Cái Quỳ Này Tôi Nhận

Chương 87
Không chỉ là người xem trong thế giới giả thuyết kích động, khán giả trong thế giới thực cũng rung động vô cùng. Đoạn chiến đấu kia của Tống Sư Yểu ngầu đến mức nhũn cả chân, đủ loại gif được cắt ghép rồi share loạn xạ liên hồi, nhanh chóng lên ngồi đầu bảng hot search.

Những người từng nói Tống Sư Yểu khoác lác nói dối lập tức bị lôi ra điên cuồng quất xác.

/Thế này còn không phải thiên tài? Mày nhìn xem đây còn không gọi là thiên tài à?/

/Tống Sư Yểu mà không phải thiên tài thì không ai dám xưng thiên tài nữa!/

/Hình như kiếm của Yểu Yểu bẩn rồi kìa, để em liếm giúp chị mlem mlem.../

/Ngầu tê cả da đầu rồi. Tập này tôi vẫn khóc vì Yểu Yểu nhà tôi. Cô ấy thật sự quá vĩ đại!/

/Chưa bao giờ có người nào tham gia chương trình phán xét mà có thể làm đến mức độ này trong thế giới ảo! Nói thật một câu, bối cảnh của cô ấy trong tập này được thiết lập không khá hơn hai tập trước chút nào. Nhà họ Tống một mực cản trở, còn gây thù hận cho cô ấy, đặt cô ấy trên lửa mà nướng. Dù là ai chăng nữa, nếu rơi vào hoàn cảnh chịu cảnh bị dân mạng phê phán mỉa mai từ nhỏ, sống cuộc sống bị bạo lực mạng suốt mười năm như cô ấy thì chắc cũng không thể bình thản lớn lên rồi còn trở thành một con người lương thiện được. Không đi trả thù xã hội đã là tốt lắm rồi/

/Nhưng Tống Sư Yểu thì sao? Cô ấy chẳng những không trả thù xã hội mà còn trở thành một anh hùng! Cô ấy cứu giúp hơn tám triệu cư dân! Ba tập liên tiếp, mỗi lần Tống Sư Yểu đều mang lại niềm vui bất ngờ cho tôi, hoàn toàn không thất vọng bao giờ! Tôi dùng tên thật bảo đảm, người có được phẩm chất như Tống Sư Yểu chắc chắn không thể là một tội phạm giết người trong thế giới thực!/

Số phiếu giải oan của Tống Sư Yểu lại tăng mạnh, đã sắp vượt qua con số 40 triệu, còn đang tiếp tục tăng lên, sắp đạt tới năm mươi triệu.

Mọi bẫy rập và cản trở của Lương Kiều đều không phát huy tác dụng gì. Đàm Uy ngồi trong căn nhà trọ của mình, xem tin tức xôn xao trên mạng, trên mặt dần nở một nụ cười sảng khoái, bắt đầu cào phím làm một anh hùng online, lớn tiếng nhục mạ Lương Kiều. Lúc trước không phải còn giẫm lên đầu ông ta sao? Giờ thì hay chưa! Mặt đau chứ?

Lương Kiều che mặt, từ chối nhìn tin tức trên mạng.

Vương cung.

Quan nội vụ đứng bên cạnh Quốc vương, thỉnh thoảng lén lút nhìn Quốc vương cái. Gương mặt vị vua này của bọn họ đẹp kiểu nghiêm nghị, đôi mắt màu xám bạc vẫn luôn nhìn chăm chú vào Tống Sư Yểu trên màn ảnh, gương mặt phẳng lặng, khó mà nhìn ra tâm trạng của hắn được.

Hắn nhìn về phía màn hình lần nữa, đáy lòng hơi chấn động. Người chịu phán xét kỳ này là người như vậy sao? Thoạt nhìn không giống tội phạm chút nào. Cô ấy chính trực lại trang nghiêm, vừa nhìn đã biết chính phái không thể chính phái hơn rồi. Nếu hai tập trước cô ấy cũng thể hiện xuất sắc như vậy thì có khi vụ án của cô ấy thật sự có khuất tất cũng nên?

...

Thế giới ảo.

Hành động của Thái Sơ Kiếm Tông gây rung động toàn bộ dân cư mạng và ba mẹ bọn họ, lượng fans trong trang web chính thức của tông môn tăng như tốc độ tên lửa phi, lượng theo dõi cửa hàng trên mạng cũng nhanh chóng vượt qua hàng triệu, người báo danh muốn ra nhập Thái Sơ Kiếm Tông nhiều chưa từng thấy.

Mà lượng fans của Tống Sư Yểu đương nhiên cũng tăng nhanh như thổi bóng bay. Những người từng mắng chửi cô đều xóa bỏ câu nói của mình lúc trước, đổi thành quỳ liếm. Ngay cả lượng fans của vợ chồng ba mẹ Tống và chị gái cô cũng tăng vọt, bấm mở bình luận xem thì đều đang gọi ba gọi mẹ gọi chị gái, không biết bao nhiêu người đòi ở rể, thậm chí hèn mọn đến mức xin tới nhà họ Tống làm cún, còn là loại cún tự mang bát cơm tự mang cơm đến.

