Cái Quỳ Này Tôi Nhận

Chương 97
Hồ Ly sững sờ, trong một thoáng còn nghi ngờ tai mình xảy ra vấn đề.

“Cái gì?”

“… Không có gì.”

“Vậy cậu ra lệnh đi!”

“Không.”

Hồ Ly: ??? Rốt cuộc là cậu bị sao thế hả, tiểu sư đệ?

Sau một hồi kinh hãi, Hồ Ly lập tức hiểu ra, Giang Bạch Kỳ đã yêu Tống Sư Yểu mất rồi. Hắn vô cùng khiếp sợ, bởi vì hắn biết rõ Giang Bạch Kỳ là loại người như thế nào. Từ nhỏ anh đã nhìn thấy mặt tối của lòng người, khịt mũi xem thường mấy nhân sĩ chính đạo đó, trong lòng anh là một vùng băng giá, hoàn toàn không có một chút dịu dàng. Không có người nào dạy anh cách yêu, anh cũng không hiểu về tình yêu.

Những nhân sĩ chính đạo kia vì để lấy được trái tim của Giang Bạch Kỳ đã dùng vô số thủ đoạn xấu xa. Không phải bọn họ chưa dùng những chiêu mỹ nhân kế, từng người tự biên tự diễn kịch bản hay đến mức có thể đoạt giải, còn diễn “chết” với Giang Bạch Kỳ. Nhưng mà kết quả ngoại trừ sự hờ hững lạnh lùng ra thì vẫn là lạnh lùng hờ hững, trong lòng anh không hề rung động.

Chính vì như vậy mà trước đó hắn mới thoải mái để cho Giang Bạch Kỳ và Tống Sư Yểu làm mấy chuyện sắc tình kia. Dù sao hình như đàn ông bình thường đến hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa dùng thứ kia thì sẽ bị hư thì phải? Kết quả hiện tại lật xe rồi.

“Giang Bạch Kỳ, tốt nhất là cậu nên suy nghĩ rõ ràng, không phải lúc nào cũng có cơ hội tuyệt vời như thế này đâu!” Hồ Ly quở trách: “Cậu quên mất ba mẹ cậu chết như thế nào, bọn họ hành hạ cậu ra sao rồi à? Cậu không muốn trả thù nữa hả?”

Lâm Vãn Ngư không trả lời, quả thực anh đã từng muốn hủy diệt thế giới này, giết sạch đám người chính đạo kia, vì thế đã chuẩn bị cho việc này nhiều năm như vậy. Thế nhưng, Tống Sư Yểu bất ngờ xuất hiện, cả người anh đều bị chấn động ngay tại chỗ. Cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ đứng trước mặt anh, bóng tối dày đặc phía sau lưng đẩy anh ra nhưng anh không thể cất bước nổi.

Nếu bây giờ anh ra lệnh thì sẽ trở thành kẻ địch của cô.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh dùng đao kiếm đối mặt với cô, anh đã cảm thấy không thở nổi, trái tim vô cùng đau đớn. Không nên như thế này, dường như sâu trong tiềm thức có một âm thanh đang nói rằng anh và cô không phải như vậy.

Anh nhìn Tống Sư Yểu, Tống Sư Yểu không còn nhìn anh nữa. Đây là chuyện tất nhiên, ánh mặt trời chiếu rọi cho rất nhiều người, sao có thể nhìn mãi một người được? Anh cũng muốn được cô chiếu sáng, cô không nhìn anh, chỉ cần anh nhìn cô chăm chú là được.

Vừa nghĩ đến đây, dường như nỗi hận trong lòng cũng tan biến, có thể xem tất cả mọi chuyện trong quá khứ như chưa từng xảy ra. Hiện tại anh đã nhận được sự đền bù của thế giới này rồi, Tống Sư Yểu chính là sự đền bù lớn nhất. Anh chấp nhận khoản bồi thường này, sẵn sàng bắt đầu lại từ đầu.

