[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 49
Chương 154: Kỹ Thuật Của Anh Có Đủ Tư Cách Không

Tả Ninh mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Văn Khải An đang ngồi trêи sô pha.

Đôi chân thon dài của hắn vắt chéo, dáng ngồi ưu nhã, đôi tay cầm lấy một quyển sách lịch sử trêи kệ sách của cô, đang xem rất nghiêm túc.

Trêи người hắn vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, nhưng áo sơ mi đã có những nếp nhăn rõ ràng, ngay cả giữa mày cũng khó giấu được sự mệt mỏi, vừa nhìn là biết do nghỉ ngơi không tốt.

Liếc nhìn tấm thảm bên cạnh hắn, Tả Ninh chậm rãi đi qua đến: "Tối hôm qua anh ngủ trêи sô pha sao?"

Văn Khải An ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt nhiều thêm vài ý cười: "Ừ, anh không có thói quen ngủ cùng người khác trêи một cái giường."

Trêи ban công truyền đến giọng nói của Du Hạo Nam, Tả Ninh quay đầu liền nhìn thấy bóng dáng đĩnh bạt của hắn, nghe nội dung mà hắn nói qua điện thoại, hình như là có công việc cần phải xử lý gấp.

Tả Ninh thở dài lắc lắc đầu, cái gì cũng lười nói, trực tiếp đi vào phòng tắm, trêи đường đi ngang qua phòng bếp liền nhìn thấy bóng dáng của Cao Hạ đang bận rộn làm bữa sáng.

Mà ở trong phòng tắm, đã có người ở trong đó rửa mặt.



Thu Dật Bạch giơ giơ tay về phía Tả Ninh, mồm miệng không rõ nói: "Dùng bàn chải mới của em, không ngại chứ?"

Tả Ninh lắc đầu, đứng ở bên kia đánh răng, chờ khi cô rửa mặt xong ngẩng đầu lên, mới phát hiện Thu Dật Bạch vẫn luôn đứng ở cửa phòng tắm nghiêm túc nhìn cô.

"Anh rửa xong rồi còn làm gì nữa mà không ra ngoài."

Thu Dật Bạch giương khóe môi lộ ra một nụ cười có chút nghiền ngẫm: "Chờ kiểm tra."

Tả Ninh vẻ mặt mờ mịt: "Kiểm tra?"

"Kiểm tra kỹ thuật của anh." Vừa nói chuyện hắn vừa đem cửa phòng tắm khoá lại, "Tranh thủ lấy tư cách giúp em giải quyết nhu cầu sinh lý."

Đón nhận ánh mắt thâm thúy của hắn, Tả Ninh nháy mắt mới nhận ra, lời nói tối hôm qua của mình đúng thật là tự đào hố chôn mình rồi.

"Thu...... Ngô......"



Cô vừa mới mở miệng, Thu Dật Bạch liền lấy thế sét đánh xông lên ngăn chặn cánh môi đỏ ướt át, hai năm thương nhớ khiến hắn đã sớm gấp đến không chờ nổi, cho dù hắn đã nỗ lực khống chế lực đạo, nhưng khi vừa ɭϊếʍ ʍút̼ vào, vẫn giống như là dã thú, cuồng liệt mà bá đạo.

Đôi tay mạnh mẽ hữu lực gắt gao ôm chặt lấy cơ thể cô, cách một lớp váy ngủ dài miêu tả đường cong lả lướt, lòng bàn tay nóng giống như một cây đuốc, từng chút từng chút đốt cháy lý trí của cô.



Cảm nhận được cơ thể của cô đang mềm ra, Thu Dật Bạch nhân cơ hội này cạy hàm răng của cô tiến quân thần tốc, câu lấy cái lưỡi của cô dây dưa, cảm nhận được mùi hương kem đánh răng trong cả miệng của cô và mình.

Tả Ninh sau khi rời giường đã cố ý mặc nội y vào, nhưng đáng tiếc giờ phút này không chỉ có nội y mà ngay cả váy ngủ cũng bị kỹ xảo của Thu Dật Bạch cởi bỏ, chảy theo cơ thể mê người của cô rơi xuống mặt đất.

Đầu иɦũ ɦσα no đủ dựng thẳng bị hắn nắm trong tay vuốt ve thưởng thức, Tả Ninh hô hấp không xong, cơ thể khẽ run, lồng ngực của Thu Dật Bạch cũng đã phập phồng từ lâu, ȶìиɦ ɖu͙ƈ dâng lên.

Hắn thô suyễn buông cánh môi của cô ra, ở bên tai cô trầm giọng nói: "Em có nhớ, lần đầu tiên của chúng ta cũng là ở trong phòng tắm hay không?"

Nghe hắn nói như vậy, Tả Ninh cũng nhịn không được nhớ lại tình cảnh ngày đó, hắn giúp cô tắm rửa, dùng môi lưỡi kϊƈɦ thích khiến cô lên cao trào, hắn ở trong cơ thể của cô không kiêng nể gì vui sướиɠ rong ruổi.......

Chỉ là ngẫm lại, cô lại cảm thấy cảm giác hư không trong cơ thể lại cường đại hơn vài phần, nơi tư mật dưới bụng dưới cũng càng thêm ướt át khó chịu.

Nhìn bộ dáng động tình rõ ràng của cô, Thu Dật Bạch liền biết, dưới sự dẫn dắt của hắn cô đã tiến vào hồi ức ngày hôm đó.

