Cái Quỳ Này Tôi Nhận

Chương 96
Ngày hôm sau, pháo hoa nổ tung trên bầu trời, biểu tượng cho sự bắt đầu của Tiên Vận Hội. Vô số cư dân mạng cũng bật máy tính ở trong nhà lên để xem phát sóng trực tiếp.

Tống Sư Yểu đang ngồi trên khán đài, các ống kính của các phương tiện truyền thông lớn liên tiếp chiếu lên trên người cô, làm nổi bật đến từng chỗ một. Đám cư dân mạng không thấy phiền phức chút nào, điên cuồng liếm láp. Đây là nhan sắc gì thế! Vấn đề là người sở hữu nhan sắc này lại còn mạnh như vậy! Thần tiên giáng trần sao! Người xem không cảm thấy phiền phức, cũng hy vọng có nhiều ống kính quay cận cảnh cô hơn nữa. Có không biết bao nhiêu người đến xem Tiên Vận Hội là vì Tống Sư Yểu.

Tần Mân và Tằng Xán đang ngồi cùng nhau, thấy cảnh tượng này, Tần Mân bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ cứ chờ mà xem, bây giờ cô bay càng cao thì rơi càng thảm hơn thôi.

Tằng Xán lại không kìm lòng được mà sờ lên bụng, cũng thấy không tự tin, bọn họ thật sự có thể thành công sao? Mà sẽ không bị Tống Sư Yểu tát bay nữa chứ? Uầy, hình như bụng hơi nhoi nhói, sau này diễn cảnh bị đâm thì có thể diễn giống thật hơn.

Tiên Vận Hội được chia thành mấy cửa ải, đầu tiên là vượt chướng ngại vật, ai chạy từ chân núi đến đỉnh núi trước tiên, rồi cắm cờ của môn phái mình lên trên đỉnh núi thì môn phái đó chính là người chiến thắng, cuối cùng là thi đấu võ đài.

Đối với hội thao của người tu tiên, người dự thi đương nhiên đều muốn thể hiện bản lĩnh xuất chúng của mình, không chỉ một mình lao lên mà còn phải nghĩ cách ngăn cản những người khác, có thể nói là sẽ rất đặc sắc.

Còn về chuyện nếu Thái Sơ Kiếm Tông dùng ngự kiếm phi hành thì thật sự quá gian lận, vì thế đã bị yêu cầu không được bay, không được bay thì không bay. Nhưng không có trận pháp nào là Kiếm tu không thể phá vỡ được. Một kiếm không được, vậy thì hai kiếm.

Trong các trận pháp của các môn phái lớn, bùa chú, bảo khí nhiều vô kể, khi người ta tính kế tới lui, Thái Sơ Kiếm Tông đã cho khán giả và bạn bè thưởng thức thế nào gọi là nhất kiếm phá vạn pháp, mạnh mẽ vượt qua cửa ải.

Nói chứ, thật sự có một cảm giác thoải mái khác lạ, bất kể quanh co, âm mưu quỷ kế như thế nào thì bố mày cũng sẽ tung một kiếm chém nát mày.

...

Khi sự chú ý của mọi người đổ dồn vào Tiên Vận Hội, những bóng đen giống như những âm hồn chạy tán loạn trong đêm tối, Thang Kiệt cho người đặt bảy con búp bê ác khí ở bảy chỗ khác nhau trên cả nước. Chỉ cần chờ mệnh lệnh của chủ nhân.

Lâm Vãn Ngư: “Chờ một chút đã.”

“Nếu chờ thêm nữa, Tiên Vận Hội sẽ kết thúc đó chủ nhân.” Thang Kiệt nói.

“Bây giờ vẫn chưa phải lúc tốt nhất đâu.”

Trong lòng Thang Kiệt vô cùng sốt ruột, nhưng không dám trái lời của chủ nhân. Dù sao mọi thứ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ cần có mệnh lệnh là có thể lập tức bắt đầu.

...

Vào ngày thứ ba của Tiên Vận Hội, cuộc thi đấu võ đài được mong đợi nhất bắt đầu.

Đêm trước khi bắt đầu, Tần Mân, Tằng Xán và Bối Gia Viện lại gặp nhau.

“Chị Viện, chị có chắc là cô ta vẫn chưa phát hiện ra thanh kiếm kia có vấn đề gì không?” Tằng Xán lo lắng hỏi.

