[CaoH/NP] Hành Trình Tránh Thịt

Chương 18
"Vừa rồi không phải rất to gan sao? Sao giờ lại sợ như con gà vậy?" Nhìn cô gái nhỏ dưới thân nhắm mắt lại, bộ dáng nắm chặt tay thành nắm nhỏ để ở trước ngực, Elvis buồn cười hỏi.
Nhạc Hải Sanh run run mở to mắt, lúc nói còn mang theo âm rung: "Tôi không có sợ..."

Sợ cái gì mà sợ! Chỉ là một lần này thôi! Công lược anh thì liền có thể bỏ của chạy lấy người! Mặc kệ như thế nào cũng phải chịu đựng! Chịu đựng! Chịu đựng! Nhạc hải sanh tự khích lệ chính mình ở trong lòng, chỉ là thân thể còn đang hơi phát run...... Thật sự có chút chịu không nổi a!

Cứ việc như vậy, cô vẫn phải cưỡng bách chính mình vươn tay, cởi quần áo của Elvis. Nhưng mà càng hoảng thì càng loạn, Bệnh "sống chết không cởi được dây lưng" của Nhạc Hải Sanh lại tái phát. Elvis nhìn cô lăn lộn mù quáng nửa ngày, bất đắc dĩ mà lùi lại một chút, giãn thân thể, cởi áo thun từ đỉnh đầu xuống dưới.

Nhạc Hải Sanh không tự chủ được mở to hai mắt nhìn.

Tuy nhìn bên ngoài cũng tưởng tượng được, nhưng cởi ra vẫn bị rung động. Thật sự muốn chảy máu mũi! Dù trên da thịt màu đồng cổ có nhiều vết thương cũ, nhưng những vết sẹo này càng tăng thêm lực hấp dẫn.

Rất dụ hoặc! Đăng lên Weibo sẽ có vô số người ngồi liếm màn hình, huống chi còn hoạt sắc sinh hương đứng trước mặt cô, hoàn toàn không giữ nổi mình rồi!

Nhạc Hải Sanh theo bản năng lau khóe miệng không có nước miếng, né tránh xem Alves lưu loát cởi bỏ đai lưng, sau đó nhíu mày nhìn về phía cô: "Muốn tôi cởi tiếp sao?"

Cô nuốt nuốt nước miếng, gật đầu.

Quần dài rơi xuống, quần lót cũng bị cởi ra, Alves trần trụi đứng trước mặt Nhạc Hải Sanh, thấy khuôn mặt nhỏ ửng đỏ xấu hổ nhưng lại tỏ ra không xem thì tiếc, trong lòng thấy buồn cười, cúi người áp lên cô, một tay nắm gáy cô, một tay vuốt ve cánh môi đỏ mọng khẽ nhếch, lạnh nhạt hỏi: "Cô có biết tiếp theo sẽ thế nào không? Nếu không muốn thì bây giờ nói luôn đi."

Anh không phải là người ủy khuất bản thân, trên chiến trường chém giết nhiều năm đã sớm hiểu được cái gì gọi là tận hưởng lạc thú trước mắt. Nhạc Hải Sanh trêu chọc khiến anh nổi dục vọng, anh cũng không để ý chơi cùng cô. Lúc trước biết cô từng thừa cơ cường bạo cháu mình, sau còn quỳ dưới gầm bàn trêu chọc anh, nhưng cô gái nhỏ trước mặt này, mặt đỏ tai hồng, nhìn thế nào cũng không giống kiểu sẽ làm những hành vi phù lãng. Vì thế anh kiềm chế dục vọng, mở miệng hỏi — nếu cô không đồng ý, anh cũng chỉ đơn giản đi tắm nước lạnh.

Nhưng sao Nhạc Hải Sanh lại để lỡ mất cơ hội này được — cô còn đang muốn Alves phát điên đè cô xuống! Sao có thể biết khó mà lui! Dù xấu hổ quẫn bách cũng phải kiên trì! Vì thế cô vừa gật đầu, vừa ôm lấy anh, bám chặt như sợ anh chạy mất.

