Cắn Một Miếng Mật Đào

Chương 20: Dỗ đàn ông thế nào còn cần anh dạy sao
Edit: Hiền

Tiếng côn trùng trong hoa viên im bặt, các cành lá cây lớn trên đầu khẽ xào xạc, Giản Đào và Tạ Hành Xuyên nhìn nhau vài giây, ánh mắt có chút kỳ quái cụp xuống.

Trong hộp thoại, cụm từ “Vì vậy cô vẫn còn độc thân sao?” ở phía đối diện vẫn chưa được thu hồi, ngầm biểu hiện hàm ý phấn khích.

“Ý gì?” Cô nói.

Tạ Hành Xuyên ngồi trên ghế với vẻ mặt hiểu rõ, khóe môi nhếch lên một nụ cười, không biết là vì vui hay vì cái gì.

Anh nâng cằm ra hiệu: “Em nói xem anh ta có ý tứ gì?”

Cô việc gì phải quản việc anh ta nghĩ gì. Giản Đào trong lòng nói, đây đều không phải là trọng điểm.

Cũng không biết nên trả lời như thế nào, vậy thì dứt khoát không trả lời là được rồi. Giản Đào ngáp một cái, chậm rãi nói: “Buồn ngủ rồi, về đi ngủ thôi.”

Cô cất điện thoại di động, tiếp tục nói: “Ngày mai anh cố lên nhé, thực ra không thể đến cũng không sao, quảng cáo quan trọng.”

Kết quả đi được vài bước, cô cảm thấy sau lưng không có hơi thở, quay người lại, Tạ Hành Xuyên vẫn ngồi trong bóng tối.

Cô ngạc nhiên: “Còn không đi?”

Người đàn ông cuối cùng cũng đứng dậy cùng cô quay trở về phòng.

Sáng hôm sau, mọi người xuất phát đi lặn ở vịnh Tutukaka.

Nước biển màu xanh lam, phiến đá màu xanh lục, những đàn cá nhiệt đới bơi lội tung tăng, san hô và nhím biển có thể chạm tới.

Giản Đào nhìn từ xa, đây là một trong những kỳ quan tuyệt đẹp dưới nước, con cá nhỏ lắc lư cái đuôi bơi về phía trước, vùng biển cuối tầm mắt rộng lớn vô tận — Có lẽ đây mới là ý nghĩa của việc du lịch.

Sau khi lên bờ, cô cảm thấy chuyến đi rất xứng đáng, chờ thủy triều lên, chụp ảnh và ăn trưa, mọi người bắt đầu chuẩn bị cho Live House vào buổi tối.

Hai giờ sau Tạ Hành Xuyên đã đi rồi, cũng không biết anh bị mang đến đâu để quay quảng cáo.

Lúc bốn giờ, mọi người lên nhà xe di động và đến địa điểm đã định.

Giản Đào đi đăng ký trước, khi cô mở cửa thì thấy Tạ Hành Xuyên đang dựa vào quầy.

Cô còn tưởng mình bị ảo giác, chớp mắt mấy cái, phát hiện ra đó thật sự là anh.

“Sao anh lại đến đây?”

Một nửa cánh tay của anh đang đặt trên quầy, các đốt ngón tay rõ ràng, lưu loát buông thõng.

Trong giọng nói cũng mang theo ý tứ không rõ ràng: “Anh không thể đến sao?”

Cô hoảng hốt trong giây lát, cuộc trò chuyện dường như quay trở lại ngày chương trình chụp ảnh quảng cáo.

“Cũng không phải” Cô vừa nói vừa lấy chứng minh nhân dân ra: “Không phải anh quay quảng cáo sao, 8 giờ mới có thể kết thúc anh không biết sao? Tại sao bây giờ 4 giờ mà đã ở đây rồi.”

Tạ Hành Xuyên: “Ở gần đây, chụp cũng nhanh.”

Anh giải thích bằng sáu từ gọn gàng, Giản Đào gật đầu, trong lòng nghĩ quay quảng cáo mất rất nhiều thời gian, nhưng thực tế cũng khá nhanh.

Nhưng phần lớn là mất nhiều thời gian hơn so với dự kiến.

