[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 23
"Tích!"

Âm thanh chói tai từ phía sau truyền đến, Văn Khải An đột nhiên tỉnh táo lại, sửng sốt một giây sau đó nhanh chóng ngồi thẳng dậy, hít sâu hai cái rồi mới khởi động xe.

Tả Ninh không phát hiện sự khác thường của anh mà chỉ hét lên: "Nơi này không phải không cho bóp còi sao? Thật ồn ào!"

"Đúng vậy, rất ồn ào." Trêи mặt Văn Khải An mang theo ý cười, tim đập nhanh còn chưa ổn định, cả người có chút chột dạ.

Nếu không phải do tiếng bóp còi kia thì chỉ sợ mới vừa rồi anh sẽ làm ra chuyện khiến cả 2 đều khó xử, hơn nữa hiện tại cô đang say, nếu anh thật sự làm gì đó với cô thì chính là giậu đổ bìm leo, trở thành loại người mà anh khinh thường nhất.

Nhưng trong lòng không hiểu sao lại vẫn có chút mất mát, rõ ràng đã gần như vậy rồi, chỉ kém có hai giây.

Tả Ninh tiếp tục lẩm bẩm vài câu xong lại dùng vẻ đáng thương nhìn anh: "Tôi khát, muốn uống nước."

Bộ dáng này, quả thực giống như đứa trẻ đang làm nũng. Văn Khải An nhìn thấy, ánh mắt bất chợt lại hiện lên vài phần ôn nhu: "Trêи xe chỉ có nước khoáng, đêm khuya đừng uống nước quá lạnh, đợi một chút."

Phía trước cách đó không xa có một tiệm bánh ngọt còn mở cửa, anh lái xe sang bên đường xong liền nói "Đợi tôi một chút!" với cô rồi sau đó xuống xe đi vào trong cửa hàng, không lâu sau thì mang một ly sữa ra đưa cho Tả Ninh: "Sữa bò nóng, thích hợp uống sau khi uống rượu."



Vừa nghe đến hai chữ "Sữa bò", Tả Ninh lập tức làm bộ dáng muốn phun, cô rúc người lại, dính sát vào ghế ngồi rồi không ngừng lắc đầu: "Không uống, tôi không uống, cả đời tôi sợ nhất chính là thứ này!"

"Sợ?" Văn Khải An có chút khó hiểu: "Cái này đối với cô đáng sợ như vậy sao?"

Chẳng lẽ là bị dị ứng?

"Đương nhiên, lúc tôi đi siêu thị đều phải đi vòng quanh tủ lạnh." Cô bày ra vẻ mặt ủy khuất nhìn anh: "Khi còn nhỏ mẹ nói tôi quá gầy, không đủ dinh dưỡng, mỗi ngày đều ép tôi ăn những món tôi không thích, đặc biệt là sữa bò, mỗi ngày đều phải uống, tôi luôn phun ra, tôi không cần tôi không cần, anh mau đem đi đi!"

Nhìn cô lắc đầu giống như cái trống lắc, Văn Khải An nhẹ giọng cười cười, đang chuẩn bị ném vào thùng rác thì đột nhiên nhớ tới cái gì, anh ngước mắt nghiêm túc nhìn cô: "Mới vừa rồi, chẳng phải cô muốn tôi chịu trách nhiệm sao? Muốn tôi giúp cô bước qua một bước kia?"

Tả Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

Anh nhấc tay phải đưa ly sữa tới trước mặt cô: "Vậy uống cái này, xem như là bước đầu tiên."



Tả Ninh quả thực ủy khuất đến muốn khóc: "Tại sao lại bắt tôi uống? Tôi không thích!"

"Tôi hiện tại đang giúp cô bước qua một bước kia, giúp cô khắc phục những việc cô sợ hãi từng chút một. Bây giờ chỉ là một việc nhỏ như vậy mà cô cũng không dám thử, vậy những việc khác thì phải làm sao? Tin tưởng tôi, cái này tuyệt đối không đáng sợ như trong suy nghĩ của cô đâu."



Anh giống như dỗ dành một đứa trẻ, xoa xoa đầu cô, ngữ khí nhỏ nhẹ: "Ngoan, nghe lời."

Tả Ninh cắn môi, do dự một chút, nhưng vẫn giữ nguyên bộ dáng không tình nguyện.

