Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 96
Khương Dĩ Tắc chỉ có năm ngày nghỉ phép, cho nên Sơ Niệm rất trân trọng thời gian ở riêng với anh.

Gần đây bên ngoài trời lạnh nên hai người họ chỉ ở nhà và gần như ở nhà cả ngày lẫn đêm.

Đó là hương vị đầu tiên của sự hòa quyện giữa tinh thần và thể xác, nhưng Khương Dĩ Tắc dường như bị nghiện.

Có vẻ như anh bắt buộc phải sử dụng hết vài hộp đồ mà anh đã mua trong siêu thị trước khi quay trở lại viện nghiên cứu.

Sơ Niệm không chịu được muốn từ chối, nhưng anh lại rút giấy đăng ký kết hôn ra vẫy trước mặt cô, nói rằng anh đang giữ bằng chứng xác thực, và đây là cách hợp lý để vun đắp tình cảm vợ chồng.

Cô thấy Khương Dĩ Tắc trông có vẻ kiêng khem và nghiêm túc, nhưng thực tế anh lại khác biệt so với bên ngoài.

Bao năm tu hành với tâm thanh tịnh ít ham muốn, một khi phạm giới còn đáng sợ hơn cầm thú.

Hôm nay, tuyết bên ngoài đã tan, thời tiết cuối cùng cũng trong lành hoàn toàn, mặt trời chiếu sáng ấm áp khi ló dạng.

Sơ Niệm thực sự không muốn tiếp tục ở chung cư này với anh nữa, ngày đêm chỉ làm mấy chuyện như vậy, cô phải lôi anh ra ngoài chơi.

Khi đề nghị này được đưa ra, cả người Sơ Niệm đều đang nằm trên giường và nghịch điện thoại di động.

Trong hai ngày qua, cô hiếm khi ra khỏi giường trừ mấy bữa ăn trong ngày.

Khương Dĩ Tắc dựa vào đầu giường nhìn cô, anh hoài nghi tính khả thi trước sự đề nghị của cô: "Ra ngoài chơi sao? Em có thể đi được sao?"

Sơ Niệm bị hỏi đến cứng họng, cô lập tức ngồi dậy muốn phản bác anh.

Không ngờ, vì vùng dậy quá dữ dội, cơ bắp bị kéo căng đau nhức, cô cau mày, cảm giác cơ thể như bị nghiền nát ra vậy.

Cả eo và đùi đều đau mỏi, cơ thể không còn chút sức lực nào.

Nhưng mà cái tên tội phạm cầm thú Khương Dĩ Tắc này lại dám hỏi cô một câu như vậy mà trong lòng không cảm thấy tội lỗi gì sao?

Cô đưa tay xoa xoa hai lần, tức giận nói: "Ra ngoài chơi cũng phải đi bộ sao? Chúng ta không đi dạo chơi không được sao?"

Ngẫm nghĩ một hồi, cô nhìn sang: "Hay là chúng ta đi xem phim đi? Gần đây Mộ Thần Phàm ra mắt một bộ phim mới, có vẻ rất ăn khách, chúng ta đi xem ủng hộ nhé?"

“Mộ Thần Phàm?” Khương Dĩ Tắc dựa vào đầu giường, liên tục lẩm nhẩm tên người đàn ông phát ra từ miệng Sơ Niệm, mỗi từ khi được thốt ra đều khiến anh tràn đầy phiền muộn.

Anh nhướng mi, vươn tay nhéo khuôn mặt ửng hồng của cô: "Em quen anh ta từ khi nào vậy? Đóng phim cũng phải chạy tới ủng hộ anh ta?"

"Em không quen anh ta, chẳng phải Doãn Lê rất quen anh ta sao? Hơn nữa, bộ phim đó rating cao như vậy, đi xem phim thôi thì có vấn đề gì chứ?" Sơ Niệm nhướng mày, nghiêng người về phía anh: "Anh ghen tị sao? Cái này mà anh cũng có thể ghen tị sao, lẽ nào anh cho rằng người ta đẹp trai hơn anh sao?"

