Cận Kề Cùng Sói

Chương 26
Đêm tối gió thổi, mây đen thưa thớt.

Một hình bóng xuất quỷ nhập thần đã dễ dàng nhảy đến ban công lầu ba bên kia tòa nhà, nhàn nhã mà ngáp một cái.

Mở mắt ra, anh liền hình giật mình.

Hửm?

Chiếu Dã và sói bị cấm vào bên trong?

Không thấy, không thấy, không thấy, không thấy...

Chiếu Dã xé tờ giấy kia ra, không chút nghĩ ngợi liền vứt đi. Nhìn theo tờ giấy tự do rơi xuống càng bay càng xa, anh ta lại hạ quyết tâm, nếu Di Di hỏi tới, liền nói là bị gió thổi đi là được rồi.

Dù sao cũng không liên quan gì đến anh.

Thuần thục đẩy cửa ra, trước mắt xuất hiện các loại chướng ngại vật, anh ta nhẹ nhàng tránh qua, không phát ra một chút thanh âm nào.

Chiếu Dã nhìn chăm chú khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh của Di Di, nghĩ thầm: Xem ra tối hôm qua thật sự dọa em ấy...

Khom lưng hôn môi cô, không tình nguyện biến thành hình thái sói nhỏ, chui vào chăn thành thành thật nằm cạnh Di Di

Ngày hôm sau, Di Di bị một đám lông làm cho ngứa tỉnh dậy, quay mặt hắt hơi một cái.

Quay đầu lại, là Chiếu Dã đang ở rất gần đầu cô, gối đầu lên vai mình.

Cô đưa tay sờ sờ đầu anh, Chiếu Dã giống như đang cảm nhận được trong cơn mộng, giật giật lỗ tai, dán sát vào cô hơn.

Di Di nhìn về phía ban công, tờ giấy kia quả nhiên không cánh mà bay, yên lặng thở dài.

Cô cũng không tức giận, nếu Chiếu Dã mỗi ngày nguyện ý lấy nguyên hình làm ấm giường, sói nhỏ có đến thăm giường của cô, cô cũng rất vui vẻ.

Di Di rửa mặt thay quần áo, hôm nay cô đặc biệt mặc một chiếc áo gió màu kaki, dáng dài, bên trong phối hợp với váy trắng gạo, chân đi giày Martin, cả người khí chất lại ôn nhu.

Hai mắt Tiểu Khả tỏa sáng, "Chị Di Di, sao hôm nay chị lại đẹp như vậy! ”

Di Di mím môi không nói lời nào, Tiểu Khả thông minh nghĩ đến nguyên nhân: "À! Em biết, là để hẹn hò với anh Chiếu Dã sao? Em hiểu em biết. ”

Một ngày bận rộn trôi qua, Tiểu Khả đã gọi Chiếu Dã là anh trai. Di Di dở khóc dở cười, chịu không nổi sự trêu chọc của Tiểu Khả, "Chị có việc bận đi trước. ”

Tiểu Khả vui vẻ múa chân.

Hôm nay có khách đặt một cái bánh sinh nhật tám tấc, Di Di làm xong món tráng miệng hàng ngày, tranh thủ thời gian làm bánh ngọt.

Cô không biết Chiếu Dã bình thường tan tầm mấy giờ, muốn mau chóng chấm dứt chuyện trong tay.

Bất tri bất giác, cô lúc nào cũng nhớ thương anh.

Di Di nghỉ sớm để mình tan có thể tan làm, cùng Tiểu Khả nói lời tạm biệt.

Bên ngoài có một cơn mưa nhỏ, đường phố ẩm ướt, lá cây vỉa hè vẫn còn treo những giọt nước. Di Di hít sâu một hơi, cỏ cây tươi mát xâm nhập vào phổi.

Cô nhớ rõ theo Dã nói qua nơi anh làm việc, dựa vào hồi ức tìm kiếm, bản đồ điện thoại di động hiển thị khoảng cách hơn mười km.

Thật xa, sẽ không bị lạc chứ...

Di Di sinh ra sự nghi ngờ, cố gắng xác nhận lại, vẫn là cùng một thông tin. Cô gọi một chiếc xe hơi và có ý định thử vận may của mình.

Tài xế là một ông chú trung niên nói nhiều, anh ta nói với Di Di, đây là câu lạc bộ thể dục tốt nhất trong thành phố, thẻ thành viên đều phải dựa vào nội bộ để mua danh sách, còn hỏi Di Di có được như thế nào.

