[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 26
Chương 71: Nhìn Trộm

Được Thu Dật Mặc đỡ xuống, Tả Ninh không cần chống nạng mà trực tiếp nhảy một chân dạo quanh trong vườn hoa.

Lúc chân bị thương ở đại học, cô cũng từng ở bệnh viện tư nhân của nhà họ Phương, chỉ có điều là bệnh viện ở khu Tùng Dương cách trường đại học tương đối gần, diện tích cũng rất lớn, bị thương ở chân căn bản không thể đi dạo dưới vườn hoa.

Mà hiện tại ở đây, bởi vì vòng ở bên trong là tấc đất tấc vàng, diện tích thực sự nhỏ không ít, không bao lâu liền dạo hết bệnh viện một vòng.

Bệnh viện được phủ một màu xanh tươi mát, cô vẫn luôn dạo dưới bóng cây, đi mệt thì ngồi ở trêи ghế nghỉ ngơi.

Thu Dật Mặc viện cớ đi lấy nước cho cô nhưng lại đi vòng rồi lên lầu của tòa nhà bên cạnh xong nhìn xuống toàn bộ vườn hoa phía dưới, đem cô và cảnh vật xung quanh thu vào đáy mắt.

Không bao lâu, ánh mắt anh liền dừng lại ở một bóng dáng.

Đó là một người đàn ông rất cao, ăn mặc quần áo rộng rãi đắt tiền, đội mũ, mang khẩu trang, đeo kính râm, cả người đều che kín mít.

Ở bệnh viện, ăn mặc như vậy cũng không tính là nổi bật, người bệnh dạng nào cũng có nhưng Thu Dật Mặc khẳng định, anh ta không phải người bệnh.



Bởi vì cách anh ta đứng, bước chân ngẫu nhiên nhanh nhẹn lưu loát, đều biểu hiện ra vẻ khỏe mạnh cực có tinh thần.

Anh ta vẫn luôn đứng cách xa nơi Tả Ninh ngồi, mắt lại hướng tới chỗ cô, xuyên qua cây cối cùng hoa cỏ có thể che nửa thân người của anh ta.

Có đôi khi Tả Ninh vô tình quay đầu lại, anh ta liền nhanh chóng ẩn vào chỗ tối, trong chốc lát lại chậm rãi lộ ra.

Nếu là ở trong vườn hoa thì sẽ không ai phát hiện ra anh ta, nhưng từ góc độ của Thu Dật Mặc lại không gì có thể che dấu được.

Rình coi rõ ràng như vậy.

Thu Dật Mặc hừ lạnh một tiếng xong liền đi xuống lầu trở lại trong vườn hoa.



“Anh không phải đi lấy nước sao? Nước đâu?”

“Bên ngoài quá nóng, em cũng nên trở về phòng bệnh rồi, trở về rồi uống.”

Còn không đợi Tả Ninh nói, anh liền khom lưng bế Tả Ninh lên, nhìn như là vì tránh nắng nên đi một vòng rất xa, nhưng thật ra là cố ý lướt qua người đàn ông mang kính râm.

Người đàn ông đưa lưng về phía bọn họ ngồi ở trêи ghế đá, bị vườn hoa che khuất hơn nửa người, chỉ lộ ra cái đầu, nhìn qua giống như người bệnh đang nghỉ ngơi, Tả Ninh nằm trong lòng ngực Thu Dật Mặc thậm chí vẫn chưa phát hiện ra ở đây còn có người.

Thời điểm chỉ còn cách vài cây xanh, Thu Dật Mặc đột nhiên lớn tiếng nói: “Đi dạo một vòng cả người em đều là mồ hôi, trở về tôi giúp em tắm rửa.”

Tả Ninh hoảng sợ: “Tôi có thể tự mình tắm, tìm một hộ sĩ cũng được.”

“Chúng ta đã làm qua nhiều lần như vậy, em còn thẹn thùng cái gì? Chỉ có điều đúng là chưa thể nghiệm qua cảm giác làm tình ở bệnh viện, trở về liền thử xem?”

Tuy rằng trong vườn hoa không có người nhưng anh vừa lớn tiếng lại còn nghiêm trang nói ra những lời đó vẫn làm cho Tả Ninh đỏ mặt, vùi đầu vào trong ngực của anh, đồng thời dùng tay hung hăng cấu vài cái lên cánh tay anh.

