[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 35
Chương 99: Tự Mình Vào Bếp Vì Anh

Thời gian hẹn với Phương Kinh Luân là 7 giờ tối, đến tận 4 giờ chiều Tả Ninh hữu khí vô lực mà rời giường tắm rửa, cô còn cố ý chọn cái áo sơ mi cao cổ, phối hợp cùng quần jean, che kín mít những dấu hôn trêи cổ cùng với một ít ấn ký xanh tím kia.

Tối hôm qua cô đã giải thích với Du Hạo Nam, giữa cô với Cao Hạ không có gì cả, nhưng vẫn bị anh đè ở trêи giường hung hăng làm hết lần đến lần khác.

Đàn ông tràn đầy tinh lực lại còn ăn dấm thật đúng là đáng sợ, trước kia là Thu Dật Bạch, bây giờ tới Du Hạo Nam cũng như thế.

Anh vốn định tiếp tục ở nhà với cô, nhưng bất đắc dĩ công việc bận rộn, anh là chủ tịch mới nhậm chức cũng không thể quá không đúng mực, cho nên giữa trưa anh kéo cô dậy ăn một bữa cơm đơn giản rồi sau đó lập tức đến công ty.

Khi Tả Ninh bắt taxi đến nhà hàng đã hẹn thì Phương Kinh Luân đã chờ sẵn trong phòng bao. Tuy rằng đã sớm quen biết nhau từ 7 năm trước, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phương Kinh Luân mặc vest.

Tuy nhiên, khác với những bộ vest màu trơn hơi trang trọng và chững chạc, anh mặc một bộ vest kẻ sọc caro màu xanh xám và bên trong phối cùng với một chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh nhạt, khiến cả người anh trông trẻ trung, thời trang và tràn đầy sức sống. Hình ảnh Phương Kinh Luân như thế này, ngược lại hoàn toàn ăn khớp với hình tượng nhiệt tình như ánh mặt trời trong ấn tượng của Tả Ninh.



Vừa nhìn thấy cô đi vào, Phương Kinh Luân vội vàng đứng dậy chào đón, ánh mắt cũng nhanh chóng dừng trêи chiếc giày đế bằng ở chân phải của cô, thấy cô đi đường hoàn toàn bình thường, anh mới thoáng nhẹ nhàng thở ra: "Xem ra cũng đã khôi phục rồi."

Tả Ninh cười ngồi xuống ở đối diện anh: "Vốn dĩ cũng không nghiêm trọng lắm, cho nên cậu không cần tự trách."

"Cho dù như thế nào, 7 năm trước là do tôi lỗ mãng mới khiến em bị thương, cũng chính tôi hại em không thể tiếp nhận trị liệu thật tốt cho nên mới để lại di chứng, một câu xin lỗi là nên nói."

Nhắc tới chuyện năm đó, hai người đều có chút không được tự nhiên, Phương Kinh Luân dứt khoát để Tả Ninh gọi món ăn trước.

Nhà hàng này là một quán cơm lâu năm, đẳng cấp không cao, giá cả cũng rất bình dân, bình thường cho dù là Thu Dật Bạch hay là Du Hạo Nam đều tuyệt đối sẽ không mang Tả Ninh tới những chỗ như thế này.

Nhưng trong lòng Tả Ninh hiểu rõ, Phương Kinh Luân biết khẩu vị của cô, hoặc là nói hiểu rõ cô của 7 năm trước, biết khi đó cô lưu luyến nhất chính là bữa cơm gia đình bình thường cùng ba mẹ nuôi.



Nghĩ vậy, trong lòng cô không khỏi có chút cảm khái, yên lặng nhìn người đàn ông ở đối diện: "Mấy năm nay, cậu ở Anh quốc có khỏe không?"



Phương Kinh Luân khẽ mỉm cười: "Khá tốt, trước kia không thích đọc sách, phụ lòng ông nội đã đặt cái tên này cho tôi, ngược lại mấy năm nay ở Anh quốc, đem tất cả tinh lực đều đặt vào việc học, bây giờ cuối cùng cũng miễn cưỡng làm cho bọn họ vừa lòng."

