Cắn Một Miếng Mật Đào

Chương 21: Thiếu oxy
Giản Đào trước giờ không biết hôn có thể thiếu oxy.

Trong kinh nghiệm hôn không tính là quá nhiều, chỉ gọi là hai người chạm môi qua lại vài cái, sẽ không kéo dài quá lâu, quá trình cũng không liên tục.

Nhưng hôm nay, vào lúc này, trong phòng tắm của một nhà ở New Zealand.

Không khí bên trong ám muội lượn lờ, bên ngoài vẫn có người không ngừng tìm cách mở cửa, cổ cô đau nhức, bởi vì đầu lưỡi của anh thâm nhập quá sâu, cô không thể hô hấp bằng miệng, mũi dường như cũng bị chặn lại, không thể hít khí oxy mới từ mọi hướng, đầu óc choáng váng, chân mềm nhũn, cơ thể không còn sức lực.

Mọi người đều cho rằng anh là một người theo đạo Phật, không quan tâm đến bất cứ điều gì, bất cần đời, cũng không có hứng thú với bất kì cái gì, Giản Đào cũng nghĩ như vậy, nhưng ngoài cái chuyện này.

Một khi dính vào loại hành vi này, cũng không biết đã tính ban đầu được kích hoạt hay gì, anh tấn công rất mạnh.

Cuối cùng cũng được buông ra, Tạ Hành Xuyên rời đi vài giây, lại mút sạch vết nước trên môi của cô.

Cô không nhịn được muốn ho, nhưng ho không được.

Tạ Hành Xuyên vẫn đang lau sạch dấu vết trên khóe môi cô, dáng vẻ rất dịu dàng, quyến luyến. Trong lòng Giản Đào nghĩ cô có thể tự làm được, đây không phải chuyện tốt mà anh làm ra sao.

Vài phút sau chủ trọ đã gọi điện tới.

Đặng Nhĩ ở bên ngoài hét lớn: “Thật sự có điện sao? Một lát nữa sẽ không lại bị cắt điện nữa chứ?”

Giản Đào phát hiện mình và Tạ Hành Xuyên đã đổi chỗ cho nhau, bây giờ cô đang đứng gần bồn rửa, còn anh thì dựa vào bức tường kia, không biết đang nghĩ gì.

Vài phút sau, cửa phòng tắm được mở ra, mọi người nhìn thấy... Giản Đào đang rửa mặt trước bồn rửa mặt.

Nhưng một lát sau cô ngẩng đầu lên, mắt và môi đỏ bừng, đáy mắt đọng lại hơi nước trong phòng tắm, đuôi mắt hiện lên một chút ửng hồng.

...

Chủ nhà trọ: “Sao thế, không sửa cửa sao?”

“A! Sửa sửa sửa!” Tiêu Tiêu cuối cùng cũng tỉnh táo lại: “Phụ nữ xinh đẹp rửa mặt thực sự rất khác biệt. Chị Tiểu Đào, đến lúc đó chị sẽ dạy em cách rửa mặt đi, chị tẩy trang đi trông thật đẹp nha.”

“...”

Rất nhanh mọi người bắt đầu sửa cửa, đứng ở nơi Tạ Hành Xuyên ép cô lắc qua lắc lại, Giản Đào cảm thấy xấu hổ, lấy cớ chóng mặt quay trở về phòng ngủ.

Khi vừa xoay người thoáng bắt gặp ánh mắt của Tạ Hành Xuyên, nụ cười trên môi anh thoáng qua, xem ra được dỗ dành tốt rồi.

—Nhưng giá mà cô phải bỏ ra cũng rất lớn.

Giản Đào buồn rầu nghĩ, xoay người đi lên tầng.

Ngày hôm sau, cánh cửa đã được sửa xong, bọn họ xuất phát đến Nam Đảo của New Zealand.

Hai đảo Nam Bắc bị ngăn cách bởi biển, vì vậy cần phải ngồi thuyền đi đến đó.

Mọi người đưa nhà xe di động lên phà, rồi đi bộ qua boong tàu đến cabin.

Sau khi đi dạo một vòng bên trong tàu, mọi người trở lại phòng khách bắt đầu trò chuyện.

Giản Đào vẫn ở lại mũi tàu vì cô có một quảng cáo xen kẽ từ nhà tài trợ chính để quay, còn điều chỉnh ánh sáng trong gần nửa tiếng mới được quay trở lại cabin.

Người quay phim đến phòng khách để chụp ảnh, Giản Đào có chút buồn ngủ, nói về phòng nghỉ ngơi.