Ngân hàng trước đây chặn trình tự không cho nhà họ Tống vay tiền thì bây giờ giám đốc tự mình gọi điện tới xin lỗi liên tục, lập tức giải quyết khoản vay, còn giảm lãi suất đến mức thấp nhất. Những người từng hợp tác với nhà họ Tống cũng đều mặt dày quay lại.

Nhưng ba người nhà họ Tống thật sự thực hiện tuyên ngôn khi xưa, ngẩng cao đầu tỏ vẻ ngày đó các người nhìn không nổi bọn họ, hôm nay không trèo cao nổi tới bọn họ đâu. Bây giờ người muốn hợp tác với nhà họ Tống nhiều không kể siết, hoàn toàn không hứng thú với những bạn làm ăn cũ năm xưa.

Khi xưa mọi người đều cho rằng người nhà họ Tống não tàn cả rồi, đều bị Tống Sư Yểu bỏ bùa mê thuốc lú. Giờ bọn họ mới biết, nhà họ Tống não tàn chỗ nào? Rõ ràng là người ta có mắt nhìn, nhận ra ngọc trong đá. Người ta có phải nuông chiều con thành hỏng đâu. Người ta táng gia bại sản nuôi con thành tài, nuôi ra một đại anh hùng, một người đứng đầu chính đạo. Quá đáng giá, vô cùng đáng giá!

“Ha ha ha...” Tống Sinh Thanh ở nhà tươi cười đầy sảng khoái: “Tôi biết ngay là con gái tôi giỏi nhất mà!”

Lâm Âm lau nước mắt: “Yểu Yểu lớn rồi, trở thành một đại anh hùng. Bây giờ có biết bao nhiêu người muốn cướp con bé khỏi chúng ta. Một đám không biết xấu hổ! Ai là mẹ bọn họ, em còn lâu mới nhiều con trai con gái như thế!”

Tống Yểu Cầm liên tục gật đầu, cô ấy cũng không nhiều em trai em gái như vậy đâu! Mà âm báo tin nhắn di động của cô ấy vẫn vang không ngừng: “Học sinh của con đều đang hỏi thăm khi nào khai trương quán dưỡng sinh đây. Bọn họ muốn mượn quan hệ để lấy chỗ. Ba, chúng ta có cho người ta đi cửa sau không?”

Tống Sinh Thanh vung tay lên: “Con xem rồi làm đi. Chỉ cần chưa từng nói xấu công chúa nhà mình sau lưng thì cho đi cửa sau, còn người từng nói linh tinh thì để mặc bọn họ chờ khai trương hẵng đặt chỗ, có thể chiếm được số bao nhiêu đều xem số phận của bọn họ.”

“Vâng! Những người nói bậy con đều ghi trong sổ nhỏ cả rồi.” Tống Yểu Cầm nói xong, gương mặt dịu dàng tràn ngập vẻ nôn nóng, thời điểm báo thù đã tớ rồi.. Ai bảo các người nói xấu người ta sau lưng, giờ còn muốn đi cửa sau à? Nằm mơ đi cho nhanh!

Phán quan minh tinh Bối Gia Viện được mời tới tham gia chương trình phán xét, toàn bộ hành trình đều không có chỗ phát huy, còn bị một nhà ba người kia ép phải gào thét lợi hại lợi hại lợi hại theo họ: “...”

...

Đoàn thẩm tra vừa uống một chén trà tại Thái Sơ Kiếm Tông xong đã che mặt chạy đi rồi, một sư huynh về gấp nói muốn phối hợp bay cho đoàn thẩm tra xem còn bị bọn họ liên tục xua tay ngăn lại.

Bọn họ nào có tư cách đến thẩm tra thần tiên và công thần cấp bậc cỡ này? Huống chi cũng không cần thẩm tra nữa, bọn họ vừa uống xong chén trà kia đã nhận được lệnh của cấp trên là dừng thẩm tra, Thái Sơ Kiếm Tông đã được cấp giấy thông hành trên không! Sau này Kiếm tu của Thái Sơ Kiếm Tông có thể tùy tiện ngự kiếm phi hành trong phạm vi toàn quốc, không cần báo cáo, muốn bay cứ bay!

Bọn họ xấu hổ không chịu nổi, thì ra cao thủ bọn họ từng muốn tìm kiếm lại là Tống Sư Yểu, bọn họ đúng là có mắt như mù, còn từ chối lời đề nghị giúp đỡ của Tống Sư Yểu nữa chứ. Nếu bọn họ không mang thành kiến với cô thì chắc đã có thể vãn hồi càng nhiều cho tình hình thành phố B rồi.