Bối Gia Viện gật đầu.

Tần Mân nói: “Cô ta không thể nào phát hiện ra đâu. Ngược lại, thân kiếm hướng lên người của cô ta chính là để có thể phá hủy chức năng hấp thụ linh lực của thạch hấp linh. Chẳng lẽ cô ta vẫn có thể lấy ra một thanh kiếm khác nữa được sao? Sư phụ đã hỏi tìm Khí tông để nghe ngóng rồi, Tống Sư Yểu chỉ tìm bọn họ chế tạo một thanh kiếm, cũng không có dự bị gì.”

“Vậy ngày mai phải dựa vào cậu rồi.” Bối Gia Viện nói rồi liếc mắt nhìn Tằng Xán, nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt nhau, thật ra cô ta cũng không muốn làm gì Tống Sư Yểu, nhưng lại sợ bị mắng là ngồi mát ăn bát vàng.

Tần Mân: “Cứ chờ mà xem đi.”

Cô ta nói vô cùng chắc chắn, mong rằng ngày mai sẽ biểu hiện tốt một chút, Lương Kiều hứa rằng chỉ cần cô ta thể hiện tốt trong lúc này thì sẽ giới thiệu một công ty lớn để ký hợp đồng và giúp cô ta ra mắt. Vì để đạt được cơ hội này, cô ta chỉ có thể giẫm lên người của Tống Sư Yểu.

Các phái của Tiên Minh cũng đã chuẩn bị kỹ càng để hạ gục Tống Sư Yểu và Thái Sơ Kiếm Tông vào ngày này. Cái bánh kem lớn như vậy, một môn phái có tám trăm năm phế vật như Thái Sơ Kiếm Tông lại đột nhiên vùng lên, còn cướp đi một miếng lớn như thế, không coi ai ra gì, kiêu ngạo tự đại, còn cả Giang Bạch Kỳ nữa, nếu không động thủ thì đâu còn chỗ cho bọn họ đặt chân nữa?

Trời đã sáng lên, vào chín giờ sáng, cuộc thi đấu võ đài bắt đầu.

Tần Mân là người ra sân đầu tiên, nhưng lại không có đối thủ.

“Mọi người, hôm nay, tôi muốn vạch trần một lời nói dối trước bàn dân thiên hạ!” Tần Mân nói.

Những khán giả và phóng viên ở hiện trường không hiểu gì cả.

Đám cư dân mạng đang xem truyền hình trực tiếp Tiên Vận Hội cũng ngây ngẩn cả người.

Tiết mục đặc biệt đấy à?

/Cuối cùng cũng đã đến!/

/Mau mau vạch trần đi, tôi cũng rất nóng lòng muốn xem biểu cảm của Tống Sư Yểu!/

/Ha ha ha, phấn khích quá!/

Trong phòng trực tiếp chương trình phán xét, mọi người đều reo hò cổ vũ đầy mong chờ.

Bên trong vương cung, quan nội vụ nhìn thấy một màn mưa đạn, hơi nhíu chân mày lại, nhìn về phía Quốc vương.

Quốc vương nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tống Sư Yểu trong trong phòng phát sóng trực tiếp, cũng đang chờ phản ứng của cô.

...

Thế giới thực tế ảo.

“Có người nào đó đã nói dối mình là thiên tài, lừa gạt tất cả mọi người, để rồi nhận được sự tôn vinh và khen ngợi, trở thành khôi thủ trẻ nhất của chính đạo trong lịch sử!” Tần Mân nói.

Lần này nói quá rõ ràng, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tống Sư Yểu, ống kính cũng liên tục hướng về phía cô.

Tống Sư Yểu ôm Kiến Tuyết, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Lâm Vãn Ngư đang ngồi ở bên cạnh cô, kinh ngạc trợn tròn hai mắt, lập tức nhìn về phía Tần Mân, trong mắt lóe lên một tia sát ý, người phụ nữ này dám vấy bẩn cho cô!

“To gan! Cô dám nói xấu sư muội của chúng tôi!” Đệ tử của Thái Sơ Kiếm Tông lập tức đứng lên, rút kiếm ra, đằng đằng sát khí hét lên.

“Không sai, cô đã nói như vậy, có chứng cớ gì không?” Một phóng viên hét lớn.

