[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 33
Chương 93: Nhung Nhớ Khôn Nguôi

"Ưm...." Bên môi tràn ra tiếng rêи rỉ yêu kiều, Tả Ninh ngẩng đầu thở hổn hển.

Khóa kéo sau lưng váy liền áo của cô sớm đã bị kéo xuống, lỏng lẻo treo ở bên hông, nội y ren màu đen bị đẩy lên đến cổ, bộ ngực tròn trịa trắng nõn bại lộ trong không khí.

Thu Dật Bạch gắt gao ôm eo cô, anh vùi đầu vào bộ ngực mềm mại, không ngừng dùng môi lưỡi đùa bỡn đầu иɦũ ɦσα trước ngực cô, ngẫu nhiên còn phát ra âm thanh "tấm tắc" làm người ta cảm thấy thẹn thùng.

"Ưm... Nhẹ một chút..." Khoái cảm xen lẫn với một tia đau đớn truyền khắp cơ thể, Tả Ninh chỉ thấy toàn thân nhũn ra, cô chỉ có thể gắt gao bám vào vai anh, làm thân thể của cô và anh càng dán chặt vào nhau.

Liếc mắt thấy cửa toilet vẫn đang mở rộng, thần trí của cô rốt cuộc cũng tỉnh táo lại một chút: "Không được... sẽ... sẽ có người đi vào."

Hút cắn nụ hoa phấn hồng mềm mại của cô hai cái, Thu Dật Bạch mới lưu luyến mà ngồi dậy và nhìn quanh bốn phía, sau đó anh trực tiếp kéo cô vào gian phòng đầu tiên ở bên cạnh rồi khóa trái cửa.

Trong không gian nhỏ hẹp, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của hai người quanh quẩn. Nhìn cô gái trước mặt quần áo lộn xộn, sắc mặt ửng hồng, mị nhãn như tơ, Thu Dật Bạch rốt cuộc cũng không nhịn được, anh duỗi tay xuống hạ thân phóng thích côn thịt đã cương cứng.

Vừa vào gian phòng được vài giây, Tả Ninh rốt cục cũng tỉnh táo hơn một chút, tuy rằng thân thể vẫn khát vọng cực độ, nhưng trong đầu cô nhanh chóng hiện lên khuôn mặt của một người đàn ông khác.

Cô đã cùng Du Hạo Nam ở bên nhau, bây giờ lại ý loạn tình mê với Thu Dật Bạch trong WC, chuyện gì thế này?

Không được, không thể làm như vậy, không thể trở thành loại phụ nữ mà ngày thường cô khinh thường nhất!

Trong lòng vừa mới kiên định với suy nghĩ này, cô còn chưa kịp nhích người rời đi thì đôi môi lại bị hung hăng hôn lấy lần nữa.

Thu Dật Bạch gấp không chờ nổi mà kéo làn váy của cô lên, bàn tay to dùng sức lôi kéo lập tức đem qυầи ɭót gợi cảm của cô kéo xuống, ngay sau đó toàn bộ bàn tay đều chạm đến vườn hoa mà anh quen thuộc.

Tiểu huyệt của cô đã sớm chảy ra không ít mật dịch, hiện giờ anh chỉ tùy ý chạm vào hai cái thì tay phải đã dính ướt hơn phân nửa.

Thu Dật Bạch vô cùng vừa lòng với phản ứng thân thể của cô, anh buông đôi môi cô ra rồi thở hổn hển nói nhỏ ở bên tai cô: "Em ướt rồi, có phải rất muốn anh hay không?"

"Không...." Lời kháng cự còn chưa nói ra thì ngón tay anh đột nhiên chạm vào âm hạch, dùng sức ấn xuống làm cho cô lập tức rêи rỉ ra tiếng: "A... Ưm..."

"Em muốn anh, không có ai hiểu biết thân thể của em hơn anh." Thu Dật Bạch tiếp tục thổi nhiệt khí bên tai cô, anh ngẫu nhiên ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô rồi nhẹ nhàng ɭϊếʍ ʍút̼ xong không ngừng dùng lời nói dụ dỗ cô, đồng thời cũng đang an ủi chính mình: "Trong lòng em còn có anh, thân thể của em vẫn còn nhớ anh."