“Đồ ngu xuẩn này, cậu đã bao giờ nghĩ tới, lỡ như Tống Sư Yểu chỉ đang lừa dối cậu chưa? Cậu suy nghĩ thử xem cậu có gì đáng giá để cô ta thích? Cậu đẹp trai hay vóc dáng đẹp? Thậm chí người khác còn không nhớ nổi khuôn mặt cậu! Có phải cô ta vừa mỉm cười với cái thân xác Lâm Vãn Ngư này đúng không? Cậu nhìn nụ cười của cô ta đi, không phải chỉ dành cho một mình cậu!”

Hồ Ly cực kỳ tức giận, hắn đã phát hiện sự do dự của Tống Sư Yểu từ lâu, ban đêm lời ngon tiếng ngọt với Giang Bạch Kỳ, ban ngày lại thường xuyên lén lút nhìn Lâm Vãn Ngư. Chỉ có Giang Bạch Kỳ là không thấy cô chẳng khác đám người chính đạo kia ở chỗ nào, chỉ vì trái tim của Giang Bạch Kỳ mà thôi! Chuẩn bị lâu như vậy, chỉ còn một bước cuối cùng là sẽ đạt được mục đích, vậy mà tên ngu xuẩn này lại từ bỏ vì một người phụ nữ!

Giang Bạch Kỳ sửng sốt, lập tức cụp mắt xuống, hai tay ôm đầu gối cuộn mình lại, nhưng vẫn không ra lệnh.

Dường như đã nhìn ra được sự ngoan cố mất khôn của Giang Bạch Kỳ, hết thuốc chữa, Hồ Ly mắng anh một câu đầu óc có bệnh rồi không lên tiếng nữa.

Tiên Vận Hội kết thúc qua loa sơ sài, vốn tưởng rằng phái Huyền Linh muốn mọi người nhanh chóng rời đi, không ngờ bọn họ vẫn làm theo quy củ trước kia, ban đêm còn cố gắng hết sức tổ chức tiệc mừng công.

“Cô Tống, các vị đến từ Thái Sơ Kiếm Tông, chúng tôi xin lỗi vì sự ngu ngốc trước đây. Là chúng tôi nhỏ nhen, trong một chốc một lát không chấp nhận được sự chênh lệch nên bị mấy kẻ bỉ ổi làm mờ mắt. Hi vọng các vị có thể tha thứ cho chúng tôi...” Chưởng môn phái Huyền Linh dẫn vợ và con trai đến gặp Tống Sư Yểu và các sư huynh, chân thành xin lỗi.

Vốn dĩ Thái Sơ Kiếm Tông định rời đi rồi, nhưng nhìn thấy bọn họ như vậy, mọi người liếc mắt nhìn nhau.

Chưởng môn phu nhân nói: “Ả đàn bà ăn nói bậy bạ, có ý đồ phá rối sự hài hòa của chính đạo chúng tôi đã bị bắt lại rồi, có thể giao cho Thái Sơ Kiếm Tông xử lý.”

Tống Sư Yểu ngay lập tức biết được ý đồ của bọn họ: “Muốn chúng tôi chữa trị long mạch giúp các người à?”

Hiện tại phái Huyền Linh đã kẹp chặt cái đuôi của mình, cho dù trong lòng có tức giận hay oán hận cũng chỉ có thể nhịn xuống: “Đúng vậy, long mạch của phái Huyền Linh vẫn có thể cứu được. Chỉ cần bổ sung lại linh khí đã mất đi, sắp xếp lại trận pháp. Nhưng chúng tôi thật sự có lòng mà không có sức, xin các vị giúp đỡ, cũng vì muôn dân trăm họ...”

Điều kiện hình thành một môn phái lớn không hề dễ dàng, mặc dù chính phủ muốn làm suy yếu thế lực của Tiên Minh nhưng chưa đến mức tiêu diệt một môn phái lớn hoàn toàn, bởi vì như vậy đến cuối cùng người chịu tội chính là nhân dân.

Vì vậy giữ chân đám người tu tiên này ở đây cũng là để giúp đỡ phái Huyền Linh giải cứu long mạch.

