[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 24
Du Hạo Nam lái một chiếc xe thể thao màu đỏ tới, tuy rằng mọi người đều ở trong biệt thự đóng phim nhưng chiếc xe vẫn bị mọi người từ tầng hai xuyên qua cửa sổ vây xem một lúc.

Đối với kẻ có tiền như anh, đổi một chiếc xe cũng là chuyện bình thường, mà đối với những nhân viên bình thường trong đoàn làm phim, tùy thời hâm mộ đến thở dài cũng là thái độ bình thường.

Nhìn thấy anh tới, Tả Ninh theo bản năng cảm thấy có chút không tự nhiên, có lẽ là cô quá tự luyến, nhưng suy nghĩ đầu tiên của cô chính là người đàn ông này tới tìm cô.

Quả nhiên, Du Hạo Nam chỉ giằng co với khuôn mặt đen 2 giây xong rất nhanh liền khôi phục bộ dáng cao ngạo, chậm rãi đi tới chỗ Tả Ninh và Cao Hạ, cầm chiếc chìa khóa trong tay đưa cho cô: "Cho em, thích không?"

"Cho... Tôi?" Tả Ninh không nhìn thấy chiếc xe kia nhưng nhìn thấy ký hiệu dễ thấy trêи chiếc chìa khóa thì liền biết rõ cái anh nói là thứ gì.

Không đợi Tả Ninh cự tuyệt, Thu Dật Bạch đã lên tiếng: "Cô ấy không biết lái xe, bằng lái cũng không có, anh không biết sao?"

Ngữ điệu của Thu Dật Bạch bình thường nhưng Du Hạo Nam vẫn nghe ra ý khiêu khích.



Một cô gái 25 tuổi đã sớm có đủ năng lực mua xe cư nhiên lại không biết lái xe, và cũng không có bằng lái? Con mẹ nó, anh làm sao mà biết được chứ?

Du Hạo Nam thầm mắng ở trong lòng, trêи mặt vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười: "Biết chứ, cho nên mới muốn đưa xe cho cô ấy, tôi tự mình chỉ dạy cho cô ấy, dù sao chiếc xe này tôi mua cũng không đáng bao nhiêu, chỉ 400 vạn, có thể để cho cô ấy luyện tập, nếu hỏng có thể mua cái mới."

Trong nháy mắt xung quanh truyền đến một mảnh hít khí lạnh, nhóm nhân viên công tác thật sự muốn bãi công, ông chủ lớn quá độc ác.

Tả Ninh bất lực mà kéo kéo khóe miệng: "Nếu hư đến nỗi phải đổi xe mới thì phỏng chừng... Tôi cũng không còn mạng để đi rồi?"

Cô thật sự không hiểu người đàn ông này, tuy rằng lần trước nói muốn cùng cô thử xem, nhưng cũng không cần phải cao điệu như vậy chứ? Anh còn ngại cừu hận cùng phiền ngôn toái ngữ của cô không nhiều sao?

Biết câu nói cuối cùng của mình không ổn, Du Hạo Nam có chút ảo não nhưng vẫn cười nói: "Mặc kệ có thích hay không, hiện tại nó là của em, đi, tôi mang em đi thử xe."

"Tôi còn công việc."

"Công việc? Chẳng phải em rất nhàn rỗi sao?" Du Hạo Nam nhìn về phía Thu Dật Bạch: "Đạo diễn Thu, tình huống kịch bản cần biên kịch sửa rất nhiều sao? Nếu không nhiều thì tôi đây liền mang cô ấy ra ngoài. Nếu rất nhiều, vậy các người đợi xử lý sau đi."

Lời này hỏi giống như không hỏi, trong mắt Thu Dật Bạch đã nổi lửa, rồi lại cố gắng kiềm chế, chỉ có thể nhìn thoáng qua Tả Ninh rồi nhàn nhạt nói: "Tự cô ấy quyết định, nếu cô ấy không muốn cùng anh đi ra ngoài thì tôi cũng không thể cưỡng bách cô ấy được."



Cũng không phải Thu Dật Bạch muốn thả người, mà anh biết là có giữ cũng không được, Du Hạo Nam có đủ loại biện pháp, mất đi thân phận bạn trai, ngay cả tư cách ngăn cản anh cũng không có.

Thậm chí anh còn đang chờ đợi Tả Ninh nói ra câu không muốn, nhưng anh lại tận mắt nhìn thấy, cô gái kia do dự hồi lâu rồi sau đó gật đầu.


Thu Dật Bạch cười khổ một tiếng xong quay đầu không nhìn hình ảnh chói mắt này nữa, sau đó hướng người phụ trách hô: "Bắt đầu quay!"

Đón nhận ánh mắt khiêu khích của Du Hạo Nam, Cao Hạ không có biểu tình gì mà đi thẳng vào trong phim trường.

Vì thế Tả Ninh lại lần nữa rời khỏi phim trường ở trước mắt bao người, cô cảm thấy, về sau cô không nên thường xuyên đến phim trường thì sẽ tốt hơn, nếu không mỗi ngày như vậy đều sẽ bị ghen ghét đến chết.

