Cái Quỳ Này Tôi Nhận

Chương 91
Lâm Vãn Ngư không tài nào tin nổi, Thang Kiệt đã phái ra bao nhiêu soái ca, mỹ nam muôn hình muôn vẻ như vậy để quyến rũ mà Tống Sư Yểu lại không hề có chút phản ứng nào. Giang Bạch Kỳ? Sao có thể được?

Có phải Tống Sư Yểu đang trêu cợt anh không? Chắc chắn Tống Sư Yểu chỉ đang trên cợt anh thôi, hoặc có lẽ cô cảm thấy tà vật trước mắt mình quá nực cười, không tự biết thân biết phận chút nào cả, còn dám đến quyến rũ cô, buồn cười quá chừng, vì vậy nên mới chơi đùa cùng anh thôi.

Sắc mặt Lâm Vãn Ngư cực kỳ khó coi, bánh xe lăn quay tròn như sắp bay lên tới nơi, anh bắt đầu căm ghét đôi chân vô dụng này.

Anh gào thét ngăn cản, nhưng Giang Bạch Kỳ căn bản không để ý đến anh. Giang Bạch Kỳ nhìn chăm chú vào đôi mắt Tống Sư Yểu, trong đó tràn ngập sự mê hoặc, yết hầu anh trượt lên trượt xuống, hô hấp nóng rực.

Lâm Vãn Ngư có thể cảm nhận được hô hấp của Tống Sư Yểu đang phả lên mặt mình, ngón tay đang ấn trên môi anh giống như có điện, dòng điện tiến vào cơ thể anh, khiến cả người anh đều run rẩy. Cô cụp đôi mắt xinh đẹp nhìn anh chăm chú, ánh sáng trong mắt khiến người khác khó lòng thở nổi.

Ngón tay Tống Sư Yểu nhẹ nhàng sờ lên mặt Giang Bạch Kỳ, đến cả vành tai anh cũng bị cô nhẹ nhàng đụng vào.

Cảnh tượng mờ ám kiều diễm này đã sớm khiến khán giả của chương trình xét quên mất bây giờ Giang Bạch Kỳ bất thường thế nào, trong lòng chỉ có một suy nghĩ muốn điên cuồng gáy lên.

Hôn đi a a a a a mau mau hôn lên đi a a a a!

Họ hận không thể hóa thành “ấn đầu đảng”, muốn ấn đầu Tống Sư Yểu xuống, để môi lưỡi hai người điên cuồng quấn lấy nhau.

Động tác của Tống Sư Yểu quá chậm chạp, “Giang Bạch Kỳ” nhịn không nổi nữa, hắn ta tự thăm dò tiến lại gần cô, nhưng Tống Sư Yểu lại hơi lùi về phía sau trốn mất, tay cô trượt theo hai gò má, nhẹ nhàng khoác lên cổ hắn ta, nắm lấy hắn ta, cảm nhận được dòng máu nóng hôi hổi đang chạy dưới mạch máu.

Cái cổ yếu ớt mẫn cảm vô cùng bị người khác khống chế, hô hấp Lâm Vãn Ngư bỗng chốc đã hơi mất khống chế.

Giang Bạch Kỳ vươn tay kéo tay cô xuống dưới, đặt trên lồng ngực gầy yếu đang lõa lồ trong không khí, rồi lại sáp tới gần cô.

Lần này Tống Sư Yểu không động đậy, cánh cửa lại đột ngột bị tông mở, nhưng bốn cánh môi đã chạm vào nhau rồi.

“Bành” một tiếng, âm thanh rất lớn, bầu không khí kiều diễm nóng bỏng trong phòng đột ngột bị đánh nát.

Cảm xúc khi môi chạm môi khiến Lâm Vãn Ngư ngây ngốc tại chỗ. Cái gì? Anh đã vô ý chạm vào môi cô rồi.

Nhưng cảm giác đó rất nhanh sau đó đã biến mất.

Tống Sư Yểu đứng dậy đi về phía cửa, sắc mặt Lâm Vãn Ngư xanh mét, trán phủ đầy mồ hôi mịn xuất hiện ở cửa, quản gia hoang mang khó hiểu đứng đằng sau anh.

Giang Bạch Kỳ nhìn Lâm Vãn Ngư, khóe môi hơi nhếch lên, vươn lưỡi liếm liếm cánh môi.

“Thế nào? Cảm giác hôn môi với phụ nữ thế nào? Aiz ya tôi thật tò mò quá đi, cảm giác hôn môi với khôi thủ chính đạo là như thế nào vậy ta?”

