Cái Quỳ Này Tôi Nhận

Chương 98
Bách quỷ dạ hành, yêu ma quỷ quái, giống như nước biển từ bốn phương tám hướng vọt tới, bao vây lấy ngọn núi của phái Huyền Linh.

Lúc này, những nhân sĩ tu tiên bị Hồ Ly dụ dỗ ở trong đại sảnh tận tình uống rượu, cuối cùng cũng nhận ra chuyện không ổn. Có người chạy ra bên ngoài, bị gió mạnh quất vào mặt, ngửi được trong không khí mùi hôi tanh nồng.

Bọn họ đều biết đó là cái gì.

“Không ổn... không ổn rồi!” Bọn họ lập tức tỉnh rượu.

Hồ Ly ngồi ở trên xe lăn, trên mặt lộ ra nụ cười hung dữ khủng bố.

...

“Đây là cái gì?”

Trên đài chỉ huy quân sự, các quan sát viên sử dụng vệ tinh quan sát khắp mọi nơi trên bản đồ đế quốc, lấy phái Huyền Linh làm trung tâm, hình thành một hình vẽ.

“Ồ, hình như là một trận pháp?”

Nhưng hình vẽ này nhìn không được rõ, là hai màu đỏ đen đan xen, khiến người ta thấy mà bồn chồn bất an lo lắng.

Bọn họ lập tức liên lạc với lãnh đạo cấp trên, rất nhanh lãnh đạo đã dẫn theo hai vị đại sư đến, chính là hai vị đi đến Thái Sơ Kiếm Tông thẩm tra trước đó.

Hai vị đại sư vừa thấy đã lập tức kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau.

Tướng quân thấy sắc mặt hai vị đại sư bất thường, vội hỏi: “Đại sư Lâm, đại sư Trần, sao vậy?”

“Ông có còn nhớ, ba mươi năm trước vợ chồng nhà họ Giang đã làm sao để kiên trì được ba ngày ba đêm trong khi bị cả các đại môn phái chính đạo và đại quân của chính phủ cùng lúc vây quét không?”

Vị tướng quân này đã từng là một doanh trưởng vào ba mươi năm trước, tham dự vào kế hoạch vây quét vợ chồng nhà họ Giang, cảnh tượng ngày ấy như vẫn còn rành rành trước mắt.

Đôi vợ chồng quỷ tu kia đã sử dụng một đại trận tà ác, khống chế vô số yêu ma quỷ quái trên khắp cả nước cùng ùa về một tòa thành rồi phát động một trận đại chiến chính tà, dẫn đến thương vong vô số, cũng chính bởi vậy mà đôi vợ chồng này mới bị người ta phỉ nhổ, chán ghét như vậy.

“Trận pháp này chính là trận pháp năm đó vợ chồng nhà họ Giang đã sử dụng!”

“Cái gì? Nhưng năm đó không phải đã thiêu hủy toàn bộ nhà họ Giang rồi sao?”

Vì đề phòng có người học phương pháp Quỷ tu của vợ chồng nhà họ Giang, bọn họ đã lục soát toàn bộ bí tịch Quỷ tu trong nhà cặp vợ chồng này. Trận pháp cùng các loại tư liệu, tất cả đều bị tiêu hủy hoàn toàn, bởi vì chuyện gây ra ảnh hưởng quá lớn, cho nên bọn họ tìm kiếm rất cẩn thận tỉ mị, chẳng lẽ cuối cùng vẫn để sót lại gì đó? Bây giờ lại có người bắt chước đôi vợ chồng Quỷ tu này, tái diễn lại thảm án năm đó?

“Trận pháp nhằm vào núi Huyền Linh, Tiên Vận Hội vừa mới qua, các đại môn phái vẫn còn tụ tập ở nơi này, đây là muốn một lưới bắt hết bọn họ!”

“Trận pháp này, phải có máu của người nhà họ Giang mới có thể khởi động.” Đại sư Trần nói.

Trong nháy mắt, trong đầu mọi người đều hiện lên một bóng người.

...

Tống Sư Yểu dẫn theo Giang Bạch Kỳ bước nhanh đến. Tất cả mọi người đã chạy ra, sắc mặt hoảng sợ, nhìn thấy Tống Sư Yểu tới thì như tìm được tâm phúc.

“Yểu Thần đến rồi!”

“Yểu Thần ở đây, không có gì phải sợ cả!”

Cánh săn tin truyền thông đúng là có tinh thần kính nghiệp vô cùng kinh người, đã vào lúc này rồi mà vẫn không quên mở camera ra tiến hành quay chụp, phát trực tiếp.

Rất nhiều cư dân mạng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, xem thấy phát trực tiếp thì đều hoang mang, chỉ cảm thấy bọn họ hình như rất sốt ruột, còn có thể nhìn thấy trên trời có vài đám mây đen lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng tụ lại chỗ núi Huyền Linh.

Mãi đến khi mấy đám mây đen kia càng ngày càng gần, ống kính cũng ghi lại hình ảnh rõ nét hơn, người xem âm thầm hít một ngụm khí lạnh.

Kia đâu phải mây đen, đó là vô số yêu quái tụ lại một chỗ hình thành lên bóng đen đó chứ.

Phóng viên cầm microphone vội vã nói với ống kính: “Hiện tại có thể nhìn thấy, vô số yêu quái đang bay về phía núi Huyền Linh. Lúc này chúng tôi cũng không biết vì sao, nhưng có thể xác định một chuyện, chúng tôi hiện đang gặp phải một uy hiếp trước nay chưa từng có, không có máy của ai có thể chụp hết, không chỉ là Thiên Sơn mà dưới chân núi cũng có vô số yêu ma quỷ quái đang không ngừng quy tụ tại núi Huyền Linh...”

Cư dân mạng sợ hãi.

