[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 25
Khi Du Hạo Nam vô cùng lo lắng xử lý xong công việc rồi vội vàng trở về văn phòng thì bên trong lại không thấy Tả Ninh đâu cả.

Thư ký nói người đã đi rồi, anh tức giận đến phát điên, vừa lấy di động ra liền nhìn thấy tin nhắn WeChat Tả Ninh gửi đến, nói là thân thể không thoải mái, muốn về trước.

Thân thể không thoải mái chó má! Rõ ràng là cố ý bỏ trốn.

Anh gọi điện thoại trong cơn giận dữ, nhưng bên kia vẫn không có ai bắt máy.

Tức giận ném di động lên sô pha, anh bắt đầu chậm rãi nhớ lại hành vi của mình trong thời gian này: Quá ôn hòa, nên mới có thể khiến cô ở trước mặt anh càng không kiêng nể, rõ ràng thời gian đầu khi vừa quen biết, cô gái kia sợ anh như vậy.

Tắt âm thanh, nhìn cuộc gọi đến thứ 3 của Du Hạo Nam cuối cùng cũng tắt, Tả Ninh thấp thỏm nhét di động trở lại trong túi. Hành vi hôm nay của cô, hẳn là đi tìm đường chết đi?

"Em sợ tôi hay là sợ Du Hạo Nam?"

Thanh âm Thu Dật Mặc thình lình vang lên từ phía sau làm cho Tả Ninh giật mình, cô dừng hai giây rồi cười một tiếng: "Cái gì?"

"Em vốn không dám nghe cuộc gọi của Du Hạo Nam, hay là bởi vì có tôi ở đây nên em mới không dám?"



Có gì khác nhau sao? Tả Ninh rủa thầm ở trong lòng nhưng trêи mặt vẫn mỉm cười, cô chỉ về phía trạm tàu điện ngầm: "Dừng ở nơi đó đi, tôi có thể ngồi tàu điện ngầm về phim trường."

Tài xế làm như không nghe, không có ý dừng lại, xe lướt thẳng qua tàu điện ngầm: "Tôi đi gặp khách hàng, em đi cùng tôi."

Trêи mặt Tả Ninh rốt cục cũng không duy trì mỉm cười được nữa: "Tổng giám đốc Thu, chính anh nói tôi không phải là người của Tinh Thần Giải Trí, anh không thể cưỡng bách tôi làm bất cứ chuyện gì."

"Tôi cưỡng bách em khi nào? Hoặc là em muốn nói, lần trước trong xe, không phải là em cầu xin tôi?"

Khuôn mặt Tả Ninh "Từ từ" đỏ bừng, cô quay đầu hung hăng liếc Thu Dật Mặc, ai ngờ anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, giống như những câu nói ra trong miệng là câu hỏi thăm bình thường.

Có kinh nghiệm từ lần đó, lúc vừa lên xe cô liền chọn ngồi ở ghế lái phụ, nghĩ như vậy tên biến thái kia sẽ không dám làm gì cô.



Tuy anh không dám động tay động chân, nhưng trong lời nói lại không đứng đắn như vậy, gương mặt kia ngược lại bình tĩnh như không có chuyện gì.



"Hơn nữa, tôi còn không trách em làm dơ xe tôi. Chiếc xe kia đã đem đi rửa được một tuần rồi, còn chưa lấy về, phỏng chừng rất khó tẩy."

Nghe anh dùng giọng điệu lãnh đạm miêu tả, trong đầu Tả Ninh lại bất chợt hiện lên hình ảnh ɖâʍ mĩ cảm thấy thẹn đó, cô đương nhiên biết Thu Dật Mặc nói "Khó tẩy" là cái gì nhưng cũng không nhất định phải nói trước mặt người thứ ba như vậy chứ?

Nghĩ vậy, Tả Ninh trộm liếc nhìn tài xế kia, thấy hắn ta mặt không đổi sắc, tựa như không nghe thấy gì, nhìn giống như đã nghe thành thói quen.