Kết quả mới vừa lên xe Du Hạo Nam liền nói: "Tôi tìm Thu Dật Bạch thương lượng một chút, rút ngắn thời gian làm việc của em cùng tổ biên kịch lại, không cần mỗi ngày phải đến phim trường, có cái gì cần em thì để sau giải quyết, thống nhất xử lý."

"Nhưng....."

"Không có nhưng nhị gì hết, anh ta là đạo diễn mà chút chuyện như vậy cũng không xử lý tốt thì đừng làm nữa." Du Hạo Nam đắc ý hướng cô nói: "Huống chi, bộ phim này tôi là người đầu tư nhiều nhất, tôi có quyền làm như vậy."

Tả Ninh nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể quay đầu nhìn ra cửa sổ, phiền muộn nói: "Anh tìm nơi ăn cơm đi, tôi từng nói sẽ mời anh."

"Em nghĩ dựa vào một bữa cơm liền muốn đuổi tôi đi?"

"Tôi không nói như vậy."

"Tôi biết em chính là có ý tứ này. Nhưng tôi cảnh cáo em, đừng nằm mơ, ngày đó em đã đáp ứng tôi, muốn cùng tôi thử xem."

Thấy từ lúc cô lên xe vẫn chưa chú ý đến chiếc xe thể thao đời mới anh đã chọn lựa kỹ càng này, Du Hạo Nam bất giác cảm thấy có chút thất bại: "Thật sự không thích sao?"

"Cái gì?"

"Xe."

"Anh cũng nghe rồi đó, tôi không có bằng lái, ngay cả xe cũng không biết chạy thì nói gì đến chuyện thích?"

"Tôi tìm người dạy em, bảo đảm sau một tháng là có thể lấy được bằng lái."



"Tôi không...." Một chữ không vẫn còn nghẹn lại chưa hoàn toàn nói ra thì Tả Ninh đột nhiên im miệng.

Cô nhớ tới 10 nhiệm vụ mình liệt kê tối hôm qua có mục lái xe này. Nếu thật sự muốn nỗ lực khắc phục, cô tựa hồ không nên cự tuyệt.

Nhưng trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy sợ hãi, đặc biệt sợ hãi.

Chú ý thấy sắc mặt của cô không thích hợp, Du Hạo Nam giảm tốc độ và hỏi: "Làm sao vậy?"

Dừng một chút anh lại hỏi: "Vì sao em vẫn luôn không chịu thi bằng lái? Không có hứng thú, hay là....."

"Tôi sợ." Tả Ninh cười buồn bã: "Tôi đã từng bị tai nạn xe cộ, người nhà của tôi.."

Nói đến đây, cô vẫn không nhịn được mà siết chặt góc áo: "Anh còn nhớ chiếc vòng tay mà bạn anh đang phục hồi giúp tôi không? Đó là... Chiếc vòng tôi lấy từ di thể của mẹ xuống, bà ấy cũng là bởi vì bị tai nạn mà chết, cả người... Cả người đều biến dạng nhưng chiếc vòng tay này... Lại không bị gì cả, lúc ấy ở hiện trường máu chảy đầm đìa, đừng nói là lái xe, 1 - 2 năm sau vụ tai nạn, ngay cả xe tôi cũng không dám ngồi."

Xe chậm rãi dừng lại ở bên lề đường, Du Hạo Nam lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, như đang suy tư cái gì đó.

Một lúc sau anh mới quay đầu, nhìn thấy sắc mặt có chút tái nhợt của Tả Ninh, anh yên lặng vươn tay phải cầm lấy bàn tay trái lạnh ngắt của cô.

Anh không hề an ủi, cô cũng không khóc, hai người cứ an tĩnh ngồi như vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, Tả Ninh mới bình tĩnh lại, cô thấp giọng cười nói: "Lúc trước tôi không nói cho Văn Khải An biết lai lịch của chiếc vòng, dù sao cũng là... Cũng là lấy từ trêи di thể, có phải thật quá đáng hay không? Anh ấy có thể..."

Du Hạo Nam cười nhạo một tiếng: "Em cho rằng những cái văn vật cậu ta xem mỗi ngày là ở đâu ra? Còn chẳng phải là đều được lấy ra từ phần mộ sao, cậu ta sẽ để ý? Nói cho em biết, bảo bối trong phòng sách của cậu ta, đều là thứ có giá trị xa xỉ, nhưng so ra chỉ kém viện bảo tàng, vì sao? Còn không phải là bởi vì không có đồ vật từ người chết sao?"

"Phốc!" Tả Ninh không nhịn được mà bật cười, rõ ràng là sự việc nghiêm túc, mà từ trong miệng người đàn ông này nói ra lại trở nên hài hước.

Sau khi cười xong cô mới nghiêm túc nói: "Tôi thật sự nên thi bằng lái, chỉ có điều không cần anh sắp xếp, tôi tự mình đi báo danh là được, xe thì vẫn là chờ tôi lấy bằng lái xong tự mình mua, tôi chỉ là người bình thường, tùy tiện mua một chiếc là được, siêu xe này, thật sự không quen."

Du Hạo Nam dừng một chút rồi lại nói: "Được, việc mua xe không nói nhưng chuỵen thi bằng lái tôi sẽ sắp xếp cho em, em không muốn thì học phí em tự lo, tôi phụ trách dạy cùng nơi tập luyện."