/Vãi linh hồn, làm tôi sợ muốn chết!/

/Chứng sợ đám đông lại tái phát rồi/

/Dọa chết người ta, những thứ yêu quái này bình thường đều trốn ở nơi nào thế không biết?/

/Mau mua cho tôi ba va ly lá bùa dán kín tường, lấy bùa hộ mệnh tổ truyền ra cho tôi, lấy thần khí trấn trạch của tôi ra đây, lấy.../

/Không sao không sao, Yểu Thần ở đây, không có gì mà không thể một kiếm giải quyết được!/

So với đám yêu ma quỷ quái tụ tập đầy trời bay đến, số nhân sĩ tu tiên trên núi Huyền Linh thật sự quá ít, các đại môn phái lập tức thông báo cho các đệ tử của phái mình, sai người đến cứu viện. Thái Sơ Kiếm Tông cũng liên lạc với các sư thúc sư huynh, nhưng trước khi bọn họ đến, người ở đây phải giữ trận mới được.

Bọn họ theo bản năng đi về phía Tống Sư Yểu, tư thái mạnh mẽ bá đạo của cô đã sớm khiến người ta quên đi tuổi tác của cô mà coi cô là người đứng đầu, coi cô như như khôi thủ chân chính của các tiên môn. Vào lúc nguy cấp, bọn họ sẽ theo bản năng tìm đến cô, chờ cô lãnh đạo, càng đừng nói đến hiện tại bao nhiêu người trong số bọn họ đều uống rượu, đầu óc căn bản không thể vận động được.

Tống Sư Yểu không để ý đến bọn họ, một đường gọn gàng linh hoạt tách đám người ra, đi đến trước lôi đài, lấy Kiếm Tuyết ra cắm xuống mặt đất, mặt đất cứng rắn tựa như một miếng đậu dễ dàng bị cắm xuyên, một kết giới linh khí màu trắng nhanh chóng tản ra, lấy cô là trung tâm mà mở rộng, càng lúc càng lớn, mãi đến khi bao vây lấy cả ngọn núi, dưới màn đêm, trông nó như một quả cầu thủy tinh, tản ra ánh sáng thanh khiết.

Dưới chân núi, trên trời, yêu quái muốn tiến vào, tất phải xuyên qua kết giới, nhưng kết giới được tạo ra bởi linh lực, là kẻ địch trời sinh của chúng nó, đụng tới là sẽ bị tinh lọc. Bởi vậy rất nhiều con yêu vật va vào lập tức vỡ nát rồi tiêu tan, những vẫn có những con bị trận pháp điều khiển, không sợ mà lao vào kết giới.

Mấy binh tôm tướng tép không thể xuyên qua kết giới, nhưng vẫn có một vài con có thực lực mạnh, tuy phát ra tiếng gầm rú thống khổ, nhưng vẫn thành công xuyên qua kết giới.

Những yêu vật này đều bị nhóm tu sĩ bên trong giải quyết.

Tằng Xán với Bối Gia Viện trước đó còn tụ tập một chỗ than khổ với nhau, trong tập này bọn họ quả thực rất vô dụng, Tống Sư Yểu quá đáng sợ. Rồi sau đấy đột nhiên gặp phải loại chuyện này, bọn họ đều sợ tới mức có chết cũng không dám ra ngoài, chỉ có thể trốn ở trong phòng.

Nhưng mà vừa trốn vào được một chốc, gian phòng đã bị thi thể của một con yêu quái đè sập, hai người nhất thời bị ép đến kêu lên thảm thiết, một giây sau, đã bị một cái đầu rắn cực lớn nuốt chửng.

Tằng Xán & Bối Gia Viện: ...

/? ? ?/

/! ! !/

/Mẹ nó, làm tôi sợ muốn chết!/

/Sợ tới mức tôi phải cười ra tiếng ha ha ha ha/

/Hai phán quan minh tinh chết một cách dứt khoát như vậy luôn ha ha ha ha/

/Không biết vì sao cứ cảm thấy Tằng Xán và Bối Gia Viện vừa thảm vừa buồn cười/

Cho dù những yêu vật kia đã che lấp mặt trời, bao phủ cả không trung, khiến cho người ta ngẩng đầu nhìn một cái cũng phải hít thở không thông, nhưng kết giới của Tống Sư Yểu vẫn mang đến cho mọi người cảm giác rất an toàn, mới vừa rồi mọi người còn bối rối nay cũng bình tĩnh lại, nhóm tu sĩ bình tĩnh ứng phó với những yêu vật kia, nghiệp vụ cũng dần trở nên thuần thục.

Nhóm tu sĩ khắp nơi trên cả nước đều đang trên đường chạy tới cứu viện, cứu viện của chính phủ tới trước một bước, máy bay chiến đấu bay tới, bắn ra đạn dược được làm từ ác khí cũng có thể giết chết một số tà vật.

Hồ Ly từ trong nhà đi ra.

Hắn vừa xuất hiện trong ống kính, khán giả càng yên tâm hơn.

/Quốc sư cũng ở đây à, vậy thì không thành vấn đề gì rồi/

/Nhà họ Lâm thật đúng là thần hộ quốc, lại có thêm Yểu Thần nữa, giải quyết những yêu quái này chắc chắn chỉ như vẩy nước thôi/

/Quá may mắn! May mắn vì được sống trong thời đại có Lâm Vãn Ngư và Tống Sư Yểu!/

Nhưng mà một giây sau, tất cả mọi người đều kinh hồn khiếp đảm.

“Lâm Vãn Ngư” đẩy xe lăn lao về phía Tống Sư Yểu đang chống đỡ kết giới, tốc độ càng lúc càng nhanh. Một giây sau, “Lâm Vãn Ngư” nhảy ra khỏi xe lăn, cả người như cung tên, hóa thành một con yêu hồ vĩ đại, đánh úp về phía sau lưng cô.