Tên biến thái này rốt cuộc đã cùng bao nhiêu phụ nữ làm ở trêи xe? Nhìn nghiêm túc như vậy mà lại đùa bỡn qua không ít phụ nữ ư?

Một cỗ lửa giận từ lòng ngực dâng lên, Tả Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: "Dừng xe!"

Xe vẫn tiếp tục chạy, cô lại không nhịn được mà hét lên: "Tôi kêu dừng xe, các người có nghe không?"

Tài xế vẫn không có động tĩnh như cũ.

"Được, các người không dừng thì tôi tự mình xuống." Cô nói xong liền muốn duỗi tay mở cửa xe, vốn chỉ muốn dọa hắn ta dừng xe, ai ngờ tài xế lại nhanh tay lẹ mắt, lập tức khóa cửa.

"Thu Dật Mặc, anh rốt cuộc muốn làm gì?" Cô xoay người nhìn thẳng vào gương mặt lạnh băng kia: "Kiếp trước tôi thiếu nợ nhà họ Thu các người sao? Hiện tại bị các người đối xử như vậy? Tôi đã chia tay với Thu Dật Bạch rồi, các người còn muốn gì nữa?"

Thu Dật Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, trong con ngươi đen nhánh không nhìn ra biểu cảm gì: "Tôi đã nói rồi, là em trêu chọc tôi trước, trò chơi này, em không có tư cách kêu dừng."

"Trò chơi?" Tả Ninh cười lạnh rồi hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Có biết bao nhiêu kỹ nữ nguyện ý cùng anh chơi trò này, đừng có tới tìm tôi!"

Đồng tử Thu Dật Mặc hơi co lại nhưng anh còn chưa mở miệng thì xe đã dừng lại, lần này không phải tài xế nghe Tả Ninh, mà là đã tới nơi rồi.

Xe vừa mở khóa, Tả Ninh liền mở cửa xuống xe, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, Thu Dật Mặc đi ở phía sau cô, anh một phen túm lấy cổ tay cô lại: "Đi theo tôi, trước đi mua quần áo cho em."

"Anh buông ra!" Cô dùng sức giãy giụa, lại không có nửa điểm hiệu quả ngược lại khiến cho anh càng nắm chặt hơn.

Cô không màng là đang đứng ở trước cửa trung tâm mua sắm mà trực tiếp quay lại mắng người đàn ông trước mặt: "Anh có bệnh à? Tôi kêu anh buông ra anh có nghe không... A!"

Sau tiếng rêи nhỏ, cô lập tức im lặng, chỉ là trêи mặt dần lộ ra sự thống khổ, cắn môi, thân thể bắt đầu loạng choạng.

Thu Dật Mặc nhanh chóng buông lỏng tay và hỏi: "Làm sao vậy?"



Tả Ninh không để ý đến anh, ngồi xổm xuống, cởi giày cao gót ra.

Lúc này Thu Dật Mặc mới ý thức được, gót giày của cô vấp vào chỗ gập ghềnh nào đó, xem sắc mặt cô thống khổ mà giày cao gót vẫn chưa cởi ra được, anh liền ngồi xổm xuống, một tay vịn chân trái cô, một tay cầm giày cao gót kéo ra.

"Đừng....."Còn chưa kịp ngăn cản, Tả Ninh liền thở ra hơi lạnh, nước mắt trong hốc mắt bắt đầu tràn ra: "Mẹ nó, anh không biết nhẹ một chút sao?"

Nói giống như là mắng chửi nhưng ngữ điệu rõ ràng là đang khóc nức nở, Thu Dật Mặc không biết phải làm sao,anh ngẩng đầu nhìn cô: "Làm đau em sao?"

Tả Ninh hít sâu một chút, cô bất đắc dĩ chống tay lên vai anh để đứng ổn định lại: "Vừa rồi bị đau, bị anh chạm vào lại càng đau hơn."

Thu Dật Mặc nhanh chóng kiểm tra mắt cá chân của cô, tạm thời không có gì khác thường nhưng nhìn ngữ khí cùng sắc mặt của cô, rõ ràng là cô rất đau.

