[CaoH/NP] Hành Trình Tránh Thịt

Chương 19
"Không được, không được... Mạnh quá... Tôi chịu không nổi..." Nhạc Hải Sanh nằm rạp trên bàn khóc nức nở, mười ngón tay bấu chặt vào cạnh bàn, một chân buông xuống dưới, ngón chân nhón lên tê dại mất cảm giác, cái chân khác đặt trên mặt bàn, mắt cá chân tinh tế bị bàn tay thô ráp của người đàn ông chơi đùa. Mà thắt lưng của anh ta trải qua thời gian dài vận động vẫn va chạm không biết mệt. Anh cũng không dùng động tác đa dạng gì, chỉ để ý mỗi lần hạ xuống vừa sâu vừa nặng, xuyên thẳng đến hoa tâm.

Nhưng đây là tư thế khiến Nhạc Hải Sanh sợ hãi nhất — rất kích thích, chỗ sâu nhất của mật huyệt cực kỳ tê mỏi, đại gia hỏa quá lớn, lúc cắm vào liên tục kéo căng vách tường thịt, làm cho mật nước chảy xì xụp ra ngoài, khiến hai bộ vị dính chặt lấy nhau lây dính rối tinh rối mù.

Thật sự rất kỳ lạ... Rõ ràng là thái độ cường ngạnh như vậy, vậy mà cô không có tý ý định phản kháng nào, giống như con thỏ nhỏ dưới móng vuốt hổ, bất lực vươn cổ kêu — thực lực thua kém quá lớn, phản kháng thế nào được?
Chỉ có thể cầu xin.

Alves hơi nhướn khóe môi — mới thế đã không chịu nổi?

"Không được, cô phải tiếp tục chịu." Anh ấn chặt thắt lưng cô, đẩy cái mông áp vào xương hông của mình, côn thịt đi vào càng sâu. Nhạc Hải Sanh hét lên một tiếng, căng người một cái, mười ngón tay buộc chặt, sau đó thét chói tai — "Đau đau đau đau!"

Alves tưởng mình nhất thời không khống chế được, lực đạo quá lớn, nhưng giây tiếp theo đã bình tĩnh lại, rút côn thịt ra, xoay người phụ nữ bé bỏng ôm vào trong lòng.

Cô ôm tay nước mắt lưng tròng.

Ánh mắt của anh đảo qua, nhìn thấy móng tay của ngón trỏ và ngón giữa bị bật, có điều may là chưa gãy. Alves lập tức vươn tay ấn vào, dẫn tới một tiếng kêu đau.

Nhìn người phụ nữ đỏ hoe đôi mắt, Alves im lặng.

Nhạc Hải Sanh được nuông chiều từ bé, vô cùng sợ đau, thêm vào cơ thể đại tiểu thư của Lâm Hải sanh càng mảnh mai, mẫn cảm...
Sau khi khóc xong Nhạc Hải Sanh mới phát hiện, mình đang được Alves ôm vào trong lòng, hơn nữa tư thế ôm chẳng giống kiểu công chúa, mà giống ôm trẻ con hơn. Thỉnh thoảng tay anh còn vuốt vuốt lưng cô, nhẹ vỗ về như dỗ con nhỏ.

Nhạc Hải Sanh quẫn bách.

Một tay Alves ôm vai một tay ôm chân cô, cúi đầu nhìn: "Nín chưa? Còn đau không?"

Nhạc Hải Sanh yếu ớt đáp: "Còn một chút..."

Sau đó đột nhiên bừng tỉnh: "Có điều không sao cả!"

Cô cố gắng bày ra bộ dáng "Tôi còn tái chiến được ba trăm hiệp nữa!" Biểu cảm rất kiên cường.

Alves cười cười, không nói gì, chỉ thả cô xuống dưới.

Trong thời gian kế tiếp, Nhạc Hải Sanh hoàn toàn tan tác trận tuyến. Alves hát vang một đường xông mạnh, đánh cho cô một trận tơi bời. Khi Alves cuối cùng cũng đẩy mạnh cô về phía trước, Nhạc Hải Sanh mở miệng, ngựa cổ, hai mắt đẫm nước mắt, kêu không ra tiếng. Trong mắt Alves chứa sóng ngầm mãnh liệt, cúi đầu cắn lên yết hầu của cô, cuối cùng đẩy mạnh trăm cái, mới chặt chẽ chống lên chỗ sâu nhất của cô, bắn ra.