"Tôi làm cùng cô có được không? Cô sợ nhất là uống sữa bò, tôi ghét nhất là ăn dâu tây, vừa rồi tôi thấy bên trong có bán bánh ngọt vị dâu tây, hiện tại tôi đi mua, tôi ăn bánh ngọt, cô uống sữa bò, muốn khó chịu thì chúng ta cùng khó chịu."

Không đợi cô trả lời, Văn Khải An đã đi vào trong tiệm bánh, rất nhanh cầm một cái hộp đi ra, giơ lên trước mặt cô: "Tôi ăn hết bánh ngọt, cô uống hai hớp sữa bò, thế nào?"

Biểu tình của anh nghiêm túc mà thành khẩn, ánh mắt ôn nhu, Tả Ninh nhìn xong sau đó theo bản năng gật đầu, vì thế anh không chút do dự mà ăn hết bánh ngọt, dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô cũng cực kỳ miễn cưỡng mà uống miếng sữa bò.

Khẩu vị thực ngọt, không đáng sợ giống như trong trí nhớ, ngược lại làm yết hầu đang khô khốc trở nên thoải mái rất nhiều.

Tả Ninh ngẩn người, tò mò nhìn cái ly trong tay, xác thật là loại đồ vật mà trước giờ cô vẫn luôn chán ghét.

Văn Khải An cười cười: "Thế nào? Có phải hoàn toàn không đáng sợ hay không? Kỳ thật, có nhiều thứ cô không dám đối mặt, chẳng qua là do cô kháng cự, tự tạo cho mình cảm giác sợ hãi về nó. Tựa như cái này, rõ ràng chỉ là một ly sữa bò bình thường, cô cũng không bị dị ứng, sao lại phải sợ như vậy?"

Tả Ninh cái hiểu cái không mà nhìn anh, một lúc lâu sau lại chậm rãi nâng cái ly lên uống thêm một ngụm.

"Ừm, thực ngọt, còn có thể giải khát." Cô bất giác vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ sữa còn dính trêи môi.

Động tác này trong mắt Văn Khải An không hiểu sao lại rất mê người. Yết hầu lăn lộn một chút, anh đột nhiên cúi người rồi nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô.

Cánh môi cô mềm mại, còn lưu lại vị ngọt của sữa, anh dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ một vòng, tựa hồ có chút không thỏa mãn nên liền thăm dò cạy mở hàm răng cô.

Tả Ninh vốn không tỉnh táo hoàn toàn, đầu óc lại càng hỗn loạn nên chỉ có thể dựa vào bản năng, mở cái miệng nhỏ để anh tùy ý nhấm nháp.



Văn Khải An vươn tay chế trụ đầu cô không cho cô lộn xộn, đầu lưỡi luồn vào bên trong rồi không ngừng hút lấy nước bọt ngọt ngào trong miệng cô.

Đầu lưỡi của anh cư nhiên có vị dâu tây, rất ngọt.

Tả Ninh mơ mơ màng màng, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm, vì thế cô cũng chủ động duỗi đầu lưỡi ɭϊếʍ ʍút̼ đầu lưỡi của anh, cùng anh truy đuổi chơi đùa. Đồng thời tay nhỏ để trêи áo sơmi bắt đầu dò xét, vuốt ve da thịt nóng bỏng của anh.

Văn Khải An cảm giác được hạ thân có cái gì đó đang thức tỉnh, lý trí lại nói cho anh không thể tiếp tục, nhưng cơ thể lại luyến tiếc hương vị của cô nên anh vẫn ɭϊếʍ ʍút̼ hút cắn đầu lưỡi của cô như cũ.

Cô dùng bàn tay nhỏ lạnh lẽo sờ soạng trêи ngực anh, khiến anh thở dồn dập, đến khi ngón tay cô chạm nhẹ đầu ti mẫn cảm của anh rồi nhẹ nhàng xoa nắn thì cả người anh run lên rồi đột nhiên đẩy cô ra.

Tả Ninh ánh mắt mê ly, nhìn qua như là bất mãn: "Làm sao vậy?"

"Không sao." Anh không nhịn được mà thở gấp, thanh âm khàn khàn: "Tôi sợ tôi... Không khống chế được, sẽ tổn thương cô."

"Vậy sao anh lại hôn tôi?"

"Tôi....."Anh nên nói như thế nào? Không cầm lòng được? Nhất thời xúc động?