Tổ chương trình thuê ba phòng riêng liền nhau, Giản Đào chọn phòng ở giữa, nhưng chưa kịp nằm xuống, cô cảm thấy phòng này quá gần cửa, có chút ồn ào.

Vì vậy cô đứng dậy đi về phía căn phòng ở cuối.

Trong phòng riêng không có ai trên giường, cô vén chăn lên nằm xuống. Thấy ở đây không có camera, cô hài lòng cởi váy ra, chỉ mặc quần an toàn bằng lụa băng.

Ngay khi anh chuẩn bị ngả người ra sau, cô nghe thấy tiếng đóng cửa ở đâu đó, Tạ Hành Xuyên trên người quấn một cái khăn lông đi ra.

Giản Đào không biết nên hỏi vấn đề nào trước, do dự một lúc rồi nói: “Sao anh không ra ngoài chơi?”

Anh tùy tiện lau tóc: “Không có gì thú vị.”

Giản Đào kéo gối làm đệm: “Ở đây tắm thì thú vị à?”

Tạ Hành Xuyên: “Đến ngủ trưa.”

Cô nghĩ nghĩ, anh lái xe hơn hai giờ, chắc là cũng rất mệt.

Nhưng căn phòng này khá yên tĩnh, cô đã nằm xuống rồi, có chút không muốn rời đi.

Sau khi cân nhắc, Giản Đào nói: “Vậy ngủ cùng nhau đi, em cũng buồn ngủ rồi.”

“...”

Anh cười khẽ một tiếng, cũng không biết mình đang cười cái gì, tùy ý sấy khô tóc, cởi khăn tắm ra mặc một chiếc quần đùi thể thao, sau đó vén một góc chăn kia lên.

Giản Đào: “Anh không mặc áo à?”

Anh tựa lưng vào đầu giường, hơi nhướng mày vén chăn lên: “Như này?”

Giống như sợ cô lợi dụng, anh kéo chăn khá cao, hai người đắp chung một chiếc chăn, Giản Đào lập tức cảm thấy lạnh cả sống lưng.

“Đừng kéo lên nhiều thế, không che được chân em—”

Cô cúi đầu nhìn, phát hiện thảm họa: “Anh làm rơi móng giả của em rồi.”

Tạ Hành Xuyên: ?

“Không thể chạm vào em à?”

Giản Đào giơ chân lên: “Anh tự mình xem đi.”

“Không nhìn thấy.”

Người đàn ông này không thèm quan tâm, cô xoay người đối mặt với anh, gác chân lên đùi anh: “Bây giờ anh đã nhìn thấy chưa?”

Cô khuỵu gối, duỗi thẳng chân, tạo thành một đường cong đẹp mà bí ẩn.

Tạ Hành Xuyên thu hồi tầm mắt, nâng mắt cá chân của cô lên, nhìn một lúc lâu mới phát hiện cái móng giả ở ngón cái đã bị bung ra.

Cảm thấy buồn cười, anh nhướng mày: “Cho nên?”

“Anh tự làm thì anh tự sửa đi, lát nữa em phải đi giày, nhìn sẽ không đẹp.” Cô hùng hồn đáp: “Bây giờ không phải anh làm thì trước kia anh làm trên sô pha.”

Anh rũ mắt, mơ hồ đáp: “Bản lĩnh của anh cũng rất lớn.”

Giản Đào cũng không thèm quan tâm ý anh nói gì, cô thừa nhận thực sự có một phần nguyên nhân là do cô lười vẽ móng.

Cô dùng lòng bàn chân dẫm lên đùi Tạ Hành Xuyên, dùng sức với lấy chiếc túi để trên bàn, trong đó đựng mỹ phẩm và sơn móng tay.

Ngón chân cọ vào da hai cái, bị người kia đè xuống.

Thanh âm của Tạ Hành Xuyên không rõ ràng: “Em còn động nữa thì chân của em không còn ở đây nữa đâu.”

Trong lòng cô có chút hoảng sợ, không lẽ anh định chặt chân cô đấy chứ?

Cô khẽ xoay người lại nhìn anh: “Vậy thì ở đâu?”

“Còn ở chỗ nào nữa?” Anh đáp: “Trên vai anh.”

....

Sau khi suy nghĩ một chút về tư thế này, Giản Đào nghĩ chi bằng anh trực tiếp chặt chân cô đi còn hơn.

Để tránh bị anh ở chỗ này ép lần nữa, mặc dù cô đã cầm lọ thủy tinh sơn móng tay cuối cùng vẫn phẫn nộ rụt chân lại: “Em không sơn nữa…”

Tạ Hành Xuyên giữ chặt, lực trong lòng bàn tay rất lớn, không thể thoát ra: “Không được.”