Nhạc Hải Sanh thở phì phò từng ngụm từng ngụm, hai mắt mê mang nhìn bóng dáng của Alves — rất không công bằng, cả người cô mềm nhũn như vũng bùn, còn anh là người dùng sức trong cả quá trình, thế mà giờ vẫn khí định thần nhàn mặc quần áo, làm như một chút mệt cũng không có...

Cũng may trong đầu vang lên tiếng nói kia khiến cô được an ủi: "Alves bị công phá, tiến độ 7/7. Năng lượng chuẩn bị sẵn sàng, 24 giờ sau sẽ đến thế giới mới."

Được rồi được rồi, mai là có thể đi rồi. Tất cả nỗ lực đều có ý nghĩa, chỉ cần giữ vững trinh tiết ở thế giới tiếp theo là cô được trở lại hiện thực!

Nhạc Hải Sanh lạc quan cổ vũ bản thân.
Alves rút khăn giấy lau sạch mớ hỗn độn giữa hai chân cô, sửa sang lại quần áo trên người cô rồi mới cầm lấy di động — Nhạc Hải Sanh biết anh đang xóa những tấm hình nude của Âu Dương Tranh mấy hôm trước, có điều cô không quan tâm — giờ ai còn thèm để ý cái nhược điểm đó nữa.

Alves thả di động lại vào túi cô, đi tới nâng cô dậy, hỏi: "Tôi đưa cô về nhé?"

Nhạc Hải Sanh lắc đầu. Nhưng câu đó của Alves không phải câu nghi vấn mà là câu trần thuật, trực tiếp ôm lấy cô đi ra ngoài văn phòng, xuống thẳng bãi đỗ xe, lái chiếc Hummer đưa cô về biệt thự.

Trên đường đi Alves nhìn thấy một tiệm thuốc, dừng xe xuống mua một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp và một chai nước cho cô. Thực ra từ ngày thứ hai Nhạc Hải Sanh tới đây, ngày nào cô cũng uống thuốc tránh thai — đã dùng cơ thể của người khác rồi thì không nên để lại phiền phức cho người ta. Có điều lúc này cô cũng lười giải thích, nhận đồ xong bỏ vào túi xách. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cô cũng trở nên uể oải hơn, lười nói nhiều cũng lười làm nhiều, thầm nghĩ nhanh chóng đi về ngủ một giấc thật ngon.

Trong biệt thự không sáng đèn, Hạ Ung Hành còn chưa về.

Nhạc Hải Sanh xuống xe, cũng không quay đầu lại đi về phía cửa nhà. Đối với câu nói của Alves trước khi xuống xe: "Lần sau tới quán bar thì cứ tới thẳng văn phòng tôi" cũng không phản ứng lại.

Alves hứng thú nhíu mày.

Đây là sao? Xách quần lên là trở mặt được ngay? Thật không ngờ có ngày anh lại bị đối xử như vậy.

Gần đây Hạ Ung Hành rất bận, tối nào cũng trở về sau khi Nhạc Hải Sanh đã ngủ say.
Sáng nay lúc cô vừa tỉnh lại, đã cảm nhận được vòng ôm từ phía sau. Mỗi lần đều như thế này, Hạ Ung Hành ôm cô như hai cái thìa úp vào nhau, tư thế vô cùng thân mật.

Cô cố sức xoay người lại, nhờ nắng sớm để ngắm khuôn mặt Hạ Ung Hành lúc ngủ. Người đàn ông trẻ tuổi, bộ dáng tuấn tú, khi chợp mắt thêm vẻ an tĩnh. Nhạc Hải Sanh lặng lẽ nhìn một lát, cúi đầu cắn môi anh, sau đó lật người trèo lên người anh.

Lúc Ung Hành ngủ chỉ mặc một cái quần lót góc bẹp, đang ngủ nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới tinh thần, phía dưới đã căng tròn.
Nhạc Hải Sanh nhẹ nhàng kéo quần lót của anh xuống.