"Ưm... Đừng." Anh đồng thời dùng 3 ngón tay cắm vào tiểu huyệt của cô, làm cho tiểu huyệt nhỏ hẹp căng đầy, khiến cô bất giác vặn vẹo vòng eo đón ý hùa theo anh.

"Muốn anh lại nhanh một chút sao?"

"Ưm..." Anh nhanh chóng thọc vào rút ra, Tả Ninh cảm giác hạ thể co rút từng đợt, một tia lý trí vừa rồi miễn cưỡng mới khôi phục được bây giờ lại biến mất không còn tăm hơi, "Sâu một chút...Thật là khó chịu..."

"Nhưng ngón tay của anh chỉ dài như vậy..." Anh giống như yêu tinh mê hoặc lòng người, không ngừng niệm chú ở bên tai cô: "Bảo bối, anh đã sớm cứng, căng rất khó chịu, thật muốn tiến vào bên trong em, em không muốn sao?"

"Em muốn...." Trong giọng nói của cô mang theo tiếng nức nở, nghe như nũng nịu, chọc người ta trìu mến: "Thu Dật Bạch....Tiến vào....Em muốn anh...."

Thu Dật Bạch vừa lòng mà mỉm cười, sau đó anh bắt lấy cánh tay của cô để cô đưa lưng về phía anh: "Bảo bối, nhếch ʍôиɠ cao lên, anh nhớ rõ tư thế này có thể làm em thoải mái nhất."

Tả Ninh ngoan ngoãn nghe lời, cô dùng sức hạ eo xuống, nhếch ʍôиɠ cao lên để anh tiến vào.

Thấy mỗi động tác của cô vẫn mê người như vậy, Thu Dật Bạch chỉ cảm thấy trong lòng có một trận sóng cuộn biển gầm, cảm thấy may mắn hiện giờ cô đang ở trước mặt anh rồi lại vô cùng ghen ghét những tên đàn ông khác cũng có thể nhìn thấy bộ dáng này của cô.

Anh duỗi tay đỡ lấy côn thịt cực nóng để ở miệng huyệt, sau đó thẳng lưng dùng sức xỏ xuyên qua tiến vào, Thu Dật Bạch kêu lên một tiếng, vứt những suy nghĩ đó ra sau đầu, chỉ để ɖu͙ƈ vọng nguyên thủy làm chủ tất cả hành động.

"Ưm... Nhẹ chút..." Tả Ninh theo bản năng mà đong đưa ʍôиɠ theo động tác của anh, híp mắt hưởng thụ từng đợt khoái cảm quen thuộc.

Thu Dật Bạch biết thân thể của cô từ trước đến giờ đều rất mẫn cảm, đặc biệt là hoa huyệt kiều nộn giống như nước, chỉ cần tùy tiện khiêu khích một chút cũng có thể tràn ra thật nhiều chất lỏng.

Mà hiện giờ bởi vì anh có kỹ xảo mà thọc vào rút ra, càng vào sâu càng chặt chẽ càng ẩm ướt, mật dịch theo động tác thọc vào rút ra của anh mà tuôn ra ào ạt, không chỉ làm ướt tinh hoàn mà còn theo dọc đùi trắng nõn của cô chảy xuống dưới, lưu lại dấu vết mờ ám trêи sàn nhà.

"Ưm... Anh đừng... Đừng đâm nơi đó... Ách a...."

Nghe được tiếng rêи rỉ của Tả Ninh khi sắp cao trào, Thu Dật Bạch không chỉ càng thêm dùng sức va chạm mà lại còn xấu xa thấp giọng nói nhỏ ở bên tai cô: "Em kêu lớn tiếng như vậy, lỡ như bên ngoài có người...."

Lời còn chưa dứt, cả người Tả Ninh đã khẩn trương mà đột nhiên co rút tiểu huyệt, ép cho Thu Dật Bạch hít hà một hơi, suýt chút nữa đã tinh quan thất thủ: "Bảo bối, đừng kẹp chặt như vậy, nếu anh nhịn không được mà bắn vào bên trong thì xong việc em lại sợ tới mức đi mua thuốc uống...."

"Anh... Anh đừng nói chuyện... Em sợ có người... A a..." Tả Ninh vừa mới gian nan phun ra những lời này thì thân thể đã run rẩy một trận, cô không nhịn được mà thét chói tai lên cơn cao trào.

