Chạm Nhẹ Bờ Môi Anh

Chương 1
Một người có thể hạnh phúc vì những lí do gì, gia đình giàu có, gương mặt đẹp hay thành công trong sự nghiệp? Văn Ý có cả ba thứ đó, cô trong mắt tất cả mọi người chính là một người tài giỏi, xinh đẹp, tính tình tốt và cả một gia đình sẵn lòng làm hậu phương vững chắc.

Thế nhưng lại ít ai biết rằng một cô gái tài năng, hoàn hảo như vậy ở những năm tháng cấp ba lại vô cùng bình thường, thậm chí có phần kém cỏi.

**

Mùa thu năm 2018.

- Nhớ lên trường ăn sáng nha con!

- Dạ!

Văn Ý đáp lớn, dắt xe đạp ra ngoài.

Đồng hồ lúc này là 6 giờ 50 phút, cô còn 10 phút đến trường. Chiếc xe đạp thong thả chạy trên đường, tà áo dài cột bên hông đung đưa theo gió. Cuối cùng, cô vẫn đến muộn, phía trước là thầy giáo đang "hân hoan chào đón" những học sinh đi trễ hoặc có tác phong không chuẩn.

Thầy giáo có vẻ đã quen với cô bé hay đi trễ này, thầy quyết định nói chuyện thẳng thắn với cô một phen.

- Em đó, suốt ngày đi trễ, lần này lần thứ bao nhiêu trong tháng rồi, hả?

Mới chỉ tính đến tháng chứ mấy, trong đầu cô nghĩ vậy người lại ngoan ngoãn, tỏ vẻ biết lỗi đáp:

- Em xin lỗi thầy, lần sau em không dám nữa.

- Lần sau, lần sau, lúc nào cũng lần sau!!! - Thầy giáo hậm hực điền tên cô vào sổ, thầy đã quá rõ con bé nghĩ một đằng làm một nẻo này.

Mắt cô vừa chớp, bên cạnh lại xuất hiện một người.

Thầy giáo cũng thấy, biết là ai cũng không tức giận, càu nhàu hỏi:

- Em cũng đi trễ nữa sao, Từ Huấn?

Từ Huấn, cái tên này nhanh chóng khiến người đang dửng dưng như Văn Ý trở nên rối ren, cô nhìn anh, người con trai trong bộ đồng phục giống hệt những người khác nhưng sao bắt mắt, sạch sẽ đến thế.

Anh là Từ Huấn, học trên cô một lớp, năm sau đã bắt đầu thi đại học, là một người nổi tiếng ở trường, vì sao ư, anh học rất giỏi, nhan sắc của anh càng không thể nào chê, con người anh đứng đại một chỗ đã là một phong cảnh đẹp đẽ, người khác cũng chỉ làm nền cho bức tranh này.

Thơ thẩn một lúc ở cổng trường khi ấy, hiện tại đã ở trong lớp, tiết thứ hai. Cô sắp đến tháng, những ngày trước kì "đèn đỏ" bụng đều đau vô cùng. Cô giáo vừa cho tan lớp, tiếng trống vừa vang lên cô đã lê thân xuống căn tin đông nghịt người mua đồ ăn sáng.

Mọi thứ như bãi chiến trường, ai nấy đều cố gắng giành lấy phần ăn nhanh nhất, rất nhiều học sinh chưa ăn sáng, mặc dù đồ ăn căn tin cũng chẳng ngon nghẻ gì, ngược lại là đằng khác.

Cô khó chịu quyết định đứng một góc đợi bơn bớt người rồi mới mua. Bụng dựa vào lan can nhìn xuống sân trường, mắt vô tình bắt gặp phải cặp đôi phía dưới, hai người đi đồng đều với nhau, trai xinh gái đẹp, không thể không trở thành tiêu điểm. Thật kì lạ, rõ ràng chỉ nhìn lung tung cũng bắt gặp anh, rốt cuộc anh đã chuốc thứ thuốc gây mê nào cho cô mà giữa biển người đông đúc hai mắt cô vẫn chọn chăm chăm về phía anh.

Căn tin đã ít người đi, cô tiến đến mua một cái bánh cùng hộp sữa, tiền trong người từ hai mươi rớt xuống con số không.