Anh do dự một lúc thì liền nghe cô ngây thơ mờ mịt hỏi: "Thời điểm anh hôn tôi, sao lại không sờ ngực của tôi? Vừa rồi có chút ngứa, không thoải mái."

Văn Khải An chỉ cảm thấy có gì đó "Tạch" một cái nổ tung, nếu không phải trước giờ anh có sự tự chủ hơn người thì chỉ sợ giờ phút này đã hung hăng đè cô ở dưới thân.

"Cô uống say, tôi không thể giậu đổ bìm leo, vừa rồi... Xin lỗi." Anh nỗ lực bình phục cảm xúc, sau đó ngồi trở lại ghế điều khiển rồi tiếp tục lái xe: "Đã khuya, tôi đưa cô trở về."

Tả Ninh tựa hồ vẫn không vừa lòng, cô nghiêng đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm anh, đánh giá một chút xong sau đó lẩm bẩm nói: "Nhìn anh đẹp trai như vậy, nhưng sao kỹ thuật hôn lại tệ thế?"

Văn Khải An kéo kéo khóe môi: "Lần đầu tiên, không có kinh nghiệm."

"A." Cô gật đầu, một lúc sau lại đột nhiên hỏi: "Thì ra là nụ hôn đầu a, nhưng cũng rất thoải mái."

Văn Khải An cảm thấy, đêm nay anh rất muốn điên.
___________

Bởi vì lượng công việc nhiều, thời gian gấp gáp, bao gồm cả Thu Dật Bạch và Cao Hạ, mọi người trong đoàn làm phim mỗi ngày đều ăn cơm hộp ở phim trường.

Nhưng nhờ có Thu Dật Bạch làm chủ, mỗi ngày ba bữa cơm đều rất tốt, đồ ăn cực kỳ phong phú, còn có thêm các loại điểm tâm ngọt và đồ uống.

Hôm nay Tiểu Lâm có việc xin nghỉ nên người đưa bữa tối đến cho Tả Ninh là trợ lý Hàn Xuyên của Cao Hạ, trừ bỏ cơm hộp, cậu ta còn để thêm một hộp sữa bò.

Thu Dật Bạch vừa thấy liền lập tức nói: "Cô ấy không uống sữa bò, đổi cho cô ấy nước chanh."

Tả Ninh dừng một chút rồi đột nhiên duỗi tay tiếp nhận: "Không sao, em muốn thử xem."

Cắm ống hút nếm một ngụm, tuy không ngọt như đêm hôm đó nhưng hương vị tạm ổn, xác thực không hề đáng sợ như trong trí nhớ.

Cô không nhịn được cười nhạo, cũng không biết mấy năm nay đến tột cùng là đang sợ cái gì, mỗi lần nghe tới hai chữ "Sữa bò" thì đều sinh ra cảm giác buồn nôn, nhưng kỳ thật, chẳng phải cũng chỉ vậy thôi sao?

"Đừng uống khi bụng đang rỗng, ăn cơm trước, sau khi ăn xong ít nhất một tiếng lại uống."

Nghe Thu Dật Bạch dặn dò, Tả Ninh ngẩn người xong đột nhiên mở miệng nói: "Thu Dật Bạch, kỳ thật... Em và anh đều giống nhau."



Thu Dật Bạch không hiểu lời cô nói, anh ngước mắt nhìn cô.

Tả Ninh cười cười: "Em cũng là một người khi gặp phải rắc rối thì chỉ biết trốn tránh theo bản năng, nhưng em càng kém hơn so với anh, anh chỉ do dự trước việc lớn, đó là chuyện bình thường, còn em, cho dù là một việc rất nhỏ nhặt, nhưng chỉ cần có thể trốn tránh thì em liền không muốn phải đối mặt, chẳng qua là em ngụy trang quen rồi, không chỉ lừa được người khác mà đôi khi còn tự lừa gạt chính bản thân mình."

Thu Dật Bạch trầm mặc một chút: "Mấy ngày nay em... Làm sao vậy? Đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì sao? Em uống say, anh thấy Văn Khải An đưa em về."

Tả Ninh lắc đầu: "Cũng không có gì, mấy ngày nay, Tiền Nhã, Tần Miên Miên, Lạc Tiểu Đồng, còn có Văn Khải An, và cả anh, từ trêи thân mỗi người, em cảm nhận được chút gì đó không giống nhau."