Hơi thở của Thu Dật Bạch càng thêm nặng nề, ɖu͙ƈ vọng vẫn chưa phóng thích càng không cho cô cơ hội thở dốc, anh tiếp tục đấu đá lung tung ở trong cơ thể cô: "Đừng lo lắng, đêm nay cả tầng cũng chỉ sắp xếp hoạt động của đoàn làm phim, bọn họ đều uống say, nếu có người tới, anh sẽ nghe thấy...."

"Vậy anh... Anh nhẹ chút... Ưm...."

"Được, anh nghe em, tất cả đều nghe em. Ninh Ninh, chia tay lâu như vậy, anh chưa từng chạm vào cô gái khác, anh chỉ cần em, chỉ cần một mình em, em có biết không?" Nói xong lời cuối cùng, anh gần như đã nghiến răng nghiến lợi: "Em đã nói chỉ cho một mình anh làm, lời em đã nói, em quên rồi sao?"

"Thu Dật Bạch...." Hốc mắt cô đã sớm ướt át vì cao trào, hiện giờ lại càng không khống chế được nước mắt: "Thật xin lỗi... Nhưng chúng ta...Chúng ta đã chia tay..."

Giờ phút này, Tả Ninh thật sự hận chính mình.

Thời điểm cùng Du Hạo Nam ở bên nhau, cô sẽ cảm thấy có lỗi với Thu Dật Bạch, mà hiện giờ ở bên Thu Dật Bạch, trong lòng cô lại tràn đầy áy náy với Du Hạo Nam.

Có lẽ, trước nay cô đều không phải người tốt gì.

Ở cửa toilet, dáng người cao lớn của Văn Khải An vẫn luôn đứng im, cũng không biết anh đã ở đó bao lâu.

Văn Khải An chỉ cách cánh cửa vài mét, bên trong ngẫu nhiên phát ra vài tiếng động, tiếng nam nữ thở dốc, tiếng phụ nữ rêи rỉ, tiếng thân thể va chạm, cuộc nói chuyện trong lúc bọn họ làʍ ȶìиɦ với nhau, tất cả đều rõ ràng truyền vào trong tai của anh.

Chương 94: Đại Mạo Hiểm (1)

Bây giờ Văn Khải An đang ở cùng mọi người, ngoại trừ Tả Ninh, anh là người duy nhất vẫn không đụng đến rượu.

Anh từ chối những lời mời rượu của các cô gái trong đoàn làm phim, lấy lý do còn phải lái xe đưa Văn Niệm Tình về nhà, nhưng thật ra anh vẫn luôn không thích uống rượu, và càng không thể uống rượu.

Ngồi yên tĩnh ở trong đám người, nhìn mọi người càng uống càng say, càng chơi càng hăng, anh cảm thấy bản thân lạc lõng, thậm chí đáy lòng còn có chút bài xích bầu không khí như thế này.

Từ trước đến nay anh thích yên tĩnh, đây là hoạt động mà trước giờ anh đều không muốn tham gia, bây giờ tuy nói là vì em gái, nhưng chỉ có trong lòng anh biết rõ, đến tột cùng vì sao anh lại đi theo Văn Niệm Tình tới đoàn làm phim và ngồi cùng những người vốn không cùng một thế giới với anh.

Khi Tả Ninh đứng dậy đi ra ngoài anh đã nhìn thấy. Trêи thực tế, cả một đêm lực chú ý của anh đều chỉ tập trung trêи một mình cô, nếu muốn không phát hiện cũng khó.

Anh vốn tưởng rằng chỉ đơn giản là đi toilet, hơn nữa cô không uống rượu, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng thời gian từng phút từng giây trôi qua, coi vẫn luôn không trở về, anh có chút lo lắng cho nên giả vờ nhận điện thoại mà đi tới toilet, sau đó đột nhiên không kịp đề phòng mà nghe được những âm thanh làm người ta mặt đỏ tim đập kia.

Từ trước tới nay anh cũng không phải người có nhu cầu ȶìиɦ ɖu͙ƈ cao, thậm chí sống gần 30 năm, anh cũng chưa từng cảm thấy phụ nữ sẽ là một phần không thể thiếu được trong cuộc sống, kể cả ngày thường có nhu cầu sinh lý nhưng số lần anh tự giải quyết cũng ít đến đáng sợ.

