Cái Quỳ Này Tôi Nhận

Chương 95
Tiên Vận Hội cứ cách hai năm sẽ tổ chức một lần, thanh thế rất lớn. Tin Thái Sơ Kiếm Tông cũng sẽ tham dự vừa tuôn ra, quả nhiên nhận được sự phản ứng nhiệt liệt xưa nay chưa từng có.

Địa điểm tổ chức Tiên Vận Hội là tại phái Huyền Linh, khi đó toàn bộ môn phái lớn đều sẽ tề tựu ở đó.

Thang Kiệt chạy đến Thái Sơ Kiếm Tông gặp Lâm Vãn Ngư.

“Chủ nhân, mọi chuyện đã chuẩn bị thỏa đáng. Dựa theo kế hoạch, tại Tiên Vận Hội sẽ đồng loạt diệt trừ những lão già vướng chân kia. Thương thế của họ lúc ở mộ Lăng Vương còn chưa lành lặn, đám hậu bối còn lại đều không đáng nhắc đến, muốn tiêu diệt họ vô cùng đơn giản.” Thang Kiệt nói với vẻ hung ác, sau đó lại hơi lo lắng: “Có điều Tống Sư Yểu và Thái Sơ Kiếm Tông là biến số lớn nhất trong thế hoạch của chúng ta, e rằng phải ra tay sớm hơn.”

Lúc trước làm kế hoạch, họ hoàn toàn không dự đoán được Thái Sơ Kiếm Tông sẽ đột nhiên vùng lên, hơn nữa còn vùng lên một cách triệt để như vậy. Nhất là Tống Sư Yểu, cô thật sự quá đáng sợ, có sự tồn tại của cô, e rằng kế hoạch của họ sẽ không dễ dàng thành công như mong đợi. Búp bê ác khí trước đó đều bị cô chém sạch.

Lâm Vãn Ngư đẩy xe lăn đi đến trước cửa sổ, Thang Kiệt đi theo sau lưng anh, không nhìn thấy ngón tay anh đang động đậy vì nóng ruột.

Thang Kiệt nói với vẻ rất tự nhiên: “Bây giờ ngài đang ở trong Thái Sơ Kiếm Tông, họ không hề đề phòng ngài, có phải ngài sẽ có cơ hội ra tay không?”

Lâm Vãn Ngư nhìn Thang Kiệt: “Ông muốn tôi làm trò gì?”

“Chủ nhân, gián điệp của chúng ta nhận được một tin tức.” Nói rồi, Thang Kiệt kề sát vào tai Lâm Vãn Ngư.

Lâm Vãn Ngư nhíu mày: “Vớ vẩn.”

“Thuộc hạ cũng cảm thấy vớ vẩn, nhưng hình như các môn phái đều chắc như đinh đóng cột, hơn nữa còn chuẩn bị ra tay ngay trên Tiên Vận Hội.”

“Ha, chính phái.” Lâm Vãn Ngư cười khẩy, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

“Đúng thế, đám danh môn chính phái đó làm chuyện dơ bẩn sau lưng có ít hơn bàng môn tà đạo bao nhiêu đâu, chẳng qua ngoài mặt giả vờ như trung trinh đạo nghĩa thôi. Nhưng nếu đây là sự thật thì cũng chỉ có ích đối với chúng ta chứ không ảnh hưởng gì. Khi đó có lẽ chủ nhân có thể đổ thêm dầu vào lửa.”

“Quốc sư.” Tiếng gọi của Tống Sư Yểu vang lên ngoài sân.

Lâm Vãn Ngư lập tức nhìn về phía Thang Kiệt, Thang Kiệt nhanh chóng xoay người rời đi.

Nhìn người đàn ông trung niên rời đi, Tống Sư Yểu quay đầu dẫn Giang Bạch Kỳ vào phòng.

Lâm Vãn Ngư đang pha trà trong hành lang, tư thái tao nhã, rũ mi mắt trông xinh đẹp động lòng người. Tống Sư Yểu ngồi xuống đối diện với anh: “Đi nhanh vậy à?”