Thu Dật Mặc không dao động, ngược lại trong con ngươi sâu thẳm hiện lên vài tia đắc ý.

Sau đó Thu Dật Mặc cũng không giúp Tả Ninh tắm rửa, bởi vì Thu Đồng Tâm gọi điện thoại kêu anh lập tức trở về.

Thu Đồng Tâm tuy nói là học thạc sĩ về ngành quản lý chuyên nghiệp nhưng lại chưa từng có kinh nghiệm, tuổi còn trẻ, lại phải tiếp nhận một công ty lớn như vậy, vấn đề phát sinh khẳng định rất nhiều.

Cứ nói làm việc quen một tháng sẽ giao cho cô phụ trách nhưng đến lúc gặp vấn đề cũng sẽ tìm tới Thu Dật Mặc.

Nói trắng ra là nếu không phải có thân phận đại tiểu thư nhà họ Thu thì chỉ sợ ngay cả tư cách đảm nhiệm chức giám đốc Thu Đồng Tâm cũng không có.

Chẳng qua là có khởi đầu cao như vậy, có lẽ không đến mấy năm Thu Đồng Tâm cũng sẽ như Thu Dật Mặc hiện tại, mà Thu Dật Mặc khẳng định đã từng từ một bước này mà đi lên.



Ngày thứ ba ở bệnh viện, Du Hạo Nam tới, buổi tối trước đó một ngày khi anh không nhịn được gọi cho Tả Ninh thì Tả Ninh liền chủ động nói địa chỉ cho anh biết.

Cô lại suy nghĩ cho rằng đây là cơ hội, bây giờ cô bị thương, Du Hạo Nam dù có tức giận chuyện cũ cũng không làm gì cô được.

Kết quả đúng như cô nghĩ, Du Hạo Nam vừa nghe đến cô nằm viện liền không truy cứu việc cô chạy trốn nữa, nếu không phải cô trấn an thì chỉ sợ tên kia đã ngay trong buổi tối chạy đến thăm bệnh.

Lúc Du Hạo Nam tới là 9 giờ sáng, bệnh viện tư nhân vốn không chen chúc giống như bệnh viện công lập, buổi sáng rất ít người.

Anh vừa từ thang máy ra thì liền nhìn thấy một người đàn ông che kín mít đứng ở hành lang, không ngừng nhìn vào phòng bệnh.

Mới đầu anh cũng không để ý, trực tiếp đi thẳng, người đàn ông phát hiện có người thì liền chậm rãi đi nơi khác.

Đến khi Du Hạo Nam tìm được phòng bệnh của Tả Ninh, mới ý thức được người đàn ông kia chính là nhìn vào phòng bệnh này.

Cẩn thận hồi tưởng một chút về hình dáng của người đàn ông kia, cùng với cách ăn mặc khác thường đó, Du Hạo Nam chưa đi vào phòng bệnh mà ngược lại đứng ở một bên gọi điện thoại: “Hôm nay Cao Hạ có ở phim trường sao?”

Anh thường xuyên gọi đến nên phó đạo diễn kia nhanh chóng bắt máy: “Không có, nghe nói tối hôm qua trở về liền bị bệnh, hôm nay cậu ấy không đến quay.”

Cúp điện thoại, Du Hạo Nam cười lạnh một tiếng: “Bị bệnh? Đúng thật là tới bệnh viện nhưng người bệnh lại không phải anh ta.”

Thời điểm Du Hạo Nam đi vào, Tả Ninh đang ngồi trêи giường cầm di động viết tiểu thuyết.

“Đang làm cái gì?”

“Tôi đang viết tiếp tiểu thuyết, đột nhiên có ý tưởng, cần phải nhớ kỹ.” Tự nhiên trả lời song Tả Ninh mới ý thức được đang nói chuyện với ai, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn anh, “Anh… Tới sớm như vậy a?”

“Ừm, đến công ty sắp xếp công việc một chút xong liền tới đây.” Du Hạo Nam nhìn thoáng qua mắt cá chân bị bọc băng gạc của cô: “Đau không?”