Nhưng anh đến cũng tốt, cô không cần lo lắng không đủ nhân lực.

Đăng ký thành công, Giản Đào không có thời gian để quan tâm đến mấy thứ khác, bắt đầu trang trí căn phòng và quầy rượu.

Việc bố trí sân khấu ngoài trời được giao cho bốn người còn lại, nhưng quầy rượu phải trang điểm thật đẹp, Tạ Hành Xuyên ở một bên đang phục vụ rượu, cô thì xếp khăn trải bàn.

Cơ hồ từ lúc mở màn, lúc Đặng Nhĩ lên sân khấu hát bài đầu tiên, Giản Đào vẫn chưa hề nghỉ ngơi.

Khi hoàng hôn dần ngả về tây, chiếc đèn nhấp nháy ánh sao cô mua cũng phát huy tác dụng, những vì sao lấp lánh trong đêm trông rất bắt mắt.

Live House của họ không cần mua vé, không muốn tốn tiền thì chỉ cần nghe nhạc là được.

Nếu mua đồ uống thì sẽ có một chỗ để ngồi, người càng ngày càng đông thì tự nhiên sẽ có không ít người mua đồ uống.

Nửa giờ sau Giản Đào cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, ngồi xuống bên quầy rượu xem màn trình diễn của Đặng Nhĩ. Các bài hát của anh cơ bản đều là những bài nhịp điệu nhanh, rất bắt tai, tiết tấu được xử lý khá tốt, hội trường càng ngày càng náo nhiệt.

Nhiều người mua đồ uống hơn trong thời gian nghe hát, lúc mở màn Tạ Hành Xuyên cũng có thời gian nghỉ ngơi.

Giản Đào lúc này mới cảm thấy khát nước, cô nghiêng đầu nhìn Tạ Hành Xuyên.

Ánh đèn trên sân khấu hơi xanh, dường như phủ thêm một lớp màu xanh lên tóc anh, Tạ Hành Xuyên nhìn sân khấu một lúc, cảm nhận được ánh mắt ám chỉ tràn ngập của cô.

“Uống cái gì?”

Giản Đào nhìn về phía sau lưng anh: “Đều là rượu sao?”

Sân khấu càng trở nên sôi động, tiếng trống xen lẫn một đoạn rap dài đốt cháy bầu không khí, đến khi cô mở miệng nói mới phát hiện ngay cả mình cũng nghe không rõ.

Giữa tiếng nhạc xập xình, cô nhoài người qua quầy rượu hỏi: “Còn cái khác không? Em muốn uống sữa nguyên chất.”

Kết quả không biết do cô rướn người về phía trước quá hay không, khi nói đến chữ cuối cùng, cô cảm thấy môi mình chạm phải một thứ gì đó mềm mại, chắc là vành tai của anh.

Giản Đào mất tự nhiên lùi lại, vành tai đầy lông tơ dường như chạm vào cảm nhận rất rõ ràng, cô dường như chưa từng chạm vào chỗ này của anh.

Khi Tạ Hành Xuyên quay lại, cô nhanh chóng cuộn ngón tay lại, dùng khớp ngón tay lau đi vệt vừa nãy trên khóe môi.

Nhưng trông anh có vẻ bình thường, chắc là không cảm nhận được. Cô nghĩ vậy.

Rất nhanh sữa nguyên chất được đẩy qua, sau đó cũng không ai lên tiếng.

Trên đường có người đi tới bắt chuyện, còn thẳng thắn hỏi anh tối nay có ở một mình không, Tạ Hành Xuyên không thèm ngẩng đầu đáp: “Có gia đình rồi.”

Nói xong lời này, anh khóe mắt khẽ liếc nhìn cô một cái.

Giản Đào: “...”

Sao cô lại cảm thấy ánh mắt anh có chứa hàm ý sâu xa gì vậy.

Trên sân khấu vẫn đang hát hết bài này đến bài khác, tất cả máy quay đều tập trung vào sân khấu, Giản Đào ngồi bên dưới một lúc, Tiêu Tiêu sợ cô không được camera ghi lại nên đã bắt cô lên hát một bài.

Đến khi Giản Đào đi xuống còn mang theo một cây đàn guitar.