Đang xem trực tiếp, La Bình cũng tức giận hùng hổ lên mạng đăng mấy bài liền, mắng chửi Tần Mân và phái Huyền Linh, đồng thời cũng suy đoán rằng Tiên Minh ghen ghét Tống Sư Yểu, muốn tiêu diệt cô.

Tần Mân nhìn Tống Sư Yểu: “Tống Sư Yểu, có phải cô vẫn nghĩ bí mật này sẽ không có người biết đúng không? Chẳng lẽ cô đã quên, năm đó khi cô và tôi ở cùng một ký túc xá, cô đã chạm vào đá khảo thí, nhưng tảng đá này lại không phát sáng sao? Thiên linh căn của cô đã chết rồi! Thử hỏi, linh căn của cô đã chết thì làm sao có thể sử dụng linh lực tu luyện được chứ?”

“Cái gì? Thiên linh căn của Tống Sư Yểu đã chết sao?”

Mọi người xung quanh thảo luận ầm ĩ.

Tần Mân: “Cô dám chứng minh linh căn của cô vẫn còn sống không?”

“Hừ! Cô nghĩ chỉ bằng một lời của mình là có thể khiến sư muội của chúng tôi phối hợp sao? Thế chẳng khác nào cô đột nhiên chỉ trích sư muội tôi trộm đồ, muốn lục soát người cô ấy đâu!” Đại sư huynh tức giận nói.

“Không sai!”

Cư dân mạng cũng ầm ĩ chỉ trích Tần Mân bị điên sao? Đột nhiên đi ra rồi nói lời này, lão đại phải phối hợp với cô ta chắc? Đương nhiên cũng có một số cư dân mạng cho rằng, cách tốt nhất chính là Tống Sư Yểu ra sân vả mặt cô ta, đỡ khiến cho mọi người thấy không khí ngột ngạt, trong lòng mọi người không biết phải làm sao, cứ đoán tới đoán lui.

Lúc này Lâm Vãn Ngư cũng nói: “Cô Tần, bây giờ là Tiên Vận Hội. Cô đột nhiên xuất hiện rồi nói lời này, mọi người không thể không nghĩ rằng cô đã tính toán từ trước, các vị của phái Huyền Linh cũng biết sao? Có phải là vì lần trước thủ đoạn của cô Tống khi đưa Giang Bạch Kỳ của phái Huyền Linh đi quá kịch liệt, cho nên trong lòng các người vẫn còn bất mãn không?”

Lâm Vãn Ngư là Quốc sư, nói lời của anh rất có trọng lượng, trong lúc vẫn còn hoài nghi, mọi người liền lập tức nghiêng về phía Tống Sư Yểu.

/Phái Huyền Linh đúng là quá kinh tởm rồi đấy/

/Đây chính là phong cách của danh môn đại phái à?/

/Thì ra là ghen tị, hiểu rồi hiểu rồi, trước đây Tống Sư Yểu suýt chút nữa gia nhập vào phái Huyền Linh, nhưng kết quả lại bị Thái Sơ Kiếm Tông chặn mất. Bây giờ Tống Sư Yểu mang theo Thái Sơ Kiếm Tông nổi dậy, nên trong lòng bọn họ khó chịu, nghĩ không ăn được thì đạp đổ/

Đúng là Tiên Minh sớm đã có tính toán từ trước, Lâm Vãn Ngư vừa nói như vậy, thấy khán giả đều nghiêng về phía Tống Sư Yểu, lên tiếng khiển trách Tần Mân, đồng thời bảo cô ta nhanh chóng cút xuống dưới, ai cũng nhao nhao lên tiếng.

“Việc đã đến nước này rồi, chi bằng cô Tống đi ra chứng minh một chút thực lực của mình đi.”

“Đúng vậy, từ trước đến nay đồ đệ này của tôi chưa bao giờ nói dối. Cô Tống có thực lực thì chứng minh cũng rất dễ dàng mà, đúng không?”

“Cô Tống, phái Thái Chân của tôi nguyện ý đứng ra làm người trung gian. Nếu vị đệ tử này của phái Huyền Linh quả thực đang vu oan cho cô, chúng tôi nhất định sẽ khiến phái Huyền Linh hủy đi linh căn của cô ấy, rồi đuổi cô ấy ra khỏi giới tu tiên!”

