Cắn Một Miếng Mật Đào

Chương 16: Người thiếu đạo đức làm chuyện gì cũng thiếu đạo đức
Editor: Chu Tử

Quả nhiên, vừa mới cất giọng, bà lão xoay người vừa muốn rời đi lập tức dừng lại.

Côn trùng bay dưới đèn trần, lại khiến Giản Đào cảm thấy bản thân đang bị vây quanh bởi cảm giác xấu hổ, tổ quay phim cũng sôi nổi bày ra biểu tình kì quái.

Nếp nhăn trên trán bà lão dần dần tỏa ra ánh sáng ân cần: “Hai đứa thật sự là người yêu à?”

Tiêu Tiêu cũng nhìn cô với ánh mắt khâm phục, Giản Đào nín thở gật đầu vài cái——

Quả thật, tôi vì hạnh phúc của các người đã phải trả giá quá nhiều.

Cô hít một hơi sâu, sau một lúc lâu tạm dừng mới nói: “Nếu bà còn có yêu cầu nào, bọn con có thể.”

Như này đã là cực hạn, khẳng định là điều mà cô không nên nói.

Bà lão hiểu ra gật gù.

Bà hiểu rồi, chắc là đang trong thời kỳ mập mờ nên mới không dám đâm xuyên qua tầng giấy cửa sổ kia.

Người trẻ tuổi à, đúng là nên thẹn thùng một chút.

Bà lão ha hả cười: “Ta nói rồi, hai đứa thật sự rất xứng đôi.”

Những lời này làm Giản Đào lại nghĩ đến đề xuất trên “Orange Moon sau tai nạn trùng kiến”, trong lòng thật sự không có cách nào để giải thích được hai người họ xứng đôi chỗ nào?

Giới tính sao?

Rất khó để nói tiếp chủ đề này, để cô và Tạ Hành Xuyên sắm vai người yêu, cô sợ không tới hai phút liền sẽ lòi đuôi.

Nhưng bà lão dường như cũng không còn muốn lập tức thảo luận chuyện tình yêu của bọn họ ở chỗ này, lại cười tủm tỉm nhìn cô Tạ Hành Xuyên: “Có thể chụp hình thì tốt rồi, sau này già đi, còn có thể nhìn lại lúc trẻ cậu nhóc này đẹp trai như thế nào.”

Không biết là ai mang theo camera, cũng không biết mọi người tụm lại một chỗ cãi cọ ầm ĩ, trọng điểm thế nào đã biến thành dạy bà lão dùng camera chụp ảnh.

Sau khung kính ngắm, bà lão bị mọi người chọc cười, nhìn cô và Tạ Hành Xuyên, duỗi tay chỉ một chút: “Nếu là con có thể dựa đầu vào vai cậu chàng sẽ tốt hơn đấy.”

Lời này vừa ra, khắp nơi đều yên lặng.

Mọi người trên mặt đều lộ ra sự hoảng sợ khác nhau, giống như nghe được một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Giản Đào hô hấp cũng vì thế mà cứng lại.

Cô ho nhẹ một tiếng, hỏi Tiêu Tiêu một bên: “Nếu không chúng ta hay là nói chuyện thuê địa điểm trước đi, chị thấy cửa hàng chúng ta có hai mặt tiền ở ngay sát nhau, nếu có thể thuê thì sẽ không bị kéo dài ra.”

“Ừm, ừm, nhưng mà bà lão sẽ đồng ý sao?” Tiêu Tiêu ra hiệu bảo: “Hiện tại chỉ đành nhờ vào biểu hiện của chị..”

Cô quay đầu, không nghĩ tới việc giả điếc này vô dụng, bà lão vẫn đứng ở đối diện cô, vẫn như cũ tràn ngập sự mong đợi nhìn cô.

Cô thậm chí có thể nghĩ đến nếu bản thân từ chối, đàm phán sau này sẽ trở nên gian nan thế nào.

Thôi vậy, lòng Giản Đào tâm đổ ngang, xem như đóng phim vậy.

Bên người cô Tạ Hành Xuyên vẫn luôn vô cùng xuất sắc sắm vai người ngoài cuộc, thật sự quá phù hợp với tính cách anh, các người cứ việc lăn lộn dù sao tôi cũng chỉ bày ra bộ dáng mệt mỏi, không nói được gì, đương nhiên, cũng không làm gì được.

Cô cương cổ, ở trong màn ảnh chậm rãi hạ xuống, chậm rãi nghiêng thân mình, để huyết Thái Dương của bản thân chạm vào bờ vai của hắn.

