Cận Kề Cùng Sói

Chương 1: Di Di
Di Di quyết định chuyển nhà.

Kể từ khi chú Lợn chuyển đến phòng bên cạnh cô, cô đã không ngủ ngon trong suốt cả tháng liền. Mỗi đêm đều bị tiếng ngáy kinh thiên động địa kia đánh thức, dẫn đến ban ngày cô không có tinh thần để tập trung để làm việc.

Di Di mất hai ngày để tìm phòng mới, cuối cùng đã chọn được một gian phòng ở tiểu khu Kim Hoa.

Trên tầng 3, có 1 phòng ngủ và 1 phòng khách có bếp nhỏ. Môi trường xung quanh tốt, gần tiệm làm bánh cô mở, quan trọng nhất là giá cả rất phải chăng.

Hơn nữa, trong tiểu khu này tất cả đều là đồng loại của cô

Những "người" như họ đến từ các loài động vật khác nhau, ở một mức độ nào đó gần giống như với “ những con quái vật” trong lời đồn của con người. Nhưng bọn họ không có cái gọi là sức mạnh quái vật, chỉ là so với nhân loại, họ có thể sống lâu hơn, có sức mạnh hơn người bình thường.

Dẫn cô đi xem phòng là một chú nai sao, sau khi hóa thân là một người đàn ông đẹp trai. Hắn không chút kiêng dè thân phận của mình, thậm chí thoải mái biến thành nguyên hình cho Di Di xem.

Di Di quyết định chuyển vào đây, dù sao ở chỗ này cô không cần lo lắng đề phòng ngụy trang.

Trước khi trả tiền đặt cọc, nai sao dùng giọng điệu phức tạp nói với cô một phen.

"Vốn là tôi không muốn nói, nhưng bởi vì bản thể của cô là động vật nhỏ yếu ớt, tôi vẫn cần phải chịu trách nhiệm với cô. Cô có biết vì sao tiền thuê phòng ở đây rẻ hơn gần một nửa so với những nơi khác không, bởi vì..."

Con nai sao nói đến đây, sau đó chỉ chỉ về phía cửa đối diện, trong mắt là màu mực không tan ra được, âm thanh giống như bị một trận gió đêm thổi tới.

Hắn ta nói, "Có một con sói ở đó."

"Người thuê lần nhà trước bị hắn dọa chạy rồi, người thuê nhà lầu trên cũng bị hắn đánh mà bỏ chạy luôn." Nai sao thở dài một hơi.

"Hắn hắn hắn..." Di Di mở to hai mắt, thật cẩn thận hỏi: "Hắn…. Hắn có ăn thịt động vật không?”

Nai sao nghe vậy, trên gương mặt tuấn tú liền nở một nụ cười: "Ha ha, cũng không đến mức đó. Nói như thế nào cũng tiến hóa đến mức này rồi, làm sao có thể giống như dã thú được chứ. ”

"Chỉ có điều tính tình của hắn có chút kỳ quái, nhưng không phải là người xấu."

Mỗi lần trả tiền nhà đều rất hào phóng.

Vì an toàn tính mạng của mình, Di Di vẫn là hỏi rõ ràng hơn: "Vậy vì sao hắn đánh mấy người đó? ”

"Cụ thể thế nào thì tôi cũng không biết, chỉ biết tất cả mọi người đến thuê phòng đều bị hắn đấm cho mặt mũi bầm dập rồi chuyển đi. Từ đó về sau căn phòng này vẫn luôn khó bán..." Lộc Hoa Mai ( Nai sao) sợ Di Di hối hận, lại bồi thêm vài câu: "Nhưng mà an ninh tiểu khu của chúng tôi khá an toàn, nếu hắn thật sự dám làm bậy với cô, cô có thể tìm bảo vệ để hỗ trợ. ”

Di Di không nói gì.

Lộc Hoa Mai nói tiếp: "Nếu cô thật sự muốn thuê, tôi có thể nói chuyện với cấp trên, giúp cô được giá tiền ổn hơn. ”

"Thế nào, còn muốn thuê không?"

Nghĩ đến giá cả khiến người ta động lòng, Di Di cắn răng nói: "Thuê! ”

Ba ngày sau, Di Di dọn vào tiểu khu Kim Hoa.