“Ông ta đến đây để báo cáo một ít chuyện nhỏ cho tôi mà thôi.” Lâm Vãn Ngư mỉm cười đáp, đặt ly trà xanh biếc sóng sánh tới trước mặt Tống Sư Yểu, ánh mắt đảo qua Kiến Tuyết mà cô đặt ngay bên cạnh.

“Ừm.” Tống Sư Yểu đưa ly trà cho “Giang Bạch Kỳ” bên cạnh mình.

Hồ Ly làm bộ như ngoan ngoãn, bưng ly trà uống từ từ.

Tống Sư Yểu ngồi cách cơ thể đó rất gần, vô thức biểu hiện sự thân mật, đùi kề sát đùi, vai đụng vào vai. Nhìn một hồi, Lâm Vãn Ngư bỗng cảm thấy rất khó chịu rất bực bội. Cô ấy hoàn toàn không biết người mỗi đêm chung giường chung gối, làm những chuyện không thể để người khác biết với cô ấy là ai… Anh cũng không tài nào hiểu nổi Tống Sư Yểu thích cơ thể Giang Bạch Kỳ ở điểm nào, hoặc rõ ràng không phải là thích, mà là có mục đích khác.

Trong khoảng thời gian này, không biết bao nhiêu người của chính đạo mặt dày mày dạn tới đây mượn Giang Bạch Kỳ để dùng, từ Khưu đại sư cho tới Hà đại sư, có người còn tìm nhân vật lớn ra mặt làm thuyết khách, tất cả đều bị Tống Sư Yểu từ chối thẳng thừng. Mặc dù Tống Sư Yểu cũng mời họ tới quán dưỡng sinh, nhưng không chừng trong lòng những người kia vẫn còn khúc mắc, cảm thấy tiểu bối này quá khinh người, không nể mặt người khác chút nào.

Lâm Vãn Ngư ở bên cạnh nhìn, đôi khi sẽ cảm thấy cô thật lòng thích mình, mãi tới khi cảm thấy cơ thể đắm chìm không tự kiềm chế được mới khiến anh bừng tỉnh.

Cô có thể lập tức phát hiện ra Giang Bạch Kỳ đang ở đâu, nhưng không có nghĩa Giang Bạch Kỳ là đặc biệt đối với cô. Kiến Tuyết của cô vốn có thể phân biệt ác khí, ác khí trong cơ thể Giang Bạch Kỳ dù làm suốt một năm cũng không có khả năng tinh lọc hết. Chỉ cần có Kiến Tuyết, tìm được Giang Bạch Kỳ không phải là chuyện khó.

Lâm Vãn Ngư cụp mi mắt, nói: “Có vẻ cô đối xử với Giang Bạch Kỳ rất khác biệt nhỉ, không giống như chỉ đơn thuần trông chừng hắn ta.”

“Bị anh phát hiện rồi à?” Tống Sư Yểu không hề chột dạ.

“E rằng không chỉ mình tôi mà toàn bộ tông môn của cô đều nhận ra. Tôi không hiểu lắm, cô thích điểm nào ở hắn ta?” Người của Thái Sơ Kiếm Tông chỉ ngại không dám nói thôi, Nhị sư huynh của cô đã lạnh mặt với cơ thể Giang Bạch Kỳ từ rất lâu rồi.

“Chuyện này anh không cần biết.” Tống Sư Yểu đưa ly trà đã uống hết qua, dùng ánh mắt ra lệnh cho anh rót thêm.

Lâm Vãn Ngư lại rót thêm một ly cho cô: “Tôi hơi tò mò về Kiến Tuyết, có thể cho tôi mượn nó xem một chút được không?”

Tống Sư Yểu: “Không được, đây là mệnh kiếm của tôi, sao có thể tùy tiện đưa cho người khác xem?”

Lâm Vãn Ngư: “…”

Buổi tối, Giang Bạch Kỳ trở lại cơ thể thể của mình, hỏi Tống Sư Yểu có thể xem Kiến Tuyết được không?

Tống Sư Yểu: “Có gì mà không thể? Cứ xem thoải mái.”

“…” Sao lại tiêu chuẩn kép cỡ này? Cảm giác bực bội bỗng biến mất, chợt thấy ngọt ngào.

