[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 50

Chương 158: Một Đám Nam Nhân Tâm Cơ

Tuy rằng cái hiệp nghị ba năm kia là năm tên nam nhân đồng lòng quyết định, nhưng cái này không đại biểu rằng địch ý giữa bọn họ sẽ biến mất.

Mặc kệ là làm việc nhà cũng được, những sự việc khác cũng được, bọn họ vẫn âm thầm phân cao thấp, đều không chịu thua lẫn nhau, tư thế đánh nhau kia quả thật làm Tả Ninh xem đến sửng sốt.

Nhưng mà ngẫm lại lúc trước bởi vì cô mất tích, giữa bọn họ cũng đã từng có hiệp nghị, nhưng cuối cùng lại phát triển thành tranh đấu gay gắt, có mang theo ý xấu cô cũng cảm thấy hoàn toàn có thể lý giải.

Đương nhiên, vì đột nhiên hiện lên bốn chữ "Cạnh tranh công bằng" này, Tả Ninh đêm đó lại lần nữa một mình khóa trái phòng ngủ, hơn nữa đến tận ngày hôm sau cũng chưa cho bất luận kẻ nào thừa cơ làm bậy.

Chờ đến khi Thu Dật Bạch cùng với Cao Hạ xuất phát đến sân bay, cô lại lấy hai từ "Công bằng" đem ba người Du Hạo Nam, Văn Khải An, Phương Kinh Luân đuổi ra khỏi chung cư.

Cô nghĩ, ngoại trừ Phương Kinh Luân ở ngay cách vách chung cư của cô, mỗi ngày sau khi tan tầm đều sẽ chạy đến bên này, những người khác hình như đều rất vội, ít nhất sẽ không thường xuyên quấn lấy cô.



"Ai, các người nói xem có phải tiểu khu này của chúng ta có phong thuỷ đặc biệt tốt hay không? Làm sao mà gần đây nhất lão nghe được có người bán giá phòng ở rất cao?"

"Không phải tiểu khu có phong thuỷ tốt, mà là toàn bộ toà chung cư này có phong thuỷ tốt, như này không phải bán cả toà cũng đều được sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, tôi nghe nói tất cả phòng trêи tầng 27 đều bán, giá cả rất là cao nha!"

"Vậy tại sao không tới tìm phòng ở của chúng tôi hỏi nhỉ? Nhà tôi ở tầng 28 phong thuỷ cũng rất tốt!"

Nghe mấy bác gái trước mặt nghị luận sôi nổi, đột nhiên trong đầu Tả Ninh nảy ra ý tưởng nào đó, chờ khi thang máy vừa đến tầng 27, cô nhanh chóng chạy ra, đi dọc theo hành lang cẩn thận xem xét mấy phòng ở cùng tầng với phòng mình một chút.

Toà chung cư này thiết kế theo kiểu tam thang tám hộ, mỗi hộ phân bố thành hình con bướm, phía nam thang máy là hai căn chung cư của Tả Ninh và Phương Kinh Luân, ở phía đông bắc và tây bắc mỗi chỗ phân bố ba gian phòng khác.

Khi Tả Ninh đi đến cửa ba gian phòng ở phía tây mới phát hiện, hộ gia đình bên trong không biết đã dọn đi từ khi nào, ba phòng đều đang mở rộng cửa, còn có đội thi công ở bên trong đang cầm bản vẽ đi lại, nhìn dáng vẻ có lẽ là chuẩn bị sửa chữa.



Chờ khi cô đi vòng qua phía đông, phát hiện hai hộ bên này cũng đã dọn đi, trong đó, một hộ đã bắt đầu sửa lại mặt tường vốn có, một hộ khác chỉ có một người bên trong đang vẽ bản vẽ.

Sẽ có sự trùng hợp đến như vậy sao?

Tả Ninh vẫn còn đang nghi hoặc có nên đi vào hỏi đội thi công xem có biết phương thức liên hệ của chủ hộ không liền nhìn thấy người ở trong chung cư 2701 mở cửa đi ra, mà người đi ra này cô cư nhiên có quen biết.

Văn Khải An hiển nhiên cũng không nghĩ tới Tả Ninh sẽ đứng ở cách cửa nhà hắn không xa, khi ánh mắt hai người chạm nhau, hắn không nhịn được sửng sốt một chút: "Tại sao em lại đến chỗ này?"

Tả Ninh nghiêng đầu dù bận vẫn ung dung nhìn hắn: "Vấn đề này em phải hỏi anh mới đúng? Anh không phải...... Mua căn hộ này rồi chứ?"

Di chuyển ánh mắt xuống, Tả Ninh mới phát hiện, hắn cư nhiên đi dép lê: "Anh..... Lúc trước Phương Kinh Luân thuê người mất hai mươi ngày mới trang hoàng nơi này đơn giản một chút, mới mười ngày liền vô cùng lo lắng chuyển vào, anh không phải phá kỷ lục của anh ấy đi? Không sợ hít phải Formaldehyde* a?"

(*Formaldehyde: Hợp chất hữu cơ focmanđêhít, ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh. Nó là anđêhít đơn giản nhất. Công thức hóa học của nó là H₂CO. Focmanđêhít lần đầu tiên được nhà hóa học người Nga Aleksandr Butlerov tổng hợp năm 1859 nhưng chỉ được Hoffman xác định chắc chắn vào năm 1867.)

Văn Khải An cúi đầu cười cười: "Có muốn vào tham quan một chút hay không?"