Nhờ Thái Sơ Kiếm Tông toàn lực khai thông nên chỉ tốn ba ngày, ác khí ở thành phố B đã được giải quyết tương đối. Chính phủ bắt đầu triển khai cứu viện toàn diện.

Đoạn video dần được lan truyền, tín đồ của Thái Sơ Kiếm Tông cũng tăng trưởng nhanh chóng. Tiên Minh có một trang web có thể thấy số lượng tín đồ của các môn phái ở dân gian. Vốn dĩ Thái Sơ Kiếm Tông xếp hạng gần chót bảng này, nhưng rồi chỉ mất mấy ngày đã nhanh chóng leo lên, tiến vào top mười.

Bên cạnh xếp hạng môn phái còn có xếp hạng cá nhân, mà xếp hạng của Tống Sư Yểu một đường tăng lên thẳng tắp, khí thế mạnh mẽ vọt đến hạng đầu tiên mới thôi.

Ở thời đại này, mọi người phải chịu uy hiếp từ đủ loại yêu ma quỷ quái, mua bùa bình an nhiều cỡ nào cũng vẫn chịu uy hiếp đến tính mạng ngay trong nhà mình. Vậy nên thật ra trong lòng mọi người đều không có cảm giác an toàn, sau đó càng ngày càng táo bạo, càng ngày càng chua ngoa cũng là vì thế. Dưới tình huống như vậy, tư thái bá đạo và mạnh bạo của Thái Sơ Kiếm Tông mang lại cho mọi người cảm giác an toàn rất lớn. Trong trận chiến với Quỷ vương, Tống Sư Yểu biểu hiện ra sự mạnh mẽ và chính nghĩa, quyết đoán lại sát phạt khiến toàn dân an tâm, sùng bái không thôi.

Không ai có thể ngăn cản Thái Sơ Kiếm Tông và Tống Sư Yểu quật khởi, các môn phái lớn tâm tình rất phức tạp, nhưng không thể không chấp nhận.

Một tuần sau, bởi vì chính phủ chứng thực nên mọi người trên mạng đã đổi xưng hô với Tống Sư Yểu thành khôi thủ chính đạo, khôi thủ* Tiên Minh. Hoàn toàn xứng đáng làm người đứng đầu trong toàn giới tu tiên.

(*: người đứng đầu)

Ba NPC người thật ở trong thế giới ảo nhìn thấy Tống Sư Yểu một đường đăng đỉnh thì á khẩu không nói nên lời. Xin hỏi dưới tình huống như thế này thì bọn họ còn làm gì được nữa? Làm gì cũng vô dụng, làm gì cũng sẽ bị người ta phun nước miếng dìm chết, làm gì cũng giống vai hề đang nhảy nhót. Thế nên bọn họ vào đây làm gì vậy? Vào cổ vũ Tống Sư Yểu à?

...

Trong phủ tổng thống.

Tống Sư Yểu ôm Kiến Tuyết dựa nghiêng vào bàn, cụp mi mắt xuống, trông như đang ngẩn người.

Dưới lớp vỏ bình tĩnh này, không ai biết trái tim cô đang nảy lên rất nhanh. Cô biết cô sắp được gặp anh rồi, sắp gặp được anh chó dữ đáng yêu nhất, trung thành nhất của cô.

Chỉ một lát sau, cô nghe được tiếng bánh xe lăn được đẩy nhanh như chớp. Cô ngước mắt nhìn qua, thấy một người đàn ông được cảnh vệ viên đẩy vào. Người này có mái tóc đen tuyền, gương mặt tuấn tú ôn hòa, đôi mắt rất đẹp, mang cảm giác u buồn hờ hững. Khóe môi hơi nhếch lên, tạo ra cảm giác rất thoải mái, rất dịu dàng.

Cực kỳ thân thiết.

Nhưng trong lòng Tống Sư Yểu lại toát ra một cảm giác rất kỳ quái. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh ta, lặng yên không phản ứng gì.

...

Thế giới thực.

Vương cung.

Quan nội vụ chợt phát hiện Quốc vương bệ hạ thoáng lộ ra chút cảm xúc. Ông kinh ngạc nhìn theo về phía người đàn ông ngồi trên xe lăn kia. Người này... có gì đặc biệt sao?

...

Thế giới ảo.

“Chào cô Tống. Tôi là Lâm Vãn Ngư.” Quốc sư lên tiếng, giọng nói rất êm tai, vừa trong trẻo lại vừa dịu dàng, có cảm giác chữa lành.

“Tôi biết anh, anh là Quốc sư. Bỏ qua thăm dò vô nghĩa đi, anh tìm tôi tới là muốn tôi đừng gia nhập Tiên Minh đúng không?” Tống Sư Yểu vào thẳng vấn đề.

