Cận Kề Cùng Sói

Chương 8
Sau trận đấu, Di Di chuẩn bị về nhà.

Một nhân viên đến nói với cô ấy rằng Z thần đang thay quần áo trong phòng chờ và bảo cô ấy chờ một chút.

Di Di mơ hồ được đưa đến phòng nghỉ, trên đó viết "Z Thần", là phòng riêng của anh ta.

Di Di ở cửa đợi vài phút, nhìn đồng hồ gần 0 giờ, ngày mai còn phải làm việc, cô liền gõ cửa thúc giục.

"Vào." Người bên trong nói vọng.

Di Di mở cửa, Chiếu Dã đã thay đồ, vẫn là quần đen, còn có mũ lưỡi trai.

"Em cười cái gì?" Chiêu Dã hỏi.

"Em có cười sao..." Di Di chính mình cũng không chú ý tới, "Em lần đầu tiên là nhìn thấy anh như này, anh chính là bộ quần áo này, mũ đều giống nhau. ”

"Phải không?" Chiếu Dã nhìn về phía gương, nhưng không nhìn mình trong gương, chỉ nhìn Di Di ở trong gương. Di Di xõa tung mái tóc dài, váy màu vàng phấn làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, lộ ra cái cổ tinh xảo.

Một sợi tóc buông xuống, Chiếu Dã muốn đưa tay giúp cô vén lại sau tai, vừa đến gần, tay anh lại dừng ở trên không trung.

Di Di không phát hiện động tác của anh, cười nói, "Thì ra anh lợi hại như vậy, bọn họ đều gọi anh là Z thần đấy, anh có rất nhiều fan a, còn có người treo biểu ngữ, anh có nhìn thấy hay không. ”

"Kiếm cơm ăn mà thôi." Chiếu Dã trả lời không chút để ý, ngón tay vòng quanh đuôi tóc Di Di chơi đùa, nhìn trang phục tỉ mỉ của cô, bộ âu phục nhỏ xinh, mùi thơm giữa tóc. Chiêu Dã từ tốn đi đến, từng bước đến gần.

"Chiếu Dã, làm sao vậy?" Di Di bị ép lui về phía sau, cảm giác bất an ập đến, cô bước nhanh về phía cửa, "Chiếu Dã, emm muốn về nhà. ”

Duỗi cánh tay dài của Dã ra, khoác lên vai cô.

Di Di bất giác co rúm lại, thanh âm trầm thấp vang lên phía sau cô: "Di Di, em không ngoan gì hết"

"Di Di, em không nghe lời."

Chiếu Dã buông tay xuống, đi tới trước mặt Di Di, dùng ngữ khí khẳng định nói: "Em lại ở cùng với con hổ kia. ”

Di Di nhìn thẳng anh, nói nửa thật nửa giả: "Anh ta là đến cửa hàng của em mua đồ..."

"Nói dối."

"Mùi hương trên người em, ít nhất——" Chiếu Dã với màu mắt tối sầm, "Cùng anh ta ở cạnh nhau tầm hai giờ. ”

Giọng điệu của anh cứng rắn như vậy, giống như chỉ trích cô đã làm sai lầm lớn cỡ nào.

"Vậy thì như thế nào?." Di Di bị vạch trần sau đó dứt khoát đáp trả, "Anh không có quyền quản em a.”

Chiếu Dã lạnh lùng nói: "Anh có phải đã nói hay không, em cách xa anh ta ra một chút. ”

Mấy ngày nay lo lắng sợ hãi, đêm nay xem bộ phim không vui mấy với Triết Triết, đến đúng giờ hẹn còn bị chất vấn. Di Di cực kỳ ủy khuất, cô lại không làm sai cái gì, anh ta dựa vào cái gì hung dữ cô như vậy.

Anh là sói thì thế nào, sợ cái rắm!

Càng nghĩ càng khổ sở, Chiếu Dã sờ tay cô, anh ta như một cái túi thuốc nổ, dù Chiếu Dã có đối xử tốt với cô như thế nào, đều trở nên khiến người ta chán ghét như vậy.

Di Di đỏ mắt, nghẹn ngào nói: "Em nhất định phải nghe lời anh sao? Anh là ai của em.Thôi nào, Chiếu Dã, là anh đang theo đuổi em, không phải em đang cầu xin anh. ”

Chiếu Dã vừa nhịn vừa nén cơn giận, từ kẽ răng vắt ra một câu: "Cho nên cái váy này của em, là vì anh ta? ”

- Em muốn mặc cái gì liên quan đến anh, anh thật sự là phiền chết! Di Di lớn tiếng phát tiết, "Quyền Vương có thể dễ bị người khắc lớn tiếng như vậy sao?”

Hô hấp Chiếu Dã càng ngày càng nặng, cơ bắp căng cứng, tay phải nắm thành quyền, gân xanh nổi lên.

Bên ngoài phòng nghỉ, một vòng thi đấu giao hữu mới bắt đầu, sôi tận trời, tiếng cổ vũ liên tục vang vọng.

Chiếu Dã giơ tay lên, Di Di nghe thanh âm bên ngoài, tưởng tượng một quyền này mà xuống, cô sẽ trở về nguyên hình mất.