Đi theo Văn Khải An vào chung cư, Tả Ninh lập tức liền phát hiện, chỗ này căn bản không phải phòng ở vừa mới trang hoàng xong.

"Vận khí của anh tương đối tốt, có người năm trước vừa mới mua phòng này, nửa năm trước mới sửa chữa xong, vẫn còn chưa có bắt đầu vào ở, vậy nên, anh chỉ thêm đồ gia dụng là được, tiết kiệm thời gian hơn so với bọn họ."

"Bọn họ?" Tả Ninh theo bản năng mà liếc liếc phương hướng cách vách, "Anh đừng nói với em, mấy phòng ở trêи tầng này, tất cả các anh đều mua hết nha?"

Văn Khải An gật gật đầu: "Phải."

"Toà chung cư này đã cũ như vậy, thiết kế lấy ánh sáng cũng không tốt, các anh thật là......"

"Nhưng nơi này có em."



Nghe giọng nói cực kỳ từ tính, đón nhận ánh mắt cực nóng của hắn, đột nhiên Tả Ninh cảm thấy tim đập lỡ một nhịp, lập tức cười gượng dời ánh mắt, chỉ thư phòng ở một bên cười nói: "Cái này rất có cách điệu a!"

Bắt giữ một tia hoảng loạn trong ánh mắt của cô, Văn Khải An bất giác giương giương khoé miệng: "Phải, nguyên lai phẩm vị của chủ nhà rất bất phàm, vậy nên anh mới có thể chuyển vào ở nhanh như vậy, trở thành hàng xóm mới của em."

"Vậy phòng cách vách anh 2702 là ai mua?"

"Cao Hạ."

"2703 thì sao? Phòng cách vách với phòng em."

"Du Hạo Nam."

"Vậy Thu Dật Bạch mua là phòng 2706 cách vách với Phương Kinh Luân đi?"

"2707 với 2708 thì sao? Vừa rồi em nhìn thấy hình như cũng đang chuẩn bị trang hoàng."

"Hình như là một Hoa Kiều vừa mới về nước, nghe nói muốn đả thông hai hộ thành một, hai phòng kia mua còn sớm hơn bọn anh."

"Các anh?" Tả Ninh hài hước nhìn hắn, "Các anh không phải địch nhân sao? Tại sao ngữ khí nghe lại giống như một đám? Em còn tưởng khi mua phòng các anh đều lén lút, sợ người khác biết được cơ."

"Xác thật là ngầm nhờ người tìm người môi giới lặng lẽ hỏi thăm, nhưng mà...... Bởi vì bọn anh đều một lòng muốn mua phòng 2703 gần em nhất, chủ phòng kéo bọn anh vào một phóng đấu giá, sau đó liền bại lộ."

"Phốc!" Tả Ninh nhịn không được lập tức cười ra tiếng, bổ não một chút hình ảnh mấy người ở trong nhóm đâm xe, đột nhiên cô cảm thấy mấy nam nhân này kỳ thật còn rất ngay thẳng.

Nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy, ý cười trêи mặt Văn Khải An cũng dày đặc thêm vài phần.



"Vậy đến cuối cùng làm sao mà Du Hạo Nam lại cướp được căn hộ kia? Các anh đều không thiếu tiền như vậy, nếu nói muốn đấu giá, vậy chủ phòng kia không phải kiếm được bội tiền sao?"

"Rút thăm để nhận, vốn dĩ tưởng vận khí của cậu ta quá tốt, không nghĩ đến anh rút được căn hộ trang hoàng tốt như vậy, kỳ thật vận khí cũng không tồi."

"Em xem như đã phục mấy anh rồi, có tiền thật là tốt a, có thể tuỳ tiện tuỳ hứng." Tham quan qua một vòng, nhìn thấy bản vẽ trêи máy tính của Văn Khải An, Tả Ninh đột nhiên nhớ đến gì đó, "Hôm nay là thời gian làm việc, sao anh không đi làm?"

"Mấy viện bảo tàng mà lúc trước anh ký kết hợp đồng đều đã đến kỳ hạn, tạm thời có thể nghỉ ngơi."

"Tạm thời? Là bao lâu?"

"Bao lâu đều được, công việc của anh có thể tự mình làm chủ."

"Hôm đó không phải anh nói thường xuyên phải đi công tác sao?"

"Phải, nguyên lại phải đi công tác là sự thật, nhưng bây giờ anh muốn ở bên em nhiều hơn."

Trong lòng Tả Ninh đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm xấu: "Anh thành thật nói cho em, có phải ngoại trừ anh, những người khác, kế tiếp cũng sẽ rất nhàn đúng không?"

Văn Khải An vốn không hề biết nói dối, bây giờ giống như cũng không có ý định giấu cô, gật đầu nói: "Hình như là vậy."

"Vậy hôm đó các anh còn làm ra bộ dáng vội đến không được?"

Tả Ninh rốt cuộc cũng biết cảm giác không thích hợp ngày hôm đó là cái gì, chỉ sợ bọn họ đã sớm nghĩ đến chuyện muốn mua chung cư chỗ này để làm hàng xóm với cô, cái gọi là, "Công việc đều rất bận rộn, không có nhiều thời gian đến tìm cô", tất cả cũng chỉ là gạt người.

Thật là một đám nam nhân tâm cơ.

Chương 159: Hội Đấu Giá

Lúc trước căn chung cư kia của Phương Kinh Luân trang hoàng cực kỳ đơn giản, vậy nên cho dù là chỉ cách chung cư bên này của Tả Ninh một bức tường, nhưng động tĩnh cũng không phải là quá lớn, không gọi là ảnh hưởng đến nhiều người.