Lâm Vãn Ngư phục hồi lại tinh thần, đáy mắt lập tức xuất hiện sát ý.

“Cô Tống.” Lâm Vãn Ngư cố gắng áp chế cảm giác xúc động, cố gắng hết sức thả lỏng cơ đã cứng ngắt trên mặt mình, hỏi: “Hai người như vậy...?”

Tống Sư Yểu rụt lại cánh tay đang đặt trên lồng ngực Giang Bạch Kỳ, cô chậm rãi đứng thẳng người dậy rồi nói: “Không có gì đâu. Hình như Quốc sư rất vội vàng đến đây, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Xe lăn của Lâm Vãn Ngư trượt tới, anh nói: “Tôi nghĩ đến một số việc cần phải chú ý vẫn chưa kịp nói với cô, vì thế nên mới quay lại đây nhắc nhở cô một chút. Giang Bạch Kỳ là một tên yêu nghiệt, dù không ăn không uống cũng không chết, cũng rất biết cách mê hoặc lòng người, vì vậy khi đối xử với hắn ta không cần phải quá dịu dàng, cần phải đề cao cảnh giác gấp ngàn lần. Những xích sắt này là dùng linh thiết chế thành, có thể áp chế được năng lực mê hoặc lòng người của hắn ta, cô không nên cởi chúng ra thì tốt hơn đấy.”

“Tôi sẽ không bị anh ấy mê hoặc đâu.” Tống Sư Yểu nói xong liền đưa tay, nhẹ nhàng đặt trên đầu Giang Bạch Kỳ, còn vuốt ve hai cái.

Thế này mà còn không phải là bị mê hoặc sao? Nếu đây không phải là bị mê hoặc, vậy vừa rồi sao cô lại sờ hắn ta?

Nhưng anh không thể nói ra, nếu không sẽ bại lộ mất.

Lúc này Giang Bạch Kỳ lại được voi đòi tiên, hắn ta dựa lại gần Tống Sư Yểu, dán chặt vào trên eo cô như một chú chó nhỏ.

Ánh mắt Lâm Vãn Ngư nhìn Giang Bạch Kỳ gần như muốn tóe lửa.

“Đừng có quá đáng quá.”

“Sao lại thành quá đáng rồi? Nếu cô ấy bị tôi mê hoặc không phải là rất hay sao? Kế hoạch của cậu sẽ không còn chướng ngại vật cản đường nữa rồi.”

“Ngu xuẩn, sao cô ta có thể bị ông mê hoặc được, cô ta chỉ đang đùa giỡn với ông thôi.”

“Nếu như là đùa giỡn tôi thì đã không thật sự hôn xuống đâu nha, cậu cảm nhận được cô ấy hôn tôi rồi còn gì.”

Lâm Vãn Ngư nhất thời á khẩu không trả lời được, anh vô thức mím môi lại.

Tống Sư Yểu nhìn chằm chằm vẻ mặt của Lâm Vãn Ngư, trong đầu cô bỗng lóe lên một ít suy đoán, nhưng trên mặt lại hoàn toàn không thể hiện ra điều gì. Cô vươn tay nắm chặt tay Giang Bạch Kỳ rồi nói: “Tôi còn phải vội lên máy bay, bây giờ sẽ mang Giang Bạch Kỳ đi luôn.”

“Cô Tống!” Tay Lâm Vãn Ngư nắm chặt tay vịn xe lăn, nói: “Tôi khuyên cô không cần phải thân thiết với hắn ta quá thì tốt hơn, hay là cô đã bị hắn ta mê hoặc rồi.”

“Bây giờ tôi là người trông giữ Giang Bạch Kỳ, tôi đối xử với anh ấy thế nào là chuyện của tôi, thậm chí muốn chém muốn giết anh ấy cũng đều được, không phải anh đã nói thế sao? Quốc sư khoa chân múa tay như thế, lẽ nào là đang muốn tranh đoạt quyền quản lý với tôi à?” Tống Sư Yểu mặt không cảm xúc nói tiếp: “Tôi nghĩ rằng với năng lực của mình, không cần phải dùng đến linh thiết mới có thể áp chế được anh ấy.”

Giang Bạch Kỳ nắm tay Tống Sư Yểu, núp người trốn sau lưng cô, khi nhìn về phía Lâm Vãn Ngư, trên mặt xuất hiện nụ cười đắc ý.