Tả Ninh không hề phản đối, thời điểm xe khởi động lần nữa, cô đã gửi tin nhắn cho Văn Khải An: "Đã chuẩn bị làm nhiệm vụ tiếp theo, thời gian quyết định sau, quyết tâm rất cao."
______

Du Hạo Nam đưa Tả Ninh đến một nhà hàng hải sản xa hoa nổi tiếng, chỗ ngồi anh cũng đã sớm đặt trước nhưng Tả Ninh tới cửa rồi mới biết được nơi mình tới lại là nhà hàng này.

“Kia... Nhà hàng của bọn họ ngoài hải sản ra không có gì khác sao?”

“Em không thích ăn hải sản sao?”

“Tôi… Bị dị ứng.”

Không khí dừng lại hai giây, Tả Ninh cho rằng anh tức giận, cô ngẩng đầu nhìn anh, biểu tình của anh không giống tức giận mà ngược lại càng giống như… Xấu hổ?

“Vậy em thích ăn cái gì, tự mình chọn một nơi đi."

Tả Ninh cảm thấy thực băn khoăn, rõ ràng là cô để anh chọn, hơn nữa lúc đầu cô cũng không nói mình không ăn được hải sản.

“Từng nghe Thu Dật Bạch nói em không thích ăn cơm Tây, lúc ấy thứ hai người ăn là món cay Tứ Xuyên. Lần trước, tôi cũng đã đưa em đi ăn món cay Tứ Xuyên rồi, hôm nay định đổi khẩu vị nhưng không biết em bị dị ứng.” Vì để giảm bớt không khí căng thẳng, anh đột nhiên nói thêm một câu.

Tả Ninh ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, thời điểm ở công ty rõ ràng là bộ dáng thịnh khí lăng nhân, uy nghiêm mười phần, thường xuyên cuồng vọng kiêu ngạo nhưng giờ phút này trêи nét mặt của anh lộ ra chút gì đó không tự nhiên, rồi lại giống như một thiếu niên ngây ngô.



Thấy cô vẫn luôn nhìn mình, Du Hạo Nam ảo não quay đầu đi: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”

Tả Ninh cười khúc khích ra tiếng: “Anh có nghe nói qua tương phản manh chưa?”

Du Hạo Nam nhăn nhăn mày: “Là thứ gì?”

Má ơi, thật sự không biết!

Tả Ninh nỗ lực nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Nếu nói đến tương phản, tôi đột nhiên nghĩ đến một nơi ăn uống, anh có dám đi cùng tôi không?”



“Có gì mà không dám?”

Vì thế 20 phút sau, một chiếc xe thể thao màu đỏ lóa mắt dừng ở hẻm nhỏ trong một thôn xóm cũ nào đó.

Du Hạo Nam mặc một bộ âu phục màu xanh ngọc, bên dưới chân mang giày da bóng loáng, anh theo Tả Ninh đi vào tiệm ăn vặt trong ngõ nhỏ.

Tiệm ăn vặt rất nhỏ, chỉ bày được 10 cái bàn. Giờ phút này cơ hồ đã có người ngồi đầy, ông chủ còn đang bận rộn ở trong bếp, còn vợ ông ấy thì đang dọn đồ ăn cho khách.

Khoảnh khắc chiếc xe thể thao màu đỏ xuất hiện thì trong tiệm đã xao động một trận, mà đến khi Du Hạo Nam cùng Tả Ninh một trước một sau bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng ở trêи người bọn họ.

Bất luận là xe hay người, đều có vẻ không hợp với nơi này.

Chọn một góc vắng ngồi xuống, Tả Ninh quay đầu kề sát vào Du Hạo Nam và thấp giọng nói: “Cửa hàng có chút nhỏ nhưng tuyệt đối sạch sẽ, anh có thể yên tâm.”

Du Hạo Nam gật gật đầu, cái này anh có thể nhìn ra được, nếu không anh sẽ không dễ dàng mà ngồi xuống như vậy.

Tả Ninh chỉ chỉ thực đơn dán ở trêи tường: “Bên này là đồ ăn họ bán, ăn rất ngon, anh nhìn xem có món nào lọt được vào trong mắt xanh của anh không?”

Du Hạo Nam nhìn lướt qua, cũng không biết nên ăn cái gì: “Tôi ăn giống em là được.”

Tả Ninh cười với vợ của ông chủ và nói: “Hai bát mì thịt, một phần bánh bao áp chảo, một phần bánh bột và hai ly sinh tố ngô.”

“Em thường xuyên tới đây ăn sao?”

“Khi còn nhỏ thường xuyên tới, cửa hàng ở đây rất nổi tiếng, lúc trước hẹn gặp bạn bè thì đều ăn ở đây, chủ quán khi đó, vẫn là ông chủ hiện tại. Nói tới đây, cô lại đột nhiên kề sát vào Du Hạo Nam nói nhỏ: “Nhưng khi đó tính tình của ông ấy không tốt, rất hung dữ.”



