Cận Kề Cùng Sói

Chương 2: Chiếu Dã
Chiếu Dã bị đánh thức bởi cơn đói.

Trận đấu tối qua tiêu hao quá nhiều thể lực của anh, sau khi trở về, anh chỉ muốn đi ngủ, mà quên luôn cả ăn.

Chiếu Dã mở tủ lạnh, ghét bỏ nhìn đồ ăn vặt để qua đêm bên trong, cuối cùng lựa chọn đi ra ngoài.

Vừa mở cửa, liền đụng trúng một hộp đồ ăn.

Anh nhặt lên, rồi tò mò nhìn nó.

Bánh kem và bánh quy nhỏ nướng. Chiếu Dã ngửi ngửi, giống như đang suy đoán xem nó có độc hay không.

Chưa ngửi mùi độc thấy, mũi chỉ ngửi thấy đều là mùi thơm, triệt để gợi lên sự thèm ăn của anh.

Trong khi anh đang nghi ngờ nguồn gốc của túi bánh ngọt này, liền nhìn thấy một tấm giấy nhỏ được nhét bên cạnh, anh cầm tấm thẻ lên bằng ngón trỏ và ngón cái.

"Xin chào, tôi là một người mới chuyển đến ở tầng ba. Đây là một số món tráng miệng tôi đã làm, tôi hy vọng bạn thích nó. Hi vọng có thể giúp đỡ nhiều hơn trong tương lai, chúc bạn có một cuộc sống đầy hạnh phúc. ”

Chiếu Dã mặt không chút thay đổi nhìn hai chữ "Di Di", ăn một miếng bánh quy, hương vị ngoài ý muốn làm anh bất ngờ, không tồi.

Sau khi giải quyết xong túi bánh, anh vẫn còn khá đói.

Chiếu Dã thu dọn rác xung quanh, anh đội mũ lưỡi trai đi ra ngoài.

Để tránh cửa thường xuyên mở ra và gây ảnh hưởng đến người khác, Di Di tìm một tảng đá để chặn cửa lớn lại.

Cô thở hồng hộc mang lên cái thùng thứ hai, Di Di bước từng bước lên bậc thang, đuôi cũng vì vậy mà lắc lư theo.

Chiếc thùng lớn đã che khuất phần lớn tầm nhìn phía trước, cô cẩn thận nhìn các bậc thang trên mặt đất để đi.

Phía trong truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, dần dần đang tới gần đây. Di Di ngẩng đầu, nhìn thấy một thân hình cao lớn, quần đen, đội mũ lưỡi trai, trên tay mang theo một túi rác nhỏ.

Người nọ bị khuất bóng, vành mũ đè xuống thấp, hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt.

Rõ ràng không biết là ai, nhưng điều này lại khiến cô không nhịn được cảm giác áp bức muốn lùi về phía sau. Cô gần như biết rõ thân phận cũng như danh tính của người kia.

Di Di tinh mắt, nhìn thấy trong túi rác có hộp tráng miệng mình tự tay đóng gói, trong nháy mắt một suy nghĩ nhắc nhở cô.

Bị vứt đi sao?

Di Di tưởng tượng tới cái cảnh tiên sinh người sói nhổ ra bánh quy nhỏ của cô, còn lộ ra răng nanh hung tợn nói: "Không ngon, chi bằng ăn thịt của ngươi."

Huhu cô chết chắc luôn...

Người phía trước mặt cúi xuống, giống như một ngọn núi lớn màu đen. Di Di rụt ở phía sau thùng đồ, lại không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, nghiêng mặt trộm nhìn lại.

Thật cao... Anh ta cao 1m9 à?

Trong suy nghĩ mông lung của mình, Di Di ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, thoang thoảng hương hoa, tựa như đến từ rừng rậm xa xôi, núi sâu không thấy người hòa quyện cùng gió mát trăng thanh của thiên nhiên.

Bất tri bất giác nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, người đã không còn thấy.

Di Di quay đầu lại, người kia đã xách túi nilon ra khỏi cửa lớn, căn bản coi cô như không khí, ngay cả ánh nhìn cũng không thèm cho.

Di Di thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi trèo lên lầu.

Trong nhà là một đống hỗn độn, chuyển nhà thật mệt mỏi, cô bỗng nhiên có chút hối hận, một trăm hai, một trăm hai thôi mà, đưa tiền cho thì xong rồi.

Sau một thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Di Di gặm qua loa một ổ bánh mì, lấy lại tinh thần rồi đi xuống lầu một lần nữa.