Giữa camera và đám đông sôi sục, Tạ Hành Xuyên liếc cô một cái: “Em còn tiện tay lấy quà à?”

“Không phải, Đặng Nhĩ nói đàn guitar âm thanh không chuẩn, kêu anh giúp cậu ấy chỉnh âm một chút.”

Giang Đào tìm một cái ghế ngồi xuống, vài phút sau cô mới nhớ ra mình đã quên nói: “À đúng rồi, phần mềm điều chỉnh âm thanh có thể được sử dụng để điều chỉnh, chưa học guitar cũng có thể chỉnh được...”

Vừa ngẩng đầu, Tạ Hành Xuyên đã đem đồ trong tay đưa ra.

Giản Đào: “Chỉnh xong rồi?”

“Ừm.”

Giang Đào hơi dừng một chút: “... Anh biết đánh guitar sao? Vậy thì lên hát một bài đi, sắp kết thúc rồi, em thấy mọi người nhảy không nổi nữa rồi, anh có thể lên hát bài cuối cùng cũng được.”

Tạ Hành Xuyên cụp mắt trả lời cô: “Không biết.”

“...”

Vừa nhìn là biết nói điêu, bộ dáng anh như này nhìn qua ít nhất cũng phải biết hát một hai bài.

Giản Đào mím môi, cũng không khuyên anh nữa, cô chống tay thuận miệng nói: “Hình như chưa từng được nghe anh hát.”

Thời cấp 3 anh luôn trốn học, không bao giờ xuất hiện, không bao giờ tham gia hoạt động. Nếu không phải sau này kết hôn, Giản Đào cũng không biết thực ra anh biết rất nhiều thứ.

Ngẫm lại cũng đúng, thiếu gia xuất thân từ gia đình giàu có, từ nhỏ đến lớn mà lại không có tài năng gì thì không thể nào.

Nghĩ đến đây Tạ Hành Xuyên đã rời đi để đưa trả cây đàn guitar, Giản Đào nhớ lại cái gì, khi thoáng xuất thần lại bị ánh đèn kéo về thực tại.

Ánh đèn từ từ chìm xuống, sân khấu tối đen như mực, hẳn là đang chuyển cảnh.

Không có gì bất ngờ, đây là bài hát cuối cùng tối nay.

Khi khúc dạo đầu vang lên, cô hơi sửng sốt, cảm thấy có chút quen thuộc.

“City of stars?”

Quả nhiên, ngọn đèn xanh duy nhất bật sáng, cô nhìn thấy có người đang ngồi ở giữa sân khấu.

Cho dù đấy là chiếc ghế cao có hơi khó ngồi, với chiều cao vượt trội của mình Tạ Hành Xuyên cũng có thể dễ dàng ngồi lên, chân phải cong lên đặt một cây đàn guitar, còn chân trái thì duỗi thẳng chạm xuống đất, có thể nhìn thấy mắt cá chân của anh.

Anh cụp mắt gảy dây đàn, giống như từ khi quen biết anh đến bây giờ anh chính là như vậy, rong ruổi khắp thế gian như một cơn gió, không ai hiểu, không thể nắm bắt được, không biết anh đang nghĩ gì và không thể đoán anh sẽ làm gì vào giây tiếp theo.

Lúc gần lúc xa, có chút phù du.

Trong lúc xuất thần, giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ dàn âm thanh truyền ra, giọng nói của anh luôn tràn đầy thâm tình, giống như kiểu diễn viên chính phim điện ảnh có thể vô tư nói anh yêu em, nhưng tất cả mọi người đều biết thực ra anh không bao giờ thật lòng.

Giản Đào nghĩ.

Nhưng có đáng tin không?

Nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt kia một giây thôi, có lẽ sẽ tin ngay.

Ý thức được bản thân mắc bệnh nghề nghiệp, dường như liên tưởng quá nhiều thứ vớ vẩn, Giản Đào thu hồi dòng suy nghĩ đang trôi dạt của mình, điệp khúc đã bước sang đoạn thứ hai.

City of stars

Are you shining just for me

...

Cause all that I need is this crazy feeling

A rat-tat-tat on my heart

...