Xem cô trừng mặt làm mặt hung thần ác sát, Du Hạo Nam cũng bị chọc cười: “Vậy sao còn dám tới đây ăn?”

“Không có biện pháp a, thật sự ăn rất ngon.”

Vừa nói xong, vợ của ông chủ liền mang dĩa bánh bột ra, Tả Ninh đưa đồ ăn tới trước mặt anh: “Nếm thử đi, tuyệt đối không hề kém hơn so với những nhà hàng xa hoa.”

Du Hạo Nam từ trước đến nay không thích ăn đồ ngọt nhưng vẫn không chút do dự mà ăn một ngụm, chẳng qua hương vị đúng là không làm anh thất vọng.

“Tôi nói không sai chứ? Có phải ăn rất ngon không?” Cô nâng má tỏ vẻ mặt mong chờ nhìn anh, bộ dáng giống như đứa trẻ muốn được người lớn khen ngợi.

“Thực không tồi, nơi em chọn rất tốt.”

Như cô mong muốn, anh không chỉ khen ngợi mà còn xử lý hết sạch tất cả đồ ăn.

Cũng không phải vì làm cô vui vẻ, mà là hương vị thật sự không tồi, đặc biệt là loại người chỉ ăn ở nhà hàng lớn như anh, đột nhiên lại nếm thử thức ăn ở ngõ nhỏ, thật đúng là một trải nghiệm thực đặc biệt.

Chỉ có điều, thời điểm cả 2 đang ăn uống vui vẻ thì lại có người đặt chiếc xe ba bánh đằng sau xe thể thao, ngõ nhỏ vốn dĩ đã rất hẹp, nếu muốn chạy xe ra ngoài thì phải di chuyển chiếc xe ba bánh đi nhưng lại không thấy chủ nhân chiếc xe nên Du Hạo Nam chỉ có thể tự mình động thủ.

Cho nên Tả Ninh thấy một cảnh mà có rất nhiều người cả đời không được thấy.

Đường đường là chủ tịch tập đoàn Châu Nhĩ, ăn mặc một thân đắt tiền xa xỉ, dùng một loại tư thế kì dị, chậm rãi di chuyển chiếc xe ba bánh ra khỏi ngõ nhỏ. Chờ khi anh lái xe thể thao chạy ra ngoài rồi trở về xong lại vụng về kéo chiếc xe ba bánh đặt về chỗ cũ, hơn nữa trêи xe ba bánh còn có sọt đồ ăn, làm rách một đường dài trêи âu phục của anh, lộ ra áo sơ mi trắng ở bên trong.

“Ha ha ha ha……” Nhìn video trong tay, Tả Ninh quả thực cười chết mất, cô tuyệt đối tin tưởng, đây là khoảng khắc đen tối nhất trong cuộc đời của Du Hạo Nam.

“Có gì mà buồn cười?” Du Hạo Nam hung tợn trừng mắt với cô: “Em không giúp đỡ còn chưa tính, thế mà lại còn dám quay video?”

“Là anh không cho tôi giúp a!” Tả Ninh bày vẻ mặt vô tội nhìn anh: “Tôi quay video là vì muốn tốt cho anh, nếu như chủ nhân xe ba bánh kia quay lại, hiểu lầm anh trộm đồ của anh ta thì sao? Video của tôi có thể chứng minh, anh không lấy cái gì cả.”



Đại khái cảm thấy lý do không có gì phản bác được, Tả Ninh lại lần nữa cười nghiêng ngã.

Nhìn bộ dáng này của cô, Du Hạo Nam đột nhiên dừng xe, bắt lấy cổ tay cô, kéo toàn bộ thân mình của cô lại rồi làm ra biểu tình tức giận: “Em còn cười?”

Nếu là trước đây, Tả Ninh khẳng định bị anh dọa sợ, nhưng hôm nay khi nhìn thấy một mặt khác của Du Hạo Nam, lại nghĩ đến cảnh trong video, cô không dừng lại mà tiếp tục cười: “Nhưng mà… Thật sự rất buồn cười a, ha ha ha... Ngô…”

Miệng nhỏ đột nhiên bị khóa lại, Tả Ninh hô hấp khó khăn, đôi mắt trừng lớn nhìn anh, lông mi của anh thật dài, đôi con ngươi thì sâu thẳm.

Người đàn ông này đến tột cùng là thực sự tức giận, hay là…

“Mở miệng!"

“A?”

Cô theo bản năng mà phát ra tiếng, nhưng lại bị anh tìm được chỗ trống, ngang ngược duỗi đầu lưỡi tiến vào, dùng sức ɭϊếʍ ʍút̼ lưỡi cô, sau đó lại không ngừng thăm dò ở trong khoang miệng cô.

Khoang miệng truyền đến cảm giác kϊƈɦ thích làm cho Tả Ninh từ trong hỗn độn tỉnh táo lại, cô đột nhiên vươn tay đẩy anh ra.

Du Hạo Nam có chút tức giận, cho rằng cô vẫn kháng cự thân mật với anh, nhưng kết quả lại nghe cô nói một câu: “Vừa ăn xong, tôi còn chưa đánh răng….”

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, anh lập tức cười ra tiếng: “Tôi cũng không đánh răng, không chê em, cũng không cho em ghét bỏ tôi.”

