Cận Kề Cùng Sói

Chương 21: Trầm Oanh
Ngày hôm sau, cô thức rất sớm, xoay người chạm phải một cục bông xù, mới nhớ tới người nào đó ban đêm lén vào phòng của cô. Mặt không cảm xúc đẩy đầu sói nhỏ sang một bên, cúi đầu nhìn sói nhỏ đang khò khè ngủ ngon lành.

Chiếu Dã hôm qua lăn lộn đến nửa đêm, lúc này đang ngủ mê mệt.

Di Di động tác nhẹ nhàng đi ra ngoài rửa mặt, không một tiếng động thay quần áo, ra cửa trước rồi quay mắt lại nhìn Chiếu Dã, anh vẫn đang ngủ say. Sau đó, cô đi lại sờ soạng đầu anh xõa lông lung tung rồi thỏa mãn đi làm.

Hôm nay bận rộn như cũ, cô vẫn không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, cũng một mình làm việc. Cô bật công tắc cửa tự động, dù cô ở trong phòng bếp cũng có thể nghe thấy.

Đã qua giờ ăn sáng, nhưng cô vẫn chưa ăn. Di Di vừa mới nhận được hai đơn đặt trước bánh hai tầng, thấy không có khách nên cô an tâm vào bếp làm đơn.

"Đinh! Chào mừng quý khách - -"

Tiếng loa vang lên, cô căng da mặt chạy nhanh xuống, vội vàng ra đón khách.

"Chào ....".Di Di mới nói được một từ nửa dừng lại, khóe miệng tự giác cong lên cười nói :"Ủa sao anh tới đây ".

"Nhớ em".

Chiếu Dã thức dậy trong phòng, thì đã không còn ai, lưu luyến hơi ấm dư âm của cô, nhanh chóng tắm rửa rồi đi lại đây.

"..." Di Di miễn dịch những lời đường mật của anh, nửa đùa nửa giỡn nói,"Anh không cần đi làm sao? Hôm nay giống như người thất nghiệp lang thang vậy đa".

"Buổi sáng không có tiết dạy." Chiếu Dã trả lời, ánh mắt thắc mắc nhìn mặt cô," Sao lại mang khẩu trang?".

"Còn không phải do anh sao”.Nói xong cô trợn mắt, kéo khẩu trang xuống, lộ ra đôi môi bị sưng tấy, khóe miệng còn chút ửng đỏ. Ai nhìn cũng biết làm cái gì mà ra.

"Nhìn chuyện tốt anh làm, sao em có thể gặp người khác đây!". Di Di oán trách nói, rồi kéo khẩu trang lên.

Chiếu Dã không chút tội lỗi mà còn ngang ngược duỗi cánh tay dài của anh kéo khẩu trang xuống, chuẩn xác nhắm trúng môi cô mà cắn.

Răng nanh nhỏ đụng tới miệng vết thương của Di Di, cô đau đến kêu lên, đẩy anh ra. Nhưng người anh chắc như bàn thạch, không chút nhún nhích. Sau đó anh khống chế lại hôn nhẹ nhàng hơn, ôn nhu cọ cọ nhè nhẹ một chút.

"Ưm ..sẽ có người vô."Di Di véo anh một cái.

Trên đường phố xe cộ đông đúc tấp nập, bóng người qua lại, đâu thể nào biết được có khách ghé cửa hàng không.

Chiếu Dã không động đậy, kéo cô về phía chỗ làm đồ ngọt, kéo rèm lên đặt cô bên tường.

"Vậy giờ có thể hôn, ...".Chiếu Dã kéo dài âm thanh" Đúng không?".

" Anh sao thể làm vô..."

Chiếu Dã giọng nói trầm tĩnh ôn hòa, giống như những tia sáng mặt trời sớm mai ấm áp " Em là tâm can bảo bối của anh, nên không có biện pháp để không bị em hấp dẫn".

Chiếu Dã nói rất tự nhiên, ngữ khí rất đứng đắn. Với anh cũng không phải là kẻ dối trá chuyên lừa gạt tình cảm người khác, mà đây là ý định trong tim anh. Nhìn thấy cô, không kìm được mà cùng cô thân cận.