Alves lại cười, cúi đầu xuống hôn môi cô.
Không giống những gì trải qua lúc trước, khi Alves hôn mang chút hàm xúc cường ngạnh. Nhưng sự cường ngạnh này cũng không khiến người ta phản cảm, ngược lại còn muốn phục tùng anh.

Khi bàn tay anh xâm nhập vào trong áo, cô co rúm người theo phản xạ, anh lập tức nắm chặt eo nhỏ của cô, cường ngạnh mà không mất dịu dàng xoa dịu, để cô mặc cho anh làm.
Trong mơ màng, người đàn ông đẩy nội y, bàn tay to lớn vuốt ve bầu vú non mềm. Ngực cô bị âu yếm nóng lên, cúi đầu sẽ thấy áo sơ mi tơ tằm màu trắng lộ hai viên lớn trắng tròn trước ngực, bàn tay to nắm tuyết nhũ xoa bóp, khiến lớp vải cũng biến ảo theo không ngừng.

Dưới bàn tay anh, cơ thể cô nhũn ra. Cô thấy mình như một miếng bọt biển, để mặc anh chà xát viên niết, không có sức chống đỡ. Tay anh đến chỗ nào, vô số mồi lửa cũng bùng lên tới đó. Từng nút áo bị cởi mở, nội y hồng nhạt bị đẩy lên cao, hai vú đầy đặn, trắng như tuyết bại lộ trong không khí, hồng anh trên đỉnh run rẩy đứng thẳng, cọ cọ hướng vào lòng bàn tay anh. Mười ngón tay của cô đều đâm sâu vào lưng anh, run giọng rên rỉ, chỗ bắp đùi bắt đầu nóng lên. Rõ ràng còn chưa chạm tới đó, đã tự động chảy ra niêm dịch ấm áp.

Thật xấu hổ... Nhạc Hải Sanh sợ bị anh phát hiện chứng cứ dục niệm này, thầm muốn khép hai chân lại, nhưng thành ra càng kẹp chặt lấy thắt lưng rắn chắc. Mà tay anh, đã theo tấm lưng bóng loáng, đi một đường thẳng xuống cái mông vểnh lên, lại vòng đến khu rừng thần bí ở giữa.

"Ừm!" Nhạc Hải Sanh bị chấn động, trên mặt nổi hai rặng mây đỏ. Quần lót bị đẩy ra, người đàn ông đưa ngón tay thô ráp đụng chạm đến huyệt khẩu, đã bị một mảnh niêm dịch trơn ẩm dính ướt.

Alves dùng ngón tay nắn vuốt, thần sắc hơi kỳ lạ: "Ướt nhanh như vậy sao?"

Nhạc Hải Sanh vốn đã xấu hổ không chịu được, nghe anh nói như thế cho rằng anh cười nhạo cô dâm đãng, nhất thời buồn bực nắm bàn tay nhỏ, đánh lên bờ vai anh, thanh âm nức nở: "Đều tại anh! Lúc nãy không phải như vậy! Anh còn cười tôi! Đều là tại anh hại!"

Alves : "..."

Để tránh bật cười thành tiếng, Alves dứt khoát cúi đầu che môi cô lại, sau đó tiếp tục thăm dò cơ thể cô. Đầu ngón tay thô ráp mang đến khoái cảm khác lạ, anh mới vừa dùng ngón cái vuốt viên thịt nhỏ, Nhạc Hải Sanh đã như bị điện giật cong thắt lưng, tiếng thét chói tay bị anh nuốt trong miệng.

Alves cúi đầu ngậm lấy một bên nhũ tiêm, ngón tay thon dài dọc theo âm đế xuống hai cánh hoa phía dưới, lập tức bị cửa huyệt ướt sũng hấp dẫn. Cái miệng nhỏ phấn nộn chu lại cắn ngón tay kéo vào bên trong, nửa đốt ngón tay ngập trong lầy lội.