"Năm đó ngành cậu muốn học chính là luật, tại sao đột nhiên lại chuyển thành học tâm lý học?" Vừa hỏi ra câu này, Tả Ninh liền có chút hối hận, bởi vì trong lòng cô đã ẩn ẩn đoán được chút gì đó, nhưng lại không dám nghĩ sâu hơn.

Nhìn thấy ánh mắt cô rũ xuống, biểu tình như là có chút khẩn trương, Phương Kinh Luân đột nhiên cười một tiếng rồi không chút để ý nói: "Em cho rằng tôi muốn sao? Em cũng biết nhà tôi là theo ngành y, gia đình chỉ cho tôi hai lựa chọn, hoặc là học quản lý sau đó về nhà hỗ trợ, hoặc là giống như chị gái tôi học y, chống đối quá nhiều lần thì cũng phải khuất phục nên chỉ có thể thỏa hiệp nghe theo."

Tự nhiên mà bỏ qua vấn đề này, anh lại cùng Tả Ninh nói mấy chuyện thú vị ở Anh quốc, Tả Ninh cũng chia sẻ một chút hiểu biết mấy năm nay của mình với anh, trò chuyện một lúc, bầu không khí lại càng lúc càng nhẹ nhàng hòa hợp.

Người phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn tiến vào, đại khái là do dáng vẻ quý công tử nhẹ nhàng này của Phương Kinh Luân quá đáng chú ý nên mỗi người tới đều phải nhìn anh nhiều thêm vài lần, có hai người dễ dàng thẹn thùng thậm chí sau khi đón nhận ánh mắt của anh còn lập tức đỏ mặt.

Tả Ninh nhìn thấy, không nhịn được liền trêu chọc: "Phương giáo thảo vẫn giống như năm đó, được thật nhiều cô gái nhỏ yêu thích nha!"

"Chỉ được mấy cô gái nhỏ thích thì có ích lợi gì? Em lại không thích."

Lúc nói những lời này, âm lượng của anh vốn ép tới rất thấp, lại vừa vặn có một nhân viên phục vụ bởi vì chỉ lo nhìn anh mà đổ nghiêng mâm, cho nên Tả Ninh không nghe được, cô ngược lại vội vàng dò hỏi cô gái kia có bị bỏng tay không.

Anh không nhịn được cười khổ một tiếng rồi tự mình cầm lấy đôi đũa nếm một miếng cá vừa mới được bưng lên: "Cái này hương vị không tồi, em nếm thử."

Gắp một miếng bỏ vào trong miệng, Tả Ninh cũng tán thưởng gật gật đầu: "Có chút giống cá hấp mẹ mình hay làm, mỗi lần bà làm đồ ăn, mình cùng anh hai lại tranh nhau để cướp."

Thấy cô đã có thể nhẹ nhàng mà nhắc tới người nhà, Phương Kinh Luân an tâm mỉm cười: "Tả Ninh, 7 năm trước, điều tôi muốn nhìn thấy nhất chính là em có thể giống như thế này, bây giờ rốt cuộc cũng đã được như nguyện."

Tả Ninh cũng cười: "7 năm trước, người mình cảm thấy biết ơn nhất chính là cậu cùng 3 người kia, cũng giống như bây giờ. Phương Kinh Luân, thật sự cảm ơn cậu."



Nhìn tươi cười trêи mặt cô, Phương Kinh Luân do dự một chút, cuối cùng mở miệng nói: "Ngày hôm qua tôi nhìn thấy tin tức ở trêи mạng nhìn, nói em... Cùng cậu minh tinh tên là Cao Hạ kia... Hai người đang ở bên nhau sao?"

Tả Ninh lắc đầu: "Không đâu, đều là tin tức viết linh tinh thôi."

Trong mắt anh vừa lộ ra một tia vui mừng thì đã nghe cô nói tiếp: "Bạn trai mình không phải anh ấy."

Động tác gắp đồ ăn rõ ràng cứng lại, nhưng Phương Kinh Luân vẫn rất nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái và tiếp tục cười nói: "Lần trước ở văn phòng của chị tôi nghe nói em chia tay, không ngờ rằng nhanh như vậy đã có bạn trai, xem ra lời Đồng tiểu thư nói thực sự là lời nói dối, em không bị bạn trai cũ làm tổn thương."