"Bảo bối nhi, có muốn thử lại một lần không?"

Hơi thở nóng bỏng truyền vào trong lỗ tai, Tả Ninh bất giác co rúm lại một chút, giọng nói của hắn sàn sạt, nghe gợi cảm không nói lên lời, càng làm cho cả cơ thể người ta mềm mại.

Thấy cô không trả lời, Thu Dật Bạch xoay người cầm một chiếc khăn tắm lót lên trêи bệ rửa mặt, cúi người bế cô lên, đặt lên trêи khăn tắm, bẻ hai chân cô ra đối diện với chính mình.

"Bảo bối, hôm nay, chúng ta đổi phương pháp khác." Hắn cho tay phải thâm nhập vào giữa hai chân cô, khi chạm vào một mảnh chất lỏng dính nhớp, độ cong của khoé miệng lại thâm thêm vài phần, "Em vẫn mẫn cảm như vậy, cũng vẫn muốn anh như vậy, đúng không?"

Tả Ninh nhịn không được ưm một tiếng, ɖu͙ƈ vọng chung quy vẫn chiến thắng lý trí, khiến cô không bao giờ nguyện đem người trước mặt đẩy ra.

Tay trái của Thu Dật Bạch vuốt ve viên âm đế nổi lên kia, ngón trỏ tay phải cùng với ngón giữa khép lại, từ miệng huyệt dò xét vào trong, ở nhục bích ướt hoạt chậm rãi thăm dò.

"Ha a...... Ân......" Đôi tay gắt gao nắm lấy khăn tắm dưới thân, Tả Ninh ngửa đầu không nhịn được há miệng to thở dốc.

Hắn đã quá quen thuộc cơ thể của cô, ngay cả hiểu biết đối với loại chuyện này cũng phần lớn là do hắn kiên nhẫn chỉ đạo, cô từ trước đến giờ không thể nào kháng cự được đụng chạm với khiêu khích của hắn.

Nhìn từng đợt mật dịch nối tiếp nhau từ hoa huyệt cô trào ra, Thu Dật Bạch chỉ cảm thấy hạ thân trướng đến phát đau.

Khi tìm được khối thịt mềm mại có chút hơi thô ráp trong hoa huyệt, hắn hơi uốn lượn ngón tay, tăng thêm lực đạo moi lộng về phía trước, tay trái vẫn tiếp tục ở bên ngoài vỗ về chơi đùa hoa hạch sung huyết.

"Ân a...... Thu Dật Bạch...... A...... Nha......"

Nhìn bộ dáng cô vặn vẹo cơ thể mềm mại rêи rỉ đến mê người, Thu Dật Bạch hô hấp càng thêm dồn dập, động tác trêи tay cũng càng lúc càng nhanh.

Tả Ninh chỉ cảm thấy cảm giác bành trướng ở hạ thân càng ngày càng cường liệt, giống như đang muốn bùng nổ, loại cảm giác này cô một chút cũng không xa lạ.

"A a a......" Cùng lúc cô thét chói tai, một cỗ chất lỏng trong suốt cũng từ trong hoa huyệt phun ra, đánh thẳng vào lòng bàn tay cùng hạ bụng của Thu Dật Bạch.

Lần cao trào này ước chừng giằng co chỉ khoảng mười giây, cộng cả khiêu khích lúc trước của hắn, tựa hồ còn không đầy ba phút.

"Bảo bối hình như là phá kỷ lục, lần này nhanh như vậy, là bởi vì hai năm không gặp, nhớ anh sao?"

Tả Ninh căn bản không rảnh lo hắn trêu chọc, sau khi phát tiết qua đi tuy rằng toàn thân sảng kɧօáϊ, nhưng sức lực sớm bị rút cạn, cô chỉ muốn cứ xơ lụi như vậy không nhúc nhích.

"Hai năm không gặp, thể lực của em vẫn yếu như vậy, không nhịn thao."

Ở bên tai cô nói nhỏ, Thu Dật Bạch há miệng ngậm lấy vành tai tiểu xảo của cô ɭϊếʍ láp, đồng thời phóng xuất ra côn thịt căng chặt ở giữa hắn đã sớm chảy ra một chút chất lỏng, chuẩn xác không sai sót đâm vào miệng hoa huyệt ướt dầm dề.

Cao trào qua đi khiến hoa tâm của cô mẫn cảm dị thường, chỉ bị chạm nhẹ nhàng một cái, cả người liền phát run: "Ê a......"

Thu Dật Bạch dùng tay nắm chặt lấy eo cô, hạ thân động mạnh một cái liền đẩy toàn bộ côn thịt vào, cảm giác thoải mái đã lâu kϊƈɦ thích đến mức hắn cắn chặt khớp hàm, nỗ lực khống chế ɖu͙ƈ vọng muốn phun trào.

"Phía dưới của em tại sao vẫn chặt như vậy? Muốn bị em bấm gãy rồi." Hít sâu rất nhiều lần, hắn mới chậm rãi đẩy mạnh vào bên trong.

"Ngô......" Côn thịt của hắn vừa thô lại vừa dài, còn mang theo độ ấm nóng bỏng, đường đi ngứa ngáy vừa mới bị lấp đầy, Tả Ninh liền thoải mái yêu kiều rêи rỉ ra tiếng.

"Bảo bối, bây giờ có thể nói với anh, kỹ thuật của anh có đủ tư cách không? Nhìn em hưởng thụ như vậy, chắc hẳn rất có tư cách đúng không?"