Chóp mũi chạm nhau, là Di Di nhón chân hôn Chiếu Dã một cái, như lông vũ nhẹ lướt qua, uyển chuyển chạm vào đầu trái tim của Chiếu Dã.

Chiếu Dã nâng mặt cô hôn một hồi lâu, đầu lưỡi tinh tế nhẹ nhàng hôn liếm vết thương khóe môi, lại giống như liếm đánh dấu lãnh thổ. Cuối cùng thâm nhập sâu hơn, cùng cô dây dưa, xâm chiếm toàn bộ hơi thở cô.

"Đinh!--- Chào mừng quý khách---".

Bên ngoài tiếng loa kêu lên, một người đẩy cánh cửa vào, bước chân chậm rãi đi vô.

Di Di như chim sợ cành cong, hốt hoảng thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi Chiếu Dã.

Chiếu Dã ôm cô, đưa tay xuống nhéo nhẹ mông cô, hôn sâu hơn nữa, như đang trừng phạt cô không chuyên tâm.

"Di Di"

"..Di, có ở đây không?".Là giọng nói của Triết Triết, đang rất gần.

Di Di hoảng loạn mà lùi sang bên cạnh mà trốn, Chiếu Dã giữ chặt tay cô hôn không cho trốn. Di Di khều lòng bàn tay, làm nũng năn nỉ xin anh.

Rốt cuộc anh cũng tha cho Di Di.

Nhanh chóng đeo khẩu trang, Di Di thấy Triết Triết chuẩn bị đi ra ngoài:"À..tôi ở bên trong làm bánh, nên không nghe thấy, thật xin lỗi".

Triết Triết gương mặt thanh tú lộ ra một nụ cười nhẹ:"Không sao".

Trong nháy mắt, thay đổi sắc mặt.

Chiếu Dã từ rèm cửa bước ra, đứng bên cạnh Di Di , nắm tay cô chặt chẽ tuyên bố chủ quyền.

Hai người đứng nhìn nhau im lặng, không khí đột nhiên có chút kì quái.

"Di Di, giới thiệu một chút chứ?". Triết Triết trước tiên phá vỡ im lặng.

Di Di nghĩ thầm hai người chẳng phải quen biết rất lâu sau....nhưng cô vẫn nói:"Đây là bạn trai tôi, Chiếu Dã".

Triết Triết châm chọc cười:"Không ngờ, cô ấy thích mày."

Di Di :"???".

Chiếu Dã nhàn nhạt liếc hắn:" Không ngờ, giờ mày vẫn ấu trĩ”.

Ủa..chuyện gì đang diễn ra.

Không khí tràn ngập mùi thuốc súng, Di Di bị kẹt ở giữa có chút thấp thỏm không yên, nhìn Chiếu Dã, rồi nhìn Triết Triết, lén lén lùi về phía sau ẩn mình.

Triết Triết tim anh ta đau đớn, nhưng giả vờ vẻ mặt bình tĩnh, xoay người bình tĩnh nói Di Di:"Lần trước em có nói thời gian thì tới nhà anh dùng bữa, chừng nào em có thời gian rảnh đây”’.

"Ừm..”.Di Di khẩn trương xoa xoa tay không biết chuyện gì tới cô.

"Tôi dạo gần đây vẫn còn bận...chắc không tới được".

"Không sao cả, chờ em có thời gian thôi". Triết Triết mỉm cười, hỏi thăm ân cần:"Di Di, bị bệnh sao, bị gì mà đột nhiên em đeo khẩu trang".

"Hửm.ờm bị sốt".Di Di trả lời anh ta.

"Em cẩn thận giữ ấm, anh đi học trước đây. Lần sau, gặp mặt”. Như không thấy Chiếu Dã đen mặt, Triết Triết trong lòng sảng khoái, mặt mày hớn hở mà đi ra cửa hàng.

Chỉ vừa mới đi ra được vài bước, anh ta liền thu lại cười, nhìn trời xa xăm, vẻ mặt u buồn.

Trong tiệm, Chiếu Dã hừ một tiếng, hắn diễn trò cho ai xem? Anh không giống hắn mà ấu trĩ xàm xí. Giây tiếp theo, hỏi cô:"Vẻ mặt em có ý gì?"

