Cái Quỳ Này Tôi Nhận

Chương 90
“Quốc sư, làm sao vậy?” Tổng thống hỏi.

Lâm Vãn Ngư lắc đầu, đặt quân cờ màu đen xuống: “Không sao.”

Tổng thống nói tiếp chủ đề ban nãy: “Tống Sư Yểu vẫn chưa tới đón người, cậu để ông Khâu dùng Giang Bạch Kỳ một chút đi, ông ấy là có công rất lớn với mộ Lăng Vương, phải chữa khỏi cho ông ấy.”

Lâm Vãn Ngư: “Đã cho ông ta rất nhiều linh thạch rồi.”

“Không phải nói là 1000 linh thạch cũng không thể so được bằng trong cơ thể Giang Bạch Kỳ sản sinh ra một lần à? Người nhà họ Khâu cầu tới tận cửa rồi.”

“Không được, tôi đã đồng ý với cô Tống rồi.”

“Chắc cô ấy sẽ không để ý đâu.”

Động tác của Lâm Vãn Ngư khựng lại, sau đấy nói: “Có để ý hay không là chuyện của cô ấy, tôi phải tuân thủ lời hứa của mình.”

“Được được được, đợi Tống Sư Yểu tới đón người rồi để người nhà họ Khâu tự mình tới xin vậy.” Tổng thống lắc đầu, bất lực nói.

Lâm Vãn Ngư không nói gì.

Tổng thống suy nghĩ rồi lại nói: “Tôi cảm thấy chắc cô ấy không giống mấy môn phái ích kỷ khác đâu, độc chiếm Giang Bạch Kỳ đâu rồi không nỡ để người khác sử dụng dù chỉ một chút nào.”

Sử dụng? Khóe miệng Lâm Vãn Ngư hơi run lên, chậm rãi đặt quân cờ trong tay lên bàn cờ, đáy mắt tràn đầy vẻ u ám.

...

Trên cổ Giang Bạch Kỳ có một chiếc vòng, nối liền với dây xích, hai chân và hai tay cũng bị xích lại. Nhưng bởi dây xích có độ dài, cho nên anh có thể đi lại trong phòng với phạm vi nhất định, còn có thể ngủ trên giường.

Lúc này Giang Bạch Kỳ đang nằm bò trên giường, nhìn thấy Tống Sư Yểu đi vào, trông anh vẫn rất yếu ớt, đôi mắt cũng mệt mỏi hé ra.

Anh chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt xám xịt căng thẳng nhìn cô.

“Cô chính là người trông coi mới của tôi à?” Anh hỏi, giọng nói trầm khàn, là giọng nói mà Tống Sư Yểu quen thuộc.

Nhưng, vừa nói đã cảm thấy điều không ổn.

Tống Sư Yểu đi tới trước mặt anh: “Xem ra Lâm Vãn Ngư đã nói với anh rồi.”

Giang Bạch Kỳ gật đầu, đáy mắt có chút cảnh giác: “Cô, cô muốn lấy linh khí của tôi à? Tôi không hấp thụ nhiều ác khí lắm, cho nên bây giờ chỉ có một chút thôi.”

“Tôi không cần linh khí của anh.” Tống Sư Yểu cảm nhận được Kiến Tuyết khẽ run lên, chỉ có ác khí rất nhiều mới có thể khiến cô có phản ứng, cũng có nghĩa là trong cơ thể Giang Bạch Kỳ chắc hẳn có rất nhiều ác khí.

Tuy Giang Bạch Kỳ có thể chuyển hóa linh lực để thanh tẩy ác khí, nhưng mỗi lần chuyển hóa xong, cơ thể còn chưa kịp sử dụng đã bị người khác hút mất. Bởi vậy ác khí xâm nhập vào cốt tủy và lục phủ ngũ tạng anh, trầm vào mỗi một ngóc ngách trong cơ thể. Tích từ ngày này sang ngày khác, không biết đã tích tụ bao nhiêu, thậm chí đã không còn là thứ mà linh lực có thể thanh tẩy được nữa.

Chắc anh sẽ rất đau.

Tống Sư Yểu suy nghĩ, từ từ rút Kiến Tuyết ra.

Bắp thịt trên người Giang Bạch Kỳ căng chặt, cơ thể lùi về sau. Lẽ nào cô ấy muốn giết mình sao?