Chương 155: Thể Nghiệm Tuyệt Diệu

Phương Kinh Luân sau khi rời giường vội vàng rửa mặt xong liền chạy đến chung cư bên này của Tả Ninh, hôm nay hắn vốn là muốn tiếp tục đi làm, nhưng có thể tưởng tượng được một phòng tất cả đều là tình địch, chỉ có thể quyết đoán cùng lãnh đạo mời bá vương.

Nếu không phải tối hôm qua phòng ngủ của Tả Ninh khóa trái cửa, nhóm tình địch ai cũng không vào được, mà hắn lại không muốn cùng bốn nam nhân kia tranh giành hai căn phòng giành cho khách, nên hắn mới ngoan ngoãn quay lại chung cư cách vách nghỉ ngơi.

Hắn cảm thấy bản thân đã thức dậy đủ sớm, ít nhất so với thời gian rời giường ngày thường của Tả Ninh đã sớm hơn rất nhiều, cho nên khi lấy chìa khoá chung cư của Tả Ninh để mở cửa, tâm tình của hắn vẫn tương đối nhẹ nhàng.

Nhưng khi bước vào đến phòng khách, hắn liền cảm thấy áp suất trong phòng thấp đến mức làm người khác không thở nổi.

Văn Khải An vẫn ôm lấy quyển sách ngồi trêи sô pha, khuôn mặt vốn đã lạnh nhạt lại giống như bao phủ một tầng sương lạnh, làm người ta nhịn không được né xa ba thước.

Du Hạo Nam lại bày ra gương mặt nhăn nhó giống như ai đó thiếu hắn mấy ngàn vạn đứng ở bên ban công, đôi tay nắm chặt thành quyền, giống như tuỳ thời đều có thể tìm người khác liều mạng.



Cao Hạ ngồi ở bàn ăn nhìn một bên bữa sáng phong phú đến phát ngốc, biểu tình tuy không khủng bố như hai người kia nhưng cũng nhìn ra được bộ dáng tâm tình không tốt.

Phản ứng đầu tiên của Phương Kinh Luân là: Sẽ không những người này theo đuổi quá chặt, lại ép Tả Ninh chạy mất rồi chứ?

Nhưng mà hắn còn chưa kịp dùng tới logic hợp lý phủ định suy đoán của mình, liền nghe được phòng tắm truyền đến một trận tiếng thét chói tai kèm theo tiếng khóc nức nở, ngay sau đó lại là tiếng rêи rỉ đứt quãng.

Bốn nam nhân trong phòng, tất cả đều rất quen thuộc âm thanh như vậy, cũng đều rõ ràng khi Tả Ninh phát ra âm thanh như thế này cả cơ thể với trong lòng đến tột cùng có bao nhiêu sung sướиɠ.

Nhưng mà, làm cô sung sướиɠ như vậy, lại là nam nhân khác.

"Con mẹ nó!" Phương Kinh Luân đặt ʍôиɠ ngồi bên án thư của Tả Ninh, tức giận đến ngực phập phồng, rồi lại không thể nề hà.

Ngoại trừ người có đam mê đặc thù nào đó, trêи đời này không có bất kỳ một người nam nhân nào có thể tiếp nhận chuyện nữ nhân mà mình thích nằm dưới thân người đàn ông khác trằn trọc thừa hoan, tuỳ ý yêu kiều rêи rỉ.



Nhưng cho dù trong lòng hụt hẫng, hắn có thể làm gì bây giờ?

Hoặc nên nói, tất cả những nam nhân ở chỗ này, cũng không khác gì hắn, có thể làm cái gì bây giờ?



Tả Ninh bây giờ chấp nhất đến đáng sợ, mặc kệ hắn có đối xử tốt với cô như thế nào, đều không thể đả động đến cô, cho dù hắn có đem trái tim của mình móc ra ngoài, cô cũng không muốn, hắn có thể làm như thế nào?

Mãnh truy mãnh đánh, lửa nhỏ hầm chậm, lạt mềm buộc chặt, lì lợm la ɭϊếʍ...... Tất cả các chiêu thức theo đuổi con gái đều dùng trêи người cô cũng không hề có kết quả, thật đúng như cách nói của Cao Hạ, dầu muối không ăn, đao thương bất nhập.

Thậm chí nói càng khó nghe một chút, bây giờ cô nguyện ý để bọn hắn chạm vào cô đều chỉ là bố thí. Dù sao đối với cô mà nói, ai cũng có thể tồn tại cũng có thể không, cho dù hắn có ngay lập tức quay đầu bỏ đi, người thương tâm khổ sở cũng không phải cô.

"A!" Phương Kinh Luân thấp thấp tự giễu một tiếng, thật là không thể hiểu nổi bản thân tại sao lại thua ở chỗ này của Tả Ninh.

Hơn nữa, thua một lần chính là chín năm, từ năm hắn 18 tuổi, đến 27 tuổi.

"A...... Thu...... Thu Dật Bạch...... Chậm một chút...... Chậm...... Nha......" Ửng hồng trêи mặt che kín nước mắt, giọng nói của Tả Ninh sau khi thét chói tai rêи rỉ đã sớm trở nên khàn khàn, toàn bộ cơ thể cũng chỉ có thể bủn rủn vô lực nửa nằm trêи bệ rửa mặt.

Ngoại trừ cao trào lúc trước, cô đã ở dưới thân Thu Dật Bạch liên tiếp cao trào ba lần, nhưng nam nhân cả người đầy mồ hôi trước mặt, tựa hồ vẫn không có bất kỳ một chút xu thế bắn tinh nào.