Khương Dĩ Tắc vòng tay qua eo cô, anh triệt để ôm cô vào lòng.

Sáng sớm vừa ngủ dậy, còn chưa kịp mặc quần áo, thân thể hai người đã áp chặt vào nhau.

Trên làn da trắng nõn của Sơ Niệm vẫn còn vết tích đỏ nhẹ, đó là dấu vết của đêm qua.

Khương Dĩ Tắc nắm chặt cằm cô, giọng điệu tràn đầy nguy hiểm: "Ai đẹp trai cơ?"

“Anh đẹp trai, anh đẹp trai!” hai tay Sơ Niệm ôm mặt, cúi người hôn lên môi anh một cái.

Đôi môi mềm mại đến gần hơn và rời đi với một cái chạm nhẹ.

Khương Dĩ Tắc cảm thấy vẫn chưa đủ, lật người đè người phụ nữ xuống, hôn sâu hơn.

Cảm giác được anh có ý đồ khác, Sơ Niệm thở hổn hển quay đầu đi, tiếp tục chủ đề lúc nãy: "Rốt cuộc có muốn ra ngoài chơi không?"

Khương Dĩ Tắc cười cười: "Được, chúng ta đi ra ngoài."

Anh dịu dàng cọ nhẹ vào chóp mũi của cô: "Vậy em dậy rửa mặt rồi anh dẫn em đi xem phim."

Cô gật đầu đồng ý, Sơ Niệm vui vẻ cầm lấy bộ đồ ngủ bên cạnh nhảy xuống giường đi tắm rửa.

Khương Dĩ Tắc nhìn bộ dạng của cô, nói một câu đầy thâm thúy: "Tối hôm qua em khóc lóc nói không có sức, làm ra vẻ trông rất đáng thương, nhưng đây không phải là bộ dáng nhảy nhót thoải mái sao?"

Sơ Niệm đứng trước cửa phòng tắm, làm mặt xấu với anh rồi hùng hổ chạy vào trong.

Khương Dĩ Tắc bất lực mỉm cười, anh đến phòng thay đồ để thay bộ đồ khác.

Sau khi ra ngoài rửa mặt, anh vào bếp làm hai cái bánh sandwich đơn giản và hâm nóng sữa.

Khi Sơ Niệm từ phòng ngủ đi ra, cô đã thay quần áo và trang điểm rất đẹp.

Cô đi tới bàn ăn, chớp mắt nhìn Khương Dĩ Tắc, nói: "Thấy em đẹp không?"

Ở trong nhà mấy ngày nay cô chưa từng trang điểm, hôm nay rốt cuộc cũng thử được món mỹ phẩm mới mua lần trước.

Cô bặm cánh môi muốn khoe với anh màu son hôm nay.

Khương Dĩ Tắc dùng đầu ngón tay xoa xoa đôi môi đỏ mọng như anh đào của cô: "Em tô son thế này, một lát nữa ăn sẽ chui hết vào bụng đấy."

Anh lấy một chiếc khăn giấy khác giúp cô lau cẩn thận.

Sơ Niệm tức giận đùng đùng hơi đá vào bắp chân anh.

Kéo ghế ngồi xuống, cô cầm chiếc bánh sandwich trên bàn lên cắn một miếng thật lớn.

Cô còn ước gì cái bánh sandwich mình đang cầm lập tức biến thành Khương Dĩ Tắc.

Lúc đang ăn, cái miệng nhỏ nhắn của cô luôn nói không ngừng, nhưng sáng nay cô lại im lặng đến lạ thường.

Suốt cả bữa ăn, cô không hề nói một câu nào với Khương Dĩ Tắc.

Khương Dĩ Tắc đưa sữa cho cô, cô nhấp một ngụm mà cũng không thèm nhìn anh.

Khi cô ăn hai má đều phồng lên, thể hiện sự không hài lòng trên khuôn mặt.

Sau khi ăn xong, cô không nói lời nào, khoanh chân ngồi trên sô pha, ôm gối không nói lời nào.