Hắn biết, Tống Sư Yểu nhất định là người gây trở ngại lớn nhất cho mình, cô mạnh đến mức không tưởng tượng nổi, chỉ cần cô chết, kết giới này sẽ bị phá, người trên núi này đều chết! Cho dù Tống Sư Yểu có bất tử thì chỉ cần tay cô rời khỏi Kiến Tuyết, kết giới mất đi sức chống đỡ cũng sẽ bị phá tan, đến lúc đó cô có muốn mở kết giới cũng không dễ vậy nữa!

Tất cả mọi người đều vội đối phó với đám yêu vật xuyên qua kết giới, cho dù có chú ý tới Hồ Ly cũng không ai có thể ra tay giúp Tống Sư Yểu.

Tống Sư Yểu đưa lưng về phía Hồ Ly, con ngươi chuyển đến đuôi mắt, khẽ lườm một cái, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, giống như căn bản không coi trọng Hồ Ly.

Lúc này, một bóng người vọt ra, chắn sau lưng Tống Sư Yểu.

Đôi mắt đỏ tươi của Hồ Ly nhíu lại, bàn tay đằng đằng sát khí lao đến, nhưng ác khí màu đen giống như một lá chắn mở ra trên tay anh, chặn một kích này.

“Giang Bạch Kỳ!” Hồ Ly phát ra tiếng gào thét.

Giang Bạch Kỳ che ở trước người Tống Sư Yểu, trong mắt tràn đầy sát khí.

“Tôi nói rồi, không được phép động đến cô ấy.”

“Cậu đã bị cô ta mê hoặc rồi, cậu căn bản không biết mình đang làm cái gì! Cậu đã quên ba mẹ cậu chết như thế nào, quên bọn họ hành hạ cậu ra sao ư! Cậu quá khiến tôi thất vọng!” Hồ Ly gào thét, công kích đánh về phía Giang Bạch Kỳ.

Giang Bạch Kỳ đã làm bạn cùng ác khí rất nhiều năm, đã sớm quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn rồi, cho nên anh biết cách làm sao để vận dụng nó như một vũ khí. Trước khi Hồ Ly xuất hiện, mỗi ngày anh đều chơi với ác khí trong cơ thể, đối với anh mà nói, ác khí chính là linh lực, có đau khổ hay không cũng có gì khác nhau đâu.

Khán giả vốn đã sợ tới mức che miệng, sợ Tống Sư Yểu gặp chuyện không may, hoặc là kết giới bị hủy diệt, không ngờ lại thấy có người đánh nhau với Hồ Ly.

/Người kia là ai thế?/

/Người? Người ở đâu?/

/Tôi biết rồi, một người đàn ông có cảm giác tồn tại cực kỳ nhạt, thường xuyên cùng ra cùng vào với Tống Sư Yểu, tay trong tay, rất mập mờ, nhưng vì cảm giác tồn tại quá yếu, giống như rất ít người chú ý tới anh ta, bởi vậy mới không truyền ra scandal/

/Vãi đạn?/

/Nhưng... cũng rất mạnh đó! Yểu Thần cực kỳ tin tưởng anh ta đúng không, bằng không cũng không đến mức không thèm nhìn lấy một cái/

/Đù mé đù mé đù mé, tôi nhớ ra con yêu hồ này rồi, trước đó tôi có điều tra tư liệu nên có thấy nó trong tư liệu! Ba mươi năm trước, có một con yêu hồ hóa thành thiếu nữ, trà trộn vào vùng nông thôn xa xôi, ăn vài người trong thôn làng, quốc gia tốn rất nhiều công sức đi thu phục nó, khó khăn lắm mới bắt được nó, hiện tại nó lại xuất hiện? Nó vẫn chưa hồn phi phách tán sao?/

“Tôi đối xử tốt với cậu như vậy, cậu lại vì một người phụ nữ mà hướng mũi kiếm về phía tôi, cậu quá khiến tôi thất vọng!”

Ác khí hóa thành một thanh kiếm màu đen, mặt mày Giang Bạch Kỳ không chút thay đổi vung kiếm về phía Hồ Ly, Hồ Ly phát ra tiếng gào rú.

“Đừng có nói đàng hoàng như thế, ông muốn giết chết những nhân sĩ chính đạo này chứ không hề vì ba mẹ tôi, bao nhiêu năm qua chăm sóc tôi, trong lòng ông chẳng phải không có lòng riêng.”

Giọng điệu Giang Bạch Kỳ rất bình tĩnh, thanh kiếm cố chấp lao về phía con Hồ Ly to lớn.

“Chính ông ghi hận chuyện bị nghiền xương thành tro, gần như hồn phi phách tán nên muốn mượn tay tôi báo thù, bởi vậy mới đối xử tốt với tôi.”

Không ngờ Giang Bạch Kỳ lại biết, Hồ Ly im lặng.

“Trước kia tôi cũng coi như không thấy, nhưng nếu ông muốn giết cô ấy, vậy thì bước qua xác tôi trước đi.”

Hồ Ly cực kỳ hận, đúng vậy, hắn là vì báo thù, hắn tu luyện bao nhiêu năm mới đạt đến cảnh giới này nhưng lại bị nhân loại giết chết, thậm chí còn bị tước đoạt mất cơ hội đầu thai chuyển thế, hắn liều mạng cuối cùng giữ lại được một nhánh u hồn, hắn muốn báo thù rửa hận, muốn khiến cho những nhân loại kia phải chôn cùng hắn.

Giang Bạch Kỳ chính là người thích hợp nhất được chọn, ba mẹ bị giết chết, từ nhỏ bị hành hạ, anh trời sinh nên tràn ngập hận ý đối với thế giới này. Hắn dạy anh thuật đoạt xá di hồn, để cho anh có thể rời khỏi cái lồng giam đó, ra ngoài thế giới học tập cũng như sắp xếp mọi thứ, chính là vì hôm nay.