Nhưng hôm nay không giống như vậy, nguyên một tầng cả năm phòng đều đang sửa chữa, hơn nữa một trong số đó còn phải phá huỷ đi bức tường ngăn, tất cả động tĩnh lớn như vậy hợp lại thành một khối, đừng nói là mỗi ngày có thể yên tĩnh sáng tác, Tả Ninh cảm giác lỗ tai của mình sắp chịu không nổi.

Đối với hộ gia đình khác mà nói, có lẽ sẽ không có nhiều rắc rối như vậy, rốt cuộc thì việc trang hoàng đều ở trong thời gian làm việc, đại đa số mọi người đều phải ra ngoài đi làm, nhưng chỉ có mỗi mình Tả Ninh làm trạch ở nhà đánh chữ mỗi ngày, thật sự là không có biện pháp nào tiếp thu hoàn cảnh như vậy.

"Âm mưu, tất cả đều là âm mưu của bọn họ! Bởi vì bọn họ tạm thời không có cách nào tiến vào đây ở, lại ghen ghét anh ở ngay cách vách với em, cho nên mới cố ý làm ra động tĩnh lớn như vậy để cách ứng chúng ta, chính là vì không muốn cho anh với em sinh hoạt bình thường."

Nhằm vào tạp âm không ngừng nghỉ mỗi ngày, Phương Kinh Luân ngắt lời như thế này.



Tưởng tượng đến mấy tên nam nhân tâm cơ đó đều không phải là đèn cạn dầu, Tả Ninh cũng cảm thấy, đúng thật là không phải không có khả năng này.

"Cho nên, Ninh Ninh a, chúng ta vẫn nên dọn đi thôi, em xem, mỗi ngày em đều cần phải có hoàn cảnh yên tĩnh, nơi này hiển nhiên không thích hợp, vừa vặn anh cũng có mua một căn biệt thự ở cạnh Hồ Minh Nguyệt, không phải em rất thích chỗ đó sao? Vậy thì dọn vào đó ở đi a, biệt thự rất rộng, anh có thể mời thêm hai người giúp việc, mỗi ngày chiếu cố cuộc sống ẩm thực hàng ngày của em, bảo đảm sẽ để em ở trạng thái tốt nhất hoàn thành sáng tác."

Thấy Tả Ninh vẫn không nói một lời, Phương Kinh Luân tiếp tục nói, "Không thích biệt thự? Vậy tiếp tục ở chung cư, anh có mua một chung cư có diện tích rất lớn ở bờ sông Vân, em tuỳ thời có thể chuyển vào ở."

"Được a." Tả Ninh liên tục gật đầu, cười như không cười nhìn hắn, "Em thiếu chút nữa đã quên, anh cũng là một nam nhân tâm cơ."

Phương Kinh Luân:......

Đương nhiên, Văn Khải An cũng uyển chuyển đưa ra đề nghị có thể cung cấp chỗ ở tạm cho Tả Ninh, nhưng mà Tả Ninh cũng không đáp ứng, mỗi ngày chỉ trực tiếp ôm notebook đi thư viện gần đó hoặc là đến quán cà phê sáng tác, buổi tối lại quay lại chung cư nghỉ ngơi.

Kỳ thật ban đầu cô còn nghĩ tới việc nếu thật sự quyết định thường trú tại thành phố S, thì sẽ mua một căn chung cư hợp tâm ý của mình, dù sao thì chung cư hiện tại cũng có một chút cũ, thiết kế cũng không tốt lắm. Ai ngờ những tên nam nhân không thiếu tiền này đã vội đến như vậy, không đợi cô quyết định mua phòng hay không liền trở thành hàng xóm của cô.

Cho dù bây giờ cô có muốn mua phòng mới thì ít nhất cũng phải mấy vài tháng mới có thể vào ở được, trong lúc này vẫn phải chịu tạp âm bức bối, nếu không muốn ở trong nhà của bất kỳ nam nhân nào, cũng không muốn vào khách sạn ở, nghĩ tới nghĩ lui vẫn ở chung cư cũ này vẫn tương đối tốt nhất.

Văn Khải An với Phương Kinh Luân không giống nhau, Phương Kinh Luân rất nhiều lúc chính là tính tình của một đứa trẻ, sẽ dính người, sẽ chơi xấu, sẽ làm nũng, cho nên khi có thời gian rảnh hắn sẽ quấn lấy Tả Ninh.

Mà Văn Khải An vẫn rất thân sĩ cũng rất khắc chế, ngoại trừ ngẫu nhiên sẽ tìm Tả Ninh tâm sự một chút, hẹn cô ăn một bữa cơm, thời gian còn lại đều là ai ở nhà đấy, ai bận việc lấy.

Thẳng đến thứ sáu hôm nay, Tả Ninh cùng hắn tham gia một hội đấu giá tác phẩm nghệ thuật.

Cô đối với mấy thứ này tất nhiên là không có hứng thú, không giống như Văn Khải An, là công việc cùng với yêu thích, thường xuyên đi đến những trường hợp như thế này.

Cho nên lần này cô tới, thuần túy chính là ở nhà làm trạch lâu lắm mới ra ngoài hoạt động, hơn nữa khó được một lần Văn Khải An mời cô đi cùng, cô cũng không muốn cự tuyệt, hơn nữa vừa mới đi đến đại sảnh liền gặp được một "Người quen".

"Liên tiểu thư?" Nhìn thấy nữ nhân nhiệt tình đi lên cùng mình chào hỏi, Tả Ninh đúng thật là có chút kinh ngạc.