"Em cũng muốn học đại học..”Di Di hâm mộ nhìn bóng dáng đang đi của Triết Triết ." Lần đầu nhìn anh ấy, em còn tưởng là học sinh cao trung”.

Chiếu Dã lạnh lùng nói:"Tuổi thiệt của anh ta, giờ chắc bằng tuổi ông em”’.

Di Di trêu chọc cười nói:"Anh cũng phải bằng tuổi sao?"

Chiếu Dã:"...".

Phát hiện ánh mắt nguy hiểm, cô lập tức sửa lời, lựa câu anh thích nghe nói:"Nói giỡn mà! Anh nhìn rất trẻ, còn rất đẹp trai, hơn nữa..cơ thể còn rất cường tráng, sao có thể giống người già được "

"Àaa..". Chiếu Dã nghe được ý chính"Thân thể cường tráng".

"Đúng đó".

Chiếu Dã anh ý vị thâm trường hỏi:"Em thích nhất điểm này..?"

"Không phải.." Sao thấy càng nói càng sai vậy, Di Di đổi đề tài:"Đừng nói vụ này nữa, anh cùng Triết Triết có ân oán gì sao á? Nhìn hai người như muốn đánh nhau tới nơi..”.

Chiếu Dã khinh thường nói:"Nếu mà đánh thật, hắn ta chắc chỉ được ba phút..”

Thật ra mà nói, anh quen biết Triết Triết rất lâu, hình như năm năm, mười năm..lâu quá chẳng nhớ rõ nữa.

Khi đó anh đã hóa thành người không có thay đổi gì nhiều, không có bạn bè hay người yêu, tính cách tàn nhẫn lạnh lùng chớ đến gần. Nhưng so với Triết Triết khác biệt, hắn ta như mặt trời nhỏ đáng yêu, ngây thơ hồn nhiên, thích một cô gái, liền đối với cô ấy chung tình, không ong bướm lả lơi.

Triết Triết thích cô gái tên Trầm Oanh, là một con chim Hoàng Anh xinh đẹp kiêu hãnh, có giọng hát động lòng người.

Trầm Oanh quen biết Triết Triết là khi cô ấy hát bên đường, cô ấy dùng thiết bị âm thanh đơn giản nhất mà cất tiếng hát, anh ta nghe cô hát mà dừng chân.

Triết Triết lúc đó mỗi ngày đều đúng giờ ra đứng nghe Trầm Oanh hát, thường xuyên gặp mặt, rồi cứ thế yêu nhau.

Trầm Oanh dọn vào tiểu khu Kim Hoa, rơi vào bể tình với Triết Triết nhưng về sau không chịu được sự chiếm hữu đáng sợ của anh ta, Triết Triết không muốn cô ấy hát rong, chỉ muốn cô ấy chỉ hát một mình cho anh ta, đề nghị kêu cô dừng việc ca hát nhưng Trầm Oanh không muốn.

Hai người phát sinh tranh chấp, đều là người trẻ tuổi bướng bỉnh biết yêu, ai cũng không nhịn ai, cô ấy như cũ vẫn thường xuyên lén đi ra ngoài hát. Có hôm nọ, có một nhạc sĩ nghe được tiếng hát của cô ấy, muốn vì cô sáng tác một bài, nếu may mắn có thể trở thành ngôi sao ca nhạc.

Cô ấy kích động hưng phấn về nói với Triết Triết, anh ta cho rằng cô gặp người lừa đảo, đem cô ấy nhốt tại nhà. Ngày hẹn đã đến, Trầm Oanh hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội này. Những ngày sau đó, cô ấy cũng không giờ hát nữa.

Triết Triết cho rằng, hiện tại như vậy là tốt rồi, chỉ là khi nhìn cô mặt mày không chút cảm xúc,lạnh lùng .Cả ngày lẫn đêm đều tự nhốt mình trong phòng.

Mãi đến sau này, anh ta mới nhận ra rằng mình đã sai lầm, yêu chưa bao giờ là chiếm hữu, càng không nên dùng danh nghĩa của tình yêu mà trói buộc tương lai của cô ấy. Nhưng hiện tại quá muộn...