“Không sao, không phải chuyện lớn gì.” Bởi vì lần thân mật ở rạp chiếu phim, giờ phút này gặp mặt Tả Ninh ngược lại không được tự nhiên, “Mỗi ngày anh đều bận rộn như vậy, không cần đến thăm tôi.”

Du Hạo Nam không để ý lời cô nói mà tiếp tục hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”

“Ừm, đã ăn rồi, đợi viết xong đoạn này thì chuẩn bị xuống lầu tản bộ."

“Vậy tôi không quấy rầy em, lúc nào xong tôi đưa em xuống dưới.”

Suy nghĩ một lúc, Tả Ninh đành buông di động, Du Hạo Nam đỡ cô, khập khiễng đi xuống lầu đến vườn hoa.

Hai người đi dọc theo bóng cây, đi hai vòng thì ngồi xuống một bàn đu dây nghỉ ngơi.

Du Hạo Nam đứng ở phía sau Tả Ninh đong đưa bàn đu dây cho cô. Anh trầm giọng hỏi: “Vì sao lại chạy trốn? Em không thích tôi đến như vậy sao?”

Tả Ninh vừa rồi vẫn luôn sợ ngã xuống, chỉ lo chú ý giữ thăng bằng, nên không biết anh đang hỏi cái gì, cô chỉ nghi hoặc mà quay đầu nhìn anh: “Hả?”

Nhìn ánh mắt khó hiểu của cô, Du Hạo Nam thở dài một tiếng rồi đột nhiên khom lưng, hung hăng hôn lên môi cô.

Hai tay của anh còn bắt lấy hai bên xích sắt của bàn đu dây, Tả Ninh một tay vịn tấm ván gỗ bên dưới, bất thình lình bị hôn môi, làm cô sợ hãi thân mình sẽ ngã xuống dưới, anh cố tình không đỡ cô, cô chỉ có thể một tay vịn lấy cổ của anh, ý đồ tìm được điểm thăng bằng.

Động tác của cô như cổ vũ anh, làm cho anh càng dùng sức ɭϊếʍ mút cánh môi cô, bắt đầu cạy ra hàm răng, cùng đầu lưỡi cô đưa đẩy.

Dần dần, tay còn lại vịn trêи bàn đu dây của cô cũng hoàn toàn để trêи cổ anh, kéo hai người lại gần hơn.

Anh cực kỳ hưởng thụ mà nhấm nháp hương vị trong miệng cô, trong lúc vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy đối diện phía xa, có một người đàn ông che kín mít đang ngơ ngác nhìn về phía bên này.

Trong mắt nảy lên vài tia khiêu khích, anh dứt khoát vòng lên phía trước bàn đu dây, đem cô kéo vào trong ngực xong lại lần nữa bá đạo mà hôn xuống.

Chương 72: Chuyện Cũ

Nhưng mà hôm nay, Cao Hạ bị Du Hạo Nam nghi ngờ giả bệnh lén đi thăm Tả Ninh đúng thật là bị bệnh.

Mệt mỏi kéo dài cộng thêm sốt cao nên cả ngày nay Cao Hạ đều nghỉ ngơi ở trong phòng khách sạn, một bước cũng chưa ra ngoài.

Thời điểm Bạch Tấn bước vào, Cao Hạ đang dựa đầu giường ngồi thẳng dậy, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài.

Liếc mắt thấy tay trái anh lưu lại lỗ kim truyền nước biển, Bạch Tấn hỏi: “Đã hết sốt chưa?”

Cao Hạ gật đầu, bờ môi anh khô nứt vì sốt cao, cả người thoạt nhìn tiều tụy đến cực điểm.

“Hà tất phải như vậy? Lúc trước nếu không phải cậu đưa ra việc nếu không đổi nữ chính sẽ không đóng nữa thì Thu Dật Mặc và Tiểu Bạch sao có thể làm như vậy, với thực lực của Tinh Thần, việc đổi người cũng không phải không có cách giải quyết.”

“Nhưng đây là cách đơn giản nhất, tôi cũng là cổ đông của Tinh Thần, đương nhiên phải đặt lợi ích công ty lên hàng đầu.”

“Cậu sẽ để ý đến chút lợi ích đó sao?” Bạch Tấn cười nhạo một tiếng, “Một đám các người nhất quyết muốn đổi nữ chính, kỹ thuật diễn của cô ta thật sự kém như sao?"