Liên Kỳ Vân vẫn một bộ dáng thành thục ưu nhã, cao quý hào phóng: "Không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể gặp gỡ Tả tiểu thư, chúng ta đúng là có duyên."

"Đúng vậy, rất có duyên." Nhìn thấy nhân viên công tác cầm hào bài đưa cho Liên Kỳ Vân, Tả Ninh cười nói, "Liên tiểu thư cũng có đồ vật nhìn trúng?"

"Phải, có một cây đàn cổ mà Trương gia gia thích, tuy rằng có chút quý, nhưng thân là con dâu Thu gia, vì gia gia chuẩn bị lễ vật cũng là chuyện nên làm."

Cô ta nói ra lời này thật sự là cố tình, ngay cả Văn Khải An cũng nghe ra được ý khoe khoang cùng khiêu khích, nhưng hắn cũng chỉ nhận hào bài, hơi gật đầu với Liên Kỳ Vân sau đó liền ôm Tả Ninh ngồi xuống.

Quay đầu lại liếc nhìn Liên Kỳ Vân cũng theo bọn ưu nhã ngồi xuống, Tả Ninh thấp giọng nói: "Hôm nay anh không nên đưa em đến đây."

Văn Khải An nhăn nhăn mày: "Em rất chán ghét cô ta? Nhìn thấy cô ta làm tâm tình của em không tốt sao?"

Tả Ninh cười khẽ ra tiếng: "Không phải tâm tình của em không tốt, mà là em sợ trong lát nữa tâm tình của anh sẽ không tốt."

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Văn Khải An, Tả Ninh nói tiếp: "Chờ sau khi kết thúc sẽ giải thích với anh, chúng ta bình tĩnh xem cái biến này trước đi."

Vật phẩm trong buổi đấu giá đều là các tác phẩm nghệ thuật có giá trị lịch sử, giá cả tất nhiên cũng cao một chút, nhưng đối với những người đến đây cạnh tranh những thứ này mà nói, thứ không lầm nhất chính là tiền, vậy nên buổi đấu giá cũng coi như là rất kịch liệt.

Chiếc đàn cổ mà Liên Kỳ Vân muốn có giá khởi điểm là 300 vạn, kỳ thật cũng không tính là quý, nhưng mà đến cuối cùng một đám người tranh đoạt nâng giá lên 600 vạn, Liên Kỳ Vân trực tiếp ra giá 800 vạn mới đem đồ vật cướp về tay.

Sau đàn cổ, triển lãm lần lượt đưa ra rất nhiều đồ vật giá cả không đồng nhất, trong đó tiện nghi nhất chính là một cái yên hồ khảm trai bảy màu từ thời Thanh, giá khởi điểm mới mười vạn nguyên*.

(*Nguyên: đơn vị tiền tệ, mười hào bằng 1 nguyên.)

Tả Ninh nói khẽ với Văn Khải An: "Anh giúp em lấy cái này đi."

Văn Khải An khó hiểu: "Em thích?"

"Tóm lại nghe em nhất định không sai, lát nữa sẽ có người đoạt với anh, anh không cần lo cái gì hết, cứ trực tiếp giơ bài là được."

Văn Khải An tuy rằng không hiểu chuyện gì, nhưng bởi vì tín nhiệm Tả Ninh, cho nên cũng làm theo.

Mới đầu còn có mấy người cùng hắn đấu giá đồ cổ tiện nghi này, nhưng mà khi giá cả lên đến 20 vạn, mấy người kia cũng từ bỏ.

"20 vạn lần thứ nhất, 20 vạn lần thứ..... Được, bài số 13 ra giá, giá cả bây giờ là 22 vạn, có ai còn ra giá cao hơn không?"

Nghe được số 13, Tả Ninh câu môi cười, Văn Khải An cũng tựa hồ hiểu được cái gì. Bởi vì hắn có chú ý qua, hào bài của Liên Kỳ Vân đúng là 13.

"22 vạn nhất thứ...... Số 16 ra giá, hiện tại giá là 25 vạn......"

"28 vạn......"

"30 vạn......"

Văn Khải An cùng với Liên Kỳ Vân vẫn luôn tranh nhau giơ bài ra giá, tận đến khi giá bị nâng đến 50 vạn, mọi người trong hội trường nhịn không được nghị luận sôi nổi, tất cả đều khó hiểu nhìn hai người không ai chịu nhường ai.

"80 vạn!" Tăng giá theo hình thức thường hiển nhiên làm Liên Kỳ Vân không có kiên nhẫn, cô ta dứt khoát giơ bài trực tiếp tăng giá.

"100 vạn!" Văn Khải An không cam lòng yếu thế.

"150 vạn!" Quyết tâm của Liên Kỳ Vân hình như lại lớn hơn nữa.

Nhìn cảnh này không chỉ có người mua ở hội trường mà ngay cả người điều hành phiên đấu giá đều nghẹn họng nhìn trân trối. Thật sự không rõ hai người này tại sao lại giằng co, ngay cả đồ vật đáng giá nhất trong hội trường này giá cũng không nâng cao đến như thế này.

Văn Khải An tiếp tục giơ bài: "200 vạn!"

"300 vạn!"

"400 vạn!"

"500 vạn!"

"600 vạn!"

"1000 vạn!"

Liên Kỳ Vân một hơi hô lên 1000 vạn, mọi người trong hội trường ngay cả đại khí cũng không dám ra, toàn bộ bầu không khí vừa nghiêm túc lại vừa vi diệu.