Khi Live House kết thúc, trên đường trở về mọi người vẫn đang thảo luận về bài hát cuối cùng của Tạ Hành Xuyên.

Tiêu Tiêu: “Em không ngờ thầy Tạ lại hát hay như vậy, em ngạc nhiên quá.”

Trong mười ngày ngắn ngủi, Đặng Nhĩ dường như trở thành fanboy của Tạ Hành Xuyên.

Đặng Nhĩ vỗ bàn, nói vào trọng điểm: “Có thể đứng được ở vị trí này, nhất định là có tài năng. Đừng xem thường anh Tạ của chúng ta!”

Vu Văn mỉm cười: “Bây giờ tôi biết tại sao lại có rất nhiều cô gái nhỏ phát cuồng vì anh rồi. Tối nay con gái tôi mà cũng ở dưới sân khấu chắc nó sẽ vì anh mà hét ầm lên mất.”

Bởi vì Giản Đào ngồi ở ghế phụ, cảm giác buồn ngủ đột nhiên ập đến, không tham gia vào chủ đề cùng bọn họ.

Khi mọi người trở lại nhà nghỉ thu dọn đồ đạc, Tạ Hành Xuyên đã cầm cây guitar ở trên sô pha lên.

Đặng Nhĩ: “Anh Tạ, anh đi đâu đó?”

Tạ Hành Xuyên: “Trả đàn.”

Sau khi bước nhanh ra khỏi cửa, một lúc sau Giản Đào cũng nhớ ra mình có mượn một chiếc đèn ngủ nhỏ của chủ khách sạn, vội vàng lục trong túi ra, đẩy cửa bước ra ngoài.

Vì cùng đi tìm chủ nhà trọ nên hai người đi chung một con đường, kẻ trước người sau, tuy trọng điểm bàn luận của mọi người tối nay là anh nhưng Giản Đào lại thấy có gì đó không đúng.

Bọn họ trả đồ xong đi ra ngoài cửa, anh vẫn như cũ không nói chuyện.

Mặc dù bình thường anh cũng không thường hay nói chuyện.

Nghĩ một chút, Giản Đào nói: “Bài hát cuối cùng, là Đặng Nhĩ bọn họ khăng khăng kéo anh lên hát sao?”

“Ừm.”

Sau đó, không có sau đó nữa.

Cứ đi như vậy hơn một phút, một cành cây nhô ra bên đường cọ vào bắp chân của Giản Đào, lúc này cô mới mở miệng: “Anh hôm nay cứ thấy kì kì.”

“Vậy sao.” Anh nhàn nhạt đáp: “Kỳ chỗ nào?”

“Không giống với trước đây” Cô quay đầu, cố gắng nhìn vẻ mặt của anh, không tin tưởng hỏi: “Có phải em làm cái gì không?”

“Không.”

Cô gật đầu, trước mắt không hỏi được gì, có lẽ hôm nay anh không muốn nói chuyện, cũng không phải nhằm vào cô.

Dọc đường tiếng côn trùng kêu vang, Giản Đào chuyên tâm bước đi, mãi đến khi đi ngang qua một chiếc ghế dài, cô vẫn còn chưa đi hết qua cái ghế---

Bị người kia kéo cổ tay, cô ngã ngồi lên đùi anh.

Tạ Hành Xuyên duỗi đôi chân dài, lông mi cụp xuống không rõ cảm xúc, nói chung cũng không lanh lẹ lắm

“Cứ như vậy đi sao?”

Giản Đào: ?

Câu hỏi của anh quá đột ngột, thậm chí khiến cô không kịp suy nghĩ xem tại sao mình lại ngồi lên đùi anh.

Giản Đào do dự một lúc: “...Không phải anh nói anh không sao sao?”

“Anh nói không sao thì là không sao à?”

“...”

Cô không chắc chắn nghiêng đầu, ngữ khí này của anh dường như đã quá rõ ràng.

Giản Đào chỉ vào chính mình: “Em làm sao à?”

Tạ Hành Xuyên khẽ nhướng mi mắt: “Em nói xem.”

Cô cảm thấy thật khủng khiếp, cô giống như kiểu đang bị bạn trai chất vấn giống như trên mấy bot tình yêu viết.

