Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 97
Lúc hai người ra khỏi căn hộ cũng đã gần mười giờ.

Một rạp chiếu phim ở trung tâm thành phố có hiệu quả xem tốt nhất, và cả hai lái xe đến đó, cách đó khoảng một giờ.

Sơ Niệm đã đặt trước vé xem phim trực tuyến, là bộ phim do Mộ Thần Phàm đóng vai chính. Cô xem phim này vì bộ phim này có doanh thu phòng vé cao nhất, bỏ xa các bộ phim khác.

Giờ chiếu phim bắt đầu lúc 11:10, Sơ Niệm và Khương Dĩ Tắc đi ngang qua, họ đã được kiểm tra vé trước.

Nhìn thấy bỏng ngô bán ở quầy lễ tân, Sơ Niệm muốn ăn nên đã dẫn Khương Dĩ Tắc đi mua túi thùng lớn.

"Thêm hai lon coca nữa.” Sơ Niệm cầm bỏng ngô từ tay người phục vụ, nhưng lại bị Khương Dĩ Tắc ngăn lại: “Trời lạnh thế này không nên uống Coca.”

Anh nói với người phục vụ: “Đổi thành hai cốc nước chanh mật ong ấm”.

Ngừng một chút, thấy Sơ Niệm không vui, anh còn nói thêm: "Xin hãy rót thêm mật ong vào cốc, vợ tôi thích đồ ngọt, cảm ơn."

Lần đầu tiên Sơ Niệm ra ngoài, nghe thấy anh nói với người khác rằng mình là vợ của anh.

Cảm giác này rất kỳ lạ, làn da trên má giống như bị ánh mặt trời ấm áp thiêu đốt, ngay cả gốc tai cũng nhuộm một màu hồng nhạt, trong lòng không thể kìm nén được nhịp đập yêu thương.

Trả tiền xong xuôi, Khương Dĩ Tắc đưa thêm cốc có thêm mật ong tới: “Cái này còn có thể làm ấm tay, không phải so với Coca cola càng tốt hơn sao?”

Sơ Niệm ngoan ngoãn nhận lấy, ngậm ống hút lấy một ngụm.

Vị ấm nóng, ngọt ngào của mật ong quyện trong vị chua chua của chanh lan tỏa trên đầu lưỡi rồi trôi tuột xuống cổ họng, đôi mày cô bất giác giãn ra.

Thôi bỏ đi, không cho uống Coca thì cô không uống vậy.

Nước chanh mật ong cũng rất tốt.

Cầm ly nước chanh mật ong trên tay, cô khẽ gật đầu, khóe miệng cong lên một vòng cung xinh đẹp.

Khương Dĩ Tắc cầm tay cô bước qua cổng soát vé.

Chỗ ngồi của hai người là ở chính giữa hàng áp chót, xung quanh họ đã có rất nhiều người ngồi.

Trước khi bộ phim bắt đầu, có một quảng cáo trên màn hình lớn, Sơ Niệm nhìn thấy người trong đó chính là Doãn Lê.

Khương Dĩ Tắc cởi áo khoác ra và đặt nó ở phía sau, ngồi xuống chỗ của mình.

Sơ Niệm ở bên cạnh vô cùng hưng phấn chỉ vào màn hình: "Trailer phim mới của Doãn Lê đã ra mắt rồi, Tết Nguyên Đán là tập đầu tiên, lúc đó chúng ta đi xem bộ phim cô ấy ra mắt nhé!"

Cô suy nghĩ một hồi, rồi đột nhiên nhìn sang: "Anh có nghĩ rằng doanh thu phòng vé của Doãn Lê sẽ vượt qua doanh thu phòng vé của Mộ Thần Phàm không?"

Khương Dĩ Tắc tùy ý cười cười: "Sao, còn muốn đi ngăn cản à?"

"Em không có rảnh rỗi như thế.” Sơ Niệm đặt cốc nước chanh lên khay đựng cốc cạnh ghế ngồi, lấy bỏng ngô từ tay Khương Dĩ Tắc ra ăn.

Cô nhìn Khương Dĩ Tắc: "Bắp rang này rất ngon, anh có muốn ăn không?"

Khương Dĩ Tắc nghe thế bèn nghiêng người và mở miệng sẵn.

Sơ Niệm vốn không định đút cho anh, nhưng nhìn bộ dạng của anh, cô liền cầm một miếng bỏ vào miệng anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đâu phải anh không có tay."

Khương Dĩ Tắc chậm rãi nhai: "Bắp rang ngấm nước đường, rất dính, anh không muốn chạm vào, lát nữa phải lau."

Nghe anh nói như vậy, Sơ Niệm trả bỏng ngô lại cho anh, dùng áo trắng lau tay: "Anh nói đúng, từ nay về sau em không đụng tay nữa, anh đút cho em đi."

Sau đó còn cúi người sang mở miệng, "A ——"

Khương Dĩ Tắc: "..."