Lâm Vãn Ngư sửng sốt, có hơi bất đắc dĩ cười nói: “Cô Tống thẳng thắn thật đấy, không hổ là Kiếm tu, không muốn vòng vo nhiều. Đúng là chúng tôi không hy vọng cô gia nhập Tiên Minh, chúng tôi biết, Tiên Minh nắm trong tay đa số quặng linh thạch, nhưng chính phủ cũng...”

“Được thôi.” Tống Sư Yểu cắt ngang lời anh ta.

Lâm Vãn Ngư sửng sốt.

Tiên Minh - liên minh người tu tiên, tên như ý nghĩa, chính là một thế lực liên kết giữa các môn phái tu tiên lớn. Sự tồn tại của thế lực này vẫn luôn mơ hồ ở vị trí đối nghịch với chính phủ. Nhưng có cái gọi là người mang vũ khí, sát ý tự sinh, những người tu tiên này nếu đã có năng lực vượt xa người thường như thế, chẳng lẽ thật sự không muốn làm những chuyện vượt khỏi sự khống chế của pháp luật hay sao?

May là người tu tiên còn chưa mạnh đến mức có thể sở hữu cơ thể kim cương bất hoại, chống lại được bom đạn gì gì đó. Bởi vậy pháp luật mới có thể khống chế bọn họ, không cho phép bọn họ muốn làm gì thì làm ở xã hội này, khiến nền văn minh suy thoái.

Nhưng dù vậy, tính chất nhất định của xã hội khiến cho một khi độ tin cậy của chính phủ giảm xuống thì Tiên Minh sẽ có được năng lực đối kháng với chính phủ. Bởi vậy, chính phủ sẽ mượn sức một vài đại sư không môn không phái. Nhưng số lượng này rất ít, bởi vì Tiên Minh nắm trong tay vài linh mạch liền.

Xã hội hiện đại thiếu thốn linh lực, nhưng linh lực là cốt lõi của người tu tiên, linh mạch sản xuất ra linh thạch ẩn chứa linh khí, bởi vậy bọn họ có thể dựa vào linh thạch để bổ sung linh khí. Mà Tiên Minh nắm giữ linh mạch và linh thạch sẽ chỉ chia sẻ cho các thành viên của Tiên Minh. Cũng vì muốn mua được linh thạch nên rất nhiều người tu tiên đều gia nhập Tiên Minh.

Còn một điều nữa là nếu bạn không gia nhập Tiên Minh thì các môn phái trong Tiên Minh cũng sẽ xa lánh bạn, càng không dẫn bạn theo tham gia đủ loại hoạt động nữa.

Ban đầu Kiếm tông vừa nghèo vừa yếu nên Tiên Minh không đưa ra lời mời gia nhập, mà Kiếm tông cũng không muốn gia nhập, bởi vì nghèo quá, không mua nổi linh thạch, dù mua được cũng là lãng phí tiền.

Nhiều năm như vậy qua đi, chính phủ cũng tìm được một hai linh mạch, số linh thạch khai thác được chất lượng không cao lắm, nhưng số lượng nhiều, mà cũng chỉ cung ứng thoải mái cho các đại sư thuộc phe phái chính phủ được thôi. Khi bọn họ biết Tống Sư Yểu và Thái Sơ Kiếm Tông không thuộc Tiên Minh thì lập tức sinh ra tâm tư mời chào. Vậy nên mới công khai video chiến đấu của cô, đẩy cô lên ngôi vị người đứng đầu giới tu tiên cũng là vì lấy lòng.

Tống Sư Yểu nói: “Tôi không cần linh thạch, tín đồ của Thái Sơ Kiếm Tông sẽ ngày càng nhiều, số lượng linh khí sinh ra cũng đủ để các sư huynh sư đệ trong tông môn tu luyện rồi. Huống chi phương pháp tu luyện của tông môn chúng tôi không giống các môn phái khác, không cần tham gia tọa đàm hội thảo gì đó của bọn họ. Vậy nên không gia nhập Tiên Minh cũng chẳng sao. Tôi chỉ có một điều kiện thôi.”

Lâm Vãn Ngư: “Mời cô nói.”

“Giao Giang Bạch Kỳ cho tôi ngay bây giờ.”

/Hơ chấm hỏi?/

/Kỳ Kỳ!/

/Thế giới này còn có Giang Bạch Kỳ? Thật không? Thật không?Trời ạ!/

/Ông trời của tôi ơi! CP tôi đu lại sống lại à?/

/A a a tuyến tình cảm mà tôi mong đợi sắp xuất hiện sao?/

Cái gì? Giang Bạch Kỳ? !

Ekip chương trình kinh ngạc nhìn nhau, không phải Giang Bạch Kỳ đã bị hệ thống chủ thu về rồi à? Không thể nào. Rõ ràng tập trước chính Giang Bạch Kỳ báo cho mọi người trong thế giới ảo biết sự thật về thế giới cơ mà. Giang Bạch Kỳ đứng mũi chịu sào, nên bị chủ hệ thống thu về rồi mới đúng!