Đôi mắt Lâm Vãn Ngư hơi trầm xuống, tiếp tục chậm rãi đặt quân cờ màu đen xuống bàn cờ, khóe miệng khẽ cong lên vẻ trào phúng.

Chuyện thế này không phải là bình thường sao? Không phải đã đoán được ngay từ đâu rồi à, cô ấy muốn có anh ta, nếu như không phải vì để ý tới linh lực của anh ta, không vì các sư huynh đệ, vậy thì chỉ có một khả năng thôi, đó là giết chết anh ta.

Những nhân sĩ chính đạo đều như nhau cả, Tống Sư Yểu cũng vậy. Trong mắt cô ta không chứa nổi một hạt cát, cho dù không có thù với anh ta thì có lẽ cũng không vừa mắt những những nhân sĩ chính phái khác lấy lý do đường hoàng chính đáng để làm những chuyện tà ác. Cho nên cô ấy thân là khôi thủ chính đạo, cô ấy sẽ giết anh ta, để chính đạo có dáng vẻ nên có của chính đạo cũng không biết chừng.

/??? Thế này là sao vậy??/

/Yểu Yểu, chị muốn làm gì Hạt Bụi Nhỏ vậy??/

/Fans CP toang rồi, bầu không khí giữa Yểu Yểu và Kỳ Kỳ ở tập này cứ kỳ kỳ thế nào ấy!/

/Đúng đúng đúng/

Kiếm quang lóe lên, Tống Sư Yểu cầm kiếm chém về phía Giang Bạch Kỳ.

Dây xích phát ra tiếng va chạm, Giang Bạch Kỳ vô thức giơ hai cánh tay lên che.

Lâm Vãn Ngư nhắm mắt lại, ngón tay nắm quân cờ bỗng siết chặt.

Kiếm khí lạnh lẽo ập tới, tóc Giang Bạch Kỳ bị thổi lên, cảm thấy kiếm khí kia xuyên qua cơ thể mình, anh sững sờ, mở bừng hai mắt ra.

Anh cảm thấy ác khí còn lại trong cơ thể bị kiếm khí kia “giết chết” một chút. Hàn khí trong cơ thể biết mất đi một chút, cả người dễ chịu hơn một chút.

Tống Sư Yểu lại vung thêm vài cái, kiếm khí xuyên qua cơ thể anh, ác khí ngoan cố bị giết chết từng chút một. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Lâm Vãn Ngư lại cảm thấy kiếm khí kia rất dịu dàng, nhẹ nhàng xuyên qua cơ thể mình như đang an ủi.

Lâm Vãn Ngư sững sờ, cô ta đang làm gì vậy? Không phải là muốn giết chết hắn ta sao?

Giang Bạch Kỳ buông tay xuống, đôi mắt xám trợn trừng, hoang mang nhìn Tống Sư Yểu.

“Cảm thấy đỡ hơn chưa?” Tống Sư Yểu đút lại Kiến Tuyết vào vỏ rồi hỏi anh anh.

“Vì sao cô lại?”

“Vì sao cái gì?”

“Tôi tưởng cô muốn giết tôi.”

“Vì sao tôi phải giết anh?” Tống Sư Yểu thản nhiên hỏi.

Giang Bạch Kỳ sững sờ: “Bởi vì tôi là người nhà họ Giang.”

Khóe miệng Tống Sư Yểu hơi cong lên ý cười, cả khuôn mặt lập tức như núi băng tan chảy, trở nên ôn hòa: “Anh đang khinh thường tôi đấy à?”

Nhịp tim Lâm Vãn Ngư đập như trống dồn, nhưng sau đó lập tức nhớ ra những nhân sĩ chính đạo kia lừa người như thế nào, ánh mắt lại trầm xuống.

Không, nhưng người này giỏi nhất là giả vờ, có lẽ Tống Sư Yểu cũng chỉ giả vờ tốt hơn thôi, nếu như không phải có ý đồ khác, vậy vì sao cô ta lại cố gắng muốn cướp hắn ta từ phái Huyền Linh ta? Từ lúc hai tuổi hắn ta đã bị nhốt lại, chưa từng có cơ hội gặp mặt Tống Sư Yểu, cho dù có từng gặp mặt, Tống Sư Yểu cũng không có lý do gì đối xử với hắn ta với thái độ này cả. Chỉ là vì lương thiện sao? Tống Sư Yểu đối xử với những tà ma khác, chưa bao giờ có sự lương thiện cả, trong mắt cô không hề cho phép một chút tà ám nào.

