Cái Quỳ Này Tôi Nhận

Chương 88
Tần Mân tức gần chết, nhìn sang phía Lâm Vãn Ngư: “Quốc sư đại nhân, anh nhìn cô ta đi! Vênh váo quá rồi đấy! Coi pháp luật là gì chứ? Đây là tự ý phá hoại tài sản của người khác đó?”

Trên mặt Lâm Vãn Ngư nở nụ cười ôn hòa: “Các cô có thể bảo Thái Sơ Kiếm Tông bồi thường tiền.”

Tần Mân nhìn Lâm Vãn Ngư, sắc mặt hơi đỏ lên, NPC này, trông cũng đẹp quá đi mất!

“Có lời gì mà không nói hẳn hoi được chứ? Cô ta không nghĩ tới mình làm như vậy rồi, về sau Thái Sơ Kiếm Tông còn gia nhập Tiên Minh thế nào được nữa? Sau này đối diện với mọi người như thế nào đây?” Một trưởng lão tức giận nói: “Trẻ con đúng là trẻ con, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế chút nào!”

Lâm Vãn Ngư cười nói: “Còn không phải trẻ con sao? Mới có mười tám tuổi, lại là thiên tài như vậy, chắc chắn những người khác đều nâng niu cô ấy, e là cả đời này cũng không cần phải hiểu đối nhân xử thế như thế nào đâu. Đúng là khiến người ta ngưỡng mộ.”

Lâm Vãn Ngư nói như vậy, sắc mặt của người phái Huyền Linh càng thêm khó coi, lời này quá nhói lòng, vô cùng khó chịu.

Con mẹ nó, ngưỡng mộ đố kỵ chết mất.

...

Tống Sư Yểu đạp trên Kiến Tuyết, rất nhanh đã tìm thấy Giang Bạch Kỳ ở ngọn núi phía sau phái Huyền Linh.

Đệ tử phái Huyền Linh mang Giang Bạch Kỳ rời đi vốn đã bị đỉnh núi đột nhiên nổ tung dọa cho choáng váng rồi. Nhìn thấy Tống Sư Yểu tới thì lập tức mất đi năng lực phản khác, vứt lại Giang Bạch Kỳ rồi bỏ chạy.

Tằng Xán vốn dĩ cũng ở đây, nhìn thấy Tống Sư Yểu thì vô thức che thận mình lại rồi chạy theo. Sắc mặt trắng bệch, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Mọi người thấy Tằng Xán như vậy thì cười gần chết, xem ra anh ta vẫn còn ám ảnh tâm lý với Tống Sư Yểu.

Tống Sư Yểu đáp xuống đất, nhìn Giang Bạch Kỳ ở trong lồng, rút kiếm ra chém xuống khóa, mở cái lồng ra.

“Giang Bạch Kỳ?” Tống Sư Yểu khom người xuống đẩy Giang Bạch Kỳ ra, nhưng thứ cô sờ được lại là khớp xương, không ngờ anh lại gầy tới mức da bọc xương, đang chìm vào trong hôn mê, chỉ có yết hầu phát ra tiếng lẩm bẩm yếu ớt mà đau khổ.

Trong lòng Tống Sư Yểu chợt dấy lên suy nghĩ tàn bạo khủng bố, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra chút nào, chém vài nhát là đã chém nát cả chiếc lồng này cùng với xiềng xích trên người Giang Bạch Kỳ, ngự kiếm mang anh rời đi. Nhưng khi Giang Bạch Kỳ tựa trên người cô, trong lòng cô lại có cảm giác kì lạ, không khỏi nhìn Giang Bạch Kỳ thêm vài cái.

Tống Sư Yểu đưa Giang Bạch Kỳ về trước thao trường của phái Huyền Linh, Lâm Vãn Ngư vẫn còn đang đợi cô, những trưởng lão của phái Huyền Linh cũng vẫn đợi ở đó với vẻ mặt khó coi.

Ở đây vẫn cần có Quốc sư làm việc tiếp theo, đó là làm chứng, xác nhận Tống Sư Yểu mang Giang Bạch Kỳ rời khỏi nơi này. Như vậy về sau có tình hình gì mới dễ xác định ai sẽ là người chịu trách nhiệm.