Tất cả mọi chuyện vốn nên thuận lợi, nếu không phải Tống Sư Yểu xuất hiện ngáng đường. Đã thế Giang Bạch Kỳ còn là một tên yêu đương mất não, dễ dàng bị phụ nữ mê hoặc cả thể xác lẫn tinh thần, vì cô mà đến thù hận cũng có thể buông bỏ! Sớm biết có ngày hôm nay, trước khi Tống Sư Yểu còn chưa xuất hiện, hắn nên để cho Giang Bạch Kỳ đi giết cô rồi!

Hồ Ly càng nghĩ càng hận, trong lòng cũng tràn đầy sát ý với Giang Bạch Kỳ, nhưng hắn vốn đã như nỏ mạnh hết đà, căn bản không phải đối thủ của Giang Bạch Kỳ. Nhưng mèo dạy hổ để lại một chiêu, Hồ Ly cũng y như vậy.

“Giang Bạch Kỳ, cậu sẽ phải hối hận, nhân loại là thứ dối trá ích kỷ nhất, cậu cũng sẽ nhanh chóng bị cô ta vứt bỏ thôi. So với những thứ cô ta có, cậu thật sự quá bé nhỏ không đáng kể! Cứ chờ mà xem!”

Hồ Ly phát ra tiếng gào thét cuối cùng xong, âm thanh vang vọng tận chân trời, bao hàm những ác ý vô tận. Sau đó hắn biến mất, chỉ còn lại thân thể Lâm Vãn Ngư rơi trên mặt đất.

Mà sau khi câu này của Hồ Ly kết thúc, cuối cùng khán giả cũng biết tên của anh, thân phận cũng nhanh chóng bị đào ra.

/Thì ra là anh ta!/

/?? Ai hả?/

/Con trai của vợ chồng nhà họ Giang đó, người khởi xướng đại chiến chính tà vào ba mươi năm trước/

Từ tư liệu điều tra được, rất nhiều người mới biết ba mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì. Dù sao cũng đã qua ba mươi năm, người trải qua trận chiến năm đó cũng đã già, thời đại cũng đã thay đổi, quan điểm của rất nhiều người trẻ tuổi cũng đã khác.

Trong lúc này rất nhiều người đều cảm thấy vô cùng vớ vẩn, ba mẹ có lỗi thì liên quan gì đến con cái? Hơn nữa khi đó Giang Bạch Kỳ mới hai tuổi, anh biết cái gì? Mới lên hai tuổi đã bị giam cầm, từ lúc hiểu chuyện đến nay không biết thế nào là tự do, ngẫm lại cũng thấy thảm thương vô cùng. Phải biết rằng xã hội hiện đại ngày nay, dù trẻ vị thành niên có giết người cũng không bị trừng phạt, Giang Bạch Kỳ còn nhỏ hơn những kẻ phạm tội đó, quá oan ức!

Lại thêm vừa rồi Giang Bạch Kỳ bảo vệ Tống Sư Yểu, rất nhiều người đều cảm thấy cho dù anh có phạm tội cũng có thể mãn hạn thả ra, cải tạo cũng cải tạo tốt rồi.

Đương nhiên cũng có những tiếng nói khác, nhưng những tiếng nói đó có vẻ hơi nhỏ.

...

Núi Huyền Linh.

Cứu viện đã lục tục đuổi tới, cả trên bầu trời lẫn dưới mặt đất đều chém giết mãnh liệt, trận pháp các nơi cũng bị quân đội chính phủ cùng đại sư tiến đến phá hỏng, rất nhanh đã có vài yêu ma tỉnh táo lại, phát hiện mình đang chui đầu vào chỗ chết, sợ tới mức vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Máu tươi cùng tứ chi rơi từ trên trời xuống, Giang Bạch Kỳ dùng ác khí tạo ra một cái ô, đi đến bên cạnh Tống Sư Yểu, lẳng lặng che cho cô.

Cảm giác tồn tại của anh rất thấp, nhưng cảm giác tồn tại của Tống Sư Yểu lại rất mạnh, cảm giác tồn tại của cái ô ác khí cũng rất mạnh, dựa vào hai định vị này, muốn nhìn thấy Giang Bạch Kỳ cũng không còn quá khó nữa.

Bỗng chốc, người bên trong và ngoài thế giới thực tế ảo đều gào thét tình yêu thần tiên.

/Em bảo vệ thế giới, anh bảo vệ em/

/A a a a a Tôi muốn khóc quá, tình yêu này quá ngọt ngào, tôi cũng muốn có được a a a/

/Khôi chính đạo yêu đương với yêu nam ma môn?? Tình yêu này tôi thích he he/

Chân trời lại xuất hiện ánh mặt trời, một đêm hỗn chiến qua đi, mọi người sức cùng lực kiệt, ép cạn chút linh lực cuối cùng trong cơ thể, kết giới của Tống Sư Yểu cũng càng ngày càng mỏng, cuối cùng biến mất không thấy đâu.

Tất cả coi như đã kết thúc.

Nhà cửa tại phái Huyền Linh đều đã biến thành đống đổ nát thê lương, hiện trường khắp nơi đều là thi thể, người, yêu quái, trong không khí tràn ngập mùi tanh hôi, ngoài Tống Sư Yểu và Giang Bạch Kỳ ra, không có ai còn sạch sẽ.

Sau khi cuộc chiến kết thúc, cứu viện cũng đã tới nơi.

Tầm mắt bọn họ lặng lẽ đảo qua Giang Bạch Kỳ, cảm thấy vô cùng chấn động, không ngờ Giang Bạch Kỳ lại lợi hại như thế, nhất là những môn phái đã từng giám sát Giang Bạch Kỳ, vẫn luôn sinh lòng kiêng kỵ và lo lắng, anh thật sự sẽ không ghi hận sao? Thật sự sẽ không báo thù sao?

Rõ ràng đã kết thúc, nhưng tâm trạng Tống Sư Yểu lại có hơi không yên, có dự cảm chẳng lành, bởi vậy cô giữ chặt tay Giang Bạch Kỳ, định rời đi trước.