"Ừm, anh ấy chưa từng làm tổn thương mình, bạn trai hiện tại của mình cũng đối xử với mình rất tốt."

Tả Ninh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh: "Phương Kinh Luân, ngày đó... Ở bệnh viện, những gì cậu nghe được, đều là sự thật, mình không phải dạng người tốt lành gì, cùng với mấy người đàn ông kia, cũng xác thật từng có quan hệ tương đối hỗn loạn."

Phương Kinh Luân gật gật đầu, nỗ lực nặn ra nụ cười: "Tôi biết."

"Từ trước đến nay mình vẫn luôn sợ hãi, sống không tốt, sẽ làm cho cậu cùng các cô ấy thất vọng, nhưng hiện tại, mình muốn nói cho cậu biết, mình rất tốt, cái mạng này của mình là được 4 người các cậu kéo về, mặc kệ là vì 4 người các cậu hay là vì chính bản thân mình, mình cũng sẽ sống thật tốt. Đồng thời mình cũng hy vọng 4 người các cậu đều sống thật tốt, cậu ưu tú như vậy, bên cạnh chắc chắn có rất nhiều cô gái tốt, nếu ngày nào đó cậu có bạn gái, nhớ nói cho mình biết."

Thậm chí ngay cả bản thân Tả Ninh cũng không rõ ràng lắm, khi cùng Phương Kinh Luân nói ra những lời này, đến tột cùng là loại tâm tình gì.

Nhưng trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: Cô đã có Du Hạo Nam, cô không thể tiếp tục làm ra chuyện có lỗi với anh. Hơn nữa Phương Kinh Luân tốt như vậy, cũng xứng đáng có được người càng tốt hơn.

Sau khi trở lại biệt thự Du Hạo Nam còn chưa có trở về, cô vừa gọi điện thoại hỏi, tên kia không chỉ đang vội vàng mở họp, thậm chí ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn.

Nhìn phòng bếp sớm đã được thu thập sạch sẽ, cô đột nhiên có hứng thú, đeo tạp dề, đi vào phòng bếp bận rộn, rất nhanh đã lấy những nguyên liệu mà Du Hạo Nam đã chuẩn bị ngày hôm qua, nấu một nồi cháo phong phú.

Suy nghĩ một lúc, cô lại giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh, trực tiếp đăng lên vòng bạn bè, kèm với dòng caption: Tự mình vào bếp nấu ăn vì anh. Đương nhiên, cô cũng rất cẩn thận, vòng bạn bè này ngoại trừ Du Hạo Nam cô cố ý tag vào thì chỉ có 3 người Thu Dật Bạch, Thu Dật Mặc cùng Phương Kinh Luân có thể nhìn thấy.Cô nghĩ, ý tứ cô muốn biểu đạt đã rất rõ ràng

Chương 100: Thế Thân

Ngày kế tiếp, Tả Ninh vẫn luôn nghiêm túc thực hiện "tự mình vào bếp" như hứa hẹn.

Mỗi ngày đều ở biệt thự tra tư liệu, chuẩn bị cho bộ tiểu thuyết của mình, đến giờ liền chuẩn bị bữa tối chờ Du Hạo Nam tan tầm, có khi thậm chí ngay cả cơm trưa cô cũng làm xong, sau đó tự mình đưa tới công ty rồi cùng ăn với anh.

Đại khái là vì trước kia lúc cùng Thu Dật Bạch ở bên nhau, hai người cả ngày cùng một đám người ở đoàn phim nên cô chưa từng trải nghiệm qua cảm giác "Gia đình", hiện giờ sinh hoạt cùng Du Hạo Nam, thế nhưng thật ra cô càng ngày càng thích những việc vụn vặt hằng ngày.

Mà trong giai đoạn này, do địa điểm chọn để quay ngoại cảnh trước đó có sự thay đổi nên đoàn phim cũng rời khỏi khu nghỉ, Tả Ninh cũng hoàn toàn tách ra khỏi đoàn phim, ngẫu nhiên có kịch bản cùng lời kịch cần phải sửa đổi thì cô cũng trực tiếp dùng bưu kiện để trao đổi.

Cô nghĩ, như vậy đối với ai cũng đều tốt, bởi vì cô sợ phải gặp lại Thu Dật Bạch.

