ rơi vào tai, Khương Dĩ Tắc thoáng chốc dừng lại.

Anh nhướng mi, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh kia.

Ánh sáng từ ngọn đèn chùm chiếu xuống, con ngươi đen kịt của cô như được thắp sáng bởi hai ngọn đèn, phản chiếu bóng dáng mờ ảo của anh.

Khương Dĩ Tắc nhìn đôi môi đỏ mọng vẫn đang mỉm cười, yết hầu của anh trượt xuống hai lần.

Anh hôn cô thật sâu, dùng lưỡi cạy hàm răng của cô để thâm nhập vào trong thật sâu.

Trong lúc xúc động, cả người Sơ Niệm bị anh đè xuống sô pha, nụ hôn tinh tế kéo đến như vũ bão.

Thật lâu sau, hai người trở lại phòng ngủ, anh mở hộp thứ hai: “Hôm nay ăn mừng lấy được giấy đăng ký kết hôn, tối nay dùng hết.”

Sơ Niệm ngượng ngùng vùi vào lòng anh.

Nhưng không hiểu sao, cô đột nhiên nhớ lại một điều gì đó từ thời thơ ấu của mình.

Cô và Doãn Lê đã đi chơi với Tần Hoài Sơ, Doãn Lê Hân và Khương Dĩ Tắc từ khi còn nhỏ.

Nếu suy nghĩ về nó một cách cẩn thận, Khương Dĩ Tắc luôn đối xử khác biệt với cô.

Cô bị anh trai bắt nạt, anh sẽ nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, kể chuyện dỗ dành cô.

Cô cãi nhau với Doãn Lê, nhưng anh luôn nghiêng về phía cô.

Doãn Lê nói anh không có kiên nhẫn để giảng bài, nhưng Khương Dĩ Tắc luôn để tâm trạng tốt vô tận khi đối mặt với cô.

Đôi khi có một câu hỏi nhưng phải giảng đi giảng lại cho cô nhiều lần, nhưng anh vẫn không hề mất bình tĩnh.

“Khương Dĩ Tắc.” Sơ Niệm vừa mở miệng đã bị anh làm cho hụt hơi, trán lấm tấm mồ hôi mịn, trong mắt lúc này đã nhuốm một chút kiều diễm.

Cô ôm lấy eo anh, gò má ửng hồng dịu dàng, hơi thở hổn hển nói: "Anh thích em khi nào?"

Khương Dĩ Tắc nhìn cô, nhưng anh đưa ra một câu trả lời mơ hồ: "Anh không biết."

Anh không ngừng di chuyển, hỏi ngược lại cô: "Có quan trọng không?"

Đôi môi lửa nóng hôn lên vành tai và môi cô, anh trầm giọng nói: “Lúc trước, anh vẫn luôn bảo vệ em, nhưng bây giờ em đã là vợ anh, như vậy còn chưa đủ sao?”

Sơ Niệm đột nhiên nhớ đến bài thơ của Lí Bạch: Lang kỵ trúc mã lai. Nhiễu sàng lộng thanh mai. Đồng cư Trường Can lý. Lưỡng tiểu vô hiềm sai.*

*Bài thơ trên của Lý Bạch chính là nguồn gốc của cụm từ "Thanh mai trúc mã".

Không biết tại sao cô lại cảm thấy mình thật may mắn khi được một người như vậy chăm sóc và đối xử dịu dàng từ khi còn nhỏ.

Rốt cuộc là thích từ khi nào?

Nhưng mà bây giờ chuyện này không còn quan trọng nữa.

Cô nâng khuôn mặt trong sáng, đẹp trai của anh lên và nhẹ nhàng hôn lên đó.

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương toàn hơn 5000 chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Chương kế tiếp