Nói đến đây, cô đột nhiên nghiêm túc nhìn Thu Dật Bạch: "Anh nói anh muốn nỗ lực làm một Thu Dật Bạch tốt nhất, em cảm thấy, em cũng nên nỗ lực, tiếp tục thử làm một Tả Ninh tốt nhất, đi đối mặt với những việc em vẫn luôn không dám đối mặt."

Ăn xong cơm chiều, những người khác lại tiếp tục bận rộn công việc, Tả Ninh ngồi ở một bên mở WeChat, giao diện hiển thị lịch sử trò chuyện với Văn Khải An là 3 ngày trước.

Ngày hôm sau tối hôm say rượu, Văn Khải An liền thêm bạn tốt trêи WeChat với cô, gửi cho cô một cái bảng biểu, nói là anh lấy từ bác sĩ tâm lý, bảo cô thay đổi một chút suy nghĩ của bản thân, liệt kê những sự việc sợ hãi nhất ra, anh sẽ giúp cô khắc phục từng chút một.

Đêm hôm đó tuy rằng cô rất say nhưng xong việc nhiều ký ức vẫn rất rõ ràng, bao gồm cả khi hai người hôn nhau nồng nhiệt, cùng với những hành vi và những ngôn ngữ vượt rào mà cô nói hay làm ra.

Cô vừa thẹn vừa hối hận, nhưng khiến cho cô khó có thể quên được, vẫn là những lời mà Văn Khải An nói.

Sợ có ích lợi gì đâu? Nên tới thì cũng sẽ tới? Cô sở dĩ sợ hãi, sở dĩ lần lượt thất bại, chẳng qua cũng chỉ là luôn không có dũng khí đối mặt, lần lượt mãi chọn lựa trốn tránh.

Bảng biểu Văn Khải An gửi tới, nhiệm vụ dựa theo độ khó mà chia làm 5 hàng, mỗi hàng tự chia làm 5 nhiệm vụ, tổng cộng có 25 cái nhiệm vụ.

Tả Ninh nghĩ nghĩ, trực tiếp cầm di động, điền từ nhiệm vụ khó nhất trước, điền được 3 hàng, cô lại đột nhiên mỉm cười.

Ở hàng cuối cùng, cô điền theo thứ tự là: Trịnh Thành Hoa, Tả Thục Viện, thân thế, ảnh chụp lõa thể, gia đình.

Nếu so sánh với nội dung của 5 điều ở hàng cuối cùng này thì những hàng phía trước căn bản không tính là gì, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.

Giật giật ngón tay, cô xóa 3 hàng trước đó đi, chỉ lưu lại hàng 4 và hàng 5 tổng cộng có 10 nhiệm vụ.

Sau đó nhắn tin cho Văn Khải An : Tôi quyết định thử xem, chỉ có điều 15 nhiệm vụ đầu tiên tôi xóa rồi, trực tiếp bắt đầu từ nhiệm vụ thứ 16 đi.



Văn Khải An: Cô xác định?

Tả Ninh: Giống như việc uống sữa bò, so với những nhiệm vụ cấp địa ngục, nó quá nhỏ bé, không cần thiết phải lãng phí tinh lực.

Văn Khải An: Vậy nhiệm vụ thứ 16, cô cho bản thân bao nhiêu thời gian hoàn thành? Tôi sẽ nghiêm khắc đốc thúc.

Tả Ninh rời khỏi WeChat, từ giao diện danh bạ tìm ra thông tin liên hệ của một người tên Hồ Duyệt Đình rồi bấm gửi tin nhắn: Không phải muốn gặp tôi sao, khi nào có thời gian?

Chưa đầy một phút đồng hồ, liền có hồi đáp: Tuỳ cô, mấy ngày nay tôi đều rảnh rỗi.

Tả Ninh đáp: 11 giờ tối nay, khách sạn Hoa Nghi, phòng 4212, tôi chờ cô.

Sau đó cô nhắn lại cho Văn Khải An: Trước 12 giờ đêm nay, tôi sẽ hoàn thành.

Văn Khải An: Được, nhiệm vụ thứ 16 của tôi cũng bắt đầu rồi, đêm nay cũng có thể hoàn thành.

Bởi vì diễn viên có kỹ năng chuyên nghiệp, chỉ cần không có tình huống đột nhiên xảy ra thì tiến trình quay phim đều sẽ rất thuận lợi, mà đêm nay, chỉ tới 10 giờ đoàn làm phim đã kết thúc công việc.