“Chẳng lẽ có lỗi gì sao?”

“Có cần tìm anh K không?”

“Không hay lắm đâu, mấy lần rồi, anh K sẽ tức giận mất...”

Bọn họ đã tìm anh K vài lần, nhưng lần nào cũng không tra được trong hệ thống xuất hiện lỗi gì, Lương Kiều cũng không dám mặt dày đi tìm anh K nữa, anh ta không có giao tình với anh K như Đàm Uy.

Cứ xem tình hình thế nào trước đã vậy.

...

Thế giới ảo.

Lâm Vãn Ngư chợt siết tay nắm chặt tay vịn xe lăn, nhưng trên mặt lại không để lộ cảm xúc gì, vẫn là dáng vẻ dịu dàng u buồn như trước.

“Cô cũng có thù với nhà họ Giang sao?”

Tống Sư Yểu: “Có thù hay không đều không quan trọng. Giờ tôi là người đứng đầu chính đạo, theo lý là phải Giang Bạch Kỳ cho tôi.”

Lâm Vãn Ngư nhìn chằm chằm Tống Sư Yểu một lát rồi khẽ bật cười: “Đúng là có quy tắc này. Được rồi, vậy chúng ta cùng tới phái Huyền Linh đi.”

Tống Sư Yểu lạnh lùng gật đầu, nhấc chân đi ra ngoài.

Lâm Vãn Ngư nhìn bóng dáng cao ngạo, chính trực của Tống Sư Yểu, đáy mắt đen tối vô hạn.

...

Người chia thiện ác, người tu tiên cũng chia chính đạo và tà đạo. Trên đời này có rất nhiều phương thức tu luyện, cũng có người áp dụng phương pháp tà môn ma đạo tu luyện, đi đường tắt. Ví dụ như nhà họ Giang.

Ba mươi năm trước, vợ chồng nhà họ Giang chính là một đôi vợ chồng Quỷ tu. Việc Tu Quỷ không được chính phủ và Tiên Minh cho phép, bởi nó liên quan đến vấn đề luân thường đạo đức. Ai lại muốn hồn phách người thân bị cầm đi tu luyện mà không được xuống địa phủ nhập luân hồi, đầu thai lần nữa chứ? Huống chi sau đó hai vợ chồng bọn họ còn tẩu hỏa nhập ma, câu sinh hồn đến để tu luyện.

Cái gọi là sinh hồn, chính là linh hồn của người còn sống.

Ban đầu bọn họ lén làm Quỷ tu, mọi người rất khó phát hiện, nhưng bọn họ vừa bị tẩu hỏa nhập ma như vậy thì chuyện này lập tức trở nên rúng động. Người tu tiên phát hiện ra bọn họ, chính phủ và Tiên Minh triển khai đuổi bắt và truy nã bọn họ. Mà vợ chồng họ Giang cũng không buông tay chịu trói mà ngược lại càng thêm làm càn câu sinh hồn khắp nơi để tu luyện, hại chết cả ngàn vạn người, gây phẫn nộ và thù hận cho nhân dân cả nước.

Cuối cùng nhờ Tiên Minh và chính phủ liên hợp bao vây diệt trừ, vợ chồng nhà họ Giang cuối cùng không thể phản kháng, tự bạo bỏ mình.

Mà bọn họ chết như vậy không thể khiến mọi người tiêu tan thù hận. Sau đó bọn họ phát hiện vợ chồng họ để lại một đứa nhỏ hai tuổi, cũng chính là Giang Bạch Kỳ. Lần này, cuối cùng mọi người cũng tìm được chỗ phát tiết, vô số màn công kích chửi rủa đánh úp về phía đứa bé hai tuổi kia.

Mọi người có một niềm tin cực kỳ vững chắc, rằng Giang Bạch Kỳ đã chịu ảnh hưởng của ba mẹ, sau này chắc chắn cũng là kẻ giết người như ma, yêu cầu quyết không để đứa bé này xuất hiện trong xã hội, nếu không bọn họ không ai có thể ngủ an giấc.

Đứa bé này phải chuộc tội vì ba mẹ mình.

Lại thêm thể chất của Giang Bạch Kỳ đặc thù, vậy nên cuối cùng Giang Bạch Kỳ bị giam cầm.

Tống Sư Yểu một mực chờ Giang Bạch Kỳ xuất hiện ở bên cạnh mình, nhưng lâu quá rồi, cô đã khoa trương như vậy rồi mà anh lại chậm chạp không có động tĩnh gì. Cô không khỏi sinh nghi có phải anh gặp chuyện gì ngoài ý muốn không. Sau khi thử nhập “Giang Bạch Kỳ” lên mạng tìm kiếm thì thấy được tin tức tội nghiệt của vợ chồng họ Giang ba mươi năm trước.