Tất nhiên nếu Tống Sư Yểu không muốn thì không ai có thể miễn cưỡng, chính phủ cũng sẽ không có gì bất mãn. Dù sao cũng là phái Huyền Linh và phái Thái Chân tự gieo gió gặt bão, một Kiếm tu mạnh mẽ, tính tình ngay thẳng nóng nảy như cô không cho phép bị xúc phạm là điều dễ hiểu, một lời không hợp là lập tức đào mộ tổ tiên của người ta cũng có thể tha thứ được.

Chỉ cần không làm trái nguyên tắc thì Tống Sư Yểu làm gì cũng có thể tha thứ.

Tống Sư Yểu không từ chối thẳng mà chỉ nói: “Để tôi suy nghĩ một lát đã.”

Chưởng môn phái Huyền Linh lập tức gật đầu: “Được được, nghe nói cô Tống đến phái Huyền Linh mấy ngày đều không ra ngoài. Phái Huyền Linh chúng tôi cũng xem như non xanh nước biếc, hoa thơm cỏ lạ, có cả suối nước nóng, đến đây như đi du lịch. Cô Tống cũng đi xem phong cảnh của phái Huyền Linh chúng tôi nhé.”

Ông ta nói xong thì kéo Tằng Xán đứng phía sau lên, cười nói: “Cô Tống, đây là Tằng Xán, con trai của tôi, cũng là chưởng môn tương lai của phái Huyền Linh, để nó đón tiếp cô nhé?”

Tằng Xán vẫn luôn né tránh đối mặt với Tống Sư Yểu, dù sao bây giờ anh ta vừa nhìn thấy cô là bụng đã lập tức co rút lại. Lúc này bị ba mình đẩy lên phía trước, trên mặt bày ra dáng vẻ tươi cười nhanh nhẹn của công tử, nhưng ngay sau đó lập tức cảm nhận được ánh mắt chết chóc bắn qua. Anh ta còn tưởng rằng là Giang Bạch Kỳ, kết quả ngẩng đầu lên lại phát hiện là Lâm Vãn Ngư.

Tằng Xán: ??? Quốc sư thích Tống Sư Yểu à? Ồ, cũng bình thường thôi.

“Cô Tống, tôi dẫn cô đi dạo quanh phái Huyền Linh nhé?” Tằng Xán hỏi.

“Không cần, tôi không có hứng thú với những thứ này.” Tống Sư Yểu nắm tay Giang Bạch Kỳ xoay người trở lại tiểu viện của mình.

Tằng Xán chẳng hề thấy bất ngờ, thở hắt ra một hơi, sau đó bị ba mình đẩy một cái.

Tằng Xán: “...”

Ba, hay là thôi đi được không, Tống Sư Yểu còn không nhìn ra được ba muốn làm gì à? Da mặt dày quá rồi đấy, ban ngày nghi ngờ người ta đào bới phần mộ tổ tiên của mình, đến giờ lại muốn kết thông gia. Với thực lực và tính tình của Tống Sư Yểu, người ta sẽ vừa mắt anh ta và phái Huyền Linh chắc?

Nhìn dáng vẻ này của Tằng Xán, chưởng môn phái Huyền Linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận phất tay áo rời đi.

Tằng Xán nhìn trời ngó đất, dù sao anh ta cũng buông bỏ rồi, sau khi bị Tống Sư Yểu đâm chết bảy lần là anh ta đã muốn rút lui. Ai đối mặt với người giết mình mấy lần mà không sợ hãi chứ? Anh ta chỉ là diễn viên thôi, cho dù tố chất tâm lý có vững chắc đến đâu thì cũng không mạnh mẽ đến mức ấy. Lúc đó không ai nghĩ đến Tống Sư Yểu lại giết anh ta hết lần này đến lần khác như thế, hoàn toàn không hạ thấp năm giác quan của anh ta, vì vậy anh ta thật sự cảm nhận được sự kinh khủng và đau đớn của cái chết.