Tả Ninh ngồi yên ở trêи sô pha, đôi tay túm góc áo, an tĩnh chờ đợi.

Lúc 11 giờ, người cần gặp cũng đã đến đúng giờ, người phụ nữ mặc một chiếc áo xám liền mũ, mang khẩu trang, che bản thân kín mít, chỉ có điều khi vào phòng thì liền bỏ khẩu trang xuống, để lộ ra một khuôn mặt cực kỳ kiều diễm.

Tâm thần Tả Ninh vốn dĩ có chút không yên, thời khắc này khi nhìn thấy Hồ Duyệt Đình, cả người cô bình tĩnh, thấp giọng cười nói: "Làm đại minh tinh lại lén tới gặp tôi, thật đúng là ủy khuất cho chị."

Hồ Duyệt Đình cũng cười, khóe miệng lại chua xót: "Ninh Ninh, chị không ngờ rằng, em sẽ bằng lòng gặp chị."



"Không có gì, chẳng qua là đột nhiên nghĩ thông suốt, sự việc cũng đã qua, sao phải bắt lấy không buông?" Tả Ninh cong lưng, lấy từ trong hành lý trêи mặt đất ra một cái hộp đỏ rượu rồi đưa cho Hồ Duyệt Đình: "Cái này, có lẽ chị muốn xem."

Đôi tay run rẩy tiếp nhận cái hộp xong chậm rãi mở ra, khi nhìn thấy thứ ở bên trong, trêи khuôn mặt tuyệt mỹ của Hồ Duyệt Đình đã vương chút nước mắt: "Đây là....."

Tả Ninh ngồi xuống ghế sô pha rồi hơi mỉm cười: "10 năm trước, anh trai tôi đã chuẩn bị chiếc nhẫn kim cương này để cầu hôn chị."

Hồ Duyệt Đình gắt gao che miệng, không cho mình khóc ra tiếng, sau một hồi áp chế xuống mới nói: "Chị không biết... Chị không biết anh ấy sẽ...."

"Không biết anh ấy muốn cầu hôn chị sao?" Tả Ninh cười tự giễu: "Đời này của anh ấy, cũng chỉ yêu một người con gái là chị, đáng tiếc, còn chưa kịp cầu hôn thì công ty liền xảy ra sự cố, rơi vào tình thế nguy cấp, mà chị... Cũng bởi vì vậy mà dứt khoát rời khỏi anh ấy."

Cả người Hồ Duyệt Đình ngồi bất động ở trêи ghế, khóc thút thít không tiếng động, hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Tả Ninh: "Thế nên, nhiều năm như vậy rồi em vẫn hận chị, dù cho lúc trước chị gọi rất nhiều lần cho em, nhưng em vẫn không muốn gặp chị, chị biết, chị đáng bị như vậy....."

Tả Ninh lẩm bẩm nói: "Khi đó, tôi còn nhỏ, người nhà đối với tôi là tất cả, chị lại đối xử với anh trai tôi như vậy, làm anh ấy thương tâm, tôi thật sự đã nghĩ muốn giết chị. Chỉ có điều nhiều năm qua đi, tôi không muốn tiếp tục hận thù, lãng phí thời gian hận một người, kỳ thực rất mệt mỏi. Huống chi, đứng từ lập trường của chị mà nói, chị chẳng qua cũng chỉ đưa ra lựa chọn của bản thân mà thôi, không phải sao?"

Dứt lời, cô lại mở di động, gửi một tin nhắn cho Hồ Duyệt Đình: "Đây là địa chỉ mộ viên, không chỉ có anh trai của tôi ở đó mà cả gia đình tôi đều ở đó, chẳng phải chị vẫn luôn muốn đi thăm bọn họ sao? Đi đi, có lẽ bọn họ cũng muốn gặp cô, dù gì... Bọn họ cũng đã từng xem chị như người một nhà."

"Vậy em... Em hiện tại còn có thể xem chị là người nhà sao?"

Tả Ninh dừng một chút rồi bất đắc dĩ nhún vai: "Tôi đã không còn người nhà, những người có huyết thống với tôi nhưng lại không chịu nhận tôi đều đang ở trong tù; người không có huyết thống với tôi nhưng vẫn đối xử tốt với tôi thì tất cả đều... Đã chết."