Lâm Vãn Ngư siết chặt nắm đấm, anh nhìn bàn tay Tống Sư Yểu đang nắm tay Giang Bạch Kỳ, trong lòng nghĩ về sự bảo vệ hết lòng của Tống Sư Yểu đối với hắn ta mà vừa tức vừa sốt ruột, hận không thể giết chết Giang Bạch Kỳ ngay tức khắc. Bất kể thế nào anh cũng không thể ngờ được Tống Sư Yểu lại bị Giang Bạch Kỳ mê hoặc! Có phải cô ta điên rồi không? Không, hoặc là nói thật ra đây cũng là mưu kế của cô ta chăng? Khiến mình nghĩ rằng cô ta thật sự đã bị mê hoặc rồi, chính là tương kế tựu kế sao?

Tận mắt nhìn Tống Sư Yểu nắm tay Giang Bạch Kỳ rời khỏi phủ Quốc sư, Lâm Vãn Ngư cố dằn cảm xúc xuống, anh chạy theo, lại khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng thân thiết nói với cô: “Cô Tống, đã sắp đến buổi trưa rồi, chi bằng ở lại phủ Quốc sư dùng bữa trưa đi, cũng để tôi làm tròn trách nhiệm của người làm chủ.”

“Không cần đâu, tôi phải lên máy bay.”

“Tôi có thể giúp cô sắp xếp máy bay chuyên dụng, sẽ không trễ thời gian cô quay về đâu.”

“Được thôi.” Tống Sư Yểu đồng ý.

Quản gia vội vàng đi sắp xếp, Lâm Vãn Ngư thở phào nhẹ nhõm, anh lấy một tấm bùa màu vàng ra từ trong túi gấm trong túi áo mình, đưa cho Tống Sư Yểu: “Đây là bùa bình an mà tôi vẽ, tặng cho cô.”

Tống Sư Yểu một tay nắm tay Giang Bạch Kỳ, một tay nhận lấy tấm bùa: “Cảm ơn.”

Đây là bùa trừ tà, hiệu lực rất mạnh. Tống Sư Yểu đã bị Giang Bạch Kỳ mê hoặc rồi, sau khi cầm bùa này có lẽ sẽ loại trừ được ma chướng, để cô tỉnh táo trở lại.

Giang Bạch Kỳ nhìn thấy tấm bùa trừ tà đó, sắc mặt trở nên khó coi.

Nhưng tấm bùa đó khi nằm trên tay Tống Sư Yểu cứ như bị hỏng luôn rồi, căn bản không hề có chút tác dụng nào cả, Tống Sư Yểu vẫn nắm tay Giang Bạch Kỳ, bữa trưa vẫn dẫn hắn ta tới bàn cơm, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho hắn ta, một khôi thủ chính đạo chính trực, nghiêm nghị không dung một hạt bụi, giết yêu trừ ma chưa từng nương tay lại dịu dàng nói:

“Ăn nhiều một chút.”

“Ăn cái này đi.”

“Anh gầy quá.”

Trong lòng Lâm Vãn Ngư thầm nghĩ, quả nhiên là cô ta đang cố ý.

Giang Bạch Kỳ cũng bắt đầu nghi ngờ, Tống Sư Yểu không phải bị anh ta mê hoặc sao? Hắn ta vẫn hiểu rất rõ bản thân mình có năng lực đến đâu, mị thuật của hắn ta không thể nào chống đỡ được bùa trừ tà của nhà họ Lâm. Vậy nên, lẽ nào thật sự là như Lâm Vãn Ngư nghĩ sao, Tống Sư Yểu đang tương kế tựu kế?

Vậy thì xong đời rồi, Tống Sư Yểu phải có lòng tham đến đâu, muốn có được thứ gì từ cơ thể này mà đường đường một khôi thủ chính đạo lại đi hy sinh sắc đẹp của mình để lá mặt lá trái với anh ta chứ? Nhưng nhìn có vẻ cô không phải loại người gian trá như thế mà.

Ăn trưa xong, Lâm Vãn Ngư giữ Tống Sư Yểu lại, mời cô đến bảo tàng của nhà họ Lâm, tham quan những bảo vật mà nhà họ Lâm sưu tầm được.

Lâm Vãn Ngư thấy thái độ của cô đối với Giang Bạch Kỳ vẫn không hề có chút thay đổi nào, bàn tay đang nắm tay Giang Bạch Kỳ căn bản chưa từng buông lỏng bèn nói: “Những thứ đang đặt ở đây là bảo vật nhà họ Lâm chúng tôi đã thu thập qua nhiều thế hệ, mỗi một món đều là thần khí trừ tà trấn trạch, bởi vậy khi ở trong căn phòng này, bất cứ tà thuật mê hoặc lòng người gì cũng đều sẽ mất đi hiệu lực.”