Thế mà hôm nay đứng ở cửa toilet, nhìn qua anh vẫn văn nhã lạnh nhạt như cũ, nhưng thân thể cùng nội tâm lại không thể khống chế được mà trào ra một cỗ ɖu͙ƈ vọng mạnh mẽ.

Nghe người phụ nữ rêи rỉ kiều mị, trước mắt anh lại một lần nữa hiện ra dáng vẻ mê người của Tả Ninh khi say rượu lần trước. Khuôn mặt nhỏ đỏ hồng kia, ánh mắt mê ly, đặc biệt là cánh môi kiều diễm ướt át của cô, anh còn từng được tinh tế nhấm nháp nó, thật ngọt, cũng thật làm cho người ta hoài niệm.

Trong đầu anh luôn suy nghĩ trong vô thức, người đàn ông bên trong, giờ phút này có phải cũng đang ngậm lấy cánh môi cô dùng sức ɭϊếʍ ʍút̼ hay không, có phải cũng đang say mê hương vị ngọt lành của cô hay không, mà người phụ nữ đang phát ra tiếng rêи rỉ yêu kiều như mèo kêu, có phải cả người đã trần trụi mà ghé vào trước mặt người đàn ông khác hay không.

Chỉ cần tưởng tượng, anh đã cảm thấy toàn thân trêи dưới có biết bao nhiêu chỗ giống như đang muốn nổ tung, trong thân thể có cổ ɖu͙ƈ vọng mãnh liệt ập đến, trong lòng anh không biết làm sao lại xuất hiện cảm giác chua xót cùng đau đớn.

Nắm chặt tay thành quyền, anh đột nhiên xoay người rời đi, ném tất cả những âm thanh khiến tinh thần anh không yên lại ở phía sau.

Toilet bên cạnh có vài phòng trống, anh vọt vào khóa trái cửa, chỉnh điều hòa đến mức thấp nhất, chậm rãi làm lạnh thân thể khô nóng cùng ɖu͙ƈ vọng bừng bừng phấn chấn của mình, chỉ là những cảm giác kì lạ trong lòng vẫn luôn không thể vứt đi được.

Anh nghĩ, bản thân hẳn là bệnh không nhẹ, còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng ban đầu của anh.

Cũng không biết trải qua bao lâu, chờ đến khi cả người cũng đã bắt đầu lạnh lẽo, anh mới đứng lên, sửa sang lại quần áo rồi mở cửa đi ra ngoài.

Đại sảnh vẫn là bầu không khí hỗn loạn như cũ, mùi rượu hòa lẫn vào với nhau, khiến anh vô cùng không thoải mái.

Liếc mắt nhìn vị trí của Tả Ninh và Thu Dật Bạch, vẫn trống không, anh không khỏi cười khổ một tiếng, sao có thể nhanh như vậy đã trở về chứ?

Nhìn qua mấy người chưa say đang ở trêи bàn dùng sấp bài cùng với ống thẻ chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm, trước đó anh vẫn luôn không tham dự, bây giờ tinh thần không tập trung, cho đến khi một xấp bài nhỏ bị đưa đến trước mặt, anh mới mơ màng hồ đồ mà cầm lên, ở trước mặt mọi người vừa mở ra liền nhìn thấy, vừa vặn là Đại vương.

Mọi người cười vang một trận, tất cả đều tập trung ánh mắt lên người anh, Văn Niệm Tình cũng lớn tiếng ồn ào nói với anh trai của mình: "Anh muốn nói lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?"

Bình thường Văn Khải An không ít lần bị bạn bè gọi là "Đồ cổ", thật sự chưa bao giờ chơi những trò chơi nghe nhiều đã thuộc này, nhưng ít nhiều anh cũng biết quy tắc, nghĩ có nhiều người ở đây như vậy, hẳn là không đến mức quá đáng sợ, cho nên tùy ý trả lời: "Đại mạo hiểm đi."

"Được, đại mạo hiểm!" Một cô gái kϊƈɦ động ôm một cái ống thẻ đi đến trước mặt anh: "Chọn một cái đi, trong này tất cả đều là hành động đại mạo hiểm, nhưng chọn rồi thì không được từ chối đó, chúng ta chơi không có quy tắc trừng phạt, ngoại trừ làm theo, anh cũng không có lựa chọn nào khác."