Đón nhận ánh mắt thất vọng của Hồ Duyệt Đình, Tả Ninh lại chậm rãi nói: "Chẳng qua là, chúng ta có thể thử làm bạn bè. Dù sao, cũng coi như người quen nhiều năm, chúng ta còn cùng tưởng niệm chung một người."

Hồ Duyệt Đình đi rồi, cả người Tả Ninh ngả lên sô pha, hai mắt nhìn lên trần nhà, qua hồi lâu cô đột nhiên thấp giọng cười xong lấy di động ra nhắn cho Văn Khải An: Nhiệm vụ hoàn thành, xác thật không khó như trong tưởng tượng.
_________

Ngày hôm sau Tả Ninh tới phim trường mới biết được Cao Hạ lại lên trang đầu bản tin.

Mọi người trong đoàn làm phim đều nói về chuyện này, cô mở di động lên thì thấy, các tòa soạn đều đặt tiêu đề: Hồ Duyệt Đình lén đến khách sạn gặp Cao Hạ, tình cảm chị em nhiều năm cuối cùng đã bị phơi bày ra ánh sáng.

Ảnh chụp riêng biệt chỉ là hai người vào cùng một khách sạn và một thang máy mà thôi, đến cả một tấm ảnh chụp chung cũng không có, nhưng bên phía truyền thông lại ăn nói hùng hồn lý lẽ, khẳng định đó là tư tình, nguyên nhân là bởi vì 4 năm trước hai người họ từng hợp tác với nhau trong một bộ phim điện ảnh và cũng từng truyền ra tai tiếng.

Người đại diện của Cao Hạ là Lăng Tuấn Bình rất ít khi lộ diện ở phim trường, nhưng hôm nay vừa xuất hiện sắc mặt lại không có nửa điểm tốt, trực tiếp nói đến việc đó: "Hồ Duyệt Đình có bệnh à? Nửa đêm lại bày bộ dáng lén lút tới đây? Còn không phải là vì muốn cậu dính tai tiếng sao?"

Cao Hạ liếc hắn một cái: "Người ta là ảnh hậu, muốn có tai tiếng cũng phải là tôi lợi dụng cô ta đi?"

"Chính vì như vậy nên tôi mới tức giận! Chuyện này đối với cậu nửa điểm tốt cũng không có, nếu chúng ta làm sáng tỏ cậu và cô ta không có quan hệ thì người ngoài nhất định sẽ nghiêng về một phía mà cho rằng chúng ta mượn cô ta để lăng xê, mà nếu không làm rõ và để mặc sự tình phát triển thì người khác sẽ nói gì về cậu? Cậu nhìn đi, từ khi tin tức truyền ra cho đến giờ, cậu mất bao nhiêu người hâm mộ rồi, và còn bị mắng như thế nào nữa? Cô ta lớn hơn cậu 10 tuổi, là 10 tuổi đó, báo chí đều nói cậu là tiểu bạch kiểm dựa vào khuôn mặt mà ăn trắng mặc trơn, các fans của cậu căn bản không tiếp thu được!"

Cao Hạ ngược lại vẫn luôn bình tĩnh: "Không tiếp thu được thì không tiếp thu được, tôi cũng không phải dựa vào fans và độ nổi tiếng trêи mạng để tồn tại. Tôi chỉ để ý cái nhìn của bọn họ về bộ phim, về kỹ thuật diễn của tôi, những cái khác không quan trọng."

Xem bộ dáng hoàn toàn không để trong lòng của anh, người đại diện càng gấp đến độ dậm chân: "Không có fans, không có sự cuồng nhiệt của những người đó cùng độ nổi tiếng, không có tiếng cậu chuyên nghiệp không cần lăng xê thì cậu cho rằng sẽ có nhiều kịch bản hay để cậu chọn lựa đóng như bây giờ sao? Kỹ thuật diễn? Chỉ có mỗi kỹ thuật diễn tốt thì cũng chẳng có chỗ dùng. Bây giờ người có kỹ thuật diễn rất nhiều, cậu nhìn xem có mấy người được chọn? Chẳng phải có những người ngay cả kỹ thuật diễn là gì cũng không biết, nhưng bởi vì gương mặt và đám fans kia nên mỗi ngày đều được xuất hiện trêи màn ảnh đó sao?"

Cao Hạ nghiêm túc nhìn hắn: "Nếu thật phải dựa vào gương mặt mà nói, gương mặt này của tôi cũng không tồi a, cậu không cảm thấy như thế sao?"