“Đương nhiên, nếu như thực sự không tiện, thì thôi vậy.”

Khi các đại môn phái nói, những tán tu không môn không phái cũng không lên tiếng, bọn họ nhận ra được tất cả chuyện này thực sự đã có tính toán từ trước, nhưng vì sao lại tính toán như vậy, nếu như nói dối thì sẽ lập tức bị vạch trần ra thôi mà? Chẳng lẽ Tống Sư Yểu thật sự có vấn đề gì sao?

Bỗng chốc, mọi người ở đây mỗi người một vẻ mặt.

Sắc mặt Lâm Vãn Ngư lạnh lùng, đang định nói gì đó thì Tống Sư Yểu chợt đứng lên, ngăn cản sư huynh tức giận.

Tất cả mọi người đều yên lặng, nhìn Tống Sư Yểu đi từ trên khán đài lên lôi đài.

Ánh mắt của Tần Mân lộ ra vẻ đầy đắc ý, cô ta liền lấy ra một tấm bùa chú, rồi bắn nó về phía của Tống Sư Yểu.

“Nếu các người đã muốn tôi chứng minh, vậy tôi sẽ chứng minh cho các người thấy.” Tống Sư Yểu lập tức rút Kiến Tuyết bổ về phía Tần Mân.

Trên mặt Tần Mân hiện lên một nụ cười, cô cứ chém đi, bọn họ đã biết nguyên lý Tống Sư Yểu giả làm thiên tài rồi, lợi dụng thanh kiếm đó hấp thu thiên địa linh khí rồi chém ra, nhưng bây giờ thanh kiếm đó đã mất năng lực hấp linh rồi, cô lấy đâu ra linh lực chứ!

Cô ta đắc ý nghĩ thầm, nhưng không ngờ một giây sau, kiếm khí mà Tống Sư Yểu chém ra giống như một roi vọt về phía mặt cô ta, bùa chú mà cô ta bắn ra cũng dễ dàng bị quất nát, đồng thời cả người cô ta bay lên, bay vụt ra khỏi lôi đài rồi rơi xuống đất.

/Cái, cái gì vậy?/

Trong phòng trực tiếp chương trình phán xét, ai cũng đen mặt, ngây ngốc hết cả. Sao bảo sẽ vả mặt Tống Sư Yểu cơ mà? Giờ lại lập tức bị đánh bay ra ngoài rồi?

“Tôi nghĩ như vậy vẫn còn chưa đủ chứng minh thực lực của tôi.” Tống Sư Yểu lại nói, trên mặt lộ ra ý cười hờ hững, rồi lập tức thu nụ cười lại, trong mắt lóe lên một tia sát ý đầy lạnh lùng: “Kinh thiên phá hải, đệ cửu thức…”

Gương mặt của tông chủ phái Huyền Linh lập tức biến sắc, đứng phắt dậy: “Chờ đã…”

Ánh kiếm xẹt qua từng đôi mắt, một trận gió cuộn lên bao vây lấy Tống Sư Yểu, mái tóc đuôi ngựa nhảy múa cuồng nhiệt. Tống Sư Yểu múa Kiến Tuyết trong gió, linh lực trong cơ thể bắt đầu khởi động, rồi lập tức hướng về phía sau núi của phái Huyền Linh, bổ ra một kiếm.

Một giây sau, mặt đất rung chuyển, tông chủ phái Huyền Linh đang đứng không thận trọng bị ngã xuống ngồi lại tại chỗ.

“Động đất sao?”

“Ngọn, ngọn núi kia...”

“Núi lở!!!”

Các trưởng lão của phái Huyền Linh trợn trừng hai mắt, dáng vẻ tim như muốn đột ngột ngừng đập vậy.

Chỉ thấy ngọn núi phía sau của phái Huyền Linh bỗng nhiên sụp đổ. Lần trước Tống Sư Yểu chỉ là chặt đỉnh núi thôi, khiến nó trọc lốc. Nhưng mà lần này, toàn bộ ngọn núi đều bị sụp đổ, núi đổ xuống mặt đất nứt ra, thậm chí ở đây bọn họ cũng cảm nhận được sự rung động này.

Khi ngọn núi sụp xuống, một thứ gì đó không nhìn thấy được nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, tản ra từ dưới chân núi.

