Chị Em Họ Tô

Chương 10

Trâu Cát Phân vỗ vào gáy cậu, mắng mỏ cậu một trận: “Nói bậy cái gì đó? Ở lại đây thêm một lúc nữa thôi, chị của con sắp lên lớp để học rồi.”

Ba người bọn họ tới trễ, hiện tại không còn nhiều thời gian nữa là bắt đầu tiết tự học buổi tối.

Tư Mộc không có phản ứng gì nhiều, chỉ nhìn chằm chằm Tô Nhan, trong lòng cậu lúc này tràn ngập chờ mong cùng khát vọng.

Tô Nhan suy nghĩ một chút rồi nói: “Không có sao đâu, ký túc xá còn chưa đóng cửa đi một chuyến cũng không sao, chỉ là khi đến nơi phải nhanh chóng rời khỏi.”

Tư Mộc lập tức hất tay Trâu Cát Phân đứng về phía Tô Nhan, nắm lấy tay áo cô, híp mắt cười lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn.

Trâu Cát Phân nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Phòng ký túc xá của Tô Nhan ở tầng ba, trong hành lang đã không còn bao nhiêu học sinh, phòng ký túc xá của bọn cô cũng chỉ còn lại một người trong phòng, thấy Tô Nhan bước vào, cô ấy nói: “Tô Nhan, mình đi trước đây, lát nữa cậu khóa cửa lại nha.”

“Được.” Tô Nhan đặt túi lớn túi nhỏ lên trên giường, đầu cũng không ngẩng lên mà đáp lại.

Cô gái kia cầm sách đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Tư Mộc thì nhướng mày: “Đây là em trai của cậu à?”

“Ừm.”

“Trông em ấy rất là đẹp trai nha!” Cô ấy hướng về phía Tư Mộc cười cười sau đó mới đi ra khỏi cửa.

Lúc Tô Nhan lấy sách giáo khoa từ trong túi sách ra thì quần áo bên trong cũng kéo ra, cô không thèm liếc mắt một cái liền trực tiếp quay sang hướng khác, bây giờ lấy đâu ra thời gian để sắp xếp cái này?

Tư Mộc đang xoay đầu nhìn hoàn cảnh cư trú ở đây, sau khi phát hiện ra động tác này của cô thì ngẩn người, ngay sau đó cúi người kéo đóng quần áo kia lại, bắt đầu xếp từng bộ cho cô, động tác rất vụng về, Tô Nhan coi như là cậu đang chơi trò chơi đóng vai trong gia đình nên cũng không quản cậu.

Sau khi tự mình chỉnh sửa lại sách giáo khoa, cô thúc giục: “Đi thôi, đừng chơi nữa.”

“Chờ một chút, còn một bộ nữa.” Động tác trên tay Tư Mộc trở nên nhanh hơn.

Tô Nhan không kiên nhẫn liếc mắt, kết quả phát hiện thứ cậu đang gấp vậy mà lại là quần lót của mình, sắc mặt nhất thời có chút mất tự nhiên, cho dù người này nhỏ hơn nữa thì không phải cũng là nam hay sao? Cô hơi thô lỗ kéo người ta ra: “Được rồi, đừng làm nữa.”

Tư Mộc lảo đảo một chút, có chút tiếc nuối nhìn giường tô Nhan, sau đó bị cô loạng choạng kéo ra khỏi cửa.

Tô Nhan dẫn Tư Mộc đến chỗ Trâu Cát Phân rồi mới vội vàng trở về phòng học, sau đó tiết tự học buổi tối bắt đầu, mấy chục học sinh lại phải lao vào giải biển đề.

Vào cuối cuộc họp phụ huynh, họ vẫn chưa kết thúc lớp học, rất nhiều bậc phụ huynh cố tình đi ngang qua lớp học nhìn con cái của mình ở bên trong.