Nhìn ống thẻ vốn dĩ có chừng 5-60 thẻ tre bên trong, bây giờ chỉ còn lại 7 - 8 cái, lại nhìn nụ cười giảo hoạt trêи mặt cô gái và dáng vẻ mấy cô gái xung quanh nháy mắt với nhau, Văn Khải An lập tức hiểu ra điều gì đó.

Hơn nữa không chỉ một mình anh hiểu mà chỉ sợ ở đây ngoại trừ em gái không tim không phổi của anh vẫn còn đang ồn ào hùa theo thì trong lòng tất cả những người khác đều biết rõ, nhưng trong lòng mọi người ngầm hiểu mà không nói ra, anh cũng không thể chọc phá, càng không thể đột ngột từ bỏ trò chơi.

Trong khi anh do dự duỗi tay tới ống thẻ, Tả Ninh đã đẩy cửa đi vào. Trêи mặt cô vẫn còn chút ửng hồng chưa rút đi, cánh môi hơi sưng, dáng vẻ này đừng nói anh là người chính tai nghe được những âm thanh đó, chỉ sợ là những người khác trong đoàn phim cũng rất dễ dàng đoán được cô vừa nãy đã làm cái gì.

Thu Đồng Tâm túm lấy Tả Ninh, một bộ biểu tình "Em hiểu" mờ ám nhìn Tả Ninh rồi thấp giọng nói ở bên tai cô: "Thế nào? Yêu đương vụng trộm rất kϊƈɦ thích đúng không? Nối lại tình xưa với anh hai của em rồi hả?"

Tả Ninh tự cho là che dấu rất khá lập tức luống cuống, mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn cô ấy, ngược lại chọc cho Thu Đồng Tâm lại cười khẽ một trận: "Tiểu Bạch nhà của chúng ta thật có tiền đồ mà, như vậy cũng có thể tro tàn lại cháy, xem như em phục rồi."

Thấy dáng vẻ thẹn thùng của Tả Ninh, động tác của Văn Khải An hơi tạm dừng, cuối cùng vững vàng cầm lấy một thẻ tre rút ra, sau khi thấy rõ chữ ghi trêи mặt thẻ, mấy cô gái vẫn luôn chờ đợi ở bên cạnh lập tức được như ý muốn mà cười nhẹ ra tiếng, vững vàng đọc lên.

Cùng một người khác giới có mặt tại đây hôn sâu 3 phút.

Chữ trêи thẻ tre là được viết tay, phỏng chừng là vừa rồi mới được thêm vào.

Văn Khải An càng thêm rõ ràng tâm tư của mấy cô gái này. Ở đây ngoại trừ các cô ấy thì cũng chỉ có 3 người khác giới khác là: Văn Niệm Tình, Thu Đồng Tâm và Tả Ninh.

Văn Niệm Tình là em gái anh, Thu Đồng Tâm vẫn luôn cùng tiểu thịt tươi diễn nam số 2 Đồng Ninh kia tình chàng ý thϊế͙p͙, mà Tả Ninh vừa rồi không ở đây, dù cho bây giờ đã trở lại, nhưng mọi người cũng đoán được vừa rồi cô cùng Thu Dật Bạch ở bên nhau, Văn Khải An đương nhiên cũng sẽ không có khả năng chọn cô.

Tiếng cười vẫn vang lên như cũ, không chỉ có mấy cô gái đầy ý chờ mong, ngay cả các nhân viên công tác nam khác cũng mang dáng vẻ xem kịch vui nhìn chằm chằm vào anh, dường như muốn nhìn xem người đàn ông vẫn luôn lạnh lẽo không chút khách khí mà cự tuyệt đám con gái mời rượu này sẽ đánh vỡ nguyên tắc.

"Anh ấy đẹp trai như vậy, em cũng động tâm, khó trách đám tiểu yêu tinh kia muốn biến đổi cách thức quyến rũ anh ấy, hay là em hi sinh bản thân một chút, giúp......" Lời của Thu Đồng Tâm còn chưa dứt thì đã bị Đồng Ninh ở bên cạnh gắt gao túm chặt cánh tay, liều mạng mà dán lên người cô ấy.

Đón nhận đủ loại ánh mắt của đám người, Văn Khải An cầm cái thẻ đứng lên rồi đi thẳng đến trước mặt Tả Ninh, sau đó khẽ mỉm cười và mở miệng nói: "Tả Ninh, ở chỗ này tôi thân với cô nhất, cô có thể giúp tôi không?"