Cao Hạ dừng một chút mới khẽ cười nói: “Một phần là như vậy, biểu hiện của Giang Thuần Tâm xác thật khác xa so với lúc thử vai, hơn nữa cô ta lại là người do bên phía đầu tư nhét vào, thế cho nên không thể quy hết trách nhiệm cho Tiểu Bạch. Một phần còn lại…Hẳn là vì Tả Ninh, vì chiếc vòng kia là di vật của mẹ cô ấy để lại, hành động của Giang Thuần Tâm, ai nhìn cũng cảm thấy quá đáng.”

Bạch Tấn nhướng mày: “Nói đến mẹ của cô ấy, cậu nhờ tôi điều tra rõ ràng, có muốn nghe hay không?”

Cao Hạ liếc mắt cái ghế dựa gần đó, ý bảo Bạch Tấn ngồi xuống rồi nói.

Bạch Tấn kéo ghế dựa lại gần mép giường rồi ngồi xuống xong nhàn nhã bắt chéo chân, sau đó chậm rãi nói: “Lão Từ nhờ người điều tra lịch sử khám bệnh của Tả Ninh thì phát hiện thời điểm năm nhất đại học, cô ấy đã rất nhiều lần đến bệnh viện tư nhân của Phương thị, là cái bệnh viện ở gần đại học kia.”

Cao Hạ nhăn nhăn mày: “Cố ý nói cho tôi biết chuyện này, là bởi vì lịch sử khám bệnh của cô ấy không bình thường?”



Bạch Tấn gật đầu: “Lần đầu tiên là tự sát.”

Cao Hạ chấn động toàn thân: “Tự sát?”

“Ừm, uống thuốc ngủ, nửa đêm được đưa đến bệnh viện. Nhiều lần đi khám bệnh sau đó đều là gặp bác sĩ tâm lý, cô ấy được chuẩn đoán mắc bệnh trầm cảm. Đương nhiên, trong đó có một lần là bị thương mắt cá chân.”

Sắc mặt Cao Hạ càng tái nhợt, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Biết nguyên nhân vì sao cô ấy tự sát không? Có phải liên quan đến thân thế không thể phơi bày ra ánh sáng của cô ấy không?”

Bạch Tấn lắc đầu: “Việc đó không thể xác định nhưng theo tôi suy đoán, hẳn là không liên quan lắm. Còn nhớ những tư liệu lần trước tôi đưa cho cậu chứ, tôi có nói cô ấy học ở trường trung học quý tộc không?”

Cao Hạ gật đầu.

“Lúc ấy tôi còn nghĩ người cha kia trước khi vào tù hẳn là đã nghĩ cách để lại không ít tiền cho mẹ con họ, không ngờ rằng lại đoán sai. Trước khi ông ta rớt từ trêи cao xuống, Tả Ninh cùng mẹ của cô ấy sống ở một ngôi làng trong nội thành, cuộc sống hẳn là không tốt lắm.”

“Sau đó như thế nào?”

“Sự việc sau đó là bọn lão Từ đi đến trường trung học của Tả Ninh nhờ người điều tra được, lúc ấy người giám hộ của Tả Ninh vẫn là mẹ của cô ấy nhưng mỗi lần đến trường học làm thủ tục cho cô ấy, lại là một người không có quan hệ huyết thống.”

“Cô ấy được người ta nhận nuôi?”

“Chuyện này thì không rõ lắm, dù sao trêи pháp luật cũng không cấm nhận nuôi nhưng 6 năm trung học của Tả Ninh thật sự trôi qua không tồi, người kia điều kiện rất tốt, lại nguyện ý tiêu tiền cho cô ấy học ở trường quý tộc, chăm lo cho cô ấy mọi thứ rất tốt, chỉ có điều….”

Bạch Tấn dừng lại một chút mới nói, “7 năm trước gia đình của người kia, thời điểm một tháng sau khi Tả Ninh thi đại học, thì chết trong một vụ tai nạn xe cộ, không ai sống sót, nguyên nhân cô ấy tự sát cùng bệnh trầm cảm, hẳn là có liên quan đến chuyện đó.”

“Tất cả… Đều đã chết?”