Trâu Cát Phân và Tư Mộc cũng đứng trước cửa phòng học Tô Nhan vài giây, Tư Mộc hưng phấn phấn vẫy tay với Tô Nhan, bị Trâu Cát Phân vỗ đầu mới yên tĩnh, ngay sau đó liền bị kéo đi.

Tô Nhan ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nơi này có thể nhìn thấy cửa lớn, rất nhanh hai mẹ con liền xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, đứa nhỏ thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại, hai bóng người một lớn một nhỏ bị đèn đường kéo dài ra, dần dần đi xa, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi bị bóng tối nuốt chửng.

Tô Nhan mặt không chút thay đổi cúi đầu, sau đó công thức rậm rạp trên giấy bắt đầu trở nên mơ hồ, cô chật vật che mắt, một lúc lâu sau mới tiếp tục viết.

Lại là một ngày cuối tuần Tô Nhan về nhà như thường lệ, vào cửa không bao lâu liền thấy một cậu bé diện mạo đáng yêu thân hình nhỏ nhắn, cô còn đang nghi ngờ đứa bé này là ai.

Đối phương đã nhếch miệng kêu lên một tiếng: “Tư Mộc.”

Tô Nhan kinh ngạc nhìn đứa bé đang đứng bên cạnh: “Em biết người này không?”

“Ừm.” Tư Mộc thu lại vẻ mặt, lạnh lùng  gật đầu: “Là bạn học của em, tên là Trương Lâm.”

Trương Lâm đeo cặp sách trông có vẻ rất nặng chạy tới, thấy Tô Nhan cậu bé liền  nghiêng đầu, ngay lập tức cười kêu lên một tiếng: “Chào chị ạ.”

Giọng điệu quen thuộc của đối phương làm cho Tư Mộc không khỏi nhíu mày, nhịn không được nhìn lướt qua cậu ấy một cái.

“Chào em!” Tô Nhan gật đầu, sau đó vỗ vai Tư Mộc: “Hiếm khi có bạn học đến nhà chơi, em phải chiêu đãi người ta thật tốt đấy nhé.”

“Cậu ấy không phải tới đây để chơi.”

Tô Nhan nhướng mày, nhìn cậu ấy thăm dò, Tư Mộc lại nói: “Giáo viên bảo em giúp cậu ấy ôn bài.”

Trương Lâm ngại ngùng gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Tại thành tích của em quá kém.”

Tô Nhan nhìn thấy cậu ấy như vậy nhất thời có loại cảm giác là người có cùng cảnh ngộ, nhớ tới năm đó cô cũng không phải là học sinh giỏi gì.

Cô nói: “Thành tích trước kia của chị cũng không tốt lắm, dù sao cứ cố gắng cuối cùng cũng sẽ thành công.”

“Vậy bây giờ kết quả của chị đã tốt hơn rồi sao?”

Tô Nhan xấu hổ xua tay, có lệ nói: “Chính là như vậy đó!” Tuy nói nó đã không còn chạm đáy, nhưng cũng không tốt đến đâu, nhưng để cho cô thừa nhận hiện thực này với một đứa nhỏ lại có chút chịu không nổi, nói như thế nào cũng phải chừa lại cho mình chút mặt mũi.

Tư Mộc lúc này xen vào: “Chị, không phải chị đang bận sao?”

“À, đúng rồi!” Tô Nhan phản ứng lại: “Vậy các em học tập cho tốt đi, chị đang bận.”

Nói xong cô xoay người trở về phòng, Tư Mộc quay sang Trương Lâm vẻ mặt tươi cười, giọng điệu không tốt lắm nói một câu: “Đi thôi!”

Trong sân đặt một cái bàn gỗ, hai người ngồi đối diện nhau, Tư Mộc lấy ra quyển vở bài tập quăng tới trước mặt cậu ấy, sau đó không nói một tiếng cúi đầu mân mê quả cầu pha lê rực rỡ của mình.