Ngụ ý rất rõ ràng: Em đang tức giận lắm đấy, anh phải dỗ dành em đi.

Khương Dĩ Tắc đi tới, vòng tay qua eo cô: “Anh lau son cho em, em không vui sao?”

Sơ Niệm đẩy cánh tay của anh ra, cũng không thèm phản ứng lại gì.

Khương Dĩ Tắc bất lực mỉm cười, anh đứng dậy và đi vào phòng ngủ.

Không lâu sau, anh liền quay lại nói: "Đây là cây son em vừa tô phải không? Anh giúp em tô lại lần nữa, vậy là được chứ gì?"

Anh tìm được chính xác màu son cô tô hôm nay, điều này khiến Sơ Niệm cảm thấy hơi kinh ngạc.

Không phải nói trong mắt mấy người đàn ông, đại đa số màu sắc đều giống nhau hay sao?

Cô muốn hỏi anh làm thế nào mà anh tìm được nó, nhưng lời vừa đến miệng đã vội nuốt lời trong, giữ im lặng tuyệt đối.

Cô ngạo nghễ quay mặt đi, cũng không thèm nhìn anh một cái.

Khương Dĩ Tắc lại vươn tay ôm lấy cô, thấp giọng dỗ dành: "Anh không cho em bôi, vừa rồi chẳng phải ăn sáng sao? Không nên tô son trước khi ăn."

Anh mở thỏi son: "Bây giờ em ăn xong rồi, anh giúp em thoa một chút được không?"

Cuối cùng Sơ Niệm mới bất đắc dĩ liếc nhìn anh một cái, khinh thường nói: "Anh có năng lực đó sao?"

“Thử một chút thì sẽ biết thôi?” Khương Dĩ Tắc nhìn thỏi son trong tay, lại nhìn môi Sơ Niệm, thầm nghĩ chuyện này cực kỳ đơn giản.

Có lẽ Sơ Niệm thật sự bị anh mê hoặc, cô cố ý rướn người về phía anh.

Nhưng sau ba phút đồng hồ, cô không nhẫn nại nổi: "Rốt cuộc anh có biết làm không đấy?"

“Sắp xong rồi.” Khương Dĩ Tắc lấy khăn giấy ra lần thứ n, lại lau lên miệng cô, sau đó tiếp tục bôi.

Trong lòng Sơ Niệm cảm thấy bất an cực kỳ.

Cô chịu không nổi nữa, chạy vào phòng ngủ soi gương, vừa nhìn thấy hình ảnh mình trong gương, cô xém suýt chút nữa bị dọa chết.

Son môi dính đầy miệng, khu vực xung quanh môi cũng bị bôi đỏ, trông cô không khác gì một cô gái điên khùng và ngu ngốc.

Thấy Khương Dĩ Tắc bước vào, cô tức giận trừng mắt nhìn anh.

Khương Dĩ Tắc bị cô nhìn chằm chằm đến mức nuốt nước bọt, anh cố gắng giải thích: "Lúc đầu anh không cảm thấy đây là một nhiệm vụ khó khăn lắm, nhưng mà lý thuyết và thực tế thực sự quá khác biệt nhau."

Sơ Niệm cố gắng kiềm nén cơn tức giận, móc ngón tay về phía anh: "Lại đây, đưa mặt của anh lại gần đây."

Khương Dĩ Tắc ngoan ngoãn cúi xuống, chỉ thấy Sơ Niệm đang đánh son lên mặt mình.

Anh nhanh chóng muốn trốn, nhưng Sơ Niệm đã sớm nhìn ra ý đồ của anh, ngụ ý cảnh cáo: Anh dám thử chạy trốn đi thì biết?

Trong cơn tuyệt vọng, Khương Dĩ Tắc chỉ có thể để cô vẽ bậy lên mặt mình bằng son môi.

Sau khi trút bầu tâm sự, Sơ Niệm hài lòng cầm chiếc gương trước mặt, để anh chiêm ngưỡng kiệt tác của mình.