Bốn mắt nhìn nhau, Giản Đào nhìn vào mắt anh, nhớ lại biểu hiện hôm nay của mình, cảm thấy hôm nay mình biểu hiện rất tốt, chẳng lẽ không giặt khăn trải bàn, vì sạch sẽ mà anh không chịu nổi sao?

Dường như chờ đợi có chút mất kiên nhẫn, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Sau đó em nói với cậu ta cái gì?”

Giản Đào không hiểu: “Ai cơ?”

“Người tối hôm qua.”

Cô vẫn chưa hoàn hồn: “Tối hôm qua là người nào?”

Tạ Hành Xuyên bị cô làm cho tức giận liền nở nụ cười, siết chặt cổ tay cô: “Được đó, hôm qua em nhắn tin với mấy người?”

Cô cảm thấy hoang đường, mở miệng thốt ra: “Không phải chỉ có mình anh sao?”

...

Sau màn úp úp mở mở, Giản Đào nhớ ra: “Tối qua, cái người nhận đăng ký Andy kia?”

“Ừm” nốt ruồi nhỏ trên mí mắt ẩn hiện lộ ra vẻ khó chịu, “Lúc anh ở đó không dám trả lời tin nhắn của anh ta phải không, về nhà chùm chăn mới lén lút nhắn lại sao?”

“Cái gì?” Giản Đào nói: “Em không dám lúc nào, em không biết nói gì nên không trả lời.”

Tạ Hành Xuyên: “Còn nói buổi tối tốt nhất đừng ra ngoài, thế nào, để hai người thuận tiện yêu đương vụng trộm sao?”

“Anh điên à?” Giản Đào kinh ngạc: “Em làm gì có gì với anh ta? Không phải anh còn phải quay quảng cáo sao?”

Cô nói: “Bình thường mấy kiểu nhắn tin như này em đều không trả lời, bọn họ đương nhiên tự hiểu em không có ý gì, sau đó em đi đăng ký thì anh ta cũng không nói gì nữa.”

Cô đã quen rồi, từ khi kết hôn cô đã đối mặt với quá nhiều cám dỗ như vậy, dù sao cũng thấy không thích hợp để trả lời, ngược lại im lặng là lựa chọn tốt nhất.

Tạ Hành Xuyên: “Nhưng người khác đến bắt chuyện với anh, bình thường anh đều nói anh kết hôn rồi.

-- Vào giây phút này, Giản Đào cũng tỉnh ngộ.

Chỉ là khi có người hỏi cô còn độc thân hay không, cô không có lập tức phủ nhận, điều này khiến Tạ thiếu gia cao quý cảm thấy mình không được công nhận, không có cảm giác tồn tại nên rất khó chịu.

Tạ Hành Xuyên quả thực có thể nói như vậy, với khí chất và phong cách của anh, nói đã kết hôn cũng giống như nói anh không có tài khoản WeChat, người khác sẽ chỉ cho rằng đó là cái cớ để từ chối.

Nhưng nếu cô nói cô đã kết hôn—

Ngày mai bọn họ liền dọn đồ ngồi lên hot search luôn, hợp đồng diễn xuất mười năm của cô cũng sẽ kết thúc, cô sẽ bị công ty cho ngừng hoạt động.

Giản Đào: “Anh hy vọng sau này em cũng sẽ nói như vậy giống anh sao?”

“Cũng không hẳn.” Anh nghĩ nghĩ tới cái gì, “Em nói như vậy sẽ rất nguy hiểm.”

“...”

Anh cũng biết như vậy sao?

Giản Đào: “Vậy anh...”

“Vậy anh không thể tức giận sao?”

Giản Đào quay lại nhìn anh.

Nếu như cô không lầm, trạng thái của anh có chút giống như một bạn gái đón sinh nhật, bạn trai của cô bị ép tăng ca, vừa tan ca vội vàng chạy đến dưới cổng nhà cô, nhưng còn phải mang theo một bó hoa.

Ý là—Anh hiểu cho em, nhưng em phải dỗ dành anh.