“Cô Tống, long mạch của chúng tôi...” Người của phái Huyền Linh thấy cô định đi thì vội vàng ngăn lại.

“Không có linh lực, bất lực rồi.” Tống Sư Yểu dứt khoát nói, nói xong thì kéo Giang Bạch Kỳ vòng qua người ta định đi mất.

“Chờ... Chờ một chút...” Lúc này, một giọng nói vừa xa lạ lại quen thuộc vang lên.

Lâm Vãn Ngư vốn ngã trên mặt đất, tất cả mọi người đều cho rằng anh ta đã chết, nhưng anh ta lại bỗng dưng ngẩng đầu lên.

Mọi người nhất thời cảnh giác, ai có pháp khí thì lấy pháp khí, ai có bùa chú thì lấy bùa chú. Đây không phải Quốc sư, đây là yêu quái!

Lâm Vãn Ngư ngẩng đầu, tràn ngập hận ý nhìn Giang Bạch Kỳ. Trong nháy mắt đó, trong lòng Giang Bạch Kỳ trầm xuống, như rơi vào hầm băng. Ngay lập tức anh bỗng hiểu ra câu nói sau cùng của Hồ Ly.

Đây thật sự là Lâm Vãn Ngư, bị anh dùng thuật đoạt xá rời hồn, Lâm Vãn Ngư thật sự bị áp chế trong cơ thể.

Năm đó vợ chồng nhà họ Lâm cũng hy sinh trong trận vây quét vợ chồng nhà họ Giang, Lâm Vãn Ngư bởi vậy mà đổ hết hận thù lên người Giang Bạch Kỳ, thường xuyên chạy đến nơi anh bị giam giữ, đánh cho Giang Bạch Kỳ gần chết, khi đó vị quản gia kia nhà họ Lâm, còn có người trông giữ môn phái cứ thế đứng ở bên cạnh nhìn đứa trẻ hai tuổi bị đánh cho chỉ còn lại một hơi tàn mới lên tiếng ngăn cản.

Loại chuyện này, vẫn kéo dài liên tục đến năm Giang Bạch Kỳ mười tuổi, Lâm Vãn Ngư đã đánh anh vô số lần, hai chân Lâm Vãn Ngư vì ác khí mà bị tàn phế cũng vì không ngừng chạy đến đánh anh, đá anh nên bị ác khí trong giếng tràn ra xâm nhập vào thân thể, tích tiểu thành đại mà thành. Nhưng người thay phiên trông coi anh lại không bị ác khí làm cho tàn phế, có thể thấy được số lần Lâm Vãn Ngư tìm đến đánh Giang Bạch Kỳ nhiều đến thế nào.

Khi đó cuối cùng anh cũng luyện thành thuật đoạt xá di hồn, trong một lần sau khi Lâm Vãn Ngư đánh anh xong, đang định hấp thu linh lực trong người anh để tu luyện thì anh đã thành công chui vào trong cơ thể Lâm Vãn Ngư, đoạt lấy quyền khống chế thân thể anh ta.

Hồ Ly từng nói với anh, hồn phách Lâm Vãn Ngư còn có chỗ hữu dụng, cho nên không thể giết anh ta được, chỉ cần khống chế anh ta là được rồi. Khi đó anh cũng thấy không sao cả, bởi vì Lâm Vãn Ngư dưới tay anh nhỏ bé như con kiến, anh thậm chí còn không thèm hận anh ta, bởi vì ai lại đi hận một con kiến chứ? Hiện tại anh mới hiểu, đây là cạm bẫy Hồ Ly đã sớm chuẩn bị cho anh, lưu lại chiêu cuối cùng vì đề phòng có ngày anh sẽ phản bội hắn.

Một chiêu có thể hủy đi hạnh phúc vốn có của anh hiện tại.

Nếu Tống Sư Yểu biết trận tập kích có liên quan đến anh, biết cho tới hiện tại anh vẫn luôn lừa cô, anh không hề đáng thương như trong tưởng tượng của cô, cô sẽ nghĩ như thế nào đây?

Những nhân sĩ chính đạo này, rồi tất cả mọi người trên đất nước này cũng sẽ lên tiếng bắt anh đền mạng, khiến anh phải trả giá thật nhiều, đến lúc đó, Tống Sư Yểu sẽ như thế nào dây? Sẽ buông tay anh sao?

... Nhất định buông tay anh rồi, anh chỉ là Giang Bạch Kỳ bé nhỏ không đáng kể, đến mặt mà người ta còn không nhớ được, còn Tống Sư Yểu lại là khôi thủ chính đạo trên người phát ra ánh hào quang, tất cả mọi người đều trông mong cô giữ gìn ánh sáng hòa bình. Cô chính khí nghiêm nghị, làm sao có thể vì anh mà bỏ qua nguyên tắc, đối địch với người trong thiên hạ?

Lâm Vãn Ngư vươn tay, nhìn Tống Sư Yểu, chỉ vào Giang Bạch Kỳ: “Từ... Từ trước tới nay, anh ta...”

“Phụt!”

Lâm Vãn Ngư kinh hãi trừng lớn hai mắt, Giang Bạch Kỳ cũng kinh hãi mở to hai mắt.

Trong thế giới hiện thực, bên trong vương cung, Quốc vương cũng hơi nhướng mi.

Tống Sư Yểu từ trên cao nhìn xuống Lâm Vãn Ngư trên mặt đất, chậm rãi rút Kiến Tuyết ra.

Lâm Vãn Ngư phun ra máu tươi, nhìn Tống Sư Yểu chết không nhắm mắt, có lẽ là không thể nào tin nổi, anh ta tràn ngập hận ý muốn phát tiết, muốn tố giác chân tướng cho người trong toàn thiên hạ biết sự thật, nhưng chưa kịp nói ra miệng thì đã bị thiếu nữ mà anh ta ký thác kỳ vọng chặt đứt.