Khoảng cách càng lúc càng ngắn, nhưng ngay trong nháy mắt, cô lập tức nhanh chóng bắn lên.

Tuy rằng mấy động tác thân mật cũng không phải chưa từng làm qua, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy hôn môi ổn, đụng chạm cũng ổn, chỉ là một bộ phận trên cơ thể cô tiếp xúc cũng không cần tình cảm khắn khít.

Nhưng mà động tác thân mật như này, tràn ngập cảm giác tuổi trẻ yêu đương, trước mắt bao người, khiến cô lúng túng không biết phải làm sao.

Vì cảm giác như vậy, giữa cô và Tạ Hành Xuyên dường như cũng chưa từng có.

Nghẹn một lúc lâu, Giản Đào khó khăn nói: “Con không làm được…”

Cô vừa nói, đã bị âm thanh của Đặng Nhĩ áp lại: “Oa bà ơi, bên này bà còn có giá nướng BBQ sao?”

Bà lão hồi: “Đúng vậy, lúc trước mua nhưng không dùng đến, nếu mấy đứa thuê thì có thể dùng.”

Giản Đào ánh mắt sáng ngời.

Không cần thêm tiền mua giá nướng BBQ sao?

Cô đầu lập tức gác đầu lên vai Tạ Hành Xuyên.

Tạ Hành Xuyên: “…”

Chụp xong ảnh chụp, bà lão tâm như hoa nở, rất nhanh đã đáp ứng yêu cầu của bọn họ, hai cửa hàng lộ thiên cho phép thuê, hơn nữa còn cung cấp vỉ nướng BBQ và than.

Chỉ có một điều không hoàn mỹ chính là——

Bà lão xem xong bức ảnh chụp, chỉ chỉ vào giữa bả vai của Giản Đào, hỏi Tạ Hành Xuyên: “Sao con không đặt tay lên vai của con bé? Tay con đâu rồi?”

Tạ Hành Xuyên liếc nhìn ảnh một cái, rất tự nhiên mà trả lời: “Hỏng rồi ạ.”

Mở khóa được địa điểm mới, bọn họ ở chọn một chỗ ở đây để ở.

Sau khi phân xong phòng, mọi người dọn hành lý, bắt đầu ở phòng khách tập hợp, thảo luận giá bán ra của thịt nướng BBQ, cũng ghi lại danh sách nguyên liệu nấu ăn cần mua.

Giản Đào còn đặc biệt lập ra hai phần ăn, lên mạng tìm một chút về giáo trình làm đồ uống.

Làm đồ uống chuyện này giao cho Tạ Hành Xuyên, mọi người vô cùng mong có thể dựa vào khuôn mặt đẹp trai đứng nhất của anh có thể dựa kinh doanh tốt một chút.

Xong việc, từng người trở về phòng ngủ.

Giản Đào vẫn còn nhiệt huyết, lại tìm kiếm rất nhiều công thức, tính toán phối hợp khẩu bị của bọn họ và dân bản xứ một chút.

Nếu như người New Zealand thích ăn đồ ngọt và kem, đồ uống kia có thể làm ngọt một chút cho thích hợp.

Chờ cô xong việc đã rất mệt mỏi, kết quả tắm rửa xong, còn phát hiện bản thân bị bà dì đến thăm..

Có thể là do không quen khí hậu, đã xảy ra trước một tuần, dẫn tới cô không kịp chuẩn bị bất cứ thứ gì, thời điểm xuất phát cũng hoàn toàn quên mất kiểm tra, căn bản không mang theo băng vệ sinh.

Cô nằm ở trên giường, cảm giác máu trong người dần dần bị rút ra khỏi cơ thể.

Cơm hộp New Zealand không thể so Trung Quốc, cô tìm kiếm hơn nửa ngày, phát hiện thật sự quá phiền toái.

Huống hồ lúc này, mọi người hẳn là đều ngủ.

Nhưng cô trong tìm trạng này… Lại không có cách nào đi ra ngoài mua.

Rối rắm sau một lúc lâu, cô ôm theo tia chờ mong cuối cùng, có chút thấp thỏm mà mở khung chat với Tạ Hành Xuyên ra.