Nhận thức này khiến sống lưng cô tê dại, nhưng mọi chuyện đã đến nước này, cô cảm thấy mình phải học cách trở thành một người bạn trai tốt chứ không phải một người vợ đảm đang.

Bạn trai người ta đến muộn cũng phải mang hoa đến đúng không?

Vì vậy Giản Đào đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu anh.

Tạ Hành Xuyên vẫn đang xù lông: “...Có ý gì.”

“Dỗ dành anh đó, ý anh không phải vậy sao?” Cô hạ giọng: “Mèo xù lông... thì xoa đầu nó...”

Tạ Hành Xuyên: “Mèo với người giống nhau sao?”

“Vậy người thì dỗ như nào?”

Đối mặt với câu hỏi của cô, anh không nói nữa.

Chỉ cụp mắt xuống, ánh mắt của cô lướt từ chóp mũi xuống môi, rồi từ từ di chuyển xuống xương quai xanh——

“Dỗ đàn ông thế nào còn cần anh phải dạy sao?”

...Ý anh là gì, Giản Đào có chút ngu ngốc nghĩ, hôn hay đánh nhau?

Không đến mức đấy chứ, anh bày cái vẻ mặt này cả ngày chỉ vì cái này thôi sao?

Trong nháy mắt eo cô bị anh giữ chặt, cô bị ép nghiêng về phía trước, chóp mũi áp vào mũi anh.

Giản Đào suy nghĩ một chút, nhắm mắt lại, có chút không thuần thục nghiêng đầu nghĩ xem nên tìm môi anh ở đâu, đầu ngón tay đặt trên eo cô hình như có chút nóng rát, xuyên qua quần áo cô có chút nóng.

Một giây đầu tiên chạm vào, cảm giác ngưa ngứa còn chưa đè xuống, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân.

Giản Đào sửng sốt, Tiêu Tiếu rất nhanh đã chạy đến, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng hôn bây giờ! Mau đứng dậy đi!”

“...”

“Hai người không trở về mọi người liền muốn đi tìm hai người đó!”

Lúc này Giản Đào đột nhiên rất biết ơn Tiêu Tiêu lúc trước có can thiệp vào chuyện tình cảm của hai người.

Nếu không có Tiêu Tiêu, có rất nhiều trường hợp cô không biết nên xoay sở thế nào.

Giản Đào vội vàng đứng dậy: “Cám ơn.”

“Không có gì, về sau em sẽ giúp hai người tìm cơ hội hôn, kiên nhẫn một chút.”

Giản Đào: “...”

Không cần phải nhắc lại từ này nhiều lần như thế đâu.

Khi trở về, Giản Đào đứng ở cửa siêu thị tùy tiện mua một vài món đồ.

Cứ như vậy, khi ba người cùng nhau vào cửa ánh mắt mọi người nhìn bọn họ, nhưng khi nhìn thấy túi ni lông, bọn họ lập tức biết tại sao bọn họ lại đi lâu như vậy, cũng không hỏi thêm câu nào.

Đã hơn chín giờ, các nhân viên quay phim đều đã nghỉ làm, trong nhà chỉ có camera cố định, bởi vì cảnh đêm cần dùng để phát sóng cũng không nhiều, mọi người tương đối rảnh rỗi.

Tuy vậy bọn họ cũng cần trao đổi thêm, chuẩn bị một chút tài liệu.

Quả nhiên hoạt động tối nay vẫn là do Đặng Nhĩ sắp xếp.

“Chị Tiểu Đào mau ngồi xuống đi” Đặng Nhĩ nhảy dựng lên: “Tối nay chúng ta kể chuyện ma.”

Để phù hợp với bầu không khí, Đặng Nhĩ chỉ bật đèn nhỏ, thắp thêm một ngọn nến, ngọn nến lung linh tỏa ra một bầu không khí hơi quỷ dị.

“Để tôi trước để tôi trước—”

Đặng Nhĩ thả con săn sắt bắt con cá rô, kể về 3 điều trước, Giản Đào vẫn nghĩ đến chuyện trong rừng nên vẫn chưa hoàn hồn, nghe câu được câu không.