Fans CP cũng ngọt tới mức sắp khóc.

/Người khác làm gì cũng không được, còn Kỳ Kỳ muốn cái gì cũng được/

/Người tiêu chuẩn kép lừng lẫy khắp đế quốc ha ha ha ha/

Giang Bạch Kỳ kiểm tra kiếm của Tống Sư Yểu, phát hiện quả nhiên thanh kiếm này có điểm khác thường, nguyên liệu chế tạo trộn lẫn đá hấp linh đắt đỏ hiếm thấy, còn được khảm tuyệt kỹ độc môn của Khí tông, trận pháp kiểu hấp linh, chỉ cần đọc tên là biết tác dụng của nó. Thanh kiếm của Tống Sư Yểu sẽ tự động hấp thụ linh khí trong không khí, có thể nói là thần khí.

Liên tưởng tới điều khiến Tống Sư Yểu bị lên án suốt mười năm ở Thái Sơ Kiếm Tông chính là tiêu tiền như nước chảy, nhưng nếu số tiền đó được dùng để chế tạo thanh kiếm này cũng có thể hiểu được. Loại nguyên liệu này không có linh quặng, chỉ có thể tự tìm. Khí tông muốn nhận đơn đặt hàng này thì đương nhiên sẽ thu tiền rất đắt.

Đám danh môn chính đạo kia đang rắp tâm khiến Tống Sư Yểu bại lộ bộ mặt thật trước toàn thể nhân dân cả nước trên Tiên Vận Hội, vậy thì chúng sẽ nghĩ cách khiến Tống Sư Yểu mất đi Kiến Tuyết.

Nghĩ vậy, Giang Bạch Kỳ cau mày, một tia lệ khí lóe qua trong mắt. Đám người tự xưng là chính đạo này thật đáng chết.

Tống Sư Yểu vươn tay lấy thanh kiếm trên tay anh đặt sang một bên, kéo anh từ trên giường đứng dậy: “A Kỳ, chúng ta tắm cùng nhau đi.”

Vành tai Giang Bạch Kỳ lập tức đỏ bừng, hơi phản đối: “Cô đừng như vậy được không?”

Tống Sư Yểu nhíu mày, đôi mắt cong lên: “Sao vậy?”

“… Phóng túng dục vọng sẽ làm tổn thương thân thể.”

“… Ừm, anh nói cũng đúng.” Tống Sư Yểu cạn lời, gật đầu: “Vậy thì em tự đi tắm một mình.”

Nói rồi buông anh ra, tự đi vào phòng tắm.

Tống Sư Yểu dứt khoát như vậy lại khiến Giang Bạch Kỳ cảm thấy hụt hẫng. Một hồi lâu sau, anh đứng dậy lề mề đi tới, mở cửa phòng tắm vốn không khóa lại rồi lẻn vào.

Lại tiến vào thời gian bị che mờ màn hình.

Khán giả đã quen rồi. Đương nhiên cũng có người cho rằng Tống Sư Yểu và Giang Bạch Kỳ tiến triển quá nhanh, nhưng chuyện này cũng chẳng có gì là lạ, chính họ đã tự chắp ghép các tình tiết lại cho phù hợp với logic câu chuyện.

Trong tập này hoàn cảnh trưởng thành của Tống Sư Yểu khác hẳn, còn có thực lực cao cường. Thế giới này là thế giới kẻ mạnh là trên hết, tính cách của Tống Sư Yểu đương nhiên cũng trở nên thẳng thắn khí phách hơn hai tập trước, thích thì lấn tới luôn có gì sai đâu? Đừng nói là hoàn cảnh như trong thế giới thực tế ảo, ngay cả trong thế giới hiện thực, chưa bàn tới những người xinh đẹp giỏi giang như Tống Sư Yểu, chỉ riêng các phú bà giàu có coi trọng trai trẻ đẹp thôi, đầy người bỏ tiền ra ngủ với phi công ấy chứ.

Tống Sư Yểu còn si tình như vậy, chỉ yêu mỗi một mình Giang Bạch Kỳ, thật sự khiến người ta hâm mộ ghen ghét gần chết.