"Phốc!" Thu Dật Bạch ngay từ đầu vẫn luôn nghe hai người nói chuyện rốt cuộc cũng không nhịn được cười mà ra tiếng, sau đó đi tới an ủi người đại diện: "Lão Lăng, cậu đừng có gấp, việc này không nghiêm trọng như vậy, fans của Cao Hạ rất đông, tin tức dạng này cũng không tạo được bao nhiêu ảnh hưởng, dù cho có thì chẳng phải cũng còn có Tinh Thần sao? Còn sợ không giúp được Cao Hạ hả?"

Lăng Tuấn Bình nặng nề thở ra xong ngồi trở lại ghế sô pha và không nói gì.

Tả Ninh ngồi ở một bên nghe suốt nửa buổi lúc này mới ngượng ngùng mà đi lên trước, tỏ vẻ mặt áy náy: "Chuyện đó... Tối hôm qua Hồ Duyệt Đình đến khách sạn là để gặp tôi, thực xin lỗi, là do tôi không tốt, tôi không nghĩ sẽ có paparazzi canh giữ ở khách sạn."



Ba người đàn ông đều kinh ngạc nhìn cô, Thu Dật Bạch hỏi: "Em quen biết Hồ Duyệt Đình?"

Tả Ninh cắn cắn môi, cuối cùng cũng không chịu nói thật: "Tôi là fan phim điện ảnh của cô ấy, cô ấy là người hâm mộ tiểu thuyết của tôi, lúc trước chúng tôi có cho nhau phương thức liên hệ, sở dĩ gặp ở khách sạn chính là bởi vì thân phận cô ấy đặc thù, không ngờ rằng...."

Thu Dật Bạch cùng Lăng Tuấn Bình đều tin lý do thoái thác này của cô, chỉ có Cao Hạ là nghi hoặc nhìn cô và suy nghĩ cái gì đó.

Kết cục của sự việc, tất nhiên là Hồ Duyệt Đình cùng Tả Ninh thay phiên nhau đưa ra lời giải thích, nói giống như lý do thoái thác của Tả Ninh tối hôm qua, người Hồ Duyệt Đình gặp mặt ở khách sạn là cô, không hề liên quan đến Cao Hạ.

Có vài người tin, mắng phía truyền thông nói bóng nói gió, bịa đặt lung tung, có người không tin, hoặc là nghi ngờ đoàn phim đang cố ý lăng xê, cũng hoặc là nghi ngờ đoàn phim đem Tả Ninh ra làm lá chắn, còn có fans của Cao Hạ lại nợ cũ tính thêm nợ mới, mắng Tả Ninh là âm hồn không tan, hại Cao Hạ liên tiếp bởi vì việc riêng của cô mà bị tai tiếng.

Đương nhiên, vô luận như thế nào, chuyện Cao Hạ bị mắng cũng không tránh được, nếu không phải mắng anh đang lăng xê thì lại mắng anh chọn một người lớn hơn anh 10 tuổi.

Về trình độ chuyên môn, Cao Hạ từ lúc 9 tuổi đã quay bộ phim đầu tiên, tính đến bây giờ đã vào nghề được 17 năm, mà Hồ Duyệt Đình lại từ người mẫu chuyển sang làm diễn viên, chẳng qua cũng chỉ mới 10 năm, Cao Hạ nên là tiền bối mới phải.

Nhưng cái vòng luẩn quẩn này, thứ mọi người quan tâm không phải là ai vào nghề sớm hơn. Cho dù đứng từ góc độ của Tả Ninh mà nhìn, tuy kỹ thuật diễn và lời thoại của Cao Hạ tốt hơn nhiều so với Hồ Duyệt Đình, nhưng Hồ Duyệt Đình đã từng giành được giải ảnh hậu có lưu lượng rất cao, còn Cao Hạ chỉ mới được đề cử một giải ảnh đế và hai giải thị đế, nhìn cái cúp thì chẳng phải Hồ Duyệt Đình có địa vị cao hơn anh sao?

Mắt thấy Cao Hạ đuổi người đại diện đi rồi sau đó tiếp tục quay phim, Tả Ninh đột nhiên cảm thấy có chút áy náy. Tối hôm qua cô đã dũng cảm một lần, gặp người trước đây không muốn gặp nhưng lại không suy tính chu đáo, không ngờ lại khiến cho Cao Hạ dính phải tai tiếng.