Trong gương, khuôn mặt của Khương Dĩ Tắc đã mất đi sự trong sáng từ lâu, trên trán viết chữ "Vương" và chữ "Tám" trên má.

Cô vẽ những vòng tròn quanh mắt, ở giữa mũi, cô vẽ một chiếc râu nhỏ bằng bút chì kẻ lông mày.

Môi được tô bằng bột búp bê chết chóc.

"..."

Khương Dĩ Tắc tức giận cười và chỉ vào mặt mình: "Em muốn anh đi chơi với em như thế này sao?"

Sơ Niệm vô tội chớp chớp mi: "Không phải so với màu son anh tô cho em còn đẹp hơn sao?"

Khương Dĩ Tắc bật cười khi nhìn thấy vết son môi hỏng trên môi cô vẫn chưa lau đi.

Sở Niệm lấy điện thoại di động ra: "Dù sao bây giờ chúng ta đều giống nhau, hay là chúng ta chụp chung một bức ảnh đi."

Khương Dĩ Tắc ôm lấy cô từ phía sau, tựa cằm của mình lên vai cô.

Sơ Niệm bật khuôn mặt xinh đẹp và che miệng bằng một chiếc mặt nạ.

Khuôn mặt của Khương Dĩ Tắc được vẽ một cách lộn xộn, nhưng khi đeo khẩu trang vào thì lại rất đẹp!

"...thế này vẫn có thể đi chơi sao?"

Sơ Niệm nhanh chóng nhấn nút chụp, khóe môi cong lên đầy đắc ý: "Tấm ảnh này rất sáng tạo, sau này em sẽ lưu lại cho cục cưng của chúng ta xem."

“Hả?” Khương Dĩ Tắc nhướng mày nhìn sang: “Cho ai cơ?”

Nụ cười trên mặt Sơ Niệm đông cứng lại, hai má có chút nóng lên.

Cô đang nói cái quái gì vậy?

“Ý của em là, sau này nuôi một con mèo con hay chó con thì gọi là cục cưng, anh đừng có nghĩ bậy sang chuyện khác nha!” Sơ Niệm vội vàng sửa lại.

Cô khó chịu đẩy anh vào phòng tắm: "Còn không mau đi tẩy cái thứ trên mặt đi, như thế này sao có thể ra ngoài được chứ?!"

Sau khi Khương Dĩ Tắc đi vào, Sơ Niệm vỗ vào khuôn mặt đang nóng bừng vài cái, đi tới bàn trang điểm lau sạch son trên môi, sau đó thoa một lớp mỏng khác.

Khương Dĩ Tắc từ phòng tắm đi ra, cô vẫn đang ngắm nhìn lớp trang điểm xinh đẹp của mình trước gương.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại.

Sau khi rửa sạch những thứ trên mặt, trông anh tươi tỉnh hơn rất nhiều, mày rậm mắt sâu, khuôn mặt thanh tú, ôn nhu khiêm tốn như bao ngày.

Sơ Niệm đứng dậy khỏi ghế, vui vẻ vươn vai: "Cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi. Mấy ngày nay ở nhà chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cảm thấy mình lại tăng cân rất nhiều."

"Có sao?"

"Đương nhiên có, anh cũng biết em rất dễ tăng cân mà, không phải sao? Một bữa ăn nhiều một chút, nói không chừng có thể tăng tới hai cân. Hơn nữa, mấy ngày nay đều ở trong nhà, cũng không động đậy gì nhiều."

Sơ Niệm cảm thấy vừa rồi khi soi gương, mặt mình như có da thịt.

"Không có đâu."

Khương Dĩ Tắc dừng lại trên người cô, thâm ý nói: "Mấy ngày nay ở nhà cũng vận động không ít, không phải sao?"

Ánh mắt anh dừng ở nơi nào đó: "Theo cảm giác mà nói, hẳn là không béo đâu."

"Phải nói là... Anh dừng lại, nói ra một sự thật: "Anh sờ cũng không cảm thấy nó to lên chút nào."

Sơ Niệm: "..."

Chương kế tiếp