Nhặt một quả đào: 【 Ngủ rồi sao? 】

Hai phút sau, Tạ Hành Xuyên nói: 【 Ngủ rồi. 】

“…”

Nhặt một quả đào: 【 Ngủ rồi còn có thể trả lời ư? 】

Chó họ Tạ: 【 Tin nhắn tự động. 】

Cô không nói chuyện, trước mặt cũng không nói chuyện, Tạ Hành Xuyên không cần trợn mắt đều biết cô suy nghĩ cái gì, thấy cô không đáp, lúc này mới nói: 【 Sao vậy? 】

Nhặt một quả đào: 【 Bà dì tới rồi. 】

Nhặt một quả đào: 【 Nhưng mà em không mang theo cái nào. 】



Chó họ Tạ: 【? 】

Cô hết sức để bản thân lộ ra dáng vẻ đáng thương, tuy biết rằng thông qua màn hình Tạ Hành Xuyên không có khả năng cảm nhận được.

【 Anh biết siêu thị ở đâu không? 】

Chó họ Tạ: 【 ra cửa rẽ trái, đi năm trăm mét rồi rẽ phải, đi thêm bảy trăm mét rồi rẽ trái. 】

Nhặt một quả đào: 【 [emoji rưng rưng] 】

Nhặt một quả đào: 【 a, có một ngàn mét… 】

Tạ Hành Xuyên không đáp nữa, lẳng lặng nhìn cô nhắn.

Nhặt một quả đào: 【 Sao? Anh nói muốn giúp em mua sao? A, như vậy thì không hay lắm đâu… 】

Chó họ Tạ: 【 Anh chưa nói. 】

Nhặt một quả đào: 【 Không sao, em có thể tự mình mua! 】

Nhặt một quả đào: 【 [5 giây giọng nói ] 】

Nhặt một quả đào: 【 [3 giây giọng nói ] 】

Cô duỗi tay, dùng đèn pin đâm vào cái bàn tạo ra tiếng vang, hoàn thành hai điều này rồi thêm 8 giây tin nhắn thoại bán thảm, sau đó tiếp tục bọc chăn mảnh mai nói ——

Nhặt một quả đào: 【 Ngại quá, mới vừa bởi vì thiếu máu nên sức lực không đủ bị đụng vào cái bàn. 】

Nhặt một quả đào: 【 Không sao đâu, em lại kiên trì thêm một chút, rất nhanh sẽ đi ra tới cửa. 】

Tạ Hành Xuyên: “…”

Mắt thấy hắn lại không đáp lại, cảm giác chiêu này có phải không hiệu quả, nghĩ một lúc, cô lại đổi chiêu khác.

Cô lên mạng tìm kiếm hai gói mình hay sử dụng nhất, lưu lại rồi chia sẻ cho Tạ Hành Xuyên.

Nhặt một quả đào: 【 Không hay rồi, thú dữ xâm chiến thôn làng, hồng thủy quét đến, thôn dân vừa bị ngập vừa gặp nguy hiểm! Mua ngay hai vật này, có thể nhanh chóng cứu nguy cho bọn họ! 】

Vẫn là không có hồi âm.

Mười lăm phút trôi qua.

Cô tự mình ra cửa mua nhưng đều quay lại.

Cô vắt hết óc, tính toán thử lại lần cuối cùng.

Tìm kiếm thêm một chút, lần này cô tìm được một bài quảng cáo thứ năm của KFC điên cuồng, suy nghĩ bên trong để chọn một cái cải biên.

Cải biên được một nửa, Tạ Hành Xuyên lại gửi tin đến.

【 Ra cửa, vườn phía sau. 】

Lần này bọn họ trú ở nhà dân có một sân vườn nhỏ, nhưng phần lớn đều là khách du lịch, mỗi ngày chỉ có bản thân mình tự sắp xếp, cho nên trong vườn cũng không có nhiều người.

Làm gì? Muốn đánh nhau 1vs1 với cô sao?

Nhưng lúc này, khiến anh lái xe mang bản thân đi.

Giản Đào mặc nhiều áo khoác, lúc này mới tránh camera đi ra phía cửa.

Cũng may các khách mời ra vườn đi dạo cũng bình thường, cô còn nhìn thấy Tiêu Tiêu đã đăng lên vòng bạn bè, tổ đạo diễn hẳn là sẽ không nghĩ đến chuyện khác.

Đi đến phía trong cùng của vườn, ở đấy có dựng một cái đình nhỏ để hóng gió, cô tự hỏi bản thân nên mở miệng nói với Tạ Hành Xuyên thế nào, nhìn thấy anh cúi đầu nghịch điện thoại, ánh sáng chiếu rọi vào người anh, trước mặt có một bao nilon.

Cô kinh ngạc đến gần, lật đật xem đồ bên trong, kinh ngạc nói: “Anh mua về rồi à?”