Dừng một chút anh lại nói: “Hơn nữa, bánh bột và sinh tố ngô em ăn, thực ngọt.”

Khi đôi môi ấm áp của anh lại lần nữa phủ lên, Tả Ninh cảm thấy mình bắt đầu mất phương hướng, đôi tay chống đẩy không tự giác mà vòng qua cổ anh, chủ động vươn đầu lưỡi đón ý hùa theo anh.
_________

2 giờ chiều, rạp chiếu phim không đông đúc như lúc cuối tuần, nếu không có phim đặc sắc, vậy thì sẽ càng ít người hơn.

Vì thế, phòng chiếu phim có hơn trăm chỗ ngồi, nhưng Tả Ninh và Du Hạo Nam lại thành hai người xem duy nhất. Nếu không phải chính miệng Du Hạo Nam phủ nhận thì Tả Ninh còn tưởng là anh bao trọn nơi này.

Trêи màn ảnh đang chiếu một bộ phim tình yêu lãng mạn được giới phê bình khen ngợi nhưng lại ít người mua vé đi xem phim, nữ chính gặp lại nam chính sau 3 năm ly biệt, một mình trốn trong góc phòng khóc thê lương, Tả Ninh xem cảm thấy khô cằn, một chút cũng không nhập tâm được, ngược lại mí mắt ngày càng nặng, có chút mệt mỏi.

Cốt truyện nói cái gì, Du Hạo Nam cơ bản không để ý, cảm giác duy nhất là: Nam chính này quá hèn nhát, thích lại không dám theo đuổi? Nữ chính này cũng vậy, rõ ràng thích sao lại không chịu thừa nhận?

Thời điểm anh trộm liếc nhìn Tả Ninh thì phát hiện cô cư nhiên đang ngủ gà ngủ gật, Du Hạo Nam lập tức tức giận.

Sở dĩ anh phá lệ tới đây xem phim, lại còn chọn bộ này, chính là vì lúc trước vô tình nghe nữ thư ký nói, phim điện ảnh thực cảm động, thời điểm cô ta xem đã khóc thực thương tâm ở trong lòng bạn trai, cảm xúc rất nhiều, lúc ra rạp chiếu phim hai người liền xác nhận quan hệ.



Nữ thư ký kia bằng tuổi Tả Ninh, chòm sao cũng giống, anh còn tưởng ít nhiều có thể tham khảo một chút, kết quả...

Cả đời lần đầu tiên dẫn phụ nữ đi xem phim, lại giống như đem đi thôi miên? Cũng quá mất mặt đi. Anh đột nhiên có loại xúc động ngay lập tức gọi điện thoại mắng người.

"Két!" Tiếng thắng xe chói tai từ trong màn hình truyền đến, Tả Ninh giật mình ngồi thẳng dậy, trộm nhìn Du Hạo Nam một cái, phát hiện anh đang nghiêm túc ngồi xem thì cô mới nhẹ nhàng thở ra. Cũng may không bị anh nhìn thấy bộ dáng vừa rồi, nếu không không chỉ mất hình tượng mà có khi còn chọc giận anh.

Chỉ là một người bá đạo cuồng vọng như vậy nhưng lại thích xem loại phim này? Còn xem đến mức nhập tâm như vậy? Chẳng lẽ giống như những người trêи mạng nói, xem phim điện ảnh có thể nhớ tới tình yêu đã qua? Chẳng lẽ mối tình đầu của anh cũng như vậy?

Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của cô gái bên cạnh, Du Hạo Nam càng cảm thấy không được tự nhiên, cô gái này là đang cười nhạo anh sao?



Nhẫn nhịn tới cực điểm, anh đột nhiên quay đầu nhìn cô: "Hay là không xem nữa?"

Nghe ngữ khí của anh giống như tâm tình không tốt lắm, Tả Ninh dâng lên cảm giác sợ hãi, cô nhanh chóng nở nụ cười lấy lòng anh: "Được a, anh làm chủ."



Nhìn cô cười miễn cưỡng như vậy, Du Hạo Nam rốt cuộc không chịu được nữa: "Cảm thấy không xem được thì em nên sớm chút mở miệng, tôi sẽ không miễn cưỡng em."

Tả Ninh cười xấu hổ: "Không có, không khó coi, phim điện ảnh này thực thích hợp với anh."

"Thích hợp với tôi?" Khóe miệng bất giác nhếch lên, trong mắt Du Hạo Nam hiện lên một tia tức giận: "Em đây là đang mắng tôi hay là châm chọc tôi?"

Phim điện ảnh như vậy mà thích hợp với anh? Là nói anh ngốc giống trong phim sao?

Cảm giác được hơi thở nguy hiểm, Tả Ninh theo bản năng rụt người lại, không dám tiếp tục đề tài vừa rồi: "Anh không phải nói xem phim xong còn đi nơi khác sao? Hiện tại chúng ta liền đi đi?"

Đi nơi khác? Nhớ tới căn phòng hoa hồng kia, Du Hạo Nam cảm thấy lạnh người, nghe theo nữ thư ký xem phim điện ảnh là sai lầm lớn nhất, nếu tiếp tục làm theo cách cô ta nói thì anh chỉ sợ không còn mặt mũi gặp ai.