Anh chậm rãi đứng lên, ôm eo cô, làm toàn bộ thân thể cô dựa vào lòng ngực mình xong lấy di động ra gọi cho tài xế: "Lái trở về."

Tài xế thực mau đã quay lại, dừng bên đường trung tâm mua sắm, Thu Dật Mặc cong lưng, một phen bế cô lên, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người xung quanh, anh cẩn thận bế cô vào trong xe.

Đùi phải Tả Ninh còn để ở ghế sau, Thu Dật Mặc ngồi vào, động tác nhẹ nhàng giúp cô cởi giày cao gót xuống, thấy cô vẫn cắn môi, ngữ khí bất giác ôn nhu vài phần: "Rất đau sao?"

Tả Ninh lắc lắc đầu: "Không sao, đã quen rồi."

Thu Dật Mặc nhíu mày lại: "Quen rồi?"

Tả Ninh liếc nhìn mắt cá chân của mình rồi phiền muộn nói: "Bị thương từ hồi học năm nhất đại học, sau này để lại di chứng, dễ dàng tái phát, bác sĩ nói là khớp xương mắt cá chân không ổn."

"Vậy mà còn đi giày cao gót?"

"Tôi đã đi giày cao gót nhiều năm như vậy rồi, nếu không phải tại anh thì sao tôi có thể bị thương cơ chứ? Lúc trước bị vài lần nhưng là bị khi đi giày đế bằng.

Thu Dật Mặc ngẩn người, anh đột nhiên thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Tả Ninh liếc nhìn anh một chút, lại lười so đo với anh.
______________

Dọc đường đi, Thu Dật Mặc đều cẩn thận quan sát tình trạng mắt cá chân của Tả Ninh, khi đến bệnh viện, mắt cá chân rõ ràng đã có dấu hiệu sưng đỏ.

Tả Ninh vẫn cúi đầu, không nhìn kỹ bên ngoài, đến khi xe dừng lại, Thu Dật Mặc lần nữa ôm cô ra ngoài thì lúc này cô mới nhìn rõ tên bệnh viện, trêи đó in rõ hai chữ "Phương thị".

"Sao lại tới đây? Chúng ta... Chúng ta đi bệnh viện khác đi?"

Thu Dật Mặc cho rằng cô lo lắng chi phí đắt nên liền không để ý cô mà chỉ trầm giọng nói: "Bệnh viện công lập cần phải xếp hàng, người nhiều vật chất kém, đây là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố. Yên tâm, tôi làm em bị thương, sẽ thay em lo hết chi phí."

"Không phải..." Tả Ninh vốn còn muốn giãy giụa, nhưng cẩn thận nghĩ lại, bệnh viện Phương thị có nhiều cơ sở như vậy, làm sao lại có chuyện trùng hợp đến như vậy chứ?

Khoa chỉnh hình ở tầng 7, Thu Dật Mặc một đường ôm cô vào thang máy cho đến phòng khám bệnh, cũng không biết thu hút bao nhiêu ánh mắt chú ý.

Nhìn trêи cửa treo tóm tắt là ảnh chụp bác sĩ nam, Tả Ninh rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, tùy ý để Thu Dật Mặc ôm cô đi vào, kết quả cô còn chưa ngồi xuống thì liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Tả Ninh?"



Tả Ninh sửng sốt, lúc này mới phát hiện có 3 người mặc áo blouse trắng. Ngồi ở bên hông bàn làm việc chính là người đàn ông trêи ảnh chụp ở ngoài cửa, mà bên cạnh còn có một nam một nữ đứng, nhìn qua như là đang tán gẫu.

Người phụ nữ dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp, thấy Tả Ninh thì tựa hồ bị giật mình, đặc biệt là khi liếc nhìn người đàn ông đang ôm cô phía sau, trong mắt hiện lên ý cười: "Bạn trai của em?"

Tả Ninh theo bản năng lắc đầu: "Không phải, anh ta không phải là bạn trai của em."

Bàn tay trêи eo cô nắm chặt, Thu Dật Mặc thần sắc lạnh lùng nhìn bác sĩ ngồi bên hông bàn làm việc: "Chân của cô ấy bị thương."