“... Ngày hôm đó thang máy rất vắng, chỉ có hai người, anh ta không cẩn thận ấn thang máy xuống tầng hầm, cửa mở ra liền vội đóng lại, kinh hãi nói với người bên cạnh: May mà chưa mở ra. Nghe nói ở tầng hầm có quỷ, hơn nữa trên cổ tay còn buộc một sợi dây thừng đỏ.”

“Trong thang máy trầm mặc hồi lâu, khoảng cách đến nhà anh ta còn một đoạn dài, anh ta nhìn thấy người bên cạnh chậm rãi đưa tay ra, thấp giọng hỏi ——”

Kể đến đây, đột nhiên ánh mắt của Đặng Nhĩ kéo suy nghĩ của Giản Đào trở về.

Cô nhìn thấy ánh nến lập lòe, khuôn mặt Đặng Nhĩ được chiếu sáng từ dưới lên, lộ ra một bóng đen mờ ảo kỳ dị.

“Cái sợi dây thừng đỏ mà anh nói, là cái này phải không?”

...

Tiêu Tiêu nhát gan, cô ấy sợ tới mức hét lên: “Không nghe nữa, không nghe nữa, tôi đi tắm đây.”

Đặng Nhĩ cười ha ha, lúc này mới phản ứng lại: “Đúng đúng, mọi người mau đi tắm đi, đợi đến 11 giờ sẽ cúp điện đó.”

Giản Đào: “Thật sao? Sao vậy?”

“Vừa rồi có người đến nói vậy, vì vậy nên bọn tôi mới muốn đi tìm hai người” Đặng Nhĩ nói: “Hình như là sửa chữa mạch điện gì đó, sẽ ngắt kết nối một thời gian, không biết khi nào mới khôi phục lại được, tôi đoán vậy thôi. Chắc không quá lâu đâu. Nhưng tốt nhất vẫn nên chuẩn bị trước đi, vạn nhất không có điện thì làm thế nào.”

Tiêu Tiêu vẫn run rẩy đứng ở cửa nhà vệ sinh, rõ ràng là không phục: “Thật đáng sợ, chị Tiểu Đào, đêm nay em ngủ với chị.”

Rất nhanh vì sợ cắt điện nên mọi người cũng đi chuẩn bị, Giản Đào tẩy trang, lấy quần áo và đi vào phòng tắm.

Nhưng tóc cô khá dài, tắm rất lâu, khi cô đi ra đã gần mười một giờ.

Nhà chỉ có hai phòng tắm nên khi chải đầu, cô ra trước để ai cần thì vào gội đầu.

Tóc gần như đã được lau khô một nửa, cũng nên sấy.

Cửa phòng tắm mở, Tạ Hành Xuyên đang rửa mặt bên trong.

Giản Đào không còn lựa chọn nào khác, cắt điện sẽ không thể sấy tóc, vì vậy cô đứng ở phía bên kia nơi có máy sấy tóc, cách anh một khoảng bắt đầu sấy tóc.

Lúc này Đặng Nhĩ bước vào, nói là muốn dùng ghế liền bỏ chiếc ghế gỗ nhỏ kê sát cửa, Giản Đào ban đầu không phản ứng gì, cho đến khi cánh cửa bị gió đóng sầm lại, còn chưa kịp mở miệng——

Máy sấy tóc đột ngột mất tiếng, tầm nhìn bị bao trùm bởi một màu đen sì.

Cắt điện rồi.

Cô cũng không mang theo điện thoại di động, đặt máy sấy tóc xuống, dựa theo phản ứng của mình mà chạm vào khóa cửa theo bản năng, bởi vì trong bóng tối có chút luống cuống, mò một lúc lâu mới tìm thấy, nhanh chóng kéo nó xuống—

Sau một tiếng cạch thanh thúy vang lên, cánh cửa không thể mở được.

...?

Âm thanh của Đặng Nhĩ ở ngoài cửa truyền tới: Chị Tiểu Đào, chị ở bên trong sao?”

“Đúng rồi.” Giản Đào cố gắng trấn tĩnh: “Cậu mở cửa giúp tôi với.”

“Được.”

Đèn pin gần sát, cô có thể nhìn thấy được chút ánh sáng yếu ớt, bên ngoài dùng sức vài lần nhưng cánh cửa vẫn không thể mở ra.