Chương 160: Xe Chấn

Nghe tiếng hít khí không ngừng truyền từ mọi người xung quanh, Tả Ninh kéo kéo cánh tay áo của Văn Khải An, thấp giọng nói: "Được rồi, đừng thêm nữa."

"1000 vạn lần thứ nhất, 1000 vạn lần thứ hai, 1000 vạn lần thứ ba!"

Rốt cuộc, tiếng đánh chùy cũng vang lên, người điều khiển phiên đấu giá tuyên bố yên hồ khảm trai bảy màu của thời Thanh với giá trị khởi điểm 10 vạn thuộc về người sở hữu hào bài số 13, thành giao với giá 1000 vạn.

Toàn bộ hội trường bây giờ cơ hồ có thể dùng đến hai từ sôi trào với hỗn độn để hình dung. Tuy rằng đối với kẻ có tiền mà nói, 1000 vạn cũng không phải số tiền gì lớn, nhưng những người đi vào đây phần lớn đều là người biết hàng, bây giờ cục diện không hiểu sao lại biến thành như vậy, thậm chí hoài nghi bản thân có phải đã bỏ qua một kiện bảo bối hay không?

Khi ở trong phòng nghỉ ngơi, Tả Ninh cùng Văn Khải An vừa mới ngồi xuống sô pha, Liên Kỳ Vân lại thong thả ung dung đi tới, trong mắt không ngăn được đắc ý: "Tả tiểu thư rất thích cái yên hồ kia sao? Thật sự rất xin lỗi, tôi cũng coi trọng cái đồ vật kia, cho nên......"

Tả Ninh cười như không cười nhìn cô ta: "Liên tiểu thư, kỳ thật...... Có chuyện tôi không biết có nên nói với cô hay không?"

"Chuyện gì?"

"Chính là cái yên hồ kia......" Tả Ninh chậm rãi bước đến bên tai Liên Kỳ Vân, gằn từng chữ một, "Căn bản không đáng giá 1000 vạn, tôi chơi cô thôi, ngu ngốc!"

Mặt Liên Kỳ Vân nháy mắt lúc đỏ lúc trắng, trong mắt từ lâu đã bị tức giận che kín, giống như muốn đem Tả Ninh xé nát.

Tả Ninh mỉm cười nhìn cô ta: "Liên tiểu thư không cần phải sinh khí như vậy, dù sao lấy thân phận của cô, 1000 vạn kia thì tính là gì?"

Cô đương nhiên biết cái mà Liên Kỳ Vân để ý không phải 1000 vạn, vậy nên giờ phút này thái độ của cô càng kϊƈɦ Liên Kỳ Vân dâng lên tức giận, thậm chí ngay cả hình tượng cũng không để ý, giơ tay phải lên muốn tát cô.

Văn Khải An thấy hành động của Liên Kỳ Vân, nhanh chóng từ sô pha đứng dậy, nhưng hắn còn chưa kịp động thủ ngăn cản, một tiếng bạt tai đã vang vọng khắp phòng nghỉ.

Nhân viên công tác cùng tất cả những người tham gia đấu giá đều sợ ngây người, tất cả đều khϊế͙p͙ sợ mà nhìn hai nữ nhân ăn mặc ưu nhã, động tay nhưng lại không chút hàm hồ.



Liên Kỳ Vân gắt gao bụm mặt, không dám tin trừng mắt nhìn Tả Ninh: "Cô dám đánh tôi?"

"Không phải là cô động thủ trước muốn đánh tôi sao?" Tả Ninh vẻ mặt vô tội nhún nhún vai, "Tôi cái này gọi là phòng vệ chính đáng."

"Cô là cái đồ tiện nhân......"

"Liên tiểu thư!"

Lúc này, Văn Khải An vững vàng mà che ở trước người Tả Ninh: "Chỗ này là nơi công cộng, Liên tiểu thư đây là muốn nháo cho mọi người đều biết? Ngài bây giờ nổi bật chính thịnh, nếu việc này bị truyền ra ngoài, tin tưởng người bị chê cười chắc chắn không phải là Tả Ninh."

Xem nhân viên công tác đã tới, Văn Khải An bước lên cùng người giao thiệp vài câu sau đó liền ôm Tả Ninh đi ra ngoài.

Bởi vì là Liên Kỳ Vân động tay trước, nhân viên công tác cũng không dám làm khó xử Tả Ninh, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi.

"Chúng ta bây giờ đi đâu?" Vào đến thang máy, Tả Ninh đầy mặt nghi hoặc, "Phải đi về sao? Nhưng đồ vật mà anh muốn còn chưa đấu giá đâu!"

"Từ bỏ."

Cho dù hắn không phải là một người dễ dàng tức giận, Tả Ninh cũng có thể cảm giác được, giờ phút này sắc mặt của hắn rất khó coi.

"Anh tức giận sao?" Cô hoàn toàn không rõ tức giận của người này từ đâu mà đến, chẳng lẽ tức giận là vì cô không màng an nguy khiêu khích Liên Kỳ Vân, làm hại bản thân thiếu chút nữa bị đánh?

Đi tới tầng hầm ngồi vào trong xe của Văn Khải An, cô lại mở miệng nói: "Nếu em dám trêu chọc cô ta, tất nhiên là đã có chuẩn bị trước, nhất định sẽ không để cô ta đắc thủ."



Văn Khải An quay đầu ngơ ngác nhìn cô vài giây, đột nhiên cúi người hôn lên môi cô.