Họ nào biết Tống Sư Yểu cũng không bị mất trí nhớ, đối với cô mà nói, mình và Giang Bạch Kỳ đã yêu đương liên tục hai tập rồi. Lần này Giang Bạch Kỳ ở bên cạnh cô từ rất sớm, nếu như phải bắt đầu với anh từ giai đoạn mập mờ thì hơi khó, dù gì thiết lập tính cách của cô trong tập này cũng đặt ở đó, đi thẳng vào chủ đề luôn cũng không phải là chuyện gì đáng bất ngờ.

Không còn nhiều thời gian cho cô trong tập ba này nữa. Mấy lần khởi động lại đã lãng phí không ít thời gian, bây giờ thời gian livestream đã tiến vào giai đoạn nửa sau rồi.

Tống Sư Yểu tắt đèn, gác đầu lên cánh tay anh rồi chìm vào giấc ngủ.

Anh trở lại thân thể Lâm Vãn Ngư, áp chế linh hồn đang xao động, đặt mình trong căn phòng lạnh lẽo. Máu nóng dồn lên não của anh cũng dần dần nguội lạnh, cảm giác có lẽ mình thật sự được Tống Sư Yểu yêu thương sau khi phóng túng ý thức của mình đắm chìm lại bị anh phủ nhận.

Nếu linh căn của Tống Sư Yểu thật sự chết thì cô ấy muốn có trái tim của mình cũng hợp lý. Nếu có trái tim của mình, cô ấy sẽ thật sự trở thành người tu tiên.

Phỏng đoán này vừa xuất hiện, trái tim anh vừa cảm thấy hụt hẫng lại vừa kiên định. So với việc Tống Sư Yểu yêu mình vô điều kiện, dường như yêu mình có mục đích càng khiến anh cảm thấy an toàn hơn.

Giọng nói của Hồ Ly hơi yếu ớt: “Cậu về trễ hơn chút nữa thì tôi sẽ không áp chế cậu ta nổi nữa đâu”

Không áp chế được thì thôi…

Trong đầu anh bỗng toát ra ý nghĩ này. Dù sao chỉ cần trái tim anh vẫn còn đó, Tống Sư Yểu sẽ vẫn tiếp tục yêu anh. Nhưng sau đó anh lập tức tỉnh táo lại.

“Cậu đừng có lơ là làm hỏng việc vào thời điểm mấu chốt đấy nhé. Chúng ta đã mưu tính bao nhiêu năm rồi? Cậu ngẫm lại xem đám danh môn chính phái kia đã đối xử với cậu như thế nào?”

Lâm Vãn Ngư nhắm mắt lại, thù hận ùa vào lòng, siết chặt nắm đấm.



Hai ngày trước khi bắt đầu Tiên Vận Hội, các môn phái lớn tề tựu ở phái Huyền Linh, các phóng viên của những đài truyền hình lớn cũng lần lượt tiến vào, trên trời còn có máy bay trực thăng quay phim.

Khi Kiếm tu của Thái Sơ Kiếm Tông bay tới, toàn bộ ống kính đều đồng loạt chĩa về phía họ, có thể thấy được họ được chú ý tới mức nào. Nhưng không ai nhìn thấy Tống Sư Yểu nên rất nhiều người cảm thấy thất vọng.

“Yểu Thần không tới à?”

“Thực lực của cô ấy cỡ đó, những người khác đều không có tư cách thi đấu cùng lôi đài với cô ấy đâu.”

“Nhưng cũng có thể làm khán giả mà…”

“Không thấy cô ấy, đột nhiên mất hứng thú với Tiên Vận Hội lần này…”

May mà không lâu sau đó, họ đã thấy Tống Sư Yểu ngồi xe bus cùng những người khác tới nơi.

Tống Sư Yểu và Lâm Vãn Ngư vừa xuất hiện đã lập tức gợi ra sự chú ý của mọi người. Bức ảnh được đăng lên mạng, cư dân mạng lại bắt đầu ghép CP.

/Đây là một cặp CP thần tiên!/

/Đẹp đôi quáaaaaa!!!/

/Tôi thấy người nhà họ Tống có vẻ rất thích Quốc sư, có khi nào hai người đã âm thầm…/

Thực tế trong những bức ảnh đó cũng có Giang Bạch Kỳ, nhưng lại không có một cư dân mạng nào chú ý tới anh.

