Cận Kề Cùng Sói

Chương 9
Di Di cho mình một ngày nghỉ.

Nằm trên giường, đói bụng thì ăn một ít bánh mì để lót dạ, chẳng muốn đi đâu.

Hôm qua cô thêm wechat của Chiếu Dã, vòng bạn bè của không anh có gì cả, hình đại diện là một màu đen.

Hiện tại, cô có chút không biết nên đối mặt với Chiếu Dã như thế nào, luôn cảm giác có chỗ kỳ lạ.

Di Di mở khung chat của anh ra, cùng lúc anh cũng gửi tới một tin nhắn mới, cô sợ tới mức điện thoại di động sắp rơi xuống đất.

Chiếu Dã: Em tan làm lúc mấy giờ?

Di Di không muốn trả lời ngay lập tức, khoảng vài phút sau mới gửi lại: có việc gì không?

Chờ một lúc sau, Chiếu Dã cũng không có động tĩnh gì.

Di Di hùng hùng hổ hổ, người kiểu gì vậy thật là.

Ở nhà đến tối, bánh mì không chống cự nổi bởi cơn đói, Di Di đành phải rời giường đi nấu chút đồ ăn.

Lục tìm nguyên liệu còn sót lại, quyết định làm mì bò sốt cà chua. Di Di rửa sạch cà chua, dùng dao cắt, cho vào nước sôi đun sôi một chút, lột vỏ thái miếng.

Lúc chuẩn bị bật bếp, bóng đèn trên trần nhà thường xuyên nhấp nháy, đột nhiên tắt phụt một cái.

Mất điện à?

Di Di mò mẫm đi đến bên cửa sổ, trong tiểu khu vẫn còn có ánh đèn. Cô bật máy hút mùi, nó vẫn hoạt động bình thường.

Di Di lại bật một bóng đèn khác, ngồi trong phòng khách nhỏ, gọi điện thoại cho nai sao.

Điện thoại reo đến tiếng cuối cùng mới được kết nối, Di Di thông báo cho anh ấy biết chuyện.

Bên phía Lộc Hoa Mai rất ồn ào, tựa như có người đang tranh cãi chuyện gì đó. Di Di nghe thấy anh ấy lớn tiếng nói, sẽ nhanh chóng cho người đến sửa.

Chỉ nói chuyện được vài câu, liền cúp máy.

Được rồi.

Di Di đặt điện thoại sang một bên, bật đèn pin rồi tiếp tục nấu mì.

Không bao lâu sau, cửa có người gõ, Di Di nghĩ thầm, làm việc cũng nhanh thật, Lộc Hoa Mai cũng rất đáng tin cậy mà.

Thật không ngờ, trước cửa là Chiếu Dã đã đặt một cái thùng to chắn cả lối ra.

Tối hôm qua, Di Di đã khóc rất nhiều còn mắng Chiếu Dã vài câu, lúc này Di Di thật không biết nên đối xử với anh thế nào, sửng sốt nói: "Um, hả?".

Chiếu Dã ngắn gọn nói: "Xin lỗi".

Anh lại nói thêm: "Hôm qua".

Nói xong, Di Di tự động bưng chiếc hộp kia vào, đi qua ánh đèn của phòng khách và hành lang.

Máy rửa chén đa chức năng hoàn toàn tự động. Di Di nhìn thấy vài nét chữ lớn.

“...Cái này là? ”

Chiếu Dã không tiếp lời Di Di, thuần thục đi bật đèn phòng bếp, ấn vài lần vẫn thấy tối om.

Di Di chỉ vào trần nhà, buồn bã nói: "Hỏng rồi. ”

Chiếu Dã nhìn cô một cái: "Đợi ở đây nhé. ”

"Tôi đã gọi cho..." Di Di còn chưa dứt lời, người đã đi mất rồi. Cô đứng tại chỗ, nhìn vào chiếc hộp trên mặt đất đến ngẩn cả người.

Chiếu Dã rất nhanh đã quay lại, trong tay cầm một cái bóng đèn mới, anh bỏ giấy xốp trên đèn ra, tìm một cái ghế đứng lên.