Động tác của hắn hoàn toàn không còn ôn nhu với khắc chế vốn có, ngược lại càng giống như bá đạo chiếm lấy, Tả Ninh hơi trố mắt, nhưng vẫn mở miệng để đầu lưỡi ướt hoạt của hắn thâm nhập vào trong miệng, chủ động cùng hắn dây dưa quấy loạn.

Không gian yên tĩnh trong xe hoàn toàn có thể nghe được rõ ràng âm thanh môi lưỡi giao triền cùng với tiếng hít thở dồn dập của hai người.

Đôi tay của Văn Khải An bắt lấy bả vai cô không tự giác mà tham nhập vào trong áo gió, cách một lớp váy liền áo hơi mỏng vuốt ve thân thể mềm mại.

Bộ ngực mẫm cảm bị bàn tay của hắn vuốt ve, Tả Ninh nhịn không được ưm một tiếng, đôi tay cũng bắt đầu vươn ra thâm nhập vào áo khoác tây trang của hắn, vuốt ve lòng ngực nóng bỏng cứng rắn.

Không gian trong xe hắn không quá lớn, khoảng cách giữa hai chỗ ngồi cũng rất rộng, tư thế ôm hôn như vậy hiển nhiên làm hai người không quá dễ chịu.

Tiếng thở dốc thô nặng phun ở bên tai cô, Văn Khải An ách giọng nói: "Ngồi lại đây."

Tả Ninh sớm đã bị hắn trêu chọc nổi lên ɖu͙ƈ hỏa, bây giờ không hề có chút do dự nào, trực tiếp đứng dậy ngồi lên trêи hai chân hắn, chủ động dâng lên đôi môi đỏ của mình.

Hai đầu lưỡi mềm mại tiếp tục giao triền truy đuổi, bàn tay của Văn Khải An di chuyển xuống phía dưới một chút, xốc váy của cô lên, ấn lộng vỗ về chơi đùa qυầи ɭót đã lộ ra vẻ ướt át.

"Ân......" Bên môi tràn ra vài tiếng rêи rỉ, bộ ngực no đủ của Tả Ninh dính sát vào ngực hắn, cánh ʍôиɠ đĩnh kiều cũng cọ xát một hồi lên côn thịt đã sớm cương cứng của hắn, thẳng đến khi vật kia nhanh chóng trướng lớn một vòng.

Chất lỏng trong tay càng ngày càng nhiều, Văn Khải An rốt cuộc cũng thâm nhập thêm một cái tay khác, vụng về cởi qυầи ɭót của cô ra, nhưng bất đắc dĩ hai chân cô đang mở lớn ngồi trêи đùi hắn, hắn kéo nửa ngày cũng không thể thành công.

Tả Ninh cười nhẹ một tiếng, xoay người một cái khép chân lại, đem qυầи ɭót của mình cởi ra, sau đó lại một lần nữa ngồi lên trêи đùi hắn, phóng xuất ra côn thịt đã sớm đứng thẳng ngẩng đầu.

Văn Khải An đỡ lấy eo cô, chờ côn thịt nóng bỏng căng chặt nhắm ngay hoa huyệt ướt dầm dề, đôi tay lại dùng sức, giúp đỡ cô ngồi xuống một chút, làm đường đi ấm áp chậm rãi nuốt vào côn thịt thô dài dữ tợn.



"Ân...... Nga......"

Có lẽ là bởi vì người nam nhân trước mặt này trong dĩ vãng nhìn qua quá đứng đắn quá văn nhã, căn bản không giống như một người sẽ ở trong xe làm loại sự tình như vậy, cho nên khiến Tả Ninh cảm thấy kϊƈɦ thích khác thường, ngay cả thân thể cũng dễ dàng hưng phấn hơn so ngày thường.

Nhìn cô ở trêи người mình vặn vẹo cơ thể, dung nhan kiều mị, sắc mặt ửng hồng, trong mắt toàn là xuân tình, bên môi còn không ngừng phát ra tiếng rêи rỉ mê say mà êm tai, Văn Khải An chỉ cảm thấy ɖu͙ƈ hoả trong cơ thể càng sâu, liền cúi đầu ngậm lấy cánh môi mê người của cô hung hăng ʍút̼ vào ɭϊếʍ láp.

"Em rất để ý Thu Dật Mặc?"

Nghe được giọng nói trầm thấp của hắn, Tả Ninh đang trầm luân trong ɖu͙ƈ vọng không khỏi sửng sốt một chút: "Cái gì?"

"Em chán ghét Liên Kỳ Vân như vậy là bởi vì cô ta là hôn thê của Thu Dật Mặc?"

Nghe vậy Tả Ninh rốt cuộc cũng hiểu tức giận của hắn từ đâu mà đến, nhìn nam nhân biểu tình nghiêm trang rồi lại có chút uỷ khuất, cuối cùng cô nhịn không được cười nhẹ ra tiếng: "Anh ghen tị?"

Ngay cả biểu tình nghiêm túc trả lời của hắn cũng có chút tiểu khả ái a.

Tả Ninh một bên cười một bên càng dùng sức đong đưa cơ thể, thẳng đến khi nghe được hắn không khống chế được kêu lên một tiếng, cô mới há miệng thở dốc nói: "Anh làm sao mà...... Làm sao mà đáng yêu như vậy?"

Văn Khải An không trả lời, chỉ là cánh tay đang đặt ở bên hông cô lại ôm sát một chút.

"Em chán ghét cô cùng với hôn phu của cô ta là ai không có liên quan."