Lâm Vãn Ngư ngồi trên xe lăn, đọc những bình luận này, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ.

“Sư Yểu, tôi dẫn đường cho các cô.” Tần Mân nở nụ cười tươi tắn đi tới đón Tống Sư Yểu và Bối Gia Viện, cứ như đã quên mất lần trước gặp mặt Tống Sư Yểu đã khiến họ mất mặt như thế nào.

Đương nhiên Tống Sư Yểu cũng sẽ không nhắc tới chuyện đó. Bởi vì đại lão như cô không cần nhớ chuyện cỏn con như vậy.

Nhìn bóng lưng thẳng thắn ngạo mạn của Tống Sư Yểu, Tần Mân thầm nghĩ cô cứ chờ mà khóc đi!

Lâm Vãn Ngư ngẩng đầu lên thì phát hiện mình đã bị đẩy sang hướng khác, bị tách rời với Tống Sư Yểu: “Chuyện gì vậy?”

Đệ tử phái Huyền Linh dẫn đường hơi sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu: “Quốc sư, chúng tôi đang dẫn anh tới chỗ ở.”

“Cô Tống đâu?”

“Cô Tống được thu xếp ở khu vực ký túc xá của nữ quyến.”

Lâm Vãn Ngư không đáp lại.

Phái Huyền Linh dân cư đông đúc diện tích rộng lớn, mặc dù một đỉnh núi đã bị Tống Sư Yểu chém mất, nhưng vẫn đủ chỗ để chiêu đãi rất đông người tiến hành Tiên Vận Hội. Đương nhiên cũng là vì người tu tiên không đông lắm, không có đông khán giả như thế vận hội của người thường, cho nên không cần chuẩn bị địa điểm quá lớn.

Tống Sư Yểu và người nhà là Bối Gia Viện, còn có cả Giang Bạch Kỳ đương nhiên được thu xếp ở chung trong một viện. Bối Gia Viện phấn khởi đi vòng quanh Tống Sư Yểu: “Yểu Yểu, thì ra nơi này chính là thế giới của người tu tiên, thần kỳ thật đấy, cảm thấy không khí trong lành ghê, đầu óc rất tỉnh táo. Chị cũng là người tu tiên, chị có cảm giác gì?”

“Không có cảm giác gì.” Tống Sư Yểu đáp.

“Sao lại không có cảm giác nhỉ? À, em hiểu rồi, chị là thiên linh căn mà, đối với thiên tài mà nói mọi thứ đều là đương nhiên, cho nên mới không có cảm giác chứ gì.” Nói rồi, Bối Gia Viện quan sát vẻ mặt của Tống Sư Yểu.

Nhưng lại thấy vẻ mặt Tống Sư Yểu rất bình tĩnh, không có phản ứng gì.

Hai đêm trước khi bắt đầu Tiên Vận Hội, trong phái Huyền Linh vô cùng náo nhiệt, các môn phái ghé thăm trao đổi với nhau, chỉ có Thái Sơ Kiếm Tông là bị cô lập, không ai chơi chung với họ, ai bảo họ không gia nhập Tiên Minh.

Các sư huynh cũng rất có khí khái, liếc mắt khinh thường hết lần này tới lần khác, cứ làm như người khác thèm được chơi với họ lắm không bằng. Họ đạp kiếm bay tới bay lui trên trời, thậm chí bắt đầu chơi đá bóng trên không trung, khiến cư dân mạng liên tục gào thét sùng bái, mà các đệ tử môn phái khác đang cười đùa với nhau ở bên dưới bỗng cảm thấy cười hết nổi rồi.

Tại sao chứ? Tại sao sự chênh lệch giữa người tu tiên và người tu tiên lại lớn đến thế? Tại sao Kiếm tu có thể bay? Họ cũng… thật muốn gia nhập Thái Sơ Kiếm Tông làm Kiếm tuuuuu! Tiếc rằng môn phái mà họ đã gia nhập sẽ không xóa thụ ấn cho họ để họ gia nhập môn phái khác.

