Cận Kề Cùng Sói

Chương 38: Rượu
Chiếu Dã phong trần mệt mỏi mà vào cửa, mang theo hơi lạnh gió sương của đêm tối.

Trên tay còn cầm hai túi bánh ngọt, bởi vì Di Di ăn xong thuận miệng nói muốn ăn, anh liền nhớ rõ không nói lời nào đi đến trung tâm thành phố mua, cũng không cần Di Di cùng đi.

‘’Cảm ơn anh, Chiếu Dã’’. Đôi mắt Di Di sáng lấp lánh .

Chiếu Dã nghi hoặc nhướng mày nói:’’Nói ‘’cảm ơn’’ với anh?’’

Di Di hỏi :’’Vậy em phải nói gì?’’

Chiếu Dã để bánh ngọt xuống, cười nói:’’Không bằng tới hôn anh một cái.’’

Di Di nhanh chóng lao vào trong lồng ngực Chiếu Dã, Chiếu Dã bất ngờ mà lùi về nửa bước, được cái bàn đỡ ổn định.

Cô vịn lấy vai anh, đưa đôi môi đỏ mọng mềm mại lên.

Chiếu Dã môi anh lành lạnh, nhưng không có sao, cô sẽ giúp môi anh ấm lên .

Di Di không chút kĩ thuật mà cọ cọ môi lên, rất nhiều lần hôn môi đều là Chiếu Dã chủ đạo, cô vẫn không thể nào học được.

Lần này, Chiếu Dã cố tình không đáp lại, mắt treo ý cười nhìn cô.

Di Di cảm thấy anh đang đùa giỡn mình, nhưng kẻ sĩ này là cô thà chết chứ không chịu nhục, cô không thể để anh xem thường mình.

Di Di tiếp tục dán, tiệp tục cọ, hàm răng nhẹ nhàng cắn cánh môi anh.

Toàn thân anh cứng lại, nhưng môi lại mềm mại lành lạnh, cô giống như đang nếm một khối bánh ngọt, nghiện mà muốn nếm thêm chút nữa.

Anh hé môi, Di Di vui vẻ mà vươn đầu lưỡi, học theo cách hôn của Chiếu Dã như thường ngày, dọc theo liền môi liếm một vòng, sau đó thâm nhập sau vào trong lãnh địa của anh.

Ánh mắt của Chiếu Dã thay đổi.

Di Di không nhìn thấy, tay kéo áo khoác anh ra, tay mò bên trong sờ lung tung.

Cô chỉ mặc áo ngủ đơn giản, cố ý đè ép ngực mình trên người anh, giống như chơi lò xo.

Dù sao hai quả đào kia là bùa hộ mệnh của cô, anh không thể làm gì cô được, cô lắc lư người mình,chơi vui vẻ vô cùng.

Làm xong rồi đó, cô xách theo túi bánh ngọt tính toán nhanh chóng chuồn lẹ. Nhưng bị Chiếu Dã nhanh tay lẹ mắt, đẩy mạnh phòng ngủ, cả hai cùng ngã xuống giường.

‘’Chơi xong liền chạy?Hửm.’’ Anh âm dương quái khí nói.

Di Di vô tội mà chớp mắt, cười khoái chí:

‘’Anh nói chỉ cần hôn một cái thay cho lời cảm ơn mà. Chiếu Dã là tốt nhất, nhanh cho em một miếng đi.’’

Chiếu Dã cởi thắt lưng quần, đem tay Di Di ấn vào trong quần, hôn cô một cái, rồi nói:’’Làm anh ra, em mới có thể ăn.’’

‘’Vô sỉ.’’ Di Di mắng anh.

‘’Di Di là tốt nhất.’’ Chiếu Dã học câu vừa rồi của cô.

“Vậy anh đem tay em buông ra trước đi, cầm đau muốn chết.” Di Di miễn cưỡng đáp ứng.

“Anh sai rồi.” Chiếu Dã nói câu không hề có thành ý, chính mình lột quần, dựa vào trên thành giường, bày một tư thế mời gọi.

Di Di khuôn mặt đỏ bừng, chậm chạp dịch về hướng Chiếu Dã.

Chiếu Dã cười khinh mà trêu chọc nói: ‘’ Chả trách tại sao thỏ thi chạy không lại rùa đen .”

Di Di bực mình nhìn Chiếu Dã, giương nanh múa vuốt mà ngồi bên dưới chân anh.

Vì tôn nghiêm mà chiến đấu, quyết không thành kẻ bại.

Giơ tay nắm lấy quần cộc, dùng sức kéo xuống dưới, cái vật kia to như lựu đạn mà đánh vào cổ tay trắng nõn của Di Di.