Tả Ninh còn chưa kịp phản ứng với chuỗi sự việc hoang đường vừa rồi, toàn bộ đầu óc đều ngơ ngẩn, nhìn thấy Văn Khải An đi tới trước mặt mình, cô cũng theo bản năng mà đứng lên, nhưng chưa kịp nói cái gì thì cánh môi đã bị anh cúi người ngậm lấy.

Chương 95: Đại Mạo Hiểm (2)

Cánh môi mềm mại bị nhẹ nhàng ɭϊếʍ ʍút̼, cảm giác tê dại quen thuộc khiến cho đầu óc vốn đã hỗn loạn của Tả Ninh trở nên trống rỗng, bây giờ cả người đều mềm như bông không còn chút sức lực, cho nên cô chỉ có thể theo bản năng vươn tay vịn lấy đôi tay đang đỡ lấy đầu mình để tránh bị té ngã.

Động tác của cô làm Văn Khải An vốn dĩ vẫn còn có chút rụt rè cẩn thận lập tức trở nên lớn mật, anh trực tiếp vươn đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng cô, vờn nhẹ xung quanh đầu lưỡi thơm ngọt của cô, ɭϊếʍ ʍút̼ theo tiết tấu, đôi lúc còn lật tới lật lui rồi không ngừng xoay tròn, kϊƈɦ thích đến mức hô hấp của Tả Ninh trở nên dồn dập.

Nghe thấy giữa môi cô thốt ra vài tiếng ưm a không rõ, Văn Khải An chỉ cảm thấy một tia lý trí cuối cùng đang kéo căng trong lòng đã hoàn toàn đứt gãy.

Từ trước đến nay hai chữ lý trí luôn là thứ khiến anh tự hào nhất, nhưng nhìn người trước mặt, dường như anh cứ hết lần này đến lần khác lại phá vỡ quy tắc của mình.

Từ cái hôn lần trước khiến anh cảm thấy mình đang giậu đổ bìm leo, sau đó lại hiểu lầm cô với Cao Hạ có quan hệ với nhau, trong lòng anh không nhịn được mà có chút mất mát, cho đến tận đêm nay, giờ phút này, anh làm trò trước mặt nhiều người như vậy, hành vi càng thêm ngông cuồng.



Cũng cho đến lúc này anh mới phát hiện, hóa ra ở sâu trong nội tâm của anh sớm đã cất giấu một con mãnh thú.

Âm thanh nghe được trong toilet, ɖu͙ƈ vọng của thân thể, đặc biệt là cái loại cảm xúc mang tên ghen ghét này, không khác gì ngòi nổ đánh thức mãnh thú.

Dù sao vừa rồi Tả Ninh ở toilet cũng đã nói cô và Thu Dật Bạch đã chia tay, dù sao cô và Cao Hạ cũng không có qua lại, như vậy, anh cũng chẳng làm chuyện trái đạo đức gì, không phải sao?

Ngay trước lúc hôn cô, trong lòng anh vẫn tự an ủi chính mình như thế.

Nhưng mà lúc môi lưỡi giao hòa, răng môi gắn bó, cảm giác quen thuộc luôn khiến anh không thể nào quên ập đến từng ngóc ngách trêи cơ thể, anh mất hết lí trí, chỉ chuyên chú nhấm nháp vị ngọt từ môi cô.

Đại sảnh ồn ào trước đó đã lâm vào sự yên tĩnh chết chóc, 5 - 6 cô gái thiết kế ra một màn này đều tỏ vẻ mặt phức tạp, vừa kinh ngạc vừa tức giận lại vừa thất vọng, đồng thời còn có chút hối hận, nhọc lòng chuẩn bị nhiều như vậy, kết quả lại vô duyên vô cớ may áo cưới cho người khác.

Đương nhiên, tất cả mọi người đều có chung một phản ứng, đó chính là không dám tin chuyện trước mắt. Bất kì ai cũng không tưởng tượng được, Văn Khải An có thể lớn mật đến mức hôn Tả Ninh ở đây.