Trương Lâm lật lật, hôm nay Tư Mộc đã hoàn thành toàn bộ bài tập được giao, lại nhìn về những trang phía trước, chỗ nào cũng được đánh dấu bằng màu đỏ tươi.

Không khỏi có chút tự ti xấu hổ, thầm nghĩ mình đã cố gắng như vậy mà thành tích còn không bằng trung bình.

Cậu ấy đem đề đã làm sai đối chiếu với Tư Mộc, sau đó thật cẩn thận đem quyển bài tập di chuyển về phía Tư Mộc, cười gượng hỏi: “Tư Mộc, làm như thế nào để tới  được bước này vậy?”

Trương Lâm và Tư Mộc trước kia chưa từng gặp nhau, bởi vậy đối với người bạn học có thành tích ưu việt tính cách quái gở này, cậu ấy theo bản năng có chút thu mình lại.

Tư Mộc nhàn nhạt liếc mắt: “Cứ như vậy mà làm rồi sẽ tới.”

Vẻ mặt Trương Lâm có chút mất tự nhiên, cậu ấy có chậm chạp đến đâu cũng nhìn ra đối phương không thân thiện, cậu ấy không khỏi muốn tự hỏi sắp xếp để giúp đỡ nhau trong học tập mà giống như vậy thì có thể có ích gì?

Sau đó cậu ấy lại hỏi thêm mấy đề nữa nhưng mỗi lần Tư Mộc đều phản ứng giống như vậy, thấy vậy Trương Lâm cũng không mở miệng nữa, tự mình bắt đầu làm bài tập về nhà, đụng phải đề nào không biết liền đối chiếu đáp án của Tư Mộc, nếu còn không hiểu thì đơn giản bỏ qua.

Lúc Tô Nhan đi ra thấy Trương Lâm nhăn mặt với quyển bài tập trước mắt vẻ mặt buồn bực, mà Tư Mộc đã ngồi xổm ở góc tường phía đông, cũng không biết đang làm gì.

Cô đi tới bên cạnh Trương Lâm cúi người nhìn, nói: “Không biết làm đề này sao?”

Cậu ấy ngửa đầu nhìn Tô Nhan một cái, gật đầu: “Dạ, em nghĩ không ra.”

Tuy rằng thành tích học tập của Tô Nhan cũng không được tốt lắm, nhưng đề áp dụng công thức bình thường ở trường tiểu học cô vẫn biết giải, cô ngồi xuống bên cạnh Trương Lâm lấy bút vừa tính toán trên giấy nháp, vừa giải thích các bước cho cậu ấy.

Trương Lâm lúc đầu có chút kinh ngạc, sau đó chuyên chú nghe giảng, cậu ấy cũng không phải là đứa trẻ quá ngốc nghếch, huống hồ đề cũng không khó, Tô Nhan chỉ cần chỉ điểm một chút là cậu ấy có thể lý giải được các bước làm, lúc trước không hiểu đều hiểu, Trương Lâm có vẻ rất vui vẻ.

Tư Mộc lúc này kéo dài bước chân đi tới, nhíu mày nhìn bọn họ, cậu và Tô Nhan ở chung lâu như vậy đừng nói Tô Nhan giúp cậu ôn tập bài học, ngay cả sách của cậu cô cũng chưa từng chạm vào, thế nhưng hiện tại cô lại thân thiết giảng bài cho một người ngoài như cậu ấy, trong lòng Tư Mộc vô cùng không thoải mái.

“Chị ơi, chị hết bận rồi sao?”

“Ừm!” Tô Nhan nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái.

Trên tay Tư Mộc còn có dấu vết bùn đất khô, ngón tay cậu lộn xộn, ánh mắt không tốt nhìn Trương Lâm một cái, sau đó nhỏ giọng nói: “Không phải chị đang bận làm bài tập sao? Để em giảng bài cho cậu ấy!”