“Không cần nghe lời yêu vật nói.” Mặt mày Tống Sư Yểu không chút thay đổi, nói.

Hiện trường lặng ngắt như tờ, tuy trong lòng thoáng qua chút khó hiểu nhưng cũng không ai biết không đúng ở chỗ nào, rất nhanh đã vứt nó ra sau đầu. Lâm Vãn Ngư biến thành hồ yêu đại khai sát giới, tất cả mọi người đều thấy được.

Giang Bạch Kỳ ngây ngốc đứng tại chỗ, đôi tay lạnh lẽo được Tống Sư Yểu cầm lấy, nhiệt độ ấm áp lập tức truyền đến.

“Đi thôi. Về nhà.” Tống Sư Yểu nói, sau đó nắm tay anh rời đi.

“Xin dừng bước!” Có cảnh sát chạy đến trước mặt Tống Sư Yểu: “Cô Tống, Giang Bạch Kỳ cần đi cùng chúng tôi một chuyến.”

Chút ấm áp vừa mới dâng lên trong lòng Giang Bạch Kỳ lại lạnh xuống.

“Có ý gì?” Tống Sư Yểu không tránh ra, chắn trước mặt Giang Bạch Kỳ.

“Chuyện này chỉ sợ tạm thời không thể nói cho cô biết.”

“Anh không có bất cứ lý do gì mà đòi dẫn người của tôi đi ư?”

Mặt mày Tống Sư Yểu không chút cảm xúc, rất có cảm giác áp bách, nghĩ đến thực lực của cô, lại càng khiến cho người ta có cảm giác không thể phản kháng. Hơn nữa cho tới nay, bọn họ quả thật đều coi Giang Bạch Kỳ như vật phẩm tranh qua đoạt lại, chính phủ cũng không thể tùy ý mang Giang Bạch Kỳ từ môn phái khác đi, hiện tại đương nhiên cũng không thể tùy ý cướp người trên tay Tống Sư Yểu.

Người được phái đến đưa mắt nhìn nhau, bảo phóng viên đều tắt máy ảnh đi, sau khi dừng việc quay chụp, người nọ nói: “Là như vầy, cô Tống, sự kiện tập kích lần này được phát hiện đã tiến hành thông qua một trận pháp, mà trận pháp này do ba mẹ Giang Bạch Kỳ thiết kế, cần có máu của người nhà họ Giang mới có thể khởi động, chúng tôi cho rằng...”

“Cho nên các người cho rằng, Giang Bạch Kỳ có liên quan đến chuyện này?” Tống Sư Yểu nở nụ cười lạnh nhạt, có chút mỉa mai: “Từ năm hai tuổi Giang Bạch Kỳ đã bị các người trông chừng, anh ấy có cơ hội học được mấy thứ kia hay không, không phải các người là người rõ nhất sao? Còn về máu, lại càng nực cười hơn, anh ấy bị nhốt đã bao năm, bao nhiêu người có thể tùy tiện đến lấy máu của anh ấy mà? Nếu muốn nghi ngờ thì tôi thấy mỗi môn phái, thậm chí là tất cả những người trong chính phủ có tiếp xúc với anh ấy đều không thể rửa sạch hiềm nghi.”

Lời này của Tống Sư Yểu khiến không ai có thể phản bác, mà quả thật đây chính là một lỗ hổng. Trước khi Tống Sư Yểu trở thành người trông giữ Giang Bạch Kỳ, người muốn lấy máu của Giang Bạch Kỳ thật sự không phải việc khó. Nhìn thái độ này của cô là biết cô đã quyết định không cho người ta mang Giang Bạch Kỳ đi. Nhớ tới scandal giữa Tống Sư Yểu và Giang Bạch Kỳ, lúc này lại càng không ai dám bắt người.

Bọn họ không muốn quan hệ với người có sức ảnh hưởng mạnh như vậy trở nên nháo nhào.

Cho nên bọn họ đành phải báo cáo với lãnh đạo cấp trên, lãnh đạo cấp trên nghĩ xong bèn gọi điện thoại nói chuyện với Tống Sư Yểu vài câu.

“Tôi tin cô Tống là khôi thủ chính đạo, trảm yêu trừ ma, giữ gìn chính nghĩa, trong mắt không chứa được hạt cát. Cô đã đảm bảo Giang Bạch Kỳ không liên quan gì đến chuyện này thì chúng tôi sẽ tạm thời tin tưởng cô, Giang Bạch Kỳ vẫn sẽ do cô trông giữ.” Người bên kia nói, vừa như ban ơn lấy lòng lại vừa như tạo áp lực tâm lý.

Tống Sư Yểu cúp máy rồi trả điện thoại di động lại cho cảnh sát, sau đó nắm tay Giang Bạch Kỳ rời đi dưới cái nhìn chăm chú của mọi người. Trông cô cứ như không hề quan tâm bọn họ nghĩ gì.

Giang Bạch Kỳ nhìn bóng lưng cô, nhỏ gầy lại thẳng tắp, tay nắm tay anh rất có lực, kiên định, giống như sẽ không bao giờ buông tay anh.

Máu lạnh trong người lại dần ấm lên, trái tim bị dọa cho gần như ngừng đập cũng bắt đầu đập lại, đầu óc anh rất loạn, vô số suy nghĩ dây dưa vướng mắc với nhau.

Cô... vừa rồi tại sao cô phải lập tức giết chết Lâm Vãn Ngư? Cô và Lâm Vãn Ngư, không phải là bạn bè sao? Tuy khi đó là anh cải trang, nhưng cô sẽ là loại người không chút do dự giết chết bạn mình ư? Cho dù người bạn kia của cô có thể là do yêu quái giả trang thành.