Thì ra không phải anh không xuất hiện, mà là không thể xuất hiện. Từ lúc hai tuổi anh đã đánh mất tự do, bị nhốt vào lồng sắt, không thấy được bất cứ ánh sáng nào bên ngoài, cũng không biết sự tồn tại của cô.

Cô muốn cứu Giang Bạch Kỳ ra ngoài thì cách duy nhất là trở thành người đứng đầu chính đạo, trở thành người canh chừng Giang Bạch Kỳ.

...

Chính phủ phái máy bay riêng đưa Tống Sư Yểu và Lâm Vãn Ngư đến phái Huyền Linh.

Người của phái Huyền Linh nhận được tin này, toàn phái chấn động không thôi. Mà lúc này Tằng Xán mới biết được, thì ra trong phái Huyền Linh giam giữ Giang Bạch Kỳ à?

Giang Bạch Kỳ? Không phải chứ? Boss siêu cấp của hai tập trước, người đùa giỡn ekip chương trình xoay vòng vòng, chó dữ bên người Tống Sư Yểu cắn người cực mạnh cực đáng sợ kia á?

Đậu má, mau mang người đi a a a em sợ!

“Không thể để Tống Sư Yểu đưa Giang Bạch Kỳ đi được!”

Tằng Xán lại nghe ông ba trong thế giới ảo này của mình nói vậy.

Các trưởng lão khác gật đầu liên tục: “Mộ Lăng Vương khiến phái Huyền Linh chúng ta hao tổn nghiêm trọng, hiện giờ chúng ta rất cần Giang Bạch Kỳ, không thể để cô ta đưa Giang Bạch Kỳ đi được.”

“Nhưng bọn họ đang trên đường tới rồi.”

Chưởng môn phái Huyền Linh cắn răng: “Dời nó đi đi, cứ nói là nó chạy rồi! Tuy như vậy sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến tín ngưỡng môn phái ta nhưng linh lực Giang Bạch Kỳ có thể tạo ra còn nhiều hơn của tín đồ. Chờ thực lực chúng ta tăng lên, đương nhiên sẽ có thêm tín đồ mới...”

Lời này của Chưởng môn được mọi người ủng hộ.

Tằng Xán hơi tò mò tình huống bây giờ của Giang Bạch Kỳ là thế nào. Vậy nên bèn đi theo tới nơi giam giữ Giang Bạch Kỳ. Anh ta là thiếu tông chủ, muốn đi đâu cũng được.

Giang Bạch Kỳ bị nhốt tại ngay cạnh “Giếng Ác Khí” của phái Huyền Linh.

Cái gọi là Giếng Ác Khí chính là lợi dụng trận pháp có khả năng hấp dẫn ác khí, dẫn ác khí tới miệng giếng sâu dần dần lắng đọng, cứ vậy là hình thành Giếng Ác Khí.

Chính phủ cũng sẽ chế tạo Giếng Ác Khí ở nhiều nơi trên quốc gia, mượn cách này để khống chế ác khí tùy ý lan truyền khắp nơi trong không khí dẫn tới bệnh truyền nhiễm, ảnh hưởng đến sức khỏe của dân chúng. Sau đó còn phải nghĩ cách tinh lọc sạch ác khí trong giếng nữa.

Ác khí không phải thứ tốt, ai cũng sợ thứ này. Nói như vậy, trên đời này không có môn phái nào nhàn rỗi không có việc gì lại đi đào Giếng Ác Khí cả, trừ khi có tác dụng gì lớn.

Tằng Xán vừa tiến vào sơn động này đã cảm thấy một cơn lạnh buốt xương không giống bình thường, cơn lạnh này tỏa ra từ miệng Giếng Ác Khí kia.

“Này... Giang... Giang Bạch Kỳ đâu?” Tằng Xán không thấy người.

“Ở bên đó.” Người phụ trách canh giữ hôm nay đáp lời.

Tằng Xán nhìn theo hướng đối phương chỉ, thấy trên miệng giếng có một xích sắt thả vuông góc xuống phía dưới, xích sắt nối với vài bánh răng. Giờ bánh răng trượt lên, xích sắt cũng được cuốn lên tới, lộ ra một cái lồng sắt. Trong lồng sắt có một người, cổ, cổ tay và cổ chân người này đều bị còng sắt còng lại, cơ thể gầy trơ như củi cuộn tròn một góc.

Tằng Xán chợt cảm thấy lạnh run cả người, tóc gáy dựng ngược.

Đó là Giang Bạch Kỳ, vậy nên vừa rồi Giang Bạch Kỳ bị bỏ vào Giếng Ác Khí chứa đầy ác khí nồng đậm à? Anh ta đứng xa vậy còn thấy lạnh băng âm u, mà Giang Bạch Kỳ lại bị ngâm trực tiếp vào bên trong ư?