Anh lấy ra một miếng bỏng ngô bỏ vào miệng cô, dùng đầu ngón tay chạm vào đôi môi mềm mại của cô, chạm vào có cảm giác ấm áp.

Khương Dĩ Tắc nhướng mày: "Ăn ngon không?"

Sơ Niệm thoải mái dựa vào thành ghế, vô cùng hưởng thụ: "Ừm, ngon lắm."

Lại chỉ vào miệng: "Nào, mau tiếp tục đút cho em đi."

Khương Dĩ Tắc chỉ có thể tiếp tục gắp mấy cục bỏng ngô bỏ vào miệng cô một cách ân cần.

Bộ phim bắt đầu rất nhanh, Sơ Niệm lại ôm bỏng ngô, vừa xem vừa ăn.

Đây là một bộ phim hành động ly kỳ với năng lượng cao xuyên suốt.

Kỹ năng diễn xuất của diễn viên, hiệu ứng đặc biệt lộng lẫy cùng với cốt truyện căng thẳng hoàn toàn hấp dẫn người xem.

Sau đó khi ra khỏi rạp chiếu phim, hồi lâu cô mới hồi phục tinh thần, chân thành khen ngợi: “Bộ phim này thực sự rất hay, khó trách rating và doanh thu phòng vé đều cao như vậy.”

“Anh cảm thấy thế nào?” Cô quay đầu nhìn Khương Dĩ Tắc.

Khương Dĩ Tắc gật đầu: "Coi cũng được."

Sơ Niệm bĩu môi, cảm thấy anh quá nghiêm khắc.

Sau khi uống ngụm nước chanh cuối cùng, cô đưa ly rỗng vào tay Khương Dĩ Tắc: “Em muốn đi vệ sinh, anh ra sảnh chờ em nhé.”

Vừa nói xong liền chạy vào nhà vệ sinh.

Có hai rạp chiếu phim kết thúc cùng một lúc, cho nên nhà vệ sinh hơi đông một chút.

Năm phút sau, cô mới ra khỏi nhà vệ sinh.

Khương Dĩ Tắc đang đứng trước một cây cột trong sảnh, từ xa cô nhìn thấy một cô gái đang ngượng ngùng đứng trước mặt Khương Dĩ Tắc, cô không biết cô ấy đang nói về cái gì.

Sắc mặt Khương Dĩ Tắc tối sầm, anh chỉ đứng yên tại chỗ.

Có lẽ Khương Dĩ Tắc đã chú ý đến cô từ khóe mắt, nói điều gì đó với cô gái rồi sải bước tới đây.

Ánh sáng trong đại sảnh chiếu rõ khuôn mặt đẹp trai của anh, khí chất ôn hòa, khi đứng trước mặt cô thì nở nụ cười rạng rỡ: “Sao em lại đi lâu như vậy chứ?”

Sơ Niệm không vui: "Vừa rồi người kia tìm anh để làm gì?"

"Không có việc gì, chỉ là nói muốn thêm anh vào WeChat."

Khương Dĩ Tắc thản nhiên nói, anh nhìn thấy lông mày Sơ Niệm cau lại: "Vậy sau đó, anh đã nói với cô ấy những gì? Em nhìn khẩu hình của anh đoán được một số từ, từ chối người ta có cần phải nói nhiều chữ vậy không? Chắc chắn là anh đã nói cho người ta tài khoản Wechat của mình rồi đúng không!"

"Nào có chứ?” Khương Dĩ Tắc bị cô nói bậy bạ làm cho buồn cười: “Anh là một con người biết lễ độ và lịch sự cho nên mới nói thêm vài câu, anh nói anh phải hỏi vợ anh, gia giáo của cô ấy rất nghiêm khắc đấy.”

Khương Dĩ Tắc suy nghĩ một lúc liền cân nhắc: "Em nói cái gì cũng có lý, em nói anh nói nhiều quá, vậy lần sau anh sẽ cố gắng nói ít lại."

"..."

"Em đói bụng rồi chúng ta mau đi ăn thôi!"

Sơ Niệm ngừng tranh luận với anh về chủ đề này, cô kéo cánh tay anh ra khỏi rạp chiếu phim.

Đã hơn một giờ chiều, Sơ Niệm và Khương Dĩ Tắc còn muốn đi mua sắm buổi chiều, cho nên hai người cũng không vội về, định bụng tìm một nhà hàng trong khu mua sắm ăn tối.

Cuối cùng, cả hai đã chọn một cửa hàng tạp hóa Nhật Bản.

Vừa bước vào trong, lại không ngờ nhìn thấy một nhà ba người Doãn Lê Hân và gia đình Tần Hoài Sơ.

Họ đang ngồi trong một căn phòng riêng phía sau tấm bình phong, nếu Tiểu Doãn Doãn không chạy ra ngoài thì cả Sơ Niệm và Khương Dĩ Tắc đều không nhận ra.