"Trước tiên để cô ấy ngồi xuống đi." Nữ bác sĩ chỉ chỉ vào ghế tựa mềm và cười nói: "Tôi cũng là bác sĩ khoa chỉnh hình, hơn nữa, so với hai người bọn họ còn chuyên nghiệp hơn."

Bị Thu Dật Mặc để ngồi trêи ghế tựa mềm, Tả Ninh mới cười cười nhìn nữ bác sĩ: "Chị Dĩ Nhu, sao chị lại ở đây? Lúc trước chẳng phải chị làm ở bệnh viện thuộc khu Tùng Dương sao?"



Phương Dĩ Nhu cười cười: "Dù sao cũng là bệnh viện nhà chị, nơi nào cần người thì chạy tới nơi đó!"

Phương Dĩ Nhu ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét mắt cá chân của Tả Ninh rồi hỏi: "Có phải từ sau lần đó đã tái phát rất nhiều lần?"

Tả Ninh gật đầu: "Lần này là lần thứ tư, lúc trước bác sĩ nói là khớp xương mắt cá chân không ổn định."



Nữ bác sĩ lắc đầu xong thở dài một tiếng: "Tên nhóc Phương Kinh Luân, đúng thật là làm bậy!"

Hai bác sĩ nam còn lại kia thì nghe không hiểu, cô liền đứng lên cười giải thích với họ: "Tên nhóc thúi nhà tôi, năm đó hại cô gái này bị thương ở chân xong đưa đến bệnh viện nhà tôi rồi liền thổ lộ với cô ấy, tỏ vẻ đời này không phải cô ấy thì sẽ không cưới ai khác, khiến cho cô ấy bị dọa chạy, nhìn dáng vẻ hẳn là bởi vì lần đó không điều trị tốt nên mới để lại di chứng."

Thu Dật Mặc lạnh lùng nhìn Tả Ninh, lúc này mới hiểu tại sao cô không muốn tới bệnh viện này.

Thấy Tả Ninh có chút không tự nhiên, Phương Dĩ Nhu lại cười nói: "Đừng khẩn trương, em trai của chị còn chưa về nước đâu, sẽ không đột nhiên nhảy ra trước mặt em."

Dứt lời Phương Dĩ Nhu lại nghiêm túc nói: "Mắt cá chân của em bị thương không nhẹ, trước tiên nên làm kiểm tra, mới có thể xác định phương thức điều trị."

Tả Ninh gật đầu xong lại nhìn Thu Dật Mặc: "Chẳng phải anh còn phải đi gặp khách hàng sao? Đưa tôi đến đây là được rồi, anh mau đi đi."

"Hủy bỏ." Thu Dật Mặc chỉ nhàn nhạt nói hai chữ, sau đó quay đầu nhìn Phương Dĩ Nhu: "Cần làm những thủ tục gì?"

Đợi Thu Dật Mặc theo bác sĩ nam kia rời đi, Phương Dĩ Nhu mới nhìn Tả Ninh: "Ánh mắt không tồi a, tuy rằng lạnh lùng một chút nhưng đủ đẹp trai, đủ tàn khốc."

Tả Ninh bất đắc dĩ cười: "Anh ta thật sự không phải bạn trai của em, em và anh ta... Cũng không thân."

Đúng thật là không thân, dù có lên giường với nhau 3 lần nhưng trừ bỏ hôm nay, bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau được 5 lần.

Hôm nay nếu không phải cô bị thương phải tới bệnh viện thì chỉ sợ mục đích cuối cùng của Thu Dật Mặc cũng chỉ là tiếp tục lên giường với cô.

Dừng một chút, Tả Ninh lại nói: "Chị Dĩ Nhu, chuyện di chứng ở chân này, chị có thể đừng nói cho Phương Kinh Luân biết được không? Kỳ thật lần đó em cũng không trách cậu ấy, em chỉ sợ cậu ấy cảm thấy áy náy. Hơn nữa, cũng chỉ là bị thương mà thôi, không phải vấn đề gì lớn."