Nhạc Hải Sanh xấu hổ nhắm hai mắt lại. Cơ thể không nghe theo lý trí, bộ ngực ưỡn lên đón ý hùa theo anh, tiểu huyệt cũng không nghe lời mút ngón tay anh. Cả người lâm vào mê trận tình dục, chỉ biết theo đuổi khoái cảm.
Cô ôm đầu anh, kẹp chặt thắt lưng anh, mười ngón đan vào trong mái tóc đen ngắn ngủn, vặn vẹo cơ thể phối hợp với ngón tay đang trừu sáp, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, tràn đầy khát vọng muốn người đàn ông này gây cho cô vui thích cực hạn.

"Mau... Muốn... Xin anh... Ừm... Nhanh lên..."
Nhạc Hải Sanh lắc đầu lung tung, nói ra những lời chính cô cũng không hiểu, nhưng Alves nghe hiểu, rút ngón tay cởi quần lót của cô, vén làn váy xanh da trời lên trên, đưa thắt lưng về phía trước, côn thịt nóng bỏng đặt tại cửa huyệt như tên đã lên dây, vận sức chờ phát động.

Nhạc Hải Sanh ngừng thở, toàn tâm cảm thụ côn thịt như lửa nóng chậm rãi đẩy vào cơ thể, lấp đầy mỗi một khe hở trong mật huyệt. Tiểu huyệt đang đói khát hoan hô nghênh đón côn thịt sáp nhập, sung sướng phun ra từng đợt mật dịch, chảy theo thân bổng tím hồng xuống dưới, làm ướt hai cái túi lắc lư.

Khi côn thịt phá vỡ vách tường thịt trùng trùng, xuyên một đường đến nơi sâu nhất, Nhạc Hải Sanh nhịn không được than nhẹ ra tiếng, Alves cũng gầm lên - trong huyệt trùng điệp núi non, thịt mềm ở bốn phương tám hướng mấp máy kẹp chặt côn thịt, cảm giác vô cùng sảng khoái khuếch tán toàn thân. Anh hít sâu một hơi, túm lấy hai chân đang kẹp thắt lưng mình áp lên trước ngực cô, khiến cho nơi riêng tư mềm mại của người phụ nữ rộng mở không xót chút gì hướng về phía anh.

Lông tơ thưa thớt không che hết được âm hộ như bánh bao, hai phiến âm thần nhỏ nhàn nhạt nửa che nửa đậy viên thịt sung huyết phát cứng, côn thịt thô to phía dưới biến mất trong cái lỗ hồng. Như cảm nhận được ánh mắt của anh, hai cánh môi thẹn thùng giật mình, bên trong mật huyệt cũng co lại càng nhanh.

Thấy anh nhìn thẳng vào giữa hai chân mình, Nhạc Hải Sanh thẹn thùng vươn tay xuống che tầm mắt anh: "Đừng nhìn... Xấu lắm..."

Nhạc Hải Sanh luôn cho rằng, dù là nam hay là nữ, dù làm nhiều hay làm ít, thì cái nơi kia cũng chẳng đẹp mắt gì cả. Người đàn ông trước mặt có khí chất như vậy, cô xấu hổ nếu để anh thấy bộ phận sinh dục xấu xí của mình.
Alves lại làm như thấy hứng thú, cố ý đẩy tay cô ra nhìn thêm vài lần, rồi mới thẳng thắt lưng bắt đầu luật động. Nhạc Hải Sanh ôm mặt, trong vạt áo sơmi mở rộng, đôi trái đào nhảy lên theo tiết tấu cao thấp của anh, đôi chân trắng nõn gác lên vai anh, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

"Ừm... Ừm... Ô a... Ừm, ưm..." Ban đầu Alves còn tương đối khắc chế, nhưng không lâu sau đã đẩy nhanh tốc độ hơn, côn thịt còn thừa bên ngoài cố vùi sâu vào trong, cuối cùng nhập hết cả căn, xương hông va chạm ra tiếng ba ba càng ngày càng to. Nhạc Hải Sanh chỉ cảm thấy côn thịt kia đã sắp đâm vào bụng, trái tim cũng muốn nhảy khỏi yết hầu.

Bị đâm tới hoa mắt váng đầu, cô cũng bất chấp không che tiếng rên lại nữa, hai tay ôm chặt cánh tay anh, sợ mình bị đẩy lên quá cao, anh càng dùng sức đong đưa, cô càng dùng sức kẹp chặt bên trong, khi viên đại quy đầu để ở cửa miệng tử cung, lực đạo của cô như muốn bẻ gãy anh.