Hắn cất di động: “Không thì? Nhìn em điên cuồng viết văn cầu cứu cả đêm à?”

“…”

Hắn mua rất nhiều loại, Giản Đào chọn dần, lại nghe thấy anh thản nhiên nói: “Loại em muốn không có nên anh mua đại mấy loại khác.”

Cô gật gù, tỏ vẻ vô cùng thấu hiểu.

Hữu dụng là cô đã rất cảm kích rồi.

“Nhưng mà anh còn biết mua loại ban đêm sao?” Cô rất kinh ngạc: “Em còn quên không nói với anh.”

“Không mua.” Anh rũ mắt, làm như không hề có ý: “Cho em này.”

“Còn đưa cái này? Vì sao vậy?”

“Anh đâu biết được”

Anh dựa lưng về phía nhau, nhướng mày nhìn cô hỏi, “Xem anh lớn lên có đẹp trai không?”

Giản Đào: .

Không khác biệt lắm.

Thuận lợi lấy được đồ dùng sinh lý, Giản Đào trở về phòng thay đồ, sau đó chuẩn bị ngủ.

Lúc sắp ngủ, cô lại mở khung thoại ra, suy nghĩ rồi gõ hai chữ.

Nhưng đối với câu“Cảm ơn” kia, ngón tay dừng lại hồi lâu, cũng nghĩ không ra nên gửi đi như thế nào.

Xong rồi, cảm ơn thế này không thực tế lắm, ngày mai đi sớm một chút, giúp hắn sẻ chia một ít.

Sáng sớm hôm sau, Giản Đào nghe được tiếng động lập tức rời khỏi giường, thay đổi quần áo rồi ra khỏi giường

Mọi người đều vẫn chưa tỉnh, chỉ có cửa phòng Tạ Hành Xuyên mở ra, xung quanh rất náo nhiệt, tổ đạo diễn đang ở bài bố máy móc, có mấy camera cũng chưa được khởi động.

Ỷ vào trước mặt có nhân viên công tác đi qua lại che mất, cô hỏi Tạ Hành Xuyên: “Anh dậy sớm làm bữa sáng à?”

“Dậy từ sớm.” Anh nói. “Không có gì thì dậy thôi.”

Nhưng mà nghĩ đến vậy, quả thật mỗi lần ngủ cùng nhau, anh đều tỉnh giấc sớm hơn so với cô.

Giống như trời sinh không cần ngủ quá nhiều.

Rất nhanh, máy móc đã sắp xếp gần xong, mọi người lục đục rời giường, Tạ Hành Xuyên cũng từ trong tủ lạnh lấy ra mấy món để nấu.

Giản Đào rửa tay sạch sẽ, cắt xúc xích dăm bông rồi sau đó nếm thêm một chút hương vị.

Lúc ở siêu thị không tìm được mấy nhãn hiệu quen thuộc, đây toàn là thứ cô tiện tay lắm, cũng may vị cũng không tệ lắm, cùng đồ trong nước không kém là bao, bằng không cô sợ bánh trứng làm ra sẽ không ăn nổi.

Trong nồi nước đang chậm rãi chờ sôi, hai người đứng ở hai đầu phòng bếp, cũng không giao tiếp, trong khi chờ đợi chỉ nghịch điện thoại của mình.

Nhưng Giản Đào còn chưa tìm kiếm công thức, đã nhận được tin nhắn của Tạ Hành Xuyên: 【 Sáng nay ở phòng bếp à? 】

Hẳn là đang nói cô ngày thường đều không vào phòng bếp, hôm nay sao lại có nhã hứng vào đây.

Cô mím môi dưới, thành thật đáp lời: 【 Em tới giúp anh. 】

Đối phương tạm dừng hai giây.

Chó họ Tạ: 【 Sợ anh ăn không hết, tới giúp anh ăn vụng? 】

“…”

Cô còn tưởng rằng hắn không thấy được.

Cô căn bản chỉ muốn nếm thử hương vị, nhưng đồ phải làm rất nhiều, đợi chờ lâu, bị anh nói lập tức cảm thấy đói bụng.

Giản Đào ánh mắt lượn quanh một vòng, muốn tìm kiếm xem có gì để đỡ đói không, rất nhanh, đã tìm được.

Tạ Hành Xuyên đang khuấy trứng gà, tranh thủ thời quan quay đầu ngắn ngủi: “Xem hoành thánh đã chín chưa.”

Vừa hay hợp ý cô, Giản Đào vớt ra một cái nếm nếm, lúc này mới nói: “Chín.”