Cô đã làm rất nhiều món tráng miệng rồi gửi từ nhà này sang nhà khác, từ tầng trên rồi xuống tầng dưới. Thứ nhất là để quen mặt và làm quen với hàng xóm mới, thứ hai là nếu sau này cô thật sự gặp nguy hiểm, không đến mức phải một mình vào viện.

Hàng xóm đều rất thân thiện, đặc biệt là một thiếu niên tên Tiết Triết tầng trên, khen cô làm đồ ngọt ngon, còn hỏi địa chỉ tiệm bánh, nói sau này sẽ đến đó ủng hộ.

Di Di vui vẻ trở lại căn phòng nhỏ của mình, nhìn sang cửa lớn đối diện đóng chặt, nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn lấy một hộp tráng miệng ra.

Nếu hắn phát hiện ai ai cũng nhận được, nhưng hắn lại không có, chẳng phải là cô chết càng thêm thảm sao.

Di Di nghĩ thật tốt những lời chuẩn bị nói, cô chậm rãi gõ cửa nhà hàng xóm.

Mong sẽ không bị từ chối...

Không biết anh người sói trông như thế nào nhỉ?

Di Di đưa tay vỗ nhẹ mặt mình, mỉm cười, nhất định phải mỉm cười...

Nhưng Di Di sợ đến mức cười không được, tay chân run rẩy, sợ bên trong xuất hiện một con quái vật lột da gọt xương cô.

Chờ đợi trong dày vò...

Một phút trôi qua, không có động tĩnh gì. Di Di thăm dò gõ cửa lần nữa, vẫn không có ai đáp lại.

Hình như không có ai ở nhà.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhảy nhót trở về nhà, bỏ hộp tráng miệng vào túi đóng gói, sau đó buộc một cái nơ xinh đẹp lên. Cuối cùng, viết một dòng ghi chú và treo túi lên trên tay nắm cửa nhà hàng xóm.

Vào buổi chiều, Di Di đã dành một chút thời gian để dọn dẹp lại nhà cửa. Khi đang dọn được một nửa, giao hàng gọi điện thoại đến, cô vội vàng chạy xuống dưới lầu.

Trên xe chứa năm thùng đồ đạc lớn của cô, Di Di một mình dỡ các thùng ra.

Dỡ xuống đến thùng thứ ba, Di Di mệt đến mức không thở nổi. Cô lau mồ hôi và hỏi người lái xe đang nhàn nhã uống nước: "Chú à, nếu di chuyển lên tầng ba, hết bao nhiêu tiền?"

Tài xế đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Một trăm hai. ”

Di Di cười gượng: "Ồ, vậy thì thôi ạ.”

Phỏng chừng là nhìn thấy cô chỉ có một người, ông chú kia mới mở miệng nói to như thế. Nhưng Di Di tuyệt đối không thể để như ông ta mong muốn.

Bình thường Di Di không cần người khác giúp đỡ.

Bọn họ có thân thể cùng năng lực mạnh hơn người thường, chẳng qua bận rộn cả buổi chiều, lúc này cô đã có chút kiệt sức.

Di Di dọn xong cái thùng lớn cuối cùng, xe tải nhanh như chớp chạy ra khỏi tầm mắt, chỉ để lại một đám khói màu đen.

Màn sương đen dần dần tản ra bốn phía, càng ngày càng nhạt, cuối cùng hiện ra cảnh tượng phía xa.

Hoàng hôn buông xuống, chân trời rạng rỡ một vầng sáng đỏ ấm áp, rực rỡ như tranh vẽ.

Di Di ngồi trên rương lớn, vừa nghỉ ngơi vừa thưởng thức hoàng hôn. Sau một thời gian, mặt trời lặn xuống hoàn toàn, để lại chút ánh sáng ít ỏi.

Di Di đứng dậy làm việc, tuy rằng hàng xóm lên xuống lầu biểu hiện đều rất thân thiện, nhưng cô mới đến, vẫn không muốn làm phiền người khác.

Sau khi nghỉ ngơi, thể lực khôi phục không ít, cô một hơi ôm cái thùng lớn đi lên lầu ba. Trong khi còn bận rộn, không nhận ra túi bánh ngọt mà cô treo trên kia đã biến mất.
Chương kế tiếp