Lúc trước anh còn cười nhạo Dương Cảnh Diệu tặng hoa mời đi ăn cơm xem một bộ phim, hiện tại ngẫm lại, từ lúc bắt đầu anh lại làm y như vậy, không có hiệu quả thì không nói, còn làm cho anh mất hết mặt mũi.

"Xem ra về sau tự mình nghĩ cách vẫn hơn, sách vở đều vô nghĩa, lời thư ký nói càng không thể tin."

"A?" Tả Ninh tỏ vẻ mặt không hiểu: "Làm sao vậy?"

"Đi."

"Nga, bây giờ liền đi?" Tả Ninh đứng lên, mới vừa đi đến trước mặt anh thì đã bị anh một phen túm vào trong ngực, cô sợ tới mức kinh hô một tiếng: "Anh muốn làm gì?"

"Hôn em." Vừa dứt lời, môi của anh đã dán lên môi cô mà ra sức gặm cắn.

Màn hình vẫn còn chiếu phim nhưng Tả Ninh có thể nghe được thanh âm anh dùng sức ɭϊếʍ mút môi cô, cảm giác mười phần sắc khí.



"Du....." Cô còn chưa nói hết câu, anh đã nhân cơ hội duỗi đầu lưỡi đi vào rồi không ngừng hút cắn ɭϊếʍ ʍút̼ đầu lưỡi cô.

Cánh tay bên hông cô dần dần ôm chặt, Du Hạo Nam chậm rãi di chuyển tay xuống dưới, cách lớp vải dệt mỏng vuốt ve da thịt mẫn cảm của cô.

Đôi tay Tả Ninh sớm đã vòng qua cổ anh, đầu lưỡi không nhịn được mà cùng anh dây dưa, ngẫu nhiên còn dùng răng khẽ cắn đầu lưỡi của anh, khiến cho anh giống như trừng phạt mà cắn lại.

Bàn tay ấm áp từ bên hông di chuyển lên trêи, dùng sức vuốt ve trước bộ ngực mềm mại của cô, Tả Ninh thở gấp, chỉ cảm thấy thân thể tê dại, loại cảm giác mơ hồ dần dần xuất hiện.

Du Hạo Nam bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn, tay phải thâm nhập vào cổ áo của cô, trực tiếp chạm vào da thịt nhẵn mịn, từ xương quai xanh vuốt ve xuống, đến khi ngón tay xuyên qua nội y phủ lên đầu иɦũ ɦσα mẫn cảm.

Tả Ninh ngay tức khắc run rẩy một trận, hạ thân không nhịn được mà tiết dịch nhưng lại phát hiện nhiệt thiết ấm nóng chọc dưới ʍôиɠ cô, cô vặn vẹo thân thể, nhiệt thiết kia tựa hồ cứng thêm vài phần.

"Ân..." Tiếng rêи rỉ vô thức tràn ra từ khóe môi, cảm nhận được tay trái anh đã sắp chạm tới giữa hai chân cô, Tả Ninh đột nhiên bừng tỉnh, dùng sức đẩy ngực anh.

"Không được, có camera theo dõi, sẽ bị nhìn thấy...." Thật vất vả mới giãy giụa khỏi môi của anh, cô tựa đầu vào vai anh thở dốc.

Du Hạo Nam còn chưa thỏa mãn mà ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi nhưng lý trí lại chiếm thế thượng phong, anh kéo cô đứng dậy, điều chỉnh hơi thở một chút: "Đi, trở về."

Bị anh nắm tay kéo ra khỏi rạp chiếu phim, bên ngoài một trận gió nhẹ thổi tới mới làm Tả Ninh tỉnh táo một chút, nhớ đến tình huống vừa rồi, cô thẹn đến muốn chui xuống đất.

Cô bị làm sao vậy? Giống như rất dễ dàng ý loạn tình mê, hơn nữa thân thể của cô, dường như không chịu được sự khiêu khích nào.

Thấy Du Hạo Nam vội vã nhét cô vào trong xe, lúc này cô mới khẩn trương, hiện tại là đang ở bãi đỗ xe, xung quanh bốn phía tối tăm không người, chẳng lẽ anh muốn tiếp tục chuyện vừa rồi ở trêи xe?

Thời điểm cô đang suy nghĩ phải cự tuyệt như thế nào thì di động Du Hạo Nam vang lên, tiếp điện thoại xong, anh căm giận rủa thầm một tiếng rồi nhanh chóng khởi động xe: "Trước tiên cùng tôi trở về công ty."
______

Xe thể thao màu đỏ trực tiếp dừng trước bãi đỗ xe tập đoàn Châu Nhĩ, Tả Ninh bị Du Hạo Nam gắt gao nắm tay đi xuyên qua sảnh lớn, vô số ánh mắt chăm chú nhìn vào thang máy chuyên dụng.

Có quá nhiều ánh mắt ngạc nhiên hoặc soi mói hướng vào cô, làm cả người cô không được tự nhiên, bất quá lực chú ý của cô đều để trêи người Du Hạo Nam.