Tống Sư Yểu buông Kiến Tuyết xuống, mở xích ở tay chân anh ra, vươn tay ra chạm vào chỗ cổ anh.

Cô vừa nghiêng người, mùi thơm trên cơ thể liền ập tới, ngón tay chạm vào nơi cổ mẫn cảm yếu ớt, thần kinh Lâm Vãn Ngư căng chặt, vô thức muốn né tránh. Nhưng không có tác dụng gì cả.

Tứ chi Giang Bạch Kỳ có được tự do, đôi mắt lập tức trở nên u ám, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô.

Ánh mắt Lâm Vãn Ngư thay đổi, cảm giác được anh định làm gì, lập tức nghiêm giọng quát: “Dừng tay!”

Tổng thống vừa hạ quân cờ ở đối diện bị dọa sợ, quân sờ suýt chút nữa thì bay mất: “Quốc sư?”

Lâm Vãn Ngư kìm nén cảm xúc, trong lòng cũng kinh ngạc trước phản ứng của mình: “... Không có gì.”

Trong phủ Quốc sư, hơi thở của Giang Bạch Kỳ trở nên nóng bỏng, ngẩng đầu lên để Tống Sư Yểu mở khóa cổ, nói bên tai cô: “Bắt đầu từ lúc hai tuổi, tôi vẫn luôn bị nhốt trong lồng, không biết giường là gì, cũng không biết ấm áp là gì, trên người cô tỏa ra mùi này, là ấm áp sao? Thơm quá...”

Trong giọng nói anh có chút kỳ lạ, khiến người ta nghe mà đầu óc bắt đầu choáng váng, như bị ma âm gì đó mê hoặc vậy.

Động tác của Tống Sư Yểu khẽ dừng lại, chiếc khóa nhỏ bé tính tế vang tiếng “lạch cạch”, đã được mở ra, cô giữ nguyên tư thế, nhìn sang Giang Bạch Kỳ.

Khoảng cách hai khuôn mặt rất gần, bốn mắt nhìn nhau, màu sắc trong đôi mắt Giang Bạch Kỳ hơi thay đổi, giống như lốc xoáy vậy.

Tống Sư Yểu nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, chậm rãi đứng dậy.

“Cảm ơn cô.” Anh nói: “Chưa từng có ai tốt với tôi như vậy, bọn họ chỉ dồn ác khí vào cơ thể tôi, cô là người đầu tiên giúp tôi loại trừ ác khí trong cơ thể...”

Anh mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng mạnh, đối với Giang Bạch Kỳ gầy yếu bây giờ thì hơi rộng, nút áo cũng không được cài cẩn thận. Khi anh nói, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, gồng về phía Tống Sư Yểu, để lộ ra lồng ngực mỏng manh nhưng lại mê hoặc tới kỳ lạ, ánh mắt mị hoặc, khí chất cả người đều thay đổi.

Khán giả chương trình phán xét đều hoang mang, hình như Giang Bạch Kỳ tập này cứ là lạ! Hạt Bụi Nhỏ của bọn họ, sao lại biết quyến rũ như vậy được??

Lương Kiều lại sáng mắt lên, trước đây anh ta còn thấy khó hiểu vì sao Giang Bạch Kỳ không bị hệ thống thu hồi mà lại xông ra. Bây giờ xem ra có lẽ Giang Bạch Kỳ này không phải là Giang Bạch Kỳ ở hai tập trước, có lẽ chỉ là cùng tên cùng họ thôi! Tuy tỉ lệ rất nhỏ, nhưng thế giới thực tế ảo cũng có NPC cùng tên cùng họ.

“Ông dừng tay cho tôi! Ông đang làm gì vậy! Thứ dơ bẩn xấu xí, ông không cảm thấy thẹn sao?”

“Vì sao cậu lại hung dữ thế? Không phải Thang Kiệt đã nói rồi sao? Nhược điểm của Tống Sư Yểu là sắc, nhỡ đâu tôi thành công thì sao?”

