Cận Kề Cùng Sói

Chương 39: Nặc Nhân
Trước khi ngủ, Chiếu Dã ôm Di Di nói mấy lời lúc sáng Ngạn Kỳ hỏi anh.

“Anh ta hỏi anh, nếu có một ngày, em muốn rời đi, anh có thể hay không đừng giữ em lại. Anh nói sẽ không.”

Di Di “Ừm” một tiếng, nhắm mắt nói: “Em không đi đâu hết.”

“Em cảm thấy anh đáng sợ không?” Chiếu Dã nói giỡn: “Nếu em ngoại tình, anh cũng sẽ tha thứ cho em, rồi sau đó giết gã nhân tình kia.”

“Gì vậy, xã hội có luật pháp, gì mà cứ mở miệng ra chém giết! ” Di Di trợn mắt nói, nhìn anh xuyên qua màn đêm.

Trong đầu lại nhớ đến lời nói của Ngạn Kỳ : “Chiếu Dã sẽ không bao giờ phản bội em. Anh ta đối với em, có khả năng chiếm hữu đến mức cực đoan.”

Di Di hôn cằm anh, nói chuyện nhỏ nhẹ: “Em không ngốc, ai đối tốt với em, em đương nhiên nhìn ra. Nếu em sợ anh, ngay hôm sau đã chuyển đi rồi.”

“Chiếu Dã, em sẽ không thích người khác, em chỉ thích anh mà thôi.” Di Di đầu chôn ở ngực anh nói một câu khẳng định, nghe từng tiếng tim đập thình thịch.

Có thể vì Ngạn Kỳ xuất hiện, làm Chiếu Dã ăn dấm hồi lâu. Di Di đoán chắc như thế, một lần nữa khẳng định: “Anh có phải để ý đến anh Ngạn Kỳ không? Em cùng anh ấy tuy rằng quen biết rất lâu, nhưng em chưa từng có cảm giác tình yêu nam nữ đối với anh ấy.’’

Di Di nắm lấy tay anh để lên ngực trái của mình, “Trời đất chứng giám ~~.”

‘’Anh biết rồi.” Chiếu Dã cười một tiếng, thu bàn tay lại, rồi nhéo một chút thịt mềm trên ngực cô.

Di Di xoay người né tránh.

Chiếu Dã bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Anh ta là giống chó gì?”

Chiếu Dã có thể ngửi ra Ngạn Kỳ nguyên hình là chó, nhưng nhìn không ra giống loại gì.

“Hả?” Hỏi cái này làm gì, Di Di sờ sờ gáy, “… Alaska.”

Hừm....

Đều là cùng một loài, Alaska là giống chó có huyết thống gần giống loài sói, nguyên hình cũng tương tự như Chiếu Dã.

Chiếu Dã có tâm lý hơn thua hỏi cô.

“Nguyên hình của anh ta so với anh như thế nào?”

Vừa dứt câu, Chiếu Dã biến thành hình dáng nguyên bản, chăn bông bị nhấc cao lên một khoảng lớn.

Móng vuốt của sói chạm chạm cánh tay Di Di, để cô nhìn xem anh, lắc người làm lông tóc xoã tung, đuôi to quét đến cẳng chân cô.

Di Di đối diện với sói.

Gương mặt biểu hiện chờ mong với cặp mắt hoang dã hung ác ánh lên chút lệ quang.

Có chút tương phản, Di Di nhịn cười, nghiêm mặt nói, : “Anh là tốt nhất.”

-

Mấy ngày sau, Ngạn Kỳ hẹn Di Di đi ăn cơm.

Di Di nói kêu Chiếu Dã cùng đến, Ngạn Kỳ nói trong điện thoại : “Đừng, anh ta chắc cũng không muốn thấy anh.”

Rồi lại nói: “Hừ, anh cũng không muốn thấy anh ta. ”

Di Di cười chết, hai người người đàn ông trẩu tre này.

Cô nhắn tin với Chiếu Dã, nói tan ca sớm, sẽ đi ăn với Ngạn Kỳ.

Đúng giờ tới nơi, từ người phục vụ chỉ dẫn tìm được vị trí, ngoài ý muốn thấy Ngạn Kỳ ngồi kế bên một cô gái xinh đẹp.

“Anh Ngạn Kỳ, anh không giới thiệu ư?” Di Di khóe môi cong lên, trêu ghẹo hỏi.

Cô gái thân mật mà kéo cánh tay Ngạn Kỳ, nghe hỏi ngượng ngùng cúi đầu.

Cô gái có mái tóc xoăn màu hạt dẻ, đôi mắt to sinh động, hoạt bát, giống như búp bê Barbie tinh xảo.

Ngạn Kỳ cười, “Lần trước không nói với em, anh sắp kết hôn, đây là vị hôn thê của anh, em ấy tên Nặc Nhân.”

Di Di kinh ngạc, kinh hỉ mà nói: “Thật vậy sao? Chào chị vui quá, à không, chào chị dâu, em là Di Di.”