Như bị kẹt cái gì đó.

Đặng Nhĩ cảm thấy kì lạ, quay đầu nói với Ôn Hiểu Lâm ở bên cạnh: “Cửa hỏng rồi! Hahahaha!”

“...”

Ôn Hiểu Lâm ở ngoài cửa chấn an: “Yên tâm đi, tôi đi gọi chủ nhà, chắc một lát nữa sẽ đến. Chúng tôi ở bên ngoài, đừng sợ.”

Rất nhanh, Ôn Hiểu Lâm đi đến một nơi có tín hiệu tốt để liên lạc với chủ nhà, đèn pin của Đặng Nhĩ vẫn được gắn trên cửa, không biết người lại chạy đi đâu rồi, ánh sáng duy nhất cũng biến mất.

Ngoài cửa một mảng im lặng.

...

Giản Đào ban đầu vốn không sợ câu chuyện ma vừa nãy kể, nhưng bị nhốt ở đây trong bóng tối đen sì, ngoài cửa lại không có ai không có lý do, cuối cùng cũng cảm thấy hơi sợ hãi.

Cô hít sâu một hơi, thử tìm xem trên máy giặt có thứ gì có thể soi sáng không, khi cô đưa tay ra thì cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm.

Cô sợ tới mức thiếu chút nữa hét lên, nhưng giọng nói của Tạ Hành Xuyên rất kiên định: “Sợ như vậy sao?”

Cô cuối cùng cũng phản ứng lại.

“Anh đang ở trước mặt sao?”

“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ anh có thuật dịch chuyển à?”

Nói chung có người bên cạnh sẽ cảm thấy ổn hơn rất nhiều.

Giản Đào thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh xung quanh lại yên tĩnh trở lại, bóng tối càng làm cho không khí căng thẳng hơn, Giản Đào cảm thấy sợ hãi, càng nghĩ càng thấy vô vọng, cô nghiêng người, theo bản năng đi về phía anh.

Một bước, không tìm thấy.

Hai bước, vẫn không có ai.

Cô chỉ đơn giản là bước thêm một bước lớn, khi cô đụng phải thứ gì đó mềm mại, cũng bị anh xoay người rồi đẩy vào tường.

Thanh âm của anh có chút khàn khàn: “Làm gì thế?”

Giản Đào miễn cưỡng mới có thể nhìn thấy bóng dáng của anh, nói: “Em nghĩ...”

Câu tiếp theo chưa kịp nói ra đã bị môi anh chặn lại.

Chắc là muốn tiếp tục nụ hôn còn dang dở lúc nãy, anh giữ chặt cằm cô khẽ nâng lên, tay giữ eo cô, không hề báo trước đầu lưỡi bắt đầu tiến vào.

Cô có thể cảm nhận được những giọt nước ẩm ướt trên môi anh, theo đầu lưỡi của anh luồn vào trong miệng cô. Anh còn chưa kịp lau khô mặt, đâu đâu cũng có những vệt nước trượt xuống, nhỏ xuống váy cô.

Đột nhiên, ngoài cửa lại bắt đầu vang lên.

Chắc là Đặng Nhĩ muốn thử lại khóa cửa, cửa bị vặn đi vặn lại, trong lòng cô hồi hộp co thắt, sợ giây tiếp theo sẽ có người đẩy cửa, xông vào thấy cô bị người ép ở tường.

Cô cho rằng một lát nữa sẽ không sao, nhưng một phút sau vẫn như cũ, Đặng Nhĩ không dừng lại, Tạ Hành Xuyên cũng không dừng lại.

Càng ngày càng táo bạo.

Toàn bộ miệng của cô đều bị lưỡi của anh chặn lại, căn bản không nói được lời nào, chỉ có thể huých anh một cái cảnh cáo, nhưng anh lại không hài lòng với sự mất tập trung của cô, lùi ra sau một chút, dùng đầu lưỡi trêu chọc cô.

Hết lần này đến lần khác, lúc sâu lúc nông, cô bị tra tấn điên cuồng, nghe thấy ai đó gõ cửa kính——

“Chị Tiểu Đào, chị còn ở đó không?”
Chương kế tiếp