“Tiếp theo Giang Bạch Kỳ để tôi quán lý đi.” Tống Sư Yểu nói với Lâm Vãn Ngư.

Lâm Vãn Ngư mỉm cười gật đầu: “Vậy thì Giang Bạch Kỳ chính thức chuyển từ phái Huyền Linh sang tay cô nhé.”

Bên phái Huyền Linh vẫn còn muốn vớt vát lần cuối, Tần Mân nói: “Sư Yểu, cô không biết đấy thôi, Giang Bạch Kỳ không phải là người, rõ ràng là tà vật. Bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ trốn hoặc nổi điên khiến người khác bị thương. Người của Thái Sơ Kiếm Tông quá ít, cũng không có trận pháp gì, cô cũng không thể canh giữ anh ta mãi được có đúng không? Chi bằng để lại ở phái Huyền Linh, chúng tôi sẽ theo dõi quản lý thay cô, cô có thể tới thăm anh ta bất cứ lúc nào?”

Tống Sư Yểu lười để ý tới Tần Mân, nhìn sang Lâm Vãn Ngư, cùng đi ra bên ngoài với anh ta.

Nhìn thấy tình hình này, biết rằng phái Huyền Linh không thể giữ Giang Bạch Kỳ ở lại được nữa, sắc mặt trưởng lão phái Huyền Linh vô cùng khó coi, nói với giọng điệu mỉa mai: “Hừ! Còn tưởng rằng người mới lên làm khôi thủ chính trực ngạo mạn như thế nào. Hóa ra cũng chỉ như vậy là cùng, gấp gáp tới như vậy, khiến hiện trường khó coi như thế này, quá vô tâm!”

Tống Sư Yểu cũng chẳng quay đầu lại: “Năm đó phái Huyền Linh nhận Giang Bạch Kỳ từ tay phái Thái Trân, chắc phái Thái Trân cũng đã từng nói những lời như trưởng lão nói nhỉ, không biết phái Huyền Linh có thể hiện ra tấm lòng gì không.”

Trưởng lão kia lập tức nghẹn họng không nói lên lời, những người khác vừa tức giận vừa xấu hổ, luyến tiếc Giang Bạch Kỳ, nhưng cũng không muốn tự rước lấy nhục thêm nữa.

Ai mà không muốn Giang Bạch Kỳ chứ? Tống Sư Yểu gấp gáp như vậy cũng có thể hiểu được, dù gì thì bọn họ cũng gấp gáp mà. Giang Bạch Kỳ là thịt Đường Tăng, ai cũng muốn ăn, thậm chí là không muốn chia cho người khác dù chỉ một miếng.

...

Được ngồi máy bay miễn phí, Tống Sư Yểu cũng đỡ phải tự mình bay, dù sao cũng phải tiêu hao linh lực.

Giang Bạch Kỳ vẫn luôn nằm trong trạng thái hôn mê, Tống Sư Yểu ôm Kiến Tuyết ngồi đối diện anh, luôn nhìn chằm chằm anh.

Lâm Vãn Ngư nhìn Tống Sư Yểu, chỉ cảm thấy vẻ mặt Tống Sư Yểu ngay thẳng nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy soi xét, chính khí nghiêm nghị. Trên người cô tỏa ra khí khái hào hùng, đẹp đẽ thanh cao sạch sẽ không thể xâm phạm, toàn thân như khắc lên hai từ “chính đạo” và “cương trực”.

Nhưng cô thực sự không giống với những người khác sao? Lâm Vãn Ngư cụp mắt xuống, che đi vẻ mỉa mai trong mắt, người nào chẳng giống người nào? Con người đều giống nhau cả thôi.

Lâm Vãn Ngư ngước mắt lên, trong mắt sớm đã không còn một chút cảm xúc nào nữa, anh ta mỉm cười: “Cô nôn nóng cần Giang Bạch Kỳ như vậy, có chuyện gấp gì sao? Sư môn của cô có người bị thương nặng à?”

Tống Sư Yểu quay đầu sang nhìn Lâm Vãn Ngư: “Không có chuyện gấp gì thì không được cần anh ấy à?”