"Được, anh sẽ chậm một chút." Thu Dật Bạch duỗi tay đưa hai chân cô đặt lên vai hắn khiến cho côn thịt thô dài có thể dễ dàng thâm nhập vào bên trong.

Động tác tiến công của hắn khi thì thong thả khi thì lại tăng gia tốc, khi thì ngẫu nhiên dùng sức đâm đến chỗ sâu nhất, quy đầu cực nóng không ngừng cọ xát với cổ đáy huyệt, kɧօáϊ cảm kɧօáϊ cảm cực kỳ thoải mái.

"Ân......" Thể nghiệm như vậy, tuy âm đế cùng điểm G không kịp cùng cao trào kϊƈɦ thích như vậy nhưng cũng khiến Tả Ninh cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều thoả mãn thư hoãn sung sướиɠ.

"Vậy em có thể trả lời vấn đề vừa rồi của anh được đúng không? Kỹ thuật của anh có đủ tư cách không? Sau này có tư cách giúp em giải quyết nhu cầu sinh lý không?"

Tả Ninh vô lực lắc lắc đầu: "Anh đừng choáng váng...... Cái gì em cũng không cho anh được......."

"Em có thể cho, Ninh Ninh em biết mà, anh vẫn luôn chỉ cần em, anh muốn thân thể của em, trái tim của em, đều chỉ thuộc về một mình anh."

"Nhưng em...... Ân......"



"Ninh Ninh!" Giữa háng hắn dùng sức kϊƈɦ thích một chút, liền chọc đến Tả Ninh than nhẹ ra tiếng, lời nói gián đoạn, "Chúng ta lúc trước khi chia tay, cũng không phải tình cảm xảy ra vấn đề. Hiện tại, tất cả trở ngại đều không còn, vì sao không thể tiếp tục như trước?"

"Em nói rồi...... Không muốn nghĩ nha, Thu Dật Bạch...... Em......"

"Em có biết mấy năm nay, mỗi đêm anh đều mơ thấy em hay không? Em có biết nếu không có em ở trong mộng làm bạn, anh căn bản không chống chọi được đến bây giờ không?"

"Thu Dật Bạch, anh đừng như vậy......"

"Ninh Ninh, Ninh Ninh......" Thấy thân thể cô đã bắt đầu thả lỏng, thích hợp để giảm xóc, động tác bên hông của Thu Dật Bạch liền dần dần tấn mãnh lên, đôi tay nâng thân thể cô lên nhanh chóng va chạm.

"A......" Kɧօáϊ cảm thình lình ập đến làm cô lại lần nữa thét chói tai.

"Lúc trước chia tay với em chỉ là bất đắc dĩ, bây giờ, anh không có lý do gì để từ bỏ em." Mồ hôi từ gương mặt tuấn lãng lăn xuống, Thu Dật Bạch hô hấp thô nặng, con ngươi mờ mịt ȶìиɦ ɖu͙ƈ lại càng thêm kiên định, "Tả Ninh, em là của anh, em chỉ có thể là của anh, sau này đừng mơ tưởng lại đẩy anh ra!"

"Không...... Ân a......"

Động tác thọc vào rút ra của hắn càng lúc càng nhanh, càng ngày càng thâm, Tả Ninh chỉ cảm thấy toàn bộ đường đi tê trướng đến phát ngứa, một cỗ điện lưu tê dại từ mũi chân chui vào chỗ sâu trong bụng dưới, cuối cùng khuếch tán toàn thân, kϊƈɦ thích đến tứ chi của cô run rẩy, trước mắt trắng bệch, ngay cả thét cũng không còn sức lực.

Cảm nhận rõ ràng hoa huyệt kiều nộn của cô đang phun ra rất nhiều nước, biểu tình của Thu Dật Bạch cũng càng thêm căng chặt, nhưng vẫn cố gắng khống chế xúc động muốn phóng thích, tiếp tục ở trong cơ thể cô va chạm, thẳng đến khi cô ách giọng khóc kêu liên tục, phun ra rất nhiều lần, hắn mới chịu rút côn thịt ra, phóng thích tất cả chất lỏng màu trắng vừa nhiều lại vừa đậm vào khăn tắm dưới thân cô.

Tả Ninh cả người run rẩy, nước mắt chảy xuống, há miệng to thở dốc, thẳng đến khi Thu Dật Bạch bình ổn cảm xúc đem cô kéo vào trong lòng ngực, cô vẫn không thể bình ổn hơi thở.

Đã từng có nhiều lần tính ái như vậy, cũng cảm thụ qua vô số lần kɧօáϊ cảm cao trào, nhưng tình trạng phóng thích nhiều lần liên tục giống như hôm nay vậy, cô lúc trước chưa bao giờ trải qua.

Cho dù cổ họng của cô đã khô khốc đến phát không ra một chút âm thanh nào, mệt đến mức đôi mắt cũng không mở ra nổi, nhưng cũng nhất thiết phải thừa nhận, cái loại sảng kɧօáϊ với thống kɧօáϊ không có từ ngữ diễn tả này đúng là một thể nghiệm tuyệt diệu.

Thu Dật Bạch mềm nhẹ hôn lên môi cô: "Em chảy nhiều nước như vậy, khát nước không? Anh mang em đi ra ngoài uống nước."