Hai người đi tới, nhìn những món ăn thịnh soạn trên bàn, Sơ Niệm mở miệng oán trách: "Mấy người ăn tối sau lưng chúng tôi, thật là đáng xấu hổ!"

Cố Tích liền tấm tắc lên tiếng nói hai câu: "Hai người đều là vợ chồng mới cưới, mật ngọt như dầu trộn lẫn, sao dám lôi người nhà đến quấy rầy thế giới riêng của hai người chứ?"

Gọi người phục vụ mang thêm hai bộ bát đũa, Sơ Niệm và Khương Dĩ Tắc cũng tham gia vào tiệc tối.

Lúc này Sơ Niệm cũng cảm thấy đói bụng, cô bắt đầu lao vào ăn bất chấp.

Thẩm Băng Đàn ôm lấy Tiểu Đảo vừa mới ngủ say, thấy cô ăn như hổ đói như vậy liền cảm thấy lạ: “Hai người vẫn chưa ăn uống gì sao?”

"Mới xem phim xong, bỏ lỡ mất bữa ăn."

“Thảo nào, mau ăn đi, ăn không đủ thì gọi thêm.” Thẩm Băng Đàn biết cô thích giăm bông và trứng cuộn nên đưa đĩa đồ ăn còn dư cho cô.

"Cám ơn chị dâu."

Sơ Niệm nhét một miếng sushi vào miệng, cười nhận lấy rồi nói với Khương Dĩ Tắc: "Ở nhà mấy ngày, cuối cùng hôm nay tôi cũng được ra ngoài rồi. Trước khi ra ngoài không phải anh hay xem trước lịch Âm hay sao? Hôm nay có thể ăn chực, hay quá."

“Ở nhà mấy ngày…” Doãn Lê Hân ngẫm nghĩ mấy lời của Sơ Niệm, nhướng mày nhìn Khương Dĩ Tắc: "Khương đại tài tử, không đến mức như vậy chứ, mấy ngày nay cậu ở nhà nghiên cứu mấy thí nghiệm hóa học à?"

Sơ Niệm hơi sững sờ trước khi nhận ra những gì anh vừa nói.

Cô vội vàng thay Khương Dĩ Tắc trả lời: “Đúng vậy, anh ấy đang làm thí nghiệm, bận rộn cả ngày lẫn đêm, cho nên chúng tôi không ra ngoài được.”

“Vậy thì chắc là vất vả lắm.” Doãn Lê Hân múc một bát canh đặt trước mặt Khương Dĩ Tắc: “Mau tới đây bồi bổ cơ thể đi.”

Sơ Niệm nhìn canh trong bát của mình, đang định hỏi là canh gì, nhưng Khương Dĩ Tắc đã vội nhét một miếng sushi vào miệng cô: "Ngoan, em ăn nhiều vào, nói ít thôi."

Anh ghé sát vào tai cô thì thầm: "Em có biết càng tô càng tối nghĩa là gì không?"

Tần Hoài Sơ và Doãn Lê Hân đến sớm hơn, họ đã ăn no nên bây giờ chỉ ngồi trò chuyện.

Nói chuyện mãi lại nói đến chủ đề về chuyện mang thai lần hai.

Doãn Lê Hân hỏi Tần Hoài Sơ có muốn con thứ hai hay không.

Tần Hoài Sơ liếc nhìn Thẩm Băng Đàn và Tiểu Đảo ngồi ở bên cạnh.

Anh vẫn nhớ những gì cô đã phải chịu đựng khi sinh Tiểu Đảo.

Trầm mặc một lát, anh nhấp một ngụm trà: "Chuyện đó nói sau đi."

Sơ Niệm vừa ăn vừa lắng nghe.

Cô nhìn Khương Dĩ Tắc, nói không đầu không cuối: “Anh thật là khổ sở.”

"Ừm?"

Sơ Niệm hạ giọng nói: "Anh em tốt của anh đang nghĩ đến việc sinh con thứ hai, nhưng anh lại chẳng có nổi đứa con nào. Người ta nói về vợ con của họ, anh với họ chẳng có chủ đề chung nào để nói cả, chắc chắn sẽ bị bỏ xa ngay. Em đây chẳng phải trở thành đá ngáng chân anh sao?"

Giọng cô nhỏ đến nỗi những người đang thảo luận về chuyện con thứ hai cũng không nghe thấy.

Khương Dĩ Tắc nhếch môi cười, cẩn thận đánh giá lời nói của cô: "Thật sự là có chút chậm trễ."

Giọng nói của anh trầm đục, nhưng lọt vào tai thì lại ấm áp đến khó tả: "Sao chúng ta không trở về làm việc chăm chỉ, đem chuyện này ghi vào lịch trình nhỉ?"

Ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu thẳng trên nửa khuôn mặt trắng nõn thanh tú của Sơ Niệm, vành tai cô bỗng chốc trở nên đỏ bừng.

(Kết thúc truyện)