Người đàn ông này rất thần kỳ, vừa bước vào công ty, trêи người liền tự động tỏa ra loại khí thế vương giả chói mắt, khiến cho mọi người ở đại sảnh nhường đường, sợ cản đường anh.

Thang máy lên thẳng tầng cao nhất, hai người vừa vào cửa văn phòng thì bên trong đã truyền đến tiếng cười khoa trương.

Cánh cửa mở rộng, Du Hạo Nam trực tiếp nắm tay Tả Ninh đi vào thì liền thấy Dương Cảnh Diệu đang ngồi trêи ghế của anh cười nghiêng cười ngã.

Nhìn thấy hai người kia vẫn tay trong tay như cũ, đầu tiên Dương Cảnh Diệu đánh giá Tả Ninh một chút, sau đó ánh mắt lại rơi ở trêи người Du Hạo Nam rồi không kiêng nể mà cười: "Haha haha... Cậu lại có thể xem loại sách này, cười chết tôi... Du Hạo Nam cậu quả thực... Cậu quả thực..."

Dương Cảnh Diệu nghẹn nửa ngày, vẫn không nghĩ ra từ gì thích hợp để hình dung nên chỉ có thể hướng Du Hạo Nam vươn ngón tay cái rồi gật đầu khen ngợi: "Nhân tài! Chân nhân mới!"



Từ lúc bắt đầu nhìn đến quyển sách trong tay Dương Cảnh Diệu thì cả khuôn mặt của Du Hạo Nam đã đen lại: "Từ khi nào cậu lại tùy tiện lục lọi đồ của tôi như thế?"

Dương Cảnh Diệu vô tội nhún nhún vai: "Không lấy a, nó nằm ngay trêи bàn, tôi vừa vào liền thấy."

Hắn giơ quyển sách về phía Du Hạo Nam cùng Tả Ninh, cố ý kéo dài thanh âm: "Làm sao —— nhanh chóng —— theo đuổi được —— người con gái mình thích."

Du Hạo Nam không nhịn được nữa, anh buông tay Tả Ninh rồi bước lên lấy lại quyển sách, ai ngờ động tác của Dương Cảnh Diệu còn nhanh hơn so với con khỉ, hắn lập tức chuồn sang nơi xa, xong mở ra tiếp tục lớn tiếng đọc: "Làm thế nào để cải tạo hình tượng, tạo ra mị lực, nhanh chóng cùng người con gái bạn thích bắt đầu quan hệ thân mật, làm sao để nhanh chóng biết được nội tâm của người con gái ấy, làm sao nhanh chóng hấp dẫn người con gái bạn thích, khiến cô ấy hoàn toàn yêu bạn ...."

"Phốc!" Dương Cảnh Diệu lớn tiếng đọc làm Tả Ninh không nhịn được nữa mà cười ra tiếng.

Đường đường là chủ tịch tập đoàn Châu Nhĩ, mới vài phút trước cô còn tán thưởng khí thế vương giả của Du Hạo Nam, cư nhiên anh lại đọc cái gọi là "Bí kíp yêu đương"?



Tả Ninh cười, làm cho Du Hạo Nam tức giận vạn phần, cảm giác mặt mũi cả đời đều mất hết trong hôm nay.

Đều do cái tên đáng chết Dương Cảnh Diệu, nói là muốn nghỉ phép nửa tháng, còn hai ngày nữa mới đúng nửa tháng, bây giờ lại đột nhiên trở về công ty.

Nghĩ vậy, anh lập tức nhớ tới một vấn đề khác, thế là anh nhướng mày với Dương Cảnh Diệu đang cười: "Ngày đó chẳng phải cậu đánh cuộc với tôi, mặc áo quần vỉa hè đạp xe đạp đi quán bar thì cũng sẽ có không dưới 30 người phụ nữ đến tìm cậu sao? Như thế nào? Là bởi vì thua cuộc không dám gặp tôi nên mới muốn nghĩ phép?"

Gương mặt tươi cười của Dương Cảnh Diệu trong nháy mắt suy sụp, hai mắt nhìn xung quanh hai giây rồi đột nhiên ném quyển sách lên bàn, nhìn Du Hạo Nam và cười cười đắc ý: "Kỳ nghỉ của tôi còn hai ngày, thế cho nên, mọi chuyện kế tiếp, phiền chủ tịch tự mình xử lý."

Dứt lời hắn tựa như đánh thắng gà trống, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi văn phòng.

Liếc mắt nhìn quyển sách trêи bàn, nhìn ý cười trêи mặt Tả Ninh còn chưa hết, Du Hạo Nam đột nhiên tiến lên cầm lấy quyển sách xong lôi kéo tay Tả Ninh và nói: "Đi với tôi."

Tả Ninh bị anh kéo vào thang máy, sau đó lại bị kéo tới văn phòng viên chức ở tầng 37.

Mới vừa bước ra, ánh mắt của 40 - 50 người đồng loạt nhìn qua, Tả Ninh cả kinh không dám ngẩng đầu.

Du Hạo Nam đi thẳng đến chỗ một nhân viên nam rồi sau đó đưa quyển sách tới trước mặt người nhân viên đó xong nghiêm túc nói: "Chương Thần, sách của cậu."