“Phải, 4 người chết.”

“4 người?” Cao Hạ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Là cha mẹ cùng 2 người con trai sao?”

Bạch Tấn có chút kinh ngạc: “Vậy mà cậu cũng đoán ra?”

Cao Hạ lắc đầu: “Không phải đoán, bộ phim chúng tôi đang quay, tên là 《 Nhà 》, vai chính là một gia đình 5 người, cha mẹ cùng 2 người con trai, 1 người con gái, Tả Ninh viết, bản thân cũng từng có gia đình, 4 người kia hẳn là người nhà của cô ấy.”

“Có lẽ như vậy nhưng có một việc cậu khẳng định không tưởng được, người anh lớn đã từng quen bạn gái, bạn gái anh ta cậu cũng quen biết.”

“Hồ Duyệt Đình?”

Bạch Tấn sửng sốt một chút: “Sao cậu lại biết?”

Trêи mặt Cao Hạ lộ ra vài tia cười khổ: “Bởi vì Tả Ninh không phải là người duy nhất xuyên qua tôi nhìn một người khác, 4 năm trước thời điểm tôi hợp tác cùng Hồ Duyệt Đình, tôi liền phát hiện sự khác thường của cô ta, bởi vì loại ánh mắt cô ta nhìn tôi, tôi cùng cô ta mới bị truyền ra tai tiếng. Cho nên mấy ngày trước Tả Ninh gặp mặt cô ta, tôi liền suy đoán không phải người hâm mộ cùng fan điện ảnh đơn giản như vậy.”

Dừng một chút, anh lại nhìn về phía Bạch Tấn: “Có ảnh chụp không? Tôi cùng người đó… Thật sự rất giống nhau sao?”

Bạch Tấn lấy di động ra mở album rồi đưa cho anh: “Thật sự rất giống, đặc biệt là đôi mắt cùng lông mày, chẳng qua là cậu đẹp trai hơn so với anh ta.”

Nhìn diện mạo người đàn ông anh tuấn trêи di động, Cao Hạ cười tự giễu, Tả Ninh mỗi lần xuyên qua anh, chính là nhìn người này sao? Cho nên cô mới hi vọng anh diễn nhân vật đó?

Bạch Tấn tiếp tục nói: “Anh ta bằng tuổi Hồ Duyệt Đình, lớn hơn cậu 10 tuổi, gia đình đã từng kinh doanh thời trang, kinh tế rất tốt, nhưng người này đúng là thiên tài, tốt nghiệp đại học không bao lâu liền mở công ty, quy mô càng làm càng lớn, dường như chuẩn bị đưa ra thị trường nhưng chẳng qua gặp phải nguy cơ tài chính, suýt chút nữa phá sản. Sau đó công ty chuyển mình được, tình huống được giải quyết, nhưng 3 năm sau lại gặp một nguy cơ lớn hơn, nguy cơ còn chưa kịp giải quyết thì liền xảy ra vụ tai nạn đó, cho nên họ qua đời, còn để lại một số nợ không nhỏ.”

Cao Hạ lẩm bẩm nói: “Chuyện đó tiểu thuyết này đều có ghi, chẳng qua kết cục của tiểu thuyết chỉ tới đoạn công ty chuyển mình, cả nhà đều bình an vui vẻ. Đây hẳn là kết cục mà Tả Ninh muốn.”

Bạch Tấn có chút cảm thán, qua hồi lâu mới nói: “Vụ tai nạn đó, cậu hẳn là cũng có ấn tượng, tám chiếc xe đụng vào nhau, người trong đó đều tử vong, đó là vụ tai nạn liên hoàn nghiêm trọng nhất mấy năm gần đây. Lúc ấy cậu không phải cũng đi trêи giao lộ cao tốc đó sao? Nếu không phải cậu ở trước mộ mẹ cãi nhau với người kia làm chậm trễ chuyến đi thì có khả năng cậu cũng xảy ra chuyện.”



“Là giao lộ cao tốc ngoại thành Tây Hoàn?” Cao Hạ nhíu chặt mày, “Cũng là vào ngày hôm đó?”

“Đúng vậy, ngày giỗ người nhà cô ấy, cũng là ngày giỗ của mẹ cậu.”