Sau khi vào tháng 11, thời tiết dần dần chuyển lạnh, bình thường cô không có chỗ ở cố định, bên người không mang nhiều đồ, cho nên không thể không đi ra ngoài đi dạo, chuẩn bị một ít quần áo theo mùa.



Từ trước đến nay cô không kén chọn nhãn hiệu và cấp bậc quần áo, chỉ cần thích thì cho dù là hàng vỉa hè cô cũng sẽ mua, chỉ là lần này muốn mua cho Du Hạo Nam thêm ít quần áo mùa thu, thế nên cô mới tới trung tâm thương mại cao cấp nhất.

Bởi vì giá cả đắt đỏ, lại đang trong thời gian làm việc, người trong trung tâm thương mại không nhiều, cô mới vừa đi vào một cửa hàng đồ nữ thì lập tức gặp được một người đã lâu không gặp.

Nói là đã lâu, nhưng thật ra cũng chỉ mới 20 ngày, chỉ là bắt đầu từ đêm sinh nhật đó của Cao Hạ thì thật sự cả người Thu Dật Mặc đều biến mất khỏi tầm nhìn của cô, gần như cô cũng sắp quên mất còn có người này tồn tại.

Đương nhiên Thu Dật Mặc không có khả năng một mình đi dạo trong cửa hàng quần áo nữ, ở bên cạnh anh là một người phụ nữ dáng vẻ xinh đẹp, nhìn qua có vẻ lớn hơn Tả Ninh một vài tuổi, nhưng lại có nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

Khi Tả Ninh đi vào, người phụ nữ đó mới từ phòng thử đồ đi ra, trêи người mặc một bộ váy gợi cảm, trêи mặt cười kiều mị, đang dò hỏi ý kiến của Thu Dật Mặc, Thu Dật Mặc thì vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng như thường ngày, cái gì cũng không nói mà chỉ gật đầu.

Đây là niềm vui mới của anh sao? Nhìn giống như có chút quen mắt, có lẽ là minh tinh hoặc người mẫu nào đó không quá nổi tiếng

Theo bản năng mà nghĩ như vậy, trong lòng Tả Ninh lại là một mảnh bình tĩnh, xoay người đi ra ngoài, cô không có hứng thú cùng người kia chào hỏi, cũng may người nọ hẳn là cũng không phát hiện ra cô.

Tránh cho lại đụng phải, cô dứt khoát đi lên khu quần áo nam ở trêи lầu, trước tiên chọn quần áo cho Du Hạo Nam.

Bình thường Du Hạo Nam đều mặc vest, Tả Ninh còn nhớ rõ lần đầu tiên khi thấy anh mặc áo thun quần jean cùng giày trắng, cô đã ngạc nhiên đến không khép miệng lại được.

Bởi vì nhìn anh như vậy thật sự quá trẻ tuổi, sức sống bắn ra bốn phía, tinh thần phấn chấn bừng bừng, giống như một chàng sinh viên ngây thơ, lại hấp dẫn một cách khó hiểu.

Hôm đó là cuối tuần, Du Hạo Nam đồng ý cùng cô đi chơi công viên trò chơi, nhìn hai mắt cô sáng lên, anh không khỏi đắc ý mà nhướng mày: "Như thế nào? Bị vẻ đẹp trai của anh làm mù mắt?"

Tả Ninh phối hợp mà nhắm mắt lại: "Đúng vậy, đẹp đến mù mắt, em cũng không nhìn thấy anh ở đâu."

Du Hạo Nam bị cô chọc cho cười, anh sải bước tiến lên ôm lấy cô hôn sâu một trận, cuối cùng còn chưa đã thèm mà ɭϊếʍ một cái trêи môi cô, ăn hết son môi mà cô vừa mới thoa vào trong miệng.

"Anh cái người này thật là......"

Tả Ninh căm giận mà trừng mắt nhìn anh một cái rồi lấy son môi trong túi ra muốn trang điểm lại, anh lại vô lại nói: "Đừng thoa, dù sao lát nữa cũng sẽ bị anh ăn luôn."

Kết quả là ngày hôm đó đương nhiên hai người không tới công viên trò chơi, sau khi Tả Ninh bôi son lần thứ hai thì lại bị ăn hết, hai người trực tiếp ôm nhau lăn đến trêи sô pha.