Khán giả chương trình phán xét trực tiếp đã biết ác khí là thứ gì, đáng sợ nhường nào, vậy nên toàn bộ fans CP đều nổ tung rồi. Bọn họ không chịu được khi thấy Giang Bạch Kỳ bị tra tấn như vậy.

Nhưng chuyện không dừng ở đây. Tằng Xán thấy một sư thúc bị thương đi qua, vươn tay ôm lấy đầu Giang Bạch Kỳ như hấp thu cái gì đó từ người anh, sau đó gương mặt tái nhợt của sư thúc dần trở nên hồng hào, vẻ mặt thoải mái hưởng thụ.

Ông ta hấp thu xong lập tức nói: “Mau ra tay đi, giấu nó ra sau núi ấy.” Vì để phòng ngừa nên sau núi cũng đào một Giếng Ác Khí, sau khi Giang Bạch Kỳ đi qua cũng có thể lập tức “làm nhiệm vụ”.

/A a a, Yểu Yểu mau tới đây đi, Hạt Bụi Nhỏ bị người ta bắt nạt này!/

/Lũ người không biết xấu hổ này! Đê tiện vô liêm sỉ bỉ ổi hèn mọn a a a! Danh môn chính phái cái gì chứ? Tức chết tôi rồi. Yểu Yểu mau tới đi!/

/Fans CP phẫn nộ! Rất phẫn nộ!/

/Nhanh lên đi a a a, nhất định phải đến kịp nha! Tuyệt đối đừng để Kỳ Kỳ bị mang đi!/

/Đệch đệch đệch đệch đệch con mẹ nó chứ ¥##@... *&.../

...

Lúc này, Tống Sư Yểu và Lâm Vãn Ngư đã gần đến cửa phái Huyền Linh rồi.

Bọn họ đang di dời Giang Bạch Kỳ, đương nhiên phải kéo dài thời gian, người phụ trách tiếp đãi chính là Tần Mân.

Tần Mân mỉm cười muốn bắt tay Tống Sư Yểu: “Sư Yểu còn nhớ tôi chứ? Tôi là Tần Mân này, lúc trước chúng ta cùng nhau gia nhập phái Huyền Linh đấy. Tôi còn nhớ lúc đó cô nắm lấy thạch thí nghiệm mà vẫn không có phản ứng gì cơ. Tôi còn cho rằng thiên linh căn của cô chết rồi chứ. Không ngờ cô cũng có à.”

Cô ta ăn nói ấn ỷ, lông mày Lâm Vãn Ngư hơi động đậy, nhìn về phía Tống Sư Yểu.

Tống Sư Yểu nâng kiếm đẩy tay cô ta ra: “Tôi bị bệnh sạch sẽ, cũng không đến đây nhận người thân thích. Giang Bạch Kỳ ở đâu? Giờ tôi cần dẫn người đi.”

“Giang Bạch Kỳ ở nơi giam giữ, đừng nóng vội chứ. Cô đường xa đến đây, dù sao cũng phải uống chén trà đã. Uống trà xong sẽ dẫn cô đi tìm Giang Bạch Kỳ.”

“Không cần.” Tống Sư Yểu vòng qua cô ta, tự mình đi thẳng vào trong.

Tần Mân lập tức chắn trước mặt cô: “Vội làm gì vậy, sư phụ và các trưởng lão bị thương ở mộ Lăng Vương nên không thể tiếp đãi cô và Quốc sư tiên sinh. Bọn họ dặn tôi tiếp đãi hai người cho cẩn thận. Nếu bọn họ biết tôi không cho cô lấy một chén trà thì sẽ trách cứ tôi mất.”

/Đậu má! Mẹ nào lòi ra đây? Cút cút cút!/

/Đừng để ý cô ta a a a! Mau vào đi, tôi cuống chết mất thôi/

/Con ả rác rưởi dám cản đường CP của bà. Mau tránh ra cho bà a a a!/

/Cuống muốn chết, cuống muốn chết, cuống muốn chết!/

Tống Sư Yểu nhìn chằm chằm Tần Mân, đôi mắt đen láy trong trẻo lạnh như băng, tựa như nhìn thấu được cô ta vậy. Tần Mân bắt đầu căng thẳng bất an, vẻ mặt cũng cứng đờ.

Tống Sư Yểu nâng tay đẩy cô ta ra, bước nhanh về phía trước.

Tần Mân đuổi theo: “Sư Yểu! Được rồi, được rồi! Không uống trà thì không uống trà. Tôi dẫn cô đi tìm Giang Bạch Kỳ, cô có biết người ở đâu đâu.”

Phái Huyền Linh rất lớn, cô ta tùy tiện dẫn Tống Sư Yểu vòng tới vòng lui là có thể kéo dài thời gian. Hai tập trước đã chứng minh cho bọn họ, chỉ cần Giang Bạch Kỳ và Tống Sư Yểu hợp lại sẽ gây ra phản ứng dây chuyền khủng bố cỡ nào. Vậy nên tập này chắc chắn không thể để bọn họ ở bên nhau được. Tuyệt đối không thể để Tống Sư Yểu đưa Giang Bạch Kỳ đi!