Hạ Ung Hành nhíu mày, chậm rãi tỉnh lại, cảm thấy có chút không đúng, mở to mắt nhìn Nhạc Hải Sanh đang ngồi trên người anh.
Cho dù đã bị váy ngủ che lấp, nhưng cảm giác tiếp xúc giữa da thịt vẫn cho anh biết hai người đang gần gũi không có tý cách trở nào. Lại nhìn lên trên, thấy Nhạc Hải Sanh cau mày, cắn môi, nỗ lực đưa côn thịt của anh vào cửa động. Nhưng vì cô vẫn chưa đủ ẩm ướt, nên mới vào được nửa thanh đã xâm nhập khó khăn.

Dù chưa hiểu rõ tình huống, Hạ Ung Hành vẫn nâng cao thắt lưng theo bản năng, đưa côn thịt đi vào sâu hơn. Đồng thời luồn tay xuống dưới váy ngủ sờ viên đậu nhỏ. Dục vọng nhanh chóng nổi dậy, huyệt kính không ngừng tiết chất lỏng, Nhạc Hải Sanh tự nhiên trầm thắt lưng, ngồi xuống đến cùng.

Mông thịt mềm mại và cơ bụng rắn chắc va đập nhanh, trần trụi kết hợp với nhau, hai người đồng thời than một tiếng. Hơi đong đưa cái mông theo biên độ nhỏ để thích ứng một chút, Nhạc Hải Sanh bắt đầu mất khống chế, nâng mông rút côn thịt ra khỏi mật huyệt, đến khi chỉ còn quy đầu hời hợt ở bên trong, lại ngồi mạnh xuống, sức lực lớn, tốc độ nhanh, thậm chí có cả khí thế hung ác, so với bộ dáng bị động thường ngày khác nhau rất nhiều.
Mới tỉnh lại thần trí còn chưa tỉnh táo lắm, nhưng Hạ Ung Hành đã nhanh chóng bị quấn vào sóng triều dục vọng. Có điều ngay cả như vậy, anh cũng phát giác được sự khác thường của cô — sức mạnh điên cuồng kia, bộ dáng không tiếc rẻ như không có ngày mai, một lần cuối cùng được ăn cả ngã về không.

Anh dùng khuỷu tay khởi động thân trên, nhìn thẳng vào mắt cô: "Hải Sanh, em làm sao vậy?"

Trả lời anh là một đôi môi đỏ mọng.

Vừa kết thúc nụ hôn, Nhạc Hải Sanh thở hổn hà hổn hển nói: "Không muốn anh nói... Chỉ cần kêu là được... Em rất muốn nghe anh kêu, nhưng ở trên giường anh chẳng kêu cho em nghe lần nào..."

Hạ Ung Hành dở khóc dở cười nhìn cô rong đuổi trên người mình giống cưỡi ngựa. Anh đưa tay vén góc váy lên, ánh mắt chạm đến nơi hai người xâm nhập kết hợp.

Côn thịt thô to thẳng tắp lần lượt bị thủy huyệt phấn nộn nuốt vào lại đẩy ra, thịt mềm co rút nhanh, ma sát, kẹp chặt thân bổng, cô gái ngửa cổ vừa phập phồng vừa rên rỉ, hai con thỏ trước ngực nhảy lên nhảy xuống, dập dờn bồng bềnh, dù là tên đàn ông bình tĩnh tới đâu cũng không chống cự được loại dụ hoặc này.
Anh giữ chặt eo cô, giúp cô lên xuống, mặt khác đưa đẩy thắt lưng, đón ý nói hùa theo tiết tấu của cô. Tuy rằng khó được cuồng dã một phen, nhưng không lâu sau Nhạc Hải Sanh đã không chịu nổi sự tê dại trong cơ thể, thể lực không tiếp tục được nữa. Cô nảy sinh hung ác đâm mạnh xuống mấy chục cái, rồi kiệt sức bổ nào xuống ngực anh.

"Em hết hơi rồi..." Cô thở phì phò nói.

Hạ Ung Hành nở nụ cười, hai tay nâng mông cô lên một chút, rồi bắt đầu vội vàng kích thích cái mông. Nhạc Hải Sanh rên rỉ từng tiếng cao thấp — biên độ nhỏ, nhưng tốc độ rất nhanh, chỗ sâu nhất của mật huyệt bị công kích dày đặc, cô đã mềm như biến thành vũng nước trên người anh.