Phương Dĩ Nhu cười nhìn cô rồi đột nhiên nói: "Tả Ninh, em đối với em trai chị, thật sự không có nửa điểm động tâm sao?"

Ánh mắt Tả Ninh cứng đờ, xong lại trầm mặc cúi đầu.

Làm vài xét nghiệm kiểm tra, khi có kết quả đã là buổi tối. Thu Dật Mặc làm thủ tục nhập viện cho Tả Ninh, xong sau đó lại đem bữa tối đến bệnh viện cho cô, đột nhiên cô thành bệnh nhân được chiếu cố nhất.

Cũng may điều kiện của bệnh viện tư nhân rất tốt, đãi ngộ có thể so với khách sạn 5 sao, cuộc sống của cô không có gì khác so với trước khi nằm viện.

À, kỳ thật vẫn phải có. Đó chính là chân bị băng bó, đi lại không tiện, ngồi bên giường còn có một khuôn mặt như khối băng không rêи một tiếng.



"Cái kia... Chẳng phải anh bận rộn công việc sao? Hay là về sớm một chút đi? Anh không phải bác sĩ, ở đây cũng không giúp được gì."

Sau bao nhiêu lần Tả Ninh hạ lệnh đuổi khách, Thu Dật Mặc cuối cùng cũng đứng lên và nói "Có việc gì thì gọi cho tôi", sau đó liền đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.

Một khắc kia, Tả Ninh cảm thấy sức nén bên người đều thu nhỏ, cả người trở nên thoải mái rất nhiều.

"Gọi cho anh? Chắc chắn là tôi có bệnh đi?"

Mới vừa ngồi vào trong xe, Thu Dật Mặc liền gọi cho Thu Dật Bạch: "Phương Kinh Luân là ai?"

Thu Dật Bạch rõ ràng sửng sốt một chút: "Sao anh đột nhiên lại hỏi người này? Anh quen biết sao?"

"Không quen biết, cho nên mới hỏi em."

Thu Dật Bạch tức giận nói: "Là bạn học thời đại học của Tả Ninh, lúc đó là giáo thảo, là người được rất nhiều người theo đuổi, đến bây giờ vẫn còn có ý định đối với cô ấy. Rốt cục là có chuyện gì vậy?"

"Chân của cô ấy bị thương, đang ở bệnh viện cho nên trong mấy ngày nữa sẽ không thể đến phim trường."

"Có nghiêm trọng không? Sao lại bị thương?" Ngữ khí của Thu Dật Bạch lập tức nôn nóng lên: "Bệnh viện nào, phòng số mấy?"

Thu Dật Mặc cười lạnh một tiếng: "Em còn dám tới gặp cô ấy? Không sợ ông già trong cơn giận dữ tung ảnh chụp lên mạng sao?"

Đầu dây bên kia trong nháy mắt yên tĩnh, vài giây sau mới truyền đến tiếng mắng nhỏ, ngay sau đó là tiếng dập máy tít tít.

Trầm mặc hồi lâu, Thu Dật Mặc đột nhiên lại gọi điện thoại: "Giúp tôi điều tra một người, hẳn là con trai của chủ tịch chuỗi bệnh viện Phương thị, tên là Phương Kinh Luân, chị của cậu ta là Phương Dĩ Nhu."

Nghe anh nói xong, Bạch Tấn trực tiếp mắng to: "Mẹ nó, các cậu xem tôi là cái gì? Cái gì cũng bắt tôi điều tra? Tôi là thám tử tư chuyên dụng của các cậu sao?"

Thu Dật Mặc cũng không giận mà chỉ nhàn nhạt nói: "Thu Đồng Tâm gần đây lại đi cùng một người đàn ông, muốn biết tư liệu không?"

Một lát sau, thanh âm Bạch Tấn truyền đến: "Cho tôi chút thời gian, trước tiên gửi tư liệu kia cho tôi."
_____________

Trước khi ngủ, Tả Ninh cùng Thu Dật Bạch gọi video, anh không yên tâm về vết thương của cô, một hai phải tận mắt nhìn xem nhưng thứ anh có thể nhìn thấy cũng chỉ là băng gạc ở mắt cá chân thôi.