Tất cả mọi người đều biết đó là “long mạch” của phái Huyền Linh, nếu môn phái nào đóng quân lâu dài ở một chỗ, nơi này sẽ trở thành quê hương, trải qua bao nhiêu thế hệ nuôi dưỡng linh lực thì cũng sinh ra được long mạch của môn phái. Tín đồ tín ngưỡng làm cho long mạch càng ngày càng mạnh mẽ rắn chắc, rồi sau đó phụng dưỡng cho môn phái, bởi vậy khí vận của môn phái sẽ càng tốt hơn, linh khí càng nhiều thì đệ tử đương nhiên sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Có thể nói, người xưa trồng cây, con cháu hưởng hóng mát.

Mà bây giờ, long mạch của phái Huyền Linh lại bị Tống Sư Yểu chẻ ra.

Chuyện này gần như có nghĩa là phần mộ tổ tiên đã bị Tống Sư Yểu đào bới lên.

Bình thường thì long mạch của một môn phái rất khó bị đào bới, các môn phái sẽ bảo hộ cho nó, đồng thời long mạch cũng ở dưới lòng đất, cũng không thể dùng thuốc nổ bình thường để nổ tung được. Nhưng bây giờ, Tống Sư Yểu lại trực tiếp chẻ từ đầu ngọn núi xuống, đến mặt đất cũng muốn nứt ra.

Mất long mạch cũng đồng nghĩa với chuyện một môn phái sẽ bị suy bại, nếu muốn nuôi dưỡng ra một long mạch thì ít nhất cũng cần đến hai trăm năm. Mà trong hai trăm năm này, những môn phái khác cũng đã mạnh hơn bọn họ từ lâu rồi.

Khán giả kinh hồn bạt vía.

Hiện trường không một tiếng động, ai nấy đều im lặng há to miệng.

Tống Sư Yểu nhếch miệng cười: “Không biết cái này có đủ để chứng minh thực lực của tôi không.”

Dưới ánh mặt trời, cô gái kiêu hãnh nóng bỏng đứng hiên ngang ở nơi đó.

Người xem ở trong và ngoài thế giới thực tế ảo đều ồ lên, cảnh này, cảnh này ngầu quá đi mất!

Vài vị trưởng lão của phái Huyền Linh ôm ngực, đang chuẩn bị chạy tới.

“Cô... cô dám...” Tông chủ phái Huyền Linh cũng tức giận đến mức mặt mày xanh mét, cánh tay chỉ vào Tống Sư Yểu còn phát run lên.

“Còn chưa đủ sao?” Tống Sư Yểu hỏi.

Người của phái Huyền Linh không dám nói nữa, vì sợ Tống Sư Yểu lại chẻ thêm cho một kiếm. Hiện tại long mạch vẫn có thể cứu vãn được, mặc dù tổn thất rất lớn nhưng cũng không cần nuôi dưỡng lại từ đầu.

Lúc này, người của phái Thái Chân mới lên tiếng: “Là bởi vì kiếm của cô thôi! Có giỏi thì cô vứt kiếm của mình đi!”

“Không sai!”

“Người của Khí tông nói rằng cô đã tốn hàng trăm triệu để mời bọn họ chế tạo ra một thanh bảo kiếm có thể hấp linh. Không có thanh kiếm đó, cô cũng chẳng phải là gì cả!”

“Cô chứng minh đi, chứng minh đi!”

Cứ kết thúc như vậy, bọn họ thật sự không cam tâm, nhất định là vì thanh kiếm đó rồi, phái Huyền Linh vô dụng này, còn không làm thanh kiếm của Tống Sư Yểu bị phá hủy được! Nhưng bọn họ không thể không lên tiếng, nếu ngày hôm nay qua đi thì sẽ không thể vạch trần bộ mặt thật của Tống Sư Yểu được nữa, đến lúc đó mọi người sẽ chỉ cảm thấy bọn họ ghen tị với Tống Sư Yểu và Thái Sơ Kiếm Tông, chỉ biết nhảy nhót làm trò hề thôi.

Tống Sư Yểu vểnh môi lên: “Được thôi.”

Tống Sư Yểu thu kiếm lại, bỏ vào trong vỏ kiếm, ném cho sư huynh, nhìn mọi người trên khán đài: “Ai cho tôi mượn kiếm đây?”