Toàn bộ cơ thể của Tả Ninh đều vô lực mềm nhũn nằm ở trong lòng ngực hắn, căn bản không sức lực trả lời, chỉ có thể tùy ý để hắn ôm ra khỏi phòng tắm.

Chương 156: Đánh Một Trận Đi

Với hai người ở trong phòng tắm mà nói, trận hoan ái kịch liệt kéo dài này, là thể nghiệm tuyệt diệu cực độ vui sướиɠ.

Nhưng đối với bốn nam nhân ở bên ngoài, cái này không thể nghi ngờ chính là dày vò tra tấn thống khổ nhất.

Khi Thu Dật Bạch ôm Tả Ninh nằm xơ lụi trong lòng ngực hắn ra ngoài, đón nhận bốn ánh mắt mang cảm xúc phức tạp, nhìn đến thần sắc bi thương của bọn hắn, hắn căn bản cũng không đắc ý được.

Rốt cuộc, hắn cũng không phải người thắng, tuỳ thời hắn cũng sẽ bởi vì Tả Ninh nằm dưới thân nam nhân khác tuỳ ý thừa hoan mà thống khổ.

Tưởng tượng đến đây, hắn cảm thấy, việc này thật đúng là vừa buồn cười lại vừa đáng buồn.

Thấy bộ dáng mệt mỏi của Tả Ninh, Cao Hạ trầm mặc một lát, cuối cùng đứng dậy đem tất cả bữa sáng trêи bàn ném vào thùng rác, chỉ thấp giọng nói một câu "Tôi đi chuẩn bị bữa trưa" liền quay người vào nhà bếp.

Thu Dật Bạch ôm người đặt lên trêи giường, lại đến phòng khách cầm một ly nước ấm đi vào, sau đó không ra ngoài nữa.

Tả Ninh tuy rằng mệt đến mí mắt cũng không muốn nhấc, nhưng vẫn chưa hề ngủ, vậy nên vẫn tinh tường cảm nhận được Thu Dật Bạch chui vào trong chăn ôm cô, tất nhiên cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của hắn không ngừng chấn động, cùng với lúc hắn bất đắc dĩ đi đến bên cửa nhận điện thoại.



Ấm áp môi lên trán cô hôn một cái, cô nhe được giọng nói trầm thấp mềm nhẹ từ bên tai truyền đến: "Ngày mai anh phải trở về, đoàn phim không thể không có anh."

Tả Ninh từ trong cổ họng phát ra một tiếng "Ừm" rất nhẹ xem như đáp lại.

"Ninh Ninh." Hắn lại ôm cô sát chút, làm cả khuôn mặt cô đều chôn ở cổ hắn, "Chờ hai tháng nữa đóng máy anh quay lại được không? Để anh bồi em được không? Anh không muốn lại một mình, nếu lại trải qua những ngày tháng tỉnh dậy mà không nhìn thấy em, anh nhất định sẽ nổi điên."

Tả Ninh một câu cũng không nói lên lời, bởi vì cô không còn sức lực để nói chuyện, cũng bởi vì cho dù có mở miệng cũng không biết nói cái gì.

Cự tuyệt hắn sao? Nhưng như vậy có hữu dụng không? Giống như Cao Hạ với Phương Kinh Luân, bao nhiêu lời nói cô đã nói đi nói lại, nhưng kết quả có khác gì chưa nói.

Đáp ứng hắn sao? Vậy bọn họ bây giờ đến tột cùng xem như là cái gì?



Cô cùng nhiều nam nhân dây dưa không rõ như vậy, một bên quảng cáo rùm beng rằng không cần tình yêu, không cần tương lai, một bên lại tận tình hưởng thụ sự quan tâm yêu quý của bọn họ, hưởng thụ sự sung sướиɠ về thân thể mà bọn họ mang lại sao?

Nhưng kỳ thật, làm như vậy cũng không có gì là không thể a, dù sao thì cô cũng không tổn thất gì, không phải sao?



Bây giờ cô chỉ muốn ích kỷ một chút, ngoại trừ không để bản thân tổn thương, nhưng cái khác, cô quản nhiều như vậy làm gì?

Cô thật sự rất mệt mỏi, quan hệ không rõ lý này, cô cũng không muốn chải vuốt rõ ràng, càng không muốn dùng bất kỳ đạo đức hay trách nhiệm gì trói buộc chính mình.

Vậy nên, nếu như bọn họ muốn thì cứ theo bọn họ đi, cô chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là đủ rồi.

"Em không nói tiếng nào, anh sẽ xem như là em đã chấp nhận. Sau này, nhất định phải nhận điện thoại của anh, phản hồi tin nhắn của anh, cũng không thể không nói một tiếng liền chạy đến một chỗ mà anh không tìm được, được không?"

Hắn giống như đang lầm bầm lầu bầu ở bên tai cô nhẹ giọng nói rất nhiều lời, không ngừng kể ra thương nhớ mấy năm nay đối với cô, kể ra thống khổ khi không thấy cô, thẳng đến khi Tả Ninh ở trong lòng ngực hắn ngủ say.

Cao Hạ dùng nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh làm bữa trưa cũng tính là phong phú, hơn nữa số lượng đồ ăn đủ cho tất cả mọi người trong phòng.

Đây không phải là hắn vĩ đại đến mức nguyện ý chiếu cố dạ dày của mấy tên tình địch này, chỉ là lần trước đến đây đã bị Phương Kinh Luân ăn ké, trốn tránh cũng không được, lần này tất nhiên cũng chỉ có thể chuẩn bị nhiều thêm một phần.