Túng ɖu͙ƈ đáng xấu hổ! Nghĩ lại những chuyện trải qua ngày hôm đó, Tả Ninh không khỏi lắc lắc đầu, treo chiếc áo khoác mình đã chọn lựa kĩ càng lên giá trước mặt xong video call cho Du Hạo Nam.

"Cái áo này thế nào? Em cảm thấy anh mặc vào chắc chắn là siêu đẹp trai!"

"Tại sao lại đột nhiên muốn mua quần áo cho anh?"

"Thì muốn tặng quà cho anh, không được sao? Anh mau xem có thích không!"

"Đẹp đẹp, em chọn đều đẹp."

"Sao anh lại đáp cho có lệ như vậy?"

"Đây là lời anh nói thật lòng, nhưng mà có phải có chút ngắn hay không? Mặc cái này vào, chỉ sợ cơ bụng của anh không cẩn thận một chút sẽ liền lập tức lộ ra, em đồng ý cho người khác nhìn thấy đồ của mình sao?"

"Vậy anh mặc vào chỉ cho một mình em xem không phải là được rồi sao! Anh rốt cuộc có muốn hay không? Nếu anh đã không thích, vậy quên đi, người ta tỉ mỉ chọn cho anh..."

Tả Ninh vừa ngẩng đầu thì lại thấy Thu Dật Mặc không biết từ khi nào đã đứng ở cửa dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô.

Vẻ tươi cười trêи mặt cứng lại, nhưng cô cũng không nói gì thêm, tắt cuộc gọi, để nhân viên tìm số đo thích hợp cho cô, xem người đang đứng ở cửa như không tồn tại.

Nhân viên cửa hàng rất nhanh đã trả lời, nói là cả thành phố này đều không tìm thấy số đo mà cô muốn, chỉ có thể chuyển từ thành phố khác đến, hoặc là trực tiếp đặt hàng với thương gia nước ngoài, Tả Ninh không nói hai lời liền giao tiền đặt cọc và để lại phương thức liên lạc của mình.

Chờ đến khi cô ra cửa, Thu Dật Mặc lại theo tới đây rồi lạnh lùng nói ở phía sau cô: "Cô thích anh ta như vậy?"

Tả Ninh tiếp tục đi đường của mình, hoàn toàn chỉ coi người phía sau như không khí.

"Cho dù chỉ là một thế thân?"

Một câu này, lại làm cho Tả Ninh dừng bước chân. Trong lòng đột nhiên dâng lên một tia sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn vẫn là phẫn nộ, phẫn nộ với người đàn ông lạnh như băng và cao cao tại thượng ở phía sau.

"Thu tổng, Thu đại công tử, nếu tôi nhớ không lầm thì giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ gì, bây giờ anh có niềm vui mới của anh, tôi cũng có bạn trai của tôi, chuyện của tôi, không nhọc anh lo lắng."

Đón nhận ánh mắt phẫn nộ của cô, Thu Dật Mặc cũng không giận mà chỉ chậm rãi lấy điện thoại di động mở album ra xong đưa cho Tả Ninh: "Đây là những người phụ nữ trong mấy năm nay của Du Hạo Nam, tự mình nhìn xem, cô cùng những cô gái kia, có gì khác nhau."

Trong lòng Tả Ninh không ngừng nói với bản thân không cần xem, không cần nghe anh ta nói hươu nói vượn, nhưng tay phải lại không chịu khống chế mà nhận lấy điện thoại.

Lọt vào trong tầm mắt bức ảnh thứ nhất, đó là Giang Thuần Tâm mà cô quen thuộc, vài bức ảnh tiếp theo, tất cả đều là gương mặt khác nhau, nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy, những người này, bao gồm cả bản thân mình, giống như đều có vài điểm tương tự.

Giống nhau ở chỗ, mái tóc đen dài và thẳng, giống ở chỗ, mặc chiếc váy liền cùng một màu tới mắt cá chân, lại giống nhau ở chỗ, cho người ta cái loại cảm giác sạch sẽ thanh thuần này.