Lâm Vãn Ngư sững sờ: “Tôi thấy cô sốt ruột lắm...”

“Có một cảm giác rất kì lạ, như vận mệnh xác định, có điều gì đó đang dẫn dắt tôi...” Tống Sư Yểu quay đầu lại nhìn Giang Bạch Kỳ, dùng Kiến Tuyết nâng cằm Giang Bạch Kỳ lên.

Cảm giác vỏ kiếm lạnh lẽo chạm vào da thịt khiến cả người Lâm Vãn Ngư căng chặt. Tống Sư Yểu nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt soi xét vừa bá đạo vừa lạnh lùng, khiến anh ta cảm thấy có hơi khó thở.

... Vì sao phải đánh giá khuôn mặt người đàn ông đó kĩ càng như vậy? Khuôn mặt bình thường kia chẳng thể khiến người khác nhớ nổi, có cái gì đẹp đâu.

Tống Sư Yểu không nhận ra sự bất thường của Lâm Vãn Ngư, vẫn dùng dùng vỏ kiếm nâng khuôn mặt Giang Bạch Kỳ lên, nhìn trái ngó phải, xác nhận là Giang Bạch Kỳ, khuôn mặt tái nhợt ngàn năm không đổi, sống mũi cao thẳng và bờ môi mỏng. Trừ việc quá gầy ra thì không có gì không ổn cả.

Nhưng đúng thật là có chỗ nào đó không ổn.

Không ổn ở đâu vậy chứ?

Tống Sư Yểu nhìn sang Lâm Vãn Ngư. Ánh mắt lướt qua bàn tay đang siết chặt lấy tay vịn xe lăn của anh ta.

“Hình như anh đang căng thẳng? Sợ tôi giết anh ấy à?” Tống Sư Yểu bỏ Kiến Tuyết xuống, hỏi.

Lâm Vãn Ngư nở nụ cười trách trời thương dân, đôi mắt xinh đẹp u buồn như chứa chút ánh sáng vụn vặt: “Cô biết đặc tính của Giang Bạch Kỳ, nếu như giết hắn ta, đúng thật là không tốt lắm, chính phủ và Tiên Minh đều sẽ có ý kiến. Đương nhiên, bây giờ cô là khôi thủ chính đạo, là người quản lý của hắn ta, cô muốn hắn ta sống hay muốn hắn ta chết đều được cả, chúng tôi cũng không làm gì được cô.”

Những môn phái tham gia bao vây tấn công ba mẹ của Giang Bạch Kỳ vào 30 năm trước đều biết cả. Thể chất của Giang Bạch Kỳ rất thần kì, không biết là vì gen đặc thù di truyền trời sinh của ba mẹ Quỷ tu hay là bị cha mẹ Quỷ tu cố ý thay đổi.

Người bình thường hấp thụ nhiều ác khí như vậy, chỉ có một con đường chết mà thôi. Nhưng sau khi ác khí xâm nhập vào cơ thể Giang Bạch Kỳ, trong cơ thể lại tự động sản sinh linh lực thanh tẩy ác khí trong cơ thể, hơn nữa ác khí xâm nhập vào cơ thể càng nhiều, linh lực được sinh ra lại càng nhiều hơn. Đã vậy, những linh lực này còn vô cùng thuần khiết, còn thuần khiết hơn cả linh lực trong linh thạch cao cấp nhất.

Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa Giang Bạch Kỳ là một cỗ máy chế tạo linh lực hình người dùng không bao giờ cạn. Chỉ cần ngâm anh ta trong giếng ác khí, để ác khí nồng nặc xâm nhập vào toàn thân anh ta, một lúc sau vớt ra, trong cơ thể anh ta sẽ tràn đầy linh lực thuần khiết, để bọn họ sử dụng!

Môn phái nào cũng muốn có được Giang Bạch Kỳ, bọn họ sẽ làm gì Giang Bạch Kỳ, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ cả, nhưng lại không nói ra điều đó, thậm chí tất cả mọi người đều muốn làm như vậy.