Ngay cả Thu Dật Bạch, tuy rằng là tình địch, nhưng chung quy cũng là bạn tốt nhiều năm, cho nên lại chuẩn bị nhiều thêm một phần.

Còn về phía Văn Khải An với Du Hạo Nam, xem như là còn ân tình tối hôm qua bọn họ mở cửa cho hắn vào, đương nhiên cũng để cho bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa.

Vì thế lúc Tả Ninh đang mơ mơ màng màng bị Cao Hạ gọi dậy ăn cơm, nhìn thấy năm tên nam nhân kia giống như hài hoà mà ngồi cùng một chỗ chuẩn bị ăn cơm, hình ảnh này nhìn như thế nào cũng thấy quỷ dị.

Tuy rằng ngủ một giấc khôi phục không ít thể lực, nhưng cả người cô đều lười biếng, cũng không muốn ăn cái gì, Cao Hạ thấy vậy liền tức giận liếc Thu Dật Bạch một cái: "Cũng không biết khống chế một chút sao?"

Thu Dật Bạch vẫn giữ vẻ mặt vô tội: "Cô ấy muốn, tôi còn có biện pháp nào?"

"A!" Phương Kinh Luân cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt biểu đạt tận dụng mọi thứ khinh bỉ hắn.

Trong lúc hai người bọn họ ám lưu dũng động, Văn Khải An đã gắp cho Tả Ninh mấy miếng thịt: "Buổi sáng quá mệt mỏi, ăn nhiều một chút."

Du Hạo Nam thấy vậy cũng nhanh chóng gắp đồ ăn cho cô: "Còn có cái này, đây là đồ ăn mà em thích nhất."

Phương Kinh Luân không cam lòng yếu thế, cũng gắp đồ ăn cho Tả Ninh: "Ninh Ninh ăn cái này nhiều một chút, anh thấy ở trêи mạng nói cái này có dinh dưỡng rất phong phú."

Nhìn bọn họ ân cần mượn hoa hiến phật như vậy, Cao Hạ rất không vui, lại bắt đầu hối hận bản thân sao lại làm nhiều đồ ăn như vậy, sớm biết như thế này nên để bọn họ tự gọi cơm hộp cho mình.



"Những đồ ăn này đều là anh cố ý làm theo khẩu vị của em, xác thật nên ăn nhiều một chút, không phải em còn thích ăn điểm tâm ngọt sao? Lát nữa anh đưa em đi mua nguyên liệu nấu ăn, anh sẽ làm một chút cho em."

Nhắc tới cái này, Tả Ninh thật sự bị gợi lên hứng thú ăn cơm: "Được a, bánh rán caramel lần trước ăn rất ngon."

"Được rồi, buổi chiều anh sẽ làm cho em, còn có bánh kem, em muốn Brownie, khu rừng đen, mộ tư hay là thích phong?"

"Thích phong đi, cái này hình như đơn giản nhất, vừa vặn chỗ này của em có lò nướng, anh dạy em làm."

Bốn nam nhân kia vẻ mặt mộng bức, rốt cuộc thì tất cả đều không phải người thích ăn điểm tâm ngọt, đừng nói là tự mình làm, đến ngay cả tên với chủng loại của bánh kem bọn họ đều không rõ ràng.

Không thể không thừa nhận, trong trù nghệ, bọn họ không có cách nào so sánh với Cao Hạ.

Nhưng Phương Kinh Luân vẫn có chút không cam lòng: "Ninh Ninh, trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn học nấu ăn, chờ thêm hai ngày nữa anh đi học làm điểm tâm, đến lúc đó mỗi ngày đều có thể làm cho em ăn."

Du Hạo Nam hừ lạnh một tiếng: "Cô ấy có thích ăn cũng sẽ không ăn mỗi ngày, cậu muốn cô ấy bị tăng đường huyết?"

"Tăng đường huyết cũng tốt hơn anh hại cô ấy, thiếu chút nữa bị người xấu khi dễ." Phương Kinh Luân nổi khí, không cẩn thận lại bắt đầu nổi lên nợ cũ.

Dù sao đối với cá nhân hắn, hắn hận nhất chính là Du Hạo Nam, bởi vì trong nhận thức của hắn, chính Du Hạo Nam là người làm tổn thương Tả Ninh sâu nhất, mới làm cô biến thành cái dạng như bây giờ này.

Nhắc tới sự kiện kia, Du Hạo Nam tự biết đuối lý, chỉ có thể cúi đầu trầm mặc.

Nhưng Thu Dật Bạch lại đột nhiên lạnh buốt nhắc tới một câu: "Hình như người hại cô ấy tự sát cũng không sáng rọi như vậy."

Chuyện lúc Tả Ninh học đại học, hắn cũng không phải quá rõ ràng, chỉ là từ chỗ của Cao Hạ mới biết được cô đã từng tự sát, tựa hồ có chút liên quan đến Phương Kinh Luân, vì thế vốn khó chịu với Phương Kinh Luân, hắn liền chụp cho tình địch một chiếc mũ như vậy.

"Cô ấy tự sát không phải bởi vì tôi!" Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng nghĩ lại thời điểm năm nhất xác thật bản thân đã từng nói với Tả Ninh không ít lời nói hỗn trướng, đột nhiên Phương Kinh Luân thiếu đi vài phần tự tin.