Từ trước đến nay Tả NInh sẽ không tạo hình tượng cố định cho mình, nhưng cô cũng biết, đánh giá của rất nhiều người đối với cô đều giống nhau, dùng lời của Thu Dật Bạch mà nói, chính là nhìn thanh thuần làm cho người ta muốn hung hăng chà đạp.

Còn về phong cách ăn mặc ngày thường của cô, cũng là cực kỳ đơn giản, đại đa số thời điểm đều thích mặc váy liền áo, hơn nữa chỉ có số ít mấy cái dài đến đầu gối, còn lại tất cả đều dài tới mắt cá chân.

Chỉ là như vậy thì có thể chứng minh điều gì? Cô nhịn không được cười nhạo ra tiếng, chẳng lẽ Du Hạo Nam còn không được thích các cô gái cùng một loại hình? Rất nhiều người mắt thẩm mỹ đều là cố định, cái này hết sức bình thường.

Thấy phản ứng của cô, Thu Dật Mặc tiếp tục nói: "Cô biết Du Hạo Nam từ khi học đại học khoa chính quy cho đến tiến sĩ, đều là ở nước Mỹ đúng không? Vừa vặn, tôi có quen biết một người bạn cùng trường với anh ta, theo như lời của người bạn kia, anh ta lúc ở Mỹ vẫn luôn tìm kiếm một cô gái đã từng đi di dân, cô gái đó chiếm cứ vị trí rất quan trọng trong lòng anh ta, nhưng anh ta lại không biết tên cô gái đó."

Chương 101: Bọn Họ Đều Không Phải Em

Thấy Tả Ninh không đáp lời, Thu Dật Mặc tiếp tục nói: "Thân thế của cô, tôi biết."

Tả Ninh cũng không kinh ngạc mà chỉ lạnh lùng nhìn anh: "Người cha vĩ đại kia của anh đã điều tra tôi thì đương nhiên sẽ nói cho anh biết. Như thế nào? Ảnh lõa thể không uy hϊế͙p͙ được, nên muốn dùng thân thế để uy hϊế͙p͙?"

"Là tôi tự mình tìm người tra, chỉ là thật trùng hợp, tôi phát hiện Du Hạo Nam cũng từng điều tra cô, vì sao anh ta muốn điều tra cô, cô không hiếu kỳ sao?"

Tả Ninh hừ lạnh một tiếng: "Vậy vì sao anh lại muốn điều tra tôi? Anh có thể tra, vậy tại sao Du Hạo Nam lại không thể?"

"Tôi điều tra cô, là bởi vì cô lên giường cùng tôi, tôi có hứng thú với cô."

Câu trả lời của anh một chút cũng không hàm súc: "Đương nhiên, Du Hạo Nam điều tra cô, cô cũng có thể lý giải là vì anh ta có hứng thú với cô, chẳng qua là chiều hôm diễn ra tiệc khởi động máy quay anh ta đã gọi điện thoại muốn tư liệu của cô, có phải là quá sốt ruột rồi hay không? Hơn nữa, đêm đó anh ta còn lập tức chạy tới tiệc khởi động máy quay tìm cô và còn bày ra dáng vẻ như hai người rất thân quen, cô với anh ta, lúc ấy thật sự rất quen thuộc nhau sao?"

Sao có thể rất quen thuộc? Lúc đó, Tả Ninh cùng Du Hạo Nam cũng mới chỉ gặp nhau có một lần mà thôi, anh còn uống say rồi cường hôn cô.

Uống say.....

Một ít ký ức rải rác bắt đầu hiện lên, Tả Ninh đột nhiên nhớ tới, lời mà Du Hạo Nam nói khi cưỡng hôn cô trong đêm đầu tiên gặp mặt đó.

"Em rốt cuộc đã trở lại."

"Anh vẫn luôn tìm em, anh đã đợi em rất nhiều năm."

Lúc ấy cô chỉ cho rằng đầu óc anh không tỉnh táo mà nhận sai người, đã qua rồi thì cũng quên đi, nhưng có lẽ, anh thật sự nhận sai, nhưng không hoàn toàn là bởi vì uống say, hơn nữa, cô cùng người trong lòng anh nhớ mong, ít nhiều cũng có chút giống nhau phải không?

"Bút danh của cô tên là Tả Ninh, họ tên thật cũng là Tả Ninh, cô họ Tả?"

