Cận Kề Cùng Sói

Chương 17: Mỹ nhân
"Không cần lo lắng đâu’’.Lộc Hoa Mai lẩm bẩm tự nói:"Tôi chưa thấy anh ta như vậy bao giờ...’’

Di Di sửng sốt hỏi:’’Hai người quen biết nhau lâu rồi sao?’’

Lộc Hoa Mai không nói gì, chìm trong hồi ức. Anh ta cùng Chiếu Dã giao tình không lâu, chỉ quen biết có một khoảng thời gian.

Anh ta tới tiểu khu Kim Hoa bao lâu, Chiếu Dã cũng ở đấy bấy lâu, mỗi lần Chiếu Dã giao tiền thuê đều đủ thậm chí còn dư sức mua gian phòng đó.

Chiếu Dã luôn trầm mặc ít nói, anh rất cao lớn mạnh mẽ, nhưng không ỷ mạnh hiếp yếu, có người sợ anh, tung lời đồn về anh, anh vẫn như cũ không để ý đến.

Lộc Hoa Mai tò mò, rốt cuộc anh có phải là người lãnh đạm không, anh đối với bất kì ai cũng đều thờ ơ, lạnh nhạt , không hứng thú với bất kì thứ gì trừ khi....

Đôi mắt đẹp của Lộc Hoa Mai nhìn vào mặt Di Di, bỗng nhiên nhỏ giọng nói:"Cô có biết...bạn đời của sói nghĩa là gì không?’’

"Là gì?’’

"Sói là loài động vật rất chung thủy, suốt đời chỉ có một bạn đời duy nhất. Nếu bạn đời mà chết, sẽ không tìm bạn đời khác mà chúng sẽ chọn cô độc hết quãng đời còn lại .’’

Nói tới đây, Chiếu Dã đã đi ra, anh ta vỗ tay lên vai Di Di, ý cười thâm trường rồi nói: "Không biết nói cô may mắn hay bất hạnh đây...’’

Di Di còn tự ngẫm lời nói của Lộc Hoa Mai, không chú ý đến Chiếu Dã.

Chiếu Dã sắc mặt không vui liếc mắt nhìn Lộc Hoa Mai.

Lộc Hoa Mai sờ mũi, rút cánh tay về, không cam lòng yếu thế mà kêu: "Vợ ơi, tiếp mấy vị khách nha”.

Trong phòng một mỹ nhân chầm chậm bước ra, vẻ đẹp dịu dàng, điềm tĩnh, trên người mặc áo blouse trắng, một cây trâm cài trên mái tóc dài, đôi mắt hạnh xinh đẹp, lông mày tinh xảo, môi hồng như quả anh đào chín mọng.

Cô ấy nắm lấy tay Di Di ôn nhu mà nói:

"Em là Di Di sao, mọi chuyện không có gì hết, yên tâm có chị ở đây, em chắc chắn không có chuyện gì đâu..’’

Di Di bị đôi mắt xinh đẹp của mỹ nhân nhìn đến ngượng ngùng, lắp bắp mà nói:"Cảm ơn..’’

"Chỉ là chuyện này có chút phiền phức, bị đánh thừa sống thiếu chết như vậy, có nguy cơ dẫn đến kiện tụng, quan trọng nhất là ....’’Cô ấy nhíu mày: "Cái bàn chân sói kia không phải một câu hai câu là có thể giải thích.’’

Lộc Hoa Mai nhanh chóng qua ôm mỹ nhân, dịu dàng như nước:"Vợ ơi, em không cần phải lo, việc này cứ để anh xử lý?

Chiếu Dã:"...’’

Di Di nôn nóng hỏi:"Vậy phải làm sao đây?’’

Chiếu Dã mặt vô cảm nói: "Em không phải tìm hiệp hội sao, anh ta là người của hiệp hội đó.’’

Lộc Hoa Mai duỗi thẳng cổ kiêu ngạo nói: "Nhất định việc này hiệp hội chúng ta sẽ đứng ra giải quyết, cô yên tâm, sẽ không để sự việc giống như trước đó phát sinh thêm một lần nào .’’

Mỹ nhân ánh mắt lấp lánh nhìn Lộc Hoa Mai, chỉ thiếu điều vỗ tay khen ngợi.

"Đi thôi’’.Chiếu Dã không chịu nổi bát cơm chó của nhà này, liền dắt tay Di Di rời đi, đi ngang qua Lộc Hoa Mai thấp giọng nói một tiếng : "Cảm ơn’’.

"Cảm ơn mọi người’’ Di Di cũng nói.

Lộc Hoa Mai cười cười, nhìn Chiếu Dã nói:’’Lần sau, đừng xúc động mạnh như vậy, tôi biết anh lo lắng nhưng những người như hắn không đáng mà thiệt thòi bản thân.’’

"Biết rồi.’’.

-

Ra khỏi nhà Lộc Hoa Mai, bóng đêm tối dần, mọi chuyện đã ổn, hết thẩy sự việc đều an toàn.

Chiếu Dã cau mày nhìn chân cô: "Đáng lẽ, phải cho cô ấy kiểm tra chân em một chút’’.

Nói xong định ôm đưa Di Di quay trở lại, Di Di vội vàng ngăn lại anh: " Không cần đâu, nhà em có thuốc, thoa chút xíu là được’’.

"Thật sự không cần?’’

Di Di kiên định nói.

"Cõng là tốt nhất, em lựa chọn đi’’

"...’’ Di Di nghẹn lời: " Em chỉ là té ngã, chứ không phải gãy chân..’’

Chiếu Dã không nhượng bộ, lặp lại thêm lần nữa : "Vậy anh cõng em nhé’’.

"...Ừm, vậy đi’’.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương kế tiếp