Chương Thần bị chủ tịch gọi như vậy nhất thời bị dọa ngơ ngác đứng lên, hắn cầm lấy quyển sách, còn đang chưa biết nói gì thì liền nghe Du Hạo Nam nói: "Trong thời gian làm việc đọc sách không liên quan đến công việc, tôi hẳn là nên tịch thu, chỉ có điều bạn gái tôi ngại loại sách này khó coi, để trong văn phòng của tôi thấy chướng mắt, hiện tại trả lại cho cậu, không có lần sau."

Bạn gái?

Nhóm nhân viên nghe đến hai chữ này liền lập tức sôi nổi, cũng không màng chủ tịch đang ở đây mà ngay lập tức bàn tán nghị luận, ánh mắt không ngừng đánh giá Tả Ninh.

Mà giờ phút này Tả Ninh chính là nghĩ, cô ngại loại sách này khó coi lúc nào? Ngay cả bìa sách cô còn chưa chạm vào.



Từ từ... Dựa vào cái gì mà lại cảm thấy bạn gái người ta nói là cô?

Trả được quyển sách kia, sắc mặt Du Hạo Nam rốt cuộc giãn ra, anh đắc ý nắm tay Tả Ninh trở về, lúc đi còn không quên nói: "Loại sách này, nghe tên liền ghê tởm, lúc trước tôi nên trực tiếp ném đi."

Một mảnh bát quái đằng sau, Chương Thần thật vất vả mới từ trong trạng thái ngây ngốc định thần lại, hắn lầu bầu: "Rõ ràng là đọc vào lúc nghỉ trưa, chủ tịch lại một hai nói tôi đọc trong giờ làm việc? Lúc trước còn không thấy chủ tịch nghiêm khắc như vậy, đọc quyển sách còn bị tịch thu, lại còn là tự mình làm...."

Về tới văn phòng, Tả Ninh còn chưa kịp nói gì thì liền bị Du Hạo Nam kéo vào trong ngực rồi hung hăng hôn một hồi.

Đang lúc ý loạn tình mê thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, thư ký bên ngoài nói: "Chủ tịch, Trương tổng và Minh tổng đều tới rồi."

Du Hạo Nam lưu luyến buông môi Tả Ninh xong thấp giọng nói bên tai cô: "Ở đây chờ tôi, rất nhanh sẽ trở về."

Thẳng đến khi anh rời đi một lúc lâu, Tả Ninh mới định thần, nhớ tới chuyện lúc nãy ở rạp chiếu phim, cô có thể hiểu được ý tứ Du Hạo Nam nói "Chờ anh" là có ý gì.

Nhưng mà... Quan hệ giữa bọn họ đến tột cùng là gì? Sự việc kia có phải tới quá nhanh? Cô thật sự đã chuẩn bị tốt sao?

10 phút sau, Tả Ninh rời khỏi văn phòng của Du Hạo Nam, ra bên ngoài đứng lề đường gọi taxi.

Cô biết làm như vậy sẽ chọc giận Du Hạo Nam nhưng cô vẫn có chút sợ hãi, muốn chạy trốn.

Bên ngoài là khung cảnh khu thương nghiệp phồn hoa, cho dù còn chưa tới giờ tan tầm cao điểm nhưng cũng rất khó bắt taxi, cả nửa buổi cũng không thấy một chiếc.

Cô mới lấy ra di động chuẩn bị hẹn xe riêng thì di động lại vang lên, màn hình hiển thị: Thu Dật Mặc.

Nói thật, hiện tại cô sợ nhất là nghe điện thoại của Thu Dật Mặc, nhìn cái tên trêи màn hình, cô lại không dám dập máy.



Ấn nghe, bên kia lạnh lùng nói hai chữ: "Ở đâu?"

"Phim trường."

"Em xác định không nói dối?"

"Đương nhiên." Cô không tin Thu Dật Mặc sẽ gọi cho Thu Dật Bạch hỏi cô có ở đó không.

Sau đó bên kia không nói gì nữa, cư nhiên đã tắt máy.

Trong khi cô đang nghĩ ngợi kỹ thuật nói dối của mình đã tiến bộ không ít thì một chiếc xe Audi màu đen dừng ở trước mặt cô.

Cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh băng của Thu Dật Mặc: "Đây là phim trường?"

Tả Ninh trong nháy mắt cứng đờ, dừng vài giây mới xấu hổ cười cười: "Thật trùng hợp a, Tổng giám đốc Thu sao lại ở đây?"

"Công ty của tôi chỉ cách nơi này hai con phố, em nói xem sao tôi lại ở đây?" Thu Dật Mặc nhìn lướt qua tập đoàn Châu Nhĩ phía sau cô: "Tới tìm Du Hạo Nam sao? Anh ta lại không tự mình đưa em về?"

"Không phải, không phải." Tả Ninh không ngừng lắc đầu: "Tôi chỉ đi ngang qua."

"Lên xe."

"Không cần, tôi gọi taxi trực tiếp trở về phim trường, ở đó còn nhiều việc đang chờ tôi xử lý."

"Lên xe." Dừng một chút, anh lại nói thêm: "Đừng để cho tôi nói đến lần thứ ba."
Chương kế tiếp