Con người mờ mịt ȶìиɦ ɖu͙ƈ của Tả Ninh khó mà hiện lên vài tia hận ý, "Cô ta cũng là kẻ đầu sỏ hai năm trước đã đưa thân thế của em ra ngoài ánh sáng."

Chương 161: Lại Đây, Để Em Sờ Sờ

Tình cảm mãnh liệt qua đi, tất cả hơi thở ɖâʍ mĩ trong xe đều không thể che giấu được, cho dù Văn Khải An với Tả Ninh đã sửa sang lại quần áo, cửa xe cũng đã mở ra một hồi lâu, nhưng cái loại hương vị của hỗn hợp dịch thể ái muội nam nữ này vẫn tràn ngập trong không khí.

Văn Khải An nghiêng người nhìn Tả Ninh: "Cho nên, em muốn trả thù Liên Kỳ Vân?"

Tả Ninh lười nhác tựa lưng vào ghế, gật gật đầu với hắn.

Cao Hạ nói cảm giác hiện tại cô đã là trạng thái vô ái vô hận, nhưng kỳ thật không phải.

Cô nói không hận Du Hạo Nam, chẳng qua là bởi vì đó đã từng là nam nhân mà cô động tâm, không có hận, mới có thể buông bỏ tình yêu.

Cô nói không hận Trịnh Thành Hoa, là bởi vì ông ta đã là người sắp chết, cô hận cũng không ích lợi gì.

Mà đối với những người vốn nên không oán không thù với cô lại ở phía sau lưng cô thọc dao vào người, hận chính là hận, vô cùng đáng hận, cô làm sao có thể thánh mẫu đến mức không so đo mấy cái đó?

Tỷ như nói, Liên Kỳ Vân cố ý ở trước mắt cô lúc ẩn lúc hiện, giống như sống phi thường đắc ý.

Văn Khải An tiếp tục nhìn cô, trầm giọng nói: "Anh có thể giúp em."

Tả Ninh cười lắc đầu: "Cái đó không cần đâu, em đã sớm chuẩn bị cho cô ta một phần đại lễ, nhưng mà bây giờ chưa đến thời cơ tốt nhất để tặng quà. Vốn dĩ em không định xé rách mặt với cô ta sớm như vậy đâu, ai ngờ hôm nay gặp mặt, em nói anh có khả năng hôm nay tâm tình sẽ không tốt, là vì cô ta đã nhìn thấy em ở bên cạnh anh, đồ vật mà anh muốn, cô ta nhất định sẽ tranh với anh. Vậy nên em mới nghĩ cách chơi cô ta, chọc giận cô ta trước lúc rời đi, anh mới có thể an tâm đấu giá vật phẩm mà anh muốn. Nhưng ai ngờ anh không theo suy nghĩ của em, lôi kéo em rời đi làm một phen tâm tư của em đều uổng phí."

Thấy cô ra vẻ hung tướng trừng mắt liếc hắn một cái, Văn Khải An ngược lại câu khoé môi thích ý nở một nụ cười: "Không sao hết, anh đã có đồ vật trân quý hơn nhiều."

Cô trêu chọc Liên Kỳ Vân như vậy, không phải vì Thu Dật Mặc, ngược lại là vì hắn, như thế này đã là lễ vật tốt nhất mà hôm nay hắn thu hoạch được.

Thang máy dừng lại ở tầng 27, hai người một trước một sau đi ra, khi đến chung cư của Tả Ninh, cô cúi đầu lấy chìa khoá trong túi, Văn Khải An đứng ở phía sau, nhìn cái cổ lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn, dừng một chút, hắn đột nhiên ôm lấy eo cô từ phía sau, ở bên tai cô trầm giọng nói: "Sang bên kia của anh được không?"

Động tác của Tả Ninh cứng lại, rất nhanh quay đầu.

Vừa rồi ở trêи xe hoan ái tuy rằng rất kϊƈɦ thích, nhưng chung quy chỉ làm một lần, hiển nhiên hai người đều chưa thoả mãn được.

Vội vàng đóng cửa chung cư lại, còn chưa kịp đi đến sườn, Văn Khải An liền ôm lấy eo cô dán ở lên người mình, cúi đầu vội vàng hôn môi cô.



Cánh môi đẫy đà hồng thuận của cô điềm mỹ hơn tất cả mọi thứ trêи thế gian, hắn nếm đến bao nhiêu lần cũng không thấy đủ. Thẳng đến khi cô bị hôn đến thở hồng hộc, hai mắt ẩn tình, hắn lại một phen bế cô lên, trực tiếp đi vào phòng ngủ, đem cô đặt lên giường ngủ rộng lớn.

Cách lớp váy liền áo nhìn hai chân cô mở lớn, hắn nhanh chóng đi vào phòng tắm rửa sạch tay, lúc này mới quay lại ngồi xuống mép giường, cởi từng chiếc cúc của áo sơ mi.

Tuy rằng cùng hắn hoan ái không chỉ có một lần, nhưng mà Tả Ninh chưa bao giờ nghiêm túc xem xét cơ thể của hắn.

Ngày thường mặc âu phục hắn thoạt nhìn thon gầy thon thả, không nghĩ tới đằng sau lớp quần áo lại là đường cong rắn chắc gợi cảm, thật đúng là điển hình "Mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có thịt".

Nhìn cơ bụng hắn rắn chắc, Tả Ninh nhị không được nuốt nước miếng, mị nhãn như tơ, âm thanh kiều nhu: "Lại đây, để em sờ sờ."

Văn Khải An rất vừa lòng với phản ứng của cô, ném áo sơmi đi ngồi quỳ trước mặt cô, ép giường lớn rõ ràng hơi sụp xuống một chút.