Nhưng mà còn chưa đủ. Rất thư thái, nhưng còn chưa đủ.

Nhạc Hải Sanh cố sức ấn xuống ngực anh, đỡ người dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó ôm cổ kéo anh ngồi dậy, ghì chặt lấy, dùng hai cái bánh bao mềm mại trước ngực ma sát cơ ngực rắn chắc: "Không đủ, còn muốn nhiều hơn, anh mạnh thêm đi, mau chơi em..."

Những lời này như đánh thức dã thú ngủ đông trong lòng đàn ông. Anh thuận thế áp cô xuống dưới thân, nâng hai cái chân dài đặt lên vai, gấp người cô thành hai đoạn, nhắm thẳng côn thịt vào mật huyệt, hung hăng cắm xuống đến cùng.

Nhạc Hải Sanh thét lên chói tai.

Hạ Ung Hành hoàn toàn không còn do dự, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm hai bộ vị tiếp hợp, mỗi lần đều dùng hết sức cắm sâu vào hoa tâm, bụng đập vào mông phát ra tiếng vang ba ba thanh thúy: "Như vậy có đủ không, hả? Đã đủ chưa?!"

Nhạc Hải Sanh bất lực thừa nhận sự va chạm của anh, hai mắt đẫm nước mắt nhưng vẫn cứ quật cường kêu: "Không đủ, không đủ! Dùng thêm lực, em còn muốn! Có bản lĩnh thì anh giết em đi... A!"

Cô mở to hai mắt nhìn. Ban nãy kia, là cắm vào... cắm vào tới miệng tử cung rồi sao?
Côn thịt lặp lại động tác xông vào như chẻ tre, cung khẩu non mềm bị nghiền nát. Nhạc Hải Sanh cong lưng liên tục thét chói tai, bụng dưới co rút, lượng lớn mật dịch đổ ra từ huyệt khẩu. Hạ Ung Hành không lưu tình chặn lại, cổ họng phát tiếng rít gào trầm thấp như dã thú, mãnh liệt trừu cắm: "Đã đủ chưa?! Đã đủ chưa?!"

Ngay cả khi bị khoái cảm mãnh liệt nhất bao phủ, cao trào có thể đến bất cứ lúc nào, cô vẫn khát vọng bị người đàn ông trên người đâm xuyên, lấp đầy thêm hung mãnh.
Bởi vì, sắp phải đi rồi...

"Không, ô ô... Vẫn không đủ... A! Không đủ, không đủ... Nếu anh là đàn ông thì dùng thêm sức đi..." Nhạc Hải Sanh không còn biết bản thân mình đang nói gì, thậm chí dơ tay vỗ mạnh vào cái mông đang buộc chặt của anh: "Anh chưa ăn cơm sao! Dùng sức đi!"

Kết quả của sự khiêu khích như vậy chính là cô bị người đàn ông đâm chen thành một cục cuộn tròn dưới thân anh, chỉ có đóa hoa nở rộ đón nhận từng đợt va chạm như mưa rền gió dữ. Âm hộ trắng hồng bị đâm cho đỏ bừng, ngón chân cuộn lại, khoái cảm bao phủ cuồn cuộn không biết phải làm thế nào, căng cứng người "A a a a –" phun ra.

Sau khi đạt cao triều, cô mất hết khí lực, xụi lơ không động đậy trên drap giường màu lam.
Nhưng côn thịt của Hạ Ung Hành vẫn bừng bừng khí thế, dục vọng bị trêu chọc không áp chế được, thắt lưng hoạt động như mô-tơ, đưa đẩy liên tục. Dư vị của cao trào còn chưa đánh tan, cao trào tiếp theo đã dâng lên toàn thân. Lúc này Nhạc Hải Sanh mới biết sợ, khóc lóc xin anh: "Đủ rồi... Đủ rồi... Em không muốn nữa..."

"Em nói không muốn nữa là được sao? Anh còn chưa đủ đâu!" Khuôn mặt đẹp trai của Hạ Ung Hành hơi vặn vẹo vì dục vọng, từng giọt mồ hơi lớn rơi trên cơ thể trắng nõn của người phụ nữ. Anh hung hăng hạ thắt lưng, phát động mãnh công thêm một lần nữa.
Chương kế tiếp