“...”

Cầm lấy cái lọ trong tay cô, Tạ Hành Xuyên nhìn một lúc rồi nói: “Đưa cả cho anh chai nước rửa móng nữa.”

Giản Đào tìm thấy khăn tẩy móng tay, đưa qua mới phát giác: “Anh còn biết cái này sao?”

“Trực tiếp bôi lên sẽ tạo thành lớp, gỡ ra nhìn sẽ đẹp hơn.” Tạ thiếu gia cũng không ngẩng đầu lên: “Chuyện đơn giản như vậy mà anh còn không biết à.”

Đúng là chó có thẩm mỹ.

Nghĩ đến đây cô gối tay sau đầu nằm xuống, đột nhiên cảm thấy quan hệ giữa hai người mấy ngày nay dường như thân thiết hơn một bước.

Từ quán bar, say rượu, lại đến hôm nay, cô ở trước mặt anh lá gan cũng lớn thêm không ít.

Nghĩ đến đây, ngón chân truyền đến cảm giác lành lạnh, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đến khi tỉnh lại trên đầu có tiếng nói thuyền sắp cập bến.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện mình đã ngủ ở cái gối bên cạnh, mà bên cạnh là chiếc chăn bông xiêu vẹo.

Giản Đào sững sờ ngồi dậy: “Em lại ngủ xoay người sao?”

Tạ Hành Xuyên chống tay lên mặt, lúc này mới chậm rãi ngước mắt lên.

“Em cũng có ưu điểm.”

Giản Đào: ?

“Ví dụ, có nhận thức rõ ràng hơn về bản thân.”

“...”

Thuyền cập bến, điểm dừng chân đầu tiên là Queenstown.

Mọi người đều đang ngắm phong cảnh bên ngoài cabin, cũng không có thời gian để quan tâm Giản Đào và Tạ Hành Xuyên ở đâu, vì vậy lúc xuống thuyền cũng không ai đề cập đến chuyện này.

Sau khi nghỉ ngơi, Giản Đào cũng tràn đầy năng lượng.

Cô gửi tin nhắn cho Tạ Hành Xuyên: [Lúc ngủ không có ai vào đó chứ?]

Chó họ Tạ: [Khóa cửa rồi.]

Hôm nay còn biết khóa cửa. Cô cong khóe môi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rất nhanh điện thoại lại nhận được tin nhắn: [Em cười cái gì?]

Nhặt một quả đào: [Hôm nay anh còn biết phải khóa cửa, tối hôm qua trong phòng tắm, bên ngoài gõ cửa như vậy anh vẫn còn hôn được? Lỡ có người vào thì sao?]

Đối diện thản nhiên đáp: [Anh dùng tay giữ cửa, không vào được.]

“...”

Bảo sao lại trắng trợn như vậy, Giản Đào không nói nên lời, cuối cùng cũng cất điện thoại đi.

So với Đảo Bắc, Đảo Nam của New Zealand có nhiệt độ thấp hơn, cũng thiên về đi du lịch ngắm cảnh nhiều hơn.

Bọn họ giải quyết bữa tối bên bờ biển Moeraki, tôm hùm vô cùng tươi, còn rất to.

Ăn xong bọn họ đi dạo một vòng rồi chuẩn bị về nhà trọ do tổ chương trình đặt trước.

Sau khi đến nhà trọ, Tiêu Tiêu quay lại chỉ vào phía đối diện nói: “Phong cảnh bên kia có vẻ đẹp hơn.”

Giản Đào quay người cũng nhìn thấy: “Chị cũng nghĩ vậy, còn có xích đu.”

Đặng Nhĩ hỏi tổ đạo diễn: “Hai người một nhà sao?”

Tổ đạo diễn nói phải.

“Mấy người soi mói quá! Chỗ tốt như vậy không để cho chúng tôi sao?” Tiêu Tiêu quay sang nhìn Giản Đào: “Chị Tiểu Đào, chị có muốn ở đó không?”

“Có.” Giản Đào đáp: “Nếu mọi người đều thích chúng ta có thể yêu cầu ông chủ nâng cấp phòng là được.”

Tổ đạo diễn: “Ở đó đắt lắm.”

“Đắt thì sao! Không nhìn ra ai đây sao? Chúng tôi ở Live House cũng kiếm được rất nhiều tiền đó, được không?” Tiêu Tiêu hào phóng vỗ vào ví: “Dù sao bây giờ chúng ta có tiền, chúng ta đến đây để đi du lịch, phải sống ở chỗ tốt một tí.”

