Cắn Một Miếng Mật Đào

Chương 15: Sao con lại ngồi cách xa bạn trai của mình như vậy?
Editor: Chu Tử

Nhà xe phóng nhanh trên đường, ngoài cửa sổ ánh mặt trời xen lẫn bóng cây xuyên qua cửa kính, lờ mờ chiếu lên mặt bàn.

Ngay sau đó, Tạ Hành Xuyên thấy Giản Đào ngẩng đầu lên tựa như có điều khó nói, cô nhìn anh lúc lâu rồi lại nhìn bản thân trong gương.

Cô nhíu mày, nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra, không biết nên hỏi thăm ai ——

Như này xứng đôi sao?

Tạ Hành Xuyên: ?

Rất nhanh, chiếc di động đã dán miếng chống nhìn trộm của Giản Đào bỗng sáng lên.

Là chó họ Tạ gửi tin nhắn tới, câu thì ngắn mà dấu chấm hỏi thì nhiều.

Sự việc kia vẫn khiến cô còn sang chấn, ngừng lại một lát mới nhắn:

【 Không có gì, thấy được một số thứ rất đáng sợ thôi. 】

Nói cho cùng cô không thể nói thẳng với Tạ Hành Xuyên rằng cô thấy có người đề xuất nên đu CP của hai người?

Xong rồi, chuyện đề xuất này có đưa ra hẳn cũng không có ai tiếp nhận đâu.

Ai lại muốn đu CP như này chứ.

Rất nhanh, nhà xe dừng trước siêu thị, Giản Đào cất điện thoại đi.

Họ bảo phải mua thêm một ít vật tư, còn phải mua một số trái cây và vật dụng

Đây vẫn là lần đầu tiên đi siêu thị cùng mọi người.

Mới vừa bước vào, Tiêu Tiêu và Đặng Nhĩ đã lấy xe đẩy bắt đầu cuộc chiến, cười đùa chạy ngang qua, Giản Đào ngẫm nghĩ về đồ ăn, thong thả đẩy xe theo sau.

Thỉnh thoảng xe sẽ chạy rất lâu, bữa trưa cũng cần phải giải quyết trên xe, cho nên cô muốn mua chút thức ăn nấu sẵn, hoặc là đồ ăn vặt lót bụng.

Cô vừa đi vừa chọn, cứ như vậy mà chọn, chờ đến khi hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện bản thân đang đi theo người phía trước.

Giương mắt nhìn lên, bóng dáng bờ lưng thẳng tắp của chàng trai trước mắt đập thẳng vào trong tầm mắt cô, anh ta là người đang ở bên tủ lạnh, chọn lựa bò bít tết phù hợp.

Cô nhìn quanh một vòng, phát hiện mọi người từ sớm đã tản đi nơi khác, không biết đi chỗ nào rồi.

Cả khu này, chỉ còn lại cô và Tạ Hành Xuyên.

Cô chọn xong nước trái cây lập tức đi tính tiền, bất thình lình, chàng trai trước mặt bỗng cầm thứ gì đó lên, ngón tay cẩn thận ước lượng, rồi sau đó chuyển ánh mắt nhìn cô đầy sâu sắc.

Giản Đào đang muốn xoay người bị anh nhìn một cái lập tức đứng hình tại chỗ, lòng hiếu kỳ tràn dâng khiến cô dừng lại ý định, mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”

Anh hơi dựa vào tủ lạnh, đầu ngón tay hơi khép lại, học câu của cô lúc trước ở trên xe nói với mình, từ từ mà phun ra câu không thể trả lời——

“Không có gì, thấy được một số thứ khác thôi.”

Giản Đào: “…”

Anh quả là tên thù dai mà!

Đẩy xe đẩy sang bên trái, trong đầu cô đột nhiên bỗng nhiên lóe lên một kỷ niệm cũ, Giản Đào nhớ tới lần đầu tiên gặp anh.

Hồi còn học cao trung anh cũng cực kỳ ghim thù.