Nhưng đây không phải là điều mà công ty và người hâm mộ có thể khoe khoang, anh ta nhận tiền lời rồi nên chỉ có thể cắn răng kiên trì. Tập này Tống Sư Yểu mạnh như vậy, ngược lại anh ta còn phải thở phào nhẹ nhõm, ở trước mặt cô mọi người đều là em trai hết, dưới sự trợ giúp của tất cả NPC và người đồng hành, anh ta có trở thành em trai cũng không mất mặt lắm.

Không phải anh ta quá vô dụng mà là đối phương quá biến thái.

...

Tống Sư Yểu không có hứng thú với tiệc mừng công, dẫn Giang Bạch Kỳ trở lại sân viện của mình.

“Sao hôm nay anh không nói lời nào thế?” Tống Sư Yểu hỏi.

Hồ Ly không thèm để ý đến cô.

Tống Sư Yểu nhướng mày, cô không thích Giang Bạch Kỳ nhìn mình bằng đôi mắt to xám xịt này, ngay lập tức duỗi tay nắm lấy cổ Giang Bạch Kỳ: “Có muốn hôn môi không?”

Trong nháy mắt, linh hồn trong hai thân thể trao đổi với nhau, đôi mắt kia ngay lập tức khác biệt, trở thành dáng vẻ yêu thích của Tống Sư Yểu. Khóe mắt cô cong lên.

Giang Bạch Kỳ hoàn toàn không thể từ chối, cúi đầu hôn cô.

Trong lòng anh còn rất kích động, thế nên nụ hôn này hơi mạnh mẽ. Đám người phái Huyền Linh không biết xấu hổ kia không ngờ còn mơ tưởng muốn kết thông gia, đúng là không biết tự biết thân biết phận. Chỉ là một tên thiếu tông chủ của phái Huyền Linh, hoàn toàn không xứng với cô.

Nhưng mà điều Hồ Ly chờ đợi chính là lúc này.

Ngay khi tiến vào cơ thể Lâm Vãn Ngư, hắn lập tức gọi điện cho Thang Kiệt: “Hành động!”

Vốn dĩ Thang Kiệt còn tưởng rằng kế hoạch đã bị ngâm nước nóng, không ngờ lại đột nhiên nhận được mệnh lệnh, ngay lập tức nhảy dựng lên: “Tuân lệnh, chủ nhân!”

Hồ Ly thầm nghĩ, Giang Bạch Kỳ, cậu có nhìn thấy không, đây chính là mê muội mất ý chí, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, sắc đẹp hại người đấy. Chờ đã, hình như tình huống của Giang Bạch Kỳ không dùng những lời này thì phải? Để lên người Tống Sư Yểu còn được, ai bảo cô háo sắc lừa thân gạt tâm, bây giờ báo ứng đến rồi, ngày chết đã đến gần!

Giang Bạch Kỳ hơi rùng mình, mở mắt ra.

“Hồ Ly! Ông dám...”

“Rồi cậu sẽ cảm ơn tôi thôi, hiện tại cậu bị Tống Sư Yếu che mù mắt, ba mẹ cậu đã cứu tôi một mạng, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu chết được.”

“Bạch Kỳ?” Tống Sư Yểu nhận thấy anh có chuyện gì đó không ổn.

Vẻ ửng hồng trên mặt Giang Bạch Kỳ đã biến mất, anh nhìn Tống Sư Yểu, trong lòng tràn đầy hoảng sợ, anh không thể đứng ở phía đối nghịch với Tống Sư Yểu được!

Anh ngay lập tức muốn quay trở lại cơ thể của Lâm Vãn Ngư nhưng Hồ Ly lại từ chối. Hai linh hồn có thể trao đổi tự do vì sử dụng thuật pháp, đòi hỏi hai linh hồn phải tin tưởng lẫn nhau. Bây giờ Hồ Ly không tin tưởng anh nữa, hắn cảm thấy Giang Bạch Kỳ đã bị Tống Sư Yểu mê hoặc đến mức mất lý trí rồi, Giang Bạch Kỳ không thể trao đổi với hắn được.