Di Di lúng túng nói cô chỉ tìm bạn bè.

Hơn bốn mươi phút sau, khu trung tâm thành phố, khu phố phồn hoa nhất, ngoài cửa một câu lạc bộ thể dục trang trí xa hoa, Di Di dừng bước.

"Cái này..."

Có chút hơi thở xã hội đen như vậy.

Cô sửa quần áo, kiên trì đi vào, lại bị quầy lễ tân ngăn lại.

"Xin cô xuất trình thẻ thành viên, bên chúng tôi cần kiểm tra thân phận." Quầy lễ tân là một em gái trẻ, giọng nói ngọt ngào, nụ cười vui vẻ.

Di Di nói: "Tôi đến tìm người, xin hỏi, không biết có một huấn luyện viên nào ở đây gọi là Chiếu Dã không? ”

Người đối diện sửng sốt một giây, khôi phục lại nụ cười chuyên nghiệp, "Có. ”

"Vậy thật tốt quá." Di Di ý cười ngâm nga, ngồi ở trên một cái ghế, "Tôi có thể ở đây chờ anh ấy sao? Nó có cản trở công việc của em không a? ”

"Không." Em gái ở quầy lễ tân liếc mắt nhìn Di Di , "Cần em giúp chị đi vào nói một tiếng sao? ”

"Không cần, cám ơn."

Di Di muốn cho Chiếu Dã một bất ngờ.

Cô ngồi chơi điện thoại di động, nhấn vào hộp thoại trò chuyện với Chiếu Dã, cô cố ý nhịn cả ngày không nhắn tin.

Nhận thấy ánh mắt cố ý vô tình của em giá ở quầy lễ tân, Di Di chủ động cùng cô ấy đáp lời: "Mọi người bình thường đóng cửa mấy giờ? ”

"Mười giờ, có khi mười một giờ."

"Trễ như vậy a..." Di Di sợ không chừng phải đợi rất lâu." Vậy em có biết mấy giờ Chiếu Dã sẽ ngừng làm việc không? ”

"Em giúp chị xem một chút, công việc của huấn luyện viên Chiếu Dã. Tương đối đặc biệt. Hầu hết các lớp học của anh ấy là vào buổi chiều. ”

"Được, cám ơn em a."

Vừa dứt lời, Chiếu Dã từ góc đường xuất hiện, mặc áo vest màu đen, lộ ra cánh tay cường tráng, săn chắc, cả người chảy đầy mồ hôi.

Sự xuất hiện của anh đã thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh, một cô gái quen biết anh và bạn bè của cô đã răm rắp thảo luận, khuôn mặt hiện lên đỏ ửng.

"Sao lại lén lút tới đây." Chiếu Dã cùng lễ tân chào hỏi, trực tiếp dẫn Di Di vào trong.

Cô gái ngay lập tức đau lòng: hóa ra là một người có chủ.

Đầu óc Di Di trống rỗng, đắm chìm trong chuyện ngoài ý muốn nhìn thấy anh ấy, "Anh, Anh biết em đến không? ”

Chiếu Dã ngay từ đầu đã ngửi được hơi thở của cô, chỉ là nơi này trộn lẫn quá nhiều mùi hương hỗn loạn, đủ loại mùi cơ thể, mồ hôi của đàn ông, nước hoa của phụ nữ, quấy nhiễu đến phán đoán của anh.

"Anh không cảm giác được." Chiếu Dã dắt Di Di đi qua một khu vực tập thể hình, ngăn cản cô không cho cô nhìn những người tập luyện đang ở trần.

Di Di than thở, "Sói thật đáng ghét, bất ngờ cũng không có. ”

Đến phòng nghỉ ngơi của Chiếu Dã, vừa đóng cửa Chiếu Dã liền ôm lấy hông Di Di. Di Di mất đi thăng bằng, đành phải ôm cổ Chiếu Dã, đang muốn há mồm oán giận vài câu, lại bị Chiếu Dã chặn môi.

"Này..."

Anh ra hôn đến đầu môi, bàn tay to dùng sức vuốt ve cổ nhỏ của Di Di.

Nhưng thời gian không cho phép, không lâu sau đó, lưu luyến buông cô ra, nói: "Anh rất ngạc nhiên a. ”

"Ở đây chờ anh một lát, rất nhanh, nhiều nhất là nửa tiếng."

"Được..." Di Di bị hôn đến choáng váng đầu óc.

Chương kế tiếp