Giản Đào còn nhớ rõ đó là một ngày giữa trưa bình thường, tiếng ve ồn ào kêu vang khắp cả vườn cây trong trường, ồn đến nỗi đinh tai nhức óc, bên cửa sổ có cây ngô đồng bị ánh nắng nướng lên đến nổi tỏa ra mùi thơm.

Từ khi sinh ra anh đã mang theo khí chất của người nổi tiếng, mọi người chuyển đến trường khác đều vào tháng 9, còn anh lại chuyển vào tháng bám, lúc học bù tùy tiện chọn người học dốt đứng thứ 6, mặc áo phông trắng đi vào cổng trước. Lúc Giản Đào cúi đầu học thuộc, chuyện mà mấy nữ sinh phía sau đang ríu rít bàn tán cũng lọt vào tai cô, nghe nói có một học sinh cực kì đẹp trai vừa chuyển trường, hiện tại đang ở văn phòng hiệu trưởng nhận đồng phục.

Mấy cô gái âm thầm đặt cược, cược xem hôm nay anh có tham gia lớp không.

Giản Đào căn bản không nghĩ nhiều, cũng không quan tâm anh chuyển đến ban nào, học thuộc xong thì lấy bài ra viết, định nhân lúc mới học mà nằm lòng từ vựng trong ngày.

Tạ Hành Xuyên lúc này dần tiến tới.

Theo cách miêu tả của người mê tiểu thuyết như Chung Di, thì nói rằng cho dù trời long đất lở thì nói rằng Tạ Hành Xuyên ngày đó đẹp trai cũng không hề nói quá.

Anh từ cửa chính bước lên bục giảng, mặc đồng phục học sinh màu trắng rất bình thường, trên vai đeo cặp sách, lười nhác treo ở sau lưng.

Đồng phục học sinh màu trắng buồn tẻ khi mặc lên người anh lại cảm giác có chút lãng tử mê hoặc, tóc vừa nhìn đã biết không được chăm chút, chỉ lười biếng chải vài cái, ở dưới ánh đèn chiếu sáng lại càng toát ra cảm giác khó tả, giống như xé mặt trời để nhân vật từ trong truyện bước ra.

Đuôi mày đậm, khuôn mặt sắc cạnh, cánh tay cơ bắp và xương ngón tay rõ ràng, thật sự ra dáng trai đẹp, không biết đã đánh bại bao nhiêu nam sinh bình thường chỉ biết tạo dáng, để lộ ra khí chất cao quý ngạo nghễ.

Vừa thấy đã biết khó làm theo.

Cho nên khi đó, khiến Chung Di - người ngồi cùng bàn với Giản Đào, lập tức hưng phấn mà thấp giọng, chọc vào cô cánh tay nói: “Cậu xem trai đẹp ở ngoài cửa kia, vừa ngầu lại vừa hoạt bát..”

Cô lặng lẽ mang theo chút khó khăn bỏ ra chút tâm tư, quét vội ánh mắt qua ngoài cửa: “Cửa? Ngoài đó không phải có một tên đầu trọc đang đứng sao?”

Chung Di: “…”

Sau cùng, bị Chung Di dụ dỗ bám riết không tha, cô cuối cùng cũng không chịu được, ngẩng đầu nhìn Tạ Hành Xuyên một cái.

Anh đang chuẩn bị bước xuống bục, vừa nhấc chân kia cũng là lúc cô thu tầm mắt lại, tiếp tục viết.

Chung Di: “Thế nào, có phải rất đẹp trai không?”

Cô đánh vần một cách trôi chảy, hoàn toàn đã quên anh trông như thế nào, thuận miệng đáp: “Chắc là vậy..”

Sau khi cô nói xong, cậu nhóc Tạ Hành Xuyên cầm cặp sách đi ngang qua, ngồi xuống chỗ trống ở phía sau cô.



Đó cũng là lúc bắt đầu nghiệt duyên giữa cô với Tạ Hành Xuyên.