"Không cần tự trách, những việc đó tôi không để ý." Không biết từ lúc nào, Cao Hạ đã đứng ở bên cạnh cô thấp giọng an ủi.

Tả Ninh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú làm bao nhiêu fan điện ảnh điên cuồng của anh xong chậm rãi nói: "Kỳ thật, 3 năm trước đây thời điểm anh lần đầu tiên được đề cử ảnh đế, tôi liền cảm thấy giải thưởng đó xứng đáng với anh, dù cho đã lỡ mất, nhưng tôi vẫn giữ nguyên ý kiến của mình, anh có năng lực giành được giải thị đế và ảnh đế, chỉ là thiếu chút vận khí, dù sao nếu đem so với bên phía diễn viên nữ thì bên phía diễn viên nam chém giết nhau thảm thiết hơn."

"Tuy rằng đã nghe qua rất nhiều lời nói như vậy nhưng có thể nghe được cô nói, tôi cảm thấy thực vui vẻ."

"Tôi chính là nói lời thật lòng, những bộ phim điện ảnh, phim truyền hình, kịch bản, còn có gameshow hỏi đáp mà anh tham gia, tôi đã xem hết tất cả. Kỹ thật diễn của anh vẫn luôn tiến bộ, hơn nữa tôi cũng biết, anh luôn đam mê với diễn xuất, dụng tâm mà nghiên cứu nội tâm nhân vật, hiện tại diễn viên trẻ tuổi được như anh không nhiều, tôi tin tưởng không bao lâu nữa, cả giới giải trí này đều là của anh."




Tả Ninh nói xong mới phát hiện Cao Hạ đang nhìn chằm chằm cô, loại ánh mắt này khiến cô cảm thấy có chút không được tự nhiên, đang muốn cúi đầu trốn tránh thì lại thấy anh cong khóe môi cười: "Cô không biết mấy chữ cả giới giải trí này hiện tại là nghĩa xấu sao?"

Nghe hiểu lời nói của anh, Tả Ninh không nhịn được cười ra tiếng: "Tôi sai rồi tôi sai rồi, không nên nói như vậy, phải nói là sớm muộn gì chiếc cúp đó cũng nằm trong tay anh, tôi tin tưởng anh."

"Được, vì một câu nói của cô, tôi nhất định sẽ nỗ lực, tranh thủ lấy cúp trở về cho cô."

"Cho tôi?"

Cao Hạ dừng một chút, ngay sau đó lại cười: "Đúng vậy, cô không phải là fans của tôi sao? Tôi vì fans lấy cúp thì có gì không thể? Tôi có rất nhiều fans đều đang chờ mong giống như cô."

Nói đến đây, Tả Ninh đột nhiên nở nụ cười: "Tôi nhớ rõ năm trước, thời điểm anh được đề cử giải ảnh đế, fans vẫn luôn kêu gọi, nếu như anh nhận giải thì muốn được xem cảnh anh lõa thể trọn vẹn, anh cư nhiên đáp ứng rồi, may mắn là không đoạt giải, chứ không thì anh tính giải quyết việc này như thế nào?"

Cao Hạ cười lắc đầu: "Xem ra cô thật sự không phải là fans của tôi."

Tả Ninh sửng sốt, không kịp phản ứng: "Có ý gì?"

"Bởi vì fans của tôi đều biết, cái gọi là lộ cảnh lõa thể trọn vẹn, chính là cảnh quay của bộ phim thiếu nhi tôi đóng năm 9 tuổi, bên trong chẳng phải có cảnh tắm rửa sao? Lúc ấy ai đóng cũng đều lộ ra cảnh trọn vẹn, quay phần lưng chừng 5 phút nhưng bị xóa chỉ giữ mỗi 3 giây, ảnh chụp hiện tại tôi vẫn giữ, thứ bọn họ muốn chính là cái đó."

"Là cái... Cảnh lén đi bơi trêи sông sao? Tình tiết đó tôi nhớ rõ, sau đó còn bị người lớn đuổi theo đánh có phải không? Rất hài hước!"

Nhìn Tả Ninh cười đến khóe mắt cong thành hình trăng non, ý cười trêи mặt Cao Hạ càng đậm, trong mắt đều là sự ôn nhu.

Thời điểm Du Hạo Nam đến phim trường, cảnh anh nhìn thấy chính là một màn thực chói mắt như vậy.
Chương kế tiếp