Ở đầu bên kia video, anh liên tục dặn dò, chỉ hận không thể ngay lập tức chạy tới bệnh viện chăm sóc cho cô.

Loại yêu thương quan tâm phát ra từ tận đáy lòng này, Tả Ninh có thể cảm nhận được. Lúc bọn họ còn ở bên nhau, anh đều đem cô đặt lên hàng đầu, ôn nhu cùng săn sóc.

Vì thế, nửa đêm cô mơ một giấc mộng rất kỳ quái.

Trong mộng, cô cùng Thu Dật Mặc toàn thân trần trụi, cô đang ở trêи giường cùng anh triền miên. Kết quả là Du Hạo Nam xuất hiện, anh ôm thân mình cô, không ngừng cùng cô hôn môi. Cô quay đầu lại thì phát hiện Thu Dật Bạch đang đứng ở trước mặt lạnh lùng nhìn 3 người bọn họ.

Tả Ninh từ trong mộng bừng tỉnh, toàn thân mồ hôi đầm đìa, mà xuống chỗ nào đó phía dưới thì lại là ướt át.

Cảnh trong mơ giống như là vẽ ra hình người sâu trong nội tâm của cô, cô không kháng cự được thân thể của Thu Dật Mặc, lại có chút quyến luyến hôn môi Du Hạo Nam nhưng đồng thời cũng tràn ngập cảm giác phản bội đối với Thu Dật Bạch.



Dù cả 2 đã chia tay nhưng bọn họ là bị bắt buộc tách ra, cả 2 đều không cam tâm tình nguyện, Thu Dật Bạch vẫn thường xuyên để ý tới cô, cô đối với Thu Dật Bạch cũng không thể nói quên liền quên.

Cảm xúc đó thật phức tạp, phức tạp đến mức dù cô không trốn tránh, nhưng cũng không thể giải thích rõ ràng, thế cho nên buổi sáng hôm sau cô uể oải ỉu xìu nằm trêи giường cho đến khi Thu Dật Mặc bước vào phòng bệnh.

Cô không ngờ rằng Thu Dật Mặc lại tới thăm cô nhanh như vậy, hơn nữa còn dẫn theo tài xế vào, trêи tay hai người đều là túi lớn túi nhỏ.

Tài xế để túi đồ xuống xong liền đi, còn Thu Dật Mặc lại ngồi xuống bên mép giường rồi mở miệng nói: "Dậy ăn cơm trưa đi."

Tả Ninh mặc đồ bệnh nhân ngồi dậy: "Tổng giám đốc Thu không phải luôn bận rộng công việc sao?"

Thu Dật Mặc vừa lấy hộp cơm giữ ấm từ trong túi ra vừa không chút để ý mà trả lời: "Công ty có Đồng Tâm ở đó, tôi liền được rảnh tay."

Chuyện này thật ra cô cũng biết, từ lúc Thu Đồng Tâm về nước thì vẫn luôn ở Tinh Thần Giải Trí đi theo Thu Dật Mặc học hỏi, nội trong vòng một tháng, chờ khi Thu Đồng Tâm chính thức tiếp nhận Tinh Thần Giải Trí thì Thu Dật Mặc sẽ chuyển về tổng bộ của tập đoàn Thu Viễn.

Nhìn hộp cơm trưa bốn tầng trong suốt đồ ăn phong phú, Tả Ninh cười cười: "Bệnh viện có căn tin, tổng giám đốc Thu không cần phiền toái như vậy, tôi bị thương cũng không thể hoàn toàn trách anh, anh không cần phải chịu trách nhiệm."



Thu Dật Mặc không để ý tới, mặt không có biểu tình gì mà đưa đũa cho cô, ý tứ rõ ràng chính là: Đừng nói lời vô nghĩa, nhanh chóng ăn đi.

Tả Ninh tiếp nhận đôi đũa ăn chưa được mấy miếng thì liền thấy Phương Dĩ Nhu mặc áo blouse trắng đi vào, trêи tay cũng xách theo một hộp cơm giữ ấm.