Trong miệng ngân nga khúc nhạc không thành tiếng, ngay lúc cô đang ngân nga câu hát trong miệng thì đột nhiên ngừng lại.

Bởi vì cô lại nhìn thấy người đàn ông kia một lần nữa.

Trong khung cảnh bốn phương lại xuất hiện đôi chân dài, ngay sau đó là thân trên của anh, giống như cảnh quay chậm từ từ tiến lên, hiện rõ tỷ lệ hoàn mỹ chỉ có trong tranh mới có.

Di Di nương theo tầm nhìn chậm chạp ngước lên, để thấy rõ mặt anh.

Khuôn mặt hơi nhỏ, đường nét rõ ràng, ấn tượng đầu tiên là đôi mắt của anh, trong lúc buồn ngủ vẫn mang theo cái mũi nhọn khiến người ta cũng phải run sợ, chỉ trong nháy mắt, Di Di dời đi tầm nhìn.

Anh đứng bên cánh cửa, cạnh một vài hộp thùng lớn. Di Di luống cuống tay chân, kiên trì đi lên trước, vẻ mặt hốt hoảng kia bất ngờ đã bán đứng cô.

Cô run rẩy bước lên vài bước, liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu dội xuống: "Mấy thứ này là của cô à?".

"Á..." Di Di sợ tới mức thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, rụt cổ lại, nói năng lộn xộn: "À vâng, đúng, là..."

Vừa dứt lời, tay phải người kia nâng một cái thùng lên, lại thêm một cái xếp chồng lên tiếp, tay trái đưa lòng bàn tay hướng lên trên, nói với Di Di: "Đem mấy cái thùng còn lại trên mặt đất đưa đây. ”

Di Di kinh ngạc đứng tại chỗ, đợi đến khi anh nói lần thứ hai cô mới phản ứng lại, run rẩy trả lời: "Không..."

Đừng.

Nửa câu sau còn chưa kịp tới miệng, Di Di đã bị ánh mắt đầy thúc giục của anh dọa cho sợ hãi, cô ngoan ngoãn đem mấy cái thùng còn lại đặt trong tay anh.

Anh thoải mái như đi ra ngoài vứt rác, thản nhiên nâng ba cái thùng lớn lên lầu.

Di Di lấy tảng đá chặn ở cửa ra vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lòng bàn chân ngập ngừng, tâm tình của cô cực kỳ phức tạp.

Tuy rằng trong lòng còn hơi sợ hãi, nhưng anh đã ra tay giúp cô, cũng không có đáng sợ như lời người ta đồn thổi. Di Di chạy một mạch lên lầu, người kia vừa lúc đem những cái thùng lớn bỏ xuống, chuẩn bị rời đi.

"Ấy, anh chờ một chút." Di Di gọi anh lại, cô nhanh chóng lấy ra mấy thứ: "Mẻ bánh hồi nãy nếu anh không thích ăn, có thể thử ăn những thứ này nha. Mấy cái này là sản phẩm mới của cửa hàng chúng tôi, tôi cảm thấy bánh này sẽ ngon hơn..."

"Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi. Tôi tên Di Di, về sau chúng ta chính là hàng xóm, ha ha..."

Di Di cũng không biết mình đang cười cái gì, cô lo lắng đến sắp nôn rồi, hai tay vươn ra trên không trung muốn cứng đờ đến tê dại.

Cuối cùng, anh nhận lấy, im lặng gật đầu.

Cùng dưới một mái hiên, Di Di càng cảm nhận rõ sự cao ngất và to lớn của anh, cô phải ngẩng đầu lên mới có thể thấy rõ biểu cảm của anh.

Nhưng vì cô không dám nhìn, nên không chú ý tới nét cười ẩn ý xuất hiện trên mặt anh.

Di Di dùng dao nhỏ cắt rách thùng carton, lấy ra đồ dùng nhà bếp và đồ điện vụn vặt bên trong, người ở cửa hình như vẫn còn chưa đi, ánh mắt quan sát kia ngưng tụ thành một đường trong không khí, giống như vô hình tập trung muốn bóp chặt cổ họng cô.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Di Di cảm thấy mình giống như một con cá trong chảo dầu, không ngừng run sợ và vùng vẫy.

Không biết tại sao anh ta vẫn còn đứng đó, Di Di ho khan một tiếng, phá vỡ sự im lặng: "Cái đó, tôi nên gọi anh như thế nào nhỉ?".

Anh giống như không nghe thấy lời cô nói, một lúc lâu sau cô mới chậm rãi phun ra vài chữ: "Đừng nói là anh…?

"Chiếu Dã."
Chương kế tiếp