“Dù sao một khi kế hoạch được tiến hành, cậu cũng không cần phải giả bộ làm Lâm Vãn Ngư nữa, cậu ta cũng hết tác dụng, đêm nay sẽ chết ở chỗ này.” Hồ Ly tàn nhẫn nói.

...

Lúc này, tại bảy vị trí trên toàn nước, búp bê ác khí bắt đầu phát huy tác dụng, hai vị trí trong đó chính là tòa nhà và ngọn núi mà Tống Sư Yểu đã từng đánh. Búp bê ác khí bắt đầu ngưng tụ ác khí, có thứ gì đó đang ngọ nguậy dưới lòng đất, nhanh chóng tập trung về phía phái Huyền Linh.

Trên mặt đất, vô số yêu ma quỷ quái giống như đã cảm nhận được điều gì đó, bọn chúng cũng nhìn về hướng phái Huyền Linh, sau đó nở nụ cười đáng sợ, bắt đầu tụ tập về phía phái Huyền Linh.

Trên mặt đất xảy ra chuyện lớn, bầu trời cũng bắt đầu thay đổi, nhưng vào lúc này, không ai nhận ra có điều gì không đúng.

Dưới màn đêm, cuộc sống của mọi người vẫn diễn ra trong bình yên.

...

Đám người tu tiên tụ tập ở phái Huyền Linh vẫn đang thưởng thức đồ ăn và rượu ngon, các phóng viên được mời đến vẫn chưa rời đi, ở đây vui chơi giải trí, tiện thể quay chụp ít thứ. Tống Sư Yểu không xuất hiện, bọn họ hơi thất vọng nhưng không ngạc nhiên, nhân vật lớn như cô có thể tùy hứng được, giỏi là có quyền mà, không muốn xã giao thì không xã giao.

Tống Sư Yểu nhìn biểu hiện của Giang Bạch Kỳ: “A Kỳ? Sao vậy?”

Giang Bạch Kỳ: “... Anh muốn rời khỏi chỗ này, nơi này khiến anh không thoải mái.”

Anh đã bị phái Huyền Linh giam cầm ở đây, cảm thấy không thoải mái là chuyện đương nhiên. Anh hy vọng Tống Sư Yểu sẽ dẫn anh đi, chỉ cần rời khỏi nơi này, cô sẽ bình yên vô sự, anh không quan tâm đến tính mạng của những người khác.

“Nhưng bây giờ đã trễ lắm rồi, tạm thời em không thể ngự kiếm phi hành được.” Tống Sư Yểu nhìn chằm chằm vào mắt Giang Bạch Kỳ. Linh lực của cô thật sự đã tiêu hao gần hết, không thể ngự kiếm phi hành xa được, dẫn theo Giang Bạch Kỳ lại càng không thể. Lúc đầu Thái Sơ Kiếm Tông bọn họ cũng không lái xe tới.

Giang Bạch Kỳ kéo Tống Sư Yểu xoay người bước ra ngoài: “Đi mượn một chiếc.”

Tống Sư Yểu giữ chặt anh: “A Kỳ, đã xảy ra chuyện gì thế?”

Giang Bạch Kỳ không thể nói cho Tống Sư Yểu chuyện Hồ Ly, cũng không dám để cô biết anh vẫn luôn lừa gạt cô. Thế nhưng rõ ràng Tống Sư Yểu sẽ không dễ dàng rời đi, anh chỉ có thể nói: “Anh cảm giác được nơi này sắp xảy ra chuyện lớn, em đã cạn kiệt linh lực rồi, chúng ta phải mau chóng rời đi.”

“Có chuyện lớn sao? Nếu vậy phải thông báo cho những người khác mới được.” Tống Sư Yểu nói, cô là khôi thủ chính đạo, sao có thể làm ra chuyện tự mình chạy trốn trước được?

Tống Sư Yểu không nghi ngờ lời nói của Giang Bạch Kỳ, lập tức dẫn anh đến sảnh lớn tìm người.

Trong sảnh lớn đang ăn uống linh đình, có rất nhiều người đã say tí bỉ, Tống Sư Yểu vừa xuất hiện, ngay lập tức rất nhiều người xông tới.