Trưa hôm đó, trường học hừng hực khí thế bắt đầu triển khai làm việc chuẩn bị cho ngày kỷ niệm thành lập trường, mỗi lớp đều phải ra chọn ra hai người, các nam nữ sinh được chọn phải đi phía trước.

Cô là lớp phó, việc chọn người được giao cho cô.

Lúc chủ nhiệm lớp tan học, tùy ý chọn người: “Nữ sinh thì chọn em, còn nam sinh thì… Chọn bạn đẹp trai nhất lớp chúng ta là đi, dù sao cũng là bộ mặt của tập thể lớp chúng ta.”

Người đẹp trai nhất? Là ai?

Cô gần đây hỏi lớp trưởng trước, đáng tiếc lớp trưởng hơi lùn, cho nên ngại không muốn đứng đầu bảo cô tìm người khác thử xem.

Tìm tới tìm lui vẫn không tìm ra, ánh mắt cô dần chuyển về phía bạn học mới.

Giản Đào lập tức ôm sổ bài tập muốn phân phát, đi đến trước Tạ Hành Xuyên, hỏi anh: “Bạn học, tháng sau là ngày kỷ niệm trường thành lập, bạn có tiện đi đầu không?”

Lúc này cô rốt cuộc mới thấy rõ diện mạo của anh.

Ánh hoàng hôn màu cam dệt thành một tấm lưới, vùng bên ngoài chỗ cổ vai lộ ra đường nét rõ ràng mà mờ ảo, đồng phục màu trắng của anh bị ánh sáng rực rỡ chiếu lên, giống như một lớp màu nước phủ lên bức tranh để giảm độ trong suốt, mà đường viền hướng lên trên, đôi mắt và chân mày rõ ràng, ngay cạnh mí mắt có một nốt ruồi nhỏ rất khó để nhìn ra.

Anh cong môi, đuôi mắt lại không chuyển động theo, khiến cho trong mắt vô tình tràn ngập sự bất cần đời, lúc cười trái cổ sẽ rất nhỏ, chuyển động cũng rất nhẹ.

Người này có khuôn mặt rất lịch thiệp cũng có chút không hề lịch thiệp, cứ như vậy tựa lưng vào ghế, dù đang bận nhưng vẫn ung dung hỏi cô—

“Không phải cậu nói tôi lớn lên trông rất bình thường sao”

Giản Đào: ?

Nghĩ thế nào cũng không ngờ bản thân sẽ nhận được câu trả lời như này, có hơi khó hiểu đứng ở trước bàn hắn, động tác đặt sách bài tập trong tay xuống bàn anh vẫn được giữ nguyên, giống bị người ta làm cho đứng hình.

Đợi một lát sau, Tạ Hành Xuyên lúc này mới nhìn vào mắt cô, ngón tay lấy quyển bài tập ở trên cùng xuống, nhướng mày hỏi cô: “Sao nào, muốn tôi giúp cậu phát à?”

Cô đương nhiên biết anh ta đang mỉa mai, cũng không biết thế nào, có thể do áp lực học tập dồn lại vào giờ phút này tìm được nơi đổ ra, hoặc có thể do trời sinh có người đã bất đồng—

Mọi người luôn nói cô ấy là người dễ gần gũi, thế nhưng lại bất ngờ nhận lời mời.

“Có thể chứ?” Cô buông ra tay, ôn nhu mà nói, “Vậy thì cảm ơn cậu.”

Tạ Hành Xuyên: “…”

Cô vẫn luôn cảm thấy cô và Tạ Hành Xuyên là dạng ma cao một thước đạo cao một trượng, vô tình cô cao một trượng, thì vô tình anh sẽ cao thêm một thước.

Giống như lúc đầu anh ta không vui đội cái danh dự được làm người đứng đầu trong hàng ngũ, sau cùng, vẫn đành phải ngoan ngoãn vào khuôn khổ sao.