“Yểu Thần, bắt lấy!” Một vị Kiếm tu của Kiếm tông khác đứng lên, ném thanh kiếm tới.

Tống Sư Yểu bắt lấy thanh kiếm, nhìn một chút, rồi nói: “Chỉ sợ sau này tôi phải trả lại cho anh một thanh kiếm mới thôi.”

Vẻ mặt của vị Kiếm tu kia đầy hưng phấn: “Không sao, không sao cả đâu!”

Tống Sư Yểu quay đầu lại nhìn về hướng của phái Thái Chân.

Quả thật, phái Thái Chân cũng không xa gì với phái Huyền Linh. Hai phái cũng xem như là hàng xóm. Từ đỉnh núi này cũng có thể nhìn thấy đỉnh núi của phái Thái Chân. Mà đỉnh núi kia vừa đúng là long mạch của phái Thái Chân.

“Kinh thiên phá hải, đệ cửu thức…”

Bỗng chốc, trong lòng đám người của phái Thái Chân đột nhiên cảm thấy không ổn, lập tức đứng dậy: “Chờ một chút…”

Nhưng đã quá muộn rồi, xa xa, mộ phần tổ tiên của phái Thái Chân, à không, là long mạch của phái Thái Chân đã nứt ra rồi.

...

...

...

Vì không chịu nổi sát khí ngập trời này mà thanh kiếm trong tay Tống Sư Yểu đã vỡ vụn. Cô nhìn những người của các phái khác: “Còn có người nào vẫn nghi ngờ về thực lực của tôi nữa không?”

Không một môn phái nào dám lên tiếng, phần mộ tổ tiên của hai môn phái đều đã bị đào bới lên, còn ai dám lên tiếng nữa? Hơn nữa, bọn họ cũng bắt đầu nghi hoặc, Tống Sư Yểu dùng kiếm của người khác mà cũng lợi hại như vậy, điều này chứng tỏ cô không có dựa vào kiếm để giả làm thiên tài!

Vẻ mặt của Bối Gia Viện và Tằng Xán cứng đờ lại. Chết tiệt, linh cảm đã thành sự thật, đúng là tự vả mặt mình mà! A, rát mặt quá!!

Trong phòng trực tiếp chương trình phán xét, nhóm anti lập tức chết lặng.

/?? Người chơi hệ đốt tiền trong miệng mấy người đâu ?/

/Chơi cái mẹ nhà chúng mày chứ chơi, người chơi hệ đốt tiền mà được như vậy chắc?/

/Bị vả cho bôm bốp bao nhiêu lần rồi, nhưng trên đời thực sự có quá nhiều kẻ ngu ngốc, luôn có kẻ muốn ngửa mặt lên để mà bị đánh/

/Thừa nhận người khác giỏi khó đến vậy luôn à?/

/Yểu Thần chính là Yểu Thần!/

/Tống Sư Yểu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, a a a a a, tôi tò mò chết mất!/

/Tôi xong đời rồi, cô ấy quá mạnh, tôi thành fans cô ấy rồi/

Tống Sư Yểu không có thiên linh căn, rốt cuộc làm sao lại trở thành thiên tài vô song như vậy? Mọi người thực sự rất tò mò và hoang mang, thậm chí còn lên hot search, phân tích từng bài về thiên tài, nhưng cuối cùng liệu có phải như vậy không, ngoài Tống Sư Yểu ra, cũng không có ai có thể đưa ra câu trả lời.

Cũng giống như tập thứ hai, rốt cuộc thì khi nào Văn Châu Liên được đưa vào khu vui chơi đảo sinh tồn lần thứ hai, Tống Sư Yểu không đưa ra câu trả lời, bọn họ phải tự mình phân tích, đi xem từng thứ một để tìm ra lời giải đáp.

Dù sao cũng phải để lại một chút gì đó để hóa giải được sự ở tò mò, phải không?

Ngay lúc đó, #khí phách của Tống Sư Yểu# cũng lên bảng tìm kiếm, không ai có thể không thán phục loại khí chất mạnh mẽ quật cường gặp thần giết thần, gặp phật giết phật này, dù sao tính ngưỡng mộ kẻ mạnh cũng là bản tính bẩm sinh.

Tống Sư Yểu nhếch môi.

“Tống Sư Yểu, cô khinh người quá đáng!” Hai môn phái bị đào bới phần mộ tổ tiên suýt tức chết rồi.