“Cô Tống!”

“Yểu Thần đến rồi!”

Sắc mặt Tống Sư Yểu rất nghiêm túc: “Có chuyện lớn xảy ra, không có thời gian giải thích, tất cả mọi người ngay lập tức rời khỏi nơi này, xuống núi với tôi!”

Hiện trường yên lặng, lúc này Tống Sư Yểu trong lòng mọi người vô cùng có uy tín, mấy con ma men tỉnh lại ngay lập tức.

“Cái gì?”

“Có chuyện gì thế?”

“Đừng hỏi nữa, đi mau.” Tống Sư Yểu xoay người rời đi.

Những người khác cũng bắt đầu hoảng sợ chạy ra ngoài.

“Cô Tống, có chuyện gì vậy?” Hồ Ly điều khiển cơ thể Lâm Vãn Ngư chặn lại ở cửa.

Ở trong lòng mọi người, Quốc sư cũng có rất có sức nặng, những người khác vội nhanh mồm nhanh miệng kể lại.

Hồ Ly tỏ vẻ hoang mang: “Tôi vừa dùng phép tính thiên tinh để tính một quẻ, cũng không phát hiện ra có điều gì khác thường mà. Không biết cô Tống lấy được tin tức này từ đâu vậy?”

“Lâm Vãn Ngư” vừa nói lời này xong, các môn phái lớn đều nhìn Tống Sư Yểu đầy khó hiểu, cũng muốn biết tin tức bất ngờ này đến từ đâu. Ai mà không biết phép tính thiên tinh chính là tuyệt học trấn quốc của nhà họ Lâm chứ? Bọn họ có thể tính toán tất cả mọi thứ, an nguy quốc gia, những điểm yếu của cá nhân, hơn nữa còn rất chính xác.

Giang Bạch Kỳ nhìn Hồ Ly, ánh mắt lạnh như băng, Hồ Ly lại phớt lờ anh, hắn đã quyết định rồi, đêm nay tất cả mọi người ở đây đều phải chết.

Tống Sư Yểu vô thức liếc nhìn Giang Bạch Kỳ, Hồ Ly lập tức nói: “Là Giang Bạch Kỳ nói cho cô biết à? Cô Tống, có phải cô tin tưởng tàn dư nhà họ Giang này quá rồi không? Tôi hiểu thực lực của cô rất hùng mạnh, khinh thường những môn phái khác giam anh ta lại, nhưng tai người trời sinh đã mềm, anh ta biết mê hoặc lòng người, chắc chắn không phải người lương thiện, cô đừng nhẹ dạ cả tin.”

Cảm giác tồn tại của Giang Bạch Kỳ rất yếu, Tống Sư Yểu thường xuyên dẫn anh đi tới đi lui đều không có ai chú ý. Lúc này cũng thế, vừa nghe Lâm Vãn Ngư nhắc đến, những người khác tập trung nhìn lại mới phát hiện ra Giang Bạch Kỳ.

Bỗng chốc, sắc mặt tất cả đều tràn ngập vẻ chán ghét.

“Hóa ra là do Giang Bạch Kỳ?”

“Anh ta ở đây khi nào thế? Không hổ là đời sau của Quỷ tu, xuất quỷ nhập thần y như quỷ quái.”

“Cô Tống, Giang Bạch Kỳ nói cho cô biết chuyện này sao? Bằng chứng đâu?”

“Đừng nói là anh ta gài bẫy dưới núi, muốn dẫn chúng ta xuống đó hốt gọn một mẻ đấy chứ...”