“Và cũng là sinh nhật của Tả Ninh.” Thấp giọng nói câu này, Cao Hạ lâm vào trạng thái trầm mặc.

Anh lại nghĩ tới lần đầu tiên gặp Tả Ninh.

Đó là sinh nhật của cô, cũng là ngày giỗ của người nhà cô.

Mà anh lại bởi vì sự thống khổ của mình, uống say đến không biết gì, trời xui đất khiến lúc ấy anh lại làm tổn thương người so với anh còn thống khổ hơn.

Cô đã từng tự sát, còn mắc bệnh trầm cảm, Cao Hạ thậm chí không dám tưởng tượng, nếu lúc ấy cô chưa khỏi bệnh trầm cảm, anh đối với cô như vậy, có thể làm cô tự sát lần nữa không?

Một cỗ hàn ý đột nhiên xuất hiện, Cao Hạ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

“Lão Bạch, tôi cảm thấy tôi phạm sai lầm, cả đời này chỉ sợ không thể sửa được.”

Bạch Tấn lẳng lặng mà nhìn anh, lớn lên cùng nhau, Bạch Tấn thực hiểu người đàn ông trước mặt này, cho nên không an ủi hay khuyên giải gì cả, chỉ để anh ngồi như vậy.

Qua một lúc lâu, Bạch Tấn mới nói: “Còn một chuyện, tôi nói qua với cậu một chút.”

“Chuyện gì?”

“Trước đó hai ngày Thu Dật Mặc nhờ tôi điều tra con trai chủ tịch Phương thị - Phương Kinh Luân, trùng hợp chính là người đó là bạn học ở đại học của Tả Ninh, Tả Ninh nhiều lần xuất nhập bệnh viện Phương thị, hẳn đều có liên quan đến anh ta, hơn nữa, lần đó Tả Ninh tự sát, người ký tên giải phẫu là anh ta."

Chương 73: Tôi Giúp Em Tắm

Những ngày nằm viện, thật sự rất nhàm chán.

Tả Ninh tùy ý nhấn điều khiển từ xa, thay đổi vài kênh trêи TV nhưng căn bản là không có gì thú vị.

Đang chuẩn bị tắt TV thì trêи kênh truyền hình nào đó lại đang phát video phỏng vấn các minh tinh trêи thảm đỏ, trong đó có cả Hồ Duyệt Đình.

Cô ấy mặc một bộ lễ phục màu đỏ rượu, trang điểm tinh xảo, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng đã 36 tuổi.

"Duyệt Đình, đêm nay cô lại đeo nhẫn ở ngón áp út, có tin tốt sao?"

Nghe xong câu hỏi của phóng viên, Tả Ninh mới nhìn kỹ, màn ảnh phóng to hình ảnh bàn tay trái của Hồ Duyệt Đình, trêи ngón áp út của cô ấy chính là chiếc nhẫn kim cương mà hôm đó Tả Ninh đã đưa.

Hồ Duyệt Đình vừa sờ sờ chiếc nhẫn trêи tay vừa cười ưu nhã mà vũ mị: "Đây là món quà của người đàn ông tôi yêu nhất tặng, cả đời này tôi cũng sẽ không tháo ra."

Truyền thông xung quanh không khỏi kinh ngạc, sôi nổi dò hỏi người kia có phải là Cao Hạ không, còn hỏi định khi nào tổ chức hôn lễ.



Hồ Duyệt Đình cười cười rồi cất giọng nói: "Cao Hạ xác thực là diễn viên ưu tú nhưng tôi cùng cậu ta đúng thật chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Chủ nhân của chiếc nhẫn này, anh ấy đã không còn trêи đời, tôi cũng rất muốn cùng anh ấy tổ chức hôn lễ nhưng bây giờ đã vĩnh viễn trở thành sự tiếc nuối. Sự tiếc nuối này là do chính tôi tạo thành, cũng không trách được người khác, cho nên tôi muốn khuyên mọi người trước màn ảnh, nếu có người thật lòng yêu thương mình ở bên cạnh thì ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ, nếu không sẽ có lúc chúng ta muốn hối hận cũng không còn kịp nữa."

Đông đảo giới truyền thông đều giật mình, có người hỏi: "Lời này của Duyệt Đình là về sau cả đời cũng không gả cho ai khác sao?"