Nhìn thấy Tả Ninh đã ăn rồi, Phương Dĩ Nhu có chút tiếc nuối mà cười cười: "Xem ra cái này của chị không dùng được rồi."

Tả Ninh có chút kinh ngạc: "Chị Dĩ Nhu, chị... Tới đây để đưa cơm cho em sao?"

Phương Dĩ Nhu đi đến mép giường rồi đặt hộp cơm xuống xong cười ôn nhu: "Đúng vậy, trước đây khi em trai chị mang em về nhà, chẳng phải em nói cơm mẹ chị làm rất ngon sao? Vừa vặn mỗi ngày chị đi làm đều là tài xế đưa cơm tới, chị nhờ mẹ làm nhiều một chút, dù sao cũng thuận tiện."

Nghe được hai chữ "Về nhà", ánh mắt của Thu Dật Mặc lạnh lùng nhìn thoáng qua Tả Ninh, ngay sau đó cúi đầu đưa chén canh tới trước mặt cô.

"Cảm ơn chị Dĩ Nhu, làm phiền chị thay em nói với bác gái một tiếng cảm ơn, chỉ có điều không cần phiền toái như vậy, thức ăn ở bệnh viện cũng rất tốt, em ăn ở đó là được."

"Sao lại phiền toái? Vết thương của em với em trai của chị không thoát khỏi liên quan, gia đình chị chiếu cố em là điều dĩ nhiên, huống chi mẹ của chị vẫn luôn rất thích em, còn thường xuyên nhắc tới em. Hôm nay thì thôi vậy, từ ngày mai, 3 bữa cơm của em chị sẽ lo, nếu em còn gọi chị bằng một tiếng chị, vậy thì đừng cự tuyệt."

Tả Ninh còn chưa kịp trả lời thì Thu Dật Mặc lạnh lùng mở miệng: "Cô ấy bị thương là do tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, không cần phiền tới bác sĩ Phương."

Lời này là nói với Phương Dĩ Nhu nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn chưa cho Phương Dĩ Nhu một ánh mắt.

Phương Dĩ Nhu hiểu rõ mà cười cười, cũng không muốn tranh chấp mà chỉ nói với Tả Ninh: "Nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối chị lại đến đưa cơm cho em."

Ngữ khí vẫn ôn nhu như cũ, lại để lộ ra sự kiên định không thể kháng cự, thậm chí khi rời đi mà Phương Dĩ Nhu vẫn để hộp cơm mình ở đó.

Thu Dật Mặc liếc mắt một cái nhìn hộp cơm trêи bàn, sau đó đột nhiên thẳng tay cầm lên, Tả Ninh tưởng anh muốn mở ra, kết quả là anh lại ném nó vào thùng rác.

"Anh làm gì vậy?" Tả Ninh vội vàng xuống giường nhặt lên, nhưng lại bị Thu Dật Mặc một phen giữ lại.

"Anh bị làm sao vậy? Tốt xấu gì cũng là tâm ý của người ta, sao anh có thể không có phép tắc mà ném đi như vậy?"



Nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ có chút phẫn nộ của cô, Thu Dật Mặc lạnh lùng nói: "Thu Dật Bạch có biết em đã từng cùng người đàn ông khác về nhà ra mắt không?"

Tả Ninh sửng sốt, ngay sau đó nhìn anh: "Đó là việc của tôi, không cần ai phải quan tâm, hơn nữa Thu Dật Bạch không giống anh, không có phép tắc như vậy."

Thấy cô vẫn chấp nhất muốn nhặt hộp cơm trong thùng rác về, Thu Dật Mặc rốt cuộc cũng buông lỏng tay nhưng lại kéo cô trở về giường rồi tự mình khom lưng nhặt lên.

Rác trong thùng cũng vừa đổ, bên trong không có đồ vật gì nhưng chung quy vẫn là thùng rác nên làm người ta có chút không thoải mái.

Anh đặt hộp cơm ở nơi xa rồi chỉ vào đồ ăn mình mang đến: "Cái này đủ cho em ăn, cái kia bẩn rồi, đừng chạm vào."