/Kỳ Kỳ của tập này thực sự rất đáng thương!/

/Những người có mặt ở đây, ngoại trừ Thái Sơ Kiếm Tông, không có ai có tư cách tự xưng là chính đạo!/

/Chỉ có tôi thấy kỳ lạ sao? Trước đây thái độ của Lâm Vãn Ngư đối với Tổng Sư Yểu không phải như thế này/

/Kỳ lạ +1, không chỉ Lâm Vãn Ngư kỳ lạ, tôi thấy thỉnh thoảng Giang Bạch Kỳ cũng rất kỳ quái, giống như biến thành một người khác vậy, lúc đó cảm giác CP kỳ diệu với Tống Sư Yểu cũng biến mất/

/Tôi còn cho rằng chỉ có một mình tôi cảm thấy như vậy thôi chứ, a a a a a, vậy mọi người đều cảm thấy như vậy à? Tại sao nhỉ?/

//Tôi không muốn thảo luận về tình yêu, tôi chỉ muốn biết điều gì sẽ xảy ra thôi/

“Nhìn thấy chưa? Chỉ cần chính đạo còn tồn tại, thì trên thế giới này sẽ không có chỗ nương thân cho cậu.” Hồ Ly ác ý nói, cố gắng phá vỡ ảo tưởng của anh, khiến anh tỉnh táo lại.

Tống Sư Yểu muốn rút kiếm ra, nhưng ngay sau đó đã bị một bàn tay lạnh lẽo đè lại.

Giang Bạch Kỳ nắm tay cô, cất giọng khàn khàn: “Đừng để ý tới bọn họ, chúng ta đi.”

Giang Bạch Kỳ kéo Tống Sư Yểu rời đi, Hồ Ly nhìn theo bóng lưng của anh, thầm nghĩ sau này cậu sẽ biết ơn tôi thôi. Lúc này hắn cảm giác được trong cơ thể có một linh hồn giãy giụa thì cố hết sức đè xuống, hiện tại chưa đến lúc cho cậu xuất hiện!

...

Giang Bạch Kỳ kéo Tống Sư Yểu trở về tiểu viện, bước vào nhà, cô còn chưa phản ứng lại thì đã thấy anh xoay người, đè người cô lên cửa, hôn cô.

Tống Sư Yểu kinh ngạc trừng mắt, lập tức cảm giác được linh lực thuần túy từ miệng tràn vào cơ thể cô, cảm giác ấm áp thoải mái ngay lập tức tràn ngập khắp cơ thể.

Từng sợi ác khí bắt đầu tụ tập về phía anh, xông vào cơ thể anh, lạnh lẽo thấu xương. Từ nhỏ anh đã cảm giác được loại đau đớn này, nhưng chưa từng quen nổi. Ác khí xâm nhập vào trong cơ thể thì bắt đầu chuyển hóa thành linh lực, còn chưa thanh lọc thì đã bị anh rút ra truyền cho Tống Sư Yểu.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy hạnh phúc vì cơn đau này, cũng là lần đầu tiên anh truyền linh lực trong cơ thể mình cho người khác một cách cam tâm tình nguyện. Đây cũng là lần đầu tiên anh không thể chờ đợi được nữa, còn ngại tốc độ hấp thụ ác khí không đủ nhanh.

Người như Tống Sư Yểu, cho dù bây giờ rời đi với anh cũng sẽ không bỏ mặc chuyện ở đây, không dẫn đám người tu tiên kia đi, mà Hồ Ly sẽ không để cho bọn họ đi.

Vì vậy, đây là cách duy nhất để Tổng Sư Yểu tự bảo vệ bản thân mình, chỉ cần trong cơ thể cô có nhiều linh lực, không có yêu ma quỷ quái nào là đối thủ của cô, nhất định cô sẽ bình an vô sự.

Tống Sư Yểu bị ép nuốt xuống mấy ngụm linh lực, cảm nhận được sự vội vã của anh, trong lòng thầm nghĩ chắc là nguy hiểm rất lớn. Có lẽ mối nguy này xuất phát từ tay anh, mặc dù anh đã hối hận nhưng vẫn không ngăn cản. Anh nên có sự phân biệt với thứ bên trong thân thể Lâm Vãn Ngư.

Tống Sư Yểu đè lại vai anh, muốn đẩy ra nhưng lại bị anh đè chặt hơn, hai tay anh cố định đầu cô, sợ cô không muốn linh lực của anh.

Được rồi.