Tống Sư Yểu gật đầu nói: “Đều là những thứ tôi đã nhìn thấy ở thư phòng, cái này chính là Tử Kinh lưu ly trản đúng không.”

“Không sai.” Giọng Lâm Vãn Ngư đầy tính ám chỉ: “Đứng dưới nó, bất kì mê chướng gì đều sẽ biến mất.”

Nhưng Tống Sư Yểu vẫn không hề thay đổi thái độ với Giang Bạch Kỳ.

Lâm Vãn Ngư nhìn theo bóng lưng Tống Sư Yểu dắt tay Giang Bạch Kỳ rời đi, đáy lòng dấy nên cảm giác thất vọng, quả nhiên cô ta và những kẻ gọi là danh môn chính phái kia đều như nhau, đều là một loại người cả.

Vì sao mình lại phải cảm thấy thất vọng? Không phải mình đã sớm biết rồi hay sao?

...

Tống Sư Yểu được đưa lên máy bay, chuyên cơ đã được chuẩn bị sẵn sàng, trước khi máy bay cất cánh vài giây, trong lòng cô âm thầm đếm ngược.

Ba, hai, một.

“Cô Tống.” Lâm Vãn Ngư được tiếp viên hàng không đẩy tới, anh cười mỉm nhìn Tống Sư Yểu, nói: “Quán dưỡng sinh của mọi người cũng đã sắp đi vào hoạt động rồi, vừa hay bây giờ tôi không có việc gì làm, tôi nghĩ chi bằng thuận đường quay về cùng cô để trải nghiệm một chút luôn, sẽ không không được hoan nghênh đâu đúng chứ?”

Tống Sư Yểu khống chế khóe môi đang muốn nhếch lên của mình, mặt không cảm xúc gật đầu: “Đương nhiên là không, hoan nghênh.”

/Có phải Lâm Vãn Ngư thích Tống Sư Yểu rồi không?/

/Lại đến quấy rầy thế giới hai người của bọn họ nữa, người này phiền chết được!/

/Không biết tại sao, tôi cứ cảm thấy Lâm Vãn Ngư có cảm giác gì đó quen thuộc lắm/

/Yểu Yểu tỏa sáng như vậy, ai thích cô ấy cũng không có gì lạ hết, ngoại hình Lâm Vãn Ngư rất đẹp, đáng tiếc gu thẩm mỹ của Yểu Yểu nhà chúng tôi khác người, chỉ thích loại hình như Giang Bạch Kỳ thôi/

/Giang Bạch Kỳ trong tập này thật sự là Giang Bạch Kỳ trong hai tập trước sao? Mặc dù vẫn có ngoại hình khiến người khác không tài nào nhớ nổi, cảm giác tồn tại âm cực độ, nhưng so với hai tập trước thì cũng đã mạnh dạn hơn rồi đấy chứ, lại dám quyến rũ Tống Sư Yểu luôn rồi/

Tống Sư Yểu đã đoán được Lâm Vãn Ngư mới là Giang Bạch Kỳ, mỗi tập họ đều trưởng thành ở những hoàn cảnh sống khác nhau, tính cách và rất nhiều phản ứng khác không giống với trước kia cũng là chuyện thường tình, nhưng cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cảm giác Giang Bạch Kỳ đem lại cho cô cũng đều giống nhau.

Đó là cảm giác an toàn rất kỳ diệu, cô chỉ cần nhìn thấy anh là biết được người này sẽ vì mình mà đánh đổi tất cả, đây là người duy nhất cô có thể tin tưởng trên thế giới này.

Cô đã xác định Lâm Vãn Ngư mới là Giang Bạch Kỳ, cũng đã hiểu cảm giác như đúng mà lại sai của mình khi nhìn thấy Lâm Vãn Ngư và Giang Bạch Kỳ là vì sao rồi.

Không biết tại sao linh hồn của Giang Bạch Kỳ lại chạy vào trong cơ thể Lâm Vãn Ngư, cũng không biết thứ trong người Giang Bạch Kỳ là thứ gì, chính là bởi vì hồn xác tách rời nên cô mới có loại cảm giác lẫn lộn trước sau như thế.

Còn nữa, cô cũng phát hiện ra một chuyện rất thú vị.

Lúc Tống Sư Yểu chỉnh sửa tóc tai cho Giang Bạch Kỳ, đầu ngón tay cô sượt qua vành tai hắn ta, Giang Bạch Kỳ không có phản ứng gì, mà vành tai Lâm Vãn Ngư thì lại đỏ lên...