Nhà của Văn Ý không giàu có, nuôi ba đứa con càng thêm nghèo, bình thường ba mẹ đều vất vả kiếm tiền, việc trong nhà, đối với người làm chị cả như cô là việc không thể tránh khỏi. Từ chăm sóc em đến dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, giặt đồ, không việc nào không thạo. Nhiều lúc cô còn nghĩ nếu bản thân sau này không làm gì nên việc còn còn thể đi làm giúp việc, như vậy cũng có thể nuôi sống bản thân, nuôi hai đứa em, giúp tụi nó học hành tốt hơn, chăm lo cho ba mẹ, bà nội.

Cô thật sự không tự tin về trình độ học vấn của mình.

Tương lai trong mắt Văn Ý 16 tuổi rất không tươi đẹp, toàn bao trùm bởi hắc ám.

Trời đã vào thu, mới bắt đầu năm học nên mọi người còn hăng hái, thoải mái lắm, đó là tụi học sinh lớp 11 bọn họ, còn nhìn lên các anh chị sắp sửa bước vào cuộc thi quan trọng nhất của cuộc đời, hai từ để nói thôi, "thảm" và "liều".

Tình hình này lâu lâu cũng bị di truyền xuống lớp 11, mấy thầy cô giáo thường xuyên ca thán như:

"Mấy đứa phải nhìn mấy anh chị 12 mà xem lại mình kìa, rồi mấy đứa cũng thi ngay thôi, lo tập trung đi."

"Lớp 10 chơi chơi thôi còn được, lên 11 mà dậm chân tại chỗ ngước mắt lại chỉ thấy người ta đã chạy ra xa rồi."

"Phải cố gắng, phấn đấu, cha mẹ cho ăn cho học, không cần chúng ta báo đáp nhưng phải biết tự cố gắng!"

Mấy lời như vậy, ai cũng nghe nhàm cả tai, nhưng thầy cô đều thích khích lệ học sinh bằng những câu như thế. Họ cho rằng điều đó sẽ giúp kích thích tinh thần học tập của học sinh, còn đối với cô, nó chỉ như những lời gió thoảng qua tai.

- Văn Ý, bài này em cũng không biết làm em còn lên lớp làm gì nữa, bộ tôi giảng bài khó hiểu lắm hay sao, cả lớp có thấy khó hiểu không?

Đứng trên bục giảng, cô cúi đầu, có thể thấy, đáp án cô viết lên bảng không làm thầy giáo hài lòng.

Lớp học đương nhiên không ai dám nói gì, mọi người đều có xu hướng nép mình trước giọng nói lớn của thầy cô, ai cũng biết tránh nặng tìm nhẹ.

Bị thầy giáo nói mấy câu xong về chỗ, Văn Ý đi xuống đã thấy mấy người bạn học nhìn mình đầy thích thú và khinh bỉ. Cô phớt lờ ngồi xuống chỗ của mình.

- Còn ngồi, ai cho em ngồi, xuống góc lớp đứng cho tôi, học hành thì không lo, ngồi như vậy máu không lên não hèn gì bài dễ vậy không làm được!

Ai đó bỗng cười, cả lớp lập tức lăn lộn cười theo. Những giọng điệu cười đùa ấy như từng nhát dao, mũi kim nhọn hoắc cắm vào lưng cô gái 16 tuổi đang đi về chỗ phạt, máu chảy đầm đìa.

- Lớp cười cái gì! Học không lo, sắp tới tôi ra đề khó lại trách, lên bảng giải bài tiếp theo cho tôi!

**

- Văn Ý! Ghê thật nha, bức tranh đó của cậu được đấu giá hẳn 100 triệu!

Cô cười, không đáp.

Những năm tháng bản thân bị xem thường nhất đâu ngờ được một ngày nọ, con chuột dưới cống rãnh, bỗng hóa thành thiên nga mỹ miều của giới nghệ thuật.

- Cơ mà có chuyện này, mình cũng mới hóng được, tổng giám đốc công ty FCo bị bạn gái đá! Cũng không có gì, chỉ là uổng công tớ hâm mộ họ, mối tình của họ, rất đẹp luôn ấy. - Như Hoa thở dài.

- Ừ, uổng thật.

Hai người đẹp đôi như vậy, từng là điểm nhấn của bức tranh học đường ngày xưa giờ cũng đã chia đôi, nét đứt giữa bức tranh như một lời nhắc nhở, rằng thanh xuân, chỉ đẹp đúng độ của nó, còn thời gian, vĩnh viễn đẹp ở khoảng sau này.

Vì vậy bất kì ai đang nản lòng, thật sự hãy trở thành bản thân đẹp nhất, xứng đáng nhất, không những trước mà còn sau này.

Chương kế tiếp