Tả Ninh chống cằm nhìn bọn họ, sâu kín nói: "Nếu cứ như vậy chi bằng các anh đánh nhau một trận đi?"

Mấy tên nam nhân này đều đã qua 30 tuổi hoặc là sắp 30 kết quả cư nhiên còn giống như mấy đứa trẻ đấu võ mồm, cô cũng thật sự phục sát đất.

Chương 157: Ước Định Ba Năm

Ăn cơm trưa xong, Tả Ninh nói muốn tiếp sáng tác tiểu thuyết, chung cư rất yên tĩnh, không ai dám quấy rầy cô.

Nhưng mà ngồi ở bên án thư gõ chữ nửa ngày, cô vừa quay đầu lại, năm đôi mắt đều nhất trí nhìn cô, cái loại cảm giác này thật là...... Khiến cô sinh ra cảm hứng viết tiểu thuyết khủng bố.

Bất đắc dĩ khép notebook lại, Tả Ninh chuyển ghế dựa qua đối mặt với năm nam nhân ngồi trêи sô pha: "Nếu không các anh vẫn nên đánh một trận đi, cái loại vật lộn sinh tử này, đến cuối cùng ai tồn tại em liền ở với người đó, thế nào?"

Nhìn tất cả bọn họ đều không nói một lời nào, cô dứt khoát bê notebook lên trực tiếp đi về phòng.

Nếu bây giờ có người hỏi cô tại sao lại phiền não, cô nhất định sẽ trả lời do nam nhân quấn lấy cô quá nhiều, cô đau đầu. Nhưng mà đáp án như vậy, đoán chừng sẽ có rất nhiều người muốn bóp chết cô đi, rốt cuộc thì thật sự đã chọc quá nhiều cừu hận.

Năm tên nam nhân lại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là Thu Dật Bạch mở miệng trước: "Cậu không phải là bác sĩ tâm lý sao? Cô ấy bây giờ, đến tột cùng là trạng thái gì?"

Phương Kinh Luân tức giận trừng mắt hắn một cái: "Y giả không tự y*, chưa từng nghe qua sao? Đối với nữ nhân mình thích, sao có thể dùng y học để lý luận? Nếu bác sĩ tâm lý thật sự trâu như vậy, vậy trêи thế giới đã đầy thánh tình rồi."



(*y giả không tự y: bác sĩ không thể tự chữa cho mình)

Dừng một chút, hắn lại chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy, cô ấy bây giờ đang đi vào một loại cực đoan khác, bởi vì sợ bị tổn thương, cho nên mới tận lực khống chế tình cảm của bản thân. Từ bản chất mà nói, không khác lúc trước là mấy, đều thuộc về hành vi trốn tránh theo bản năng, duy chỉ có một bất đồng chính là, lúc trước cô ấy là làm bộ kiên cường, bây giờ...... Nội tâm thật sự rất cường đại"

Nói đến này, hắn lại nhịn không được trừng mắt liếc Du Hạo Nam một cái: "Nếu không phải tại anh, cô ấy cũng sẽ không thay đổi thành như vậy."

Du Hạo Nam cắn chặt răng, rũ mắt nhìn sàn nhà, lặng im không nói.

Chờ đến khi Tả Ninh hoàn thành số lượng từ mà bản thân yêu cầu mỗi ngày, một mình đi ra khỏi phòng, thời gian đã là bốn giờ chiều.

Nghĩ đến muốn cùng Cao Hạ đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, cô còn cố ý thay quần áo mới rồi mới ra khỏi phòng ngủ, ai ngờ vừa mới mở cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn rất thơm.



Trong phòng bếp, Cao Hạ đang bận rộn làm bánh kem, ngoại trừ tài liệu về điểm tâm ngọt, bên cạnh còn có rất nhiều loại rau thịt mới mẻ, hiển nhiên là hắn đã đi ra ngoài mua.

Hơn nữa, Phương Kinh Luân cư nhiên trở thành trợ thủ cho Cao Hạ, tuy rằng có Cao Hạ phụ trợ, động tác của hắn có vẻ vẫn còn không thuần thục.



"Viết xong rồi?" Cao Hạ hơi mỉm cười với Tả Ninh, "Bánh kem một chút nữa là xong, em có thể ăn trước một ít, anh sẽ dạy em làm một cái khác."

Tả Ninh đi vào phòng tắm rửa tay, vừa mới đi tới cửa liền nhìn thấy dáng người đĩnh bạt của Thu Dật Bạch ở bên trong, hắn đang giặt bộ quần áo ngủ và nội y bị dơ do hắn ném xuống đất sáng nay.

Mà tận cùng bên trong phòng tắm, cư nhiên còn có một người khác.

Nhìn Du Hạo Nam tây trang giày da kéo tay áo, động tác mới lạ mà giặt cây lau nhà, Tả Ninh cả kinh đến không khép miệng được: "Anh không sao chứ? Anh đang làm gì?"

"Lau nhà a." Du Hạo Nam vẻ mặt nghiêm túc, đem việc nhà nói ra như một hạng mục khí thế.

Chờ Tả Ninh đi đến phòng khách, lúc này mới phát hiện Văn Khải An đang cầm một chiếc giẻ lau, nghiêm túc lau chùi cửa sổ pha lê ở ban công, động tác kia biệt nữu không khác gì Du Hạo Nam, vừa nhìn là biết chưa từng trả qua cuộc sống như thế này.