Chẳng qua hai người qua lại rồi dần dần trở nên sâu đậm thôi.

Tiết mục còn đang ghi hình, không rảnh lại muốn nghĩ nữa, Giản Đào kịp thời dừng lại, hồi phục tinh thần.

Chỉ là nhớ khi đó, quan hệ giữa cô và Tạ Hành Xuyên thật sự rất kém, chỉ cần gặp nói chuyện vài câu, sau đó sẽ thành một cuộc thảo luận, chỉ trong chốc lát sẽ đối đầu sặc lên.

Quan hệ hiện tại không tốt lắm, chỉ là so với thời cao trung, đã khác biệt rất nhiều.

Nếu là không có lần tổng duyệt văn nghệ này, phỏng chừng hai người bọn họ cả đời này cứ như thế, càng đừng nói có thể thỉnh thoảng nói chuyện với nhau quá hai câu.

Suy nghĩ gian, mọi người đều đang tụ tập ở chỗ tính tiền, người phục vụ giúp bọn họ bỏ đồ vào túi, Giản Đào đem hai cái túi lớn mà cô đã chọn nhấc lên/

Ra khỏi siêu thị, ngoài cửa nắng vẫn còn gay gắt.

Tiêu Tiêu và Đặng Nhĩ tìm được một nơi có thể thuê xe để chơi, bỏ ra mấy tệ lập tức bắt đầu gia tốc nhanh chóng, không ít người cầm máy quay phim vội vàng đuổi theo, các đơn vị quay chụp bắt đầu gia tăng tốc độ, sợ bỏ lỡ hình ảnh.

Giản Đào mang theo đồ vật, ở phía sau chầm chậm đi tới.

Đi một lát lại nghĩ đến gì đó, vừa quay đầu đã thấy, phía sau đã không còn máy quay phim nào.

Đều đuổi theo Tiêu Tiêu và Đặng Nhĩ rồi.

Nghĩ như vậy, cô lại nảy ra một kế, cô nhấp môi, động tác rất nhẹ mà đi ra phía trước, thật cẩn thận đem hai túi đồ ăn vặt của bản thân, quẳng cho Tạ Hành Xuyên cầm

Đột nhiên vác nặng, anh dừng một chút, chợt nhìn sang phía cô.

Ỷ vào hai người đi ở sau không ai nhìn thấy, Giản Đào cho anh một tràn ánh mắt ngập sự khẳng định.

Có thể là muốn khoe khoang một chút sức lực của mình so với cô khỏe hơn rất nhiều, Tạ Hành Xuyên đem tất cả đồ đổi sang một tay, rồi sau đó nhẹ nhàng nói: “Muốn xem anh thành cu li à?”

Cô ra vẻ ngoài ý muốn ngẩng đầu, bày ra bộ dạng “sao anh lại nghĩ em như vậy.”

“Sao lại thế được.” cô nói, “Cu li phải trả tiền, còn anh đâu cần.”

“…”

Bữa trưa của mọi người ở trên xe ăn lẩu tự sôi, sau khi đánh xe một quãng đường dài, bọn họ rốt cuộc cũng đi vào chợ đêm ở New Zealand, muốn thử trải nghiệm một chút đồ ăn vặt địa phương.

Bởi vì vẫn dùng tiền kiếm được của Giản Đào và Tạ Hành Xuyên, cho nên Tiêu Tiêu gọi đồ ăn rất hạn chế, tính đi tính lại, sợ tiêu nhiều, đánh dấu mấy món ăn vặt rồi lại lau đi..

Giản Đào nhìn qua thực đơn, đánh dấu lại thực đơn của mấy món kia: “Không sao đâu, ra ngoài đi chơi, thích ăn thì cứ gọi đi..”

Tiêu Tiêu hơi xấu hổ: “Mọi người kiếm tiền rất vất vả, chi trả phòng cho tổ chương trình cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu.”