“Đồ ngu xuẩn, Thang Kiệt cho biết bao nhiêu người đi đều thất bại quay về, sao có thể bị cái loại như ông mê hoặc được, ông dừng tay cho tôi! Ông muốn khiến tôi bẽ mặt sao?”

“Cô ấy cũng đâu biết đây là cơ thể của cậu, bây giờ cậu là Quốc sư Lâm Vãn Ngư, cần gì phải kích động như vậy? Hay là cậu tự thấy xấu hổ à? Không phải cậu thích cô ấy sao? Thế không phải càng tốt à? Nhỡ đâu thành công, cơ thể này của cậu, tất cả cảm giác này cũng là của cậu, cậu cũng sẽ cảm nhận được. Lớn như vậy rồi mà còn chưa chạm vào phụ nữ, không biết làm có cảm giác gì đúng không.”

“Bốp!”

Trong phủ Tổng thống, đèn thủy tinh bỗng nổ mạnh vỡ vụ, đến cửa sổ chống đạn cũng nứt ra. Cảnh vệ giật mình lập tức xông vào, rồi lại thấy trong phòng không hề có phần tử khủng bố, chỉ có Tổng thống và Lâm Vãn Ngư.

Sắc mặt Lâm Vãn Ngư tái xanh, tức tới mức lồng ngực phập phồng kịch liệt. Tổng thống ôm đầu theo phản xạ có điều kiện để kính không bay vào đầu ông ta, trừng mắt há miệng nhìn Lâm Vãn Ngư: “Quốc sư? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ông ta chưa bao giờ thấy trên khuôn mặt đẹp đẽ dịu dàng tới than trời thương người kia của Quốc sư xuất hiện vẻ mặt khó coi như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy anh* nổi giận.

(*: Mấy chương trước có người sẽ tưởng edit bị nhầm tên phải hem? Không phải đâu, ý của tác giả hết đấy >.< Hack não suốt mấy chương rồi, giờ trả lại ngôi ba cho anh nhà nhennnn -))))))

“Xin lỗi, tôi cảm nhận được có một yêu tà không thể tha tội đang tác oai tác quái, cần phải đi xử lý trước đã.”

“Được được, mau đi đi, mau đi đi.” Tổng thống nghĩ thầm, chắc chắn là con yêu tà kia đang làm chuyện xấu xa kinh thiên động địa, nếu không thì Quốc sư cũng không tức giận như vậy.

Lâm Vãn Ngư buông tay ra, quân cờ trong lòng bàn tay đã nát thành bột phấn, rơi xuống đất. Anh điều khiển xe lăn quay người rời đi, lúc ngẩng đầu lên đôi mắt âm u khủng bố, anh phải giết nó, tuyệt đối phải giết nó!

“Dừng tay, có nghe thấy không, dừng tay!”

“Giang Bạch Kỳ” không hề quan tâm, bò một đường tới trước mặt Tống Sư Yểu. Tống Sư Yểu từ trên cao nhìn xuống, vô cảm nhìn anh.

Lâm Vãn Ngư nhìn vào đôi mắt soi xét của Tống Sư Yểu, càng hận bản thân vì sao ban nãy không lập tức về phủ Quốc sư, hận không thể thiên đao vạn quả hắn ta, quá mất mặt, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào đây chứ? Sẽ cảm thấy người trước mắt là tên không hề biết thân biết phận ư, có dáng vẻ bình thường như hạt bụi, có tư cách gì mà bày mỹ nhân kế với cô chứ?

Nhưng ngay sau đó, Lâm Vãn Ngư lập tức ngây dại.

Tống Sư Yểu giơ tay lên sờ lên gò má Giang Bạch Kỳ, xúc cảm ấm áp xuất hiện rõ ràng trên mặt anh, khiến da đầu anh tê dại. Sau đó ngón tay kia nhẹ nhàng lướt từ gò má tới bờ môi.

Cái, cái gì?

Không chỉ như vậy, Tống Sư Yểu giống như thực sự bị mê hoặc, cúi đầu xuống, mái tóc đen tuyền rơi xuống bên gò má anh, bờ môi khẽ khàng tiến sát lại gần anh.

TYT & Lavender team
Chương kế tiếp