“Ê A Mao, trước kia cậu cũng thuộc Thái Sơ Kiếm Tông đúng không?” Bỗng nhiên có một đệ tử của phái Thái Chân hỏi một thanh niên đứng trong nhóm.

Những người khác đồng loạt nhìn sang, phát hiện là một trong những đệ tử nổi tiếng của phái Thái Chân, Mao Nguyên. Mao Nguyên diện mạo không kém, thiên phú cũng không tệ, có thể coi là đệ tử xuất sắc của phái Thái Chân. Thời nay các môn phái lớn đều sẽ quảng bá những đệ tử có ngoại hình đẹp, thực lực cũng coi như xuất sắc trong tông môn của mình, Mao Nguyên chính là một trong những đệ tử được quảng bá.

Bị mọi người chú ý, Mao Nguyên bỗng chốc vô cùng xấu hổ, trong lòng hiện lên một chút căm thù đối với sư huynh vừa rồi, cũng oán trách cả ba mẹ mình nữa.

Thì ra Mao Nguyên chính là đệ tử mà hồi trước Tống Sư Yểu vừa đi theo Đại sư huynh trở về tông môn thì phụ huynh đã tìm tới tận nơi gây chuyện, đòi tông môn xóa dấu ấn, còn yêu cầu bồi thường.

Vốn dĩ anh ta không cảm thấy mình rời khỏi Thái Sơ Kiếm Tông có uất ức gì. Gia nhập phái Thái Chân bao nhiêu năm, thỉnh thoảng nhớ tới Thái Sơ Kiếm Tông cũng sẽ cảm thấy may mà mình đã rời đi, không thì làm gì có ngày lành như hôm nay.

Nhưng nào ngờ Thái Sơ Kiếm Tông bỗng nhiên vùng lên, trở thành môn phái mà mặc dù các đệ tử của Tiên Minh không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng hâm mộ, vừa biết bay thực lực vừa cao cường, lấy sát trị sát, quả thực quá ngầu lòi!

Quá khứ của Mao Nguyên cũng bị lật lại, anh ta lập tức trở thành đối tượng bị mọi người mỉa mai. Trước kia người ta bảo anh ta thông minh, biết giảm thiểu thiệt hại kịp thời, phát hiện bị Thái Sơ Kiếm Tông lừa gạt thì lập tức bỏ chạy, bây giờ lại biến thành người có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, không có mệnh được hưởng sức mạnh kia.

Lúc này di động của anh ta vang lên, anh ta nhìn xem thì thấy là tin nhắn thoại mà mẹ gửi tới, bật lên thì thấy bà ta bảo anh ta thừa dịp này làm thân với Thái Sơ Kiếm Tông, xem xem có thể học trộm được thứ gì đó không.

Anh ta tức giận tắt màn hình di động. Nếu không phải tại họ nông cạn thì bây giờ mình cũng là một thành viên của Thái Sơ Kiếm Tông đang bay trên trời, khiến mọi người vô cùng hâm mộ!

Không lâu sau đó, một nhóm người khác cũng hối hận giống như Mao Nguyên đã đến, đó chính là những Kiếm tông khác. Thực lực của họ quá yếu, không có tư cách tham dự Tiên Vận Hội, chỉ tới để làm khán giả. Tiên Vận Hội chào đón tất cả người tu tiên chính đạo tới làm khán giả.

Lúc trước Thái Sơ Kiếm Tông có ý định dẫn dắt họ phi thăng với mình, chính họ không cần, còn trách Tống Sư Yểu quá huênh hoang khiến họ bị vạ lây, làm hại họ cũng bị mắng, bây giờ cuối cùng cũng biết khóc rồi.

Cuối cùng ký túc xá của Thái Sơ Kiếm Tông cũng trở nên náo nhiệt. Nhưng họ không dám quấy rầy Tống Sư Yểu, dù sao ai nấy cũng đều thấy rõ tính cách của Tống Sư Yểu rồi, chuyện đỉnh núi của phái Huyền Linh bị chém cũng đã lặng lẽ lan truyền ra ngoài, ai dám đi chọc đại lão này nữa?