Di Di theo bản năng giữ lấy ghế dựa, ngẩng đầu nhìn Chiếu Dã.

Chỉ thấy Chiếu Dã vặn hai ba cái đã tháo được bóng đèn, đưa cho Di Di, khom lưng nói: "Mang cái kia lại cho anh. ”

"Ừm." Di Di nghe lời liền đáp lại.

Chiếu Dã một lần nữa đứng lên, đầu sắp chạm vào trần nhà, Di Di ở dưới nhắc nhở: "Cẩn thận đầu. ”

Chiếu Dã tựa như không nghe thấy, tỉ mỉ xoay bóng đèn.

"Được rồi, em mở lên thử xem."

Di Di ấn công tắc, nhà bếp sáng sủa trở lại. Chiếu Dã bước xuống, lau sạch ghế, sau đó hỏi: "Em vừa mới nói gì?" ”

"Không có gì..."

"À." Chiếu Dã hất cằm về phía máy rửa chén: "Cái này anh đặt ở đó được không?" Anh chỉ vào một chỗ trống trong phòng bếp, Di Di vội vàng nói: "Không cần, không cần... Anh mang về để mình sử dụng đi. ”

"Anh không cần."

"Vậy tôi... Chuyển tiền cho anh nhé. ”

Mặt Chiếu Dã không chút thay đổi: "Em không cần cảm thấy áp lực, vốn là tôi không đúng.”

Di Di dơ ngón tay, mũi không hiểu sao có chút chua xót.

Bên kia, Chiếu Dã hì hục vào công cuộc lắp đặt máy rửa chén, bận lên bận xuống.

Di Di một chút cũng không hiểu mấy cái máy móc này, chỉ có thể nhìn anh vùi đầu làm việc.

Cô đột nhiên phát hiện ra rằng trái tim mình không sợ anh chút nào. Có lẽ một số hành động nhỏ của anh đã cho cô cảm giác thực sự được theo đuổi. Cô nhớ rõ ánh mắt khi đó của anh, cũng cẩn thận như vậy.

Làm được một lúc Lộc Hoa Mai đến, anh ta vẫn với phong thái nhẹ nhàng, tao nhã dựa vào cửa, trêu chọc nói: "Ồ, tôi đến muộn."

Di Di ngượng ngùng đi sang một bên, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vốn là nhà thuê, khoan lỗ như vậy có vẻ không ổn lắm...

Cô liền hỏi Lộc Hoa Mai, anh ta thản nhiên nói: "Không sao, dù sao căn phòng này quanh năm cũng không cho thuê được. ”

Di Di yên tâm.

Lộc hoa mai có thâm ý khác nhìn Di Di, phong tình uyển chuyển, giọng nói nhẹ nhàng: "Xem ra, hai người ở chung rất tốt nhỉ. ”

Di Di mặt đỏ bừng, bất lực tìm cách giải thích: "Không phải...anh ấy vừa mới tới, chỉ là..."

"Tôi hiểu mà." Lộc hoa mai cười.

Anh không hiểu...

Di Di nhìn bóng lưng Lộc Hoa Mai đã đi xa, thầm thở dài.

Không nói rõ, không biết, cô còn không hiểu, làm sao anh ta hiểu được.

Lúc này Chiếu Dã đã lắp đặt xong xuôi máy rửa chén, quét dọn đống rác vụn trên sàn nhà. Di Di đi cướp lại chổi của anh rồi nói: "Để tôi.. ”

Chiếu Dã đến gần cô, nói với cô cách sử dụng máy rửa chén.

"Vậy anh đi trước." Chiếu Dã ôm một đống rác chuẩn bị xuống lầu.

Di Di gọi anh: "... Chờ đã. ”

Thấy Chiếu Dã quay lại.

Di Di nắm chặt góc áo, không nhìn anh, nhỏ giọng hỏi:

"Tôi có nấu mì bò sốt cà chua, anh muốn ăn cùng với tôi không?"
Chương kế tiếp