Đầu ngón tay Tống Sư Yểu nhẹ nhàng trượt xuống cánh tay Giang Bạch Kỳ, Giang Bạch Kỳ không có phản ứng gì, mà cơ bắp trên cánh tay Lâm Vãn Ngư lại căng cứng cả lên...

Lúc Tống Sư Yểu và Giang Bạch Kỳ mười ngón tay đan nhau, khóe môi Lâm Vãn Ngư trề xuống, sắc mặt cũng khó coi, nhưng tay lại vô thức làm ra động tác mười ngón đan nhau với cô...

Hình như toàn bộ động tác cô làm với Giang Bạch Kỳ, các giác quan đều sẽ phản hồi lại trên người Lâm Vãn Ngư...

Ồ...

Tống Sư Yểu che khuất nửa khuôn mặt.

Thú vị quá đấy.

Vậy có nghĩa là, A Kỳ của cô đã mất đi quyền không chế cơ thể rồi, nhưng cảm giác của cơ thể vẫn còn tồn tại, bảo sao lúc từ phủ Tổng thống chạy về sắc mặt anh lại khó coi đến mức đó, anh cũng có thể thông qua mắt của Giang Bạch Kỳ, nhìn thấy tất cả những gì Giang Bạch Kỳ thấy được.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù anh đã tách rời với cơ thể đã mất đi tự do của mình, nhưng Lâm Vãn Ngư vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn do bị danh môn chính phái tra tấn trong hai mươi mấy năm trời, anh cũng lãnh giáo được toàn bộ bộ mặt xấu xí khó coi của đám người gọi là danh môn chính phái kia, vì vậy anh không cách nào thả mặc cho mình tin tưởng cô cũng là chuyện bình thường.

Huống hồ gì cô cũng đã phát hiện rồi, bắt đầu từ tập một, chưa khi nào anh có tự tin rằng cô sẽ yêu anh.

Hàng lông mày Tống Sư Yểu hơi nhíu lại, đầu ngón tay cô khẽ gãi vào lòng bàn tay Giang Bạch Kỳ, cô thấy đầu ngón tay Lâm Vãn Ngư đang nhắm mắt nghỉ ngơi giả bộ như đang ngủ trước mặt không dằn được cũng cuộn lại, lông mi cũng hơi run rẩy.

Há...

Mặc dù rất đau lòng, nhưng anh thật sự đáng yêu chết được, thú vui tà ác của cô, sở thích tò mò đủ thứ của cô đều đã bị anh khơi dậy, cô rất muốn chọc anh.

Lâm Vãn Ngư có thể cảm nhận được tầm mắt của Tống Sư Yểu, anh không biết tại sao cô lại nhìn chằm chằm mình, cũng không rảnh đâu mà đi để ý, anh cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay, đầu ngón tay kia đang khẽ khàng gãi nhẹ vào anh, cơ thịt cả người anh đều căng cứng, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Rốt cuộc cô muốn gì từ anh? Đường đường là khôi thủ chính đạo, sao lại phải hi sinh mình đến nước này cơ chứ.

“Giang Bạch Kỳ” hoàn toàn không có năng lực cảm giác, vì thế nên không biết Tống Sư Yểu đã làm gì với mình, hắn ta không có cảm giác gì với những động tác trêu chọc đầy mờ ám của cô cả, nhưng hắn ta nghe được thắc mắc được phát ra từ sâu trong linh hồn Lâm Vãn Ngư.

“Có lẽ cô ta thích cơ thể này của cậu?”

“Ha.”

“Cũng đúng, cơ thể này của cậu bình thường không có gì thú vị, một khuôn mặt khiến người khác không tài nào nhớ nổi, bị nhốt lại trong lồng sắt rồi mà người ta vẫn phải xác nhận hết lần này đến lần khác, nghi ngờ không biết có phải cậu đã biến mất trong không khí luôn rồi không. Loại cảm giác tồn tại có cũng như không thần kỳ này, có lẽ đến cả việc vẻ ngoài của cậu trông thế nào Tống Sư Yểu cũng không nhớ, sao có thể thích cậu được. Vậy thì có thể xác định rồi, cô ta muốn tương kế tựu kế, sử dụng mỹ nhân kế ngược lại, muốn cậu cam tâm tình nguyện dâng trái tim lên, hoặc chính là cô ta thích... thích tôi.”

Lâm Vãn Ngư: ... Sắc mặt xanh mét. Anh tình nguyện tin rằng Tống Sư Yểu muốn lừa lấy trái tim của anh còn hơn!

TYT & Lavender team
Chương kế tiếp