Nhưng cũng có ngoại lệ, có mấy nữ Kiếm tu ghé thăm. Tống Sư Yểu không quan tâm, ở trong phòng chơi với Giang Bạch Kỳ, Bối Gia Viện chiêu đãi nhiệt tình, không lâu sau tiến vào phòng nói: “Yểu Yểu, chị vẫn nên ra ngoài gặp mọi người một lát đi, không thì họ sẽ bảo chúng ta quá ngạo mạn.”

“Chị không có tư cách ngạo mạn à?” Tống Sư Yểu cầm son môi thoa lên môi Giang Bạch Kỳ, gương mặt anh tràn ngập vẻ anh dũng hy sinh, Hồ Ly kêu anh trở về mà anh cũng không nghe.

“Cũng không phải là thế, nhưng đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, chị đi gặp đi, được không?”

Bối Gia Viện cứ lải nhải suốt, Tống Sư Yểu nhìn cô ta một lát rồi đứng dậy, dặn dò Giang Bạch Kỳ: “Anh ở đây chờ em, đừng đi lung tung.”

Tống Sư Yểu xoay người rời đi, lúc này Giang Bạch Kỳ mới đổi hồn với Hồ Ly.

Tống Sư Yểu không ra ngoài, thanh kiếm vẫn đang được gác trên giá. Bây giờ cô ra ngoài phòng khách gặp người khác, cũng không mang theo kiếm.

Bối Gia Viện vừa chậm rãi đi ra ngoài vừa nhìn chằm chằm thanh kiếm, hồi hộp tới mức nuốt nước miếng liên tục. Hồ Ly nhìn chằm chằm vào mắt Bối Gia Viện, bỗng ý thức được cô ta định làm gì, lập tức đứng dậy lướt qua Bối Gia Viện đuổi theo Tống Sư Yểu.

Bối Gia Viện cảm thấy một cơn gió thổi qua, nhìn lại thì mới thấy là Giang Bạch Kỳ cũng đi ra ngoài, lập tức đổi hướng chạy tới chỗ giá gác kiếm lấy Kiến Tuyết xuống.

“Rầm!” Không thể ngờ Kiến Tuyết thoạt nhìn tinh xảo nhẹ bẫng, lúc được Tống Sư Yểu nắm trong tay thoải mái như cầm một chiếc đũa, vậy mà lại nặng cỡ này, lập tức đập mạnh xuống sàn nhà, hai tay Bối Gia Viện suýt nữa bị gãy: “Ai u…”

Cô ta dứt khoát ngồi xuống đất, hai chân nâng vỏ kiếm, dồn sức rút Kiến Tuyết ra, lấy một chiếc bình nhỏ từ trong túi rồi rót chất lỏng nhìn như nước vào vỏ kiếm, sau đó mới cắm Kiến Tuyết vào trong vỏ.

Khán giả đã sớm biết Tiên Minh dự tính làm gì thông qua phòng livestream của Tằng Xán, cũng biết nguyên nhân khiến Tống Sư Yểu rõ ràng linh căn đã chết mà vẫn còn trở thành thiên tài, bây giờ đã bắt đầu cãi cọ. Có người cho rằng Tống Sư Yểu là kẻ lừa đảo, có người cảm thấy sao có thể gọi cô ấy là lừa đảo, người ta làm được tới nước này không phải dựa vào bản lĩnh của mình à?

/Không có kiếm là hết sức mạnh, thế mà là thiên tài gì? Chẳng phải là người chơi hệ đốt tiền à?/

/Lúc trước còn quỳ liếm Tống Sư Yểu, giờ thấy xấu hổ chưa?/

/Lúc trước fans Tống kiêu ngạo lắm, Yểu Yểu nhà tao trâu bò Yểu Yểu nhà tao vô địch thiên hạ, tao ọe ra/

/Ngồi chờ thời gian xấu hổ, tập này cô ta quá ngạo mạn, để tao xem bị lột trang bị rồi cô ta còn ngạo mạn kiểu gì/