Hồ Duyệt Đình lắc đầu, nửa thật nửa đùa nói: "Điều này tôi không dám chắc, chỉ là người đàn ông đó chiếm vị trí vĩnh viễn không thể thay thế ở trong lòng tôi, nếu về sau có người nguyện ý cưới tôi thì trước tiên phải chấp nhận được sự thật này nhưng tôi nghĩ hẳn sẽ không có mấy ai chấp nhận được."

Cuộc phỏng vấn được tiến hành tối hôm qua,khi hình ảnh chuyển đến minh tinh khác, Tả Ninh click mở Weibo, quả nhiên tin tức về Hồ Duyệt Đình chiếm vị trí hot search đầu tiên.

Mọi người đều rất sôi nổi bình luận, có nhiều người bày tỏ đồng cảm, nhưng cũng có người mắng Hồ Duyệt Đình nói như vậy chỉ để lăng xê bản thân.



Nghĩ đi nghĩ lại, Tả Ninh vẫn gửi cho Hồ Duyệt Đình một tin nhắn: Nếu anh trai tôi biết thì nhất định sẽ hi vọng chị buông bỏ, bắt đầu một cuộc sống mới thật tốt.

Dừng một chút, cô lại bổ sung thêm: Xin lỗi, tôi không biết buổi tối hôm đó gặp chị, đưa cho chị chiếc nhẫn, có phải là sai rồi hay không.

Hồ Duyệt Đình nhanh chóng trả lời: Cảm ơn em đã nói cho chị biết anh ấy đã từng muốn cưới chị, cũng cảm ơn em đã đưa cho chị chiếc nhẫn này. Không phải chị không muốn buông bỏ, chỉ là nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cũng có thử yêu qua rất nhiều người, nhưng đều phát hiện là không ai có thể thay thế được anh ấy. Nhưng em yên tâm, chị sẽ tiếp tục sống thật tốt.

Đã nói đến nước này, Tả Ninh cũng không nhắn thêm gì nữa, chỉ là trong lòng đột nhiên nghĩ, nếu thật sự có một người yêu thương mình ở bên cạnh, sao lại không thử bắt lấy? Ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì? Nói không chừng trong nháy mắt liền âm dương cách biệt.

Đời người ngắn ngủi như vậy, trừ bỏ 6 năm trung học kia, quá khứ của cô cơ bản chỉ là sự thống khổ, chỉ cần có thể vui vẻ hạnh phúc thì hà tất gì phải băn khoăn quá nhiều?

Giống như trong lòng đột nhiên sinh ra thứ gì, lại như là đột nhiên buông xuống được thứ gì đó, Tả Ninh cảm thấy cả người nhẹ nhỏm không ít.

Cô cầm đồng phục bệnh nhân sạch sẽ, mang theo nội y vào phòng tắm.

Vốn là có thể để y tá hỗ trợ nhưng cô thật sự không quen, bản thân tự khập khiễng đi vào trong.

Mắt cá chân phải còn băng bó, cần phải mang lên bệnh viện bọc đầy đủ thuốc, lại dùng băng dán quấn chặt chân, tránh cho dòng nước đi vào.

Nhưng chân bị thương không thể hoàn toàn đặt xuống đất, càng không thể dùng sức, cô chỉ có thể để đùi phải lên trêи ghế, chân trái chống đỡ thân mình đứng vững.

Thời điểm Thu Dật Mặc đi vào, nhìn thấy hai chân cô mở rộng, nhắm mắt lại lôi kéo vòi sen ở trêи xuống.

Thị giác bị kϊƈɦ thích quá mức, làm anh chật vật mà nuốt nước miếng, chờ đến khi kịp phản ứng lại thì anh đã đi qua bắt lấy vòi sen trong tay cô.

Tả Ninh hoảng hốt, theo bản năng liền muốn bỏ chạy nhưng có điều bị thương ở chân căn bản là không chạy được, thậm chí không dễ dàng nhúc nhích, cô chỉ có thể lấy tay che ngực tức giận nói: "Sao anh lại vào được?"



Nước từ trêи đầu chảy xuống khuôn mặt, chảy vào trong mắt làm cô khó chịu chớp chớp mắt, Thu Dật Mặc nhanh chóng lấy khăn lông lau mặt cho cô: "Cửa không khóa trái mà dám tắm rửa, em không sợ người tiến vào là người khác sao?"

