Cận Kề Cùng Sói

Chương 27
Chiếu Dã lần đầu tiên chán ghét cơ chế đi làm của con người như vậy, vội vàng chạy về sân quyền anh.

Di Di loay hoay trong căn phòng, nơi này hẳn là phòng nghỉ độc quyền của Chiếu Dã, chỉ có một cái sô pha dài, mấy dụng cụ thể dục, còn có túi của Chiếu Dã.

và một phong cách với sở thích của mình.

Di Di nhàn rỗi không có việc gì, muốn đi nhìn trộm bộ dáng lúc làm việc ở Nơi Hoang Dã, nhưng bên ngoài tất cả đều là nam nhân cơ bắp hừ hừ hừ, Di Di ngay cả hỏi đường cũng không dám.

Uh... Vẫn là nên trở về đi...

Nghĩ như vậy, đột nhiên có người vỗ vỗ bả vai cô, sau lưng vang lên thanh âm từ tốn.

-Tiểu Di Di, thật sự là em?

Di Di xoay người, người trước mắt và Chiếu Dã không khác biệt lắm, mặt mày thanh tú, cũng không phải là cảm giác thiếu niên thanh tú như Triết Triết, so với Triết Triết thành thực hơn một chút, cảm giác trưởng thành đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Cảm giác quen thuộc lại xa lạ này, Di Di ở trong đầu nhớ lại, "A. Anh là anh, Ngạn Kỳ Ca? ”

"Cuối cùng cũng nhớ ra, bằng không anh cũng quá thương tâm." Ngạn Kỳ tùy tiện lộ ra hàm răng trắng, tươi cười xán lạn, "Thật không nghĩ tới sẽ gặp em ở chỗ này, tính ra chúng ta gần bảy năm, vẫn là tám năm chưa từng gặp qua. ”

Ngạn Kỳ và Di Di quen biết rất lâu, Di Di khi đó vừa mới biến hóa thành người, sẽ không cẩn thận lộ ra lỗ tai hoặc đuôi, Ngạn Kỳ mỗi lần như thế đều sẽ dạy cô cách khống chế bản thân của mình, giúp đỡ cho cô.

Về sau bởi vì Ngạn Kỳ nguyên hình bị người nhìn thấy, người đó truy tìm anh rất lâu, anh trốn đông trốn tây, bôn ba khắp nơi, không thể không cùng Di Di sinh sông tiếp.

Chớp mắt, cả hai đều lớn lên.

- Ngạn Kỳ ca, bây giờ anh thế nào? Di Di mơ hồ nhớ rõ năm đó anh chật vật chạy trốn không thấy bóng dáng.

"Rất tốt a, người kia đã sớm cho rằng anh đã chết, ha."

"Vậy là tốt rồi."

Ngạn Kỳ nói: "Em đến đây tập thể dục à? Anh vừa mới thiếu chút nữa không nhận ra em, Tiểu Di Nhi hiện tại là đại mỹ nữ a. ”

"Không phải, em..." Ngạn Kỳ xem như anh trai của Di Di, Di Di bỗng nhiên có loại ảo giác thấy anh như cha mẹ, mình vậy, thẹn thùng nói, "Em tìm bạn trai của em nên tới..."

"Yoo." Ngạn Kỳ trêu chọc: "Có bạn trai rồi sao. Mau cho anh gặp xem nào, là nhân loại, hay là..."

Một ánh mắt không tốt truyền đến, Ngạn Kỳ theo bản năng im lặng, híp mắt nhìn lại.

Chiếu Dã sớm kết thúc khóa học boxing, cũng không đi tắm, mặt không chút thay đổi đi về phía Di Di.

Di Di thản nhiên cười, tiến lên khoác cánh tay Chiếu Dã, nói với Ngạn Kỳ: "Ngạn Kỳ ca, anh ấy chính là bạn trai của em..."

Chiếu Dã chậm rãi đưa tay, "Chiếu Dã. ”

Ngạn Kỳ nắm lại, "Ngạn Kỳ. ”

Bàn tay chạm vào nhau, hai người đàn ông âm thầm đọ sức.

Di Di không chú ý đến thời gian bắt tay đặc biệt dài của bọn họ, tiếp tục giới thiệu cho Chiếu Dã, "Chiếu Dã, đây là Ngạn Kỳ ca, em và anh ấy đã lâu không gặp, hôm nay thật trùng hợp a, còn phải cám ơn anh ấy rất nhiều. ”

"Ừm." Chiếu Dã bất động rồi cũng chịu buông tay.

"Chiếu Dã... Sao anh không thay quần áo, chúng ta không phải đi mua sắm sao? "Di Di cuối cùng cũng phát hiện bầu không khí khác thường, nhéo nhéo tay Chiếu Dã.

"Đuổi anh?" Chiếu Dã thì thầm.

"Không có a, en muốn sớm một chút cùng anh đi dạo nhanh một chút nha..." Di Di nửa nũng nịu nửa trấn an, cuối cùng anh cũng chịu đi.

"Sói?" Ngạn Kỳ hỏi.

"Vâng..."

Ngạn Kỳ khoanh cánh tay, lạnh lùng nói, "Hình như anh ta rất có địch ý với anh a. ”

"Ạn ấy chính là nhìn hung dữ, người không xấu." Di Di thay Chiếu Dã nói chuyện.

"Tốt nhất là thế " Huyết thống của Sói ở trên Ngạn Kỳ, Ngạn Kỳ trời sinh không có hảo cảm với sói, "Nếu anh ta đối với em không tốt, em liền nói cho anh biết. ”

"Anh ấy đối với em rất tốt."

Hai người trao đổi phương thức liên lạc, tuy rằng nhiều năm không gặp, nhưng bản tính vẫn không thay đổi.

Ngạn Kỳ vừa mở miệng chính là điều chỉnh trong giọng điệu với Di Di, trên người Di Di vẫn mãi hồn nhiên đáng yêu kia.

Sau một thời gian dài gặp lại nhau, hai người giống như trở về thời niên thiếu. Ngạn Kỳ cảm thán: "Trước kia em biến thành người không tốt lắm. ”

"Hiện tại cũng trở nên tốt hơn rồi a..."

"Sao em vẫn còn sống ở thành phố này, anh tưởng em đã sớm đổi chỗ rồi."

"Ngạn Kỳ ca không phải cũng đã trở về."

Ngạn Kỳ ở trong nước dạo quanh, phát hiện vẫn là điểm khởi đầu ban đầu khiến anh an tâm nhất, anh cười cười, "Đúng vậy, đã trở lại..."

Còn muốn nói thêm gì đó, Ngạn Kỳ từ xa nhìn thấy bóng người màu đen trầm mặt, chậc một tiếng, "Được rồi, lần sau liên lạc đi. ”

"Được."

Ngạn Kỳ nhỏ giọng nói thầm: "Nhìn anh ta như vậy, giống như muốn ăn sống anh vậy. ”

Di Di không nghe thấy, chạy về phía Chiếu Dã, cùng Ngạn Kỳ phất phất tay: "Ngạn Kỳ ca gặp lại. ”

"Ừm, tạm biệt."

Chương kế tiếp