Alves khẽ nhíu mày, một bên tiếp tục dùng sức rút ra đâm vào, một bên lấy tay xoa lòng bàn chân cô, khiến cô bỗng chốc thấy khí lực bị xói mòn, cơ thể mềm yếu tê liệt trên mặt bàn, chỉ có thể theo động tác đâm lên của anh mà cơ thể bị đẩy lên.

Anh am hiểu kỹ thuật giết người, nên tất nhiên sẽ tinh thông điểm yếu của cơ thể, thuần phục Nhạc Hải Sanh dễ như trở bàn tay. Chỉ chạm vào huyệt vị một cái, cô sẽ để mặc anh cá thịt. Nhưng mất sự phối hợp của cô, anh làm cũng không tận hứng, dứt khoát rút côn thịt ra, xoay người cô lại, để cô áp mặt lên bàn, một chân buông xuống, chạm mũi chân vào thảm trải, một cái chân khác gác lên mặt bàn. Alves dùng tư thế này nâng cao mông cô, phốc một tiếng lại đút côn thịt vào thủy huyệt, trong tiếng nước dính ngấy, kích thích thắt lưng không ngừng ra vào.

Hai vú đẫy đà áp trên mặt bàn thay đổi muôn hình, khi bị đẩy lên, nhũ tiêm cứng rắn ma sát vào chất gỗ sinh ra khoái cảm kỳ diệu. Cảm giác vô lực ban nãy dần tản đi, cô lại cảm nhận được côn thịt thô trưởng vuốt phẳng từng đường nếp nhăn trong mật huyệt, mỗi lần rút ra đều khiến mị thịt lưu luyến không rời, mỗi lần xâm nhập đều đi thẳng đến chỗ khiến người ta vui thích.

Nhạc Hải Sanh ô ô khóc nức nở, cô bị khoái cảm ngùn ngụt này làm cho sắp hỏng rồi, hơn nữa tư thế này khiến cho cô chỉ có thể bị động thừa nhận, không có cách nào để phản kháng.
Mà người đàn ông cũng không thoải mái, mồ hôi tụ trên trán rồi chảy xuống, rơi từng giọt lên tâm lưng trơn bóng. Môi mỏng nhếch thành một đường thẳng, cái trán ẩn ẩn nhảy gân xanh. Người phụ nữ dưới thân chợt bất ngờ thoải mái, tiểu huyệt kia trời sinh để lấy lòng đàn ông, phát dục thành hình thái mê người, khít khao trơn ẩm, co bóp có lực, mỗi lần đâm vào chỗ sâu nhất, quy đầu như bị cái miệng nhỏ mút thật chặt, khoái cảm tê dại không thể tả xiết. Anh sống chết khống chế dục vọng bắn tinh, càng đâm càng dùng sức để trả thù cô, cho tới khi cô nằm rạp trên mặt bàn kêu không ra tiếng.

Niêm dịch trong mật huyệt chảy ra theo động tác đưa đẩy rồi chảy xuống đùi cô. Nhạc Hải Sanh túm góc bàn, anh càng dùng sức va chạm, cô càng nâng cao mông theo bản năng để hi vọng giảm bớt chịu lực. Mũi chân cố sức kiễng run run, cô ô ô khóc, trở tay sờ soạng lung tung phía sau, khi chạm tới cánh tay anh thì nắm chặt lấy, móng tay hãm sâu vào cơ bắp rắn chắc.

Cảm giác đau đớn kích thích Alves, ánh mắt anh càng thêm đỏ, sức chiến đấu được tôi luyện trên chiến trường Trung Đông mà bao năm nay vẫn bị anh đè nén, đột nhiên bị kích phát. Mỗi tế bào trong cơ thể điên cuồng kêu gào - muốn chinh phục triệt để người phụ nữ mềm mại dưới thân này, muốn đâm xuyên cô, lấp đầy cô, để lại dấu hiệu trong cơ thể cô, độc nhất vô nhị!
Chương kế tiếp