“…”

Vừa mới bắt đầu dũng khí tiến lên, nháy mắt mà biến mất không còn gì, cô run run rẩy rẩy mà duỗi tay, nghĩ thầm rùa đen thắng, thì để rùa đen thắng đi…

Cúi đầu chậm rì rì nắm lấy, ánh đèn phía dưới soi sáng ngời , tím cùng đen đan xen hoa văn ánh lên đến rõ ràng.

Di Di xem đến kinh tâm động phách, trên dưới giật giật, trong tay vật kia lại to thêm một vòng.

Hiển nhiên Di Di có chút khẩn trương, nắm chặt hạ thể Chiếu Dã đến phát đau nhưng anh không có mở miệng nhắc nhở, anh thích cảm giác bị cô nắm trong tay.

Cô dừng lại không nhúc nhích, Chiếu Dã kiên nhẫn nói: “Em như vậy anh sẽ không bắn ra được.”

“Anh chờ em một chút.”

Di Di chạy đi ra ngoài,chưa đến quá ba phút đã trở về.

Chạy về hướng Chiếu Dã hôn anh một cái, mắt đỏ hồng, ợ nhẹ chút xíu.

Chiếu Dã ngửi được mùi hương của rượu, đối diện với ánh mắt mênh mang của Di Di, không biết đi về là uống nhiều hay ít…

Di Di về rót uống nửa ly, mạnh mẽ uống nhanh, nhưng không đến mức có thể say.

Có rượu trong người càng thêm can đảm, cô nhất định bách chiến bách thắng, không gì có thể địch nổi.

Di Di nắm lấy gốc rễ Chiếu Dã , sờ đến hai tinh hoàn to to, không đúng mực mà nhấn một cái.

“Đ*m…” Chiếu Dã lần đầu tiên chửi thề , anh thiếu chút nữa bị cô bẻ gãy.

“Hửm?” Di Di biết mình làm sai chuyện, mơ mơ màng màng mà xin lỗi, “Em xin lỗi, em xin lỗi~~”

“ Xin lỗi ——” cô kéo dài tiếng, nhẹ nhàng mềm mại mà vuốt ve vật kia của anh, giống như trấn an bé nhỏ Chiếu Dã.

Động tác của Di Di làm Chiếu Dã thoải mái cực kỳ, cúi người xuống hôn cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, nếm được hương vị của rượu.

Anh như đã sớm quên mình ghét rượu, nhưng bây giờ đang từng chút nếm hương vị này.

Di Di cười ngây ngốc, trên tay nhanh chóng lên xuống, nói cũng nhiều lên, hỏi anh: “Như vậy có được không anh?”

Chiếu Dã đang hôn cô, khàn khàn nói: “Có thể nhanh lên chút nữa.”

Di Di làm theo, kinh ngạc mà phát hiện vật kia nóng rực trong lòng bàn tay lại to một vòng, cô bỉu môi nói: “Cầm không được.”

Chiếu Dã cho cô một kiến nghị: “… Hai tay cùng cầm.”

“Được nha~.”

Đôi tay cô lên xuống không ngừng, động đến cổ tay đều mỏi, oán giận một câu: “Anh sao còn chưa bắn.”

Chiếu Dã hỏi: “Muốn ăn không?”

“Muốn.” Di Di cho rằng anh hỏi là ăn bánh ngọt, không nghĩ ngợi mà trả lời.

Rồi nhìn thấy bộ dạng không đứng đắn của anh mới phản ứng lại, đỏ mặt mắng anh: “Ăn cái đầu quỷ của anh!”

“Lại đây.”

Di Di tới gần.

Chiếu Dã vén áo ngủ cô lên, cầm một tuyết trắng mềm mại đưa vào trong miệng, một cái tay khác cầm tay Di Di tăng tốc hoạt động.

“Nhẹ, nhẹ một chút .”

Không biết là nhẹ tay, hay là miệng nhẹ.

Bất kì là ở chỗ nào, Chiếu Dã đều sẽ không nhẹ. Ngược lại dần dần tăng thêm lực, mút đậu đỏ đến ướt đẫm.

“Đau nha aaa.” Ngực Di Di đau tê dại, tay càng siết chặt,

Linh hồn Chiếu Dã như muốn nặn ra, nhanh tay chuyển động mấy chục lần nữa, chất nhầy trắng đục bắn từng đợt ở trên tay cô.

Di Di có cảm giác thành công mĩ mãn, đi phòng vệ sinh rửa tay chuẩn bị ăn bánh ngọt.

Chiếu Dã nhìn chằm chằm bóng dáng cô, như suy nghĩ điều gì :’’ Rượu là thứ tốt’’.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương kế tiếp