“Lúc đó kiếm lại là được.” nghĩ một hồi, Giản Đào an ủi nói: “Nếu thật sự không đủ thì để Tạ Hành Xuyên Giúp đài truyền hình chụp quảng cáo là được.”

Trong lòng Đặng Nhĩ thầm nói mấy người này đều muốn làm trò ra mặt sao?

Này là muốn đem anh Hành đi bán à?

Tạ Hành Xuyên đang lau dụng cụ ăn, nghe vậy thì cười vô cảm, mọi người sợ chiến tranh sẽ lập tức nổ ra nên vội vàng thay đổi sang chủ đề mới.

Nếu số tiền lúc trước được tiêu hết vào đêm nay, thì quả thật không còn dư nhiều nữa.

Tổ chương trình rất lòng, cầm cái loa nhỏ cười tủm tỉm nói: “Lúc trước mọi người kiếm tiền đều đã tiêu không ít rồi, ngày mai có phải nên đi làm không?”

Vu Văn: “Anh nói lời này là sao chứ, chúng tôi ngày nào mà không phải đi làm.”

Tiêu Tiêu cười to: “Đúng vậy đúng vậy, tới New Zealand còn không phải là đang đi làm sao?”

Đặng Nhĩ: “Đừng cho là tôi không biết mấy người nhìn bọn tôi thành một đám không có tiền nên mới đắn đo, chuyên môn bảo chúng ta đi làm một số công việc hoạt động mạnh, tiết mục sẽ có hiệu quả.”

Tổ đạo diễn còn đang giả vờ: “Chúng tôi không cần sắp xếp cũng làm được đó, các vị muốn tự mình tìm sao?”

“Tìm không được lời để nói thì để chúng tôi giúp một tay.” Câu này còn chưa nói hết, Giản Đào xoay đầu nhìn: “Được thôi”

Tổ đạo diễn: ?

Giản Đào: “Tôi thấy nơi này khá ổn, mật độ buôn bán lớn, hơn nữa bên kia giống như có mấy chỗ trống quảng cáo cho thuê, chúng ta có thể thử xem.”

Tổ đạo diễn đang muốn mở miệng, Tiêu Tiêu lại nói: “Vậy làm cái gì giờ?”

“Nướng BBQ.” Giản Đào tính toán một chút rồi cô nói một câu: “Bên này nướng BBQ buôn bán rất tốt, hơn nữa hương vị giống nhau, nếu chúng ta nướng ở đây khẳng định có thể kiếm thêm tiền.”

Tổ đạo diễn: “Kìa—”

Ôn Hiểu Lâm: “Nướng BBQ tôi có thể làm được, chẳng qua một người lo liệu không hết quá nhiều việc.”

Tổ đạo diễn: “Mai ——”

Đặng Nhĩ: “Tôi có thể tôi có thể! Tôi sẽ giúp một tay, tôi sẽ sắc thì là.”

Giản Đào gật đầu, vô cùng có đầu óc buôn bán: “Như vậy đi, hai người chuẩn bị đồ ăn, hai người nướng BBQ, một người làm thu ngân, một người khác… Chúng ta mở quầy bán đồ uống thì thế nào?”

Tiêu Tiêu: “Dịch vụ trọn gói! Có thể có thể!”

Giản Đào: “Vừa hay phía trước tôi xét dọn có tìm thấy một ít giáo trình làm đồ uống bằng tay, tôi trở về tìm xem, như này không có lợi hơn chúng ta hơn sao?”

Tổ đạo diễn: “…”

Xin hỏi chúng tôi còn lời nào để nói sao?

Tổ đạo diễn tự nhiên không nói được lời nào, vài người vừa ăn xong pizza với đồ ăn vặt, đi trước dò hỏi chuyện cho thuê bãi trống.

Chỉ tiếc chủ không ở gần đây, tìm lúc lâu cũng đều là không thể tìm người quản việc này, chỉ nói hợp đồng thuê từ tháng ba, cũng không nói có cho phép thuê theo ngày không.