Lúc nãy em vừa mới làm gì vậy hả? Mắt của Tô Nhan cũng không nhấc lên chút nào nói: “Không cần đâu, em cứ chơi đi!”

Tư Mộc mím môi, trong lòng càng thêm không thoải mái, Tô Nhan bình thường trở về chỉ lo bận rộn một mình, ngay cả thời gian nói chuyện với cậu cũng không có, hiện tại lại tranh thủ thời gian giảng bài cho người khác, rốt cuộc ai mới là em trai của cô?

Cậu hung dữ trừng mắt nhìn Tô Nhan một cái rồi xoay người bỏ chạy.

Trương Lâm nhận thấy bầu không khí căng thẳng giữa hai người bọn họ, cậu bé không khỏi lo lắng nhìn Tô Nhan.

Tô Nhan nói: “Không có sao đâu, chúng ta cứ tiếp tục.”

Người ta hiếm khi đến nhà một chuyến, em trai mình không biết tiếp đón chẳng lẽ ngay cả cô cũng có thể làm như không thấy? Huống chi đây chắc là nhiệm vụ do giáo viên của các em ấy giao cho, Tư Mộc làm như vậy quá mất mặt.

Buổi tối hôm đó Tô Nhan đang học tiếng Anh, Tư Mộc ngồi trên giường mình liếc mắt nhìn cô một cái, chờ đến đêm khuya Tô Nhan muốn tắt đèn ngủ, cậu đột nhiên hỏi: “Chị, sao chị lại đối xử tốt với Trương Lâm như vậy.”

“Đó không phải là tốt, đó là phép lịch sự nên có.”

Tư Mộc vẫn không phục, la lên: “Vậy mà còn không tốt sao? Chị chưa bao giờ tốt với em như vậy.”

Tô Nhan nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ, vì khoảng cách giữa hai người có chút xa nên cô không thể nhìn thấy biểu cảm của Tư Mộc rõ ràng, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự không cam lòng trong lời nói của cậu.

“Em muốn chị đối xử với em như thế nào? Ôn bài với em sao? Không phải em là người đứng đầu trong lớp của em trong cả năm hay sao? Thi Olympic Toán còn giành được vị trí đầu tiên thì chị phải ôn tập cái gì cho em? Em ôn tập cho chị thì được chứ chị không giải được đề toán Olympic!”

Cánh mũi của Tư Mộc phập phồng, đây là lý do sao? Chẳng lẽ cậu học tập tốt là sai sao? 

“Đây đều là lấy cớ, chị đối xử với em không tốt chút nào!”

“Chỗ nào không tốt?”

“Em nói chuyện với chị mà chị cũng không để ý tới em, bây giờ chị cũng không cho em ngủ với chị, buổi sáng gọi chị thức dậy chị còn đạp em, chị tốt ở chỗ nào chứ?”

Tô Nhan nhìn cậu giống như nhìn một tên bệnh thần kinh: “Em suốt ngày cứ ríu rít chẳng lẽ ngày nào chị cũng phải trò chuyện cùng với em hay sao? Chị cũng không phải không có việc gì làm rảnh rỗi tiếp chuyện với em? Bây giờ em đã 11 tuổi còn muốn ngủ chung với chị, nói ra chuyện này em không thấy ngại sao? Còn cái buổi sáng mà em nói, nó là buổi sáng sao? Nó đối với chị thì mới là rạng sáng mà thôi!”

Tư Mộc bị cô nói như vậy thì mặt nóng lên, cậu tức giận nói: “Không phải là rạng sáng, rõ ràng là đã bảy giờ rồi!”

“Chị hiếm khi ngủ nướng được một giấc, đối với chị mà nói đó chính là rạng sáng, quên đi, chị lười nói với em chuyện này, em thì biết cái gì!” Cô nói xong trực tiếp tắt đèn chui vào trong chăn đưa lưng về phía cậu.

Chương kế tiếp