“Tôi khinh người quá đáng sao?” Ánh mắt Tống Sư Yểu lạnh như băng nhìn qua: “Chẳng lẽ không phải các người nghi ngờ thực lực của tôi, tôi không nên chứng minh cho các người thấy à?”

Phái Thái Chân và phái Huyền Linh tự vác đá đập chân mình, đau lòng không chịu nổi, nhưng giọng điệu này lại không thể nào nuốt trôi.

“Có là thế đi chăng nữa thì cô chỉ cần giải thích lý do là được rồi, tại sao cô lại phải làm mọi chuyện thành ra như này? Cô đặt an nguy quốc gia ở đâu hả? Chỉ vì lợi ích của bản thân, đây chính là tấm lòng khôi thủ chính đạo của cô sao? Cô đã phụ sự tin tưởng của nhân dân và quốc gia đối với cô rồi!” Phái Huyền Linh danh chính ngôn thuận nói, không nói chuyện khác mà lại đẩy Tống Sư Yểu về phe đối lập với nhân dân cả nước.

Người tu tiên vốn đã ít, bây giờ xã hội lại có nhiều chuyện lộn xộn như vậy, còn lo không đủ sao, Tống Sư Yểu lại đi phá hủy long mạch của hai đại môn phái, chuyện này có đúng không?

Tống Sư Yểu: “Vậy không phải đơn giản à? Dù sao các người cũng yếu ớt như vậy, chi bằng cho đệ tử của môn phái các người xóa thụ ấn đi, Thái Sơ Kiếm Tông của chúng tôi cũng nguyện ý thu nhận. So với việc dạy dỗ của các người thì học bí tịch của môn phái chúng tôi sẽ càng có lợi cho đất nước và người dân hơn.”

Trưởng lão của hai phái suýt nữa thì muốn thổ huyết, bọn họ nhìn các môn phái khác, muốn nhờ bọn họ giúp đỡ. Tuy nhiên, những bè phái đồng mưu với họ ngày hôm nay cũng nhìn trời rồi ngó xuống đất, làm bộ như không liên quan gì đến bọn họ.

Đùa chứ, với tính tình hống hách và kiêu ngạo của Tống Sư Yểu này, làm không tốt là người ta có thể sẽ bay thẳng đến trong địa giới của bọn họ, chặt đứt long mạch của bọn họ, ai dám động đến cái trò rủi ro này chứ?

Bống chốc không ai dám nói chuyện nữa, các quan lớn của chính phủ trên khán đài cũng không nói gì, trong lòng bọn họ nhất định là nghiêng về Thái Sơ Kiếm Tông. Thái Sơ Kiếm Tông mạnh mẽ rồi, thế lực của Tiên Minh và lực ảnh hưởng cũng giảm bớt đi. Chuyện này cũng rất có ích cho hòa bình của xã hội.

Tống Sư Yểu rời khỏi lôi đài, Tiên Vận Hội lại bắt đầu.

Nhưng chuyện làm đến nước này rồi, ai còn có tâm trí để xem Tiên Vận Hội nữa, làm gì còn ai tập trung vào võ đài được? Cư dân mạng cũng không thèm để ý, đều đang điên cuồng gào thét trước sức mạnh của Tống Sư Yểu. Các nhóm tuyển thủ cũng đang hoảng hốt, trong đầu bọn họ chỉ có một ý nghĩ: phải tìm cách trở thành một Kiếm tu để gia nhập vào Thái Sơ Kiếm Tông.

Tần Mân biết việc lớn không thành, quay đầu lén rời khỏi hiện trường, định bỏ chạy, nhưng lại lập tức bị một đệ tử của phái Huyền Linh bắt lấy, bị mẹ của Tằng Xán tát cho một cái trời giáng.

“Sư, sư mẫu...” Tần Mân bị dọa đến khiếp sợ, ánh mắt của sư mẫu quá kinh khủng. Cô ta không thể tưởng tượng được bọn họ sẽ tra tấn mình như thế nào, nhưng biết chắc chắn sẽ không dễ chịu gì, không biết rồi tưởng tượng sẽ càng khiến người ta sợ hãi hơn.

“Nếu không phải vì cô, chúng tôi cũng sẽ không phải chịu đại nạn này. Đưa cô ta vào địa lao ngay đi!” Người phụ nữ ác độc nói.