"Tôi quên đóng, anh mau ra ngoài đi a!"

Thu Dật Mặc liếc mắt đã thấy tư thế của cô chẳng mấy tốt đẹp: "Tôi giúp em tắm."

"Ai cần anh giúp? Đi ra ngoài!"

"Hoặc là, tôi giúp em tắm rửa, hoặc là, hiện tại tôi liền làm em, em chọn một trong hai đi."

"Lưu manh!"

"Em chọn cái nào?"

Hai má Tả Ninh đỏ lên, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận, cô cắn răng trừng mắt nhìn anh vài giây xong sau đó mới nghiêng đầu sang hướng khác không nhìn anh nữa.

Biết cô lựa chọn cái gì, Thu Dật Mặc cầm lấy vòi sen, cởi áo khoác tây trang rồi cuốn tay áo sơmi lên, nghiêm túc tắm rửa cho cô.

Dầu gội trêи đầu cô còn chưa hết, anh bảo cô nhắm mắt lại, tay trái cầm vòi sen, tay phải chậm rãi xoa tẩy trêи đầu cô.

Tuy rằng người đàn ông này luôn lạnh lùng nhưng động tác lại rất ôn nhu, làm cô cảm thấy da đầu tê dại, thân thể dần dần mềm nhũn.

"Em đã thử không dùng bông tắm mà vẫn có thể tạo ra bọt bong bóng từ sữa tắm chưa?"

Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp mị hoặc của anh, thân mình của Tả Ninh cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng thì liền cảm giác được một bàn tay to đã phủ lên hạ thể của cô, dùng xà phòng tắm trong tay chậm rãi xoa bóp trêи âm mao của cô.



"A...." Tả Ninh kinh hô ra tiếng, muốn đẩy anh ra nhưng toàn thân lại không có chút sức lực, đôi tay để trêи ngực của anh ngược lại dùng sức cào cấu.

Anh tiếp tục ở bên tai cô thổi nhiệt khí: "Em chưa thử qua?"

Người đàn ông này sao lại có thể nói ra những lời biến thái mà trêи mặt vẫn còn giữ vẻ nghiêm trang như vậy?

Bong bóng trong bàn tay càng lúc càng nhiều, Thu Dật Mặc rốt cuộc cũng dời tay đi, ở trêи người cô rửa sạch từ trêи xuống dưới.

Vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc, nếu không phải ngọn lửa tình ɖu͙ƈ bùng cháy trong mắt bán đứng anh thì anh ngược lại giống như một nghệ thuật gia đang nghiêm túc nâng niu tác phẩm vĩ đại của mình.

Tả Ninh vốn chỉ dựa vào một chân để đứng vững, hiện giờ toàn thân mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào trong lòng ngực của anh, mặc cho nước trêи người thấm ướt quần áo anh.

Sau khi lau sạch bọt nước trêи người, anh lấy khăn lông giúp cô lau tóc rồi bọc khăn tắm cho cô, sau đó kiên nhẫn mà đi lấy máy sấy thổi khô tóc.

Khi Tả Ninh đã hoàn toàn chìm đắm trong sự ôn nhu của anh thì giữa hai chân đột nhiên có bàn tay to mò vào thăm dò, vững vàng bao trùm lấy hoa huyệt của cô.

"Ướt như vậy sao?"

Tả Ninh mặt đỏ tai hồng, bắt lấy tay Thu Dật Mặc: "Anh mau... Bỏ ra! Đó chỉ là... Nước tắm thôi."

Ngón trỏ cùng ngón giữa của anh cong lên cắm vào trong hoa huyệt mà tìm tòi, trong phút chốc liền dính nhớp chất lỏng, sau đó anh dơ ngón tay lên trước mặt Tả Ninh: "Cái này, là nước tắm sao?"

Nhìn ngón tay anh dính nhớp mật dịch, khuôn mặt Tả Ninh đỏ bừng: "Tôi... Tôi đã tắm xong rồi, muốn đi ra ngoài."

"Vừa vặn, tôi cũng muốn ra bên ngoài làm." Anh dứt khoát bế cô lên rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Chương kế tiếp