Phải biết rằng, cho dù Du Hạo Nam không có tới đây, nhưng vẫn còn Thu Dật Bạch mang thân phận là bạn trai cũ, thậm chí còn có cả Cao Hạ luôn quan tâm Tả Ninh, bọn họ đều là người không thể trêu vào, cho nên từ trước đến nay trong đoàn phim không ai dám có tâm tư gì với Tả Ninh.

Vậy mà người luôn yên tĩnh như Văn Khải An vừa hành động liền hù chết người, quả thực làm cho mọi người mở mang tầm mắt.



Gương mặt Thu Dật Mặc vốn đã lạnh lùng, bây giờ lại càng trở nên không chút sức sống, làm người ta căn bản không dám nhìn thẳng.

Cao Hạ siết chặt ly rượu trêи tay, cố gắng để cảm xúc của mình trở nên bình tĩnh.

Thu Dật Bạch mới vừa vào cửa đã phải chứng kiến một màn đánh sâu vào thị giác như vậy, cả kinh đến mức cả người đều cứng đờ đứng ở đó, chờ anh phản ứng lại, muốn đi lên kéo Văn Khải An ra thì lại bị Thu Đồng Tâm bắt lấy.

“Tả Ninh người ta cũng không từ chối, anh vội cái gì?” Thu Đồng Tâm mang bộ dáng xem kịch vui liếc nhìn Thu Dật Bạch: “Anh hai, nếu em nhớ không nhầm thì hai người chia tay cũng khá lâu rồi đúng không, anh muốn lấy thân phận gì đi ngăn cản người ta? Bạn trai cũ? Hay là đúng như em nói, vừa rồi hai người củi khô bốc lửa một phen, bây giờ bạn trai cũ lại biến thành bạn trai hiện tại?”

Thu Đồng Tâm nói chuyện từ trước đến nay đều không khách khí, Thu Dật Bạch sớm đã thành thói quen, cũng bởi vì một câu cuối cùng của Thu Đồng Tâm mà anh hoàn toàn mất đi sức lực muốn bước tới ngăn cản.

Anh nghĩ, anh chính là người đàn ông sống nghẹn khuất nhất trêи thế giới này, không có tư cách để ghen, không có lập trường để tức giận, thậm chí cho dù oán hận cha mình đến bao nhiêu thì cũng chẳng làm gì được.

Thời gian 3 phút, đối với mọi người mà nói dường như rất dài, chỉ có đôi nam nữ nhiệt tình ôm hôn kia là khác, môi lưỡi vẫn lưu luyến lẫn nhau.

Văn Khải An thật vất vả mới lôi được một chút lý trí trở về, chưa đã thèm mà buông Tả Ninh ra, nhìn cô ở trước mặt mình khẽ mở môi đỏ thở hổn hển, anh thật sự hận không thể hung hăng hôn lên một lần nữa.

Hít thở được không khí mới mẻ, Tả Ninh rốt cuộc cũng tỉnh táo một chút, thế nhưng vấn đề cô đột ngột nghĩ tới lại là, vì sao bây giờ kỹ thuật hôn của người này lại đột nhiên tốt như vậy?

Dường như nhìn thấu được thắc mắc của cô, Văn Khải An tiến đến bên tai cô và thấp giọng nói: “Lần trước cô chê tôi kỹ thuật không tốt, tôi đã cố ý tra xét rất nhiều tư liệu.”

Mặt Tả Ninh “Bá” một chút lập tức đỏ lên, vội vàng dời ánh mắt không dám nhìn người trước mặt, nhưng mà vừa quay đầu cô đã bị dọa ngốc tại chỗ.

Tất cả mọi người đều đang nhìn cô và Văn Khải An, hơn nữa, Thu Dật Bạch không biết từ khi nào cũng đã có mặt.

Rốt cuộc đêm này đã hỗn loạn đến mức nào vậy chứ?

Nhìn thấy cô xấu hổ lại không biết làm sao, Văn Khải An lập tức có chút hối hận bản thân đường đột quá mức, anh nhanh chóng lên tiếng nói: “Nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi, trò chơi… Mọi người còn muốn tiếp tục sao?”

Có lời này của anh, không khí ở hiện trường cũng hòa hoãn lại một chút, những nhân viên công tác ở đoàn phim nhanh chóng cười gượng tiếp lời, nhưng rất nhanh cũng đã bắt đầu vòng chơi mới.

Tả Ninh cũng cố gắng để bản thân bình tĩnh mà hòa mình vào đám người, đem tất cả mọi chuyện xảy ra vừa rồi đổ lỗi lên trò chơi.