“Không cần.” Tống Sư Yểu nhìn Tần Mân, đáy mắt đầy khinh miệt: “Kiếm của tôi có năng lực tự động truy tìm ác khí nồng đậm. Trong cơ thể Giang Bạch Kỳ chắc chắn đều là ác khí đúng không? Không phiền cô phải đưa, tôi tự đi được.”

Mặt Tần Mân cứng đờ. Các đệ tử vây xem vểnh tai nghe trộm thì đều hốt hoảng trong lòng.

Trước khi Tống Sư Yểu vòng qua Tàn Mân đi về phía trước thì bọn họ đã lao cả tới, chắn trước mặt Tống Sư Yểu.

“Tống Sư Yểu! Đừng tưởng rằng bây giờ cô nổi tiếng mà có thể không coi phái Huyền Linh ra gì!”

“Đúng vậy, nơi này là phái Huyền Linh, không phải Thái Sơ Kiếm Tông nhà cô mà cô muốn đi đâu thì đi. Không biết quy củ đến làm khách nhà người ta à?”

Lâm Vãn Ngư ngồi trên xe lăn nhìn cảnh này thì khẽ nhếch môi. Anh ta đã biết phái Huyền Linh sẽ không dễ dàng thả người mà. Đối mặt nhiều ngăn trở như vậy, Tống Sư Yểu sẽ làm thế nào đây?

“Quy củ?” Tống Sư Yểu khẽ nhếch mép, tựa như nghe thấy câu chuyện nực cười gì vậy: “Tôi cứ không tuân thủ quy củ phái Huyền Linh các người đấy, các người làm gì được tôi nào?”

“Tống Sư Yểu, cô đừng có ngông cuồng, phái Huyền Linh bọn tôi...”

“Keng!” Kiếm bén ra khỏi vỏ.

“Uỳnh...”

Mọi người quay phắt qua nhìn, chỉ thấy đỉnh núi sau phái Huyền Linh đã bị chém bay.

Đám đệ tử vừa đưa Giang Bạch Kỳ đến sau núi phái Huyền Linh, thấy ngọn núi vừa bị nổ kia thì suýt tè cả ra quần.

Lâm Vãn Ngư: “...”

Lâm Vãn Ngư: “!”

/A a a a a!/

/A a a tôi lại bị sự bảnh này làm rúng động rồi, cứu mạng! A a a!/

/Đây là sức mạnh của tình yêu đúng không? Đây là sức mạnh của tình yêu đúng không!/

/A a a a a!/

Người của phái Huyền Linh đều ngây ra tại chỗ nhìn về phía Tống Sư Yểu, vô thức lùi lại vài bước.

“Chờ tới khi nào các người có thể tiếp được một kiếm của tôi thì hẵng tới trước mặt tôi giảng quy củ nhé.” Tống Sư Yểu lạnh lùng nói dứt lời, Kiến Tuyết bay đến dưới chân, cô ngự kiếm bay lên, hướng thẳng tới sau núi mà đi. Người của phái Huyền Linh đều bị dọa cho choáng váng, ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn lên, nói cũng không nói ra lời.

“Chờ đã, cô Tống!” Đám trưởng bối vừa đê tiện nhưng lại muốn mặt mũi của phái Huyền Linh thấy đám đệ tử nhỏ tuổi không cản được thì mới tự mình đi ra.

“Cô Tống! Cô Tống!”

Nhưng bọn họ đã chậm một bước, Tống Sư Yểu chỉ từ trên cao cụp mắt liếc nhìn bọn họ, đáy mắt chớp sáng, tựa như ánh trăng lạnh băng trong lòng suối nơi khe núi, xinh đẹp mà cao ngạo.

Dưới ánh mặt trời, cô bá đạo mà chói mắt, vầng sáng bao quanh tựa như ngọn lửa nóng rực, ngay cả ánh mặt trời đằng sau cũng mất đi ánh sáng, cô mới là kẻ thiêu cháy lòng người.

Lâm Vãn Ngư nheo hai mắt lại, trái tim đập càng thêm kịch liệt. Nhưng nghĩ đến thái độ bắt buộc của cô đối với Giang Bạch Kỳ, nhịp tim lại dần vững vàng trở lại, đáy mắt phẳng lặng không chút phập phồng, thậm chí không phản xạ lại chút ánh sáng nào, chỉ có một khoảng tối tăm nồng đậm.

Trong thế giới thực, Quốc vương quan sát đến vẻ mặt Lâm Vãn Ngư trong màn ảnh ngay trước khi Tống Sư Yểu rời đi, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên vẻ trào phúng.



TYT & Lavender team
Chương kế tiếp