Không, không phải, cô không phải người như thế, hơn nữa vừa rồi cô ra tay quá nhanh, không cho Lâm Vãn Ngư nói lấy một câu, giống như đang giấu đầu hở đuôi... nhưng vì sao cô lại làm như vậy? Trừ khi, cô đã biết chân tướng rồi, hơn nữa còn vì che giấu chân tướng này mà không tiếc giết chết người được xem là người vô tội trong mắt người ngoài như Lâm Vãn Ngư.

Chuyện này có khả năng sao?

Có nghĩa là gì?

Anh miên man suy nghĩ, cũng muốn hỏi nhưng lại không dám mở lời.

...

Tống Sư Yểu dẫn theo Giang Bạch Kỳ trở về nhà họ Tống.

Ba người nhà họ Tống đương nhiên cũng một đêm không ngủ, lo lắng xem phát trực tiếp, thấy Tống Sư Yểu trở về, sau khi kiểm tra người một lượt xác định không sao thì mới thả lỏng.

“Khụ, hai đứa đi rửa mặt trước, sau đó xuống ăn cơm, rồi lại đi nghỉ ngơi một lát đi.” Tống Sinh Thanh nói, sau đó liếc nhìn Giang Bạch Kỳ một cái, giọng điệu có chút mất tự nhiên.

Ban đầu ông ấy rất ghét Giang Bạch Kỳ, cảm thấy Lâm Vãn Ngư mới xứng đôi với Tống Sư Yểu. Kết quả buổi livestream ngày hôm qua khiến cho ông ấy được mở rộng tầm mắt, cũng có cái nhìn mới về Giang Bạch Kỳ. Tuy vẫn không nhớ được dáng vẻ anh, nhưng ấn tượng về anh vẫn khá mạnh, quan trọng nhất là, anh trung thành nghe lời công chúa nhà bọn họ như con cún con.

Cẩn thận ngẫm lại, như vậy cũng không tệ. Đàn ông mà, nghe lời hiểu chuyện mới quan trọng, công chúa nhà ông ấy bảo vệ hòa bình đã cực kỳ vất vả rồi, nào có tinh lực đi bồi dưỡng tình cảm với đàn ông nữa. Cho nên có người chồng hiền hậu lương thiện vẫn tốt hơn, nhịn được cô đơn tịch mịch, giữ quy củ, có thể ở nhà chờ cô, lúc dẫn ra ngoài lại có năng lực giúp được việc. Nếu là loại đàn ông như Lâm Vãn Ngư thì làm gì được như vậy.

Hơn nữa xem sự bàn tán trên mạng về Giang Bạch Kỳ lần này, chắc rất nhanh anh sẽ lấy được tự do thôi, không còn là tù nhân nữa.

Nhạy cảm nhận ra thái độ của người nhà họ Tống đối với mình đã sự có thay đổi, Giang Bạch Kỳ sửng sốt, niềm vui sướng khó nói lên lời như muốn bùng nổ trong ngực, vừa chua xót lại vừa thấy phức tạp. Anh không kiềm chế nổi, sau khi được Tống Sư Yểu đưa vào phòng, cuối cùng cũng khàn giọng lên tiếng.

“Có phải em đã biết anh...”

Tống Sư Yểu kiễng chân, dùng nụ hôn cản lại những lời anh muốn nói. Không cần phải nói ra, có một số việc, không cần cho khán giả biết, đừng để dẫn tới nghị luận, như vậy quá phức tạp. Trí tuệ quần thể vốn là ngu dốt, bọn họ nhận được càng nhiều thông tin thì ngược lại khiến cho mọi chuyện trở nên hỗn loạn hơn.

Cho nên đây là bí mật của chúng ta, chờ đến một ngày anh trở lại thế giới hiện thực, bí mật này bị phát hiện trong hiện thực, sẽ có người cảm thấy ngọt ngào đúng không? Cảm thấy vui vẻ đúng không? Sẽ kinh hỉ như phát hiện ra bên trong kẹo còn cất giấu thứ ngọt ngào hơn đúng không?

Gần đây cô bỗng bắt đầu chờ mong, chờ mong đến ngày được gặp lại anh trong thế giới thực.

Trong nháy mắt Giang Bạch Kỳ đã hiểu ý cô, cô thật sự đã biết, trong đầu anh bỗng dưng nhớ tới lúc ở Tiên Vận Hội, cô nở nụ cười tươi tắn với anh đang ở trong cái vỏ bọc Lâm Vãn Ngư, thì ra là thế...

Hốc mắt Giang Bạch Kỳ đỏ lên, anh cảm thấy mình đã hoàn toàn hãm sâu rồi.

Lúc này, tập ba đã tiến vào thời gian đếm ngược.

Vì kịch bản của anh rể kia của Lương Kiều mà lãng phí mấy ngày trực tiếp, khán giả chỉ xem được Tống Sư Yểu dùng đủ các loại chiêu thức để giết chết thằng tra nam rồi tự sát, cho nên tập này mới khiến cho khán giả cảm thấy cực kỳ ngắn, còn chưa xem đã thì đã sắp kết thúc rồi.

Nhưng nhóm fans CP đã chiếm được cảm giác vô cùng thỏa mãn, tình cảm trong tập này thật sự rất đã, hơn nữa còn có nhiều cảnh bị làm mờ. Tuy bị làm mờ, bọn họ cũng chẳng thấy được gì, nhưng đối với fans CP mà nói, biết hai người ngọt ngào dính lấy nhau là đã vô cùng thỏa mãn rồi.

Nhất là sau cùng, Giang Bạch Kỳ còn nhận được sự tán thành của người nhà họ Tống, cũng chiếm được rất nhiều sự ủng hộ của NPC trong thế giới thực tế ảo, hình như còn sắp sửa có được tự do, có được nhân quyền nữa.

Quả thực là một Happy ending không thể hoàn mỹ hơn!

Đến khi thời gian kết thúc tập ba đếm ngược chỉ còn năm phút.

Tống Sư Yểu đi hỏi thăm tin tức, muốn biết trong đám người bị chính phủ bắt được có ai biết chân tướng không.