Trầm Oanh trầm mặc, bế tắc mặc kệ tất cả ở lì như vậy, sau đó thầm thích Chiếu Dã.

Khi ở bên cánh cửa sổ nhìn sang, thấy bóng dáng Chiếu Dã trong đêm tối tĩnh mịch, ở đối diện nhìn không nói gì. Dù chưa từng nói câu nào, nhưng cô ấy cảm thấy có thể hiểu được sự lạnh nhạt của Chiếu Dã.

Vì nhìn anh có quyết tâm, có hoài bão, tự do mà sống, là người giống cô ấy.

Không, hiện giờ chỉ là ước muốn cô ấy.

Trầm Oanh như điên cuồng mê luyến Chiếu Dã, tạo đủ mọi cuộc gặp gỡ để hẹn anh, trăm phương ngàn kế khiến anh chú ý.

Nhưng Chiếu Dã không quan tâm, một chút liếc mắt cũng không xem đến.

Triết Triết khi biết chuyện này, hận muốn giết Chiếu Dã. Anh ta đau đớn Trầm Oanh thay lòng đổi dạ, vì anh ta còn yêu cô ấy.

So với đau khổ nhốt bản thân, cô ấy như có động lực thay đổi bản thân hiện tại, cũng bắt đầu sinh hoạt bình thường.

Triết Triết suy nghĩ, có lẽ Chiếu Dã có thể khiến cô cởi bỏ khúc mắc, tiếp tục theo đuổi con đường ca hát.Anh ta xin Chiếu Dã giúp đỡ, muốn Chiếu Dã giả vờ thích Trầm Oanh, khuyên bảo cô ấy.

Đây là lần Triết Triết hạ mình cầu xin, nhưng chỉ là Chiếu Dã lạnh nhạt từ chối.

Trầm Oanh nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bọn họ, càng thêm đau đớn khổ sở, cô bỏ đi để lại một bức thư cho Triết Triết, vĩnh viễn không muốn gặp lại.

Trầm Oanh là dằm trong tim Triết Triết. Sau này, Triết Triết hận đời, yêu đương trả thù bất kì người nào. Cuối cùng, anh cũng biết rằng, chẳng còn chim hoàng anh mà anh yêu nữa.

Di Di nghe Chiếu Dã nói xong, thổn thức không thôi,tại thời điểm gặp người mà mình yêu nhất lại không biết cách yêu một người, dùng sai cách mà đẩy người ấy ra xa, hối hận mà sống tiếc nuối hết quãng đời còn lại.

"Anh vì cái gì không giúp cô ấy, chỉ giả vờ một chút xíu thôi. Cô ấy, có vẻ rất thích anh..."

"Cô ấy thích là dáng vẻ mà cô ấy muốn trên người anh, chứ thật sự không phải anh".Chiếu Dã chăm chú nhìn cô"Rõ ràng, anh không thích cô ấy, nên không muốn giả vờ".

Di Di nhập tâm suy nghĩ, nếu là cô thì chắc sẽ đồng ý, cô rất dễ nói chuyện, chân thật tốt bụng. Nhưng việc Chiếu Dã từ chối cũng không sai, vì chuyện đó với anh không có liên quan.

"Cho nên sau này Triết Triết anh ta vẫn luôn ghét anh?"

"Hắn ta cho rằng việc Trầm Oanh rời đi, anh cũng có một phần trách nhiệm". Chiếu Dã nhìn qua cửa sổ thấy hàng cây bên đường, "Cho nên anh nói hắn ấu trĩ, chỉ biết trốn tránh hiện thực".

Xa xa mấy km có một phòng học, một người đàn ông dựa vào cửa sổ, nhìn chằm chằm tổ chim trên cây mà ngơ ngẩn.

Gió thổi lá cây bay xa, tịch mịch thanh vắng.

Cô ấy đang ở đâu....

-

Tác giả:

3k chữ

Tiền đồ của mị

Tốc độ gõ chữ không kịp thời gian gửi chương.

Mị hận....

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương kế tiếp