Di Di nhiệt tình mà cầm tay Nặc Nhân, a, tay chị ấy mềm mại quá, tóc rất thơm a…

“Ngại quá, có chút kích động…” Di Di cầm nửa ngày mới buông tay, cười nhe răng, cười trông hơi ngốc.

“Không có gì.” Nặc Nhân ôn nhu nói, “Tay em hơi lạnh, chị có mang theo bao tay này, cho em nè.”

“A, em cảm ơn…” Di Di nhận lấy, bao tay có hình con mèo, màu hồng phấn rất dễ thương.

Ngạn Kỳ một bên gọi món, một bên dựng lỗ tai nghe hai cô gái nói chuyện. Chưa tới vài phút, Di Di đã kết bạn với Nặc Nhân qua WeChat.

“Chị dâu nhỏ , còn có hình nào dễ thương như vậy không ?”

“Còn nha, trong cửa hàng có một hình thỏ bông, em chắc sẽ thích.”

“Thật hả chị?”

“Em nhìn xem cái này, thế nào?”

“Woa, em phải có cái này liền mới được!”

Ngạn Kỳ bật cười, giữa những cô gái với nhau thật đơn giản...

Gọi món xong, Di Di bát quái hỏi chuyện.

“Hai người ở bên nhau đã bao lâu rồi?”

Ngạn Kỳ làm bộ nhớ không rõ: “Ba năm, hay bốn năm gì đó.”

Nặc Nhân giận dỗi liếc mắt một cái, Ngạn Kỳ cười hì hì trả lời: “Bốn năm lẻ ba tháng.”

“Woa ——” Di Di cảm thán.

“Vậy hai người quen nhau như thế nào? Ai chủ động? Quen nhau bao lâu thì ở bên nhau…” Di Di đột nhiên giống như bé Khả, cô hiện tại giống như có một trăm vấn đề cần hỏi.

Ngạn Kỳ nói: “ Ăn đi, đồ ăn còn không lấp đầy được miệng em sao.”

“Chậc chậc.” Di Di học cách nói thường ngày của Ngạn Kỳ, rất là càn rỡ,thiếu đòn rồi quay đầu hỏi Nặc Nhân, “ Chị Nặc Nhân, anh Ngạn Kỳ ngày thường có chọc chị giận không?”

“Chắc chắn là có rồi.” Nặc Nhân gọi vài món Ngạn Kỳ thích, Di Di và Nặc Nhân cùng nhau nói xấu lên án Ngạn Kỳ, anh giơ tay đầu hàng.

“Em có thể đi uống rượu mừng của hai người được không?” Di Di hỏi, cô trước giờ chưa từng dự một hôn lễ nào cả.

Nặc Nhân cười xinh đẹp : “Tất nhiên là có mời em rồi, chị đã sớm nghe A Kỳ nhắc tới em. Vốn dĩ muốn mời em làm phụ dâu, nhưng vừa vặn đủ người rồi.”

Ngạn Kỳ bổ sung thêm một câu: “Kêu người yêu của em tới, nhiều người càng vui.”

Nhắc tới Chiếu Dã, Di Di ngượng ngùng nhưng đôi mắt sáng ngời: “Được nha.”

Cuối bữa ăn, Di Di còn bịn rịn níu Nặc Nhân nói chuyện thêm chút nữa.

“Chị ơi, trên người chị thơm quá .”

Nặc Nhân cùng Di Di thì thầm vài câu. Di Di xấu hổ chọt chọt ngón tay với nhau : “Không biết có hợp với em không? .” Cô cũng muốn có mùi hương này.

“Lần sau chị giúp em chọn cho .”

“Được nha~.”

Di Di cười cười, cô từ lâu rất muốn có một người chị gái. Di Di bị ảnh hưởng tin vui Ngạn Kỳ và Nặc Nhân, cả người ngập tràn hạnh phúc.

Lấy chìa khóa mở phòng Chiếu Dã , trong phòng tối đen không thấy gì hết. Giờ này, Chiếu Dã chưa về sao ?Còn đang nghi hoặc, một cánh tay dài giúp cô đóng cửa lại, rồi che lại miệng cô, ấn người cô trên cánh cửa.

“Ưm ưm…” Trước người cô dường như một tòa núi đen lớn, ép cô thở không nổi.

Di Di phản xạ có điều kiện tưởng có trộm vào nhà, cho tới khi anh cúi đầu hôn môi cô, trong bóng đêm hấp thụ dưỡng khí trong miệng cô.

Cảm giác quen thuộc ập đến, Di Di biết đó là anh.

Chiếu Dã nhéo cổ cô, khiến cho cô ngẩng đầu lên, miệng tự nhiên mà mở ra, anh nhân cơ hội hôn thật sâu quấn quýt răng lưỡi bên trong.

“Ưm a…” Đầu lưỡi cô tê rần, cổ rất mỏi, còn bị hôn đến trời đất quay cuồng.

Cô đẩy đẩy Chiếu Dã, Chiếu Dã buông ra khoảng một vài giây, rồi lại tiếp tục hôn lên.

Bàn tay trực tiếp mò vào quần trong của cô, không một trở ngại.

Anh tự mình lẩm bẩm: “Đi ăn xong rồi.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương kế tiếp