"Các anh...... Các anh thật sự không có việc gì chứ?" Tả Ninh muốn véo bản thân một cái, xác định xem mình có phải đang nằm mơ hay không, sao những tên nam nhân này đột nhiên lại trở nên kỳ quái như vậy?

Cao Hạ bê bánh kem từ trong lò ra đặt lên bàn ăn, nhìn Tả Ninh cười cười: "Vừa rồi bọn anh hàn huyên trong chốc lát, muốn cùng em làm một hiệp nghị."

"Hiệp nghị?" Tả Ninh nhìn lướt qua mấy nam nhân đang bận rộn ở các lĩnh vực, trong lòng không hiểu sao có chút sợ hãi, "Hiệp nghị gì?"

"Em tiếp nhận bọn anh theo đuổi không điều kiện, năm người bọn anh cũng đều cạnh tranh công bằng, lấy ba năm làm hạn định, nếu sau ba năm em vẫn không thể yêu một trong số năm người bọn anh, bọn anh sẽ tự giác rời đi, tuyệt không làm hỗn loạn sinh hoạt của em, nếu như lúc đó em có thể cho ra quyết định, như vậy bốn người khác, phải rời khỏi không điều kiện."

Tả Ninh đầy mặt đều là không thể tưởng tượng: "Như thế này thì là hiệp nghị gì?"



"Đây đã là biện pháp tốt nhất mà bọn anh có thể nghĩ đến." Phương Kinh Luân từ phòng bếp đi ra, khó được nghiêm túc nhìn cô, "Ninh Ninh, cho bọn anh một cơ hội, cũng cho bản thân em một cơ hội. Kỳ thật nguyên bản, anh không cần cùng bọn họ làm cái hiệp nghị này, bởi vì em đã đáp ứng anh, sau này đều sẽ không đẩy anh ra, nhưng anh không muốn vô lại như vậy, không muốn dùng cảm kϊƈɦ mà em đối với anh mà trói buộc em.

Cho nên, anh hy vọng mỗi chúng ta đều có thể lựa chọn. Nếu trong thời gian ba năm anh vẫn không có biện pháp đả động đến em, như vậy anh sẽ vĩnh viễn từ bỏ. Nếu sau ba năm em vẫn kiên trì không muốn tình yêu, không cần bất luận một người nào trong số bọn anh quan tâm, bọn anh tuyệt sẽ không dây dưa với em, sẽ để cho em tự do."

Cao Hạ gật gật đầu: "Anh cũng vậy, tuy rằng em cũng đáp ứng qua để anh bồi em, nhưng anh...... Muốn thử một lần. Bởi vì, anh muốn càng nhiều, không chỉ là một mình anh tình nguyện làm bạn."

Du Hạo Nam với Thu Dật Bạch đều đã từ phòng tắm bước ra, Văn Khải An cũng đang đứng ở phòng khách siết chặt giẻ lau trong tay. Mọi người đều nghiêm túc nhìn cô, nhưng tựa hồ trong mắt đều không giấu được sự khẩn trương.

"Ninh Ninh, có thể không?" Cao Hạ cắt xong bánh kem đưa cho cô, "Dùng thời gian ba năm đổi lấy một đáp án, đó là đáp án của bọn anh cũng là đáp án của em."

"Nhưng mà...... Thời gian ba năm có phải quá dài hay không? Em cảm thấy nửa năm......."

"Anh quay một bộ phim có nhiều khi thời gian không chỉ là nửa năm." Thu Dật Bạch vẻ mặt ủy khuất nhìn cô, "Ninh Ninh, anh với Cao Hạ đều thường xuyên phải tiến tổ, với thời gian ba năm nhiều nhất cũng chỉ có thể ở với em mấy tháng, em sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ?"

Du Hạo Nam cũng nói: "Công ty của anh có rất nhiều việc, thường xuyên phải đi, thời gian nghỉ ngơi cũng rất ít."

Phương Kinh Luân đáng thương hề hề nhìn cô: "Thời gian làm việc anh đều phải đều phải đi làm, ngày nghỉ cuối tuần còn thường xuyên bị kêu về nhà bồi trưởng bối, thời gian cũng rất ít."

Văn Khải An nhợt nhạt cười với cô: "Anh vừa ra ngoài chính là mấy tháng, đương nhiên cũng không có bao nhiêu thời gian, cho nên em kỳ thật có thể yên tâm, bọn anh sẽ không thường xuyên quấn lấy em, càng sẽ không quấy rầy đến sinh hoạt bình thường của em."

Vậy nên, những người này ở đây bán thảm tập thể sao? Tại sao mà một đám nhìn qua đều là bộ dáng rất dễ dàng như vậy?

Tả Ninh bị bọn họ nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên, cẩn thận ngẫm lại, dù sao hiệp nghị này đối với cô cũng không có tổn thất gì, dứt khoát bất đắc dĩ phất phất tay: "Bỏ đi bỏ đi, tùy các anh, dù sao em cũng sẽ không phụ trách với bất kỳ người nào. Nếu ai cảm thấy bị tổn thương, hay hối hận cũng đừng oán trách em. Còn có, đến lúc đó không được chơi xấu, không được lại giống như hôm nay ăn vạ ở nhà em không chịu đi như vậy."

Nhìn mấy nam nhân đều nhẹ nhàng thở ra, còn vẻ mặt giảo hoạt như có như không trong mắt kia, Tả Ninh cảm thấy, giống như chỗ nào đó không quá thích hợp, nhưng cô lại không thể nói được
Chương kế tiếp