Cũng may chủ là cái người Hoa, nói chuyện một hồi, rốt cuộc cũng xin được điện thoại của chủ.

Nói là mười phút nữa sẽ đến, Giản Đào đợi mười mấy phút, cũng không thấy bóng người.

Cô xoay người, nhìn Tạ Hành Xuyên đang ngồi trên ghế, không kìm được nhấc chân đi qua đi, ỷ vào vị trí kia tối, cũng muốn nghỉ ngơi một lát.

Kết quả mới vừa ngồi xuống, đèn trên đỉnh đầu lại bị bật lên.

Cô lúc này mới phát hiện bản thân đang ngồi trước cửa một căn nhà, đang muốn đứng dậy, trước mặt xuất hiện một bà lão da ngâm ngâm đang cười.

Bà lão nhìn cô, lại nhìn Tạ Hành Xuyên, rồi nhìn khoảng cách giữa hai người, sau một lúc lâu, mềm mại hỏi ra một câu: “Giận dỗi sao? Sao lại ngồi cách xa bạn trai của mình như vậy?”

Giản Đào: ?

Cô vội vàng đứng dậy, so thế tốc độ vượt rào của vận động viên Olympic chẳng chậm là bao: “Bọn con không phải……”

Bà lão hiểu rõ gật đầu, lúc này mới hỏi: “Không cãi nhau? Là lần đầu hẹn hò, cho nên mới ngượng ngùng sao?”

Giản Đào cứng lưỡi một lúc lâu, đang muốn tinh tế làm rõ vấn đề, Tiêu Tiêu đã đi tới: “Đây không phải là bà chủ cho thuê chỗ quảng cáo sao.”

Giản Đào: “…”

Ánh mắt bà lão lỡ đễnh chút, giống như đã trôi vào hồi ức: “Lúc ấy bà và ông nhà bà cũng như thế này, lần đầu tiên hẹn hò ngồi cách xa bà như thế, đến tay cũng không dám nắm, vẫn là bà chủ động——”

Rốt cuộc nghe xong đoạn hồi ức tình yêu này, Giản Đào nói rõ ý đồ đến dây, nói bản thân và người kia là bạn cùng làm chung một chương trình, nhưng kinh phí phải do bản thân tự kiếm, nên có thể cho cô thuê cửa hàng một ngày không, cô sẵn sàng trả phí cao hơn.

Bà lão nghe xong vô cùng cảm động, sau đó dùng giọng điệu ôn hòa nhất, nói ra lời vô tình nhất “Một ngày sao? Không thuê đâu.”



Giản Đào: “Bọn con sẽ trả phí cho năm ngày?”

“Không được.”

Bà lão xoay người: “Một ngày quá ít, lại vô cùng phức tạp, lúc trước tuy rằng bà cũng cho thuê quá một ngày, nhưng bởi vì đó đều là những cặp vợ chồng trẻ, khiến bà nhớ tới thời điểm bà và ông nhà lúc còn trẻ nên mới không có cách nào từ chối, có thể giúp những hồi ức tốt đẹp đã không còn bao nhiêu…”

Ngay khi bà lão vừa quay đi một giây, Giản Đào trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh ngày mai tổ chương trình sẽ vì bọn họ chuẩn bị vô số món đồ, mặt trời chói chang, nắng đến mức có thể khống chế được đồng lương của bọn họ, còn có các sự cố ngoài ý muốn ——

“Chờ một chút!”

Cái miệng đi trước cái đầu, nhìn thấy bà lão một lần nữa xoay người, Giản Đào hít một hơi sâu, nhẫn nại xích lại gần Tạ Hành Xuyên ngồi.

Không đủ gần, lại gần thêm một ít.

Cô cố nén hô hấp, dùng hết sức điều động khả năng diễn xuất của mình, nhìn về phía anh nghiêng đầu, hỏi ——

“Nếu bọn con là vợ chồng thì có thể chứ?”
Chương kế tiếp