Tần Mân gào thét tên của Lương Kiều, muốn rời đi.

Nhân viên công tác nhìn về phía Lương Kiều, không biết có nên để Tần Mân rời đi không.

Lương Kiều không có chút phản ứng nào, vẻ mặt rất u ám. Nhân viên công tác liền biết rõ ý nên không cho Tần Mân đi ra ngoài.

Bối Gia Viện ngồi bên cạnh Tống Sư Yểu, bởi vì chột dạ mà toàn thân cứng đờ, nhịp tim đập như sấm. Qua một lúc lâu, không thấy Tống Sư Yểu nói cái gì, cô ta mới từ từ bình tĩnh lại, chắc là cô không biết đâu...

“Là cô động vào thanh kiếm của tôi sao? Tống Sư Yểu nhìn lên cuộc thi đấu trên lôi đài, bỗng nhiên cất giọng bình thản hỏi.

Bối Gia Viện suýt nữa bị dọa chết, nhưng cô ta lại tỏ vẻ kinh ngạc vô tội: “Cái gì? Yểu Yểu? Em... Em động tới kiếm của chị làm cái gì chứ?”

“Có thật không?” Tống Sư Yểu nhìn cô ta, trong con mắt đen nhánh đầy vẻ kiên định.

Bối Gia Viện chỉ cảm thấy tim của mình rơi thụp xuống, cô ta biết, Tống Sư Yểu không thể đưa ra được chứng cứ chứng minh cô ta đã động vào Kiến Tuyết, nhưng vậy thì sao? Trong lòng cô đã chắc chắn là cô ta rồi, hơn nữa bất kể cô ta có ngụy biện thế nào thì cũng sẽ không thay đổi được gì. Tập này, Tống Sư Yểu lại có tính cách kiên định, bá đạo, thông minh như vậy, tuyệt đối sẽ không dao động.

Mặc dù vẫn còn ở trong thế giới thực tế ảo nhưng cô ta biết mình đã coi như out rồi. Với sự nuông chiều mất não đối với Tống Sư Yểu của người nhà họ Tống như bây giờ, chỉ cần một cú điện thoại là cô ta sẽ lập tức bị đuổi ra ngoài.

Cô ta cũng giống như Tằng Xán vậy, đã bị bỏ rơi. Cô ta cũng hơi trách Lương Kiều, anh ta thiết kế kịch bản kiểu gì vậ! Tống Sư Yểu trong hai tập trước dễ ở chung và giải quyết hơn nhiều so với tập này! Trong tập này, bất cứ khi nào không hợp ý là cô lập tức rút kiếm, rất đáng sợ!

“Cơ hội tuyệt vời! Cho dù Tống Sư Yểu có mạnh đến đâu thì hai đòn đó chắc hẳn đã làm tiêu hao linh lực trong cơ thể cô ta! Khả năng hấp linh của kiếm của cô ta lại bị bọn họ phá hỏng, cô ta sẽ không khôi phục nhanh được, bảo bọn họ nhanh chóng ra tay đi! Nhân cơ hội này tiêu diệt Tống Sư Yểu và bọn họ ở đây!” Hồ Ly nói với Lâm Vãn Ngư.

“Ông biết kiếm của cô ấy đã xảy ra chuyện gì không?”

“? Cậu hiểu lầm trọng điểm rồi đấy? Mau bảo Thang Kiệt động thủ đi! Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, Tiên Vận Hội sẽ kết thúc đó!”

Hồ Ly thúc giục, Lâm Vãn Ngư siết chặt nắm đấm, nhìn Tống Sư Yểu.

Tống Sư Yểu cũng nhìn sang, tầm mắt lướt qua “Giang Bạch Kỳ” ở giữa, vô thức lộ ra một nụ cười chỉ có thể lộ ra khi đối mặt với Giang Bạch Kỳ, nhất thời giống như băng tuyết tan chảy, trăm hoa đua nở.

Anh nhìn theo, tất cả mọi âm thanh như đều biến mất, chỉ còn lại tiếng nhịp tim anh đập điên cuồng vì cô, còn cả tiếng máu chảy ào ào.

“Giang Bạch Kỳ?”

“Tôi không.”

TYT & Lavender team
Chương kế tiếp