“Người bị tóm biết Quốc sư, không, biết Lâm Vãn Ngư đã chết thì đều ghi lời khai là do Lâm Vãn Ngư sai khiến. Chúng tôi đoán, Lâm Vãn Ngư vì cái chết của ba mẹ mà sinh ma chướng, hoặc là Lâm Vãn Ngư đã sớm chết rồi, bị con hồ yêu kia đoạt xác...”

Bất kể là Thang Kiệt hay tay chân của ông ta cũng đều không biết thân phận thật sự của Giang Bạch Kỳ, anh vẫn luôn mặc chiếc giáp của Lâm Vãn Ngư, bởi vậy bọn họ vẫn luôn coi chủ nhân mình là Lâm Vãn Ngư.

“Mặt khác, về Giang Bạch Kỳ, bên chúng tôi muốn mời cô đến thương nghị...”

Tống Sư Yểu kết thúc trò chuyện điện thoại, cụp mắt xuống, trong lòng lẳng lặng tính thời gian. Nhưng thời gian tập này không dễ tính, kịch bản anh rể của Lương Kiều đã khiến cho mọi thứ bị đảo lộn, cũng chính bởi vậy mà cô muốn hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động của tập này, khiến ekip chương trình hoàn toàn không có đường nào mà phát huy, nếu không chỉ hơi sơ suất một cái thôi là sẽ vô cùng bất lợi cho cô.

May mà, trải qua hai tập trước, cô đã không còn phải cẩn thận chuẩn bị sự kết nối cho kết cục, sợ bọn họ sẽ không còn để ý đến cô trong tập kế tiếp nữa.

Fans thì chờ mong thấy cô lần nữa thắng lợi, duy trì được sự hoàn mỹ; còn anti-fans thì muốn thấy cô để lộ bộ mặt xấu xí, ngã vào vũng bùn; người qua đường thì tò mò hướng đi của câu chuyện.

Bọn họ sẽ tiếp tục theo dõi tập tiếp theo, chính bản thân cô đã khơi gợi lòng hiếu kỳ của bọn họ, trở thành một ẩn số không thể xác định trong cuộc sống đời thường tẻ nhạt của bọn họ.

Khi thời gian đếm ngược tập ba kết thúc chỉ còn một phút.

Khóe miệng Tống Sư Yểu thả lỏng, nghe thấy tiếng động phía sau thì xoay người.

“A Kỳ.”

“Anh muốn tặng em một thứ.” Giang Bạch Kỳ nói. Trong lòng anh tràn ngập tình cảm muốn bộc bạch, khiến anh vội vàng muốn làm thứ gì đó, muốn cho Tống Sư Yểu một thứ gì đó.

“Thứ gì?” Đôi mắt Tống Sư Yểu cong cong, dịu dàng nhìn anh.

“Trái tim anh.”

/!!!/

/Món quà này cứng thế, dọa đến tôi rồi đây này/

/Không cần nghiêm túc như thế đâu Kỳ Kỳ à *vừa khóc vừa cười*/

/Hạt Bụi Nhỏ thế này cũng khiến người ta yêu mến quá rồi ha ha ha ha./

“Cái gì?” Tống Sư Yểu sửng sốt, lập tức cảm thấy anh lại đang suy nghĩ lung tung, nhất định còn tưởng cô muốn lấy trái tim anh đây mà. Anh vẫn luôn như vậy, phải cực lực cố gắng mới khiến anh có thể tin tưởng cô thật sự thương anh. Nhưng cũng chính bởi vậy, cô mới có thể sinh lòng yêu mến anh.

Vậy là cô đến gần anh, giơ tay cưng chiều sờ lên mặt anh, nói: “Trái tim anh, thân thể anh, linh hồn của anh đều đã là của em rồi, anh có tư cách gì mà nói tặng hay không tặng? Hửm?”

Giang Bạch Kỳ không vùng vẫy, chỉ có lông mi là hơi run rẩy, anh cụp mắt xuống, giơ tay lên. Tất cả của anh đều đã là của cô, nhưng anh vẫn muốn có gì đó cho cô, có điều anh chỉ có hai bàn tay trắng, là một tên nghèo kiết xác, thứ có giá trị nhất toàn thân cũng chỉ có thứ này thôi.

Anh chờ mong, chờ mong cô sẽ nhận nó, đón nhận nó.

Tống Sư Yểu cụp mắt xuống, thấy được trái tim của Giang Bạch Kỳ.

Cô chợt ngẩn ra.

Trái tim được Giang Bạch Kỳ nâng ở trong lòng bàn tay trong suốt vô cùng. Nó còn đang đập, nhưng lại giống một viên pha lê tinh thuần, mặt trên có một vài đường vân màu vàng, lóe lên ánh sáng, trông cực kỳ thần thánh.

Bịch, bịch, bịch...

Tiếng tim đập này, không biết là phát ra từ trái tim trên tay Giang Bạch Kỳ hay là tiếng vọng lại từ tim Tống Sư Yểu nữa.

Đầu óc Tống Sư Yểu trống rỗng, sau đó, trong đầu bỗng nhiên thoát ra một đoạn nói:

“...Chủ nhân vùng đất nảy sinh tò mò nên đã nhỏ một giọt máu của con người vào trong trái tim như pha lê của mình. Trái tim pha lê bắt đầu đổi màu, đầu tiên là màu đen, sau đó chuyển thành màu xanh lam, rồi màu vàng, cuối cùng biến thành màu đỏ tươi...”

Sắc mặt Tống Sư Yểu dần trở nên trắng bệch, cô không nhận lấy trái tim kia, ánh mắt từ trái tim dời đến gương mặt Giang Bạch Kỳ.

Giang Bạch Kỳ không yên lòng, vừa mới mở miệng ra…

Thời gian đếm ngược cho tập ba cũng kết thúc.

TYT & Lavender team
Chương kế tiếp