Tổ đạo diễn cũng không thể dùng tiền trói buộc bọn họ, chỉ có thể mỉm cười thở dài coi như là thỏa hiệp.

Vốn dĩ ban đầu muốn cho bọn họ thấy được sự hiểm ác của xã hội, ai ngờ Giản Đào lại có đầu óc kinh doanh như vậy, bây giờ có thể ngồi không hưởng thụ rồi.

——Nhưng điều đang chờ đợi họ tiếp theo là một thử thách lớn hơn.

Sau khi nâng cấp loại phòng, mọi người được sống trong một ngôi nhà rộng hơn như mong muốn, Đặng Nhĩ ở trên ghế sofa vui sướng, cảm thán thật thoải mái.

Trước khi đạo diễn chuẩn bị rời đi còn dặn dò: “Đúng rồi, Đặng Nhĩ và Tiêu Tiêu đừng quên tối nay có nhiệm vụ phát sóng trực tiếp. Tập đầu tiên của chương trình sẽ sớm được phát sóng, hôm nay tham gia náo nhiệt một chút.”

Đặng Nhĩ nói đã biết: “Nhưng lần phát sóng này phải login sao?!”

Đạo diễn nói: “Đúng vậy, tạm thời để dành lịch chiếu của đài truyền hình. Lượt phản hồi chương trình giải trí trước đây quá kém, cho nên chúng tôi dời lịch chiếu lên.”

Tiêu Tiêu: “Vậy lượt phản hồi của chúng ta nhất định tốt.”

Đạo diễn cười cười, thầm nghĩ sẽ không tốt sao, có Giản Đào cùng Tạ Hành Xuyên ở bên vốn dĩ đã rất đáng tin cậy rồi, huống chi quan hệ giữa hai người còn đang thu hút sự chú ý——

Dù không bàn đến mối quan hệ giữa cả hai nhưng thói quen chống đối của những khách mời này trong chương trình chống lại đội ngũ đạo diễn cũng đủ thú vị để lên sóng.

Đạo diễn: “Dù sao cũng đừng quên đấy, tôi đi trước, cuộn phim còn phải xác nhận một chút.”

Đều là nghệ sĩ giàu kinh nghiệm, cũng khiến đạo diễn khá yên tâm.

Trong buổi phát sóng trực tiếp, Đặng Nhĩ và Tiêu Tiêu cũng kết nối micro để giao lưu với khách mời, điều này là Giản Đào đề cập, cô nói kết nối với micro trên Weibo thì độ hot dễ dàng tăng lên.

Quả nhiên hơn 9 giờ tối, #Starry Night Tour# đã lên hot search rồi.

Khán giả cũng vô cùng mong chờ.

Trong hội nhóm cũng có rất nhiều người ship Đặng Nhĩ và Tiêu Tiêu, Giản Đào trong lòng có chút lo lắng nên đã vào group #Cặp đôi dở tệ# lượn một vòng. Cũng may số lượng tăng lên không nhiều, cũng không có chút hấp dẫn của CP.

Có thì có đi, dù sao cũng ít được quan tâm.

Ngay khi cô nghĩ cái group này sẽ chìm sâu không bao giờ phát triển nổi, trước khi đi ngủ cô lướt Weibo, thấy một blogger có một triệu fans hâm mộ chia sẻ trên hot search.

Gà con ăn thịt đại bàng: [Hahahaha, có phải tôi là người đầu tiên biết không? Quá không bình thường, Giản Đào và Tạ Hành Xuyên vậy mà lại có group, có vẻ như sau khi Orange Moon sụp đổ, fans của CP này đã lập nên.]

Bên trong đến một người nghiêm túc ship CP cũng không có, đều ship mù quáng, còn nói thật sự ship CP sẽ bị báo ứng, sao ngôi nhà chưa xây mà đã sập rồi?! Hahahaha buồn cười chết mẹ. Orange Moon! Mấy người thật đáng thương!!]

10 phút sau chỉnh sửa:

[Không đời nào lại có nhiều người quan tâm đến vậy hahaha, quả nhiên bản chất của con người thật thiếu đạo đức.]

Tên group còn là #Cặp đôi dở tệ#, mẹ nó thật vô nghĩa, cười đến méo cả miệng, ngày mai phát sóng tập đầu tiên, để xem cặp CP này độc cỡ nào.]

Giản Đào không dám nhấp vào bình luận.

Mới nửa giờ, bình luận đã hơn 9.000+.

Nhìn thấy lượt chia sẻ 1,2w, nội tâm Giản Đào——

Phảng phất một tia mơ hồ, dự cảm không lành.
Chương kế tiếp