Cô là một con thỏ, biến thành con người không hề dễ dàng, thường xuyên còn để lộ đuôi hoặc tai, thường xuyên lo lắng bị coi là dị chủng, bắt đi làm thí nghiệm.

Sống một mình lâu như vậy, chuyển đến khu phố này đều là cùng loại, gặp được nai sao lương thiện, cô rất vui.

Chỉ là, ghét cuộc sống lo lắng, ghét hàng xóm xấu tính, ghét người khác xúc phạm cô. Nhưng cô ấy thích Tiểu Khả, thích tiệm bánh của cô ấy, thích ăn cơm xung quanh nồi lẩu.

Di Di nhắm mắt lại, có thể một khắc nào đó, cũng có chút thích cái cảm giác thành tâm thành ý của anh ta đi.

Nắm đấm không làm gì lại hạ xuống, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, ngón tay khẽ động, lau đi nước mắt cô rơi xuống.

"Thực xin lỗi": Chiêu Dã nói.

Anh ta nên nghe tiếng khóc của cô sớm hơn.

Đầu ngón tay anh có vết chạ sạn, cọ xát làn da mịn màng của cô, cũng không thoải mái lắm. Di Di nước mắt không ngừng chảy, tựa như muốn kể hết thương tâm trong lòng ra ngoài.

"Đừng khóc." Chiếu Dã thấp thỏm lo lắng.

Đôi tay này của anh đã đánh bại vô số đối thủ mạnh. Chưa từng sai lầm, chưa bao giờ do dự, lại là lần đầu tiên đối mặt với một nữ sinh gầy gò, đang run rẩy.

Hóa ra, vũ khí tốt nhất không phải là nắm đấm, mà là nước mắt của cô.

"Anh không nên nói như vậy..." Chiếu Dã bất an hỏi, "Anh ta khi dễ em? Con hổ đó? ”

Di Di quay đầu không để ý tới anh ta.

Chiếu Dã giải thích: "Anh không có ý can thiệp vào bạn bè của em, con hổ đó, không phải người tốt lành gì. ”

Di Di liếc anh,"Anh cũng không giống người tốt. ”

Tiếp lời Chiếu Dã

Di Di tiêu tan hơn phân nửa cơn tức giận, lau nước mắt, cúi đầu nói: "Em sẽ về nhà." ”

Chiếu Dã đi theo phía sau cô, lại hỏi lại: "Con hổ kia bắt nạt em? ”

Di Di vừa đi vừa tức giận nói: "Không có. ”

Chiếu Dã thở phào nhẹ nhõm.

Gió lạnh thấu xương đêm thu thổi đến nước mũi, nước mắt ướt hết. Cô lấy khăn giấy để lau mũi và đứng bên đường chờ xe buýt.

Xe lúc này không dễ kêu, Di Di dứt khoát đi bộ, tính toán khoảng cách, có thể phải đi hai mươi phút, cũng không để ý tới người phía sau.

"Di Di." Chiêu Dã sải bước phía sau, chỉ vài bước chân đã bắt kịp cô. Nhìn thấy đầu mũi đỏ hồng của Di Di, mắt ngấn lệ, gương mặt đáng yêu.

Chiếu Dã nói không biết đây là cảm giác gì, một trái tim tựa như chìm xuống đáy hồ sâu.

"Hồ Úc Triết, " theo lời nói Chiêu Dã. Cô có chút giật thót lên.

"A?" Di Di nhìn Chiếu Dã, ánh mắt khó hiểu.

"Anh ta nói rằng anh ta muốn hẹn hò với các loại bạn gái khác nhau", Anh nói.

"Mà em, chưa từng thấy, anh ta lúc như thế..."

Hai má Di Di nóng ran, tự động xem nhẹ nửa câu sau của Chiếu Dã. Suy nghĩ kỹ ý nghĩa của câu "các loại khác nhau" này của anh, đó là điểm khác của con người và các loại động vật sao, bọn họ rõ ràng chưa từng nói đến thân phận của mình.

Im lặng một lát, Di Di hỏi: "Làm sao anh biết? ”

Chiếu Dã thản nhiên nói: "Rất dễ, rất dễ biết. Người cuối cùng trong ngôi nhà của anh là bởi vì anh ta mà đã chuyển đi. ”

"Bọn họ đều nói là anh..." Di Di kinh ngạc.

Anh ta biết cô muốn nói gì nhưng lại lười giải thích. Chiêu Dã không sao mà nói, "Anh ta lại không ảnh hưởng đến anh...”

Di Di không nói lời nào, trong đầu loạn thành ma trận. Có chút tức giận, Triết Triết quả nhiên có mưu đồ. Có chút áy náy, Chiếu Dã thì nói ra thật sự là vì tốt cho cô cả.

Trong đêm tối, Di Di hít hít mũi.

Một lò sưởi ấm di động từ phía sau truyền đến, là Chiếu Dã bất giác tiến tới gần, thay cô ngăn cản làn gió lạnh.

Anh đứng sau lưng cô, Di Di không nhìn thấy anh, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của anh dưới ánh đèn đường, giống như anh đang ôm lấy cô vậy.
Chương kế tiếp