Trừ chuyện này ra, họ cũng không nói gì thêm.

Vài phút sau, hoành thánh và chân giò hun khói bánh trứng cùng với cháo yến mạch ra khỏi nồi, phong phú phục vụ cho dạ dày của từng vị thực khách.

Trong phòng khách mùi hương lan tỏa bốn phía, Giản Đào ngồi ở bên cạnh bàn ăn xong, cảm giác kỳ sinh lý mệt mỏi đều bị hòa tan không ít.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, nói đủ loại đề tài, nhưng trong chốc lát, đối diện Vu Văn cười chọc ghẹo Tiêu Tiêu: “Nghe nói cô và Đặng Nhĩ cũng có siêu thoại rồi?”

Tiêu Tiêu thở dài: “Đúng vậy, tôi cũng mới biết đây.”

Tiêu Tiêu còn nhỏ, cho nên tới thời gian là mang theo nhân viên công tác, Giản Đào cảm thấy bản thân không thành vấn đề, nên không mang theo, phỏng chừng có một số việc nhân viên công tác đã nói với cô.

“Siêu thoại gì?” Giản Đào thuận miệng nhắc tới: “CP siêu thoại?”

Nói xong lại cảm thấy có gì đó không ổn, cô có phải lúc trước xem xong sau họa tương phùng nhìn ra PTSD, mới cảm thấy mọi người cái gì cũng có thể đu chăng?

Ngay giây tiếp theo, Đặng Nhĩ đã cực kỳ bi ai gật đầu: “Hình như vậy.”

Tiêu Tiêu: “Là tổ tiết mục lúc trước đăng một đoạn hai tụi em lái xe, camera ở phía sau chạy theo, kết quả không bao lâu đã có siêu thoại, tốc độ cũng quá nhanh rồi.”

Giản Đào: “Này cũng có người đu sao?”

“Đúng vậy, lạnh nhạt tới đâu cũng có người đu mà.” Tiêu Tiêu nói. “Nhưng mà em cảm thấy siêu thoại kia của em và Đặng Nhĩ, đa số mọi người vẫn là đu tình chị em.”

Đặng Nhĩ không muốn làm người nhỏ nhất, đứng lên cao giọng làm rõ: “Là tình anh em! Tình anh em!”

Hai người ở một bên lại bắt đầu tranh luận, Giản Đào lại bị kích thích, ấy điện thoại ra.

Khán giả cái gì cũng đu sao? Chắc cũng không đến mức đó nhỉ?

Lúc trước đề xuất kia của cô và Tạ Hành Xuyên, hẳn là không có ai tiếp thu đâui?

Rốt cuộc trong giới cô và Tạ Hành Xuyên đều đã bày ra dáng vẻ kia.

Có lẽ là số liệu quá hiểu cô, trực tiếp đề cử cho cô siêu thoại #Sau họa tương phùng#, cô thậm chí còn chẳng cần tìm kiếm.

Giản Đào tùy ý xem qua hoạt động từ trên xuống dưới, cũng may chưa nhìn thấy nội dung giữa mình và Tạ Hành Xuyên, đang muốn ngừng lại, phát hiện phía dưới có cái kết nối “Có thể bạn quan tâm siêu thoại”.

Cô đang định vuốt sang trái để thoát ra, đột nhiên cảm giác được cái gì đó rất quen thuộc, ánh mắt chuyển xuống dưới, chỗ liên kết đề cử siêu thoại, có hiện ra chân dung nhỏ

Cái thứ nhất đề cử là phong cách dung tu, hai mắt trái phải khác biệt, giống như được thiên nhiên gọt dũa, bên phải cô rất quen thuộc, là hai mắt của mình.

Bên trái… Là khuôn mặt quen thuộc của Tạ Hành Xuyên, với một nốt ruồi nhạt màu ở khóe mắt.

Không chờ não cô kịp phản ứng, ngón tay đã nhấn vào.

Tóm tắt siêu thoại chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, là một câu đối.

—— vế trên: Người thiếu đạo đức làm chuyện gì cũng thiếu đạo đức.

—— vế dưới: Fans thiếu đạo đức thiếu đường để ăn.

—— hoành phi: Không làm người tốt thì mặc kệ.

Cô khó khăn nhìn lên trên, nhìn về phía trên cùng.

Phía trên ảnh nhóm là tấm hình cô và Tạ Hành Xuyên chụp chung, rõ ràng là mọi người vì bọn họ mở siêu thoại CP tên——

Cặp đôi dở tệ.
Chương kế tiếp