"Vẫn luôn là họ Tả, không sửa đổi họ?"

Lúc này, Tả Ninh rốt cuộc cũng đã hiểu đêm tiệc khởi động máy đó, Du Hạo Nam vì sao lại hỏi cô vấn đề kỳ quái như vậy.

Mặc kệ người trong lòng anh là ai, từ trước đến nay chuyện Tả Ninh không sửa đổi tên họ là sự thật, Du Hạo Nam tra được thân thế của cô là sự thật, mà đừng nói cô di dân đến nước Mỹ, cô thậm chí ngay cả nước Mỹ cũng chưa từng tới.

Như vậy cũng đã chứng minh, Du Hạo Nam đã sớm biết cô không phải người anh muốn tìm.

Đêm diễn ra tiệc khởi động máy quay đó, Du Hạo Nam nói với Tả Ninh "Sau này đi theo tôi". Ngày hôm sau, anh nhìn thấy những dấu hôn trêи người Tả Ninh, giận không kiềm được mà muốn dùng sức mạnh với cô, sau đó anh lại giúp Tả Ninh cứu Tần Miên Miên, để cô cùng anh "Thử xem"......

Như vậy, là vì sao? Là giống như lời Thu Dật Mặc nói, coi cô như thế thân của người kia sao?

Uống say có thể nhận sai, tỉnh táo còn hoài nghi người kia là cô, nhờ người đi tra tư liệu của cô. Đó có phải đã chứng minh, cô kẻ thế thân này, cùng chính chủ thật sự rất giống nhau hay không? Giống đến nỗi có đôi khi anh cũng không phân rõ cô là ai?

Tâm thần không yên mà trải qua một buổi chiều, Tả Ninh không tiếp tục làm cơm chiều nữa mà sớm đã tắm rửa đi ngủ. Khi Du Hạo Nam trở về đã là hơn 10 giờ đêm, công việc ở công ty khiến anh vô cùng mỏi mệt, Tả Ninh lại nói mệt, hai người khó có được mà không ân ái, chỉ ôm nhau ngủ.

Nghe tiếng hít thở vững vàng bên tai, Tả Ninh làm cách nào cũng không ngủ được.

Buổi chiều khi rời khỏi trung tâm thương mại, cô hung hăng mà châm chọc Thu Dật Mặc một phen: "Cho dù tôi là thế thân thì sao nào? Làm thế thân cũng tốt hơn làm công cụ tiết ɖu͙ƈ của anh, huống chi, Du Hạo Nam tốt hơn một trăm lần so với anh."

"Tốt nhất cô nên suy nghĩ rõ ràng, ở bên cạnh anh ta có thể được bao lâu? Giang Thuần Tâm là người phụ nữ ở bên người anh ta lâu nhất, tin rằng cô ta là một thế thân đủ tư cách, nhưng mà cuối cùng có kết cục như thế nào, chắc chắn cô rõ ràng hơn so với tôi."

Từ trước khi cùng Thu Dật Bạch ở bên nhau, Tả Ninh cũng không dám mơ mộng gì, sau này cô nỗ lực từng chút mà thay đổi, đã nhìn ra rất nhiều chuyện, cũng càng thêm tự tin, hiện giờ lựa chọn Du Hạo Nam, cô xác thật từng có một ít ảo tưởng mà tất cả thiếu nữ đều sẽ có.

Nhưng cẩn thận nhớ lại, cô và Du Hạo Nam, đến tột cùng được xem là loại quan hệ gì?

Thu Dật Bạch ít nhất còn từng nghiêm túc nói với cô "Làm bạn gái của anh", sau khi hẹn hò, khi anh giới thiệu cô với bất kì ai đều là thân phận bạn gái đường đường chính chính.

Mà Du Hạo Nam thì sao? Hình như anh chưa bao giờ đề cập đến ba chữ này, anh chỉ nói một cách kín đáo rằng cô là người phụ nữ của anh.

Cô chưa từng gặp qua bạn bè và người nhà của anh, từ trước đến nay những đồng nghiệp trong công ty anh cũng chỉ xem cô là niềm vui mới giống như Giang Thuần Tâm, mỗi ngày cô ở biệt thự nấu cơm cho anh, buổi tối cùng anh lên giường, thấy thế nào cũng càng giống tình nhân bị bao dưỡng.