Có làm sao đâu? Ba mẹ anh ta hại chết nhiều người như vậy, anh ta phải đền tội thay ba mẹ, dùng chính bản thân để trợ giúp việc tu luyện của người tu tiên. Người tu tiên càng mạnh thì sẽ có lợi ích rất lớn đối với nhân dân và quốc gia, đây cũng coi như Giang Bạch Kỳ đang bồi thường vì ba mẹ anh ta đã làm quốc gia phải tổn thất.

Bởi vậy mỗi một khôi thủ chính đạo đều nôn nóng muốn nhận lấy Giang Bạch Kỳ từ tay người trước đó, giống như phái Huyền Linh muốn chơi chút trò mưu mô, kéo dài việc sang tay thậm chí là không để diễn ra việc sang tay. Thực ra mỗi một lần sang tay đều sẽ xảy ra chuyện kiểu này, thậm chí còn có môn phái vì vậy mà đánh nhau, Tiên Minh và chính phủ đứng ra hòa giải mới không khiến chuyện trở nên ầm ĩ quá.

Lần này Tống Sư Yểu có thể một mình dẫn Giang Bạch Kỳ đi từ trong tay phái Huyền Linh. Tính ra là vì cô quá mạnh, ở trước mặt cường giả tối cao, những âm mưu quỷ kế kia đều là con hổ giấy mà thôi.

Cho nên Lâm Vãn Ngư không bất ngờ khi Tống Sư Yểu vội vã muốn dẫn Giang Bạch Kỳ rời đi.

Tống Sư Yểu nhìn chằm chằm Lâm Vãn Ngư một lúc, bỗng nhiên hỏi: “Chân anh là sao vậy?”

Lâm Vãn Ngư sửng sốt mất một lát, sau đấy: “À, không có gì, trước đây lúc còn nhỏ bị ác khí xâm nhập vào cơ thể để lại di chứng. Quá lâu rồi, cũng không thanh tẩy được nữa.”

“Có thể quán dưỡng sinh của chúng tôi sẽ giúp được anh.” Tống Sư Yểu nói.

Lâm Vãn Ngư cười nói: “Đợi sau khi khai trương, tôi nhất định sẽ tới thử xem.”

Tống Sư Yểu gật đầu, ôm Kiến Tuyết ngồi dựa vào cửa sổ, nhắm mắt lại dưỡng thần, không nói gì nữa.

Lâm Vãn Ngư nhìn chăm chú Tống Sư Yểu, cô thực sự rất đẹp, hàng lông mi rất dài, làn da trắng nõn như sứ, mượt mà mềm mịt, không hề có một chút tỳ vết nào, không phủ phấn son nhưng bờ môi vẫn hồng hào như cánh hoa anh đào. Lúc này rất dịu dàng, không có tính công kích, nhưng khi cô mở mắt ra là sẽ để lộ ra ánh mắt sắc bén rực cháy mãnh liệt.

Trước đây anh ta không có định nghĩa về cái đẹp, bây giờ thì đã có rồi.

Tống Sư Yểu chính là hóa thân của cái đẹp, nhưng đáng tiếc…

Bỗng nhiên, Lâm Vãn Ngư quay đầu sang nhìn Giang Bạch Kỳ, đối diện với đôi mắt hơi hé ra của Giang Bạch Kỳ. Trong đôi mắt màu xám kia của Giang Bạch Kỳ lóe lên ánh sáng quỷ mị, khóe miệng hơi nhếch lên. Trong mắt Lâm Vãn Ngư bỗng xẹt qua vẻ cảnh cáo.

/!!! Kì lạ à nha??/

/Tôi hoa mắt hả? Ban nãy hình như ánh mắt Giang Bạch Kỳ là lạ??/

/Hả, tôi không nhìn thấy, cảm giác tồn tại của Hạt Bụi Nhỏ quá mỏng manh, anh ấy có mở mắt à?/

/Tôi nhìn thấy rồi! Quốc sư và Giang Bạch Kỳ nhìn nhau một cái, aaa chuyện gì vậy trời??/

/Bọn họ sẽ không hại Tống Sư Yểu đấy chứ?/

/Aaaa không thể nào/ Hạt Bụi Nhỏ của tôi siêu ngoan siêu Yểu Yểu luôn đó, làm sao có thể hại Yểu Yểu được!/

TYT & Lavender team
Chương kế tiếp