Nhưng tay Tả Ninh vẫn chưa dừng lại ở bụng hắn, bởi vì ánh mắt của cô đã bị xương quai xanh hoàn mỹ trước mắt hấp dẫn, không tự giác mà thò tay ra vuốt ve.

"Cái này của anh có thể đặt được vài cái tiền xu đi?" Cười khẽ trêu chọc, cô đột nhiên cúi người xuống nặng nề hôn lên phiến da thịt mê người kia, thẳng đến khi mặt trêи lưu lại một vết đỏ rõ ràng, cô mới ngẩng đầu đắc ý nhìn hắn, "Lúc trước đều là anh lưu lại ấn ký trêи người em, lần này đến lượt em."

Bộ dáng này của cô vừa ngạo vừa mị làm Văn Khải An căn bản không dời mắt được, hắn còn nghĩ muốn chậm rãi trêu chọc cô, bây giờ lại có chút không khống chế được ɖu͙ƈ vọng trong người, dứt khoát áp lên người cô lấy tay cởi váy ra.

Chờ khi đem người lột sạch, nhìn hai bầu иɦũ ɦσα no đủ tuyết trắng trước ngực cô, hắn càng không nhịn được, cúi đầu ngậm lấy một bên nụ hoa tinh tế ɭϊếʍ láp, ngón tay thon dài cũng bắt đầu thâm nhập vào giữa hai chân cô vuốt ve ấn lộng.

"Ân......" Tiếng rêи rỉ nhỏ vụn từ giữa môi tràn ra, cô không nhịn được cong người về phía trước, cánh tay nhẹ nhàng vỗ về cơ bụng của hắn cuối cùng vô lực mà buông xuống khăn trải giường màu xám.

Cảm nhận được hoa huyệt càng ngày càng ướt át, Văn Khải An bắt đầu di chuyển ngón tay chậm rãi thăm dò vào bên trong, dùng lòng bàn tay mang vết chai mỏng nhẹ nhàng cọ qua nhục bích kiều nộn.

"A......" Không ngừng nhẹ suyễn cùng yêu kiều rêи rỉ, Tả Ninh nhịn không được vặn vẹo cơ thể, nhìn nam nhân ở trước ngực nghiêm túc ɭϊếʍ ʍút̼, "Tiến vào........"



Hắn tất nhiên biết cái cô nói không phải ngón tay hắn, nhưng lại không muốn như ý cô, chỉ tiếp tục ngậm lấy đầu иɦũ ɦσα phấn nộn, mồm miệng không rõ nói: "Muốn cái gì?"

"Anh tiến vào nha!" Giọng nói của cô tựa như hờn dỗi, tựa như cầu xin, "Em muốn phía dưới của anh...... Cắm vào nha......"

Thâm nhập thêm một ngón tay nữa ở trong cơ thể cô quấy loạn trong chốc lát, nghe cô rêи rỉ càng phóng đãng, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào con ngươi như nước của cô, giọng nói khàn khàn: "Hôm đó em nói kỹ thuật của Cao Hạ tốt, ý tứ là kỹ thuật của anh không được sao?"

Trời ạ! Người nam nhân này cư nhiên mang thù như vậy sao? Đây đã là chuyện từ nhiều ngày trước, hắn cư nhiên còn nhớ rõ?

Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, Tả Ninh lúc ấy xác thật là có ý tứ này, với kinh nghiệm không đủ phong phú của Văn Khải An và Du Hạo Nam, kỹ thuật so với Cao Hạ và Thu Dật Bạch xác thật kém một chút.

"Em do dự, vậy là đúng rồi."

Thấy hắn cư nhiên thật sự bất động, Tả Ninh quả thực khóc không ra nước mắt, lúc trước sao cô lại không phát hiện người nam nhân này nhỏ mọn như vậy?

"Anh rốt cuộc có vào hay không?" Tả Ninh u oán nhìn hắn, "Phía dưới của em đều đã ướt đẫm."

Văn Khải An cũng đã sớm nghẹn đến mức khó chịu, hiện giờ nhìn bộ dáng ɖu͙ƈ cầu bất mãn của cô, hắn làm sao có thể nhẫn được?

Ai ngờ không đợi hắn động thủ tháo đai lưng, cô gái nhỏ dưới thân đã chờ không kịp, đôi tay đột nhiên dùng sức đẩy ra, trực tiếp ngồi lên người hắn, chỉ vài cái đã giải trừ tất cả trói buộc bên hông hắn.

Thấy trêи đỉnh côn thịt chằng chịt gân xanh đã chảy ra chất lỏng trong suốt, Tả Ninh đắc ý nhìn hắn: "Đã như vậy còn nghĩ không muốn?"

"Chưa nói không cần." Hắn xoay người một cái liền đem cô đè dưới thân, côn thịt vừa thô vừa ngạnh tìm đúng vị trí liền cường thế đâm vào.

Chờ đợi đã lâu, cảm giác no căng làm Tả Ninh thoải mái ngâm nga ra tiếng, đôi tay nắm chặt lấy phần lưng rắn chắc, chân dài tú mỹ cũng quấn lấy eo hắn, để toàn bộ cơ thể cùng hắn luận động.

Nghe cô kiều suyễn rêи rỉ, Văn Khải An một bên ra sức thao lộng, một bên thô suyễn ở bên tai cô nói nhỏ: "Yên tâm, kỹ thuật của anh cũng nhất định sẽ khiến em vừa lòng."
Chương kế tiếp