Tả Ninh nghĩ, mình nhất định là lại bị Thu Dật Mặc tính kế, người đàn ông kia lòng dạ thâm trầm, nói không chừng lại giống như lúc trước tính kế Phương Kinh Luân, cố ý ly gián cô và Du Hạo Nam, chờ xem cô bị chê cười.

Cho nên, cô không thể làm theo kế hoạch của anh ta, nhất định không thể tiếp tục nghĩ đến những gì mà anh ta nói, tất cả đều là giả, cô phải tin tưởng Du Hạo Nam.

Đứng dậy muốn đi tới tủ lạnh lấy bình nước uống cho bình tĩnh một chút, mới vừa xuống giường lại bị người đàn ông phía sau bắt lấy cánh tay: "Đừng đi."

Tiếng nói của anh vẫn trầm thấp gợi cảm như vậy, Tả Ninh nghe thấy được trong lòng liền lập tức bình tĩnh lại, cô mỉm cười ôn nhu nói: "Được, em không đi."

Nhưng mà khi cô xoay người thì mới phát hiện, Du Hạo Nam vốn dĩ không có tỉnh, một câu vừa rồi, càng giống như là nói mê.

Tay phải của cô bị nắm lấy có chút chặt, anh dán mặt vào lòng bàn tay cô rồi lẩm bẩm nói: "Anh rất nhớ em, bọn họ đều không phải em."

Sau khi đờ đẫn nhìn dáng vẻ ngủ say của anh một lúc lâu, Tả Ninh mới đột nhiên thấp giọng nở nụ cười.

Bọn họ đều không phải em.

Đúng thật là không phải, Giang Thuần Tâm không phải, những cô gái trước kia cũng không phải, mà Tả Ninh cô..... lại càng không phải.

Vốn dĩ cô cùng Du Hạo Nam cũng chẳng được tính là cái quan hệ gì, từ đầu đến cuối đều chỉ là cô một bên tình nguyện mà tự mang cho mình thân phận bạn gái, cũng là chính cô lừa mình dối người mà cảm thấy có thể nắm chắc một đoạn quan hệ tốt như vậy, có thể giữ lấy sự ấm áp của anh, thậm chí có thể có được một gia đình thuộc về chính mình.

Càng buồn cười hơn chính là, cô còn dùng mối quan hệ như vậy đi cự tuyệt Thu Dật Bạch và Phương Kinh Luân, dùng gông xiềng đạo đức không ngừng khiển trách chính mình, không ngừng bức chính mình phải chung thủy với Du Hạo Nam.

Tay bị anh nắm chặt có chút đau, chỉ là ngực dường như lại càng đau hơn.

Cô nhớ rõ Thu Đồng Tâm đã từng nói, quan hệ nam nữ, ai rơi vào đó trước liền lập tức xong đời, nếu muốn thoải mái thì không thể đặt trái tim mình vào.

Lúc ấy cô còn cảm thấy lời này tuy rằng rất tuyệt, nhưng lại không phải chuyện cô có thể chấp nhận, bây giờ ngẫm lại, như vậy thật tốt, ít nhất như vậy sẽ không đau đớn, không phải sao?

Rõ ràng bây giờ nghiêm túc ngẫm lại, tình cảm của Du Hạo Nam dành cho cô so với Thu Dật Bạch tiến triển còn nhanh hơn, tại sao từ trước đến nay cô lại chưa từng nghi ngờ? Tại sao lại còn động tâm với anh, còn có thể sa vào?

Hôm nay là ngày 28 âm lịch, ánh trăng chỉ có một đường cong cực mỏng, ở trong ngọn đèn dầu huy hoàng của thành thị lại đặc biệt không rõ ràng, nhưng bầu trời đầy sao lại rất là xinh đẹp.

Tả Ninh khoác áo ngủ ngồi ở trêи ban công, ngửa đầu nhìn nhìn sao trời lộng lẫy xong nhìn vào bên trong nơi mà cô từng gọi là "Gia đình" rồi lại lần nữa thấp giọng bật cười.

"Tả Ninh, tất cả đều là mày tự tìm, mày xứng đáng."
Chương kế tiếp