/Người chơi hệ đốt tiền mua trang bị cũng không thể thay đổi sự thật nó là gà, Tống Sư Yểu có phải là người chơi hệ đốt tiền hay không chờ tới lúc đó chẳng phải sẽ biết, mặc dù lần này Tống Sư Yểu sắp sửa xong đời rồi, nhưng tôi khuyên đám fans với anti đừng cãi nhau trước, bị vả mặt chẳng lẽ còn ít à?/

/Tao lấy đầu tao ra thề, lần này Tống Sư Yểu còn có thể ngóc đầu lên được mới là lạ!/

Các fans của Tống Sư Yểu cũng rất sốt ruột. May mà vừa rồi chắc chắn Giang Bạch Kỳ phát hiện khác thường nên mới mau chóng chạy ra ngoài, chắc chắn là muốn báo cho Tống Sư Yểu biết chuyện này, nhắc nhở cô đề phòng đám người kia.

Lương Kiều cũng đang lo lắng, trong lòng còn trách Bối Gia Viện làm việc không ổn thỏa, rõ ràng biết Giang Bạch Kỳ ở đó mà chẳng cẩn thận gì cả.

Nhưng họ lại phát hiện Giang Bạch Kỳ chỉ đi đến bên cạnh Tống Sư Yểu chứ không nói gì. Họ nghĩ có lẽ là có người khác ở đó nên không tiện nói, chờ buổi tối chắc chắn sẽ nói, nhưng đến tối vẫn không thấy.

???

Tại sao?

Họ đần mặt ra.

Giang Bạch Kỳ vừa trở về thân thể của Lâm Vãn Ngư thì đã vội vàng áp chế linh hồn đang xao động trong thân thể, chưa phát hiện sự khác thường của Bối Gia Viện. Hồ Ly đã nhận ra, nhưng hắn ta không nói. Tống Sư Yểu là đá chặn đường của họ, Tiên Minh muốn tiêu diệt Tống Sư Yểu, họ phải đổ thêm dầu vào lửa mới đúng.

Tống Sư Yểu qua loa đối phó với người trong phòng khách rồi dẫn Hồ Ly trở về. Bối Gia Viện muốn xem thử Tống Sư Yểu có phát hiện điều gì khác thường hay không nên cũng đi theo.

“Yểu Yểu, lúc nãy chị đi ra ngoài không mang theo kiếm à?” Bối Gia Viện hỏi như thể mới nhận ra.

“Ừ.” Tống Sư Yểu đáp, quay đầu nhìn thoáng qua, khựng lại một lát.

Bối Gia Viện lập tức căng thẳng, chẳng lẽ bị phát hiện rồi?

Tống Sư Yểu tiến lại gần giá để kiếm, vươn tay lấy Kiến Tuyết xuống, nhìn vỏ kiếm.

Bối Gia Viện chạy lại nhìn, thầm nghĩ chẳng lẽ bị va đập một chút nên để lại dấu vết?

Không có, chẳng những không để lại dấu vết mà còn do nguyên liệu của Kiến Tuyết nên còn không dính một hạt bụi nào, Kiến Tuyết vẫn trông như mỹ nhân băng giá như trước kia.

“Sao vậy?” Bối Gia Viện căng thẳng hỏi. Tần Mân nói rồi, trong tình huống bình thường thì Tống Sư Yểu sẽ không phát hiện đâu.

“Không có gì, nó đẹp quá nên chị muốn ngắm một chút.” Dứt lời, Tống Sư Yểu rút Kiến Tuyết ra ngắm nghía, sau đó lại đút vào vỏ kiếm đặt lên giá, cứ như thể không phát hiện có gì khác thường.

Bối Gia Viện thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy thì em ra ngoài trước đây, hai người đi nghỉ sớm một chút.”

Bối Gia Viện xoay người đi ra ngoài, không phát hiện Tống Sư Yểu đang quay sang nhìn chằm chằm bóng lưng của mình, sau đó quay sang nhìn về phía Kiến Tuyết.

Cô khẽ nhếch môi cười. Bây giờ cả ba NPC người thật đều ở đây, họ có rất nhiều cơ hội chắp đầu với nhau. Xem ra cuối cùng họ cũng đã tìm được cơ hội lật đổ cô rồi.

TYT & Lavender team
Chương kế tiếp