Lần này mấy cô gái kia cũng không dám bày trò nữa, bài đều đầy đủ, thẻ tre trong ống vẫn là những cái đó, chừng 5-60 cái, rất nhiều nhiệm vụ dễ dàng là có thể hoàn thành.

Ước chừng sau khi chơi 5 - 6 vòng, cuối cùng Tả Ninh cũng lấy phải lá bài Đại vương, nghĩ tới mấy lời nói thật vừa nãy đều là đề tài nhạy cảm như đêm đầu hay nụ hôn đầu tiên linh tinh, cô lập tức quyết đoán chọn đại mạo hiểm.

Trêи thẻ chỉ có một câu: Gọi điện thoại cho người mà bạn ghét nhất, nói với người đó "Đi chết đi đồ khốn".

Mọi người vừa thấy nội dung trêи thẻ, tất cả đều cảm thấy nhàm chán mà hô một tiếng, đoán chừng đây là nhiệm vụ đơn giản nhất trong số mấy nhiệm vụ đại mạo hiểm.

Nhưng Tả Ninh nhìn chữ trêи thẻ, lại sững sờ vài giây.

Người mà cô ghét nhất hận nhất, giờ phút này còn ở trong tù, chỉ sợ cả đời này cũng không có khả năng nhận được điện thoại của cô.

Không khỏi nở nụ cười tự giễu, cô nói: “Nhiệm vụ này tôi không hoàn thành được, yêu cầu của trừng phạt là gì?”

“Không có quy tắc trừng phạt, nhất định phải làm!”

Ngay lúc người phụ trách vừa dứt lời thì đã đồng thời nhận được 3 ánh mắt hình viên đạn của Thu Dật Bạch, Cao Hạ và Thu Dật Mặc, làm hắn sợ đến mức lập tức im miệng, đáng tiếc đã muộn.

Tả Ninh bất đắc dĩ cười cười: “Được rồi, tôi tuân thủ quy tắc trò chơi vậy.”

Dù sao người trong lòng cô hận nhất, cũng không phải chỉ có một người.



Xem như tìm cho mình một cái cớ hoàn mỹ, cô do dự lấy điện thoại di động ra, giao diện danh bạ dừng ở tên người liên hệ “Tả Thục Viện”.

“Alo?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ dịu dàng, Tả Ninh vẫn luôn cứng đờ cả người rốt cuộc nhịn không được run run một chút.

“Ai thế?” Không nghe ai nói chuyện, bên kia lại hỏi một câu.

Hóa ra, bà ta đã sớm xóa số của cô. Tả Ninh không khỏi cười nhạo một tiếng, bắt đầu cảm thấy hành động chủ động gọi điện thoại này của mình thực sự ngu ngốc đến cực điểm.

“Ninh Ninh? Ninh Ninh, là con sao?” Bên kia giống như đang cố tình đè thấp tiếng nói, trong giọng nói không che giấu được sự kinh ngạc và khϊế͙p͙ sợ.

“Là tôi.” Hai chữ ngắn ngủi, lại giống như đã dùng hết sức lực, Tả Ninh muốn mắng ra câu nói trêи tấm thẻ, nhưng đột nhiên cổ họng lại khô khốc đau đớn, khiến cô không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.

“Mẹ, ai gọi mẹ vậy?”

“Bà xã, sao còn chưa tắm rửa đi ngủ đi? Điện thoại của ai vậy?”

“À, là… là tiếp thị bảo hiểm, em cúp máy ngay đây.”

Tả Ninh còn chưa kịp phản ứng từ trong cuộc đối thoại xảy ra đột ngột bên kia điện thoại thì trong điện thoại đã máy móc vang lên âm thanh nhắc nhở ngắt cuộc gọi.

Cô nỗ lực khống chế thân thể đang không ngừng phát run, đứng thẳng siết chặt điện thoại một hồi lâu, cuối cùng cô khẽ cười một tiếng: “Gọi nhầm số, có thể… người đó đã đổi số rồi. Nhiệm vụ không hoàn thành, tôi… nhận phạt, phạt cái gì cũng được.”

Âm thanh run rẩy khàn khàn, khàn đến mức chính cô cũng cảm thấy có chút xa lạ.
Chương kế tiếp