Tả Ninh không để ý tới anh, cô tiếp tục ăn cơm, ăn no rồi mới nhìn anh và nói: "Về sau Tổng giám đốc Thu không cần đến đưa cơm cho tôi, cũng không cần tới thăm tôi, anh làm công việc của anh, tiền thuốc men hôm qua anh trả hộ tôi, tôi sẽ chuyển qua WeChat cho anh."

Đôi con ngươi đen của Thu Dật Mặc càng thêm thâm trầm: "Bởi vì có người khác đưa cơm cho em?"

"Tôi sẽ đi ăn ở căn tin, nhà họ Phương cũng không nợ gì tôi, chút nữa tôi sẽ nói với chị Dĩ Nhu."

Cảm xúc của Thu Dật Mặc rốt cuộc cũng ôn hòa chút, anh dọn dẹp hộp cơm, sau đó lại để túi trái cây lên bàn.

Nhìn mấy túi lúc nãy tài xế đem vào, Tả Ninh hỏi: "Kia là cái gì?"

"Quần áo và giày dép."

"Tôi ở bệnh viện có thể mặc đồ bệnh nhân, không cần phải thay."

"Nội y thì sao? Cũng không cần thay sao?"

Tả Ninh sửng sốt, hai má có chút đỏ lên: "Tôi gọi Tiểu Lâm mang đến, chốc nữa liền tới."

"Tôi mua cho em, đều theo số đo của em."



Anh dường như cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối, khiến cho khuôn mặt của Tả Ninh nóng lên.

Cô nhớ tới lần đầu tiên sau khi phát sinh quan hệ với anh, anh cũng kêu người đưa quần áo tới, trong đó còn có cả nội y, vừa vặn với số đo của cô.

Cô cũng không biết là do anh xem được con số trêи nội y của cô, hay là dùng đôi mắt và bàn tay đoán ra.

Lần đó bởi vì cô không có nội y thay, thế cho nên liền trực tiếp mặc cái của anh mua, nhưng lần này.....

"Quần áo giặt rồi mới có thể mặc, anh để như thế tôi cũng không mặc được, đem về đi thôi."

Thu Dật Mặc tựa hồ nghiêm túc suy tư một chút, sau đó nói: "Bên trong có máy giặt, nếu em không yên tâm dùng, tôi bảo bọn họ đổi cái mới."

"Tôi..." Biết nói thêm cũng vô ích, Tả Ninh dứt khoát, "Được rồi, anh nói cho tôi biết bao nhiêu tiền, tôi chuyển khoản."

Đồng tử Thu Dật Mặc hơi co lại: "Lần trước mua quần áo cho em, sao không thấy em chuyển khoản cho tôi? Hay là em cảm thấy em lên giường cùng tôi, tôi mua cho em là chuyện đương nhiên? Mà lần này, bởi vì chúng ta còn chưa lên giường? Vậy em có muốn hiện tại liền làm hay không?"

"Anh......" Tả Ninh khó thở, thật sự nói không nên lời, người đàn ông này sao lại ác liệt như vậy?

Từ lần đó về sau cô thấy anh đều sợ muốn chết, hận không thể từ đó không gặp nữa, sao có thể chủ động tìm anh hỏi tiền quần áo?

Nhìn cô bởi vì tức giận mà khuôn mặt đỏ hồng, tâm tình Thu Dật Mặc ngược lại rất tốt: "Muốn đi ra ngoài một chút không?"

Cô ở trong phòng bệnh rất khó chịu, đương nhiên muốn ra ngoài nhưng cô mới không muốn cùng người đàn ông này ra ngoài, vì thế nên cô tức giận nói: "Không đi!"

"Không muốn ra ngoài? Vậy hiện tại em muốn cùng tôi làm?"

"Anh......"

Tả Ninh thực sự buồn bực, người đàn ông nhìn qua lạnh lùng ít nói này, sao mỗi lần tới trước mặt cô lại nói nhiều như vậy? Hơn nữa còn nói những lời vô sỉ đến cực điểm như thế nữa chứ?
Chương kế tiếp