Tống Sư Yểu đành vươn tay xoa đầu anh, chủ động hút, vỗ về giống như vuốt lông cho mèo, phần cơ bắp căng cứng nơi lưng của anh dần dần thả lỏng. Để xoa dịu cơn đau của anh, tay cô trượt xuống lưng anh, cuối cùng anh cũng thở hổn hển dừng lại.

“Bây giờ không phải lúc...” Tai anh đỏ bừng.

Tống Sư Yểu: “Em cảm thấy có thể cùng nhau làm chuyện đó, như vậy sẽ khiến anh thấy thoải mái hơn.”

“… Không cần.”

“Em muốn.”

“...” Được, được thôi.

Không ngoài dự đoán, phần này lại được làm mờ.

Không biết bao nhiêu lần, khán giả không thể nhịn xuống từng tiếng gào thét và oán hận từ sâu trong linh hồn với màn che. Cho bọn tôi nhìn một cái thì đã làm sao! Hệ thống thế giới thực tế ảo, mày thật sự không có lương tâm!

Còn những anti-fans thì tức chết, Tống Sư Yểu ở trong đó quá hạnh phúc, có được tất cả mọi thứ, sự vẻ vang, danh vọng, tiền bạc, một người bạn trai yêu thương và cả cuộc sống tính phúc hài hòa. Có rất nhiều người trong thế giới hiện thực đều không nhận được dù gì một thứ trong số đó. Một tên tội phạm giết người, vốn nên nhận tra tấn trong tù, kết quả lại trải qua cuộc sống giàu có ở thế giới thực tế ảo như vậy!

Cho dù như vậy, số lượng phiếu giải oan của Tống Sư Yểu vẫn đang tăng lên rất nhiều, chỉ còn cách 50 triệu phiếu bầu một khoảng cách rất nhỏ, về cơ bản có thể xác định ngay sau khi tập này kết thúc, cô sẽ được giảm hình phạt.

Tuy nhiên dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng chỉ có thể bất lực tức giận, ngay sau đó bị người hâm mộ của Tống Sư Yểu và người qua đường chế giễu, đồng thời càng khiến phiếu bầu của Tống Sư Yểu tăng nhanh hơn.

...

“Hành động nạp điện” đặc biệt khiến trong cơ thể Tống Sư Yểu nhanh chóng tràn ngập linh lực, cô có thể cảm nhận được từng suy nghĩ ấm áp, tràn đầy yêu thương và chân thành của anh, linh lực tinh khiết, phong phú và mạnh mẽ như vậy khiến cô vô cùng thoải mái.

Con ngươi đen láy lấp lánh ánh nước mờ mịt phản chiếu gương mặt anh, chỉ có cô mới có thể nhìn thấy ánh sáng của anh, là kỳ tích của cô.

Vậy, rốt cuộc anh là ai? Trong thế giới thực, anh sẽ là ai? Khi nào cũng xuất hiện bên cạnh cô, đồng thời trước đó anh đã nói rõ sự thật về thế giới NPC nhưng lại không bị hệ thống chủ thu về, Giang Bạch Kỳ, là Giang Bạch Kỳ đặc biệt nhất trên thế giới này...

“A Kỳ, A Kỳ...” Cô trân trọng hôn lên mặt của anh: “Trên đời này, chỉ có anh là không phản bội em thôi.”

Giang Bạch Kỳ không biết tại sao cô lại nói như vậy, nhưng anh cũng trả lời cô, trong lòng rất kích động, cực kỳ thành kính: “Anh sẽ không bao giờ phản bội em.”

Tống Sư Yểu tin tưởng Giang Bạch Kỳ trong thế giới hiện thực cũng sẽ là dáng vẻ cô yêu này, cô chờ mong có một ngày được gặp anh ở hiện thực.

Gió bên ngoài trở nên mạnh hơn, trong không khí có mùi khác thường.

Tống Sư Yểu và Giang Bạch Kỳ cùng quay đầu nhìn sang, ngồi dậy.

Tới rồi.

TYT & Lavender team
Chương kế tiếp